Phá Vân 1

chương 131

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Editor: Sabi

Dưới động tác khẽ nghiêng đầu của Giang Đình, chấm đỏ đó hiện rõ trong mắt Nghiêm Tà.

Anh hình như muốn quay đầu lại, muốn cùng mình đối mặt một lần nữa.

Nhưng Nghiêm Tà không có cơ hội chứng thực cho trực giác hoảng hốt này, bởi vì Giang Đình đột ngột dừng lại.

Sự việc chỉ phát sinh vẻn vẹn trong vòng nửa giây. Sau đó vệ sĩ lập tức vọt tới, K Bích nhanh chóng bước tới gần, níu lấy cánh tay Giang Đình, lao trở ra bãi cỏ cách đó mấy bước chân, vệ sĩ lập tức che chắn trước người!

"Lùi lại! Lái xe tới đây!" K Bích nghiêm nghị chỉ huy: "Mau!"

Có người lập tức ấn đầu Giang Đình xuống, che chắn toàn thân anh đẩy lên xe việt dã. Xung quanh trở nên hỗn loạn, A Kiệt chắn trước người K Bích sải bước lùi lại, kinh ngạc hỏi: "Sao lại có tay súng bắn tỉa, không lẽ cảnh sát mai phục từ trước?! Lúc đại ca tới không lục soát ngọn núi sao?!"

Điều này căn bản không có khả năng, tác phong làm việc của K Bích được phản ánh trực tiếp nhất khi hắn phái người đi đón A Kiệt trên đường quốc lộ bỏ hoang vào lần đó: Ngoài mặt có thể chỉ có một người, nhưng nơi góc tối chắc chắn còn có một băng đảng lớn trang bị xe cộ hỏa lực đầy đủ.

Lúc hắn ta xuất hiện mang theo mười mấy chiếc xe, nhưng lúc xuống xe lại chỉ có bốn mươi đến năm mươi người, chứng tỏ trước khi tới đây đã chuẩn bị rất nhiều thuộc hạ lục soát xung quanh loại trừ nguy hiểm. Nếu thực sự có cảnh sát mai phục, đừng nói là cả chục người của một phòng ban nhỏ mai phục, dù chỉ là một chiếc xe hai ba người phối hợp cũng không thể tránh thoát khỏi tai mắt của đám tội phạm ma túy.

Huống hồ số người mai phục ít hơn số tội phạm cũng không phải truyền thống tác chiến của công an. Phục kích ở một nơi có địa hình hoang dã như này, mà lực lượng cảnh sát trinh sát, cảnh sát đặc nhiệm, ngay cả lực lượng biên phòng thuộc lực lượng cảnh sát vũ trang ít hơn so với tội phạm dính líu đến buôn bán ma túy ba lần trở lên, là tình tiết giả tưởng phim cũng không được lên.

Nhưng nếu không phải cảnh sát, ai có thể theo dõi đến tận đây?

Chỉ còn lại một loại khả năng.

Nghiêm Tà không tới một mình.

"Đối phương chỉ có một tay súng bắn tỉa." K Bích quan sát điểm ruồi súng ngắm ở rừng cây đối diện, trầm ngầm tính toán góc độ, nói: "Nhiều nhất là hai người. Lục soát không ra là chuyện bình thường."

A Kiệt lập tức phản ứng lại: "Người phục kích chúng ta không phải công an?"

"Dù là sở hay cục thành phố Kiến Ninh đều không tổ chức bất kỳ hành động nào." K Bích bỏ lại một câu này rồi xoay người lên xe, A Kiệt theo sau vội la lên: "Đại ca!"

Nhìn qua cửa sổ xe, chấm đỏ trí mạng vẫn còn đang quét qua quét lại, vệ sĩ đang tản ra bốn phía, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt trên bãi đất trống chỉ còn lại một mình Nghiêm Tà.

Tên cảnh sát hình sự Kiến Ninh này giờ đây cũng như nỏ mạnh hết đà, ngay cả đứng cũng đều có chút miễn cưỡng. Nhưng ánh mắt hắn vẫn rất dọa người, đó là ánh mắt khi kề cận bước đường cùng nhưng vẫn ngoan cố chống cự, cách hiện trường và cửa kính một mặt chạm phải tầm mắt của K Bích.

"Bỏ đi," chốc lát sau K Bích nhàn nhạt nói.

A Kiệt không cam lòng: "Đại ca?"

Ý tứ của gã rất rõ ràng: Nếu đối phương thế đơn lực bạc, cũng không phải là người của cảnh sát, vậy thì có thể gọi thêm người bên ngoài rồi tiến hành lục soát xung quanh khe núi. Cho dù chỗ ẩn nấp trên cao của tay súng bắn tỉa có khó đối phó tới đâu, nhưng nếu muốn thì vẫn có thể dựa vào nhân lực giúp đỡ chiến đấu một trận, không đến mức tất cả mọi người đều bị một hai tên súng bắn tỉa dồn ép đe dọa.

Hoặc ít nhất, trước khi rút lui giết chết tên phó đội trưởng đội hình sự kia.

K Bích không đáp, quay đầu nhìn về chỗ ngồi phía sau.

Giang Đình bị hai tên vệ sĩ kèm hai bên, ngồi ngay chính giữa. Thể lực của anh đã bị tiêu hao đến cực hạn, nhìn qua cực kỳ mệt mỏi, sắc mặt cứng đờ lạnh lùng nhợt nhạt không giống người sống, nhắm mắt lại dựa vào ghế, lộ ra cần cổ thon dài mảnh khảnh không chút đề phòng.

Trong đôi mắt u ám của K Bích không biết nổi lên gì đó, một lúc lâu sau mới quay đầu lại nói: "Bỏ đi. Đúng là cần một người thuật lại chuyện hôm nay cho cảnh sát biết."

"Nhưng mà........."

"Cậu nên chú ý tới thứ tự ưu tiên." K Bích nói, "Phô trương nhất thời thì sảng khoái, nhưng về lâu về dài không có chỗ nào tốt."

Lúc này A Kiệt mới không cam tâm tình nguyện nhận ra hôm nay xác thực không thể giết chết được kẻ thù cũ này, chỉ có thể mặc kệ cho cái đinh trong mắt cái gai trong thịt tiếp tục tồn tại. Gã dằn lại nội tâm đang giãy giụa, cúi đầu phục tùng: "Em hiểu rồi, đại ca."

K Bích không tiếp tục dạy dỗ gã thêm nữa, chỉ phân phó một câu: "Làm theo quy tắc cũ."

A Kiệt hiểu rõ, ngoắc tay nhỏ giọng dặn dò đàn em, người sau vội vàng khom người chạy đi.

Vệ sĩ nhanh chóng lên xe vào vị trí, mấy xe phía sau lái lên trước, bảo vệ chặt chẽ chiếc xe việt dã của K Bích. Tay súng bắn tỉa hình như cũng không thật sự muốn ra tay, chấm đỏ vẫn liên tục lúc ẩn lúc hiện quét quanh Nghiêm Tà, tuần tra xung quanh bãi đất trống.

Có người gọi bộ đàm xin chỉ thị của A Kiệt, rốt cuộc cũng nhận được chỉ thị rút lui, đội xe cất vang tiếng còi cảnh báo, sau đó chậm rãi chạy về phía trước.

A Kiệt quay đầu nhìn ghế sau, bén nhạy híp mắt lại.

Giang Đình tựa như không cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của gã, vẫn khép chặt vạt áo ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi; mà vượt qua Giang Đình nhìn lại phía sau đó nữa, trong lúc đám tội phạm ma túy rút lui Nghiêm Tà đã sớm nhanh chóng rời khỏi vị trí cũ, chạy tới nằm sấp phía sau tảng đá và bụi cỏ, cho dù bây giờ có ai nổ súng cũng không bắn tới.

Cũng giống như lúc bước ra sân khấu, mười mấy chiếc xe việt dã lặng lẽ nối thành một hàng men theo khe núi rút lui về phía xa, tròng trành lắc lư trên con đường đá gập ghềnh, mấy tên vệ sĩ ngồi trên xe bọc hậu thò nửa người ra ngoài, giơ họng súng ra cảnh giác quan sát, đề phòng có người bất ngờ lao ra từ trong rừng.

Mãi cho tới lúc đội xe rời khỏi tầm bắn mấy trăm mét, bãi đất trống nhỏ bé kia đã dần khuất sau bạt ngàn cây cỏ, tất cả mọi người mời đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

K Bích lại đột nhiên nói: "Không đúng."

Vệ sĩ trên xe đồng thời cả kinh, A Kiệt lập tức đứng bật dậy: "Đại ca, có bẫy?"

"..................." K Bích cũng hơi chần chừ, cuối cùng khoát tay: "Không kịp nữa. 'Chiêu Tử' vào vị trí chưa?"

A Kiệt đè tai nghe Bluetooth nói mấy câu, gật đầu: "Theo quy tắc cũ, đã vào vị trí."

K Bích im lặng gật đầu. Không ai biết trong lòng hắn ta đang tính toán mưu đồ gì, ngoài mặt cũng không biểu hiện manh mối, một lúc lâu sau mới nghe gã phân phó: "Đi thôi."

Nghiêm Tà nhìn chằm chằm vào chiếc Hummer H màu đen ở giữa vòng vây đi xa dần, hàm răng cắn chặt tới mức bật máu. Mãi đến lúc chiếc xe cuối cùng biến mất trong màn sương mù dày đặc ở khe núi, hắn mới run rẩy vùi khuôn mặt lạnh như băng vào lòng bàn tay, trên trán dính đầy đất cát đá vụn, nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được.

Sức lực cạn kiệt, sự đau đớn như đứt từng khúc ruột đã nhấn chìm mọi thứ, cảm giác đau đớn trên thân thể đổ máu không truyền được tới các dây thần kinh đã tê liệt.

Không biết qua bao lâu, sau lưng vang lên tiếng bước chân, có người xông tới đỡ hắn lên khỏi bụi cây, rồi lập tức kéo hắn chạy vào trong rừng. Nghiêm Tà thở hổn hển nhìn người đang kéo mình, người mới tới này rất gầy, đầu đội mũ sắt có kính bảo hộ, mặc đồ rằn ri, che kín từ đầu tới chân, nhưng ngạc nhiên hơn là trên người không có súng.

Trong lúc vội vàng Nghiêm Tà chỉ cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng căn bản không thấy rõ là ai. Lúc này hắn đã chẳng còn hơi sức đâu để hỏi nữa: "Ai.........."

Đối phương cảnh giác nhìn xung quanh, làm một động tác đừng lên tiếng, rồi ra hiệu: "Chạy!"

Chỉ một từ ngắn ngủi, lại khiến Nghiêm Tà thoáng chốc ngây dại.

Song lúc này căn bản không có thời gian để chần chừ, tuy đội xe đã đi xa, nhưng ai biết được K Bích có bố trí tay súng bắn tỉa nào đó ở lại chờ hắn hiện thân hay không. Nghiêm Tà nghiêng ngả lảo đảo theo đối phương chạy qua bãi đất trống, lao thẳng vào rừng cây, cây cối cao ngút trời dày đặc dần dần bao phủ tầm nhìn hai bên, không biết đã vạch ra bao nhiêu bụi cây có gai, Nghiêm Tà càng lúc càng hoa mắt, tất cả cảnh vật trước mắt đều đã xuất hiện bóng chồng ngay cả bóng lưng mặc đồ rằn ri kia cũng tách ra thành hai ba cái bóng.

"......Hộc hộc.......Hộc........"

Hắn không còn nghe được tiếng gió cũng tiếng chim hót nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề như kéo bễ của bản thân, mỗi một bước chân đều có cảm giác trái tim như đang bị vô số móng vuốt sắc bén siết lấy, bóp méo, siết chặt, lại bóp méo, lại siết chặt.......

Bịch!

Nghiêm Tà mất cảm giác, chân bước hụt vào khoảng không, đến bản thân hắn cũng chưa biết chuyện gì xảy ra, thì cả người đã nặng nề lăn xuống rãnh cây!

Dưới rãnh cây trong rừng đều là hố đất rải đầy đá vụn, Nghiêm Tà chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giây tiếp theo trán hắn đụng phải một vật nhọn, chất lỏng màu đỏ ấm nóng tuôn ra che phủ tầm mắt.

Là máu.

Hắn nằm trên mặt đất, chân tay co giật, toàn thân co quắp tê liệt. Người mặc đồ rằn ri kia lập tức lảo đảo nhảy xuống theo, nhỏ giọng mắng câu gì đó, nhưng Nghiêm Tà không nghe rõ.

