Chương
Sabi
Xe cảnh sát lao qua đống đổ nát, đèn xe soi sáng màn đêm phía trước.
Trên màn hình radar dò tìm đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ, ánh sáng đỏ rực lập lòe chiếu vào đôi mắt đen của Nghiêm Tà.
Giây tiếp theo Nghiêm Tà đánh tay lái, xe cảnh sát trượt đi giữa tiếng rít bén nhọn, đi theo chấm đỏ kia.
Ầm!
Rõ ràng là một cú va chạm vang dội, nhưng vào tai Tần Xuyên lại giống như tiếng bị bóp nghẹt ngăn cách bởi mặt nước.
Đó là vì tai hắn đã bị máu che đi.
"Đờ cờ mờ......" A Kiệt chật vật bò dậy, toàn thân dính đầy bùn đất cát đá, ho một tiếng phun ra mấy ngụm nước miếng lẫn bọt máu đỏ tươi. Gã lắc lắc đầu, tầm mắt vất vả tập trung lại, nhìn chằm chằm vào Tần Xuyên đang nằm thở dốc cách đó không xa.
Nơi này cách chỗ bọn họ lăn xuống khoảng tám chín mét, trên đất rải đầy đá nhọn và cành cây cứng như lưỡi lê, trong quá trình lăn xuống mà không bị đâm vào người quả đúng là may mắn. So ra thì Tần Xuyên đen đủi hơn, hắn nửa quỳ ôm chặt bụng, căn bản không đứng lên nổi, trong đêm tối không thấy rõ thương thế, máu tươi đang ồ ạt chảy ra giữa các kẽ ngón tay, rơi xuống mặt đất.
"Đợi......Đợi đó," A Kiệt thở hổn hển nói: "Hôm nay ông tuyệt, tuyệt đối không để mày sống sót rời khỏi đây........."
Tiếp đó gã không chậm trễ xoay người đi lên sườn núi, muốn đi lấy cái điện thoại kia.
Không biết Tần Xuyên lấy đâu ra sức lực, đột nhiên đứng dậy nhào tới, phủ xuống giống như một con chim dữ, siết lấy A Kiệt từ phía sau!
"@%^!"
Lúc này A Kiệt thật sự nổi cơn thịnh nộ, bật ra mấy câu chửi bằng tiếng Miến Điện, được thế đổ người về trước lấy đà bật ngửa ra sau, quật Tần Xuyên xuống đất!
Lúc rơi xuống, Tần Xuyên phun ra một ngụm máu tươi, A Kiệt không đợi hắn lấy lại sức, đã túm lấy vạt áo xách hắn lên đấm tới tấp, gào lên: "Thằng ngu ông giết chết mày! Cho mày cản này, mày có cản bọn chúng cũng chết thôi!! Mà cớm không chết thì mày chết!!"
Bốp!
Bốp!!
Xương sườn và nội tạng bị nắm đấm dồn nén, vặn vẹo, đứt gãy, ngay cả tim cũng gần như ngừng đập.
Giây tiếp theo A Kiệt ngừng lại, nắm của gã bị bàn tay dính đầy máu của Tần Xuyên bắt được. Tần Xuyên lập tức đá một cú vào giữa xương ngực gã, cú đá vừa nhanh vừa ác!
Đó là lực lượng bùng nổ của một con dã thú sắp chết, mạnh mẽ dứt khoát. A Kiệt chỉ cảm thấy ngực mình như bị một cái búa sắt nặng ngàn cân đập trúng, thoáng chốc bay ra ngoài chừng mười mấy bước!
".......Vậy thì," Tần Xuyên thở ồ ồ nói, "Tao chết là được."
Hắn ngã xuống, bò về phía cái điện thoại cách đó không xa.
Đó thực sự là đang bò, mặt đất dưới thân hắn đều để lại vết máu. A Kiệt chống đỡ đứng dậy, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận vừa khó hiểu vừa vô lý xông thẳng lên đỉnh đầu, gã nghiêng ngả lảo đảo giẫm đá vụn xông lên, lúc Tần Xuyên chỉ còn cách điện thoại nửa bước thì bắt được hắn, đẩy mạnh ra sau.
"Mày còn tưởng mình là cớm hả? Mưu toán cái gì hả thằng đần?!"
"Khụ khụ......"
Ho khan khiến khí quản cứ như bị vỡ ra thành từng mảnh vụn, Tần Xuyên vừa mở miệng thì máu trào ra.
"Bà mẹ, mày muốn chết đúng không? Ông thành toàn cho mày!" A Kiệt xách hắn đến bên thân cây gãy, túm lấy cổ áo phía sau đập đầu hắn vào thân cây, gỗ vụn và lá khô rơi xuống ào ào: "Ông tự tay tiễn mày lên đường!"
Sau đó, gã lại tiếp tục đập đầu hắn vào thân cây.....Rầm!!
Máu tươi vẩy khắp mặt đất, tiếng xương cốt va vào nhau khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Hơi thở Tần Xuyên đứt quãng, tấm màn máu ngăn cách tầm mắt.
Nhưng trong lúc hốt hoảng hắn vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ đan xen chiếu rọi hẻm núi. Hắn biết nơi đó hiện có vô số cảnh sát, có người không quen, nhưng phần lớn đều là những người hắn có thể gọi tên; bọn họ đang khẩn trương chờ tên trùm ma túy đặc biệt xuất hiện, chờ đợi trận tử chiến sắp đến, không ai biết có một tên phản bội cũ đang ở nơi này.
Không có ai đưa tiễn cái chết của hắn.
Nhưng ít nhất, Tần Xuyên nghĩ, bọn họ đã từng cùng nhau xuất hiện ở rất nhiều đợt huy động trước cuộc chiến, rất nhiều buổi ăn mừng sau cuộc chiến, và rất lâu về trước, buổi meeting đón chào người mới lúc hắn vừa mới gia nhập chi đội phòng chống ma túy.
Nếu đã từng có rất nhiều sự trọn vẹn như vậy, thì thỉnh thoảng thiếu sót một lần cũng không sao.
"Được, hôm nay để tao tiễn mày và mấy thằng cớm kia xuống dưới," A Kiệt tiện tay nhặt lên một hòn đá sắc nhọn bằng nắm tay, lạnh lùng nói: "Kiếp sau lại đi tìm chúng nó làm anh em đi!"
Vùn vụt!
Hòn đá đối diện giáng xuống, Tần Xuyên nhắm mắt lại.
Nhưng sự va đập theo dự đoán không hề xảy ra.
....Bộp! Cánh tay của A Kiệt bị người phía sau bắt được, sau đó một sức mạnh khổng lồ lật gã lại, một cú đấm giáng vào mặt khiến gã ngã quỵ về phía sau!
"Không cần kiếp sau," một giọng nam uy nghiêm quen thuộc cất lên, "Hắn vẫn luôn là anh em của tao."
Con ngươi Tần Xuyên lập tức phóng to.
"Nghiêm....." Hắn lẩm bẩm, "Nghiêm Tà?!"
A Kiệt bò dậy, còn chưa hoàn toàn đứng thẳng lên đã bị Nghiêm Tà tóm lấy ném mạnh lên thân cây, tung ra một cú đấm vừa nhanh vừa ác. Bộp! Phần gáy của A Kiệt đập mạnh lên thân cây, sau đó chưa kịp thở thì lại nhận thêm một cú đấm, ngay cả huyệt thái dương cũng phát ra âm thanh đè ép rất rõ ràng!
"...............!" A Kiệt ho ra máu bắt lấy Nghiêm Tà, liều mạng đạp hắn ra, sau đó ôm đầu khom người. Động tác này quả thực rất chuyên nghiệp, bởi vì giây tiếp theo, mấy viên đạn đã ghim vào thân cây phía sau lưng gã, gỗ vụn bắn lên tung tóe.
"Ông không sao chứ?!" Nghiêm Tà hét lên.
