"Ngươi nói ma vật Linh tộc muốn tìm xuất hiện?"
Trời còn chưa sáng, Mộ Tàn Thanh liền đi đến Thiên điện Yêu hoàng cung.
Trong khoảng thời gian Huyền Lẫm bế quan, nơi này đều do Tô Ngu tọa trấn nắm giữ đại quyền.
Bởi vậy y vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy cửu vĩ Hồ vương còn ngái ngủ dựa vào nhuyễn tháp vuốt ve con mèo đen nhỏ kia.
Mộ Tàn Thanh nhịn không được liếc mắt nhìn con mèo kia một cái.
Con mèo đen tuyền, trên tai cùng giữa trán đều có một đám lông màu vàng sậm, thoạt nhìn hơi có chút quý khí.
Đột nhiên, con mèo đen xoay đầu lại nhìn thẳng y, tim Mộ Tàn Thanh bỗng dưng nảy lên một cái.
Y chưa kịp định thần, con mèo kia lại đem mình vùi vào trong lòng Tô Ngu.
Tô Ngu hỏi: "Ngươi xác định là hắn? Dáng dấp ra sao, có gì đặc thù?"
"Ân" Mộ Tàn Thanh hơi nhíu mày, đem hình ảnh trong đầu rút ra, đưa vào một tấm kính bằng bạc đặt trên sàn cung điện.
Trong gương phản chiếu dáng dấp Tâm Ma nhếch môi cười nhạt.
Tô Ngu ngồi thẳng người lên.
Cho dù chỉ là xuyên qua hình ảnh trong gương cũng có thể cảm nhận được một cỗ ma khí mê hoặc ập vào mặt, tựa như họa ảnh này sống lại, đang xuyên qua mặt kính nhìn thấu tâm can hắn.
Càng làm cho Tô Ngu lưu ý chính là, dung mạo ma vật này tựa như đã từng quen biết, thế nhưng đáng tiếc là hắn không nhớ ra được đã gặp ở nơi nào.
Tô Ngu nheo mắt một cái, sau khi tỉ mỉ hỏi qua Mộ Tàn Thanh tao ngộ đêm qua liền trầm ngâm nửa ngày, nói: "Ma vật này hai lần quấn lấy ngươi, chỉ sợ là đã biết chuyện Phá Ma lệnh.
Hắn làm như vậy vừa là trêu chọc ngươi, cũng là khiêu khích đối với Linh tộc."
Linh tộc không tiếc dùng pháp ấn treo giải truyền đạt Phá Ma lệnh, mục tiêu bị đuổi giết lại chủ động quấn lấy người chấp pháp; Mộ Tàn Thanh chỉ cần nghĩ tới việc này nếu để cho Tịnh Tư biết được, mình chắc chắn là có «chuyện vui» lớn.
Da đầu y tê rần, nói: "Ma vật này tự xưng là Tâm Ma, cực giỏi ẩn nấp lại xuất quỷ nhập thần, trước khi đột kích ngay cả Phá Ma ấn cũng không thể nhận biết được.
Thủ đoạn chủ yếu của hắn là công kích tâm thần, giỏi lợi dụng tính tình dục vọng.
Bây giờ ta ở ngoài sáng hắn ở trong tối, chủ động tìm kiếm hắn thực sự quá khó.
Nhưng nếu mỗi lần lại chờ hắn tìm tới cửa, liền quá mức bị động.
Không biết điện hạ có cao kiến gì chăng?"
Ngón tay Tô Ngu ở đỉnh đầu con mèo đen vuốt ve mấy cái, chậm rãi nói: "Năm đó thời điểm Phá Ma chiến, ta từng cùng một trong sáu ma tướng là Dục Diễm Cơ giao thủ.
Ma nữ kia cực giỏi mị hoặc thuật, có thể lợi dụng tình dục điều khiển lòng người.
Ngươi biết ta làm thế nào đối phó nàng không?"
Mộ Tàn Thanh mờ mịt lắc đầu, liền nghe Tô Ngu cười một tiếng: "Tiểu hồ ly nha, bổn vương cho ngươi nếm thử tình cảm cùng dục vọng, cũng không phải là thực sự muốn ngươi trải nghiệm kiến thức gì, mà là để ngươi biết...!tình cảm cùng dục vọng, cuối cùng là có chỗ khác biệt."
Dừng một chút, âm thanh Tô Ngu trở nên dịu dàng lưu luyến: "Tình cảm là một loại nhu cầu, chúng sinh có thể sử dụng thời gian, từng trải cùng giao tiếp đi bồi dưỡng tình cảm, đem nó từ hạt giống nuôi dưỡng thành một đóa hoa, không quản yêu hận tình thù đều cần một lượng lớn chất dinh dưỡng đi chăm bón.
Chỉ cần nắm được những yếu tố này, chúng ta liền có thể khống chế hướng đi tình cảm.
Thế nhưng...!dục vọng không giống như vậy."
Mộ Tàn Thanh chần chờ một chút: "Dục vọng không phải là ham muốn thôi sao?"
"Ngươi sai rồi.
So với tình cảm cần thời gian để nuôi dưỡng, dục vọng là bản năng vạn vật từ lúc sinh ra đã có." Tô Ngu khẽ cười một tiếng "Ngươi cho tham lam là bổn tướng của dục vọng, nhưng ngươi không biết dục vọng là động lực sinh tồn.
Tại thời điểm sinh linh chưa khai trí, chúng dựa vào dục vọng bản năng để tồn tại.
Sau khi khai trí liền giống như chúng ta, chiến đấu để có một tương lai lâu dài.
Dục vọng tồn tại không phải đều là xấu, mà quá mức phóng túng hoặc áp chế đều là hành vi ngu xuẩn.
Lúc trước bị Dục Diễm Cơ ảnh hưởng sâu sắc nhất cũng không ngoài hai loại người này."
Mộ Tàn Thanh tựa hồ là hiểu được cái gì, lại có cảm giác mình vẫn còn cách một tầng lụa mỏng.
"Khi đó trong sáu ma tướng, Dục Diễm Cơ không phải là kẻ lợi hại nhất, nhưng là kẻ duy nhất có thể sống sót lui về Quy Khư địa giới.
Nàng dùng tình cảm lật đổ nhận thức, dùng dục vọng áp chế lý trí.
Tu sĩ Nhân tộc thủ tâm vệ đạo bị nàng dụ dỗ, yêu cùng quái hành vi phóng đãng vì nàng điên cuồng, ngay cả Linh tộc vốn thanh sạch tự nhiên cũng đều bị nàng khơi ra vọng niệm.
Tất cả đều bởi vì nàng có thể làm cho dục vọng vĩnh viễn không có điểm dừng đạt được cảm giác thỏa mãn."
Tô Ngu nhàn nhạt nói "Nhưng mà bản thân nàng cũng có dục vọng.
Đó chính là dã tâm đối với Ma tộc cùng tham lam đối với tình cảm.
Bổn vương sau khi thỏa mãn nàng liền tự tay phá huỷ những điều đó, làm cho nàng một lần nữa tay trắng không còn gì cả."
Năm đó Dục Diễm Cơ cùng Tô Ngu trên chiến trường Tây Tuyệt giao phong ba năm, hai bên so chiêu không dưới mấy trăm hiệp đấu.
Người trước khơi dậy tham lam cùng dục vọng của Na Gia Bộ, người sau lại tương kế tựu kế diệt trừ Thanh Lân, nói cho cùng vẫn là Tô Ngu hơn một bậc.
Thế nhưng trong đó đến tột cùng có bao nhiêu sóng ngầm từ lâu đã không một ai biết được, chỉ bây giờ mới lộ ra một góc đen tối.
Mộ Tàn Thanh cả kinh.
Y nhìn Tô Ngu mặt mày biếng nhác, dù cho đối phương nói rất hời hợt, vẫn làm cho y cảm thấy ác ý cùng hả hê giữa từng từ từng chữ như cũ.
Y không hỏi tới, nhìn Tô Ngu đi xuống bậc thềm, ngón tay nắm cằm của mình, để sát mặt lại gần nói: "Ngươi phải hiểu được đối phương muốn cái gì, sau đó liền cho hắn cái nấy.
Không cần quá nhiều, từ từ từng chút một.
Đem dây thả dài mới có thể câu được cá lớn."
Mộ Tàn Thanh không nhịn được lui một bước.
Tô Ngu mang đến cho y một cảm giác có chút giống Tâm Ma, mặc dù không mang theo trầm luân mị hoặc bằng hắn, lại khiến cho người ta sởn cả tóc gáy sau khi bốc hỏa trong lòng.
Tâm Ma muốn từ trên người y đạt được cái gì chứ? Mộ Tàn Thanh để tay lên ngực tự hỏi, hận không thể đem mình từ trong ngoài đều xé ra ước lượng.
Y cùng Tâm Ma lần thứ nhất giao phong hoàn toàn có thể nói là đối phương sau khi thoát thân nhất thời hứng khởi.
Nhưng tối hôm qua đánh cuộc lại để lộ ra tư vị khác.
"Hắn muốn ta nhập ma." Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên "Hắn muốn cho người chấp pháp Phá Ma lệnh đi vào ma đạo.
Như thế không chỉ có Yêu tộc mất hết thể diện mà Linh tộc càng thêm tức giận.
Mục tiêu thực sự của hắn ...!là Tam bảo sư phát ra Phá Ma lệnh."
Phá Ma lệnh là từ trong Ngũ ấn lấy ra, phóng tầm mắt toàn bộ thế giới Huyền La bất quá cũng chỉ có năm cái.
Mỗi người chấp pháp đều có khả năng trở thành người chưởng ấn, nhất định phải được Tam bảo sư để ý chặt chẽ.
Nếu việc nhập ma thật sự xảy ra, e là Tam bảo sư liền phải đích thân ra tay dọn dẹp.
Cứ như vậy, Tứ tộc không trở mặt cũng sinh bất hòa, từ đó có thể bộc lộ càng nhiều bí mật lẫn mối họa, liên luỵ rộng rãi.
Thời điểm đó sẽ cực kỳ dễ dàng để Tâm Ma muốn làm bất cứ chuyện gì.
Mộ Tàn Thanh nhớ đến Xà yêu Miên Xuân sơn nhập ma kia cùng Ma tộc xuất hiện lúc cuối, lông mày nhíu lại, cảm thấy phía sau có một đầm nước đục, mỗi người đều hãm sâu trong vũng bùn lầy.
Tô Ngu tựa hồ là nhìn thấu sự lo lắng của y, nói: "Bổn vương đã đem việc ngươi từng trải tại Miên Xuân sơn viết thành mật thư đưa đi Thiên Tịnh sa.
Bọn họ sẽ phái người đi vào trong đó tra rõ.
Dù sao Ma tộc can hệ trọng đại, ngươi sau này làm việc cũng phải lưu ý.
Còn Tâm Ma kia, ngươi nếu đoán được ý định của hắn, không ngại lợi dụng điểm này để cho hắn lại tới tìm ngươi."
"Ý Điện hạ là..."
Tô Ngu nở nụ cười: "Ngươi biết Hàn Phách thành không?"
Đó là một nơi biên thuỳ trọng địa của Tây Tuyệt cảnh, giáp giới cùng hai cảnh Trung Thiên, Bắc Cực.
Phía trước có sông lớn, sau lưng dựa vào Băng nguyên (), tiến có thể công lui có thể thủ, chiếm hết địa lợi, xưa nay do Yêu hoàng tự mình chọn lựa tâm phúc mới có thể trấn thủ.
[() băng nguyên: vùng đất rộng lớn, bằng phẳng (bình nguyên) tuyết ngưng thành băng]
Nếu như Mộ Tàn Thanh nhớ không lầm, hiện giờ Hàn Phách thành chủ chính là bộ hạ cũ của tiền nhiệm Yêu hoàng Thanh Lân nhiều năm trước.
Sau khi Huyền Lẫm thượng vị liền thu nạp một phần thế lực còn sót lại của Thanh Lân, mặc dù không có kẻ bất tuân phục, nhưng cũng không ổn định, vẫn luôn là một cái gai trong lòng Huyền Lẫm cùng Tô Ngu.
Thấy Mộ Tàn Thanh gật đầu, Tô Ngu liền tiếp tục nói: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai.
Nơi đó không chỉ là vùng giao tranh, còn có một bí cảnh."
Mộ Tàn Thanh ngạc nhiên hỏi: "Bí cảnh?"
Nếu như nói động thiên phúc địa có thể gặp không thể cầu, như vậy bí cảnh tập hợp cả hung hiểm cùng phúc duyên càng là hiếm thấy.
Từ xưa tới nay không biết bao nhiêu người tu hành mưu tính tìm tới bí cảnh lớn nhỏ để cầu cơ duyên dị bảo, nhưng mà quay đầu lại không phải hoa trong gương trăng trong nước, thì chính là bản thân hôi yên phi diệt.
Cho nên câu chuyện bí cảnh đến bây giờ đã dần dần sai lệch, thành chuyện xưa kỳ quỷ vô căn cứ trong lời đồn đại.
"Không phải tất cả truyền thuyết đều lừa dối, chỉ là người chân chính tìm được bí cảnh đại thể đều là kẻ thông minh, hiểu được đạo lý «muộn thanh phát tài»." Tô Ngu cúi người ôm lấy con mèo đen chẳng biết từ lúc nào đi tới bên chân hắn "Bất quá, nói tới bí cảnh ở Hàn Phách thành, người biết kỳ thực không ít."
Bí cảnh đó cũng không phải là trời đất sinh ra, mà hình thành từ Phá Ma chiến ngàn năm trước.
Lúc đó Tây Tuyệt cảnh là chiến trường chung cuộc, Huyền La cùng Quy Khư đều tử chiến đến cùng, Hàn Phách thành chính là ván cờ tối hậu.
Sau trận chiến đó, Linh tộc bị thiệt hại nặng nề, Yêu hoàng Thanh Lân viên lạc, Yêu tộc nguyên khí đại thương, Na Gia Bộ nhân cơ hội phản phệ.
Toàn bộ sáu ma tướng ngoại trừ Dục Diễm Cơ đều bị giết, liền ngay cả một trong ba Tôn giả là La Già Tôn cũng chết trên chiến trường, thảm trạng khiến người ta thổn thức.
"Trận chiến đó quá mức kịch liệt, đại năng của tất cả các tộc hội tụ một chỗ, cuối cùng xé rách không gian, tạo ra một bí cảnh." Tô Ngu nhớ lại cảnh tượng năm đó, âm thanh trầm thấp "Bí cảnh đó như miệng thú hoang, cắn nuốt toàn bộ di tích giữa chiến trường, kể cả thi hài các tộc, oan hồn cùng một số người sống sót.
Chúng ta suýt nữa cũng bị hãm vào...!Sau cuộc chiến, bí cảnh này còn mở rộng chu vi, vì vậy Địa pháp sư cùng Nhân pháp sư không thể không liên thủ phong ấn nó, người bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được."
Mộ Tàn Thanh hơi biến sắc mặt.
Y không hỏi người không ra được thì như thế nào, bởi vì này đáp án quá rõ ràng cũng quá tàn khốc.
Bất quá, nếu bí cảnh này thật sự bị hoàn toàn phong ấn, vậy cũng không có giá trị, Tô Ngu vì sao còn nhắc đến nó?
"Bởi vì nó lại xuất hiện." Thanh âm Tô Ngu lạnh xuống "Ba ngày trước, thủ vệ Hàn Phách thành lúc tuần tra trên Băng nguyên phát hiện một bộ thi thể mục nát bất kham, trong tay nắm pháp khí chính là vật từ ngàn năm trước.
Đồng thời trong thành thỉnh thoảng có người mất tích một cách bí ẩn, còn có một số nhà cửa trên vách núi cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tình hình so với lúc bí cảnh mở rộng lúc trước giống nhau như đúc."
Mộ Tàn Thanh nhíu mày lại.
Từ Hàn Phách thành đến Bất Dạ yêu đô xa ngàn dặm, tướng thủ thành cũng không có mối quan hệ tốt với Huyền Lẫm cùng Tô Ngu, theo lý mà nói sẽ không đem tin tức lộ ra nhanh như thế, trừ phi trong này còn liên quan đến việc trọng yếu khác.
Quả nhiên, Tô Ngu nói tiếp: "Đội ngũ sứ giả đến từ Trung Thiên cảnh cũng đồng thời biến mất, rất có thể đã bị nuốt vào."
Trung Thiên cảnh từ xưa tới nay do Nhân tộc thống trị.
năm trước Ngự Tư Niên lật đổ Cơ thị quét sạch loạn trong giặc ngoài, thành lập Ngự Thiên hoàng triều, cho tới bây giờ mặc dù theo truyền thừa thay đổi từ thịnh chuyển suy, vẫn còn có sức ảnh hưởng rất lớn trong Huyền La.