Lỗ tai của hắn cũng bị máu che lại, ngay cả tiếng thở dốc của bản thân cũng tựa như cách một tầng nước sâu, mông lung không rõ.

Thật chật vật, trong lòng hắn đột nhiên lướt qua cái suy nghĩ này.

Sao có thể chật vật thế này? Còn không bằng một con chó hoang.

Nghiêm Tà cắn chặt hàm răng, nghiêng ngả lảo đảo bò dậy. Vết xước kéo dài từ trán xuống tới gò má, máu tươi từ đuôi mày sắc bén chảy xuống đuôi mắt, theo động tác của hắn nhỏ tí tách xuống mu bàn tay, chốc lát đã bị thứ chất lỏng trong suốt mang theo vị mặn chát rửa trôi.

Giây tiếp theo, mùi tanh ngọt từ khí quản xông thẳng lên cổ họng, hắn phun ra một ngụm đầy bọt máu!

"!!" Người mới tới nhào lên thất thanh gọi: "Đội phó Nghiêm!"

"................." Nghiêm Tà muốn nói gì đó, nhưng trước mắt nhanh chóng biến thành màu đen, ngã quỵ xuống đất lúc nào không hay.

Hắn có cảm giác mình như đang chìm sâu xuống đại dương lạnh lẽo, trơ mắt nhìn thế giới xoay tròn lên cao rồi nhanh chóng trôi đi xa. Mờ mịt, đau thắt và tuyệt vọng cũng hóa thành hư vô, biến mất trong biển sâu tăm tối cùng với hình bóng chẳng thèm quay đầu nhìn lại kia.

"........Giang......Đình........" Hắn thì thầm gọi.

Hai chữ ghi lòng tạc dạ đó mang đi chút ý thức cuối cùng của hắn. Nghiêm Tà chậm rãi nhắm mắt lại, chìm xuống vực sâu tối tăm không thấy đáy.

Chiếc xe việt dã được bảo hộ trong vòng vây rời khỏi đường núi, bộ đàm trên xe đột nhiên vang lên, A Kiệt lập tức đưa tay kết nối với kênh trong tai nghe: "A lô, nói."

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, A Kiệt kinh ngạc, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Tôi biết rồi."

Gã ngắt kết nối, thò người sang ghé sát vào bên tai K Bích, lợi dụng tiếng xe chạy ầm ầm nhỏ giọng nói mấy câu, giây lát sau K Bích mở mắt ra "Ồ?" một tiếng: "Chiêu Tử nói chỉ có một người?"

"Đúng, dáng người không cao, rất gầy, giống phụ nữ. 'Chiêu Tử' sợ tay súng bắn tỉa vẫn còn ở đó, không dám tới gần quá, nhưng có thể xác định động tác của người phụ nữ kia không hề nhanh nhẹn, trên người cũng không mang theo súng hay bất kỳ một loại vũ khí nào, đỡ tên họ Nghiêm kia dậy rồi lui về rừng rậm."

K Bích khẽ vuốt cằm.

A Kiệt cau mày nói: "Đại ca, liệu có phải chúng ta trúng không thành kế không?"

K Bích im lặng không lên tiếng, cũng không nhìn ra vui buồn. A Kiệt đi theo hắn ta đã lâu, biết rõ bộ dáng này là dấu hiệu muốn đại khai sát giới, trong lòng không khỏi căng thẳng, giơ tay phải lên, chuẩn bị hạ lệnh cho đội xe quay đầu bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, sau hơn một phút chờ đợi, lại thấy K Bích thở dài, mỉm cười lặp lại: "......Không thành kế......."

Hắn ta dường như cảm thấy rất thú vị, xoay người lại hỏi: "Giang Đình?"

Giang Đình không đáp, giống như đã ngủ, ấn đường bằng phẳng hơi nhíu lại, tựa như trong giấc mơ vẫn còn tâm sự rất nặng nề.

Song K Bích biết rõ anh không hề ngủ, ngay cả A Kiệt cũng có thể nhìn ra anh vẫn còn tỉnh táo thông qua những dấu hiệu rất nhỏ như tần suất hô hấp, hàng mi run run và mức độ căng cứng của bắp thịt.

