Chương
Vũ Quá Tích Niên- Khởi Linh
Xe cảnh sát bấm còi dọc đường, phi nhanh như chảo chớp trên đường cái đông nghẹt vào buổi tối, tiến thẳng đến bệnh viện trong rất nhiều ánh nhìn hiếu kỳ của người đi bộ.
"Tác giả cuốn 'Obvious' là nhà hóa học người Úc Arthur Birch, thành tựu nổi tiếng nhất của ông là công bố phản ứng dùng bằng chính tên của mình – phản ứng khử Birch. 'Thuyết minh phương pháp sản xuất photpho vô định hình trong công nghiệp' là công trình được công bố bởi nhà hóa học Ente Schleit vào năm , thành tựu chính của Schleit là phát hiện ra photpho trắng đến c trong khí hiếm sẽ tạo một thù hình màu đỏ, chính là photpho đỏ. Tác giả cuốn 'Tecpen và long não'– Otto Wallach, người giành giải thưởng Nobel hóa học năm . Ông cũng đã thực hiện và đặt tên mình cho một phản ứng –Leuckart Wallach, là quá trình khử hóa của hợp chất cacbonyl với amoniac hoặc amin."
Nghiêm Tà tiếp tục lái xe, liếc sang ghế phó lái, không kiềm được hỏi: "Liên quan gì đến bọn bắt cóc?"
"Phản ứng khử Birch, phương pháp khử photpho đỏ và phản ứng Leuckart có ba điểm chung." Giang Đình ngẩng đầu lên từ bút kí để lại của Sở Từ, nói: "——Chúng nó đều là hợp chất có trong ma túy đá của các băng đảng buôn bán ma túy hiện nay, đồng thời có ba con đường sử dụng chính."
Nghiêm Tà đang lái xe: "................."
Hàn Tiểu Mai ngồi ở ghế sau: "......................."
Hai người đều tỏ vẻ giật mình hiểu ra.
"Nhưng cách nói này quá học thuật quá khó hiểu, đến giáo sư hướng dẫn của anh ta cũng không hiểu nổi, anh không hiểu sai đó chứ?" Hàn Tiểu Mai không khỏi hỏi: "Có thể chính anh ta tham gia vào việc điều chế ma túy, nên đã tìm mấy quyển sách để tham khảo?"
Câu trả lời của Giang Đình cực kì chắc nịch: "Không thể có chuyện này, nguyên nhân chính có hai điều: Phương pháp điều chế ma túy đá cực kì đơn giản, một người có thiên phú cực cao với môn hóa học sẽ không cần tư liệu tham khảo gì, cậu ta có thể tự điều chế ngay tại phòng của mình, đây là điều thứ nhất."
"Thứ hai, tôi đã đọc bút kí của Sở Từ, cậu ta bị chứng rối loạn lo âu nhẹ, cũng chính là chứng OCD, hành vi cụ thể là khi viết '|', sẽ gạch nét bút dừng ở đường kẻ ngang của trang giấy, ví dụ như nét thứ hai của chữ t luôn thẳng hàng với đường kẻ ngang, hình thành một góc vuông cực kì chính xác. Nếu hai người nhìn vào mọi ghi chú của cậu ta, sẽ nhận ra tất cả đường thẳng đều giống nhau, nếu góc vuông không đủ thẳng sẽ bị cậu ta sửa lại ngay."
Hàn Tiểu Mai chẹp chẹp hít hà ở ghế sau, ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Đúng thật này!"
"Điều này rất bình thường." Giang Đình hỏi, "Sở Từ sinh sống trong một môi trường cực kì áp lực, luận văn, thực nghiệm, bảo vệ tiến sĩ, hằng năm đều cần giành học bổng hạng nhất, bạn cùng phòng Phùng Vũ Quang lại khiến tinh thần cậu ta căng thẳng không được nghỉ ngơi trong một thời gian dài, rối loạn cảm xúc gần như sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể, nên có chứng OCD cũng chẳng phải điều lạ lùng gì."
Anh nói với Hàn Tiểu Mai: "Thử nhìn lại ảnh trong di động đi."
Hàn Tiểu Mai không hiểu gì, mở bộ sưu tập ảnh ra, mấy bức ảnh mới nhất là lỗ xả của mấy bình chứa Giang Đình chụp lại.
"Tôi đã đối chiếu với bút kí thực nghiệm trong cuối tuần này của Sở Từ, nhận thấy có lẽ cậu ta đã từng động vào bình chứa, tất cả lỗ xả đều được xếp thành một đường thẳng, đặt chuẩn xác đến từng viền viên gạch, dựng thẳng độ. Đúng vậy, đây là chứng OCD của cậu ta, nhưng hãy thử nhìn mấy bình chứa trong số bị trộm của sáng sớm nay đi."
Giang Đình nhận di động từ trong tay Hàn Tiểu Mai, đưa cho Nghiêm Tà.
Nghiêm Tà vừa lái xe vừa nghiêng người qua, đôi con ngươi lướt nhìn lên màn hình điện thoại.
Chiếc Phaeton màu bạc lướt nhanh, hệt như lưỡi dao phẫu thuật, nhanh chuẩn gọn tách khỏi dòng xe cộ.
"Những lỗ xả này chỉ được xếp tùy tiện," Giang Đình chỉ vào bức ảnh, nói: "Nghĩa là sau khi dùng xong thì quẳng luôn xuống đất."
"Tay anh đẹp phết," Nghiêm Tà thuận miệng nói.
Giang Đình: "........................."
Chớp mắt, nét mặt của Giang Đình trở nên trống rỗng, mà Hàn Tiểu Mai ngồi ở ghế sau thì quá bất ngờ mém nổ thành đóa pháo hoa ở chân trời.
Đường nhìn của Nghiêm Tà lại quay về phía trước: "Nói cách khác, người trộm mấy ống thuốc hóa học, rất có khả năng không phải Sở Từ, cậu ta bị vu oan?"
"...................." Giang Đình:".......Ừm."
Xe cảnh sát đằng trước mở đường bật đèn đỏ báo hiệu tiến vào cổng bệnh viện, Nghiêm Tà bật đèn, đổi đường, rẽ ngoặt nhanh gọn lẹ, tiếng kít xoẹt cái vang lên, vững vàng dừng tại phòng khám ở cổng bệnh viện.
Nghiêm Tà mở cửa xuống xe, năm sáu cậu cảnh sát nhảy xuống từ xe cảnh sát đằng trước, thu hút các y tá cùng bác sĩ chung quanh, người bệnh, người nhà liên tục bàn tán, ánh nhìn từ bốn phía đều đổ dồn về bọn họ.
Nghiêm Tà nói: "Nhưng tôi không rõ một điểm."
Hắn lê bước tiến đến phòng cấp cứu, đám cảnh sát hình sự lon ton theo sau. Nhịp bước chân của Giang Đình vốn thận trọng hơn người bình thường, bấy giờ bèn không theo kịp, anh bị Nghiêm Tà đi chậm lại tóm lấy, gần như nửa kéo nửa ôm tiến vào trong.
"Phép đạc tam giác mà nhân viên kĩ thuật thực hiện đều cho thấy cuộc gọi cuối cùng của Sở Từ là được nhận ở gần nhà kho, với công nghệ điều tra tội phạm hiện giờ, lỗi định vị kém chính xác nhất cũng chỉ có thể không vượt quá hai mươi mét." Nghiêm Tà nói sát bên tai Giang Đình: "——Anh nói cậu ta bị vu oan, thế giữa đêm khuya cậu ta đi vào nhà kho làm gì, chẳng nhẽ cũng bị người khác tóm đến?"
Mi tâm Giang Đình nhíu chặt, gương mặt hiển nhiên đang nghiêng về hướng khác, bị Nghiêm Tà ép quay lại, đầu chạm đầu với mình.
"Nếu bị tóm ắt không thể gây ra bất cứ âm thanh gì, cậu ta đã tự vào nhà kho." Sau mấy lần vùng ra không nổi, Giang Đình đành buông xuôi, bất đắc dĩ nói: "Nếu thanh tra lý hóa của các anh tìm được dấu vân tay hay ADN từ sau gáy nạn nhân Niên Bác Văn thì có thể chứng minh, tối hôm qua việc phá hỏng camera với hệ thống điện cũng do chính Sở Từ gây nên."
Ting một tiếng, cửa thang máy từ từ khép lại, Nghiêm Tà hỏi tiếp: "Tại sao cậu ta phải vào nhà kho?"
Thang máy của bệnh viện cực kì rộng rãi, tất cả cảnh sát cùng vào mà không chật chội tí nào, mọi người không khỏi quay mặt nhìn vào bức tường kim loại, rình coi Nghiêm Tà và Giang Đình từ mọi góc độ.
Giang Đình nói nhỏ: "Nói thì cứ nói, anh đừng dựa gần thế có được không?"
Nghiêm Tà đứng thẳng người nhăn lông mày sắc bén: "Làm sao? Không bình thường ở đâu à? Anh là con gái chắc?"
Giang Đình: "......................"
Nghiêm Tà cảm thấy giây phút này Giang Đình cực kì đáng yêu, đưa nghi phạm đến tận tay cảnh sát đáng yêu nè, phân tích từng manh mối vụ án đáng yêu nè, thậm chí ngay lúc này đây cái dáng cố ngoảnh mặt đi cũng rất đáng yêu. Vì thế Nghiêm Tà dùng giọng nói cực dịu dàng chân thành cổ vũ anh: "Tiếp tục đi chứ, bông hậu cảnh sát."
Giang Đình nào có lùn đâu, tại nơi có chiều cao trung bình là nhiều mà nói, anh cũng thuộc loại hơn mét tám hiếm thấy.
Thế nhưng, anh vừa mới khỏi bệnh còn là dạng tuyển thủ dùng trí óc yếu ớt, thể trạng thực sự không thể so sánh được với Nghiêm Tà, hai người không đứng gần nhường vậy còn đỡ, một khi dính sát vào nhau, vậy quả thực là khoảng cách thê thảm giữa captian với bông hậu chân dài.
Giang Đình nhíu chặt mày, còn Nghiêm Tà lại chắc chắn bây giờ anh không có muốn nhíu mày mà muốn bóp cổ hắn thì đúng hơn.
"Ngày mùng tháng sau khi Sở Từ đến cục thành phố thẩm vấn, bèn trở về xí nghiệp hóa chất, đột nhiên bỏ ngang thực nghiệm đang làm dở của mình, bắt đầu làm rất nhiều thí nghiệm về mật độ dung dịch. Hôm đó cũng là ngày cậu ta biết Phùng Vũ Quang bị sát hại, sự thay đổi của Sở Từ bắt đầu từ chính sự kiện này."
Nghiêm Tà hỏi: "Cậu ta muốn làm gì thế?"
Thang may dừng lại, cánh cửa kim loại dần mở ra.
Giang Đình rốt cuộc giãy khỏi Nghiêm Tà, chỉnh chang lại cổ tay áo, trầm giọng nói: "Cậu ta muốn chứng minh cái chết của Phùng Vũ Quang, có phải có liên quan đến một số bí mật của xí nghiệp hóa chất hay không."
Giang Đình sải bước lớn ra khỏi thang máy, Nghiêm Tà bước nhanh hai bước đi cạnh anh, mấy cảnh sát theo sát đằng sau, băng qua khu bệnh viện, nhốn nháo đi vào hành lang.
"Các anh đang làm gì thế? Cảnh sát thì có thể tự ý bắt người hay sao? Cảnh sát có thể tự động còng tay người dân sao?!" Trong phòng cấp cứu cuối hàng lang vang lên tiếng gào thét: "Tôi là bệnh nhân, là nạn nhân, các anh làm thế này với tôi! Tôi muốn đi tố cáo các anh!"
Một đám người bu bên ngoài phòng cấp cứu, tiếng nói khe khẽ tuy từ rất xa nhưng cũng nghe rất rõ như "Sao thế," "Đầu năm nay cảnh sát thiệt hung ác,"
"Xin nhường đường cho, xin nhường đường cho, nào, mời mọi người nhường cho!"
Cảnh sát hình sự cưỡng chế tách khỏi mọi người, Nghiêm Tà tiến đến đẩy cửa, Giang Đình không thèm dừng bước, đi thẳng vào.
Chỉ thấy một người đàn ông cường tráng, băng bó trên người đang bị còng trên giường bệnh, chắc chắn là bảo vệ chính bị đâm trọng thương Điêu Dũng. Cẩu Lợi cùng hai cảnh sát tập sự trông coi ở trong phòng bệnh, mặt mày mỗi người xanh đỏ đan xen cực kì khó coi trong giọng hét oan ức với tiếng bàn tán công kích của mọi người.
"Lão Nghiêm!"
"Anh Nghiêm!"
Điêu Dũng vừa trông thấy Nghiêm Tà, biết lãnh đạo đã đến, bèn lập tức gào to hơn: "Ai chẳng biết vào đồn công anh không bị lột da là có thể đi ra chắc? Cảnh sát không phá được án bèn lấy đám dân thường không quyền không thế để chịu tội thay! Đám quan chức chúng mày đen tối như thế nào tao không biết chắc!"
Cậu cảnh sát tập sự: "Anh——"
Cảnh sát lên tiếng giải tán quần chúng đứng ngoài hành lang, đang định khóa cửa phòng lại, chợt chỉ thấy Giang Đình nói với Nghiêm Tà: "Bảo các cậu ấy mở cửa ra."
Nghiêm Tà nói nhỏ: "Anh có chắc hold nổi chứ?"
Giang Đình gật đầu.
Nghiêm Tà liếc mắt ra hiệu với cấp dưới, cho hai cảnh sát ra đứng canh cửa.
Điều này khiến quần chúng xung quanh đều kích động, rướn cổ hóng vào trong, tiếng nghị luận như "Có phải cảnh sát bắt người bừa bãi hay không" như tụ lại văng vẳng bên tai không dứt.
Điêu Dũng túm còng tay, mặt đỏ tía tai, nào giống bệnh nhân bị đèn pin đập dẫn đến hôn mê suốt mấy tiếng: "Tôi là nhân chứng, tôi vô tội! Mấy người không đi bắt tội phạm, nhanh chóng đi truy tìm nguyên liệu hóa học, ở đây bắt tôi là có chuyện gì?"
Giang Đình ra lệnh: "Cởi còng tay cho anh ta."
Cả đám cảnh sát đều ngây ra, cậu cảnh sát tập sự suýt buột miệng nói "Gì cơ".
Có điều, cậu ta ngó ngàng chung quanh, nhận thấy ánh mắt của Nghiêm Ta hiển nhiên đang thầm đồng ý, chỉ đành chần chừ, tiến đến cởi còng tay cho Điêu Dũng.
"Điêu Dũng?" Giang Đình xác nhận.
Điêu Dũng xoa tay, tức giận trả lời: "Đúng! Tôi nói nhé đám cảnh sát các người................"
"Tôi thấy ban nãy anh hò hét dữ lắm, chắc đứng dậy cũng không vấn đề rồi ha."
"................." Điêu Dũng cảnh giác nói: "Cậu định làm gì?"
Giang Đình coi như không thấy thái độ của hắn ta, hờ hững nói: "Tôi đã đọc bản thẩm vấn của anh, hai giờ rưỡi sáng hôm nay khi anh đi tuần tra đến nhà kho, phát hiện nghi phạm Sở Từ đang trộm cắp, anh chạy đến quát dừng, trong lúc hai người giằng co bèn bị dao gọt hoa quả đâm trọng thương, sau khi ngã xuống đất thì bị đập trúng đầu, có đúng vậy không?"
Điêu Dũng nói rất hùng hồn: "Đúng vậy! Tôi nào có ngờ cậu ta có cầm dao theo, với sử dụng giỏi đến thế?"
"Con dao trông như thế nào, dài khoảng bao nhiêu, lưỡi dao có cong hay không?"
"Là..........dao gọt hoa quả bình thường, khá nhỏ." Điêu Dũng giơ tay khoa chân múa tay, "Dài từng này, không cong."
Giang Đình tiện tay cầm bút bi bác sĩ trực ban để lại ở đầu giường: "Khoảng bằng từng này?"
Điêu Dũng gật đầu rất dứt khoát.
"Vậy nếu tôi mời anh Điêu tái hiện lại tình huống khi vụ án xảy ra, chắc cũng không có vấn đề nhỉ?"
Điêu Dũng nuốt nước bọt, nói: "Đương nhiên, đương nhiên không có vấn đề!"
Giang Đình vẫy tay với Hàn Tiểu Mai đang đứng cách vài cậu cảnh sát: "Cô lại đây."
"Dạ?" Hàn Tiểu Mai thoáng giật mình, có chút chần chừ mà tiến đến nhận lấy cái bút.
Điêu Dũng được cảnh sát tập sự dìu lấy, đứng dậy khỏi giường bệnh, đối diện với Hàn Tiểu Mai.
Giang Đình khoanh tay ở ngay bên, hỏi: "Lúc đó nghi phạm đứng cách anh bao xa, đúng khoảng cách này chứ?"
Giang Đình có một điểm khác biệt với cảnh sát hình sự là giọng nói của anh khá dịu dàng, trầm trầm mang chút khàn khàn, biểu hiện của việc sức khỏe không tốt. Nhưng mỗi chữ đều gằn rất rõ ràng, cứ nghe như vậy, ắt sẽ có cảm giác trầm lắng khiến người khác rất khó miêu tả được.
Ánh mắt Điêu Dũng đánh giá một lát, hừ nói: "Khoảng....khoảng chừng này."
"Vậy khi đó hai người đã làm những gì?"
"Tôi đi đến hỏi ai đang ở đó, cậu ta nghe thấy tiếng bèn lập đứng dậy tắt đèn pin đi. Tôi.........tôi biết đó là người xấu, lòng cũng hơi sợ sợ. Chỉ có thể nhờ to gan mà đi đến thì bỗng cảm thấy ngực mình rất đau........."
Điêu Dũng khẽ nghiêng người, dang hai tay, làm bộ nhào đến Hàn Tiểu Mai.
Giang Đình hỏi: "Nghi phạm đâm anh như thế nào, anh hãy miêu tả sơ qua cho cô bé cảnh sát này nhé?"
Xương sườn của Điêu Dũng vẫn đang được băng bó, Hàn Tiểu Mai không dám đâm hắn ta thật, bèn bắt chước theo tư thế mà Điêu Dũng miêu tả, cầm bút bi khua trên múa dưới, đầu nhọn dừng trên chỗ bị đâm.
"Giữ nguyên tư thế này, máy ảnh điều tra đâu?" Giang Đình chỉ vào: "Chụp đi."
Cẩu Lợi dẫn cảnh sát hình sự chuyên đảm nhiệm việc này đến, nhân viên kĩ thuật phụ giúp giám định vết thương vội vàng chạy theo, chụp tư thế dùng dao đâm của Hàn Tiểu Mai và Điêu Dũng.
Tiếng bàn tán xông xao không dứt trên hành lang, Cẩu Lợi bình tĩnh né mấy bước, ghé sang bên Nghiêm Tà, hỏi nhỏ: "Anh có chắc ông bạn của anh hold được không, lỡ lát nữa toang cái, có khi chúng ta sẽ bị cơn giận dữ của quần chúng chém chết đấy..........."
Nghiêm Tà không thèm trả lời.
Cẩu Lợi ngẩng đầu nhìn, rất bất ngờ phát hiện Nghiêm Tà đang chăm chú nhìn Giang Đình, đôi con ngươi lóe lên tia sáng khó lòng miêu tả.
"Lão Nghiêm?"
"Anh ta đã đúng." Nghiêm Tà nói thầm, "Vấn đề đơn giản đến vậy, mà chúng ta không hiểu rõ."
Cẩu Lợi: "???"
Dù sao Điêu Dũng cũng đang bị thương, giữ nguyên tư thế này có hơi mệt mỏi, mất kiên nhẫn mà hỏi Giang Đình: "Bây giờ đã được chưa, đám cảnh sát các người còn có chỗ nào chưa hài lòng không?"
"Không phải vội." Giang Đình bình thản nói, quay đầu hỏi Cẩu Lợi: "——Sở Từ cao lắm không?"
Câu hỏi này khiến Cẩu Lợi như bị giội nước, loáng cái hiểu ra ngay!
"Không khác —— gì anh!" Cẩu Lợi mém nói lắp, "Chuẩn rồi, cao hơn Hàn Tiểu Mai nửa cái đầu!"
Giang Đình tiến đến cầm lấy bút bi, dựa vào tư thế mới rồi của Hàn Tiểu Mai, đầu nhọn của chiếc bút giơ từ trên xuống, tuy nhiên lại không có nhắm chuẩn đến vị trí cuốn băng như của Hàn Tiểu Mai, mà là dừng trên ngực Điêu Dũng."
"Theo báo cáo, vết thương có hình tam giác, sống dao ở trên, lưỡi dao phía dưới, vì thế tư thế cầm dao chắc chắn không phải trái tay. Anh nói Sở Từ đứng dậy rồi đâm anh, vậy tôi muốn biết, Sở Từ cao hơn nữ cảnh sát nửa cái đầu đã làm như thế nào để vừa đứng ở dáng này vừa đâm đúng vào vị trí thấp đến vậy, chẳng nhẽ anh bỗng dưng cao thêm hai mươi cm?"
Sắc mặt của Điêu Dũng lập tức tái nhợt!
Giang Đình quay người vứt bút bi đi, chỉ nghe Điêu Dũng run rẩy nói ở sau lưng: "Tôi, tôi đã nói nhầm! Cậu ta không đứng dậy, lúc đó chuyện xảy ra quá nhanh, khi tôi bị thẩm vấn không có nhớ rõ!..........."
"Chỗ anh không nhớ rõ nhiều lắm." Giang Đình ngắt lời hắn ta, nói: "Anh nói Sở Từ nghe thấy tiếng bèn lập tức tắt đèn pin, khi đó hiện trường rất tối; thế anh làm sao nhìn rõ hung khí là dao gọt bình thường, chiều dài xêm xêm như bút bi, lưỡi dao còn gần như không có độ cong?"
".................!"
Điêu Dũng suy sụp, run rẩy bước nửa bước, lập tức bị mấy cậu cảnh sát tập sự trẻ tuổi mạnh khỏe nhào đến bắt lấy quật ngã xuống đất.
"Các người chắc chắn bắt nhầm rồi, tôi không nói dối! Chậm đã, tôi bị thương, tôi có thể xin điều trị ngoại trú!..........."
Điêu Dũng bị mấy cảnh sát ghì chặt hãy đang giãy dụa, máu tươi thấm qua băng vải, nhìn khá đáng sợ. Có điều Giang Đình cứ đứng im, nói bâng quơ: "Dẫn đi, anh ta không chết được đâu."
"Sau khi chúng ta đi, để hai người ở lại kiểm tra di động, bắt tất cả mọi người vây xem xóa mọi ảnh chụp và video, càng không được tải lên mạng." Nghiêm Tà nói thầm ra lệnh cho cấp dưới rồi quay qua Giang Đình, nở nụ cười trêu chọc: "Được đấy, Nguyên Phương."
Giang Đình lắc bả vai, mặc kệ thằng chả.
Nghiêm Tà đi theo sau anh hỏi: "Nhưng với một điều kiện là Điêu Dũng thực sự chưa nhớ đúng bằng chứng, nếu anh ta thông minh hơn thì đã chuẩn bị sẵn lí do thoái thoác hoàn hảo hết cả rồi, nếu thế làm sao phát hiện được điểm đáng ngờ?"
"Trên đời này không có bằng chứng hoàn hảo, chỉ có kĩ thuật viên không đủ tỉ mỉ mà thôi." Giang Đình đi qua hành lang, làm ngơ trước ánh mắt nhiều không đếm xuể quanh đây, vì đeo khẩu trang nên khiến giọng nói của anh nghe rất bình tĩnh lại hơi phiền muộn: "Vết thương trên đầu của Điêu Dũng có kích thước khá lớn, mặc dù do đèn pin đánh vào, nhưng đây cũng chỉ là đèn pin hợp kim có kích thước lớn bình thường hay dùng thôi, Sở Từ đi vào nhà kho trộm nguyên liệu hóa học, cầm đèn pin to như thế rất bất tiện, đây đã là một điều đáng ngờ rồi. Mặt khác, không ai có thể gào to đầy sức sống như thế chỉ sau mấy tiếng bị hôn mê được, cho nên độ sâu của vết thương chắc chắn được làm giả, mặt ngoài vết thương, phần rìa có lẽ là do cố tình cọ sát gây ra—— Tất nhiên, sau khi pháp y giám định xong vết thương cũng có thể phát hiện đó là giả, chỉ có điều sẽ kéo dài thêm từ nửa đến một ngày."
Bọn họ đi vào thang máy, ở cuối hành lang xa xa, đội cảnh sát hình sự áp giải Điêu Dũng đang giãy dụa giận dữ ra khỏi phòng cấp cứu.
"Kéo dài thêm từ nửa đến một ngày, có khi sẽ vuột mất tính mạng của con tin." Nghiêm Tà lẩm bẩm nói.
Giang Đình "ừ hừm" ra tiếng.
Thang máy dần khép lại chạy xuống dưới, Nghiêm Tà chợt nói: "Ban nãy tôi nghe thấy tiếng người vỗ tay."
"..................."
"Chắc là cho anh đấy." Nghiêm Tà bật cười với Giang Đình.
Có điều rất bất ngờ là, Giang Đình đứng ở bên cạnh hắn, khuôn mặt chẳng tỏ vẻ gì, thờ ơ đến nỗi cần dùng từ lạnh lùng để miêu tả: "Thì sao?"
"Chí ít lần sau khi có người chửi cảnh sát bắt người gánh tội............"
"Đám đông có thể mắng chửi thế, dù sao cũng chẳng cảm động được quá năm giây." Giang Đình hờ hững nói: "Quay về cục thành phố, đêm nay lại phải chuẩn bị thức trắng đêm."
Nghiêm Tà thấp giọng than thở một hơi: "Chuẩn rồi."
Thang máy đi xuống tầng một, cánh cửa dần mở ra, một cơn gió lùa vào, hai người cùng sánh vai bước ra ngoài.