Chương
Editor: Sabi
Phành phạch.......
Cành cây đong đưa chập chờn, dưới chùm ánh sáng đèn pin bầy chim chóc vỗ cánh bay lên không trung.
"................" A Kiệt dừng bước chân, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, băn khoăn lướt xung quanh một vòng. Tường viện của nhà khách là gạch đất tùy tiện chồng lên nhau, toàn là lỗ hổng và khe hở nham nhở, cây cối thưa thớt, bụi cây thấp lè tè liên tiếp kéo dài ra sau núi, tựa như một bức màn sân khấu màu đen đậm nhạt không đồng đều giữa đất trời.
"Anh Kiệt?" Thuộc hạ thấp giọng xin chỉ thị.
Trong đêm đen không thấy rõ biểu tình của A Kiệt, gã không đáp lời.
Cùng lúc đó, phía sau tường viện của nhà khách.
Tề Tư Hạo đứng bất động duy trì tư thế chân đạp lên hàng rào gỗ, hai mắt mở to, môi khẽ nhếch lên, lưng áp sát vào tường, cảm giác được mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng thấm ướt áo lót.
Cách một bức tường, con quỷ giết người không chớp mắt đó cầm đèn pin đứng cách anh ta một khoảng đất trống chưa tới ba mét.
Anh ta không dám hít thở, thậm chí còn không dám phát ra tiếng tim đập. Qua một lúc lâu sau, anh ta mới chuyển động con ngươi, tầm mắt gian nan vượt qua bức tường cao hơn một cái đầu người, nhìn ánh trăng chiếu lên tấm kính cửa sổ u tối trên tầng hai, phản chiếu ra một luồng ánh sáng nhợt nhạt.
Chỉ cần thị lực đủ tốt, là có thể phát hiện cánh cửa sổ kia chưa được đóng kín mà chỉ đang khép hờ, để lộ ra một khe hở rộng khoảng một ngón tay...............
Nghiêm Tà đứng bên cửa sổ lưng áp sát vào tường, hai ngón tay giữ chặt song cửa sổ, chỉ cần hắn hơi thả lỏng thì cánh cửa sổ đã biến dạng từ lâu sẽ tự động mở rộng ra.
Hắn lặng lẽ quay đầu, vì góc độ nên hắn không nhìn thấy cảnh tượng trên khoảng đất trống bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn có thể nắm bắt được ánh đèn pin trong đêm tối. Trong sân nhà, bên ngoài tường viện, bên trong căn phòng trên tầng hai, rõ ràng ba địa điểm đều có nhiều người như vậy nhưng lại không nghe thấy nửa tiếng động, tầng mây kỳ quái chậm rãi che lấp ánh trăng.
"...............Không sao, nghe nhầm." Cuối cùng A Kiệt cũng mở miệng, nói: "Quay lại thôi."
Dây cung đã kéo căng nháy mắt buông lỏng, mũi tên nhọn hóa thành vô hình tan biến trong không khí.
Đèn pin đung đưa mấy cái rồi tắt ngúm, bọn thuộc hạ đứng dậy đi về phía cửa chính nhà khách, giây lát sáu dưới lầu vang lên tiếng đi lại và tiếng nói chuyện, có người ho khan đi lên lầu, khoảng đất trống bên ngoài cửa sổ khôi phục lại sự an tĩnh.
Nghiêm Tà khẽ buông cánh cửa sổ ra khoảng hai tấc, nghiêng người nhìn ra bên ngoài, dưới lầu hoàn toàn tối thui.
Chắc là đi hết rồi.
Bước chân loạn xạ bước lên cầu thang của đám tay sai càng ngày càng vang, chuẩn bị đi về phía mấy căn phòng trống bên này. Đúng lúc còn vài giây cuối cùng, Nghiêm Tà đẩy cánh cửa sổ ra, nhảy từ trên lầu hai xuống!
Bịch!
Nghiêm Tà rơi xuống đất, không hề phát ra tiếng động, nhưng ngay lúc hắn đứng dậy, lại nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên từ sau lưng........
Gió lướt qua tai!
Vãi lone gã căn bản không rời đi!
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Nghiêm Tà còn không kịp mắng má nó, theo đà rơi xuống lăn một vòng, tránh thoát nhát dao tay() của A Kiệt. Xung quanh bóng tối bao trùm giơ tay lên không thấy rõ năm ngón, nhưng lại làm cho giác quan của Nghiêm Tà trở nên nhạy bén hơn, hắn cảm nhận rõ tên sát thủ chuyên nghiệp kia đang đeo bám lấy mình hệt như ác mộng.
Trong đầu Nghiêm Tà xẹt qua một ý nghĩ: Đậu, gã có súng!
Thật ra cũng chẳng cần nổ súng, chỉ cần bật đèn pin lên, ánh sáng với cường độ mạnh cũng đủ làm cho Nghiêm Tà lóa mắt, khiến hắn lộ ra sơ hở chết người, đó cũng là lúc hắn tiêu đời.
Nhưng không ngờ, phản ứng đầu tiên của A Kiệt lại không phải như vậy, gã vứt đèn pin đi, một tay bóp chặt cổ họng Nghiêm Tà, đồng thời khuỵu gối đẩy hắn vào tường, nhưng ngay lúc thân thể hai người tiếp xúc với nhau A Kiệt tựa như hơi sửng sốt, khịt mũi biểu hiện sự ngờ vực: "Hử?"
Phản ứng thất thố này vốn không nên xuất hiện trên người một sát thủ đẳng cấp như gã. Nhưng Nghiêm Tà cũng không bỏ qua sơ hở trong chớp mắt này, hắn vặn chặt cổ tay của A Kiệt, xương cổ tay vang lên tiếng rắc giòn giã, trong khoảnh khắc đối phương đau nhức vì trật khớp mà rút tay về, hắn xoay người tung ra một cú đá hậu nặng tựa ngàn cân, đạp vào chính giữa xương ngực, đá gã bay ra ngoài!
"Ai?"
"Đứng lại!"
A Kiệt ngã xuống đống củi, chụp lấy cái đèn pin mà gã vứt đi lúc nãy bật lên, vừa vặn bắt được bóng dáng Nghiêm Tà đang chạy lấy đà phóng lên nhảy qua tường viện cao bằng một cái đầu người, nhất thời chửi ầm lên: "Đù má là mày!"
Gã vừa dứt lời thì Nghiêm Tà đã hiểu ra vấn đề.
Hắn vừa chạm đất lập tức kéo Tề Tư Hạo, bật ra một chữ: "Chạy!"
"Anh Kiệt! Sao vậy?" "Chuyện gì vậy?!"
A Kiệt nghiến răng nghiến lợi, tự mình bẻ lại khớp cổ tay bị trật, lạnh lùng nói: "Lái xe thả chó, đuổi theo!"
Năm chiếc xe việt dã đồng loạt bật đèn pha, lần lượt khởi động, gầm thét lao ra con đường đất. Tiếng chó sủa lại lần nữa vang lên bốn phía, dẫn tới tiếng gào rú của dã thú, hòa vào tiếng gió truyền khắp mười mấy dặm.
Ngay lúc nơi đây xảy ra một loạt biến cố, không có ai chú ý tới xa xa trên đường quốc lộ giữa sườn núi lóe lên hai ngọn đèn đỏ bí hiểm.
Ánh sáng đỏ hệt như dã thú khổng lồ ẩn nấp trong khe núi bị kinh động, sau mấy lần chớp tắt, cuối cùng lặng lẽ biến mất vào màn đêm.
Thôn này lưng tựa vào khe núi, căn bản không có đường đi, trên mặt đất gồ ghề toàn là cây cỏ mọc um tùm, đến bản thân bọn họ cũng không thể đếm được mình đã ngã bao nhiêu lần. Trong lúc hoảng sợ, Tề Tư Hạo thậm chí còn không thấy rõ người đang liều mạng kéo mình này có phải là Nghiêm Tà hay không, anh ta chỉ có thể mang theo tâm trạng hoang mang chạy theo phía sau, dưới chân không biết giẫm trúng cái gì, chân bị trẹo, anh ta lập tức ngã nhào xuống đất hét lên thảm thiết.
"Gâu......Gâu gâu gâu!"
"Gâu gâu!"
Nghiêm Tà quay đầu lại nhìn, chỗ bọn họ đang đứng khá cao, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn pin và đèn xe cách đó không xa, tiếng chó sủa ầm ĩ theo gió truyền tới.
"Đứng dậy, bọn chúng đuổi tới nơi rồi." Tay Nghiêm Tà như kìm sắt lôi Tề Tư Hạo dậy: "Nhanh!"
Tề Tư Hạo đau tới mức mặt mũi méo mó, cũng may trời tối nên không thấy rõ, miễn cưỡng đứng lên nhảy lò cò bằng một chân: "Bọn tội phạm ma túy, tội phạm ma túy sao lại theo tới đây? Hả?! Rốt cuộc cậu đã làm gì ở cô nhi viện, để bọn chúng, để bọn chúng theo tới đây?!"
Không phải cô nhi viện, Nghiêm Tà hiểu rất rõ.
Cho dù K Bích phát giác ra biến động ở cô nhi viện, cũng không có khả năng chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã đuổi đến thủ phủ Tây Nam, hơn nữa lại còn có thể phong tỏa chính ngôi làng mà bọn họ chỉ vừa mới nảy ra ý định ngủ tạm trong nhất thời. Với kinh nghiệm mười mấy năm làm trinh sát, Nghiêm Tà hiểu rõ một khi sự việc trùng hợp tới một mức độ nhất định thì không thể coi là trùng hợp nữa, căn cứ vào thái độ khúm na khúm núm của ủy ban thôn đối với A Kiệt, thì chỉ có một cách giải thích khủng khiếp nhất, toàn bộ thôn Vĩnh Khang đều buôn bán ma túy.
Cái ngôi làng hẻo lánh này là địa bàn của K Bích, hay chí ít cũng là một địa điểm trung chuyển quan trọng trên con đường vận chuyển, đây cũng là lời giải thích hợp lý cho việc tại sao kinh tế ở đây lại phát triển rất tốt, thời buổi xã hội hiện nay mà mấy cậu thanh niên trai tráng hai mươi tuổi trẻ khỏe trong thôn lại ở nhà chơi bời lêu lổng không vào thành phố làm việc.
Theo như cuộc trò chuyện giữa A Kiệt và trưởng thôn, gã ta cả đêm chạy tới ngôi làng này là để bắt người, nhưng căn cứ vào việc gã vứt bỏ đèn pin, không nổ súng, ra tay khách sáo không dốc toàn lực, cùng với việc giật mình nghi ngờ dẫn tới để lộ sơ hở trong lúc giao chiến vừa rồi, có thể dễ dàng nhận thấy: Gã ta vốn không hề biết Nghiêm Tà đang ở trong cái thôn này.
Gã có một mục tiêu khác vừa muốn bắt lại, vừa phải đối đãi vô cùng cẩn thận.
Đó là ai?
Nghiêm Tà nặng nề thở dốc, trong lòng nổi lên một suy đoán ớn lạnh.
"Á!" Tề Tư Hạo đột nhiên bước hụt, thất thanh kêu đau, suýt nữa rơi xuống hố đá người trong thôn dùng để bẫy thú, cũng may Nghiêm Tà nhanh tay lẹ mắt kéo lại được.
Bụi bặm và đất đá rào rào rơi xuống, hai chân Tề Tư Hạo đạp loạn xạ, suýt nữa va trúng cái kẹp bẫy thú thợ săn tự chế đặt dưới đáy hố. Nghiêm Tà nghiến răng nghiến lợi kéo anh ta lên, chợt nhìn thấy xa xa có ánh đèn pin lóe lên: "Bên kia có người, đứng lại!"
"....................." Nghiêm Tà thầm mắng một câu, mặc kệ Tề Tư Hạo đang khóc cha gọi mẹ, phát lực kéo anh ta ra khỏi cái hố, lảo đảo vọt vào rừng.
Năm chiếc ô tô, mấy con chó, mấy tên tội phạm ma túy đều mang theo súng và vũ khí, nếu không phải đang ở trong điều kiện địa hình rừng núi phức tạp, thì Nghiêm Tà sẽ không thể nào chạy thoát.
Núi đá gồ ghề kỳ quái, rừng thông nơi thì rậm rạp chỗ thì thưa thớt hợp thành một mê cung khổng lồ, bọn họ vừa mới cuống cuồng lao vào rừng cây, còn chưa kịp ngã nhào xuống cành lá đan xen chằng chịt trên mặt đất thì dưới hai chân đã trống rỗng, lần này muốn hét cũng hét không ra, cả hai cùng lúc lăn xuống!
Cú ngã này thật đúng là trời đất quay cuồng nghiêng ngả, trong lúc vội vàng Nghiêm Tà chỉ nghe thấy một tiếng "Bịch!" vang lên, là hắn đụng vào thân cây trong lúc lăn xuống, thiếu chút nữa thì phun luôn cả phổi từ trong cuống họng ra ngoài, cơ thể đột ngột ngừng lăn xuống, một lúc lâu sau cơn đau nhức mới từ từ thức tỉnh tứ chi bách hài.
"Mẹ nó..........." Nghiêm Tà nuốt ngụm máu tanh ngọt trong cổ họng xuống, trước mắt biến thành màu đen, hắn bò dậy ngẩng đầu lên nhìn. Nơi bọn họ vừa lăn xuống là một cái sườn dốc, ánh trăng vừa vặn lộ ra một góc nhỏ, mơ hồ phác họa ra một sườn núi dốc đứng mỏm đá lởm chớm, tựa như mấy con quái thú gầy trơ xương đứng trên cao đôi mắt lom lom nhìn chằm chặp vào bọn họ.
"Lão Tề," Nghiêm Tà thở dốc gọi: "..........Lão Tề?"
Tề Tư Hạo nằm trong bụi cỏ, gian nan ngồi dậy, nghe tiếng động thì quả thực ngã không nhẹ: "Tôi không xong rồi, thật sự chạy hết nổi rồi..........."
Xa xa lại lần nữa truyền tới tiếng chó sủa, Nghiêm Tà nghiêm nghị thúc giúc: "Đứng lên! Đừng dài dòng!"
"Không được không được........."
"Nhanh!"
Tề Tư Hạo bị kéo mạnh lên, còn chưa đứng vững đã hét lên thảm thiết, sau đó cái chân bị trật khớp chạm đất, anh ta lập tức khuỵu xuống, suýt nữa kéo theo Nghiêm Tà cùng ngã xuống.
"Gâu gâu gâu gâu!" "Gâu gâu gâu!"
Giữa khe núi trên đỉnh đầu, truy binh như giòi trong xương lần nữa ép tới, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng chó thở hồng hộc. Nghiêm Tà ấn xuống cổ chân Tề Tư Hạo một cái, phát hiện bị gập lại một góc đáng sợ, trong lòng chợt trầm xuống.
Làm sao đây?
Làm sao bây giờ?!
Nghiêm Tà trời sinh đã có tính hung hãn và ngang ngược từ trong xương tủy, càng bị áp chế càng dễ bị kích thích. Trong bóng tối, đôi mắt sáng quắc như lang sói của hắn híp lại, cắn chặt răng hàm phía trong cùng, vừa đơn giản vừa lạnh lùng phun ra hai chữ: "Trốn kỹ."
Tề Tư Hạo vô cùng hoảng sợ, còn chưa kịp hiểu ra hắn có ý gì, đã thấy hắn lùi về phía sau hai bước hít vào một hơi rồi đột ngột chạy lấy đà lao lên sườn núi!
Đối mặt với một đám tội phạm ma túy người đông thế mạnh, dù là người tỉnh táo bày mưu tính kế đến mức nào đi chăng nữa, phản ứng đầu tiên cũng là chạy về hướng ngược lại, chỉ có mình hắn mới dám xông lên đối đầu với họng súng, máu gan dạ như phường côn đồ này khiến Tề Tư Hạo ngẩn ra. Quả nhiên giây tiếp theo tiếng chó sủa nổi lên bốn phía, bọn tội phạm ma túy lập tức phát hiện ra hắn: "Thấy rồi! Bên kia!" "Thằng chó chết kia mày đứng lại!"
Đoàng đoàng đoàng!
Phập! Keng!
Viên đạn bắn trúng vào cây cối và tảng đá, bắn lên tia lửa. Nghiêm Tà nhờ bóng tối che giấu lập tức lăn một vòng, nhảy lên như tên bắn, sau khi thu hút tất cả sự chú ý của bọn chúng, hắn giống như một mũi tên rời cung lao về phía khe núi âm u.
Lúc này trong mắt đám tội phạm ma túy chỉ có một mục tiêu là hắn, hoàn toàn không ngờ tới còn có Tề Tư Hạo nấp sau mỏm đá dưới sườn dốc, tất cả lập tức hò hét đuổi theo!
Xa xa ngoài rừng cây, A Kiệt đang đứng bên cửa xe rộng mở, nhạy bén ngẩng đầu lên.
"Anh Kiệt, tìm được rồi, ở bên kia!"
A Kiệt cười lạnh một tiếng, rút khẩu súng từ sau lưng ra giơ lên bên tai, lạch cạch lên đạn: "Đuổi theo."
Rừng cây xanh thẫm bạt ngàn, không khí lạnh thấu xương, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không còn cảm nhận được cái lạnh nữa. Bên tai Nghiêm Tà chỉ có tiếng gió thổi vù vù, tiếng thở dốc của chính hắn và tiếng chửi bới của đám truy binh hợp thành một mảng, phía trước dần dần vang lên tiếng nước chảy xiết..............Có sông?
Cách đó hàng trăm mét, ánh đèn pin đan xen chiếu rọi, lờ mờ ánh ra cảnh tượng phía trước, ở khúc ngoặt giữa khe núi cách đó mấy chục mét thật sự xuất hiện một con sông, dưới điều kiện tầm nhìn vô cùng mờ mịt hắn không thể trông thấy bờ bên kia, phán đoán dựa trên tiếng nước chảy thì có lẽ tình hình dòng chảy của con sông này tương đối phức tạp.
Nhảy sông chạy trốn?
Không, mức độ nguy hiểm của dòng sông hoang dã rất khó phán đoán, xác suất sống sót nếu nhảy xuống còn không bằng bị đám tội phạm ma túy bắt được.
Nghiêm Tà nhanh chóng quan sát xung quanh, khóe mắt thoáng liếc thấy mấy cái cối đá lộn xộn bên bờ sông, trong lòng khẽ dao động.
Bùm!
Rào rào.........
Mấy người dắt chó chạy tới như điên, đèn pin quét loạn xạ tứ phía, có người hét lên: "Hắn nhảy xuống sông rồi!"
"Xuống nước đuổi theo!"
Đám người này rõ ràng không phải là những tên tay sai cấp thấp nhất trong tập đoàn buôn bán ma túy, mà đều là những kẻ liều mạng chuyên nghiệp, bọn chúng lập tức cởi áo khoác cởi giày định nhảy xuống. Tuy nhiên, ngay lúc bọn chúng chuẩn bị xuống nước, cách đó không xa lại vang lên tiếng ngăn cản nghiêm nghị: "Đứng lại!"
Thuộc hạ rối rít quay đầu: "Anh Kiệt?"
A Kiệt phá tan làn sương mù dày đặc trong đêm tối, đôi giày cổ thấp băng qua bụi cây có gai, nhảy vọt xuống bãi đá, sải bước đi tới bên bờ sông. Gã ngồi xổm xuống thử độ ấm của nước sông, nheo mắt lại như có điều suy nghĩ, sau đó sục sạo mấy vòng quanh khu vực vừa vang lên tiếng rơi xuống nước, đột nhiên phát hiện gì đó, cười lạnh:
"Thằng đó không nhảy xuống sông."
Gã lấy đèn pin quét một vòng, trong đống đá lộn xộn trên bãi sông bất ngờ có một chỗ trống, dưới tảng đá bị vội vàng đẩy xuống sông lộ ra lớp đất bùn và rêu xanh vẫn còn mới.
A Kiệt đứng lên nhìn quanh một vòng, ánh mắt đói khát như sói chậm rãi đảo khắp núi rừng, nhẹ nhàng nói: "Hắn đang trốn ở gần đây thôi."
Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, chốc lát sau một gã thuộc hạ có gương mặt dữ tợn, thấp giọng xin chỉ thị: "Bây giờ làm gì anh Kiệt, phóng hỏa đốt núi?"
A Kiệt bực bội nói: "Mày tưởng đây là Miến Điện chắc?!"
Gã thuộc hạ nghẹn lời.
"Nhờ ơn cái đám cớm kia ban tặng, nội địa đã không còn là nội địa của những năm chín mươi ở thập kỷ trước nữa." A Kiệt nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Gọi tất cả mọi người tới đây, bao vây bãi đất trống này, bao vây tới sáng cho tao, tao không tin hắn thật sự làm bằng sắt, có thể chống đỡ ở đây cả đêm!"
Tiếng người tản ra bốn phía, nhanh chóng bao vây rừng cây bên cạnh bờ sông một cách có tổ chức, tiếng súng, tiếng chó sủa và đủ loại âm thanh theo gió bay thẳng lên không trung.
Trên cây đại thụ cao chọc trời, Nghiêm Tà dựa lưng vào thân cây, cắn răng chậm rãi ngồi xuống chạc cây.
Lòng bàn tay, cánh tay, thắt lưng và cả bắp chân của hắn đều là máu tươi đầm đìa do va quẹt, tinh thần khẩn trương tột độ vừa qua đi, cơn đau nhức từ các dây thần kinh khắp toàn thân dần dần khôi phục, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, cho dù cơ thể thật sự làm bằng sắt cũng khó mà chịu nổi.
Nghiêm Tà gắng gượng khép chặt vạt áo khoác, cố gắng duy trì nhiệt độ cơ thể, lấy điện thoại từ trong túi ra, dọc đường điên cuồng chạy nhảy vậy mà vẫn không bị rớt, nhưng lại không có tín hiệu, hơn nữa cũng sắp hết pin.
"Đệt......" Hắn cơ hồ mắng thầm một câu, vừa định tắt máy, bỗng khựng lại.
Chính bản thân hắn cũng không nói rõ được vì sao, ma xui quỷ khiến mở trang đầu của album ảnh lên.
Đây là điện thoại cá nhân của hắn, album ảnh rất lộn xộn, mấy bức ảnh gần đây đều là ảnh hiện trường và ảnh tư liệu liên quan tới công việc, lướt lên trước đó nữa là mấy bức ảnh trong cuộc sống hắn tiện tay chụp lại. Kỹ thuật chụp ảnh của Nghiêm Tà chỉ ở mức trung bình, không chú trọng tới vấn đề bắt sáng và kết cấu, có mấy bức tràn đầy cảm giác thành tựu chụp lại một bàn thức ăn sau khi nấu xong, có mấy bức tự sướng sau khi cạo râu, còn có mấy bức tự luyến khoe cơ bắp trong gương ở phòng gym.
Nhưng nhiều hơn cả vẫn là mấy bức ảnh đặc tả không rõ ràng: Hai lòng bàn tay áp sát vào nhau, một cái cần cổ xinh đẹp trắng ngần, hoặc là hai đôi chân gác trên ghế sô pha bàn trên bàn trà, trêu chọc đùa giỡn với nhau.
Cho dù album bị rò rỉ ra ngoài thì người khác cũng không nhìn ra được là cái gì, chỉ có Nghiêm Tà nhớ kỹ những bức ảnh đó được chụp lại trong thời khắc nào.
Hắn không thể lưu quá nhiều ảnh của Giang Đình, trong điện thoại chỉ có một tấm được giữ đến tận bây giờ không nỡ xóa đi.
Đó là vào một buổi sáng, ánh nắng vừa mới xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa sổ màu vàng nhạt rọi vào phòng ngủ, chiếu lên chiếc giường lớn bừa bộn. Giang Đình nằm nghiêng dựa vào bên người hắn, gò má trắng ngần và hàng lông mày đen nhánh, mắt lim dim miệng khẽ nhếch lên như muốn nói gì đó, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.
Cổ áo ngủ tuột xuống khỏi xương quai xanh, hõm cổ mơ hồ lộ ra. Anh biết Nghiêm Tà đang chụp ảnh mình, cảm thấy hơi buồn cười, ánh sáng nơi đuôi mắt nửa nheo lại khẽ lóe lên.
Lúc ấy xảy ra chuyện gì nhỉ?
Nghiêm Tà có chút ngẩn ngơ, hắn nhớ buổi tối trước hôm chụp bức ảnh này, hai người bọn họ lăn lộn trên giường đến hơn nửa đêm, lúc đi tắm chân Giang Đình mềm nhũn đứng không vững, kề vào tai Nghiêm Tà tự đánh giá lượng công việc quá lớn, bảo hắn sau này cục thành phố có vụ án thì tự mình giải quyết. Nghiêm Tà vì muốn dỗ dành anh liền nói sẽ nấu cháo sữa nếp cẩm đậu đỏ cho anh, cho nên sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, câu đầu tiên sau khi Giang Đình mở mắt là: "Sao anh còn nằm ườn trên giường mà không đi nấu bữa sáng đi?........."
Đây có lẽ là một trong những bức ảnh Nghiêm Tà thích nhất, nhiều lần muốn xóa đi nhưng đều không nỡ, thỉnh thoảng còn mở ra xem một chút, chẳng biết tự bao giờ nó tựa như biến thành sức mạnh tinh thần chống đỡ hắn trong chỗ tối tăm.
Tiếng gió gào thét thê lương, thổi từ ngọn cây về phía chân trời.
Trong lòng Nghiêm Tà phảng phất như có chỗ nào đó bị gió lọt vào, tràn ngập lạnh lẽo cùng chua xót.
Trớ trêu thay, trong lúc rơi vào đường cùng bốn bề đều là địch, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, đáy lòng vẫn có thể cảm nhận được tình yêu vô tận không thể kiểm soát.
Là giả, tất cả đều là giả. Bao nhiêu lý do thoái thác hoàn mỹ tới đâu cũng vô ích, khoảnh khắc dịu dàng ấy chỉ là lâu đài cát được xây dựng trên sự đề phòng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái liền sụp đổ, ngay cả chút tin tưởng giả dối cuối cùng cũng không giữ lại được.
Hốc mắt Nghiêm Tà đỏ bừng, thở hổn hển, ngón tay cái dừng trên nút xóa khẽ run rẩy, sau đó cắn răng ấn xuống hệt như trút hết sự phẫn nộ.
Sau đó hắn không cho bản thân thời gian để hối hận, mở thư mục thùng rác ra, tựa như chiến đấu chống lại nội tâm hèn mọn yếu đuối của mình, ngón tay run run dùng sức ấn xóa hết toàn bộ.
Mãi đến lúc làm xong hết thảy, hắn mới hoàn toàn thả lỏng, chút chống đỡ cuối cùng trong lòng hắn cũng lập tức bị trút hết.
Nghiêm Tà suy sụp dựa vào thân cây ngẩng đầu lên, che mặt lại.
Giữa khe núi, tiếng nức nở nghẹn ngào, tiếng than khóc cùng tiếng hú dài vấn vít lay động theo chiều gió bay khắp bốn phương tám hướng trong màn đêm.
Mãi cho đến thật lâu sau đó, hắn mới bật ra tiếng nghẹn ngào run rẩy nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Kim đồng hồ vô hình trong hư không nhích từng giây từng phút một.
Năm giờ rưỡi sáng.
Tảng sáng, màu đen nồng đậm dần dần phai nhạt, bầu trời phía đông hiện lên màu xanh nhạt, nhưng ở trong rừng làn sương mù dày đặc ẩm ướt trong không khí vẫn chưa tản đi. A Kiệt ngồi bên đống lửa nổ tí tách hút thuốc, đột nhiên giơ tay lên vẫy vẫy.
Thủ hạ lập tức tiến lên: "Anh Kiệt?"
"Nửa tiếng nữa." A Kiệt tiên tay chỉ vào mấy chỗ khá cao xung quanh khe núi, nhỏ giọng phân phó: "Đợi sau khi trời sáng, cho người chiếm cứ mấy vị trí này, lấy ống nhòm có tầm nhìn rõ nhìn kỹ trong mấy tán cây gần đó.
Thằng đó chưa chạy đi xa đâu, chắc là leo lên cây rồi, một khi phát hiện bất thường thì phóng hỏa đốt cho tao."
"Dạ!" Tên thuộc hạ đứng dậy muốn đi giao phó cho người khác.
"...........Đợi đã."
Tên đàn em đứng lại.
"Sau khi phát hiện ra thì bao vây cái cây lại đã, đừng vội đốt lửa. Phân công mấy người quay lại thôn, bảo bọn họ trông giữ 'Gốc cây' đợi 'Thỏ'. Đại ca nói sẽ không sai, tên họ Giang chỉ cần rời khỏi Kiến Ninh chắc chắn sẽ tới đây, đợi bắt được thì dẫn anh ta tới.............."
Đáy mắt A Kiệt lóe lên vẻ tàn nhẫn không hề che giấu, chậm rãi nói: "Để nó nhìn tao đốt lửa."
Thuộc hạ không hiểu tại sao gã phải làm như thế, nhưng đám người liều mạng này thấy nhiều biết rộng, không hề cảm thấy kỳ lạ, toét miệng cười toe toét.
A Kiệt còn định nói thêm gì đó, chợt ngẩng đầu lên.
Sâu trong rừng hình như vang lên tiếng động gì đó, giây tiếp theo vô số chim muông đột nhiên hoảng sợ, mang theo cành cây nhỏ và lá khô bay lên, phành phạch che kín bầu trời khe núi.
Xảy ra chuyện gì?
A Kiệt kẹp điếu thuốc đứng lên, đúng lúc này xa xa vang lên tiếng........Tạch tạch tạch tạch!!
Tiếng súng?
"Anh Kiệt!" Một tên tội phạm ma túy khác chạy như bay tới, hét lên: "Có người! Phía trước có người lái xe xông vào, nổ súng!"
"..............Bao nhiêu? Người nào?" Vài giây kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, A Kiệt lập tức hỏi.
"Không biết, động tĩnh lớn lắm! Cách xa quá em không thấy rõ!"
Chẳng lẽ thằng cháu họ Nghiêm gọi cảnh sát tiếp viện, hay là Át Chuồn phát hiện ra động tĩnh ở bên này?
Đám thuộc hạ canh gác xung quanh bờ sông nháo nhác đứng lên, A Kiệt suy tính mấy giây, quyết định thật nhanh chỉ vào mấy tên thuộc hạ: "Tụi mày ở lại đây canh giữ với tao, còn mấy đứa khác lái xe đi thăm dò, đi ngay!"
Cùng lúc đó, trên tán cây cổ thụ.
Nghiêm Tà nheo mắt lại quan sát động tĩnh bên bờ sông, trong lòng cũng thoáng qua nghi vấn giống A Kiệt: Là Tề Tư Hạo gọi cảnh sát tiếp viện tới? Hay là nhóm tội phạm ma túy khác nghe tin chạy tới đen ăn đen?()
()Đen ăn đen: chỉ các băng nhóm hoặc các cá nhân có tính chất xã hội đen tranh giành quyền lợi và lãnh thổ với nhau.
Nhưng cho dù là khả năng cũng không có thời gian phân tích tỉ mỉ, chỉ cần trời sáng thêm chút nữa, A Kiệt ngẩng đầu lên là sẽ thấy ngay mục tiêu mình tìm kiếm cả đêm đang ẩn nấp trên đỉnh đầu, đến lúc đó cành và lá cây căn bản không che giấu được người, ánh mặt trời sẽ phơi bày hết thảy.
Mà lúc này, đám tội phạm ma túy có vẻ đang vô cùng căng thẳng trước kẻ đột nhập không rõ danh tính, bóng người lay động trên bờ sông dần tản đi hơn phân nửa, qua mấy phút sau, xung quanh đống lửa chỉ còn lại A Kiệt và mấy tên thuộc hạ!
Quả là cơ hội tốt trời ban!
Nghiêm Tà cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi áo sơ mi, lấy chiếc khăn quàng quấn quanh cổ tay hai vòng, thở phù phù nắm chặt thân cây.
Hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của A Kiệt, âm thầm tính toán nhịp bước của đối phương và tốc độ trượt xuống của mình. Hắn giống như một người thợ săn chuyên nghiệp, ngay lúc A Kiệt rút điếu thuốc quay lại bên đống lửa dưới gốc cây, hắn lập tức phát lực nhảy xuống........
Tiếng gió gào thét, biến cố tới quá bất ngờ, A Kiệt chợt phát giác không đúng, nhưng đã không kịp xoay người lại.
Gã chỉ cảm thấy có vật nặng từ trên đỉnh đầu rơi xuống, rồi bị ném lên cao, rầm! một tiếng, cằm đập mạnh xuống đất, trước mắt xanh đen đan xen, sau đó cổ họng bị người tàn nhẫn siết chặt từ phía sau!
"..............!!"
Mấy tên tội phạm ma túy nghe tiếng vọt tới, súng ống lạch cạch lên đạn, quát lớn "Ai?!" "Dừng tay!"
"Đứng yên!"
Vừa dứt lời đám tội phạm ma túy cứng đờ tại chỗ, chỉ thấy Nghiêm Tà dùng khăn quàng siết chặt cổ họng của A Kiệt từ phía sau, phát lực gắng gượng nhấc gã từ dưới đất lên, xem gã như tấm chắn che chở trước người mình:
"Tiến thêm một bước nữa, tao bẻ gãy cổ nó!"
Biến cố tới quá bất ngờ không kịp đề phòng, mấy tên thuộc hạ cầm súng không dám làm gì, nhìn gương mặt A Kiệt nhanh chóng từ xanh chuyển sang tím, xương cổ phát ra tiếng giòn giã khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Nếu như bị khăn quàng cổ siết chết một cách thống khoái như vậy, đối với tên sát thủ chuyên nghiệp tội ác chồng chất rong ruổi giữa hai nước Trung Miến mà nói, tuy không thiếu phần châm chọc, nhưng cũng coi như là một kết cục may mắn.
Có điều trạng thái của Nghiêm Tà cũng không được ổn lắm.
Bữa cơm qua loa gần đây nhất mà hắn ăn là mấy tiếng trước, hoảng hồn chạy trốn giữa núi rừng lại cộng thêm trắng đêm hứng gió lạnh thấu xương, đánh mất chỗ dựa tinh thần, hiện tại thể suy sức yếu, chỉ có thể gắng sức chống đỡ bằng lửa giận ngút trời và sự hung hãn từ sâu thẳm trong linh hồn.
"..............." A Kiệt run rẩy nắm chặt tay lại, dùng chút sức lực cuối cùng trước lúc sắp chết, thụi manh vào xương sườn của Nghiêm Tà!
Một ngụm máu tanh theo khí quản trào ngược lên khí quản, Nghiêm Tà buông tay ra, gập người ho khan lùi về phía sau. A Kiệt giãy giụa thoát khỏi xiềng xích, nhưng hoàn toàn không có sức lực thừa thắng truy kích, phản ứng đầu tiên của gã là quỳ rạp xuống đất ấn ngực điên cuồng nôn khan, lần này đổi lại là chính gã thiếu chút nữa phun luôn cả phổi ra ngoài.
Mấy tên thuộc gã đều không phải kẻ ngu, lập tức đuổi theo, hai tên một trái một phải bảo vệ A Kiệt, tên khác thì giơ súng nhắm vào Nghiêm Tà bóp cò................
Nghiêm Tà ôm đầu né tránh theo phản xạ, nghe thấy tiếng súng nổ bên tai, đoàng!
Đoàng!!
........Mình trúng đạn rồi sao? Hắn nghĩ thầm.
Nhưng đau đớn lại không tới như hắn dự tính.
Tựa như ba giây trôi qua, hoặc cũng có thể như hai ba tiếng, Nghiêm Tà ngẩng đầu mở mắt ra.
Khẩu súng của tên tội phạm ma túy cách hắn gần nhất rơi xuống đất, trước ngực xuất hiện một cái lỗ, máu tươi đang tuôn ra ồ ạt.
Giây tiếp theo, rừng cây bắt đầu rì rào lay động, tám chín tên cầm súng ăn mặt như dân bản địa lao ra!
Nghiêm Tà còn chưa ý thức được đây là tình huống gì, ngược lại A Kiệt vốn đã có nhiều kinh nghiệm đen ăn đen kịp phản ứng lại, chật vật không chịu nổi hét lên: "Ra.......Ra tay! Khụ khụ khụ........."
Mấy tên thuộc hạ đỡ gã tới bụi cây gần nhất, mấy người đánh lén cũng lập tức hành động, giơ súng lên bắn tới tấp. Hai nhóm người vừa chạm mặt đã giao tiếp bằng súng ống, một bên có chuẩn bị mà đến, bên còn lại thì vội vàng nghênh chiến, rạng sáng bên bờ sông súng đạn nhất thời bắn ra tung tóe.
"Tao [email protected]%^&..........." Nghiêm Tà lao như điên về phía rừng cây, nhưng trong lúc giao chiến súng đạn không có mắt, ở đây rõ ràng không có ai quan tâm đến việc sống chết của hắn, chớp mắt đã có viên đạn sượt qua chân ghim lên mặt đất, từng khối đá vụn bay ra trong ánh lửa.
Hắn phản ứng cũng nhanh, nằm sấp xuống đất ha tay ôm đầu lăn một vòng, tạch tạch tạch một băng đạn đúng lúc sượt qua sát người, quét ra một cái hố đất hình quạt bên bờ sông!
Như này còn trốn mẹ gì nữa?!
Tử vong bất ngờ vụt qua, suýt nữa móc vào vạt áo của Nghiêm Tà. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy mặt sông sau lưng vang lên tiếng rào rào, tiếp theo đó một đôi tay lạnh như băng ôm ngang lấy eo hắn từ phía sau.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu Nghiêm Tà chỉ có một ý nghĩ: Trời đụ, trên đời này thật sự có thủy quái?!
Hắn cong chân đạp mạnh theo bản năng, nhưng ngay sau đó, toàn bộ vị trí chí mạng trên người hắn như đầu, mặt, tim, v.v.. được người lấy thân mình che chở, rất nhanh đã bị kéo xuống sông!
"Ục ục ục ục........"
Nước sông lạnh thấu xương thoáng chốc ngập qua đỉnh đầu, Nghiêm Tà trở tay không kịp, liên tục bị sặc mấy ngụm nước.
Nhiệt độ thay đổi đột ngột cộng thêm nghẹt thở vì sặc nước, nếu là người bình thường thì lúc này đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động. Nhưng Nghiêm Tà không hổ là người có tính cách hung hãn từ tận xương tủy, dưới tình huống bị bọt nước đục ngầu cản trở toàn bộ tầm nhìn, hắn sờ soạng bắt lấy đối phương, cũng không để ý rốt cuộc là người hay quỷ, tiên hạ thủ vi cường bóp chặt lấy cổ họng người tới!
Nhưng không ngờ, đối phương lại không giãy giụa.
Hắn cảm nhận được người nọ nghiêng nửa thân trên về phía trước, xúc cảm mềm mại phủ lên môi, chậm rãi truyền không khí sang cho hắn.
"......................"
Bọt khí dần dần tan đi, Nghiêm Tà ngạc nhiên mở mắt, trong sóng nước lấp lánh dưới đáy sông u tối, ánh ra bóng dáng quen thuộc của Giang Đình.
Cuộc đọ súng ác liệt, tiếng la hét của người sắp chết, mưa bom bão đạn hỗn loạn trên mặt nước............Thế giới ầm ầm sụp đổ, hết thảy đều hóa thành mảnh vụn bay lả tả về phương xa, cuối cùng trước mắt chỉ còn lại ánh mắt thương cảm của Giang Đình.
Anh tựa như vội vàng mỉm cười, sau đó lại lần nữa nghiêng người về phía trước, dịu dàng ngửa mặt đặt lên môi Nghiêm Tà một nụ hôn.
Chú thích:
()Một thế trong karate tên là Shuto-Uchi - Chặt bằng cạnh bàn tay: Đây là một kỹ thuật mà trong đó sức quất mạnh cùi chỏ và sự xoay cổ tay đều được kết hợp để tạo sức công phá nơi cạnh bàn tay. Lướt bàn tay đến một điểm gần tai, lòng bàn tay hướng ra ngoài, cùi chỏ cong và hướng về một bên. Tay còn lại đưa thẳng về phía trước. Chặt mạnh theo đường vòng cung về phía trước, đồng thời xoay bàn tay, lòng bàn tay hướng lên trên. Trong khi đó rút lui cánh tay kia về, nắm chặt lại bên hông.