Phá Vân 1

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Khởi Linh – Vũ Quá Tích Niên

"Anh lợi dụng Adela giả dụ dỗ sinh viên hút ma túy, chúng tôi đã lấy được một lượng dấu vân tay trên dụng cụ điều chế ma túy tìm thấy được trên phòng gác mái anh thuê, người và tang vật đều có, anh còn chối cãi?"

"Tao không biết cảnh sát bọn mày đang nói gì, đó là đống phế liệu tao nhặt được, tao không biết nó là dụng cụ điều chế."

"Đừng có ngoan cố, thành thật khai nhận còn được hưởng khoan hồng, tiếp tục cứng đầu cứng cổ không chịu khai thì không ai cứu được anh đâu!"

"Ha ha, tụi cảnh sát chúng mày muốn bắt tao khai để hưởng công trạng cuối quý à? Sản xuất ma túy là tội chết, chúng mày muốn lừa tao nhận tội chứ gì?"

Bên ngoài tường kính thủy tinh cách âm của phòng thẩm vấn, Nghiêm Tà đeo tai nghe bluetooth, quay lưng với tình hình hỏi cung đằng sau.

Trong dòng nước chảy rào rào, hắn cởi băng vải cuốn trên tay, đưa ngón tay nát bét đặt dưới vòi nước, máu đông lập tức biến thành màu nước hồng chảy từ đầu ngón tay xuống.

Cơn đau lạnh băng như muôn nghìn kim châm đâm vào xương cốt, nhưng hắn lại chẳng mảy may cảm thấy gì, đến nhăn mi cũng không có, Nghiêm Tà đang tập trung tinh thần lắng nghe cuộc đối thoại truyền đến từ tai nghe.

"Nếu anh thú nhận khai rõ đồng lõa ngồi ở ghế sau của tối hôm xảy ra vụ án , và cung cấp đầu mối chính cho cảnh sát, anh sẽ được hưởng sự khoan hồng trước tòa án."

"Đồng lõa? Đó là người đi nhờ xe, tao không hề quen biết."

"Vậy bây giờ anh hãy khai người đi nhờ kia là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, có đặc điểm ngoại hình gì, dùng hình thức gì để thanh toán?"

"Tao quên rồi, tao đéo nhớ được cái gì sứt."

"Đê mờ, thằng vịt này cứng miệng gớm." Mã Tường tức giận nói: "Từ tối qua đến giờ đã thẩm vấn suốt hơn tám tiếng, không phải không biết thì có khi thằng này quên thật rồi, bố thiệt muốn——"

Mí mắt Nghiêm Tà chả cần nhếch: "Chú mày muốn làm gì?"

Mã Tường nuốt nước bọt, nhìn trong phòng chỉ có mỗi Tần Xuyên không thuộc đội mình, bèn lén lút liếc mắt ra hiệu cho Nghiêm Tà: "Em bảo thực tập sinh cắt camera rồi, anh Nghiêm, chúng ta chơi ít thủ đoạn đi?"

Bóng phản chiếu trên kính thủy tinh của Tần Xuyên ngẩng đầu mỉm cười nói: "Ồ, anh không nghe thấy gì đâu nhé."

"Thủ đoạn à," Nghiêm Tà cười hừ một tiếng, cầm khăn lông trắng toát chạm rãi lau tay, hỏi: "Có thủ đoạn gì?"

"Chậc, lấy gối chèn rồi đánh vào bụng á! Dùng còng khóa ngược đặt ở sau ghế cả đêm! Em nghe nói có mấy kiểu vết thương không thấy được á, đảm bảo qua đêm nay thằng đó sẽ............."

Nghiêm Tà cắt ngang lời cậu ta: "Đây mà là thủ đoạn?"

Mã Tường chớp đôi mắt to vô tội hình hắn.

"Anh sẽ nói chú biết thủ đoạn là như thế nào nhé." Nghiêm Tà nói, "Cắt nát tóc trộn vào trà sữa rồi ép thằng đó uống, bật đèn sáng chiếu thẳng mắt để nó không ngủ được trong ba ngày, dùng mũi kim hơ nóng chọc vào nách với đầu gối, vừa không bị nhận ra vừa tra tấn được. Nếu còn chưa đã, cầm hai bóng đèn công suất lớn đang cháy dí vào hai huyệt thái dương, hoặc dùng mấy thủ đoạn đám già Mỹ sử dụng với thành viên tổ chức, cứ dìm trực tiếp đám nghi phạm xuống nước, trước đây từng có người sử dụng đó, sau đó.........."

Cả người lẫn mặt Mã Tường đều cứng ngắc, lát sau mới run rẩy nói: "........Sau đó thì sao...anh?"

Nghiêm Tà cho cậu ta một cái tát, giận dữ nói: "Sau đó là tháng năm ngày một Trung Quốc mới được thành lập chứ sao! Ngu lắm!"

Tần Xuyên bùng nổ tiếng cười rõ to chả nể nang gì ai.

"Rảnh thì bớt xem mấy nick quần chúng rác rưởi đi." Nghiêm Tà trách mắng Mã Tường hãy đang run lẩy bẩy: "Chúng ta không phải đồn công an nơi đồng không mông quạnh, đây là cục công an thành phố trực thuộc tỉnh, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, chú mày tưởng cắt camera là không ai biết à? Buồn cười vãi lúa!"

Mã Tường tự thấy vô cùng oan ức, "Thế nó cứng đầu cứng cổ chết cũng không khai thì phải làm sao...."

"Chúng ta không nói lời khai do ép cung liệu có thể khai thác thông tin được hay không, tóm lại trong tình trạng nhỡ may Hồ Vĩ Thắng thật sự vô tội, dụng cụ sản xuất ma túy đúng do gã nhặt về đem đi bán, kẻ giết Phùng Vũ Quang cũng là người khác ——Bao nhiêu năm sau, án oan lật lại, chú mày trả mạng hay anh trả mạng cho gã?"

Mã Tường không dám cãi lại, chỉ đành tức giận nói nhỏ hừ hừ: ".........Trong vòng một tiếng lấy được lời khai, dù sao thì người phó cục Ngụy đưa lệnh cũng không phải em....."

Nghiêm Tà vừa định há miệng chửi, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Cẩu Lợi với trọng lượng cực không xứng với độ linh hoạt chạy như điên phi vào phòng, giơ túi giấy kraft trong tay: "Đến rồi đến rồi đây! Nhanh nào! Pháp bảo anh cần em chuẩn bị xong rồi nè."

Nghiêm Tà lập tức đi đến nhận, mắt liếc nhìn bên trong túi.

Mã Tường tò mò hỏi: "Pháp bảo?"

Mã Tường rướn cổ, đến cả Tần Xuyên cũng không kiềm được mò sang, lại bị Nghiêm Tà giơ tay đập về chỗ cũ, hắn cầm lấy túi giấy, bật ngón cái với Cẩu Lợi: "Cẩu của anh được lắm, anh thấy trò này không vấn đề ——Đứa nào đẩy cửa đi, để anh đi vào."

Cẩu Lợi khiêm tốn nói: "Đâu có giỏi như lão Ngụy."

Nghiêm Tà: "....................."

Tần Xuyên vỗ bả vai Nghiêm Tà: "Vào mau đi lão Ngụy nhở."

Nghiêm Tà: "Mấy chú mày......"

Mã Tường: "Bọn em coi trọng anh, anh Ngụy."

Nghiêm Tà giận dữ: "Chú mày là anh Vĩ thì có!"

Cửa cạch một tiếng, Hồ Vĩ Thắng ngẩng đầu, đôi mắt hằn tia đỏ ngước lên.

Cảnh sát thẩm vấn đứng dậy chào anh Nghiêm, Nghiêm Tà giơ tay ra hiệu để bọn họ đi ra ngoài, sau đó kéo ghế gập đằng sau bàn sắt, vừa ngồi xuống bèn rút điếu thuốc đặt lên bàn:

"Hút đi."

Hồ Vĩ Thắng nhúc nhích, nhưng không nhận, cười khàn nói: "Sao nào cảnh sát, vai ác đến rồi à?"

Hồ Vĩ Thằng đã vào cục cảnh sát nhiều lần, quen với mánh khóe thẩm vấn hơn cả cảnh sát thông thường. Nghiêm Tà biết bản thân đã lãng phí nước bọt đủ rồi, cũng chả thèm vòng vèo, nói gọn gàng dứt khoát: "Tôi họ Nghiêm, phó đội trưởng đội trinh sát hình sự thành phố, công việc của đội này do tôi chịu trách nhiệm."

Hồ Vĩ Thắng híp hai mắt.

Người này mới chỉ hơn bốn mươi, nhưng gương mặt đã có đầy nếp nhăn, tại đó đều hằn chứa sự hung ác ma lanh mù quáng.

"Hút đi, đừng căng thẳng." Nghiêm Tà rồi cũng tự châm một điếu, hít một hơi sâu, nhẹ nhàng thở một hơi khói: "Tôi không hại anh, cục thành phố to tổ bố, cho dù muốn chuốc thuốc mê anh cũng chẳng ai dám ra tay, yên tâm đi."

Giọng nói của Nghiêm Tà trầm mà cứng cáp, đượm chất từ tính hùng hậu của đàn ông, nhưng trời sinh lại có cảm giác hờ hững, phảng phất như không quá để tâm.

Ánh mắt mờ đục của Hồ Vĩ Thắng khẽ lóe, tuy đã do dự song cuối cùng vẫn cầm điếu thuốc lên, run rẩy châm lửa, tức thì ngấy ngây hít một hơi to.

"Hàng ngon đấy." Gã nói lẩm bẩm: "Đám chúng mày ăn cơm nhà nước, toàn hút hàng ngon thế này à?"

Nghiêm Tà khà một tiếng: "Sống bằng đồng lương còm cõi của cảnh sát thì ngay sau ngày nhận tôi đã chết đói rồi."

——Câu này thực sự quá gây hiểu làm, Hồ Vĩ Thắng còn đang tưởng hắn đang ám chỉ điều gì đó, nào có nghĩ tay cảnh sát này dám nói năng không kiêng nể ngay trong phòng thẩm vấn có lắp máy camera cơ chứ, gã không khỏi thấy hơi bất ngờ.

Nghiêm Tà chẳng thèm giải thích, cười cà lơ cà phất.

"Anh đấy, chính anh cũng biết anh không thể được vô tội mà thả ra, đây đơn giản là vấn đề chết chậm hay ăn súng ngay thôi. Nói thật nhé, Phùng Vũ Quang cắn thuốc anh bán nên mới chết đấy, bây giờ trách nhiệm chủ yếu thuộc về anh với đồng lõa thôi——Chỉ cần trung thực viết lời khai như tôi nói, tôi bảo đảm nửa đời sau của anh sẽ ngày ngày thoải mái hút thuốc ngon như ngày ở trong tù; nhưng nếu tiếp tục bao che cho đồng lõa vậy tôi đành tự tay tiễn anh lên pháp trường."

"Đồng lõa đéo gì? Tao nói rồi đó người đi nhờ xe!" Hồ Vĩ Thắng nói hùng hồn.

Nghiêm Tà tay kẹp điếu thuốc, hờ hững nói: "Đừng mạnh miệng nữa, chúng tôi đã bắt được người rồi đấy."

Hồ Vĩ Thắng chết sững.

"——Chắc anh đang muốn hỏi, vì sao bắt được gã rồi còn cố bắt anh lấy lời khai chứ gì?"

"....................."

Nghiêm Tà thở dài, dường như hơi đồng tình: "Bởi vì thẩm vấn gã không có tác dụng, gã không nói được nữa, nhìn đi."

Nghiêm Tà lấy một tấm ảnh từ trong túi kraft, nhanh nhẹn ném qua, Hồ Vĩ Thắng cúi đầu xuống, nhất thời con ngươi co lại, thốt ra: "Sao có thể?!"

——Đó là hiện trường vứt xác trên đường cao tốc do pháp y chụp lại, thi thể không thể nhận diện bị cán nát vô số lần dưới bánh xe.

"Vờ lờ!" Mã Tường đứng sau kính cách âm vỗ tay: "Mánh này của anh Nghiêm kinh vãi!"

"Không thể nào! Đây không phải......bọn mày, bọn mày......!"

Còng tay với xích sắt kêu keng keng, mặt mũi Hồ Vĩ Thắng đỏ bừng, gã giật người vùng vẫy làm chính gã suýt nhào ra ngoài ghế sắt, cảnh sát hình sự bên ngoài lập tức định xông vào, có điều chỉ thấy Nghiêm Tà vừa đưa tay giữ chặt ảnh, vừa dùng mắt ra hiệu cho mọi người.

"Đây là ai? Tao đéo quen!" Hồ Vĩ Thắng bình tĩnh một cách kì lạ, gào to: "Tao vốn............vốn đéo biết người này! Lũ cảnh sát chúng mày tìm bừa một ảnh tai nạn giao thông đe dọa bắt tao khai à, tao phải đi tố cáo bọn mày!"

Mã Tường nói: "Đê mờ thằng lỏi này còn khá thông minh đấy, làm sao giờ?"

"Đừng vội," Tần Xuyên khoanh hai tay, ánh sáng kì dị lóe từ sau mắt kính: "Anh Nghiêm của các cậu vẫn còn mánh sau nhé."

"Đe dọa anh? Không cần nhé." Nghiêm Tà mỉm cười nói: "Thử đoán xem gã bị ai diệt khẩu đi nào?"

"......................" Lồng ngực Hồ Vĩ Thắng nhấp nhô lên xuống, tựa như con hồ li già đã cảnh giác đến cùng cực.

Nghiêm Tà khẽ tựa lưng ra sau ghế, hơi hất cằm, hai đùi tự nhiên dạng ra. Hắn biết tư thế này sẽ khiến bản thân trông rất thoải mái và dễ chịu, đây là tư thế nói cho thế giới bên ngoài biết, hắn có một sự tự tin quá mức, đè bẹp mọi thứ cùng cả khí thế vô hình.

——Đây là những câu hắn học được từ Giang Đình.

Điều khác biệt duy nhất là Giang Đình biết thay đổi thái độ một cách thoải mái, đó là lợi thế tâm lí khi xây dựng xong thông tin bất cân xứng. Còn Nghiêm Tà biết bản thân không có khả năng này, có điều hắn chắc chắn sẽ để Hồ Vĩ Thắng cảm giác được hắn như thế nào.

"Diệt khẩu.............." Hồ Vĩ Thắng nói theo bản năng.

"Đúng vậy," Nghiêm Tà nói, "Mặc dù bây giờ còn thiếu chứng cứ, nhưng phía cảnh sát đã bước đầu xác định được nó có liên quan đến mục đích giết người của hung thủ."

Hai mắt Hồ Vĩ Thắng không khỏi nhìn vào cái túi kraft trong tay Nghiêm Tà, một giây sau, gã thấy Nghiêm Tà chầm chậm lấy một túi vật chứng đựng thứ bột màu xanh nhạt đóng kín ra.

"Đó là cái gì, ma túy à?" Mã Tường hiếu kì nói: "Vật chứng đã bị bọn tội phạm cướp đi rồi mờ nhỉ?"

Cẩu Lợi đứng đó đón gió, sắc mặt buồn phiền: "Đồng hiđroxit đó chú mày."

Mã Tường: "....."

Tần Xuyên đỡ trán nói: "Mấy chú cũng thiếu đạo đức quá..."

"Anh giấu kĩ túi ma túy này trên tầng gác mái, không hẳn vì đề phòng cảnh sát đâu nhỉ." Nghiêm Tà cầm túi vật chứng lắc lắc nó trước ánh mắt ghim chặt của Hồ Vĩ Thắng, giọng nói ôn hòa bình tĩnh: "Lão Hồ, anh tưởng bây giờ cảnh sát không tóm được cái tội buôn ma túy của anh, thì có thể viết một tội khác cho xong việc giống như án Cung Châu năm đó à? Nếu tôi là anh, tôi sẽ càng muốn khai ra đồng lõa đã chuồn mất của mình, sau đó bị phán chung thân thoải mái chờ đợi hai mươi năm trong ngục, cũng tốt hơn vừa mới ra khỏi cửa trại tạm giam, đã bị hai ba mươi xe tải lần lượt chạy đến cán nát người, anh nói sao?"

Ngay lúc Hồ Vĩ Thắng trông thấy túi vật chứng thì đã đờ cả người, sắc mặt trở nên cực kì tái nhợt.

Điếu thuốc lặng lẽ cháy, mẩu thuốc khẽ rơi trên tay gã.

Nếu sự thắng bại vừa rồi chỉ mới nắm được khoảng % thì bấy giờ Nghiêm Ta đã rõ, hắn đã chiếm được thế thượng phong.

Nhưng, vậy còn chưa đủ.

Muốn phá hủy hoàn toàn phòng thủ tâm lý của một người, chắc chắn sẽ không chỉ cần mỗi đe dọa. Pháp luật là ranh giới cuối cùng của đạo đức, người có thể ra tay vi phạm pháp luật thì trước hết tâm lý đã không giống người bình thường, nếu chỉ hù dọa đơn thuần sẽ chỉ có hiệu quả tạm thời, song một khi đối phương ngẫm lại, ắt sẽ càng liều mạng và 'cứng đầu' hơn.

Nghiêm Tà từ từ rướn người về trước, nhìn chằm chằm đôi ngươi của Hồ Vĩ Thắng.

"Phía cảnh sát chúng tôi phá án cũng mệt chết được, vụ án này của anh bị cấp trên hối thúc rất gấp, thực tế lại chẳng có gì hay ho, chẳng có cục ban nào muốn làm." Nghiêm Tà dừng lại, quan sát chăm chú mọi biến đổi trên gương mặt Hồ Vĩ Thắng, nhẹ nhàng nói: "Có điều may sao kẻ đồng mưu với anh đã chết, mà người chết ấy, nói chung thì sẽ dễ giải quyết hơn người sống——Anh biết điều thì ngoan ngoãn viết lời khai, đừng để tôi dạy, nên viết thế nào tự anh rõ mà."

Tần Xuyên dùng ngón trỏ gõ lên kính thủy tinh của phòng thẩm vấn, khẽ nói với Mã Tường: "Chờ lát nữa chú nói với kĩ thuật viên bên phòng thẩm vấn, bảo là anh nói, để mấy chú đó cắt đoạn này đi."

Mã Tường nói thầm: "Sao thế anh? Mọi người đều biết anh Nghiêm chơi chiến thuật tâm lý mà............"

Tần Xuyên nhìn sắc lẻm ngắt lời cậu ta: "Cứ làm theo lời anh đi."

Mã Tường lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: "Vâng!"

Ánh mắt Hồ Vĩ Thắng hết sức trốn tránh, từ thế ngồi cũng có thể nhận ra tâm lý đấu tranh phức tạp cùng cực lúc này của gã. Song Nghiêm Ta không cần phải thúc ép hơn nữa, trái lại hắn lại ngồi tựa ra sau, kéo dãn khoảng cách, hệt như một tay thợ săn kinh nghiệm phong phú lạnh lùng.

"Tao không tin........." Hồ Vĩ Thắng hơi run môi, nói: "Bọn mày lừa tao, lũ cảnh sát muốn lừa tao.........."

"Nếu anh không chịu ngoan ngoãn phối hợp, cũng không sao, còn nhớ vụ án Lưu Tuyết chứ?"

Sắc mặt Hồ Vĩ Thắng lập tức thay đổi: "Mày muốn——"

Nghiêm Tà nói: "Lưu Tuyết ở trong tay tôi."

Nghiêm Tà như một tay thợ săn lão luyện tiến gần đến con mồi, cao ngạo nhìn con mồi không còn chỗ trốn, nhìn nó dần rơi vào tuyệt vọng mà vẫn cố giãy chết.

"Mày muốn thế nào? Vụ án của con nhãi đấy đã xong rồi." Hồ Vĩ Thắng rốt cuộc thốt mấy từ từ cánh môi khô khốc, giọng nói hơi mất bình tĩnh: "Đúng, tao ham mê tình dục đấy, nhưng tao đã khai báo rõ ràng với Cung Châu, hơn nữa tao đã trả giá bằng việc ngồi tù! Mày còn muốn gì? À? Đám cảnh sát nhà nước bọn mày đều phá án bằng cách cứ đổ oan cho người vô tội thế sao?!"

"——Xong rồi." Nghiêm Tà bật cười, nói châm biếng: "Vụ án đã xong rồi, thì không thể lật lại à?"

Nếu Nghiêm Tà không làm cảnh sát, với gương mặt đẹp trai do mẹ hắn ban cho này, cộng thêm gia đình đầu tư một khoản, ắt sẽ trở thành ca sỹ hay diễn viên. Chẳng qua, hắn muốn nổi tiếng cũng khó, chủ yếu vì từ diện mạo đến khí chất Nghiêm Tà đều trông rất hung dữ, ngay cả khi mỉm cười, hắn cũng không khác gì một con sói đực đang lười biếng liếm vuốt sau một bữa tiệc đẫm máu, quá mạnh mẽ sắc lẻm, khiến lòng người khó mà yêu thích được.

Hồ Vĩ Thắng đã không thể hút thuốc tiếp được, lồng ngực liên tục lên xuống, thái dương ướt đẫm nổi gân xanh, bằng kinh nghiệm xử lí án của mình, từ nhịp thở của gã, Nghiêm Tà chỉ cần thoáng nhìn cũng suy đoán được nhịp tim của Hồ Vĩ Thắng.

"Tao đã phạm tội gì, tao đã khai với cảnh sát Cung Châu cả rồi, mày đừng hòng đe dọa được tao. Tao là người vô tội, tao không biết gì hết, người chịu trách nhiệm vụ án có thể chứng minh tao thật sự không cưỡng bức cô bé kia..............."

Nghiêm Tà nói: "Cảnh sát chịu trách nhiệm? Là Giang Đình à?"

Nét mặt Hồ Vĩ Thắng thực rất giống bị họng súng dí ở sau gáy.

"Giang Đình đã chết rồi." Có vẻ Nghiêm Tà thấy rất vui vẻ, độ cong khóe môi dần to lên. Hắn đập tấm ảnh hiện trường kẹp giữa ngón tay xuống bàn, tiếng cạch cạch rất nhỏ, phảng phất đã bắn ra viên đạn khiến con mồi chết ngay tức khắc.

"——Cũng chết như thế này này, trên đường cao tốc, bị cán nát hơn hai mươi lần đó."

"Giang Đình là ai, anh Nghiêm nói anh ta bị ai giết cơ?" Mã Tường nhìn chăm chú phòng thẩm vấn, cực kì nghi ngờ hỏi: "Với cả Lưu Tuyết là ai nữa? Anh Nghiêm đang vạch trần ngọn nguồn vụ án trước đây của Hồ Vĩ Thắng?"

Sắc mặt Tần Xuyên hơi kì kì, song không trả lời.

"Tiểu Mã này," Cẩu Lợi vỗ vai Mã Tường, nói thổn thức: "Không thì chú mày đừng làm trinh sát hình sự nữa, đến chỗ pháp y bọn anh dọn dẹp đi, khá hay đấy.............."

Nhiệt độ trong phòng thẩm vấn không cao, vậy mà Hồ Vĩ Thắng liên tục đổ mô hôi, lát sau sau lưng đã ướt đẫm.

Nghiêm Tà biết điều đưa thuốc lá và bật cửa qua cho gã, nói: "Làm thêm điếu nữa không?"

Hồ Vĩ Thắng nhìn điếu thuốc kia rất lâu, cứ như người đang trôi dạt nhìn vào cọng rơm duy nhất ở ngay trước mặt vậy. Không biết mất bao lâu, cuối cùng gã động đậy, như thể đã quyết định điều gì đó trong tình trạng rối loạn tột độ, Hồ Vĩ Thắng giơ tay nhận điếu thuốc kia.

Ngọn lửa bùng cháy, Hồ Vĩ Thắng phì mạnh một hơi thuốc.

".........Nếu vụ án bên Cung Châu được lật lại, chắc tao sẽ bị đám người đó giết trong trại tạm giam nhỉ," Tiếng cười loáng thoáng phát ra từ cổ họng Hồ Vĩ Thắng, không rõ là cay đắng hay châm chọc.

"Tao làm việc thực đã phúc hậu lắm rồi. Đứa con gái kia đã thành như vậy, tao cũng chẳng làm gì nó, còn đưa nó đến phòng khám ——Nếu tao đi chôn nó ở đâu đó, thằng chó nào có thể bắt được tao?"

Mấy chữ cuối tỏ rõ sự ngu xuẩn cùng xúc phạm hết sức, có điều Nghiêm Tà vờ như không nghe thấy, thậm chí còn khen một tiếng: "Chuẩn lý do rồi."

"Hề," Hồ Vĩ Thắng lại bật cười: "Cảnh sát Nghiêm, chả trách mày làm quan to hơn thằng Giang kia, mày làm việc thực sự biết điều hơn nó."

Nghiêm Tà không nói cho gã cuối cùng Giang Đình đã lên chức đội trưởng: "Ồ, như thế nào nhở?"

"Mánh khóe của thằng Giang kia cũng y như đàn bà, âm ngoan vờ lờ. Thằng đó không đánh mày, cũng không chửi mày, mà chỉ thích dùng nhiệt độ nóng lạnh để tra tấn mày——mùa đông rét mướt thằng đó sẽ phá hỏng điều hòa, rút chất làm lạnh đi, ống dẫn bị đóng băng, vụn băng trên cửa thông gió đổ ập xuống đầu mày, mày ngồi trên ghế thẩm vấn lạnh đến mức không thể hít thở............mỗi lần thấy thằng đó thẩm vấn, mấy thằng phạm nhân có cứng như sắt cũng đều sợ vãi mật."

"Mày nói gì phải chắc điều ấy, thằng đó vui hơn, sẽ đối xử mày y như cục xương bị mất của con chó vậy. Còn nếu nó không vui thì xong đời, mày không khác nào chó, muốn làm gì thì làm ấy." Hồ Vĩ Thắng ngẩng đầu quan sát điều hòa, híp hai mắt, chợt hỏi: "Nó chết rồi à? Có ảnh nó không?"

Nghiêm Tà không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: "Anh có thể bị phán tội cưỡng bức chưa thành là do Giang Đình giúp đỡ, anh ta giúp anh, vì sao còn xúc phạm anh ta?"

Hồ Vĩ Thắng nói ngay: "Cái đéo! Người muốn tao ăn súng là nó chứ ai! Nếu không phải anh em của nó ——"

Ngay sau đó Hồ Vĩ Thắng như đột nhiên nhận ra, giọng nói im bặt lại.

"Anh em của anh ta?" Mi mắt Nghiêm Tà khẽ giật giật: "Giang Đình có anh em?"

Ngay sau đó Hồ Vĩ Thắng như đột nhiên nhận ra, giọng nói im bặt lại.

"Anh em của anh ta?" Mi mắt Nghiêm Tà khẽ giật giật: "Giang Đình có anh em?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio