Phá Vân 1

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Editor: Sabi

Từ trước tới nay có lẽ chưa từng có ai mắng K Bích ngay trước mặt như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn ta vẫn không hề thay đổi, cũng không tức giận.

Hắn ta hoàn toàn khác với những trùm ma túy có truyền thống đeo dây chuyền vàng to tướng ở cổ, xăm kín hai cánh tay, xuất hành lúc nào cũng dẫn theo một đám tay sai kêu năm gọi sáu ở Tam Giác Vàng. Ngược lại, hắn ta mặc một cái áo khoác da ôm sát người, bên trong là áo phông màu trắng cổ tròn, đeo một đôi bao tay da rất mỏng, dáng người rất cao, khí chất kín đáo; thuộc hạ đi theo bên người đều có thể thấy rõ được huấn luyện chuyên nghiệp, không phải loại ngu dốt và ngang ngược kiêu ngạo điển hình của đám tay sai ở cấp bậc thấp nhất.

"Tôi cũng rất hân hạnh được gặp cậu," hắn ta dịu dàng đáp lại.

A Kiệt tiến lên hai bước cúi đầu gọi một tiếng đại ca, K Bích nhấc mi nhìn gã: "Tôi bảo cậu nhớ kỹ bài học lần trước, nhưng có vẻ cậu nhớ kỹ quá mức rồi."

A Kiệt chỉ vào chú Ba, còn chưa kịp há miệng phân bua, đã bị K Bích chặn lời: "Đừng nói nữa, cho dù không có lão ta phá rối cậu cũng không bắt được Q Cơ."

"................." A Kiệt hậm hực: "Lão già này giương đông kích tây, giết chết hơn mười người của em, bọn họ vừa rồi còn nói phải tới Miến Điện hội họp với Ngô Thôn................."

Chú Ba cũng là một lão cáo già, nhìn thấy tình thế không ổn lập tức đánh đòn phủ đầu, ngón tay run run chỉ vào K Bích: "Mày đang làm cái gì đây, hả? Muốn làm cái gì? Mày phái người ở thôn Vĩnh Khang theo dõi địa bàn Nguyên Long Hiệp này quanh năm suốt tháng, đám lão già chúng tao còn chưa tính toán với mày, thế mà bây giờ mày lại phái người chạy vào núi ăn cướp trắng trợn, còn đích thân chạy từ xa tới, rốt cuộc mày đang âm mưu cái gì, mày nói thử xem?"

K Bích hơi nghiêng người liếc ông ta một cái.

Người khác không thấy rõ biểu tình của hắn ta, nhưng chú Ba vừa chạm phải ánh mắt đó, trong sự tức giận còn mang theo vẻ sợ hãi: "Kim Kiệt........Kim Kiệt ra tay trước, một lão già như tôi cũng chỉ có thể.........."

A Kiệt vừa xoa xoa bả vai bị trói một thời gian dài của mình vừa quát tháo: "Bịt miệng lão già này lại cho tao!"

Thuộc hạ lập tức tiến lên, lão già tức muốn xỉu, dĩ nhiên cho rằng K Bích lần theo dấu vết máy theo dõi giấu trên người gã đuổi tới đây, chỉ vào A Kiệt mắng to: "Vừa nãy đáng lẽ tao nên lục soát người mày trước tiên, dám dùng thủ đoạn công nghệ cao chơi tao! Đừng tưởng rằng Kim Kiệt mày bây giờ có tên có họ rồi thì lên mặt, năm đó lúc chúng tao đánh nhau giành thiên hạ ở Tam Giác Vàng, mày còn chưa ra đời đâu, mày........"

K Bích khoát tay ra hiệu, thuộc hạ ngay tức khắc không kiêng dè nữa, tiến lên thành thạo bịt miệng chú Ba lại.

"Ưm ưm ưm........." Lão già bị hành động vô lễ của tiểu bối làm cho tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, K Bích không để ý đến ông ta nữa, đưa mắt quét một vòng xung quanh bãi đất trống.

Ba cổ thi thể gục trên bãi cỏ, máu tươi đang chậm rãi tích tụ thành vũng; người mà chú Ba mang tới đều bị chế trụ cướp hết khí giới, Giang Đình đứng bên cạnh hắn ta, trong tay cầm một khẩu súng, nhưng họng súng lại buông thõng hướng xuống đất.

Hắn ta không quan tâm đến khẩu súng trong tay Giang Đình, sau mấy giây trầm ngâm, cuối cùng chuyển hướng sang Nghiêm Tà:

"Ngưỡng mộ đã lâu, đội phó Nghiêm, thấy cậu ở đây tôi cũng rất bất ngờ."

Nghiêm Tà bị người chĩa súng vào đứng yên ở nơi đó, trong đầu như đang có dây thần kinh nào đó giật giật không ngừng, cắn chặt hàm răng.

K Bích vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ, giải thích: "Trên đường lục soát ngọn núi tôi tình cờ gặp được người này, không phí bao nhiêu thời gian, anh ta đã nói với tôi cậu đang ở đây."

Vệ sĩ kéo một bóng dáng lảo đảo từ trên xe việt dã xuống, là Tề Tư Hạo.

Chân anh ta đã được băng bó kỹ, đầu đầy mồ hôi sắc mặt tím tái, ánh mắt né tránh, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng Nghiêm Tà.

"Tôi vốn cho rằng cuộc gặp mặt chính thức đầu tiên giữa chúng ta sẽ hòa hợp hơn một chút, nói thật là tôi cũng chưa kịp chuẩn bị. Có điều không sao, điều đó cũng không có gì trở ngại việc tôi và cậu tìm hiểu về nhau." K Bích chỉ vào mình: "Tên Miến Điện của tôi không quan trọng, họ trong tiếng Trung là Văn, tên một chữ Thiệu. Thông tin cá nhân được ghi chép trên mạng nội bộ công an Cung Châu của cái tên này là 'Đinh Tán' sĩ quan cấp , là thật."

Một tên trùm ma túy không những trở thành nằm vùng của cảnh sát, còn dám dùng tên họ thật của mình!

"Thời gian làm cảnh sát có lẽ muộn hơn cậu khoảng năm sáu năm, tra sâu thêm chút nữa, thì tôi được hệ thống công an Cung Châu triệu tập tới dự thi từ cộng đồng." Đôi tay đeo bao tay màu đen của K Bích chắp trước người, mỉm cười nói: "Có điều tôi ở lại cục thành phố Cung Châu chưa được bao lâu, đã bị sắp xếp đi nằm vùng trở thành thuộc hạ của chính mình, thật trùng hợp."

"............" Nghiêm Tà há miệng, gió lạnh lập tức theo cổ họng tràn vào đáy lòng, hắn khàn khàn hỏi: "............Chuyện em bị ép xử bắn Đinh Tán cũng là nói dối?"

Giang Đình nhìn hắn, không nói một lời.

"À, vấn đề này để tôi giải thích đi." K Bích nói: "Cậu ta không nói dối, vì cậu ta cũng không biết người nọ là thế thân của tôi."

Hắn ta nhìn sang Giang Đình cười nói: "Thực ra ngay từ lúc bắt đầu đã có hai người chung nhau gánh vác vai diễn 'Đinh Tán', nhưng thông thường đều là tôi ra mặt, người liên lạc một chiều với Nhạc Quảng Bình cũng là tôi, còn hồ sơ dấu vân tay lưu lại ở cục thành phố và người sau này nói chuyện với cậu thông qua giọng nói đều là thế thân. Ba năm trước thế thân bị cậu bắn chết............Nói chính xác là bị A Kiệt bắn chết, nhưng tất nhiên hắn không chết, nếu cậu có hứng thú, lần này trở về có thể gặp mặt."

Giang Đình không hé răng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Một lúc lâu sau anh mới nói một câu: "Sao phải làm như vậy?"

"Có hai nguyên nhân," K Bích tùy ý nói, "Cậu có thể tự chọn một cái mình thích."

".................."

"Ngô Thôn bồi dưỡng rồi đưa cậu vào ngành cảnh sát, sau đó lại định dùng cậu để tiêu diệt tôi, nước đi này thực sự rất cao minh, tính ra thì cậu là một đối thủ có đẳng cấp thực sự quá cao. Tôi từng nghĩ tới việc sắp xếp người mình vào nội bộ cao tầng của công an để đối đầu với cậu, nhưng Tần Xuyên........" K Bích nhún vai, "Thứ nhất hắn cố ý ở lại Kiến Ninh, tôi không bao giờ miễn cưỡng người khác làm việc cho mình; thứ hai hắn chỉ biết ngồi yên chờ cậu tới tiêu diệt, cho nên dù có dùng hắn cũng chỉ phí công."

"Lúc đó, tôi vừa từ Mỹ trở về khu vực Trung - Miến, có thể mua chuộc được rất nhiều người, nhưng người có thể tin tưởng được thì lại chẳng có mấy ai. Một khi việc phân công nội ứng bị bại lộ, chẳng những không thể làm lung lay địa vị của cậu trong ngành cảnh sát, mà rất có thể còn trở thành một trong những chiến tích giúp cậu thăng quan tiến chức, thế nên cuối cùng tôi đành phải tự mình ra mặt, đây là một nguyên nhân. Mặt khác, tôi cũng mới về nước sau mười mấy năm sinh sống ở Mỹ............."

K Bích thành khẩn nói: "Muốn gặp cậu là điều dễ hiểu."

Giang Đình nhắm mắt lại.

Đó là một động tác nhẹ nhàng mà kiềm chế, nhưng từ nếp nhăn rất nhỏ giữa chân mày vẫn có thể nhìn ra cảm xúc của anh.

Nghiêm Tà ép buộc mình mở miệng, trầm giọng hỏi: "...........Hai người thực sự là anh em máu mủ ruột thịt?"

K Bích bật cười: "Dĩ nhiên không phải. Có phải cậu đang cho rằng tôi là một người đặc biệt biến thái?"

Nơi đây trừ hắn ta ra, có lẽ chẳng có ai dám cho rằng câu chuyện cười này có chỗ nào buồn cười.

"Ngô Thôn cất nhắc cậu ta cũng chỉ vì muốn giết chết tôi thôi. Tam Giác Vàng chính là một nơi như vậy, cho dù chỉ còn một giây cuối cùng, một tên trùm buôn bán ma túy già yếu sắp chết rồi cũng không cho phép con ruột mình tranh giành quyền lực, càng già càng không chịu buông tay, bởi vì một khi thất thế sẽ rơi vào kết cục bị vô số kẻ thù bao vây tiêu diệt, huống chi ông ta cũng không phải chỉ có mình tôi là con trai." K Bích nhìn về phía Giang Đình, nói: "Còn cậu ta đối với Ngô Thôn cũng chỉ là một công cụ, còn là loại rất nghe lời rất hữu dụng. Nếu ba năm trước tôi kém may mắn hơn chút nữa, nói không chừng tôi đã thật sự thua trong tay cậu ta rồi."

Chú Ba lại bắt đầu giãy giụa muốn nói gì đó, có lẽ là muốn thay Ngô Thôn giải thích, nhưng không có ai để ý đến ông ta.

"Vậy ba năm trước, rốt cuộc tôi đã thua ở đâu," Giang Đình khàn khàn nói, "Thật sự là do Nhạc Quảng Bình nói cho anh biết việc sắp xếp bố trí của hành động sao?"

Không ngờ là Hắc Đào K lại lắc đầu: "Không, cho đến lúc chết Nhạc Quảng Bình cũng không hề tiết lộ bí mật này."

Giang Đĩnh rõ ràng không tin.

"Thật sự không có, câu trả lời thực ra rất đơn giản." K Bích uể oải nói, "Sáu tháng trước khi hành động bắt đầu, chính là lúc cuối mùa xuân đầu mùa hạ, một ngày nào đó Nhạc Quảng Bình đột nhiên liên lạc với 'Đinh Tán', xin lỗi là liên lạc với tôi, để chứng thực một vấn đề."

Giang Đình đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

"Ông ta hỏi: Nghe nói Hồng Hoàng Hậu là phụ nữ, cậu có thể nghĩ cách kiểm chứng vấn đề này không?"

K Bích nhìn khuôn mặt trắng bệch của Giang Đình, mỉm cười nhún vai: "Thấy chưa, cậu vừa nghe là biết ngay chuyện gì sẽ xảy ra rồi."

Khoảnh khắc đó, manh mối theo trí nhớ ngược dòng quay lại, toàn bộ thu vào đáy mắt run rẩy của Giang Đình. Đúng vậy, cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao trước khi chết Nhạc Quảng Bình sụp đổ tinh thần gọi cuộc điện thoại đó, tại sao Tần Xuyên lại nói rằng hành động căn bản không có nội gián.

Bởi vì người lưu lại sơ hở chí mạng này, chính là bản thân anh.

Ba năm trước, đêm khuya, phòng , khu A, tòa , tiểu khu Ba Đào Viên.

Bà giúp việc đã đi ngủ từ sớm, ngọn đèn bàn lờ mờ trong phòng khách chiếu ra làn khói thuốc lượn lờ. Tàn thuốc trên bàn đã chất thành đống, nửa chén trà đặc trong tay Nhạc Quảng Bình đã mất đi chút hơi ấm cuối cùng, một lúc lâu sau ông mới nhẹ nhàng đặt cái ly lên bàn, một tiếng "cạch" khẽ vang lên:

"Mấy bản tố cáo cậu nộp lên tôi đều hiểu. Nhưng vì sự việc quan trọng, liên đới quá nhiều, nếu có bất kỳ chỗ bịa đặt giả dối nào, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm nghiêm trọng, hiểu không, đội trưởng Giang?"

Bên kia ghế sô pha, đội trưởng đội phòng chống ma túy đêm khuya không mời mà tới đang chống cùi chỏ lên đùi, mười ngón tay đan chéo đặt trên chóp mũi, trầm mặc gật đầu.

"Ngoài ra tôi còn có một vấn đề." Nhạc Quảng Bình hơi ngừng lại một chút, rồi mới trầm giọng hỏi: "Cho dù những chuyện cậu tố cáo đều là sự thật, vậy sao cậu lại biết những bí mật này chứ?"

Nhạc Quảng Bình đã gần đến tuổi về hưu, nhiều năm thức đêm thức hôm khiến ông già yếu đi rất nhiều, xung quanh vành mắt đều là nếp nhăn, quầng mắt thâm đen. Nhưng cặp mắt sau cặp kính lão vẫn còn sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào mặt Giang Đình, tựa như chỉ cần lộ ra chút sơ hở là có thể lập tức xuyên thấu y.

".........Tôi cũng không biết gì nhiều, bọn họ vẫn luôn đề phòng tôi." Giang Đình nhỏ giọng nói.

Không đợi Nhạc Quảng Bình hiểu ra "bọn họ" là ý gì, Giang Đình đã nói: "Tôi chính là Q Cơ."

Chỉ sáu chữ ngắn ngủi, nhưng Nhạc Quảng Bình lại phải mất đến mấy giây mới kịp phản ứng lại, suýt nữa đứng bật dậy: "Cậu nói cái gì!"

Giang Đình ngẩng mặt lên, lẳng lặng nhìn lại ông ấy.

Q Cơ, một trong những nhân vật bí ẩn nhất trong tập đoàn tội phạm ma túy, ngay cả người này việc người này là người gốc Hoa hay là người Miến Điện cảnh sát cũng không thể xác định được. Cho dù là những nằm vùng có thâm niên đã thâm nhập vào bên nội bộ nhiều năm, cũng không thể thăm dò được bất cứ tin tức nào của Q Cơ từ miệng những tên tội phạm ma túy khác, đến nỗi có một dạo Nhạc Quảng Bình từng cho rằng người này không hề tồn tại, hoặc chỉ là màn trướng K Bích tự dựng lên để giải quyết một số vụ làm ăn nhạy cảm.

"....................."

Nhạc Quảng Bình trợn tròn mắt, cứ như hôm nay là lần đầu tiên nhận thức được người cấp dưới mình một tay đề bạt lên. Phòng khách vô cùng an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của chính ông, một lúc lâu sau Nhạc Quảng Bình mới từ từ ngồi xuống lại, nghiến răng bật ra mấy chữ:

"..................Làm sao để chứng minh?!"

Giang Đình đưa tay rút điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.

"Năm đó ở Miến Điện từng xảy ra một vài chuyện hiểu lầm, chi tiết cụ thể không quan trọng, tóm lại cho đến nay ở Tam Giác Vàng vẫn còn rất nhiều người nghĩ rằng Q Cơ là phụ nữ; nhưng trong hệ thống công an ở khu vực Tây Nam nước ta hoàn toàn không có ai biết đến tin đồn này. Hơn nữa, tiếp theo đây tôi sẽ tiết lộ một ít manh mối bên trong tổ chức tội phạm ma túy, trong tay ông hẳn là có người chỉ điểm chứ, thông qua so sánh thông tin tình báo, không khó để xác nhận tôi chính là Q Cơ."

Đôi mắt sáng quắc của Nhạc Quảng Bình nhìn thẳng vào anh.

"Nhưng tôi không thể nào tiết lộ thêm thông tin tình báo quan trọng hơn nữa." Giang Đình lại nói, "Như tôi đã nói, thuộc hạ nguyên lão phần lớn là người Miến Điện, những lão già đó đề phòng tôi rất kỹ. Tôi làm trong hệ thống công an nhiều năm qua nên đã bị gạt khỏi đại đa số công việc của nội bộ tập đoàn, rất nhiều thông tin tình báo quan trọng ngay cả chính tôi cũng rất khó xác nhận thật giả."

Hắn hút mạnh một hơi thuốc, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tia máu, ngẩng đầu cười nhẹ một tiếng:

"Tóm lại, những việc có thể khai báo tôi đều đã khai báo rồi. Cục trưởng Nhạc, nếu ngài muốn bắt tôi, hiện tại tôi đang ngồi ở đây, ngài có thể ra tay bất cứ lúc nào."

Bãi đất trống trên khe núi, K Bích nhìn vào đôi mắt hơi run rẩy của Giang Đình, cười hỏi: "Cậu hiểu rồi chứ?"

"...................."

"Nhạc Quảng Bình không tin cậu, muốn tìm người để chứng thực. Trong tay ông ta không chỉ có một nằm vùng duy nhất là tôi, nhưng có thể do biểu hiện xuất sắc của 'Đinh Tán', ông ta lại cố tình chọn trúng tôi. Cậu có tưởng tượng ra lúc tôi nghe thấy ông ta hỏi: 'Nghe nói Hồng Hoàng Hậu là phụ nữ, cậu có thể thông qua mấy con buôn ở Miến Điện xác nhận xem được không', tâm tình của tôi thế nào không."

K Bích hơi tới gần, gần như dính sát vào khuôn mặt tái nhợt của Giang Đình, từ từ, gằn từng chữ hỏi: "..............Là ai bán đứng Hồng Hoàng Hậu của tôi?"

"Tôi khẩn cấp tra xét trong nội bộ tổ chức, nhưng vẫn không tìm được chỗ để lộ tin tức. Cho tới lúc 'Đinh Tán' nhận được một chỉ thị đánh máy được mã hóa có dấu niêm phong đến từ Q Cơ, tôi vô cùng khiếp sợ phát hiện ra bên ngoài mặt giấy lại có dấu vết của sơn móng tay màu đỏ, giống như vô ý truyền ra tin tức nào đó. Khoảnh khắc đó cuối cùng tôi cũng biết, người tiết lộ tin tức chính là cậu."

K Bích không khỏi tiếc nuối, lắc lắc đầu:

"Một buổi sáng nửa năm trước lúc hành động bắt đầu, Nhạc Quảng Bình đã bán cậu đến bên cạnh tôi."

"Là tôi hại mười bốn chiến sĩ cảnh sát phòng chống ma túy, là tôi hại đội trưởng Giang........"

"Tôi không xứng được khoác quốc kỳ, lão Lữ, tôi không xứng!"

.........

Vô số tạp âm dội vào màng nhĩ, chậm rãi kéo dài đến trống rỗng, tựa như oan hồn hóa thành móng vuốt bén nhọn, thoáng chốc cấu xé miếng thịt đầm đìa máu tươi sâu trong đáy lòng.

Giang Đình nặng nề nhắm mắt lại: "............Cho nên tôi đề xuất với nội bộ tập đoàn rằng vào ngày tháng , giả bộ giao dịch trong công viên sinh thái, thực tế lại vận chuyển hàng hóa tới nhà máy nhựa để tránh tai mắt của cảnh sát, anh đã biết rõ kế hoạch này thực ra là một cái bẫy?"

K Bích nói: "Đúng, tôi đã đoán vậy, sau cùng tôi còn lợi dụng thân phận nằm vùng của Đinh Tán bí mật thăm dò trong nội bộ cục thành phố để xác nhận. Ví dụ như xe chỉ huy lái tới công viên sinh thái có lắp đặt dụng cụ tăng cường tín hiệu hay không, hôm đó tổng chỉ huy là cậu rời khỏi cục thành phố lúc mất giờ...............Một khi đã biết đó là một cái bẫy, việc chứng thực cũng trở nên dễ dàng hơn."

Vậy nên Tần Xuyên mới có thể nói hung thủ chính là bản thân anh, không hề có nội gián nào cả, bởi vì tin tức mấu chốt đã sớm bị K Bích tự mình bóc trần, anh chính là tên nội gián kia!

Giang Đình rủ mắt, đôi môi tái nhợt, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy khóe môi anh đang khẽ run rẩy. Chốc lát sau anh ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào K Bích, hỏi: "Vậy hiện tại cậu đã biết tất cả những việc tôi làm, anh định xử trí tôi thế nào?"

Không ngờ K Bích không trực tiếp trả lời vấn đề này của anh, hắn ta lắc lắc ngón trỏ: "Tôi phải sửa lại một chút. Tất cả những việc cậu làm tôi đều biết, nhưng rốt cuộc vì sao cậu lại làm như vậy, đây là điều tôi tôi thấp thỏm không thể nào xác định trong ba năm qua."

Vừa nói hắn vừa quay sang Nghiêm Tà, tùy ý hất cằm: "Hôm nay đội phó Nghiêm cũng ở đây, về tình về lý tôi cảm thấy hắn cũng cần được nghe đáp án này, bao gồm cả chuyện mấy tháng cậu ở bên cạnh tôi sau vụ nổ . Cậu thấy sao, Giang Đình?"

Tầm mắt của Nghiêm Tà cuối cùng cũng dừng trên người Giang Đình.

Từ lúc mới bắt đầu, K Bích vẫn luôn nhìn thẳng về phía Nghiêm Tà, nhưng từ đầu tới cuối Giang Đình dùng sườn mặt để đối diện. Một tay anh vẫn còn cầm súng, họng súng chĩa xuống dưới chân, ngón tay đã lạnh cứng đến xanh xao.

"........Không sao," không biết qua bao lâu Giang Đình mới chậm rãi mở miệng, nói: "Tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ gia tộc, tôi chỉ đứng sai đội mà thôi."

Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong khoảnh khắc đó linh hồn của Nghiêm Tà nặng nề chìm xuống đáy địa ngục......

Chú Ba bất thình lình bật ra mấy tiếng ô ô gấp gáp, mặt đỏ tía tai muốn nói gì đó, đúng lúc này K Bích liếc sang ra hiệu cho thuộc hạ buông miệng ông ta ra.

"Xin lỗi." Sau cùng Giang Đình nhìn về phía Nghiêm Tà, thản nhiên cười một tiếng:

"Nếu không phải cục trưởng Lữ tìm tới cửa, tôi còn có thể vì anh duy trì sự giả dối này thêm một khoảng thời gian nữa."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio