Chương
Khởi Linh – 雨过昔年
Giang Đình vươn cùi chỏ thúc vào chính giữa xương sườn, vừa hất người kia lùi lại nửa bước vừa khiến hắn phải hít một hơi lạnh. Thế nhưng người này hiển nhiên là dân đánh lộn, đã quen với đau đớn, Giang Đình mới quay người, chỉ loáng cái đối phương đã xông tới, ghì chặt anh vào tường, thoáng chốc chóp mũi hai người chỉ cách nhau chưa đến nửa inch.
Tư thế kiềm chế này khiến cơ thể bọn họ ghì chặt vào nhau, song song cảm nhận được nhiệt độ trên cơ bắp mạnh mẽ của đối phương.
Giang Đình thoáng ngẩng đầu tránh khỏi hơi thở của hắn, thầm nói: ".......Cảnh sát Nghiêm."
Nghiêm Tà nhếch khóe môi, gần như kề sát môi Giang Đình: "Sao thế, cô nương nhà anh ngủ ở đâu rồi, sao lại để ông xã đến đây thế?"
Giang Đình: ".........."
Bấy giờ, chỉ nghe thấy một tiếng rầm sau bụi cây! Gã đội mũ nhảy qua bức tường đuổi tới.
Giang Đình khẽ cử động, lại bị Nghiêm Tà đè chặt hơn, hai người đối mặt nhau trong khoảng nửa giây căng thẳng, Giang Đình hết cách, chỉ đành hất cằm phía ngoài bụi cây, nhếch mày ra hiệu "Xin mời".
Nghiêm Tà được đúng theo ý.
"Đứng đây đừng làm gì hết." Nghiêm Tà vỗ vai anh, giọng nói mang theo ý cười, ngay sau đó quay người chui ra.
Soạt soạt soạt——
Bụi cây lay động theo từng bước chân của Nghiêm Tà, gã đàn ông kia quay đầu, chưa kịp nói một câu "thằng nào" thì đã bị đá ngay vào ngực, bay ra ngoài đánh cái bịch! Sau ba bốn tiếng bịch bốp, gã đụng phải chậu hoa vỡ nửa!
Gã đàn ông bị đánh lén đột ngột, nhất thời vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, chịu đựng cơn đau loạng choạng đứng dậy: "Người anh em ở đường nào. Vì sao muốn cản đường của anh đây."
Nghiêm Tà không trả lời, co giò phi tới, chỉ thấy đối phương chửi tiếng "Đệt!", vù cái rút dao găm ra, ánh sáng lạnh băng như tuyết lóe lên phi tới!
Điều này chứng tỏ gã đã quyết tâm hành động, rất rõ ràng gã đàn ông đã từng được huấn luyện, mấy đường dao bay vèo vèo gần như lướt qua mặt Nghiêm Tà. May sao Nghiêm Tà rất nhanh, khả năng mạnh mẽ của hơn mười năm bắt kẻ trộm, đánh cướp, bắt tội phạm ma túy thậm chí còn cùng đồng sự huấn luyện không hề bị lụt nghề, hắn rụt người tung chân đá cho gã ta lảo đảo, sau đó nhặt nửa cục gạch từ chậu hoa bị đổ kia, phang mạnh vào đầu gã.
Gã đàn ông quay mặt né đi, cục gạch đập vào đầu gã vỡ tung. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, gã đội mũ cắn răng, giơ mũi dao thọc mạnh đến yết hầu Nghiêm Tà! Một tiếng bộp vang lên, gã đã bị Nghiêm Tà nắm chặt cổ tay, tiện thế vặn trật khớp, cướp được dao găm, ném ra xa mấy mét.
Gã đàn ông rít qua kẽ răng ra mấy chữ: "Mày là thằng nào, biết đang cản vụ làm ăn của ai không?"
Nghiêm Tà cười nhã nhặn, crắc cái lôi còng tay ra: "Nào có, anh đây là cảnh sát nhân dân vinh quang sáng chói trong truyền thuyết nhé."
Ai biết gã đội mũ sững người, chẳng thấy khiếp sợ mà trái lại trên mặt biểu lộ vẻ hung ác. Bản năng mách cho Nghiêm Tà biết thôi toi rồi, song lúc này thực sự quá nhanh ——Chỉ thấy gã đàn ông giơ tay thọc vào trong túi áo jacket, lôi một khẩu súng ra!
Đoàng!
Tiếng súng vang vọng trong con hẻm rất lâu.
Trong chiếc SUV màu đen đằng xa, một thanh niên đeo kính râm che nửa mặt, mặc áo jacket, đi giày cao đến cổ chân, cất kính viễn vọng, khẽ nói: "Bọn họ đánh nhau rồi, mục tiêu trốn sau bụi cây. Bây giờ cần làm gì?"
Trong tai nghe bluetooth chỉ có tiếng tín hiệu rè rè, qua mấy giây mới truyền đến một giọng nam khoan thai: "Làm sạch sẽ chút."
Thanh niên nói: "Em hiểu rồi, đại ca." Kế đó kéo tay phanh.
Trong / giây trước khi có tiếng súng, Nghiêm Tà đã lăn ra, tức tốc vọt dậy. Phản ứng gần như thuộc dạng thần sầu, hắn lập tức ngẩng đầu, trước mặt bụi bay mù mịt, dưới đất có hai lỗ đạn sâu hoắm.
Gã đội mũ lưỡi chai không rên tiếng nào, bò dậy chạy mất.
"Đù má nhà mày!" Nghiêm Tà rút súng đuổi theo, gào lên: "Không đứng lại tao nổ súng đó."
Gã đàn ông kệ cha nó, vội vàng lao ra khỏi hẻm. Nghiêm Tà theo sát không tha, hai người anh trước em sau đuổi nhau vài trăm mét, ngay lúc chỉ nháy mắt sẽ xông ra khỏi con hẻm quanh co, một chiếc SUV thình lình lao đến, gần như áp sát mũi chân Nghiêm Tà, thoáng chốc ép hắn lùi về.
"Đi không nhìn à[email protected]$%^&...." Tiếng tài xế chửi bậy dần khuất xa.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, gã đàn ông đội mũ kia đã lặn tăm, không thể đuổi theo.
"Đệt!" Nghiêm Tà chửi to một câu, sờ di động gọi điện thoại: "Alo, Mã Tường, phía nam ngõ Tam Mao gần đường chính số phát hiện đối tượng khả nghi mang theo súng tập kích cảnh sát, thông báo cho đội cảnh sát giao thông trị an tới giúp đỡ, mục tiêu là một người đàn ông cao m nặng kg, mặc áo T-shirt trắng, đội mũ lưỡi chai đen, nhanh chóng dẫn người đến phong tỏa khu vực, lập tức bắt đầu điều tra!"
Mã Tường vô cùng sợ hãi: "Ôi cái đờ, em đến ngay!"
Nghiêm Tà cúp điện thoại, dắt súng bỏ vào bao, chậm rãi đi ngược về. Giang Đình đứng dưới tán cây gọi điện thoại, thấy hắn đi tới, bèn tắt máy đứng nguyên tại chỗ, hơi hất cằm, lẳng lặng nhìn hắn.
Thể trọng Giang Đình thuộc dạng trung bình, nhưng anh thường nhìn mọi người từ một góc hơi hướng xuống—— dù anh có ngụy trang chuyện trong quá khứ hay nói năng giỏi thế nào thì những qua hành động nhỏ nhất như ánh mắt, cử chỉ đều rất khó lừa người khác.
Hai người nhìn nhau từ khoảng cách hai ba mét, đều không nói gì, lát sau Nghiêm Tà hỏi: "Anh có thể trả lời một câu cho tôi được không?"
Giang Đình nói: "Anh hỏi đi."
Con hẻm sau buổi ban trưa cực kì yên tĩnh, tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần.
Nghiêm Tà nói nghiêm túc: "Thực ra anh xoạc với mẹ người ta đúng không, nếu không tại sao thằng con hờ tức đến mức đòi rút súng ra thế?"
Giang Đình: "............................"
Xe cảnh sát gào thét mà đến, tiếng còi inh ỏi dừng tại trước hẻm, hơn mười cảnh sát hình sự thành phố nhanh chóng bước đến chỗ họ.
Nghiêm Tà cười toét: "Cái mặt kia là thế nào vậy, tôi chọc anh thôi."
Nói xong hắn lấy kính râm đeo ở cổ áo trong, tiện tay quẳng cho Giang Đình.
Gã đội mũ lao ra góc đường, sém nữa đụng phải hai nữ sinh đang cầm ô. Gã không kịp nhìn lại, co giò chạy biến vào đường cái đối diện, để mặc hai nữ sinh chửi câu "thần kinh à" phía sau lưng.
Tiếng còi cảnh sát như có như không, lúc gần lúc xa, nhất thời quanh quẩn bốn phương tám hướng, tựa như không có bất kì nơi nào an toàn. Gã ta cúi người thở hổn hển một lát, muốn gọi điện thoại cho khách hàng, trong điện thoại không ngừng truyền đến thông báo đối phương đã tắt máy khiến gã tức điên. Ngay lúc không biết phải làm sao, đột nhiên một chiếc SUV đen huyền lao vút tới, cửa kính xe kéo xuống thành một cái khe để lộ khuôn mặt thanh niên bị kính râm che mất một nửa.
"Phạm Tứ?"
Gã đội mũ như hiểu ra: "Đúng đúng đúng rồi, chú em là người đến tiếp ứng?"
Thanh niên trẻ tuổi nói sâu xa: "Lên xe."
"Báo cáo, báo cáo tại cổng chính của ngân hàng xây dựng ở nút giao giữa đường Trung Hoàn và Minh Quang có nhân chứng chứng kiến kẻ tình nghi chạy qua, hình thể và miêu tả cơ bản phù hợp, sẽ lập tức cử xe đến bắt gã ta!"
Máy bộ đàm vang lên tiếng rẹt rẹt, Mã Tường nói to: "Đã rõ!" Kế đó gật đầu với cảnh sát ngồi phía trước.
Xe cảnh sát khởi động lùi về sau, đội cảnh sát hình sự thành phố đều đã trang bị đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng với nghi phạm.
Không một ai chú ý đến trong gương chiếu hậu, một chiếc xe SUV màu đen sượt qua xe cảnh sát, chạy vụt theo hướng ngược lại.
Phạm Tứ ngồi ở ghế sau thở hổn hển, tu một hơi ực ực: "Cậu em xưng hô thế nào nhở?"
Thanh niên chỉ lo lái xe, phảng phất như chẳng có nghe thấy, mãi đến khi Phạm Tứ hỏi lại lần nữa, hắn ta mới nói ra hai chữ: "A Kiệt."
"Chúng ta đang đi đâu thế?"
Thanh niên tự xưng A Kiệt không hề lập tức trả lời, "Anh đã làm xong việc chưa?"
"Cái đệt, đang lúc quan trọng thì bị đâm thọc, tự nhiên nhảy ra một thằng cớm! Cũng chả biết thật hay giả, anh thấy thằng chả không nghiêm túc lắm, không giống bọn cớm thật...."
A Kiệt nói thản nhiên: "Anh đã bị người khác trông thấy rồi, bà chủ bảo tôi đưa anh đến Cung Châu tránh nạn."
Phạm Tứ cực kì tức giận cùng uể oải vẫn đang lầm bầm chửi bới gì đó ở ghế sau. A Kiệt cũng mặc kệ gã, gương mặt sau kính râm vẫn lạnh tanh, chỉ nhìn đăm đăm con đường đằng trước, cho đến khi ra khỏi trung tâm thành phố đi lên cầu vượt, lựa lúc Phạm Tứ còn lầm bầm dở thì lên tiếng: "Vẫn còn - tiếng nữa, anh ngủ trước đi."
Phạm Tứ tự thấy chán chết, trả lời một tiếng rồi nhắm mắt ngả về sau.
Thực ra gã cũng không ngủ thật, theo từng lần xóc nảy của xe, mí mắt gã sẽ hé nhẹ, lén lút quan sát A Kiệt đang lái xe.
Thế nhưng, thanh niên A Kiệt kia trầm mặc ít nói, hình như chẳng hứng thú gì với chuyện của người khác, chỉ biết chuyên tâm lái xe, thậm chí còn chả thèm liếc gã lấy một lần.
Rời khỏi cầu vượt lại đến đường cao tốc liên tỉnh, lái xe chừng khoảng một tiếng, đột nhiên lúc này xe dừng tại ven đường. Phạm Tứ giả vờ như mới tỉnh ngủ, day day mắt duỗi người, chỉ thấy A Kiệt rút chìa khóa xuống xe, rất tự nhiên nói: "Đi tiểu."
Lúc lên xe Phạm Tứ đã uống một bình nước to, vì thế không nín được, bèn chạy theo cậu ta đến bụi cỏ ven đường, ào ào cái nhẹ cả người.
"Cậu em," Tính cảnh giác cao ban đầu của Phạm Tứ đã ít đi chút chút, chủ động lấy bao thuốc tặng một điếu qua, cười nói: "Lần này do anh đen đủi, thất bại còn khiến cậu chạy một chuyến như vậy. Cậu có biết bà chủ định để tôi trốn ở Cung Châu bao lâu không, với cả có trả nốt khoản cuối không?"
A Kiệt cầm điếu thuốc, lại chẳng châm lửa, hỏi: "Chị ta bảo với anh phải giết người nào?"
Phạm Tứ nói: "Ài, chuyện của khách hàng nào có nói rõ ràng đến thế, biết có giao dịch hay không là ok rồi còn gì."
"Tiền thừa còn bao nhiêu?"
Phạm Tứ so sánh hai rồi giơ năm ngón tay.
A Kiệt nói chầm chậm: "Rẻ đấy."
Phạm Tứ sững người.
"Dùng giá này mua mạng anh ta, sau đó cho thêm một con số , vẫn quá rẻ."
"À? Thế............"
"Nhưng mua mạng anh thì," A Kiệt bật cười: "Lại thấy quá đắt."
Phạm Tứ nhìn nụ cười của hắn, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh ùa từ đáy lòng, bản năng quanh năm liếm máu trên dao nhất thời rung chuông cảnh báo, khiến gã lùi về sau hai bước.
Thế nhưng gã đã chậm chân.
Phạm Tứ chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, tiếng gió thổi vù vù, sau đó đã bị thanh niên quay người đá bay, cơ thể rơi ầm cái đập phải tảng đá. Âm thanh crắc chính là tiếng cuối cùng Phạm Tứ nghe thấy, gã không biết đó là xương sườn của mình mà chỉ cảm thấy máu tươi chảy ra từ cổ họng và kẽ răng.
"Mày........thằng chó......tổ tông........."
A Kiệt bước đến, ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn Phạm Tứ, hình như có chút thương tiếc thay:
Cậu ta nói: "Anh thật sự không nên nhận vụ mua bán riêng này."
——Đó là câu nói cuối cùng Phạm Tứ nghe được trên cõi đời này.
Thanh niên tự xưng A Kiệt này dùng một tay bóp cổ Phạm Tứ, trong ánh mắt hoảng sợ lẫn tức giận của gã, hắn bóp mạnh một cái ——Crặc! Xương cổ phát ra tiếng gãy, lưu loát khiến lòng người run rẩy.
Đầu Phạm Tứ vẹo thành một góc kỳ dị, hai mắt mở to trợn trừng nhìn hung thủ.
A Kiệt vuốt mắt cho gã, hành động rất nhẹ nhàng, sau đó quẳng Phạm Tư đã ngừng thở vào cốp xe.
"Được, anh biết rồi, tiếp tục theo dõi tuyến đường, khi phát hiện được mục tiêu thì gọi cứu viện ngay, chú ý đối phương có súng."
Nghiêm Tà tay này ấn máy bộ đàm, tay kia được chủ nhiệm pháp y Cẩu Lợi tự tay sờ mó, cẩn thận lấy DNA nghi phạm ở trong móng tay.
"Báo cáo đội phó Nghiêm," Giám định viên gắp viên đạn kia vào túi vật chứng, mặt mày có chút chán nản: "Viên đạn không có rãnh nòng, là súng tự chế, chắc là loại được làm cực kì tinh chuẩn. Để khi quay về cục bọn em sẽ tiến hành đối chiếu, có điều chắc sẽ không có nhiều phát hiện đâu."
Nghiêm Tà gật đầu, giơ tay tỏ ý anh biết rồi.
"Lần này sao thế?", Cẩu Lợi vừa dùng tăm bông cẩn thận cạo tay hắn vừa hỏi: "Ông anh đụng phải quỷ nào à, ban ngày ban mặt mà cũng gặp được tội phạm mang súng?"
Nghiêm Tà nói: "Lúc anh báo cáo với cục trưởng Ngụy chú mày không nghe thấy à, cảnh sát nhân dân như anh, trên đường gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ chứ anh nào biết xui tới mức gặp phải thằng mang súng."
"Ế thế người bị hại xui xẻo đâu?"
"Chạy mất dép rồi,"
Cẩu Lợi chậc chậc hai tiếng cuộc sống mà, vỗ tay Nghiêm Tà, mặt mày chế nhạo: "Ok rồi! ——May móng tay anh dài đấy, không cắt mấy hôm rồi nhể, có cần em tiện tay cắt bộ móng đẹp, thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ mong manh anh giấu kín hông?"
Nghiêm Tà: "Anh cóc thèm, số cân của chú khiến hai chúng ta đếch thể ngồi chung một chiếc xe."
Cẩu Lợi: "............."
Vừa hay nhóc thực tập làm chân sai vặt được cắt cử đi mua bữa trưa đã quay về, Nghiêm Tà chặn đứng đối phương, không nói không rằng cướp ngay hai cái bánh trứng kẹp xúc xích, lắc lư trái phải, giả bộ nhoẻn cười với Cẩu Lợi: "Biết chú giảm cân, anh ăn hộ chú, không cần cám ơn."
Cẩu Lợi vớ lấy cục gạch định liều mạng bổ vào thằng cha này, bèn bị đội đàn em pháp y ôm tay ôm chân sống chết giữ chặt, Nghiêm Tà nhân cơ hội chuồn lanh lẹ về xe.
Nghiêm Tà đóng cửa sập một cái, quay đầu.
Tại băng ghế sau của con Phaeton, Giang Đình đan hai tay đặt ở trên đùi, đó là dáng ngồi cực kì lịch sự, hơi lạnh phả vào khiến nửa khuôn mặt dưới kính râm của anh càng thêm trắng nõn.
Anh nghiêng mặt tựa vào cửa kính mờ ảo, tạo một cảm giác mạnh mẽ mà tinh tế rõ ràng.
Nghiêm Tà quan sát anh một lát, Giang Đình mặt lạnh nhìn lại, mãi sau Nghiêm Tà mới ném một ổ bánh mì trứng cho anh, nói: "Ăn đi, ăn no mới làm việc được."
"Làm việc gì?"
Nghiêm Tà thuần thục mở túi nhựa, cắn một miếng bánh mì kẹp xúc xích thơm phức to bự, vừa nhai vừa nói không rõ: "Ban nãy Mã Tường đến báo tin, khoảng mười hai giờ trưa, nhân chứng chứng kiến nghi phạm vội vàng chạy ngang qua cổng ngân hàng xây dựng tại đường Trung Hoàn, năm phút sau xe cảnh sát đến, lại chẳng có ma nào. Camera ven đường có quay được bảo vệ, cảnh sát cùng đội trị an, tuy nhiên không tìm được dấu vết của nghi phạm."
Giang Đình ăn chầm chậm, phải nghe hắn tự thuật, song hầu như không có phản ứng gì.
"Tôi cùng nghi phạm đánh nhau trực diện vào khoảng gần mười hai giờ. Từ đây đến ngân hàng xây dựng, khoảng cách ngắn nhất là hai km. Điều này có nghĩa tốc độ của nghi phạm rơi tầm m/phút. Tính theo con số này, cảnh sát đã tìm kiếm phạm vi một km quanh ngân hàng xây dựng, đồng thời cũng phong tỏa lối vào đường Minh Quang, Kim Nguyên thậm chí đến chốt trạm cầu vượt, quật ba mét dưới đất, thế mà không được đếch gì."
Nghiêm Tà dừng lại, nhìn Giang Đình đăm đăm:
"Bây giờ làm thế nào, hử? Anh cho ý kiến thử đi?"
Trong ánh nhìn sáng rực của Nghiêm Tà, Giang Đình cắn một miếng xúc xích, nhai nhai hết trơn rồi mới bình tĩnh nói: "Tôi chỉ là dân đen thôi, đâu biết phá án, phân tích được cái gì chứ?"
"Ô, người ta muốn mạng quèn của anh mà anh chả quan tâm chút nào à?"
Giang Đình nói: "Chính vì quan tâm, nên mới không thể phân tích lung tung, nhất định phải giao cho người chuyên nghiệp xử lí."
Nghiêm Tà cứng họng vì câu trả lời kín kẽ của anh.
Giang Đình lại cắn thêm một miếng xúc xích, nhai chậm rãi, đầu lưỡi liếm bọt sữa đậu nành dính trên khóe miệng. Hình ảnh nhỏ ấy chỉ diễn ra trong nửa giây, mí mắt Nghiêm Tà đột nhiên giật mấy cái, dời ánh nhìn đi:
"Cứ dựa vào thái độ này của anh, người muốn mạng của anh khá nhiều ấy nhỉ?"
Giang Đình nói: "Quen là được thôi."
Nghiêm Tà: "................."
Cách ăn của Giang Đình cũng giống như cách làm việc của anh, tao nhã lịch sự, mặc kệ người ta. Nghiêm Tà dòm cái xúc xích bị anh ăn từ từ kia, ánh mắt cứ liếc qua liếc lại, sau khoảng chục lần, trong đầu hắn không biết nghĩ đến điều gì, lát sau rốt cuộc không kiềm được hỏi: "Anh có thể đừng ăn xúc xích như thế được không?"
Giang Đình: "?"
"Sau này anh đừng ăn xúc xích như thế khi có mặt người khác có được không?"
"........................" Giang Đình vặc lại: "Anh thấy nên ăn như thế nào?"
Nghiêm Tà quay đầu, đưa lưng về phía Giang Đình, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế lái. Qua chừng mấy phút, hắn xoay mặt lại, gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm, cứ như cuộc đối thoại kì lạ ban nãy như chưa hề xảy ra:
"Không bằng thế này há, chúng ta nói chuyện khác đi. —— Nhà máy nhựa, nổ bom liên hoàn, hiện trường hỏa hoạn đã đến mức lớn nhất; một người xông vào biển lửa, phải như thế nào mới có thể sống sót mà không chút tổn thương?"
"Anh đã không muốn phân tích hướng đi của nghi phạm cầm súng, cũng không sao, chúng ta cùng thảo luận câu đố này đi há."
Giang Đình đột ngột ngừng hành động trong . giây, sau đó nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, dọn rác rưởi vào túi, dùng khăn tay lau sạch từng ngón, toàn bộ hành động đều không nhiễm khói lửa nhân gian, sau đó giơ tay ra mở cửa.
Cạch!
Nghiêm Tà khóa cửa lại.
Hai người nhìn nhau, Nghiêm Tà mỉm cười hỏi lại: "Anh không đi được rồi, Lục tiên sinh?"