Chương
Edit: Sabi
"......." Giang Đình khẽ hít sâu một hơi, hỏi: "Chuyện gì?"
Có điều, Tần Xuyên chỉ cười không nói gì, sau đó giơ tay ném điện thoại tới. Giang Đình bắt lấy, trên màn hình hiển thị đang ở trong cuộc gọi, bên kia điện thoại là K Bích!
".......A lô?"
"Đến làng Vân Trung chưa?" Giọng điệu Văn Thiệu vẫn nhẹ nhàng như thường: "Lạnh không?"
Con người K Bích, chỉ cần thần trí còn có chút giống người bình thường, thì đều không thể nhận ra được cảm xúc chân thật từ biểu tình hay trong giọng nói của hắn ta, bởi vì hắn ta vốn không có thứ này. Hắn ta có thể giây trước đang vui vẻ nói chuyện bình thường, giây sau đã rút súng ra bóp cò, trong thời gian đó đừng nói đến quá trình chuyển đổi, thậm chí ngay cả nửa điềm báo trước cũng không có.
Giang Đình nói: "Tàm tạm, không lạnh lắm."
"Mệt không?"
"Vẫn ổn."
Văn Thiệu nói: "Vậy cậu lên đây đi."
Giang Đình giật thót: "Cái gì?"
"Tôi nhớ cậu." Bên kia điện thoại hơi ngừng một lát, lại cười tủm tỉm nói: "Tôi có thứ muốn cho cậu xem."
Mồ hôi lạnh sau lưng vừa tuôn ra đột ngột thu lại, sau đó hóa thành cái lạnh thấu xương không tả xiết.
Ánh mắt Giang Đình khẽ động, sau đó ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, trả điện thoại lại cho Tần Xuyên, không ai biết anh phải dùng bao nhiêu sức lực mới giữ được giọng điệu bình tĩnh trầm ổn:
"Ông chủ bảo tôi đi đến địa điểm giao dịch với mọi người."
Tần Xuyên thờ ơ: "Lên xe đi."
Đoàn xe nối đuôi nhau leo lên gò đất cao cỡ nửa người, ngay cả mui xe cũng lắc lư run rẩy không ngừng. Ngoài cửa xe, sắc trời càng ngày càng tối, núi đá gập ghềnh lướt qua cửa sổ xe, trong buồng xe trừ tiếng động cơ ra thì không còn tiếng động nào nữa.
Tài xế là thân tín do A Kiệt chỉ định, rõ ràng đã được huấn luyện nghiêm ngặt, ngoại trừ việc thỉnh thoảng mở miệng xác nhận lộ trình với Tần Xuyên ra thì không nói gì nữa. Tần Xuyên ngồi kế bên người lái khoanh tay nhìn về phía trước, từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì tư thế này chưa đổi, hoàn toàn không thể nhìn ra bất kỳ động tĩnh nào trên khuôn mặt bất động kia.
Giang Đình ngồi trên ghế sau hệt như tượng đá, trong ánh sáng mờ mờ chỉ thấy một bên gò má tái nhợt của anh, hai bên đều có vệ sĩ canh giữ nhìn chằm chằm.
Không một ai chú ý tới tầm mắt anh nhẹ nhàng rơi xuống chiếc đồng đồ đeo tay, đã gần một tiếng trôi qua kể từ khi anh gửi bản đồ đường đi cho bộ chỉ huy.
Cảnh sát đã thuận lợi bao vây địa điểm giao dịch hay chưa?
Nghiêm Tà sau khi dẫn đường tới làng Vân Trung, có phải đang chạy theo phía sau hay không?
"Cấm nhúc nhích," tên vệ sĩ ngồi bên phải đột nhiên mở miệng ngăn cản.
Bàn tay Giang Đình nâng lên ngừng lại giữa không trung, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn lấy chai nước thôi."
Vệ sĩ kế bên lấy chai nước suối sau ghế ra, mở nắp. Giang Đình đưa tay muốn nhận, nhưng vừa cử động đã bị đối phương đè lại, sau đó tự mình đưa miệng chai tới bên miệng Giang Đình.
"..............."
Bầu không khí dần đóng băng, qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Tần Xuyên hơi hé mắt.
Giữa bầu không khí căng thẳng Giang Đình cuối cùng cũng mở miệng, cứ thế đỡ miệng chai bị đút mấy ngụm nước, lắc đầu tỏ ý không cần nữa.
Lúc này vệ sĩ mới buông tay anh ra, vặn nắp chai lại, đặt lại chỗ cũ.
Giữa cái nhìn chòng chọc của vệ sĩ, Giang Đình đặt tay lên đùi, không nâng lên nữa, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không xê dịch nửa phân.
Trong kính chiếu hậu, Tần Xuyên thu hồi tầm mắt.
Hai bên đường đất hết thảy đều là núi đá và rừng cây, sự trầm mặc và xóc nảy nghiêng ngả khiến đoạn đường này như kéo dài đến vô tận, không biết qua bao lâu, thân xe đột nhiên "ầm!" một tiếng, ngừng lại.
Tần Xuyên dẫn đầu mở cửa xe nhảy xuống, ra sức vặn bả vai, cất cao giọng: "Ê! Chúng tôi tới rồi!"
Bíp bíp, mấy tiếng còi xe vang lên, Vương Bằng Phi và đoàn xe việt dã của hắn cũng lần lượt theo đến, đậu cách đó không xa.
Giang Đình được vệ sĩ đỡ xuống xe, ngẩng đầu nhìn, chỗ bọn họ đậu xe đại khái là ở giữa sườn núi, trên cao sau rừng cây rậm rạp phía trước, thấp thoáng có ánh đèn rải rác, hóa ra một dãy nhà xưởng tạm bợ được xây dựng dọc theo đường núi!
"Chậc, thế trận này." Vương Bằng Phi thất tha thất thểu đi lên trước, kẹp điếu thuốc chặc lưỡi thở dài: "Không hổ là ông chủ lớn của Tam Giác Vàng, nhìn địa hình xung quanh chỗ này đi, cho dù cớm có mọc thiên lý nhãn cũng không tìm được, hơn nữa nhà xưởng xây trong núi cũng rất chắc chắn, chẳng khác gì một xí nghiệp khai thác mỏ đứng đắn, lắm tiền thật!"
"Quá khen," Cách đó không xa vang lên giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, nói: "Chỉ là mấy túp lều vải thôi."
Giang Đình đột ngột quay đầu lại, K Bích dẫn theo mấy tên thuộc hạ đi tới.
Trước mắt Vương Bằng Phi sáng lên, trên mặt tràn đầy vẻ háo hức, vội vã tiến lên định bắt tay. Nhưng K Bích tựa như không chú ý tới sự vồn vã của hắn, cũng phớt lờ bàn tay đeo đầy ngọc lục bảo lơ lửng giữa không trung kia, chỉ tùy ý gật đầu coi như chào hỏi, sau đó đi thẳng về phía Giang Đình, cười nói: "Cuối cùng cậu cũng tới."
Giang Đình không đáp, nhìn hai tên vệ sĩ tựa như hai cái tòa thép bên người, hỏi thẳng: "Ý gì?"
"Ý gì là ý gì?"
Giang Đình không vòng vo giống hắn ta: "Có phải anh đã từng ra lệnh không cho phép tay tôi hoạt động vượt quá phạm vi mười cen-ti-met đúng không?"
Vẻ mặt Văn Thiệu không chút thay đổi: "Nào có, là bọn họ hiểu sai thôi." Sau đó gã vẫy tay cho vệ sĩ lui ra, rồi khoác vai Giang Đình như tình cảm tốt lắm, kéo y đi về phía sườn núi.
Vương Bằng Phi vội đuổi theo: "Ấy, thế lô 'lam kim' kia......."
Văn Thiệu chẳng buồn quay đầu.
Vương Bằng Phi cũng không ngại, thở hồng hộc theo sau: "Chúng tôi đã làm theo những gì anh nói, tài khoản ở nước ngoài cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần bên này kiểm hàng xong, gọi một cú điện thoại thì bên kia lập tức chuyển tiền! Giá cả có thể thương lượng, cũng không cần chiết khấu như chúng ta đã quyết định trước đó, tôi còn có thể cho anh thêm con số này, thế nào?"
Vương Bằng Phi một tay vịn đất, tay còn lại xòe ra năm ngón, vung tay ra một con số.
"Ồ?" Văn Thiệu cười nói, "Tại sao?"
"Hài! Đây chẳng phải là do việc kinh doanh càng ngày càng lớn sao, chỉ dựa vào mua hàng thôi thì không đủ cung ứng!" Vương Bằng Phi được người đỡ, thở hổn hển leo lên dốc núi: "Tôi thấy cái nhà máy này không tệ, dù sao mấy anh cũng không có ý định tiếp tục dây chuyền sản xuất ở khu vực Tây Nam nữa, hay là đợi sau khi giao dịch hoàn thành, anh thuận tay giao cho thằng đệ ngọn núi này đi, anh thấy sao?"
Văn Thiệu từ chối cho ý kiến, chỉ về phía rừng núi xanh um tươi tốt phía trước: "Ngọn núi này?"
Vương Bằng Phi gật đầu lia lịa.
"Được đấy."
Vương Bằng Phi ngàn lần không nghĩ tới K Bích lại tùy tiện đáp ứng như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng.
Nhưng hắn còn chưa kịp hớn hở ra thì thì đã nghe thấy Văn Thiệu cười hỏi: "Nhưng hiến pháp quy định lãnh thổ quốc gia là một thể hoàn chỉnh không thể chia cắt, ngọn núi trước mặt anh là của cộng hòa nhân dân Trung Hoa, không phải của tôi, tôi giao cho anh kiểu gì?"
Vương Bằng Phi: "..............."
Vẻ mặt đám thuộc hạ của Vương Bằng Phi vô cùng đặc sắc, nếu không có Lão Thái đỡ phía sau, có lẽ Vương Bằng Phi đã ngã lăn từ trên sườn núi xuống rồi.
Văn Thiệu cười nhìn Giang Đình, ánh mắt sáng ngời.
Giang Đình bị một cánh tay của gã ôm chặt bên người, hệt như trên đường đi tới đây, thậm chí chỉ cần giơ tay lên cũng có vô số người nhìn chằm chằm. Nhưng anh cũng không để tâm đến gông cùm xiềng xích không tiếng động này, chỉ đón lấy ánh mắt của Văn Thiệu cười lên: "Anh muốn cho tôi xem cái gì?"
"Cậu vội à?" Văn Thiệu không đáp hỏi ngược lại.
Giang Đình nói: "Không vội."
Văn Thiệu hất cằm về phía trước: "Vậy không phải cậu đã thấy rồi sao?"
Lúc này bọn họ đã leo lên sườn dốc, lưng chừng núi phía trước là một bãi đất trống mênh mông bát ngát, khu nhà xưởng tạm thời đã gần ngay trước mắt.
Rõ ràng không thể xây dựng kiến trúc bê tông gạch đá nơi rừng sâu núi thẳm, kho hàng được dựng lên bằng khung hợp kim nhôm độ bền cao, gia cố bằng bạt PVC, tuy có chút thô sơ, nhưng so với đại đa số các xưởng sản xuất ma túy đơn sơ ẩn náu trong núi sâu mà nói, đây đã là mô hình sản xuất tương đối an toàn ổn định vững chắc rồi. Đặc biệt là lớp bạt che bên ngoài và nền móng đã được sơn màu xanh lá thẫm, nhìn từ xa như hợp thành một thể với màu xanh biếc của đồi núi bạt ngàn, cho dù dùng flycam cũng rất khó phát hiện ra dấu vết.
"Thấy chưa?"
Chẳng biết hắn ta muốn làm gì, Giang Đình ngập ngừng gật đầu.
"Ừ, chính là nó." Văn Thiệu mỉm cười, vẫy tay: "Tần Xuyên."
Tần Xuyên bước lên nghe hắn ta phân phó: "A Kiệt chờ bên trong, cậu với ông chủ Vương vào giám định hàng mẫu trước đi, lô hàng lớn thì đợi tôi quay lại rồi nói."
Vương Bằng Phi lập tức quên đi cú lừa vừa rồi: "Ấy, anh định đi đâu nữa?"
Văn Thiệu vỗ vai Giang Đình, thuận miệng nói: "Tôi cùng anh em hơn nửa ngày không gặp, đi hút điếu thuốc tâm sự." Sau đó hắn ta vẫy tay ra lệnh cho Tần Xuyên, cứ vậy ôm Giang Đình nghênh ngang rời đi ngay trước mặt mọi người.
"..........." Vương Bằng Phi trợn mắt sững sờ nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn ta, chỉ cảm thấy trùm buôn thuốc phiện trong truyền thuyết này quả thật là thích gì làm đó, hoàn toàn không thể suy đoán theo tư duy của người bình thường được. Nhưng làm cái nghề này, con buôn hạng hai không có năng lực sản xuất đành phải chịu bị người khống chế, chỉ cần hàng còn trong tay K Bích, thì cho dù đầu óc hắn ta có bệnh cũng phải nhìn, chỉ có thể căm tức "Hừ!" một tiếng.
Tần Xuyên đã quen, cầm chìa khóa kho hàng, cười nói: "Xin mời, ông chủ Vương."
Trước khu nhà xưởng, đoàn người của Vương Bằng Phi theo đuôi Tần Xuyên bước vào, sau đó mơ hồ thấy cửa kho hàng bị đóng lại. Cùng lúc đó, hai bóng lưng kề sát nhau rẽ về một hướng khác, chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn.
"Báo cáo xe chỉ huy, đây là điểm theo dõi A." Trên tàng cây cách đó ba trăm mét, đặc cảnh thì thầm vào tai nghe: "Khách hàng đã tiến vào địa điểm giao dịch, nhưng mục tiêu chính đã dẫn 'Đinh Tử' rời khỏi phạm vi quan sát, trước mắt không rõ có ý đồ gì, tiếp theo nên làm gì?"
Trong xe chỉ huy, các cấp lãnh đạo từ huyện cho đến tỉnh đồng loạt ngẩng đầu lên.
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ tắt máy, chiếc xe ngụy trang của cảnh sát lâm nghiệp còn chưa ngừng hắn, Nghiêm Tà từ trong trại Vân Trung vội vã chạy về cầm lấy bộ đàm nhảy xuống, toàn thân cuốn theo gió lạnh chui vào xe chỉ huy, đúng lúc đụng phải cục trưởng Lữ đang cau mày.
"Sao thế......."
Cục phó Ngụy lập tức vung ta ra hiệu đừng lên tiếng, cắt ngang câu hỏi còn chưa kịp ra khỏi miệng của Nghiêm Tà.
".........." Trong bầu không khí khẩn trương kỳ quái, cục trưởng Lữ trầm ngâm hai giây, quả quyết nói: "Tiếp tục quan sát, đừng hành động."
"Rõ!"
Cục trưởng Lữ đặt tai nghe xuống, lúc này mới có thời gian để ý Nghiêm Tà: "Đang tìm cậu đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Giang đội không ở lại thôn, lại cùng đám người Vương Bằng Phi đi tới địa điểm giao dịch?"
"Không biết."
Mọi người sửng sốt, nhưng vẻ mặt Nghiêm Tà lại tỉnh táo khác thường.
".......Cậu không biết?" Cục trưởng Lữ bất ngờ lặp lại, vươn tay ra: "Đưa kênh liên lạc với đội trưởng Giang cho tôi nghe chút."
Giang Đình nhận điếu thuốc, hút vài hơi rồi ném xuống đất dập tắt, chân đạp lên tầng lá khô phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
"Anh bán cái này đến cái khác, tôi hoàn toàn không đoán được, thật sự muốn làm ăn với Vương Bằng Phi?" Giang Đình đè bàn tay đang đặt trên vai mình lại, muốn gạt ra: "Nơi này không còn ai khác, đừng giả bộ thân thiết."
Ai ngờ Văn Thiệu không chỉ không buông tay mà càng ôm chặt hơn: "Giang Đình."
".............."
"Nếu ba năm trước không xảy ra những chuyện đó, thì quan hệ giữa chúng tay ngày hôm nay sẽ thế nào?"
Bọn họ gần như là đầu tựa đầu, vai kề vai băng qua rừng cây dưới vòm trời xám xịt, rìa sườn dốc phía trước bỗng trũng xuống, hình thành một khe nứt sắc nhọn, nối liền thung lũng bị cây cối bao trùm phía sau núi.
Nơi này đã cách nhà xưởng một đoạn, nhưng lại không xa sườn núi nơi bọn họ đậu xe, thậm chí còn có thể láng máng nhìn thấy đội xe của nhóm người Vương Bằng Phi đang đậu ở sườn dốc.
Văn Thiệu dừng bước, nhìn y ở khoảng cách gần.
"..........Chắc cũng không khác bây giờ là mấy," Giang Đình bình thản đáp lại, rồi hỏi ngược lại: "Không phải chúng ta đã giao kèo là không nhắc đến chuyện ba năm trước nữa rồi sao?"
Văn Thiệu như không nghe thấy, "Vậy nếu hơn hai mươi năm trước, lúc hai ta rơi xuống khe núi, tôi để cậu nắm lấy sợi dây cứu hộ trước thì sao?"
Hai người nhìn nhau, khoảng cách cực gần, ngay cả ký ức đã bị chôn vùi trong quá khứ từ lâu cũng được đào ra, phơi bày giữa ban ngày, kể cả những chi tiết nhỏ cũng không thể che giấu được.
Song giờ phút này lại không ai nhìn thấy mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.
Sao mai vào hoàng hôn giữa hè, biển đèn thành thị mênh mông phương xa, ảo ảnh cũng dần dần hiện ra ở cuối đường chân trời, sau đó băng qua đồng ruộng, cuốn theo gió đêm, lướt qua tâm trí.
"Tôi không biết, Văn Thiệu." Một lúc lâu sau Giang Đình mới khàn khàn trả lời, "Có thể sẽ khác, nhưng đó đã quá khứ rồi........Nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì nữa."
Văn Thiệu nhìn anh thật lâu, cuối cùng rút bàn tay vẫn luôn ôm chặt vai Giang Đình về, hai tay đan buông thõng trước người.
Chỉ nhìn mỗi bàn tay rất khó để tưởng tượng gã là một tên tội phạm ma túy, mười ngón tay thon dài và vết chai do bấm dây đàn, cùng với một thân khí chất nội liễm, rõ ràng giống một nhà diễn tấu hơn, đây cũng từng là mối nghi ngờ khiến Giang Đình nghĩ mãi không ra.
Tại sao hắn ta có thể như vậy?
Bác sĩ làng dùng bút chì đâm vào cổ họng mình máu tươi bắn ra đầm đìa, thi thể bị thiêu cháy đen vặn vẹo của tăng lữ Miến Điện, sự tiêu điều và tuyệt vọng của những ngôi làng HIV ở biên giới......Vô số hài cốt thối rữa hôi thối, vô số oán hận tích tụ thành tội nghiệt, dường như cũng chẳng chút nào ảnh hưởng tới tên đầu sỏ.
Lẽ nào như người xưa nói, những người phạm tội đại ác, lại có thể sống thọ?
Vậy cái gọi là công lý và chính nghĩa và vô số người kiên trì giữ vững liền không khỏi buồn cười.
"Đừng nhúc nhích," Văn Thiệu đột nhiên ôn hòa chặn anh lại, tay Giang Đình vừa động chợt khựng lại: "Để tôi nhìn kỹ cậu chút."
Con ngươi Giang Đình run lên, nhưng người khác rất khó phát hiện ra, tay phải anh rủ xuống.
"Khi cảnh xuân tươi đẹp mất đi, sắc xuân úa tàn; khi trong tay không còn gì cả, thương tích đầy mình.........Liệu cậu có còn yêu tôi cho đến thiên hoang địa lão không?"
Lúc đầu Giang Đình tưởng Văn Thiệu đặt câu hỏi, nhưng sau đó phát hiện đó chỉ là giọng điệu vênh váo thản nhiên như đang hát, thực ra hắn ta đang độc thoại.
"À, không hỏi cậu, là hỏi chính tôi." Văn Thiệu như nhìn thấu suy nghĩ của y, cười cười nói: "Suốt ba năm cậu hôn mê, tôi vẫn thường đặt ra nghi vấn này, nhất là trong đêm khuya, mỗi khi tôi đứng bên giường bệnh ngưng mắt nhìn cậu."
May là Giang Đình, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã sợ run đến mức đứng không vững:
'Vậy câu trả lời thì sao?"
"Không có lời giải. Bởi vì tôi không nghĩ ra." Văn Thiệu đột nhiên chuyển đề tài, cười hỏi: "Cậu có biết hình ảnh của cậu khắc sâu vào trong trí nhớ của tôi nhất là gì không?"
"................"
"Là năm tôi ở Mỹ vừa nghiên cứu ra hợp chất Fentanyl kiểu mới, đang chuẩn bị mang nó về Trung -Miến, có một ngày tôi vô cùng nhàm chán, bảo người gửi ảnh của cậu sang. Là ảnh chụp lén, khi đó cậu đang bước ra khỏi cục thành phố Cung Châu, một tay cầm áo khoác cảnh phục, tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, vai đeo cảnh hàm; cậu sải bước xuống bậc thang tòa nhà chi đội, toàn bộ dáng vẻ đều toát lên vẻ nhanh nhẹn tháo vát khác thường, giống như không có bất cứ chuyện gì có thể giữ bước chân cậu, hoặc có thể khiến cậu quay đầu lại liếc nhìn vậy."
"Tôi cũng không biết điều gì đã khiến bức ảnh đó vẫn nằm mãi trong trí nhớ của tôi cho tới nay, sau đó cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù cậu từng giết bao nhiêu người, đều không thể xóa nhòa tư thái thuộc về đội trưởng Giang trong tâm trí tôi."
Văn Thiệu khẽ nheo mắt, như thể quay lại dư vị gì đó.
Tầm mắt Giang Đình vượt qua hắn ta, nhìn về sườn núi xa xa, sắc mặt đột nhiên thay đổi......
"Cho nên tận đáy lòng tôi không thể có được câu trả lời cho câu hỏi này, bởi vì tôi không thể tưởng tượng được một ngày nào đó cậu già đi, hay chẳng còn hào quang vạn trượng nữa.........Chỉ cần cậu còn tồn tại, đối với tôi mà nói," Văn Thiệu chậm rãi lùi ra sau nửa bước: "Vĩnh viễn là một cảnh sát muốn bắt tôi."
Theo động tác lùi ra này của hắn ta, cảnh tượng dưới sườn núi hoàn toàn hiện ra.
A Kiệt đang dẫn mấy tên thuộc hạ băng qua bãi đất trống, đến gần đoàn xe của nhóm người Vương Bằng Phi. Hai tên đàn em ở lại trông xe thấy tình thế không ổn liền lao xuống, còn chưa kịp kêu lên cảnh báo, đã bị A Kiệt bắn chết.
Sau đó thuộc hạ kéo thi thể đi, cạy nắp bình xăng ra, luồn ống dẫn dài vào, chúng đang hút dầu ra.
"Bọn họ không cần đến xe nữa," Văn Thiệu ung dung nói.
Giang Đình lập tức hiểu rõ, bất giác nâng tay lên, làm bộ muốn chạm vào tai phải, cổ tay chợt bị nắm lấy, Văn Thiệu hỏi: "Sao vậy? Muốn báo tin cho cảnh sát?"
Giang Đình nhanh chóng xoay người tung ra một cú đá, Văn Thiệu lập tức bắt lấy mắt cá chân của anh. Một giây sau gió vút qua mặt, Giang Đình mượn lực nhảy lên, Văn Thiệu ngã người về phía sau, khó khăn tránh được đòn tàn bạo chuẩn xác này!
Biến cố đến không báo trước, Giang Đình rơi xuống đất chửi thề câu gì đó, sau đó một sức mạnh từ phía sau ập tới. Văn Thiệu ấn lưng anh lên thân cây, vặn ngược tay anh lại, dán vào gò má anh nhẹ giọng nói: "Tôi muốn tự tay lấy nó xuống, nhưng lại không muốn còng tay cậu trước mặt bọn họ, cho nên chỉ đành phải cho người theo sát cậu, không để cho cậu có cơ hội động vào nó............"
"Mịa, anh bị điên hả?" Giang Đình quát.
Văn Thiệu hơi kinh ngạc, sau đó bật cười: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Được rồi, vậy để tôi trực tiếp chào hỏi Nghiêm đội." Vừa nói gã vừa giữ nguyên tư thế áp chế này, một tay như kìm sắt vặn khuỷu tay Giang Đình, tay kia vươn về phía tai phải của anh..............
Bên trong vành tai, là vị trí của chiếc máy truyền tin mini.