Chương
Sabi
Vào đêm xảy ra vụ án, tất cả nhân viên bị thương đều được khẩn cấp đưa vào bệnh viện huyện lị gần nhất dưới núi để tiến hành sơ cứu, một số cảnh sát đặc nhiệm bị thương nặng thì được tỉnh phái trực thăng đưa về bệnh viện nhân dân số Kiến Ninh ngay trong đêm, trong đó bao gồm cả Nghiêm Tà và Giang Đình.
Dọc đường Nghiêm Tà ôm Giang Đình đang hôn mê khóc khản cả tiếng, vào cửa bệnh viện còn không muốn nằm lên giường đẩy, nhất định phải tự tay đẩy Giang Đình vào phòng phẫu thuật. Nhìn cái tinh thần hăng say nhảy nhót kia, ngay cả phu nhân Tằng Thúy Thúy nghe tin chạy tới cũng không khỏi hoài nghi cục trưởng Lữ báo cáo sai về thương thế của hắn, nhưng ba Nghiêm lại biết lợi và hại trong đó, lập tức xông tới ấn con trai lên giường làm kiểm tra.
Quả nhiên chỉ vài phút sau, Nghiêm Tà đột nhiên bắt đầu ho ra máu, thân thể co giật, sau đó chìm vào hôn mê.
Đây là nội thương do va đập khi rơi xuống vách núi, lúc ấy có thể không có cảm giác gì, nhưng sau đó sẽ bất ngờ phát sinh tình huống rất nguy hiểm. Cũng may ba Nghiêm có dự đoán trước, y tá vội vàng xông tới đẩy Nghiêm Tà vào phòng phẫu thuật, ngày thứ hai sau khi trải qua quá trình cấp cứu Nghiêm Tà đã thoát khỏi nguy hiểm, tốc độ khôi phục rất tốt, đến buổi tối ngày thứ ba đã có thể run rẩy vịn tường hành lang tự đi đến cửa phòng ICU.
Giang Đình nằm trong phòng ICU, tình huống của anh không được may mắn cho lắm.
Cục máu bầm trong não giống như bom hẹn giờ liên hoàn, không biết lúc rơi xuống vách núi đập trúng chỗ nào, lúc bò lên khỏi bờ sông mắt anh vẫn còn cảm nhận được ánh sáng, sau đó thì không nhìn thấy nữa. Đây chỉ là quả bom đầu tiên trong chuỗi bom liên hoàn nổ, bác sĩ nói nếu áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn, thì có thể khôi phục thị lực, nhưng mấy ngày sau quả bom thứ hai thậm chí thứ ba sẽ nổ, tốc độ đe dọa mạng sống sẽ nhanh đến mức không kịp lựa chọn phương pháp điều trị, vì thế hiện tại nên điều trị dứt điểm các triệu chứng và nguyên nhân gốc rễ, lập tức mở hộp sọ.
Song sự nguy hiểm của việc phẫu thuật sọ não không cần nói cũng biết, Giang Đình đã không còn nắm giữ được vận mệnh của mình, cũng không có người nhà trên phương diện pháp luật.
Nghiêm Tà thay anh đưa ra quyết định liên quan đến mạng sống này.
Kỹ thuật của bệnh viện nhân dân số thành phố Kiến Ninh trên phương diện này rất thuần thục, gia đình họ Nghiêm ngoại trừ hỗ trợ tài chính và chăm sóc hậu phẫu ra thì không giúp được gì thêm, chỉ có thể phó mặc tất cả cho y học hiện đại và sự huyền diệu của số mệnh.
Mấy ngày sau, đích thân phó viện trưởng làm bác sĩ mổ chính tiến thực hiện phẫu thuật ca mở hộp sọ đầu tiên, kiểm tra hậu phẫu cho thấy tình huống cũng không ổn lắm, sau đó lại tiến hành ca phẫu thuật mở hộp sọ thứ hại; các dấu hiệu sinh tồn của Giang Đình có một lần giảm xuống mức thấp nhất, sau ca phẫu thuật bác sĩ có khéo léo nói với Tằng Thúy Thúy rằng, bệnh nhân cần phải thoát khỏi trạng thái hôn mê trong vòng nửa tháng, nếu không tình huống sẽ trở nên rất khó lường.
Khó lường là ý gì?
Nghiêm Tà không dám nghĩ tới.
Hắn mỗi ngày đều đến phòng ICU trông nom, có khi trong cửa, có khi ngoài cửa. Dương Mị trông nom cùng hắn, đám người Mã Tường, Cẩu Lợi, Hàn Tiểu Mai chỉ cần có thời gian rảnh là chạy tới. Ngày tháng cứ thế trôi đi trong sự lo lắng, Giang Đình kéo dài đến ngày cuối cùng của kỳ hạn nửa tháng, mới yếu ớt mở mắt trong sự vui mừng của tất cả mọi người.
"Ba anh sửa đường xây cầu tích đức, sau này phải hiếu thuận với ba mẹ, nghe chưa?" Tằng Thúy Thúy khóc không thành tiếng lau nước mắt, đồng thời dùng bộ móng nhọn hoắt đã sớm bong sơn tróc vảy thành từng mảng do không còn lòng dạ nào chăm sóc nhéo lỗ tai con mình. Nghiêm Tà, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bị nhéo đến nhe răng trợn mắt, nhưng tự biết đuối lý,vội vàng thề thốt viết giấy cam đoan cho mẹ, sau đó cung kính tiễn mẹ hắn ra khỏi bệnh viện.
Sau khi tỉnh lại vào ngày hôm đó, Giang Đình lại lâm vào hôn mê, bác sĩ nói là vì thân thể quá yếu, cần phải tiến hành tự phục hồi qua giấc ngủ sâu. Cũng may phu nhân Tằng Thúy Thúy nhờ vào quan hệ cho con dâu nằm phòng VIP một người, thuốc nhập khẩu thì khỏi phải nói, cần thuốc gì đập vào thuốc đó, đều là suy xét đến căn cơ sức khỏe gần như suy sụp hoàn toàn của Giang Đình, hiện tại tốc độ hồi phục của anh cũng coi như rất khả quan.
Duy chỉ có một việc bác sĩ dặn đi dặn lại là sau này không nên dùng mắt quá nhiều, tốt nhất nên ngưng sử dụng điện thoại di động tivi trong vòng vài tháng, tránh sau này khi về già mắt kém đi.
Cái này cũng không phải vấn đề gì lớn, với một người có tài bắn tỉa, sau khi tỉnh lại Giang Đình trung thực tuân theo chỉ định của bác sĩ. Cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ dựa vào đầu giường, do suy yếu quá độ nên lúc nào cũng ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đừng nói đến tivi hay điện thoại di động, ngoài khuôn mặt đẹp trai đã tan hết máu bầm hồng hào hẳn ra của Nghiêm Tà ra thì anh gần như không nhìn gì khác.
Từ Cung Châu đến kiến Ninh, từ văn phòng tỉnh đến cục thành phố, tất cả điều tra viên lớn nhỏ được phái đến đều trình diện trước giường anh một lượt, nhưng công việc điều tra chính thức phải đợi đến khi anh tỉnh táo hơn mới có thể bắt đầu. Cục trưởng Lữ, cục phó Ngụy cũng tới, lúc ra về cục phó Ngụy còn mang theo biểu tình ê răng, kéo tay Nghiêm Tà chần chừ luôn mãi, mới chán nản thở dài một tiếng: "Sớm biết năm đó lúc con gái tôi nhất thời hồ đồ vừa mắt cái bộ dạng thối tha của chú mày, tôi cũng không nên ngăn cản nó, ôi............."
Nghiêm Tà thấy lạnh cả người, nói cũng may chú ngăn cản, chứ con gái chú cao m nặng kg hiện là huấn luyện viên đội đặc cảnh nữ, chú mà không cản cái mạng nhỏ này của cháu có giữ được hay không cũng khó nói lắm.
Trái ngược với sự lờ đi của cục trưởng Lữ, sự uyển chuyển kín đáo của cục phó Ngụy, thì Dương Mị lại bày tỏ sự bất mãn với Nghiêm Tà rất rõ ràng. Cô khuyên thế này: "Anh Giang, anh tránh xa cái tên họ Nghiêm này một chút, người này không màng thanh danh, hành vi cử chỉ còn tương đối kỳ quặc, đến lúc đó cũng dẫn anh đi con đường không đứng đắn, rất có thể sẽ tổn hại đến hình ảnh chính trực của anh trong hệ thống công an........."
"Tôi cảm thấy rất bình thường mà?" Nghiêm Tà nghiêm túc nói.
Dương Mị cả giận: "Anh ấn anh Giang lên giường đút từng muỗng cháo là bình thường hả?"
Giang Đình khép hờ mắt, vờ như không biết gì hết, ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo dinh dưỡng Nghiêm Tà tự tay đút, thần thái an tường như tự mang theo một vòng sáng nhu hòa.
Trông thấy bộ dạng này của anh, trong lòng Dương Mị rốt cuộc cũng ý thức được anh Giang xuất giá như bát nước đổ đi, không còn đứng cùng chiến tuyến với mình nữa, chỉ đành thở ngắn than dài mắt không thấy tâm không phiền.
Tình trạng mơ hồ do ảnh hưởng của thuốc duy trì vài ngày, Giang Đình mới dần dần tỉnh tảo lại, có thể miễn cưỡng tự mình xuống giường——điều này đối với bất cứ người nào có lòng tự trọng cao muốn nhanh chóng hồi phục để tự chăm sóc bản thân thì đều rất đáng mừng.
Hôm đó, cuối cùng anh cũng đã có thể tự mình đi vệ sinh mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của Nghiêm Tà, vịn tường tự rửa tay, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu xen lẫn sự xót xa. Anh lau khô tay, lúc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc, khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn rất nhỏ, trong lòng không khỏi đột nhiên dâng lên sự thương cảm: Hóa ra mình đã hơn ba mươi rồi sao?
Tuổi trẻ hăng hái như vẫn còn mới đây, chẳng mấy chốc mà những năm tháng quý giá nhất của đời người đã đi qua.
Giang Đình nghĩ đến Nghiêm Tà, cảm thấy mình không giống hắn, hắn vẫn còn trẻ trung anh tuần, không khỏi tự giễu nghĩ may mà ban đầu hắn bị mù, bằng không tia lửa tình yêu dù có lấy kim cương quẹt cũng không ra.
"Vợ——" Nghiêm Tà đứng ngoài đập cửa: "Em làm gì trỏng thế?! Hay rớt mẹ vào bồn cầu rồi?! Có cần tôi vào bế em ra không?!"
Giang Đình giật mình, nói thầm vừa rồi mình nghĩ cái gì không biết, đàn ông con trai không chỉ nhìn mặt, mình rõ ràng giành thắng lợi dựa vào ưu thế chỉ số thông minh và nhân cách mị lực.
"Đây!" Giang Đình lên tiếng trả lời, hít một hơi nhìn chính mình lần nữa, hài lòng gật đầu, quay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc này, anh thoáng liếc thấy một chi tiết trong gương, đột nhiên như bị sét đánh.
"........Nghiêm Tà.........."
"Sao sao?" Nghiêm Tà nhe răng trợn mắt đứng giữ cửa, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với hành vi đi vệ sinh không cần mình giúp của Giang Đình, "Em rớt xuống bồn cầu không đứng dậy nổi đúng không? Giờ biết tầm quan trọng của chồng rồi chứ? Hối hận chưa? Lần sau còn dám đi vệ sinh một mình hay không........."
Cửa mở ra, Giang Đình hoảng hốt, mặt mũi tái mét.
"Trời đựu, em sao thế?!"
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Giang Đình nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lóe lên bi thương, mờ mịt và sợ hãi. Sự im lặng ngột ngạt kéo dài hơn mười giây, cuối cùng chỉ thấy anh chậm rãi mở miệng, câu hỏi này trực tiếp đánh thẳng tâm linh:
"Tóc của tôi đâu?"
Nghiêm Tà: ".................."
Suốt ba tuần lễ sau ca phẫu thuật, cảm giác khủng hoảng cuối cùng cũng muộn màng đến với Giang đội.
Môi Giang Đình run run, chỉ ót mình: "Tóc của tôi đâu?!"
"Há há há há——há há há há há——!"
Nghiêm Tà điên cuồng đập giường, tiếng cười như điên dại rung chuyển cả khu phòng bệnh.
Giang Đình dựa vào đầu giường, một tay che mắt, khóe miệng co quắp. Toàn bộ tóc sau ót anh đã bị cạo sạch trước khi phẫu thuật mở hộp sọ, ba tuần lễ nghỉ ngơi cũng không khiến nang tóc đã chịu quá nhiều giày vò khôi phục được bao nhiêu, trước mắt tóc chỉ mới mọc được một lớp ngắn cũn mềm mại; sau ót trọc lóc tương phản với tóc đen rậm rạp trước trán, giống kiểu tóc tết đuôi sam của nam giới thời nhà thanh nhưng mà là đảo ngược lại, tương đối không hợp với phong cách chủ đạo của hậu hiện đại.
"Có gì đâu mà buồn, em thế này cũng rất đẹp!" Nghiêm Tà mở album ảnh trong điện thoại mình ra, cực kỳ ân cần lật từng bức ảnh cho Giang Đình xem, lưu lại toàn bộ quá trình biến đổi từ lúc cái ót của Giang Đình trơn nhẵn sáng bóng cho đến khi mọc lên một lớp xanh đen, rồi dài ra thành một lớp lông tơ, show đầy đủ ba trăm sáu mươi độ cái gọi là ảo tưởng lớn thứ tư trong đời người, chồng cho rằng bạn rất dễ thương.
Giang Đình chỉ cảm thấy tim mình co quắp lại: "Thế thì tất cả những người tôi đã gặp trong khoảng thời gian này.........."
"Không sai," Nghiêm Tà nghiêm túc nói, "Em xem có ai nói gì không?"
"................"
"Đến đồng chí Nhị Cẩu, chủ nhiệm bộ phận pháp y cục chúng tôi, cũng khen em có dáng đầu tròn trịa cùng xương chẩm hoàn mỹ, Mã Tường còn nói dáng vẻ trần truồng........Da đầu nhẵn bóng của em rất đáng yêu, không còn lạnh lùng như trước nữa, đột nhiên trở nên rất có nhân khí."
Giang Đình run rẩy: "..............Sao anh không đội cho tôi cái mũ........."
Nghiêm Tà nghiêm túc trả lời: "Bởi vì tôi đã gửi mấy tấm hình này lên nhóm chat của cục thành phố rồi, tôi muốn cho mọi người biết rằng thứ tôi yêu không phải là vẻ bề ngoài nông cạn, cho dù đến một ngày em có già có trọc có hói, thứ tôi yêu là tâm hồn trong sạch cao quý của em!"
Hai người nhìn nhau hồi lâu, vẻ mặt Nghiêm Tà đầy chân thành.
Giang Đình đột nhiên bùng nổ, quơ gối đập cho Nghiêm Tà chạy mất dạng: "Cút ra ngoài cho ông!"
Cửa phòng đóng sầm lại, Nghiêm Tà phi như tên bắn trốn ra hàng lang bệnh viện, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa bật ra tràng cười điên dại thứ hai.
Khu phòng bệnh cao cấp tương đối ít người, chỉ có y tá từ phòng trực ló đầu ra hóng chuyện, trông thấy Nghiêm Tà vừa đập cửa vừa cười nói: "Giang đội! Đừng ngại, Giang đội! Yên tâm lúc em nằm không ai nhìn ra đâu! Mau mở cửa cho tôi, không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của em tôi hít thở không thông! Mau lên! Một ngày không thấy như cách ba thu!"
Cửa mở ra, Nghiêm Tà không kịp thu tay, suýt nữa ngã nhào vào trong.
Giang Đình dở khóc dở cười, miễn cưỡng xụ mặt: "Mất mặt! Vào mau!"
Nghiêm Tà cười không thở nổi, thuận tay ôm ngang Giang Đình lên, ba bước thành hai ném lên giường bệnh.
"Khụ!"
Cửa bị gõ hai cái, Giang Đình ló đầu ra nhìn, lúng ta lúng túng thoát khỏi lồng ngực Nghiêm Tà.
Là cục trưởng Lữ.
Sau lưng cục trưởng Lữ còn có hai người đàn ông trung niên rất kiểu cách đi theo, Nghiêm Tà nhận ra một người trong đó là trưởng phòng Trần thuộc sở tỉnh, người còn lại là người lạ. Hai người nọ không hiểu biết rộng như cục trưởng Lữ, sắc mặt đều có chút ngượng ngùng, mỗi người đều kẹp một cái cặp công văn căng phồng dưới nách.
Trước mặt đám người này từ lâu Nghiêm Tà đã buông thả bản thân, đứng dậy phủi phủi tay, tùy tiện hỏi: "Ồ, có việc gì sao?"
Cục trưởng Lữ bình tĩnh đi vào phòng, chỉ vào trưởng phòng Trần: "Trưởng phòng Trần." Rồi chỉ người đứng giữa: "Cục phó Hồ, cục thành phố Cung Châu."
Giang Đình ý thức được điều gì, ngồi dậy.
"Liên quan tới một số vụ án ở Cung Châu mà trước đây Giang đội chịu trách nhiệm chính, và tình huống cụ thể cuộc bàn bạc bí mật với Nhạc Quảng Bình vào ba năm trước, tuy Giang đội đã khai báo với phía công an tỉnh S, cũng đã đạt được sự thông cảm và tín nhiệm nhất định, nhưng vẫn phải nói rõ và đưa ra lời giải thích cuối cùng cho phía Cung Châu. Ngoài ra, chúng tôi cũng muốn lập biên bản về chuyện liên quan đến Tề Tư Hạo, để về nghiên cứu biện pháp xử lý."
Nghiêm Tà liếc sang Giang Đình, đúng lúc Giang Đình cũng đang nghiêng đầu nhìn về phía mình.
Ánh mắt đó kỳ thực cũng không có ý tứ gì đặc biệt, chỉ thuần túy là theo bản năng, giống như tìm kiếm chỗ dựa vào theo thói quen.
Trong lòng Nghiêm Tà hơi nóng lên.
"Cân nhắc đến nguyên nhân Giang đội bị thương nghiêm trọng, phía tỉnh S chúng tôi đã đặc biệt cử trưởng phòng Trần tới giúp cậu ấy phân tích và sắp xếp tình huống này với cục phó Hồ." Cục trưởng Lữ ung dung bình tĩnh ho khan một tiếng, ám chỉ rõ ràng trưởng phòng Trần là người mình, sau đó ngoắc tay với Nghiêm Tà: "Cậu đi với tôi, nơi này tạm thời giao cho bọn họ."
Nghiêm Tà không nhúc nhích, mà đứng tại chỗ, nhấn mạnh: "Lần này trước khi đi nằm vùng, Giang Đình đã nhận được ủy quyền và quyền hạn quyết định cho tình huống khẩn cấp do chính sở trưởng Lưu ký........"
"Cho nên?" Cục trưởng Lữ nhướng mày hỏi ngược lại: "Cậu còn có nhiều chủ ý hơn trưởng phòng Trần sao? Hay cho cậu ngồi luôn vào vị trí của trưởng phòng Trần nhé?"
Cục phó Hồ ngượng nghịu đứng đó không lên tiếng, Nghiêm Tà dở khóc dở cười, trưởng phòng Trần kín đáo khẽ gật đầu với hắn.
"Đi thôi đi thôi," cục trưởng Lữ tự mình kéo Nghiêm Tà, lại khách khí gật đầu với Giang Đình: "Làm phiền cậu rồi, đội trưởng Giang!"
Nghiêm Tà siết chặt vai Giang Đình một cái rồi mới đi theo cục trưởng Lữ rời khỏi phòng bệnh.
Giang Đình mím chặt môi, dõi mắt nhìn theo mãi cho đến lúc Nghiêm Tà rời khỏi phòng bệnh, cửa phòng bệnh cạch một tiếng nhẹ nhàng đóng lại. Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh nghiêm túc, trưởng phòng Trần lấy máy ghi âm ra, trao cho anh ánh mắt "Có thể bắt đầu rồi", lúc này anh mới ngồi thẳng lên dựa vào gối, đằng hắng lấy lại giọng.
Cục phó Hồ ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, tay cầm bút ghi âm và sổ ghi chép.
"..........Liên quan tới việc tôi và cục trưởng Nhạc Quảng Bình bí mật lên kế hoạch trước khi diễn ra hành động , cùng với cuộc điều tra tham nhũng nội bộ của chúng tôi vào thời điểm đó." Giang Đình hít vào một hơi thật sâu, khàn khàn nói: "Tình hình cụ thể lúc đó là như vầy.............."
"Chuyện của Tề Tư Hạo rắc rối lắm à?"
Nghiêm Tà đi theo Lữ cục, hai người lần lượt bước vào thang máy, cánh cửa kim loại sau lưng bọn họ từ từ đóng lại.
"Nếu lão Tề chỉ trộm bán những tang vật đợi tiêu hủy, sẽ rất phiền toái."
Nghiêm Tà đứng bên cạnh chờ nghe tiếp, đồng thời ấn nút đi lên tầng trên.
"Nhưng cậu ta còn bán 'Lam kim' có độ tinh khiết cao, mức hình phạt cho lam kim và ma túy truyền thống hoàn toàn khác nhau." Lữ cục nói tiếp: "Thông thường nằm vùng đều có quyền hạn nhất định, nhiệm vụ nằm vùng càng cao cấp càng khó khăn quyền hạn càng lớn, trước khi Giang Đình lên đường, sở trưởng Lưu có hứa miệng trong điện thoại là sẽ không nhắc lại chuyện cũ, sự cấp tòng quyền (có quyền xử lý khi gặp vấn đề khẩn cấp), cho nên hiện giờ dù Cung Châu có muốn làm ầm lên, cũng không thể tát vào mặt sở trưởng Lưu được. Chưa kể nội bộ bọn họ còn cả bó sơ hở kia kìa, khà khà——"
Năm đó sau khi từ Mỹ về, K Bích làm cách gì cũng không thể cài nội gián vào cục thành phố Cung Châu vốn vững như thùng sắt, đó hoàn toàn là do thùng sắt đã biến thành cái vại cá vàng của Ngô Thôn. Ba năm trước sau khi Giang Đình "Hy sinh vì nhiệm vụ, có rất nhiều người tranh thủ cơ hội kim thiền thoát xác, ụp toàn bộ tội lỗi lên đầu người chết, nhưng nếu truy cứu tận gốc thì năm đó Giang Đình cũng chỉ là một nhân vật tầm thường giữa tầng tầng lớp lớp nội tình đen tối của Cung Châu mà thôi.
"Hơn nữa," cục trưởng Lữ thản nhiên nói, "Không phải chính cậu và Dương Mị đều nói không thấy rõ ai là bắn chết Tề Tư Hạo sao?"
Nghiêm Tà tự giễu khoát tay trước cái nhìn chế nhạo của cục trưởng Lữ, cửa thang máy trước mặt hai người từ từ mở ra.
Tầng này là khu chăm sóc đặc biệt dành cho một người, hành lang tương đối trống trải, trước cửa một căn phòng bệnh tầm thường cuối góc hành lang có hai người cảnh sát mặc thường phục trông nom, trông thấy cục trưởng Lữ đến lập tức đứng lên.
Cục trưởng Lữ ra hiệu cho hai người họ cách xa một chút, sau đó đẩy cửa ra, để lộ cảnh tượng bên trong phòng bệnh.
Nghiêm Tà như ngừng thở.
Phòng bệnh trắng xóa quạnh quẽ, trên giường bệnh có một bóng người trơ trọi lẻ loi nằm đó, đến bây giờ vẫn còn đeo mày thở và trang bị duy trì sự sống, tay phải bị còng vào khung giường sắt.
Đó là Tần Xuyên.
"Theo đề nghị trước đây của cháu, thuốc men đều được phân phối vượt mức gấp mấy lần, lát nữa cháu nên quyết toán khoản vượt mức này đi." Cục trưởng Lữ chắp tay sau lưng đứng bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt gầy gò yên ổn của Tần Xuyên, thờ ơ nói: "Chỉ có điều đến giờ cậu ta vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, chắc là do não bị tổn thương, cụ thể thế nào bác sĩ cũng không giải thích được."
Trong lòng Nghiêm Tà chùng xuống: "Nếu vẫn luôn bất tỉnh........."
"Thế thì phải xem cậu ta có may mắn trở về từ cõi chết như Giang đội không đã!"
".................." Nghiêm Tà im lặng không nói gì, tâm trạng hơi hoảng hốt.
Hắn nhớ tới hôm đó lúc mình chạy tới, Kim Kiệt đang túm đầu Tần Xuyên nện vào thân cây, não chắc là bị tổn thương vào lúc đó.
"Đối với cậu ta thì có lẽ hôn mê sẽ tốt hơn." Cục trưởng Lữ thở dài: "Nhưng cậu ta biết rất nhiều bí mật trong tập đoàn ma túy của văn Thiệu, có ý nghĩa to lớn đối với các bước điều tra tiếp theo đây của chúng ta, hơn nữa chỉ khi cậu ta tỉnh lại mới có thể tiếp nhận xét xử, công cũng được tội cũng chẳng sao, miễn là phải khai báo trước pháp luật, cũng là đưa ra một lời giải thích đối với người bị hại."
Khi nhắc tới ba chữ "người bị hại", ông hàm ý liếc sang Nghiêm Tà.
Nghiêm Tà nhỏ giọng nói: "Cậu ta hại cháu một lần, cháu bằng lòng viết đơn hòa giải."
"Hửm? Không phải hai lần sao?"
"Một lần, hạ độc rượu thuốc. Chủ mưu vụ tập kích cảnh sát ở huyện Giang Dương không phải cậu ta, mua chuộc Tiển Thăng Vinh là Kim Kiệt."
Cục trưởng Lữ không ngờ tới việc này, sững sờ.
"Lão Tần là người thông minh——!" Nghiêm Tà thở ra một hơi thật dài, nói: "Lúc đó cậu ta chắc đã giao ước với Văn Thiệu phải cứu cậu ta ra một khi cậu ta bị bắt vào tù, nhưng Văn Thiệu chỉ chịu trách nhiệm ra lệnh, còn thao tác thực tế lại là Kim Kiệt. Loại chuyện nổ bom cướp ngục này làm không khéo sẽ thành giết người diệt khẩu, lão Tần chủ động đội cái nồi này giúp Kim Kiệt, chỉ là hành động lấy lòng bất đắc dĩ, dù sao trên người cậu ta gánh thêm chuyện này cũng chẳng sao."
"Sao cậu biết..........."
"Khẩu súng mất tích ba năm trước của Nhạc Quảng Bình vẫn luôn ở trong tay Kim Kiệt, nếu không tại sao hôm đó ở nhà Tần Xuyên, lúc cậu ta công kích chú với Giang Đình lại không dùng đến khẩu súng đó?"
Cục trưởng Lữ: "Ồ——"
"Thực ra chiêu này của cậu ta rất thông minh, Giang Đình kể sau này lúc ở Miến Điện, quan hệ của Kim Kiệt với cậu ta cũng không tệ lắm, chuyện này chắc cũng được chôn vùi từ đó."
Hai người đều có chút thổn thức, cục trưởng Lữ thở dài nói: "Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc, ài!"
() Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc: Vốn là người tốt, cớ sao lại làm giặc.
"——Nếu," Nghiêm Tà do dự chốc lát, mới hỏi: "Nếu lão Tần tỉnh lại, chủ động cung cấp tình báo phối hợp điều tra, chú cảm thấy phía tòa án có........."
Cục trưởng Lữ lắc đầu, "Khó nói lắm, công chức nhà nước biết luật nhưng vẫn cố tình vi phạm, tù mười năm đến chung thân."
Nghiêm Tà chợt thấy mất mát.
"Đúng rồi, nói đến chuyện này." Cục trưởng Lữ như đột nhiên nhớ ra gì đó: "Phương Chính Hoằng nhận ơn của cháu, ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích. Nếu cháu mở lời, có lẽ cậu ta cũng sẽ đồng ý viết đơn hòa giải đó, sẽ có lợi đối với việc cân nhắc mức hình phạt cho Tần Xuyên, cháu thấy sao?"
Nghiêm Tà đón nhận ánh mắt nhìn như thờ ơ nhưng lại mang theo ý dò xét của cục trưởng Lữ, im lặng hồi lâu không nói gì.
"..........Bỏ đi," qua hồi lâu hắn mới nói.
"Hả?"
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng bệnh, càng khiến cho không gian ảm đạm này thêm hiu quạnh, chỉ có ánh sáng xanh nhấp nháy trên màn hình giám sát chứng tỏ người bệnh vẫn đang còn hơi thở.
Nghiêm Tà thở ra một hơi dài.
"Tần Xuyên có công trong hành động vây quét cuối cùng, nếu không có cậu ta, quả bom thứ ba sẽ nổ sớm hơn, đội đặc nhiệm của lão Khang và người nằm vùng kia đã nằm lại nơi đó rồi. Ngoài ra, cậu ta gần như đã phải trả giá bằng mạng sống của mình để giữ Kim Kiệt lại, tuy lúc đó chú đã đoán được đợt bom thứ ba ở eo núi, hơn nữa đã cử một nhóm chống nổ tới đó bắt đầu tháo gỡ bom, nhưng nếu không có cậu ta kéo dài mười mấy phút đó, có thể cảnh sát sẽ tổn thất lớn hơn so với bây giờ."
"Ngoài việc ảnh hưởng đến thực tế, cậu ta còn khiến cho K Bích bỏ lỡ cơ hội chạy trốn tốt nhất, để cảnh sát có thời gian xông lên bao vây đoàn xe, sau đó nhân cơ hội K Bích không đủ thời gian lo cho bản thân thì đích thân ra tay cho hắn ta một kích đi đời nhà ma. Tuy kế hoạch này thất bại, nhưng quả thực có tồn tại ý thức lập công chủ quan."
"Thế còn chuyện với lão Phương là sao............." Cục trưởng Lữ nhướng mày hỏi.
"Cháu bằng lòng cố gắng làm tất cả mọi chuyện, xin tòa án cân nhắc đến những biểu hiện lập công này, thậm chí cả ý đồ lập công chưa thực hiện được; nhưng có một số việc sức người không thể làm được." Nghiêm Tà cười khổ: "Nếu lão Phương đến tìm cháu về việc đơn hòa giải, thì cháu sẽ mở miệng cầu anh ta, nhưng cháu sẽ không chủ động đi tìm anh ta mở lời. Nếu không thì công bằng ở đâu cho những người trong sạch vô tội kia?"
Trong mắt cục trưởng Lữ lóe lên vẻ phức tạp, ông đã nhận được câu trả lời thỏa đáng, nhưng lòng lại có chút buồn bã, vươn tay vỗ vỗ vai Nghiêm Tà.
Lúc này cửa bị gõ mấy cái, y tá vào cấp thuốc, hai người liền đi ra khỏi phòng bệnh, đi theo bác sĩ chịu trách nhiệm chính xuống phòng làm việc xem chụp cắt lớp não, và bàn bạc phương án điều trị tiếp theo cùng thời gian có thể tỉnh lại. Rốt cuộc cục trưởng Lữ cũng không yên lòng đối với đứa con trai duy nhất của Nhạc Quảng Bình, nhưng với tình trạng hiện nay của Tần Xuyên mọi người quả thực cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào thời gian và kỳ tích.
Chốc lát sau điện thoại của cục trưởng Lữ đổ chuông, ông đỡ cặp kính lão nhìn nhìn, "Này, bên Giang đội kết thúc rồi, đi thôi."
"Tình huống của cậu rất phức tạp, cục thành phố Cung Châu sẽ cẩn thận nghiên cứu biện pháp xử lý, trong khoảng thời gian này——"
Giang Đình trả lời rõ ràng: "Tôi hiểu, tôi hoàn toàn tùy ý tổ chức xử lý."
Lúc này cục phó Hồ mới có vẻ hơi hài lòng, đứng dậy miễn cưỡng gật đầu lấy lệ một cái rồi xoay người đi về phía phòng bệnh.
Giang Đình cũng chật vật xoay người xuống giường: "Tôi tiễn hai người."
Trưởng phòng Trần không đành lòng, định bảo anh cứ nằm nghỉ đi, nhưng về mặt đối nhân xử lý, Giang Đình linh hoạt hơn so với vị trưởng phòng cứng nhắc xuất thân từ kỹ thuật này rất nhiều, kiến trì đưa đến tận cửa thang máy. Vừa đúng lúc cục trưởng Lữ và Nghiêm Tà đi từ trên tầng xuống, Nghiêm Tà đỡ Giang Đình, chậm rãi tiễn ba vị lãnh đạo đến cửa bệnh viện.
"Được rồi, hai đứa quay lại đi!" Cục trưởng Lữ thuận tay vỗ ót Nghiêm Tà, mắng: "Suốt ngày không lo làm chuyện đứng đắn, chỉ biết quanh quẩn ở đây! Nghỉ ngơi cho khỏe rồi nhanh nhanh xuất viện đi, hơn mười quyển bản án vẫn đang đợi tổng kết quý kìa, lão Ngụy đang suy nghĩ tìm dịp mắng chú mày đó!"
Nghiêm Tà: "Biết rồi biết rồi........."
Cục trưởng Lữ quy sang cục phó Hồ, đang cười mỉm chuẩn bị nói gì đó, đúng lúc này đại sảnh bệnh viện chợt náo động, trong đám người mơ hồ truyền ra tiếng mắng chửi, mấy người theo tiếng quay đầu lại.
"Nhìn gì mà nhìn, làm gì đó?!"
"Cái tố chất gì đây!..........."
Giác quan thứ sáu nháy bén của cục trưởng Lữ nhảy lên, mí mắt chợt giật giật. Lúc này, một người đàn ông vội vã lao ra khỏi đám người, chạy thẳng về phía bên này, rõ ràng là người cảnh sát mặc thường phục trên lầu vừa nãy!
"Cục trưởng Lữ! Cục trưởng Lữ không xong rồi——!"
Tròng lòng mọi người đồng thời nhảy dựng lên, cục trưởng Lữ buột miệng: "Có chuyện gì?!"
"Nghi phạm, nghi phạm Tần Xuyên," người cảnh sát mặc thường phục mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nói: "Hắn, hắn——"