Chỉ là có tỉnh cũng rất khó chịu thôi.

Với sức khỏe này của anh, rơi xuống nước, bắn giết, cảm xúc lên xuống thất thường, có thể chống đỡ được tới bây giờ mà chưa ngã bệnh đã là quá trâu bò rồi.

"Lần sau lúc gặp lại, cậu cùng hắn chính là kẻ thù sinh tử." K Bích mỉm cười nhìn an, ôn tồn hỏi: "Nếu hắn dẫn cảnh sát tới bắt cậu, tôi giúp cậu giết hắn, được chứ?"

Một lúc lâu sau Giang Đình mới hơi nhấc mí mắt lên, dưới hàng mi dày hiện lên tia sáng nhạt, sau đó lại khép lại, dưới mấy tầm mắt sắc bén thì thào nói: "............Được, vậy ngàn vạn lần anh cũng đừng quên."

K Bích mỉm cười trả lời. "Hiểu, tôi sẽ không quên."

Rừng cây hai bên đường xen lẫn sắc xanh sắc vàng, đã là buổi trưa.

Làn khói bụi bốc lên từ đuôi xe che lấp sắc trời xám xịt, lao nhanh về phía xa, biến mất ở cuối dãy núi bao la mịt mờ.

"..........Huyết áp hơi thấp, chấn động não nhẹ, các dấu hiệu sự sống khác đều ổn định......."

"Kiểm tra xem có tụ máu não không, y tá lau máu trên mặt hắn đi............."

"Anh Nghiêm! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh Nghiêm của chúng tôi vậy?! Anh ấy sao rồi?!"

"Anh Nghiêm anh mau tỉnh lại, anh Nghiêm anh tỉnh lại đi!"

.....

Hình như có vô số người đang vây quanh hắn chạy nhanh về phía trước, tiếng bước chân dồn dập và tiếng hét kích động nối tiếp nhau bủa vây xung quanh. Dần dà tất cả những tiếng ồn ào huyên náo kia đều biến mất, hắn như bước vào trong một không gian yên tĩnh, ánh đèn trắng êm dịu trước mắt sáng lên.

Mình bị gì thế này? Nghiêm Tà mơ màng nghĩ.

Mình đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Mình là ai?

Tiếng động xôn xao nhốn nháo hệt như thủy triều chậm rãi tuôn ra từ bốn phương tám hướng, chợt biến thành tiếng vỗ tay như sấm rền. Ánh sáng trắng biến thành mặt trời rực rỡ, cánh cửa kính cuối hành lang lộng lẫy nguy nga ầm ầm mở ra, dưới bậc thềm cẩm thạch là một bãi cỏ mênh mông rộng lớn; hai bên trải thảm hoa hồng trắng, vô số khuôn mặt quen thuộc vui vẻ tươi cười, vừa rối rít đứng dậy vừa vỗ tay hoan hô.

Cục trưởng Lữ, cục phó Ngụy, đội trưởng Dư, đội trưởng Phương, Hoàng Hưng, Cẩu Lợi........Tần Xuyên cũng mặc vest đen sơ mi trắng, thắt nơ xinh đẹp ngồi giữa Mã Tường và Cao Phán Thanh, mỉm cười huýt sáo pha trò với hắn.

Nghiêm Tà đứng lại, nhìn mọi người, không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ.

"Nhanh lên, đội phó Nghiêm, anh ngẩn ra đó làm gì nữa!" Hàn Tiểu Mai cười ngất đến mức ngã vào lòng Dương Mị, hai tay chụm lại làm thành cái kèn hét lớn.

"Thằng nhóc này vui tới mức ngu người luôn rồi sao?" Cục phó Ngụy cười mắng một tiếng, vẫy tay: "Còn không nhanh tới đây?"

Theo hướng ông chỉ, Nghiêm Tà nhìn về phía trước. Cánh hoa hồng rải từ dưới bậc thềm kéo dài về phía trước, đến cuối bãi cỏ như ngọc bích. Ba Nghiêm mẹ Nghiêm chia a đứng hai bên trái phải của thảm hoa, phu nhân Tằng Thúy Thúy còn cố ý đeo bộ trang sức quý giá bà cất dưới đáy hộp, vui vẻ như trẻ ra hai mươi tuổi.

Mà đứng giữa cha Nghiêm mẹ Nghiêm, bóng dáng quen thuộc mặc lễ phục, chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn nở nụ cười ôn nhu.

Đó là Giang Đình.

Tựa như có một sức mạnh vô hình đẩy sau lưng hắn, Nghiêm Tà bước từng bước tiến lên phía trước. Hắn giẫm lên thảm hoa tỏa ra mùi thơm như biển mây, bên ta đều là những tiếng chúc mừng, trong đầu lúc thì tỉnh táo lúc thì ngẩn ngơ; bãi có dài như vậy chỉ chớp mắt đã đi tới cuối, Nghiêm Tà dừng bước, nhìn thấy nụ cười của Giang Đình càng lúc càng sâu, ánh sáng trong mắt chói lọi như kim cương.

Hai người cứ thế đứng đối mặt nhìn nhau, mẹ Nghiêm cười hỏi: "Lấy ra đi, nhẫn của con đâu?"

Ba Nghiêm cũng hỏi: "Đúng rồi con trai, nhẫn của con đâu?"

Nghiêm Tà lúng ta lúng túng, mọi người đứng dưới sân khấu cũng lên tiếng thúc giục: "Nhẫn đâu? Mau lấy ra đi!"

"Nhanh nào, còn chờ gì nữa?"

"Nhẫn đâu? Nhẫn của cậu đâu?"

......

Đôi mắt Giang Đình sáng ngời, mặt mũi trắng trẻo, đôi môi căng mọng ửng đỏ. Y vĩnh viễn trông như chàng trai đang ở trong độ tuổi hai mươi, mang theo chút ngượng ngùng và kín đáo chưa trải đời, hỏi: "Nhẫn của anh đâu?"

"....... Nhẫn ở đây." Nghiêm Tà nghe thấy giọng nói của mình, "Tôi đeo lên cho em."

Cạch....

Còng sắt sáng loáng khóa hai cổ tay của Giang Đình, dây xích sắt hư ảo treo lơ lửng giữa không trung.

".............." Giang Đình có vẻ khó hiểu, nghi ngờ nhìn nhìn, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Nghiêm Tà, gì đây?"

Nghiêm Tà há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay biến mất, dưới những hàng ghế khách dự đám cưới cũng đột nhiên biến mắt không còn tăm hơi. Cánh hoa hồng úa tàn héo rũ, bãi cỏ xanh biếc biến thành xám xịt, núi non mênh mông trùng điệp xa xa, gió bắc tựa như vô số tiếng khóc thê lương thổi tới từ giữa núi rừng.

Qua lại như con thoi giữa mê cung tạo thành từ vô số cơn ác mộng, bọn họ lại trở về khe núi kia.

Nụ cười trong mắt Giang Đình chậm rãi biến mất, biến thành cái nhìn lạnh lẽo thấu xương, sau đó y nhẹ nhàng vùng ra biến chiếc còng tay thành bột mịn, giống như những gì đã từng xảy ra, anh nâng súng nhắm chuẩn vào mi tâm của Nghiêm Tà.

"Tôi yêu anh, Nghiêm Tà," anh lạnh lùng nói.

"Nhưng anh là cảnh sát tôi là tội phạm, đợi tới lúc gặp lại, anh và tôi chính là kẻ thù sống chết với nhau."

Nghiêm Tà ngơ ngác đứng nơi đó, không thể nhúc nhích cũng không thể kêu. thậm chí ngay cả năng lực dời tầm mắt đi chỗ khác cũng không có. Hắn cứ trơ mắt nhìn ngón trỏ của Giang Đình dùng sức, sau đó bóp cò......

Đoàng!

Trên giường bệnh, thân thể Nghiêm Tà đột nhiên co giật, bật ra tiếng ho khan dữ dội!

"Bác sĩ! Bác sĩ!"

"Anh ấy tỉnh rồi! Anh ấy tỉnh rồi, nhanh!!"

Bác sĩ chủ trị dẫn theo y tá vọt nhanh vào phòng bệnh, thấy Nghiêm Tà đã ngồi dậy đang thở dốc dồn dập, ra sức nhắm mắt lại, hồi phục lại mở ra. Trong mắt hắn giăng đầy tơ máu, vết rách kéo dài từ trán tới gò má đã được băng bó, khắp thân trên đều là vết bầm tím và ngoại thương chồng chất; hắn giống như một con thú bị thương vừa thoát khỏi lồng giam, vẻ hung hãn khắp người còn chưa tiêu tán, đẩy y tá ra, xoay người xuống giường, khàn giọng hỏi: "Tôi đang ở đâu?"

"Anh Nghiêm anh bình tĩnh đã, không sao rồi! Không sao rồi!" Mã Tường, Cao Phán Thanh cùng mấy người nữa đè hắn lên giường bệnh, mồm năm miệng mười an ủi: "Anh đã về tới Kiến Ninh rồi, còn không mau nằm xuống!"

"Bọn em đều ở đây! Không sao đâu anh Nghiêm! Bác sĩ nói anh bị chấn động não nhẹ tạm thời không thể dậy!"

"Anh dọa cô y tá rồi, ấy đừng đừng đừng! Cẩn thận cái kim truyền nước biển của anh ấy!"

.......

Nghiêm Tà vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt lo lắng của những người anh em, đồng tử run rẩy dữ dội.

Ánh mặt trời mùa đông ở Kiến Ninh chiếu qua ô cửa kính của phòng bệnh, phản chiếu trên bức tường trắng toát.

"............Cục trưởng Lữ đâu?" Giọng hắn khản đặc thốt ra mấy chữ, "Cục trưởng Lữ......Ông ấy ở đâu?"

Mã Tường hơi chần chừ, mấy anh em trong đội hình sự nhanh chóng trao đổi ánh mắt khó xử với nhau.

Cao Phán Thanh lấp liếm ho khan một tiếng: "Cục trưởng Lữ ông ấy...............Ông ấy có chút việc, lát nữa có thể sở sẽ cử vài người tới, có lẽ có chút tình huống, muốn nói rõ.........."

Nghiêm Tà không nghe ra ý ám chỉ mở hồ trong câu này, đầu hắn đau đến mức muốn nứt ra, trong não giống như có một nồi cháo đang sôi. Lúc này khóe mắt hắn liếc thấy một bóng dáng lướt qua cửa phòng bệnh, cao gầy, mặc một chiếc áo khoác màu đen quen thuộc, chớp mắt đã không thấy đâu.

......Giang Đình?

Đó là Giang Đình?!

Nghiêm Tà không hề nghĩ ngợi, đứng phắt dậy đẩy vị bác sĩ đang chuẩn bị đo huyết áp cho hắn ra, nghiêng ngả lảo đảo lao ra khỏi phòng bệnh trong tiếng kêu hoảng sợ của mọi người: "Đợi đã! Này, đợi đã!"

Bóng lưng kia không hề ngừng lại, sải bước đi về phía xa.

"Đứng lại cho tôi!" Nghiêm Tà lảo đảo chạy lên, túm lấy bả vai của người nọ: "Rốt cuộc là sao......"

Nghiêm Tà chợt sững lại.

Dương Mị mặc chiếc áo khoác Giang Đình hay mặc nhất, tay xách túi xách màu bạch kim chân đi giày cao gót, trên khuôn mặt tái nhợt không trang điểm, từ khóe mắt đến cánh mũi mơ hồ đọng lại vết nước mắt, vẻ mặt vô cảm mím chặt môi nhìn hắn chằm chằm.

Đám Mã Tường đuổi theo ra phòng bệnh, cũng đều rối rít đứng ngây ngẩn trên hành lang.

Bệnh nhân và người nhà đi ngang qua đều mang theo vẻ mặt quái dị, lúc đi sát qua không nhịn được quan sát bọn họ. Y tá đẩy xe thuốc đi qua, đi thật xa rồi còn tò mò liên tục quay đầu lại nhìn.

"..........." Yết hầu của Nghiêm Tà chợt trượt một cái, ".........Là cô?"

Dương Mị tỉnh bơ nói: "Là tôi." Sau đó hơi nghiêng người về phía sau giữa cái nhìn chằm chằm sáng quắc của Nghiêm Tà.

Tầm mắt của Nghiêm Tà vượt qua cô nhìn về phía cuối hành lang, ba vị công an sở mặc cảnh phục xanh đậm xuất hiện ở cửa thang máy, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía bên này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio