Chương
Edit: Sabi
Cùng lúc đó, hành lang thoát hiểm.
Keng!
Hai lưỡi dao kim loại va vào nhau, tiếng vang đinh tai nhức óc, lưỡi dao lướt qua rạch một đường trên mặt Nghiêm Tà. A Kiệt tay cầm dao găm áp sát từng bước, Nghiêm Tà nhanh nhẹn nghiêng đầu, lùi về phía sau, phút chốc sống lưng đã dán vào tường hành lang.
Xẹt!!! Con dao xẹt ngang không khí, chỉ cách động mạch cổ tí tẹo, Nghiêm Tà lập tức cảm giác gió buốt quét qua da đau nhói, giơ tay lên cản theo bản năng.
Thực tế, ngay khi thực hiện động tác này hắn đã lập tức ý thức được không ổn, hắn nhanh chóng thu tay lại. Nhưng trong cuộc chiến chỉ chốc lát mà đã có bao nhiêu biến hóa, chưa kể đến hạng sát thủ đẳng cấp như A Kiệt sẽ không bao giờ bỏ sót bất kỳ sơ hở nào của đối thủ, lúc này đây lưỡi dao của gã cũng dồn dập bổ thẳng vào cổ tay Nghiêm Tà!
Dương Mị hoảng sợ thất thanh hét lên: "Nghiêm Tà!"
"..............!!!"
Toàn thân Nghiêm Tà chấn động, nhưng cơn đau lại không hề ập đến như tính toán, chiếc đồng hồ bằng thép ròng bị dao găm chặt đứt lạch cạch rơi xuống đất.
"................Đậu," A Kiệt hoạt động cơ vai, nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trên đất cười nói: "Tao thực sự rất ghét những kẻ có sở thích giống hệt tao."
Nghiêm Tà trở tay chống lên tường, sải bước đi về phía trước, cả giận nói: "Ông đây là khách hàng VIP đỉnh cấp toàn cầu của nhãn hiệu này, mày là cái lone gì!"
Con dao nhỏ lúc trước nhặt lên từ thi thể của tên đàn ông mặc áo đen cắt ngang cổ tay A Kiệt, có lẽ do góc độ quá xảo quyệt, nên lần này A Kiệt không thể tránh được, lưỡi dao cực kỳ sắc bé sượt ngay chỗ bắp tay, một dải máu bắn ra.
A Kiệt hít vào một hơi "Shhhh", lập tức bị Nghiêm Tà đạp vào ngực, bay ra ngoài, bịch một tiếng, đập vào vách tường đối diện!
A Kiệt nặng khoảng bảy tám chục ký, vôi trên vách tường bị gã đập vào rụng xuống từng mảng, bụi bay tứ tung, khiến người ta không mở nổi mắt. Nhưng loại cận chiến sinh tử này sợ nhất là chần chừ, Nghiêm Tà nửa giây cũng không ngừng, nhún người lao thẳng tới ấn A Kiệt xuống đất, đồng thời vung tay lên ném con dao nhỏ đi, cán dao xoay tròn, pặp một tiếng được hắn vững vàng bắt lấy, mũi dao đâm thẳng về phía con ngươi của A Kiệt.
Chỉ cần chưa đến , giây, con dao này sẽ xuyên qua con ngươi của A Kiệt, chọc thủng não, ghim cả đầu của gã lên nền xi măng.
Nhưng trong nháy mắt, A Kiệt dùng tư thế nằm ngửa trên mặt đất tóm lấy cánh tay của Nghiêm Tà, hai tay cùng lúc đẩy về hướng ngược lại. Gần như bẻ trật khớp cùi chỏ, cơn đau khiến Nghiêm Tà bỏ lỡ cơ hội, con dao nhỏ bay ra ngoài, xoay tròn rồi văng ra cách đó hai mét...........
Keng!!
Tựa như súng lệnh của trọng tài, Nghiêm Tà và A Kiệt cùng bám sát mặt đất bổ nhào về phía con dao, A Kiệt dùng tay đập vào thân dao làm nó bay ra ngoài, rơi xuống hành lang tầng kế tiếp qua khe hở của lan can!
"Như vậy mới đúng chứ," A Kiệt lạnh lùng nói, "Đánh nhau thì đánh nhau, động dao động súng chỉ tổ tổn thương tình cảm của nhau."
Tiếng con dao rơi xuống bậc thang ở tầng dưới vang lên, Nghiêm Tà chửi thầm một tiếng, lập tức dùng nắm đấm đấm vào người A Kiệt.
Cả hai đều là những chuyên gia đánh lộn nên biết rõ vào thời điểm này nếu ai từ dưới đất đứng lên trước sẽ thắng. Họ như hai con thú dữ tàn bạo dùng hết tất cả mọi thủ đoạn thụi vào mắt đối phương, bóp cổ nhau, quay cuồng rớt khỏi hành lang, quán tính và cân nặng cộng lại hơn ba trăm cân đập vỡ hộp kính cứu hoả.
Mảnh thủy tinh văng tung tóe như cánh hoa rơi đầy trời, vương vãi khắp người và mặt đất, hai người đang lăn lộn dưới đất lập tức bị mảnh thủy tinh cứa chảy máu. Giữa màn mưa thủy tinh, Nghiêm Tà vung nắm đấm đấm cho trước mắt A Kiệt biến thành màu đen, rồi nửa quỳ đứng lên, đoạt lấy cây rìu cứu hộ, bổ xuống.
"XX!" A Kiệt bật ra một câu chửi Miến Điện, vội vàng lăn một vòng, lưỡi rìu cứu hộ sắc bén kề sát đỉnh đầu gã, gọt đứt mấy cọng tóc phía sau rồi chém mạnh vào tường gạch, phập!
Đá vụn và bụi đất loạt soạt rơi xuống, Nghiêm Tà lạnh lùng nói: "Tao đã sớm nói rồi, ai có tình cảm với một tên tử tù?"
A Kiệt quỳ một chân trên đất, trên mặt và cổ bê bết máu và vữa, khuôn mặt vốn đã tàn bạo giờ nhìn lại càng tàn bạo hơn. Gã chẳng mảy may để ý, giơ tay lên lau máu chảy ra ở lỗ tai, khàn khàn chậm rãi nói: "Mày xong đời rồi.............."
Không khí nháy mắt đọng lại, chỉ thấy A Kiệt với tay cầm lấy bình chữa cháy, mạnh mẽ giật từ trên tường xuống. Nghiêm Tà thấy tình hình không ổn, bước nhanh về phía trước, nhưng đúng lúc này A Kiệt lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vung bình chữa cháy lên, bốp..............
Bình chữa cháy bằng sắt nặng chừng tám kí lô mạnh mẽ nện xuống đầu, miệng mũi Nghiêm Tà lập tức trào máu!
"...........Á!"
Dương Mị không kìm được hét lên một tiếng đè nén, vội vàng dùng nắm đấm nhét vào miệng mình, đột nhiên một bóng dáng lén lén lút lút thoáng qua khóe mắt. Là con ả má mì!
Thừa dịp không ai chú ý tới mình ả đang len lén ra khỏi cửa kho hàng tầng âm một, rón rén men theo hành lang, giống như muốn chạy đi gọi người.
Dương Mị biết cái hộp đêm này có quan hệ dây dưa với A Kiệt, nếu để ả chạy ra ngoài, không chừng sẽ bắn tin gọi tới bao nhiêu tên tay sai, cô lập tức hét lên: "Đứng lại!"
Ả má mì hơi sửng sốt, lúc nhìn thấy là Dương Mị lập tức chửi: "Con chó cái câm mồm cho tao!" Sau đó dùng cả tay lẫn chân chạy lên.
"Mày gọi ai là con chó cái?!" Dương Mị tức giận giẫm lên đá vụn bịch bịch lao lên. Trước đó cô đã cởi giày cao gót ném đi, chân trần chạy cực nhanh, quản lý hộp đêm né không kịp bị Dương Mị dùng tay níu tóc, ả lập tức kêu đau: "Mả mẹ con ả đê tiện này, thả tao ra!"
Hai người phụ nữ lăn lộn trên cầu thang, cô xé váy tôi, tôi giật tóc cô, son môi nhem nhuốc khắp mặt, dây chuyền, vòng tay lách tách rơi đầy đất. Hai người phụ nữ đánh nhau có lẽ không dữ dội như đàn ông, nhưng sự tàn nhẫn tuyệt đối không kém, Dương Mị trổ hết toàn bộ kỹ năng học được từ nhỏ ra, không để ý đến việc đối thủ đang dùng móng tay bóp ngực mình, túm lấy chiếc váy ngắn củn cỡn của ả má mì xé roẹt một phát, rồi túm lấy giày cao gót của đối thủ, dùng sức rút ra, tát "bốp! bốp!" vào mặt, ả má mì bị đánh đến mức kêu rên không ngừng.
"Trời lật rồi mày còn chống!" Dương Mị rốt cuộc dựa vào sự trẻ trung mạnh mẽ, xé rách cái váy nhăn nhúm của quản lý hộp đêm, bắp đùi trắng nõn vắt ngang hông đối thủ ngồi phịch xuống, tóc tai bù xù, vô cùng dũng mãnh giơ tay lên tát bốp bốp vào mặt đối thủ: "Muốn chạy đi gọi cứu viện? Hả? Mày nói ai là đồ đê tiện?"
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Ả má mì gân cổ hét lên: "Người đâu! Người đâu! Mau tới!"
"Câm mồm cho bà!" Dương Mị nhướn mày, tay năm tay mười bốp bốp tát liền bảy tám cái, quát: "Bóp ngực tao này! Xé quần áo của tao này! Xé rách mày đền nổi không? Con đàn bà mạt rệp này!!!"
Đoàng!!!
Tiếng vọng trong hành lang phóng đại tiếng súng lên gấp mấy lần, Dương Mị giật mình quay đầu lại.
Một hình dáng cô rất quen thuộc đứng giữa hành lang tầng âm một, tay phải cầm súng, từ trên cao nhìn xuống A Kiệt, là Giang Đình!
"Không được nhúc nhích," anh chậm rãi nói, "Giơ tay lên."
Như một bộ phim đang tua nhanh bị tạm dừng đột ngột, bình chữa cháy dừng lại giữa không trung, A Kiệt âm trầm nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tà.
Trên mặt, cánh tay, trước ngực và sau lưng hai người họ có vô số vết máu do mảnh thủy tinh sắc bén cứa vào, máu tươi từ trên trán Nghiêm Tà chảy dọc theo sống mũi xuống khóe miệng, máu hai bên tóc mai A Kiệt cũng không ngừng nhỏ vào trong cổ áo, như hai con dã thú nanh ác đối mặt nhìn nhau chằm chằm.
Một lúc lâu sau, A Kiệt cười lạnh một tiếng, "leng keng!" gã ném bình chữa cháy đi, chậm rãi đứng thẳng người giơ hai tay lên.
Giang Đình nói: "Qua đây."
Dương Mị căng thẳng nhìn cảnh này, quên luôn việc tiếp tục đánh ả má mì. Nghiêm Tà siết chặt cây rìu cứu hộ, gằn giọng nhả ra hai chữ: "Cẩn thận!"
Giang Đình nói: "Tôi biết."
A Kiệt làm như không nghe thấy, từ lúc Giang Đình xuất hiện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào y không chớp mắt, trên mặt mang theo nụ cười nhạt như có như không. Gã cứ thế giơ tay chậm rãi từng bước leo lên bậc thang cầu thang, rất nhàn nhã mở miệng hỏi: "Mày theo chân tên họ Tề nhu nhược nọ tới đây, đúng không?"
Giang Đình đứng phía xa chĩa họng súng vào đầu gã, không trả lời.
"Từ đầu tháng năm mày đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của túi lam kim kia, tại sao đến tận bây giờ mày mới bắt đầu đuổi theo đường dây của Tề Tư Hạo?" Ánh mắt A Kiệt do dự đảo lên đảo xuống một vòng, liếm môi, nheo mắt lại như có điều suy nghĩ: "Để tao đoán xem.............Là vì sức khỏe không chống đỡ được?"
".................."
"Tình trạng khôi phục sức khỏe của mày, đến việc một mình lái xe đi Cung Châu mày cũng không tự làm được, đúng không? Cho nên dù biết chỗ Tề Tư Hạo có cửa đột phá, mày cũng chỉ có thể kiên nhẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, cho đến khi..............."
A Kiệt đột nhiên dừng lại, dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Giang Đình, nở nụ cười tà ác.
Những gì gã nói thực ra không sai, trong vụ án Hồ Vĩ Thắng chế ma túy Giang Đình lần nữa rơi vào hôn mê sâu, sau khi tỉnh lại, cả một mùa hè vẫn không hoàn toàn khôi phục lại trạng thái, đêm ngủ hay nằm mơ, dễ tỉnh giấc, ban ngày lại thường xuyên buồn ngủ, dù là lúc nhiệt độ nóng nhất thì nhiệt độ cơ thể vẫn hơi thấp, chỉ cần đi đường dài là không chịu nổi.
Loại trạng thái yếu ớt này đối với một người có thói quen ở vị trí kiểm soát nắm mọi thứ trong lòng bàn tay như Giang Đình chắc chắn vô cùng khó chịu, nhưng anh lại không bị khiêu khích này làm cho nổi giận, ngay cả ý nghĩ phản ứng lại cũng không có:
"Đứng lại."
A Kiệt theo lời dừng lại, đứng yên ở chỗ cách Giang Đình ba bậc thang.
"Có chuyện lần trước tao chưa có cơ hội hỏi mày." Giang Đình khẽ nâng họng súng lên, chỉ vào mi tâm của A Kiệt, ngón trỏ ổn định đặt trên cò súng giống như giọng điệu của y vậy: "Trong vụ án Hồ Vĩ Thắng, cảnh sát phát hiện nạn nhân Phùng Vũ Quang uống lam kim giả, là hỗn hợp của một lượng lớn Scopolamine và MDMA (thuốc lắc), cách điều chế này chưa bao giờ bị phát hiện trên thị trường ma túy hiện nay, nói cách khác, thứ lam kim giả đó là Đinh Gia Vượng âm thầm tùy tiện pha trộn. Mấy ngày sau đó, mày giết chết Phạm Chính Nguyên, kẻ được Bộ Vi thuê tới giết tao, vì muốn đánh lạc hướng tầm mắt của cảnh sát, mày đã tự chế ra một viên ma túy từ Scopolamine rồi bỏ vào túi thi thể, dùng viên thuốc này chứng minh cái chết của Phạm Chính Nguyên có liên quan đến băng đảng ma túy của Hồ Vĩ Thắng để đánh lừa cảnh sát."
A Kiệt buồn cười nhìn mặt anh: "Tao cho rằng mày muốn hỏi tới cùng là ai muốn giết thằng họ Nghiêm ............... "
"Mày làm sao biết thành phần ma túy trong cơ thể Phùng Vũ Quang là Scopolamine?"
A Kiệt hơi sửng sốt.
Dương Mị không hiểu gì, nhưng Nghiêm Tà đứng cách đó không xa chợt ý thức được điểm này!
"Có người trong Cục thành phố Kiến Ninh đã tiết lộ báo cáo khám nghiệm tử thi cho K Bích," Giang Đình nhìn thẳng vào mắt A Kiệt, hỏi: "Tên nội gián kia là ai?"
Bầu không khí nháy mắt trở nên căng thẳng hơn so với thời khắc sinh tử vừa rồi, dây cung vô hình trong màng nhĩ của mọi người càng lúc càng kéo căng, vang lên âm thanh sắp đứt đoạn.
"......................."
"A Kiệt đột nhiên nhếch mép cười: "Muốn biết?"
Nụ cười trên khuôn mặt đầy máu lộ ra vẻ ác nghiệt, nhưng giọng điệu của gã lại rất nhẹ nhàng: "Hay là mày tới gần đây, tao sẽ nói cho mày biết?"
Giang Đình vừa nhấc họng súng, chưa kịp mở miệng, trên đỉnh đầu tất cả mọi người đột nhiên............ Bùm!
Dương Mị thất thanh: "Ai?"
Giang Đình liếc mắt, chỉ thấy trong hành lang phía trên bọn họ lóe lên một bóng người, là một người đàn ông áo đen, xoay người lao về phía cửa phòng thông với hành lang thoát hiểm.
Hỏng rồi!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, trong một phần nghìn giây, A Kiệt và Nghiêm Tà đồng thời cùng di chuyển.............
A Kiệt nhanh như tia chớp nhào về phía trước, nắm lấy cổ tay phải của Giang Đình. Giang Đình cũng phản ứng cực nhanh, lúc đang bị khống chế đồng thời bóp cò, đoàng! tiếng súng vang lên, bóng đèn nổ tung tóe!
Nghiêm Tà phóng lên: "Cẩn thận!"
A Kiệt suy cho cùng cũng là một sát thủ chuyên nghiệp tinh nhuệ, gã không hề do dự, viên đạn sượt qua tai hoàn toàn không ảnh hưởng tới gã, bóp cổ tay phải Giang Đình vặn ngược, đoạt lấy khẩu súng, được thế kéo Giang Đình đến trước người mình, toàn bộ động tác còn chưa tới nửa giây, họng súng đã đặt trên thái dương của Giang Đình, lạnh lùng quát: "Đứng lại! Nếu không tao sẽ nổ súng!"
Bước chân của Nghiêm Tà lập tức dừng lại giữa cầu thang.
Dương Mị hét lên: "Không! Anh Giang!"
A Kiệt thở ra mùi máu cười, ghé vào lỗ tai Giang Đình, nói: "Mày đoán xem tao sẽ bắn chân hay bắn tay trước......"
Giang Đình nói: "Ồ, vậy mày đoán xem tao có dám bắt đầu trước hay không?"
A Kiệt chưa kịp phản ứng, thì khớp ngón tay của Giang Đình đã đánh vào cùi chỏ của gã, nửa bên cánh tay nhất thời bủn rủn, suýt nữa bóp cò!
"X mẹ mày!!"
Đầu óc A Kiệt trống rỗng, lồng ngực tê dại, trong đầu chỉ có một ý nghĩ như vậy. Ngay sau khi súng rời khỏi tay, gã lập tức đi mò theo phản xạ, nhưng động tác của Giang Đình còn nhanh hơn, giữa không trung ngón trỏ chính xác xỏ vào lỗ cò súng, bắt được báng súng, lập tức xoay người không chút do dự.........
Đoàng!
Từ lúc thoát khỏi sự khống chế đến lúc tiếng súng vang lên, chuỗi biến cố liên hoàn không vượt quá một giây, A Kiệt che ngực ngã xuống đất.
Dương Mị đờ đẫn há miệng, ả má mì đang bị cô chặn ngang dưới người đúng lúc hét lên thảm thiết: "Aaaaaaaaaaa.............Giết người rồi!!!"
Vẻ mặt Giang Đình lạnh lùng, lạch cạch lên nòng, như thể còn muốn nã thêm một phát súng nữa. Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa thoát hiểm trên tầng trên lại bị xô ra, vô số tiếng bước chân nườm nượp kéo đến, cầm đầu là tên tay sai vừa đi bắn tin: "Đứng yên!"
"Đứng yên không được nhúc nhích!"
Nghiêm Tà ngẩng đầu lên nhìn, có ít nhất bảy tám tên đang lao xuống!
Lúc này không nên chậm trễ, đến thời gian nã súng cũng không có. Nghiêm Tà lao lên ôm lấy Giang Đình, lăn một vòng, viên đạn thép như mũi tên nhọn bắn ra trên nền xi măng, bọn họ đã thuận thế lăn vào cửa thoát hiểm tầng âm một.
"Dương Mị!" Giang Đình hét lên .
"Buông tay ra con mụ khốn kiếp này!!" Dương Mị dùng cả tay lẫn chân thoát khỏi ả má mì, vội vàng che ngực chạy tới. Vừa chạy được mấy bước thì có thứ gì đó bị rớt, cô cúi xuống nhặt lên, sau đó mới lăn một vòng xông về phía cửa thoát hiểm, được Giang Đình nắm lấy cánh tay kéo vào.
Trong cửa thoát hiểm chính là một hành lang quanh co, phía trong là hầm rượu. Giang Đình dẫn đầu chạy như điên, Dương Mị ở giữa xách váy thở hồng hộc chạy theo, Nghiêm Tà cầm súng bọc hậu, tức giận gào lên: "Dương Mị vừa rồi cô nhặt cái gì?!"
Dương Mị siết chặt sợi dây chuyền kim cương trong tay, dây chuyền bạch kim cung vẫy theo bước chạy của cô, cô chột dạ ấp úng: "Không..........Không có gì!"
Nghiêm Tà: "Thằng Kim Kiệt kia chết chưa?!"
Giang Đình: "Không biết!"
"Tề Tư Hạo đâu?!"
Giang Đình đang định nói lúc chạy trốn đừng hỏi nhiều, giây tiếp theo vấn đề này cũng không cần anh trả lời nữa.
Bọn họ rẽ qua một khúc ngoặt, trước mặt xuất hiện cánh cửa hầm rượu mà lúc nãy ả má mì đi vào, chợt thấy Tề Tư Hạo bị còng tay vào giá để rượu bằng sắt bên cạnh cánh cửa, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, cuối hành lang bên ngoài hầm rượu vang lên hai tiếng rầm! rầm! là tiếng cửa thoát hiểm bị xô ra, mấy tên thuộc hạ của A Kiệt vọt vào. Nghiêm Tà và Giang Đình liếc nhìn nhau, cơ bản không cần trao đổi bằng ngôn ngữ, hai người cùng lúc lựa chọn hành động............
Giang Đình ném con dao gấp cho Dương Mị, đẩy cô tới cửa ngầm, sau đó lấy chìa khóa còng tay từ trong túi quần ra, tháo còng tay cho Tề Tư Hạo, rồi đạp anh ta vào lối đi sau cánh cửa ngầm.
Nghiêm Tà đẩy giá rượu, bốn mươi năm mươi chai rượu đồng loạt rơi xuống đất, rượu Whisky rượu Vodka cao độ và hỗn hợp các loại rượu chảy lan tràn trên mặt đất. Vừa lúc đám người đuổi theo chạy tới, tên cầm đầu ngước mắt lên nhìn, sắc mặt nhất thời thay đổi, quay đầu lại chạy như điên về phía sau: "Quay lại! Quay lại..............."
Nghiêm Tà lấy bật lửa ra, tách một tiếng, vung tay ném đi.
Ánh sáng màu xanh nhạt theo kẽ đất bùng lên, bùm...........
Ngọn lửa bùng cháy, chẳng mấy chốc đã phụt lên cao cỡ nửa người!
"Chạy chạy chạy chạy!" Nghiêm Tả cởi áo khoác ra, che đầu Giang Đình lại, đẩy anh tới cửa ngầm, sau đó mình cũng chui vào theo.
Sau cánh cửa ngầm là một cầu thang khác dẫn tới bếp sau, không biết là để tiện cho quầy bar đi lấy rượu, hay là chỗ chuyên biệt để ả má mì liên lạc với người của băng đảng xã hội đen. Lúc này, người giúp việc ở bếp đã sớm chạy sạch, Dương Mị quen đường quen lối chạy tới cửa sau, Giang Đình và Nghiêm Tà một trái một phải kẹp Tề Tư Hạo ở giữa, bốn người trước sau chạy vào ngõ hẻm, ở phía xa tiếng còi cứu hỏa cũng đồng thời mơ hồ vang lên, bọn họ nhanh chóng lao lên chiếc xe Phaeton đậu ở đầu hẻm.
Giang Đình khởi động xe, Dương Mị ngồi kế bên người lái, thở phì phò: "Làm, làm thế nào đây, có khi nào thiêu cháy luôn không?"
"Chưa đến mức đó." Nghiêm Tà tay cầm súng, ấn Tề Tư Hạo lên ghế sau, nói: "Cô xem, mọi người đều chạy ra từ cửa trước rồi."
Giang Đình không nói lời nào, nổ máy lùi xe, thuần thục ra khỏi ngõ hẻm chật hẹp, Phaeton quay nửa vòng giữa tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, vù vù lao ra đường phố nhộn nhịp.
"Đây là chuyện gì, anh anh các anh muốn làm gì?" Tề Tư Hạo đã bị một loạt biến cố liên tiếp tối nay hành hạ cho không còn sức lực, đi dạo một vòng bên bờ sinh tử khiến toàn thân hắn nhũn ra, nghe có vẻ rất tuyệt vọng: "Các anh thả tôi ra, để tôi đi tự thú cũng được, tôi thực sự không phải cùng một phe với bọn họ............Áu!"
Nghiêm Tà chĩa họng súng vào đầu, Tề Tư Hạo lập tức ngậm mồm lại.
"Đừng như vậy chứ, đội trưởng Tề." Nghiêm Tà uể oải nói, "Chúng tôi cũng coi như vừa cứu anh một mạng, thoải mái chút không tốt hơn sao?"
Tề Tư Hạo trợn mắt nhìn bóng lưng đang ngồi trên ghế lái của Giang Đình, ánh mắt như nhìn thấy ma.
"Á!!" Dương Mị đột nhiên bi thảm kêu lên một tiếng.
Nghiêm Tà: "Đậu má, cô lại sao nữa?"
"Rớt kim cương rồi!" Dương Mị liều chết cứu lại sợi dây chuyền, khóc không ra nước mắt, cái đế đỡ kim cương đã rỗng tuếch, viên kim cương đã sớm không cánh mà bay: "Chắc chắn là do ả đàn bà khốn kiếp kia lôi kéo, tôi phải quay lại làm thịt mười tám đời tổ tông nhà ả! Năm carat của tôi................."
Dù sao cũng mới trải qua sinh tử, Nghiêm Tà vừa muốn an ủi đôi câu, kết quả nghe được câu cuối cùng kia không nhịn được hỏi: "Viên đá kia của cô cùng lắm là một carat, năm carat? Có phải đến đàn ông đã kết hôn với đàn ông chưa kết hôn cô cũng nhìn nhầm?"
Dương Mị sầm mặt: "Anh dựa vào đâu mà nói vậy, anh nhìn thấy?!"
"Tôi đương nhiên nhìn thấy, không phải dọc đường cô đều đeo..................."
"Được lắm, anh nhìn lén ngực tôi?!"
Nghiêm Tà: ".............."
Trán Nghiêm Tà nổi gân xanh, mà Dương Mị lại phi thường đắc ý, cười hì hì nói: "Tôi làm mẫu một phiên bản sách giáo khoa cho anh xem." Rồi quay sang Giang Đình đang ngồi trên ghế lái, đáng thương nắm sợi dây chuyền: "Năm carat của em..........."
"Nhẫn của em bị rớt?" Giang Đình đầu cũng không ngoảnh sáng, vững vàng xoay tay lái.
"................." Trên mặt Nghiêm Tà là biểu tình trời đậu vậy cũng được hả.
Giọng điệu của Giang Đình mang theo vẻ dẹp chuyện đặng yên thân: "Nghiêm Tà ngày mai thuận tiện đi mua một chiếc nhẫn bồi thường cho cô ấy đi."
Đáng thương cho Nghiêm Tà, nhẫn cưới của mình còn chưa đeo lên, đã ù ù cạc cạc nhận nhiệm vụ đi mua nhẫn kim cương cho người phụ nữ khác, ngây người như phỗng chết lặng ngồi ở ghế sau, được Dương Mị tặng cho một nụ hôn gió.
Xe cứu hỏa lao từ xa tới xông về phía cửa sau của hộp đêm. Chiếc Phaeton và xe cứu hỏa chạy lướt qua nhau, hòa vào dòng xe cộ, chạy băng băng về phương xa.