Mặt và cổ Tần Xuyên đều là máu, ho khan mấy tiếng mới nói thành lời: "Ông...........Mẹ nó, mũi ông là mũi chó hả?"
"Định vị sóng điện từ!" Nghiêm Tà lạnh lùng nói, "Cục trưởng Lữ nói nếu là bom cộng tần, thì phải kích nổ bằng sóng vô tuyến, cho nên trung tâm chỉ huy đã khẩn cấp gửi đi một đống thiết bị định vị! Quân chi viện đã lên đường rồi!"
Tần Xuyên yếu ớt cười cười, lẩm bẩm: "Nhưng chỉ có cậu chạy nhanh nhất......Còn chối không phải mũi chó."
A Kiệt lách người tránh ra sau thân cây, có cảm giác được đỉnh đầu thiếu chút nữa bị đập nát, trong kẽ răng phát ra hai chữ thô tục. Kinh nghiệm sau vô số lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khiến gã biết lúc này không thể do dự, nhất định phải khiến đối phương nhanh chóng bắn hết đạn, vì vậy trước khi Nghiêm Tà đuổi đến nơi, gã hít sâu một hơi, dán lên mặt đất lao ra ngoài như một mũi tên, lao thẳng về một phía nào đó......
Nghiêm Tà hét lên: "Đứng lại!"
Đây chỉ là phản ứng bản năng qua nhiều năm làm hình sự của hắn, thực tế không đợi nói xong thì hắn đã nổ súng. Trong màn đêm một tia lửa đuổi theo A Kiệt, sượt qua mặt đất khiến đá vụn văng lên tung tóe, Tần Xuyên quát lên: "Cẩn thận! Dao!"
Con dao găm lúc trước rơi trên đất cách đó không xa, A Kiệt lăn một vòng, thò tay định bắt lấy, nhưng một viên đạn nháy mắt bay tới, đánh bay con dao găm ra xa!
Vỏ đạn leng keng rơi xuống đất, Nghiêm Tà đang định đổi băng đạn, A Kiệt đã như con báo săn nhảy lên không trung, đạp hắn ngả ngã ngửa về phía sau!
Tần Xuyên: "Ông có được không đó?!"
Nghiêm Tà lảo đảo lùi về phía sau hai bước, cú đá thứ ba của A Kiệt đã bay tới chóp mũi. Giây phút này, cách thức đánh cận chiến của Nghiêm Tà lộ ra khác hẳn với Tần Xuyên, hắn không tránh mà vứt ngay khẩu súng rỗng, hai khuỷu tay đỡ lấy bắp chân A Kiệt, nếu đây là cuộc so tài vật lộn, có khi đến camera cũng không bắt kịp phản ứng nhạy bén kia, hai cánh tay hắn đồng thời phát lực, vặn một cái!
Thật ra không hề có một tiếng động nào, nhưng sự đau đớn khi xương ống rạn nứt giống như dòng điện khiến da đầu A Kiệt bất ngờ nổ tung.
Bịch! A Kiệt ngã xuống, Nghiêm Tà lảo đảo đứng vững: "Đã nói ông đây được hơn cậu, không phục?!"
Tần Xuyên đang cắn răng di chuyển ra xa, nghe vậy uể oải nói: "Tôi đã khiến gã tiêu hao hơn phân nửa mana rồi! Last hit của ông không tính!"
Last hit: thuật ngữ trong dota
Nghiêm Tà: "Ngưng....Nhập vai!"
Bản chất hung ác của A Kiệt đã bị kích thích hoàn toàn, dưới tình huống này gã vẫn có thể quét chân khiến Nghiêm Tà ngã chồng lên, cả hai lập tức tóm lấy nhau.
"Thật con mẹ nó cảm động quá, hử?" Mặt A Kiệt tái mét, cười lạnh nói: "Người hạ độc suýt nữa hại chết mày, mày vẫn có thể coi là anh em, có phải mày cảm thấy mình thật vĩ đại?"
Lòng bàn tay, khuỷu tay, đầu gối và tất cả những điểm chịu trọng lượng khác của cả hai dính chặt vào nhau, cơ bắp căng cứng, gân cốt nổi lên, khớp xương không chịu nỗi gánh nặng phát ra tiếng răng rắc. Thể lực của Nghiêm Tà chiếm ưu thế, từ từ vật ngã A Kiệt đè xuống đất, vì dùng sức quá độ mà nụ cười trên mặt cũng trở nên méo mó, càng tăng thêm vẻ đáng sợ: "Đúng vậy, vĩ đại thế đó, khâm phục tao à?"
A Kiệt: "........."
"Có muốn ông ký tên cho mày không?!"
Nếu A Kiệt rảnh tay, lúc này sống mũi cao thẳng của Nghiêm Tà chắc chắn đã bị gãy. Nhưng lúc này hai người còn đang quấn lấy nhau, A Kiệt chỉ cảm thấy mùi vị gỉ sắt không ngừng ứa ra trong cổ họng, gã dán vào tai Nghiêm Tà, lúc mở miệng đến kẽ răng cũng đang rỉ máu, thở phì phò nói: "Mày có biết........"
Vài giây sau, Nghiêm Tà bất ngờ nện mạnh cùi chỏ vào trán A Kiệt!
Tư thế giằng co của hai người nhất thời bị phá vỡ, trong lúc hỗn loạn, A Kiệt đá trúng xương đùi Nghiêm Tà, chặn dòng máu đang chảy ra như được mở nút ở trên trán. Sự thay đổi chấn động lòng người chỉ diễn ra trong vòng nửa giây, hai người kéo dãn khoảng cách, Nghiêm Tà mở miếng mắng to câu gì đó, A Kiệt chỉ lạnh lùng cười nhạo: "Mày thử quay đầu lại xem anh em mày còn ở đó nữa không? Chạy mẹ nó rồi còn đâu! Ngu vờ lờ!"
Nghiêm Tà quay đầu theo phản xạ, cách đó không xa bất ngờ trống rỗng, chỉ còn lại một vũng máu.
Cùng lúc đó, gió vụt tới áp sát sườn mặt hắn, ầm! một âm thanh nặng nề vang vọng trong màng nhĩ, bị A Kiệt dùng đá đập mạnh vào mặt!
"Đậu má, Tần Xuyên!!" Nghiêm Tà rống lên: "Lăn ra đây cho ông mau!!"
Màn đêm mờ mịt, khói đen cuồn cuộn, Tần Xuyên hoàn toàn biến mất. Nghiêm Tà siết chặt tay A Kiệt, thình lình bị A Kiệt nhấc chân quét qua mắt cá chân, mất thăng bằng ngã xuống, suýt đập đầu vào đá, trước mắt lập tức đom đóm.
Chỉ trong vài giây, A Kiệt đã loạng choạng xông về phía xa, mục tiêu là con dao găm đang phản chiếu loang loáng dưới ánh lửa.
"Mấy lần trước đều không giết được mày, hôm nay rốt cuộc cũng đến lúc rồi." Trong bóng tối, A Kiệt giương cao con dao, ánh mắt lóe lên như sói dữ: "Chết đi..."
"Nghiêm Tà!" Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hét lạc giọng của Tần Xuyên: "Bắt lấy!!"
Sự phối hợp ăn ý trong bao nhiêu lần vào sinh ra tử giờ phút này được phát huy triệt để, sau lưng Nghiêm Tà tựa như mọc mắt, không thèm quay đầu lại nhìn, nhanh chóng tránh được lưỡi dao, mũi dao rạch ra một đường máu trên sườn mặt hắn, tay cũng đồng thời giơ lên.....
Bộp! Khẩu xoay tròn, bắt lấy, lách cách lên đạn.
Gió lớn bùng lên đột ngột dừng lại, vào lúc này tất cả cảnh quay như bị tạm dừng.
Dưới bầu trời, Nghiêm Tà nâng họng súng lên, đầu ruồi chữ thập nhắm vào mục tiêu, đoàng!!
Viên đạn xoay tròn phá tan không gian thời gian, xé toạc màn đêm, phản chiếu vào con ngươi A Kiệt.
Ngay sau đó, đầu đạn xuyên qua trán, phụt ra sau ót, vỏ đạn rơi xuống đất rồi nảy lên!
"........." Biểu cảm cuối cùng của A Kiệt đọng lại.
Gã sát thủ chuyên nghiệp làm mưa làm gió nhiều năm ở biên giới Trung – Miến, từ lâu đã không còn nhớ rõ mình đã gây ra bao nhiêu tội ác, nhuốm qua bao nhiêu máu tươi, cuối cùng chán nản khuỵu xuống dưới hẻm núi tràn ngập khói lửa, sau đó ngã nhào xuống.
Khói bụi bay lên, lại chậm rãi tản đi.
.....Gã đã chết.
Máu chảy ra từ đôi mắt trợn trừng của gã, nhưng thi thể đã không còn bất kỳ phản ứng nào nữa, lỗ đạn rỉ ra dịch não.
Nghiêm Tà nới lỏng tay, khẩu rơi xuống, sau đó hắn thở dài một hơi thả lỏng.
"Vừa rồi ông mắng mẹ tôi đúng không........" Tần Xuyên ngồi phịch xuống giữa bãi đá, ho khan mấy tiếng, mới mệt mỏi thở ra một hơi: "Dám mắng lần nữa thử xem, cẩn thận tôi đánh ông."
Nghiêm Tà cười cười: "Được, tới đi."
Nghiêm Tà quay người nghiêng ngả lảo đảo đi lên sườn núi, thấy Tần Xuyên đang dựa lưng vào một tảng đá, sắc mặt tái nhợt, lỗ mũi, khỏi miệng, nửa sườn mặt đều là máu. Vừa nãy lúc ôm A Kiệt lăn xuống dốc còn bị nhánh cây đâm vào bụng, trời tối nên không rõ độ nông sâu của vết thương, áo khoác ngoài đã ướt đẫm nhớp nháp không chịu nổi, chỉ cần hơi đến gần đã nghe thấy mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt.
"Hai ta không được rồi," Nghiêm Tà cởi áo khoác ra chặn miệng vết thương, nói: "Phí mất nửa ngày mới giết được thằng Miến Điện đó, mất mặt quá."
"Ông biết người Miến Điện khùng đến mức nào không, nhận một đơn đủ để mua một căn hộ ở Kiến Ninh, hai ta đều là lão công chức bụng phệ, có thể giết chết cũng không tệ.....Shh!"
Tần Xuyên đau đến mức rên lên, thật lâu sau mới trở lại bình thường, nằm dài trên tảng đá yếu ớt nói: "Tôi vốn muốn mượn tay đội trưởng Giang giết chết thằng nhóc này, còn tôi thì tập trung đối phó với K Bích......Tôi còn đặc biệt kê một liều thuốc mạnh cho đội trưởng Giang, ai biết y bại lộ sớm như vậy, còn chưa kịp ra tay."
Nghiêm Tà ngờ vực hỏi lại: "Liều thuốc mạnh?"
Tần Xuyên không đáp, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi thằng nhóc đó nói gì với ông?"
Nghiêm Tà như chợt hiểu ra, từ trên cao nhìn hắn: "Không quan trọng."
Nhưng Tần Xuyên là người thông minh, dưới tình huống máu chảy không ngừng vẫn có thể gắng gượng chống cùi chỏ nâng nửa người dậy, vươn cổ hỏi: "Nói đi, trò chuyện chút chứ? Thời gian còn lại cũng không nhiều, sau này chắc không còn cơ hội nói chuyện phiếm nữa, có bia đậu phộng gì tới luôn đi....Ông đang làm gì thế?"
Nghiêm Tà vừa cúi đầu phát tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, vừa cười khẽ một tiếng: "Nếu tôi là ông, bây giờ sẽ im miệng nghỉ ngơi thật tốt, tranh thủ đợi lát nữa chi viện chạy đến mà ông vẫn còn tỉnh táo, có thể tận mắt nhìn thấy thằng cháu Văn Thiệu bị áp giải lên xe cảnh sát."
Tần Xuyên bật cười.
"Nghiêm đội, Nghiêm đội, Nghiêm đội xin trả lời, đây là điểm quan sát C......."
Nghiêm Tà tiếp bộ đàm: "J Rô cầm vũ khí chống cự bị tôi và Tần Xuyên giết chết, tôi vừa gửi tín hiệu cứu trợ khẩn cấp cho xe chỉ huy, hiện giờ sao rồi?"
"Đinh Tử đã gửi vị trí chôn đợt thuốc nổ thứ ba cho trung tâm chỉ huy rồi, nhân viên gỡ bom đã vào vị trí, hiện mục tiêu chính các khu vực nổ khoảng một cây số!"
Nghiêm Tà: "Ây dồ, cái đậu má!"
Nghiêm Tà đứng lên chạy đi, chạy được hai bước lại đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu ném còng tay cho Tần Xuyên, cảnh cáo: "Cậu tự còng lại đi."
Tần Xuyên dở khóc dở cười: "Nhanh cút đi.............Này, từ từ!"
Nghiêm Tà quay đầu lại.
Ánh lửa xa xa chưa tắt, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều của Tần Xuyên cũng bị chiếu lên đỏ bừng, hai mắt lấp lánh tỏa sáng. Giờ phút này, hai người nhìn thẳng vào nhau, cách bãi đá loạn xạ, trong mắt đều phản chiếu hình dáng hăng hái khi còn trẻ của đối phương.
"Tôi có cảm giác K Bích có vẻ thích giương đông kích tây, ông nhớ chú ý, đề phòng bất trắc." Dừng một chút, Tần Xuyên trầm giọng nói tiếp: "Bảo trọng."
Nghiêm Tà thụt lùi hai bước, gật đầu rồi quay người chạy về phía xe cảnh sát.
Động cơ ầm ầm lao đi, màn đêm nhanh chóng nuốt chửng đèn hậu màu đỏ.
Tần Xuyên thu hồi tầm mắt, chậm rãi nhìn lên bầu trời đêm.
Thật tốt, hắn nghĩ, mình vẫn may mắn hơn ba.
Không biết lần thứ bao nhiêu, dòng suy nghĩ của hắn dần trôi đi, lần nữa quay lại buổi chiều hỗn loạn vội vàng kia. Nhạc Quảng Bình co giật dồn dập ngã xuống đất, đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn thẳng vào hắn, dường như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ không thể nói ra, có kinh ngạc, tiếc nuối, hối hận, quyến luyến, bất đắc dĩ, khó tin..........Nhưng chỉ không có hận.
"Không phải nói chỉ cần kéo dài thời gian thôi sao?! Không phải nói liều lượng không đủ để chết người sao?!" Tần Xuyên run rẩy lùi về phía sau, trong lòng có một giọng nói điên cuồng gào thét: "Tại sao lại như vậy? Tại sao?!"
Sự ngạc nhiên nghi ngờ, sự sợ hãi điên cuồng giằng xé tâm trí hắn, khiến đầu óc trống rỗng, cho đến khi người đàn ông mà hắn gọi là "Ba", người đàn ông mà hắn thù hận nhiều năm ngừng co giật, nằm sõng soài trên mặt đất, hoàn toàn tắt thở.
Đã nhiều năm trôi qua, hắn chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt của ba mình.
Cho đến giây phút âm dương cách biệt này, hắn mới phát hiện ra hóa ra gương mặt đó lại giống mình đến vậy.
Cho đến sau cùng hắn cũng không chất vấn K Bích về liều lượng thuốc độc, hắn có vẻ tương đối bình tĩnh, mang theo chút cảm xúc căm phẫn hợp lý, thản nhiên tiếp nhận sự thật Nhạc Quảng Bình đã chết. Tất cả biểu hiện của hắn đều chân thật đến tự nhiên, đến mức không một ai nảy sinh lòng nghi ngờ đối với hắn, cục trưởng Lữ không, K Bích không, thậm chí cả người cha hiện về trong giấc mơ vào mỗi đêm và người mẹ nằm sâu trong ký ức cũng không.
Răng độc giấu dưới lưỡi, cho tới giây phút cuối cùng mới lộ ra.
Lạnh quá, Tần Xuyên cố sức muốn co chân lại, nhưng đã không động đậy nổi nữa.
Hắn từng hy vọng K Bích chết trong tay mình, nhưng thôi chết trong tay cảnh sát cũng thế, nếu lên pháp trường ăn đạn là trúng xổ số, tuy giữa chừng xảy ra chút ngoài ý muốn, không thể sống đến lúc tận mắt nhìn thấy mở thưởng, nhưng có thằng nhóc họ Nghiêm kia nhìn thay mình cũng được.
Tầm mắt của Tần Xuyên càng lúc càng tan rã, hắn nhắm mắt lại, ngàn vạn vì sao hóa thành điểm sáng mờ nhạt.
Mệt thật, hắn nghĩ, mình phải ngủ một lát........
Ngủ một lát thôi.
Cơn gió lướt qua khe núi, tiếng tu huýt kéo dài, lao vút lên bầu trời đêm nơi những tia sáng đỏ xanh nhấp nháy đan xen.
Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng còi báo động dồn dập.
Xe cảnh sát lao đi như tia chớp, ánh đèn loang loáng trong hẻm núi chiếu lên khuôn mặt bình tĩnh của Nghiêm Tà, hắn nhấn vào kênh bộ đàm: "Lão Hoàng, gửi vị trí 'Đinh Tử' cho tôi."
"Trời ơi, còn đang định vị đây, tốc độ di chuyển nhanh đến mức tín hiệu cũng không đuổi kịp, xem nào.........." Chốc lát sau, ting, Hoàng Hưng gửi vị trí sang, trong xe chỉ huy ồn ào huyên náo, anh ta hét lên: "Chú muốn đi đâu, lão Nghiêm? Nguy hiểm lắm! Văn phòng tỉnh vừa gọi điện thoại xuống, sắp xếp cho tổ trinh sát các chú tới eo núi bảo vệ chuyên gia gỡ bom!"
"Bảo vệ cái rắm! Kíp nổ được kích hoạt bằng tia lửa điện, điều động cảnh sát vũ trang tới bảo vệ có phải hữu ích hơn không?!"
"Vậy giờ sao, lấy mạng đua với tốc độ hả!" Hoàng Hưng ồn ào: "Chú đang ở đâu, quay về nhanh! Cục trưởng Lữ đã phải người đi yểm trợ Đinh Tử rồi! Nguy hiểm lắm!"
Yểm trợ?
Yểm trợ là để cho nằm vùng có cơ hội chạy trốn, nhưng căn bản không áp dụng được với Giang Đình. Trên đời này không ai hiểu rõ anh hơn Nghiêm Tà, "Q Cơ" không chỉ là cây đinh cắm sâu vào nội bộ tập đoàn ma túy, dù vẻ ngoài có điềm tĩnh tuấn tú, thái độ có bình thản tỉnh táo đi nữa, cũng không cách nào che giấu thứ thực sự chôn sâu dưới linh hồn y, một chiếc răng độc nhuốm máu hận thù vô cùng sắc bén, được mài dũa bởi sự phẫn nộ ròng ra ba năm liền.
"Giờ tôi đi hội họp với 'Đinh Tử'." Sau khi nói ra câu này, Nghiêm Tà tiện tay vứt bộ đàm lên ghế phó lái.
"A lô! Lão Nghiêm! Có cần phải liều mạng đến mức đó không? Móa nó, cậu cũng chỉ có một cái mạng thôi......"
"Ài, cứ để nó đi đi!" Cục trưởng Lữ ở bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng mắng: "Chú thì biết cái gì!"
Hoàng Hưng: "............?"
Khóe môi Nghiêm Tà bất giác cong lên một thoáng rồi biến mất, đồng thời đạp lút cần ga, xe cảnh sát ầm ầm lao xuống đường núi, xông về phía mục tiêu!