Mộ Tàn Thanh cùng Ngự thị cũng có một đoạn nhân quả liên luỵ, y nghe vậy liền hỏi: "Sứ giả đến là ai?"
"Trưởng công chúa đời nay của Ngự Thiên hoàng triều, Quả Túc vương Ngự Phi Hồng."
Mộ Tàn Thanh hơi sửng sốt.
Y ở bên ngoài du lịch nhiều năm, cũng từng đi qua Trung Thiên cảnh, dĩ nhiên ở trong dân gian nghe nói đến người này.
Ngự Phi Hồng là truyền nhân dòng chính đời thứ sáu của Ngự thị hoàng tộc, văn thao vũ lược, có tầm nhìn đại cục sâu sắc.
Đáng tiếc nàng thân là nữ tử vô duyên với sự nghiệp chính trường, lại sinh ra ở thời Ngự thị sa sút.
Mười năm trước, Tiên hoàng băng hà, Ngự thị lục thân huyết thống ít ỏi, chỉ có nàng và đệ đệ tuổi còn nhỏ bước lên ngôi vị hoàng đế.
Kể từ đó cả hai chỉ có hư danh, đại quyền rơi vào tay tướng Tô Vân Nhai.
Mà khi đó nàng dù cho tâm cao khí ngạo đến đâu cũng chỉ là cô nương đào lý niên hoa (), căn bản không thể nhúng tay.
[() đào lý niên hoa: tầm tuổi]
Vây cánh lấy Tô Vân Nhai cầm đầu không xem nàng là uy hiếp, mà cũng không dám coi thường nàng.
Bọn họ vốn muốn mượn việc hòa thân đem nàng tống cổ ra ngoài quốc thổ.
Không ngờ Ngự Phi Hồng giành trước một bước liên kết cùng với Vương gia khác họ, dùng danh Trưởng công chúa gả cho con trai của Trấn Bắc vương.
Một khắc đó, rất nhiều người đều cảm thấy nàng điên rồi, bởi vì làm như vậy tuy rằng tránh khỏi lưu vong rời xa quốc thổ, lại làm cho huyết thống hoàng thất phân lưu, chạm vào điều kiêng kỵ nhất của kẻ thượng vị chính là vương thất khác họ, dù cho có thể chống đỡ với Tô Vân Nhai, cũng chôn xuống mầm họa.
Nhưng sự thực khiến người mở rộng tầm mắt.
Lúc Ngự Phi Hồng còn chưa đạt được mục đích, Bắc Cương bạo phát một hồi chiến loạn.
Con trai của Trấn Bắc vương chết trong loạn chiến, tân nương chưa xuất giá liền thành quả phụ, vô số người lén lút chỉ trỏ sau lưng, nói nàng là mệnh sát phu.
Theo lý nàng có thể trở về vương thành tiếp tục làm Trưởng công chúa.
Nhưng mà Ngự Phi Hồng quyết tâm tựa con rùa gặm quả cân, vậy mà thuyết phục Trấn Bắc vương đem lễ tang biến thành lễ cưới.
Nàng đỡ linh vị bái đường, thành con dâu của Trấn Bắc vương, cũng xem như là người thân cuối cùng của hắn, vứt bỏ thân phận công chúa cao quý, lấy thân nữ tướng tòng quân.
Bảy năm sau, Trấn Bắc vương chết bệnh, Ngự Phi Hồng thu nạp thế lực của hắn, đánh mấy trận thắng đẹp bình chiến loạn, thành người nắm đại quyền tại Bắc Cương.
Tô Vân Nhai bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ép Thiếu đế hạ chỉ ban thưởng, lại dùng danh hiệu "Quả Túc vương" ngầm mỉa mai.
Không ngờ Ngự Phi Hồng ung dung nhận chỉ, từ đó cùng hắn âm thầm đấu sức.
Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, hỏi: "Ngự Phi Hồng tại sao lại đến đó?"
Ngón tay Tô Ngu điểm lên ngực y, cười không nói.
Mộ Tàn Thanh nhất thời minh bạch: Ngự Phi Hồng chính là người chấp pháp Phá Ma lệnh của Trung Thiên cảnh!.