Chương
Khởi Linh- Vũ Quá Tích Niên
Tại gờ nối bên ngoài bệ cửa sổ, khung gỗ dính dầu mỡ hun khói của không biết bao năm để lại, mà trên lớp đen xì ấy có mấy dấu ngang dọc mờ mờ.
——Dấu giày!
Nghiêm Tà thò người ra ngoài, quan sát tỉ mỉ rất lâu, cuối cùng phát hiện thấy dấu vết leo lên tầng trên tại thang thoát hiểm nằm sát bờ tường bên ngoài tòa nhà.
Nghiêm Tà bảo cho Giang Đình chờ đấy, còn mình thì đi gọi điện: "Alo, lão Tần...."
"Chú đang ở đâu?" Trong điện thoại, Tần Xuyên dĩ nhiên đang lái xe, sau lưng rất ồn ào: "Bọn anh đã khám xét một lượt nhà của Phạm Chính Nguyên rồi, nao về cục anh sẽ báo cáo tỉ mỉ với chú sau. Mặt khác, điểm ẩn náu kia thuộc bãi tắm Di Hồng bên khu Bắc, anh nghe người đưa tin nói chú không đến hử?"
"Anh bảo Mã Tường dẫn người qua rồi, thế nào?"
"Haizz," Tần Xuyên bật cười: "Vậy anh cá Yui Hatano rằng chính chú không tự đến nhìn, chả trách được anh em như anh nhé."
"Đến đây rồi còn........" Khóe mắt Nghiêm Tà liếc nhìn Giang Đình, đột nhiên cảm thấy bản thân cần phải bảo vệ hình tượng chính trực của mình, vì thế chuyển ngoắt sang: "Ai là Yui Hatano, sau chú cứ nghĩ đen tối thế?"
Tần Xuyên: "..........................???"
"Đừng xàm lone, anh đang ở trong nhà Hồ Vĩ Thắng đây, ở đây anh phát hiện được một manh mối mới, các chú ở gần đây thì tạt vào đi." Nghiêm Tà vội vã cướp lời trước khi Tần Xuyên đáp: "Không còn gì thì anh cúp đây, nhanh tới nhé! Bye bye!"
Giang Đình chụp dấu giày còn nguyên vẹn, bám tường bằng một tay, định trèo lên cầu thang thoát hiểm bên ngoài cửa sổ. Có điều, anh đang hành động dở dang thì bị Nghiêm Tà túm vai kéo xuống, mắng: "Làm gì thế, ra sau đi."
Nghiêm Tà đẩy Giang Đình về phía sau, đeo xong găng tay, bám chắc khung cửa "ầm" một tiếng, lanh lẹ nhảy ra, cơ thể chui khỏi cửa sổ, tay không trèo lên cầu thang thoát hiểm, ló đầu ngó lên mái nhà: "Vê lù!"
"Có thứ gì à?"
"Thằng họ Hồ này là nhân tài đấy," Nghiêm Tà cao giọng nói, thuần thục trèo lên tầng gác mái, chìa tay bắt lấy Giang Đình leo lên cùng.
Vải nỉ cách nhiệt che kín tầng gác mái đã mục nát hết trơn, rác rưởi, vật liệu xây dựng, ống nước hư hại ngập tràn trong không gian. Cổng sắt của hai đầu hành lang tầng thượng đều đã hoen rỉ, được khóa kín từ lâu, ở rìa bên này có một công trình ba gian bất hợp pháp dùng gạch với sắt dựng thành, đồng thời còn cả tiếng máy phát điện chạy ầm ầm.
"Tự xây dựng khu phức hợp mini trên gác mái, ý tưởng khá sáng tạo đấy, Hồ Vĩ Thắng không đi học làm thợ xây thì hơi bị phí." Nghiêm Tà đi đến cái nhà ngó vào trong, hỏi: "Anh nghĩ thế nào mà muốn đẩy cửa sổ? Đừng nói với tôi đó là trực giác nhé!"
Hoàng hôn gió lớn trên tầng gác mái, Giang Đình dùng một tay giữ chặt áo khoác của Nghiêm Tà, tay kia bịt mũi miệng, giọng khó chịu: "Giác quan thứ sáu."
"............................." Nghiêm Tà hỏi: "Anh là gái à?"
Giang Đình nhìn lại hắn, mặt mày lạnh lùng, mí mắt trắng nõn vì lạnh cứng nên hơi đỏ ửng.
Nghiêm Tà liếc anh vài lần, "Được rồi bông hậu cảnh sát, đứng bên ngoài đi, tôi đi vào trong xem thử."
Một căn phòng ba gian nhỏ, Nghiêm Tà bước vào gian bên trái nhất, cửa gỗ ghép bằng ba tấm ván giơ tay chỉ cần đẩy cái sẽ mở ra ngay. Bụi bặm trong phòng xộc đến khiến Nghiêm Tà ho khụ khụ mấy tiếng, sau khi đợi chúng tản đi không ít, hắn mới dùng đèn flash cúi người bước vào, chỉ thấy khắp ngõ ngách toàn đồ đạc kín không gian bốn lăm mét vuông, ngay cả chỗ quay người cũng không có.
Trên tủ xếp đầy các sản phẩm nhựa khác nhau cùng đồng sắt bị hỏng phủ kín mạng nhện, tất cả đống này đều là những dụng cụ bình thường rất khó thấy, một số được phủ vải bạt, số khác phủ bằng vải trắng đã ố vàng.
Nghiêm Tà nhìn hình dạng đống thiết bị kia, lòng đã nắm chắc, chụp qua loa mấy bức, sau đó cũng không chê bẩn, vén một tấm vải đầy bụi bặm lên.
Bình dropper, thùng phản ứng, dây nung, máy tách nước.....
Nghiêm Tà lùi nửa bước.
——Trong không gian giăng đầy mạng nhện này, thế mà giấu đầy dụng cụ điều chế ma túy!
"...............Đội phó Nghiêm!"
Ngoài căn phòng, hoàng hôn đã buông xuống, gió đêm thổi vù vù. Giang Đình quan sát tất cả tầng gác mái, dừng tại căn phòng bằng tôn, nơi phát ra tiếng máy nổ ầm ầm.
Trong phòng có âm thanh cạch cạch cách cách, không biết Nghiêm Tà đang làm cái gì.
Giang Đình híp mắt, suy nghĩ một lát, cuối cùng bước một bước qua.
Cửa sổ ở đây được dán bằng vải bạt, khóa sắt hỏng treo trên đó, chỉ cần khẽ đẩy nhẹ sẽ có thể đi vào. Căn phòng này hoàn toàn khác biệt so với hai căn khác, không gian sơ sài chật hẹp khá trống trải, máy phát điện để ở một góc, một vài loại dây điện màu sắc khác nhau nối với một tấm vải nỉ cao bằng nửa người đặt tại đầu kia của căn phòng.
Giang Đình đặt tay đè lên tấm vải nỉ, khi đã xác định bên dưới chắc chắn là thiết bị điện hình khối, anh bèn vén mạnh tấm vải nỉ nặng dày lên.
Từ hành động này, một lớp bụi mốc khô hanh bay lên, Giang Đình quay mặt đi ho khụ khụ mấy lần mới ngừng lại, không hề bất ngờ, dưới đó là một cái tủ lạnh một cánh.
Không biết vì sao ngón tay Giang Đình khẽ run rẩy, anh đẩy cửa tủ ra, một đống chai lọ ướp lạnh đặt ở trong đó.
Cốc chịu nhiệt trong suốt đặt cạnh chai thuốc pha màu nâu sậm, hầu hết đều trống rỗng, dưới đáy dụng cụ thủy tinh còn sót lại vài vết màu khác biệt. Chỉ có mấy chai thủy tinh bên trong còn đựng dung dịch, bởi vì không đóng kín nên tỏa ra mùi hóa học gay mũi.
Tại rãnh phía trong cánh tủ, có nhét một gói căng phồng, được bọc dày kín kẽ bằng đống báo.
Trái tim Giang Đình đập thình thịch, sắc mặt cũng khẽ thay đổi, nhẹ nhàng kéo tờ báo ra.
Bên trong là một gói bột màu lam nhạt đã bọc kín.
Giang Đình quỳ một gối, đôi con ngươi tức tốc giãn to rồi co lại, chìa tay cầm lấy cái túi được bọc kín to bằng nửa lòng bàn tay, chỉ thấy ở góc dưới bên phải có một cái nhãn đã ố vàng, dùng bút máy viết ——" thùng đội C", màu mực nước đã bắt đầu phai.
Giang Đình nhìn chằm chằm vào cái nhãn kia, hơi lạnh xa xăm từ trong tủ phủ kín từng góc vuông, gương mặt anh trắng bệch trong căn phòng tối đó.
Sự tồn tại của gói bột không nằm ngoài suy đoán của anh, nhưng dòng chữ này là gì?
Vì sao dòng chữ bằng bút máy này có thể xuất hiện tại đây?
Chỉ chớp mắt, một dòng kí ức từ sâu thẳm ùa lên, đó là một nhà xưởng trống trải u tối, vô số gói bột giống nhau xếp chồng lên nhau, tựa như oan hồn màu lam lang thang quanh quẩn tại chốn sâu tối dưới địa ngục. Trong màn đêm xa thẳm, dưới cơn mưa tầm tã, đèn đường lay lắt như bóng ma chơi, chúng được đóng gói và niêm phong kín kẽ, sau đó bị xe nâng chuyển từng thùng lên xe tải.
"Sáu triệu," Có người đứng sau anh mỉm cười nói, giọng điệu thân thiết dịu dàng tựa ác quỷ:
"Cậu xem, niềm vui của thế gian đáng tiền như thế đó."
Có vài giây Giang Đình gần như ngừng thở, sau đó anh nhắm hai mắt, hít một hơi sâu, lại mở bừng mắt. Hành động này đã giúp anh ép mọi nỗi nghi dưới vỏ bọc bình tĩnh lạnh tanh dày đặc; sau đó anh vo tờ báo thành cục rồi quay về tủ lạnh, đứng dậy đóng cửa tủ, lại phủ tấm vải nỉ lên, còn túi bột kia thì được nhét vào túi quần.
Đúng khắc đó, cổ tay anh bị một người tóm chặt.
Giọng nói của Nghiêm Tà lạnh lùng vang lên sau lưng: "Lấy nó ra."
Cơ thể Giang Đình hơi cương cứng, bàn tay để trong túi không buông lỏng, từ từ quay người: "Đội phó Nghiêm.................."
"Lấy nó ra." Đôi mắt của Nghiêm Tà trở nên sâu thẳm, nói: "Đừng ép tôi ra tay."
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà như cuộc tranh đấu dài lâu, cánh tay căng cứng của Giang Đình chợt thả lỏng, bị Nghiêm Tà lôi ra khỏi túi quần, cầm lấy túi ma túy trong lòng bàn tay anh.
"Vì sao?"
Giang Đình hất cằm, không đáp.
Nghiêm Tà lấy di động, ấn ba số ,, trên màn hình, ngón cái di chuyển đến nút quay số. Hắn quay ngược với phía cửa còn tia nắng cuối cùng, nét mặt trở nên mơ hồ, còn giọng nói lại lạnh như băng: "Lần cuối cùng, Giang Đình. Nếu anh vẫn không muốn cho tôi đáp án, đêm nay tôi sẽ tiễn cậu đến Cung Châu."
".............." Sau thời gian im lặng rất lâu, Giang Đình mới nói: "Không có vì sao cả, có lẽ vì tôi hít ma túy chăng?"
Sau khoảng lặng chết người, đột nhiên Giang Đình giật về đằng trước, anh bị Nghiêm Tà tóm cổ áo nhấc lên, sau đó cưỡng chế kéo khỏi căn phòng.
Phương pháp kéo người như xách gà con này khiến con người không thể hít thở, thậm chí còn không thể phát ra tiếng nói, trong khi vừa đi vừa giằng co, không biết Giang Đình đã va phải bao nhiêu đồ đạc, lúc đá tới khung cửa, một miếng xi măng và bùn đất đổ ngay xuống đầu. Anh bắt ngược lại tay Nghiêm Tà hòng dùng sức thoát ra, thế nhưng vẫn không thể cử động dưới sức kiềm chế cứng như sắt, mãi đến khi ra đến cửa, mới bị đẩy mạnh về đằng trước, Giang Đình loạng choạng vài bước suýt nữa ngã dập mặt.
"Khụ khụ!..............."
Giang Đình ôm cổ họng gần như không thể hít thở, hoa mắt chóng mặt, lát sau mới đứng thẳng người, khàn giọng nói: "Anh.............."
Nghiêm Tà nắm cằm anh, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ giận dữ, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt sầm xuống: "Cẩn thận!"
Giang Đình còn chưa kịp phản ứng đã bị Nghiêm Tà tức thì đẩy ra sau người, trong phút hỗn loạn, anh cảm thấy có một cơn gió mạnh sượt qua vành tai, Giang Đình quay phắt đầu lại, chỉ thấy trên tầng gác mái không biết khi nào đã có thêm người khác!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi màn đêm dần buông xuống, khả năng thị giác trở nên cực kì kém, căn bản không nhìn rõ hình dạng người kia như thế nào, chỉ thấy ánh dao sắc lẻm lướt qua. Bấy giờ, phản ứng của Nghiêm Tà rất nhanh nhạy, hắn giơ tay bắt chuẩn xác được cánh tay kẻ đến, ngay sau đó húc cùi chỏ vào hõm vai đối phương!
Ầm——
Kẻ đánh lén bị cùi chỏ đập mạnh vào, dao găm trong tay rơi xuống đất. Ai ngờ hắn ta không thèm hừ tiếng nào, trước khi mũi dao chạm đất đã giơ chân đá trúng nó, giơ tay bắt được chuôi dao——Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Nghiêm Tà ngửa người ra sau, mũi dao sượt qua chóp mũi!
Chớp mắt đó, Nghiêm Tà lập tức nhận ra đối phương là một kẻ cực kì chuyên nghiệp, hắn dứt khoát gào với Giang Đình: "——Chạy mau!"
Bước chân Giang Đình khựng lại.
Đối phương tóm được cái chân đang giậm nhảy của Nghiêm Tà, mũi dao đâm vào đầu gối, thế nhưng lại bị Nghiêm Tà nhảy vọt lên giậm mạnh vào ngực đành lùi về sau. Chỉ có điều, thể lực của hắn ta cực kì mạnh mẽ, chỉ cần hai bước đã đứng nguyên tại chỗ, né người đánh trả nhanh như chảo chớp, cầm một nắm đất đá ném tới——
Nghiêm Tà chặn lại theo phản xạ, thế nhưng đất cát đã bay vào mắt, muộn hết rồi!
Cơn đau dữ dội ập đến cùng với phần đùi chợt lạnh rồi nóng, hắn biết chính hắn đã bị dao đâm trúng. Tuy nhiên, khi tinh thần con người tập trung cao độ ắt sẽ không cảm thấy đau đớn, Nghiêm Tà là một tên cực kì trâu vật, hắn hoàn toàn không nghĩ đến nguy cơ mất máu do đâm phải động mạch chủ, mà cứ tiện thể nhấc chân đạp rớt dao găm của đối phương. Keng!
Dao ngăm bay đến ngoài lan can tầng gác mái, sắp sửa rơi xuống dưới.
Kẻ đến khịt mũi khi bị đá trúng cánh tay, vậy nhưng âm cuối lạnh lùng đó đâu phải đau đớn, hắn đang nhạo báng Nghiêm Tà thì đúng hơn.
——Chính âm thanh này khiến Nghiêm Tà nhận ra tuổi tác của kẻ kia, đó chắc chắn là một tên đàn ông trẻ tuổi.
Đối phương có lai lịch gì?
Mục đích phục kích dân hình sự là gì?
Đất cát khiến Nghiêm Tà không nhìn rõ mọi thứ, chỉ thoáng cái đã bị kẻ đến bắt lấy cánh tay, quay người vật một cú tuyệt đẹp. Người này tuyệt đối là một bậc thầy chiến đấu. Nghiêm Tà thân cao gần mét chín khó thế mà hắn ta còn có cơ hội ra tay, song ngay chính phút rơi xuống, kiến thức đánh nhau bao năm của Nghiêm Tà đã mách bảo hắn giơ tay tóm được sau gáy đối phương, rầm! Hai tiếng quật người vang lên, đôi bên cùng bị quăng ngã xuống đất!
Mà gần như ngay tức khắc, hai người lại tiếp tục lao vào đánh nhau, Nghiêm Tà vốn đã tạm thời mất thị giác, hắn cố chịu mấy cú đấm, nhanh chóng cảm thấy đối phương vội vã lục soát mọi cái túi trên người mình, sau đó sờ được một thứ từ túi quần sau.
——Đó là túi ma túy!
Kẻ kia cười trầm một tiếng, bóp cổ Nghiêm Tà nhấc hắn lên, đè chặt trên lan can tầng gác mái. Cân nặng trên tám mươi kg kèm theo động lượng, nhất thời khiến lan can phát ra tiếng kẹt kẹt cực kì nguy hiểm!
Sức tay của sát thủ chuyên nghiệp bóp gãy cổ người quả thực không thể nói đùa, nếu là một cảnh sát, có lẽ bây giờ đã vinh quang hi sinh vì nhiệm vụ mất rồi. Hai tay Nghiêm Tà bắt lấy cái tay bóp cổ họng mình của đối phương, cắn răng cố nén cơn đau trên hai mắt: "Mày...........chính là........thằng giết Phạm Chính Nguyên........."
A Kiệt cũng không ngờ bản thân sẽ bị lộ, "Ồ?" một tiếng nói: "Tao cũng không biết tụi cảnh sát chúng mày đến nhanh thế, mày vốn không phải chết."
Cánh tay Nghiêm Tà nổi đầy gân xanh: "Tao thấy thằng phải chết.......đê mờ là mày đấy!"
Tất cả hành động đều xảy đến trong chớp mắt này, Nghiêm Tà chợt giậm chân, đá vào mắt cá chân đối phương, nhất thời phá tan thế giằng co đối địch ngang sức của hai bên. A Kiệt loạng choạng mém ngã sấp mặt, nhưng cậy vào việc Nghiêm Tà không nhìn thấy, tung người tránh được pha truy kích, hệt như con cá chép bật dậy tóm được bả vai Nghiêm Tà.
"............" A Kiệt chửi thầm một câu, nắm bả vai Nghiêm Tà, kéo cả người hắn quẳng lên lan can!
Kẹt kẹt ——
Lan can kim loại lập tức uốn cong, Nghiêm Tà vốn đã tóm chặt được cổ vai đối thủ, chỉ cần đẩy mạnh một cái ắt có thể ngã ra sau, quẳng tên sát thủ chuyên nghiệp này ngã xuống lầu. Tuy nhiên, trong chính / giây đây, lan can sắt vốn đã bị bão táp mưa sa nhiều năm bào mòn thế mà không chịu được sức nặng của hai người, nghiêng hẳn ra phía ngoài!
Mọi việc xảy ra quá bất ngờ và nguy hiểm, Nghiêm Tà với A Kiệt cùng bị trượt chân.
Giang Đình gào thất thanh: "Nghiêm............"
Chẳng qua, anh còn chưa kịp tiến lên nửa bước, một họng súng lạnh băng cứng ngắc lẳng lặng đặt ngay sau gáy mình.
Một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười, khẽ thầm thì bên tai Giang Đình: "Đừng động đậy."