Chương
Edit: Sabi
"Báo cáo xe chỉ huy, đây là điểm quan sát B. Bọn bắt cóc đang tách khỏi con tin, tên bắt cóc đứng gần con tin nhất cách đến m. Tuy nhiên, do các vấn đề về tầm nhìn và chất liệu kính nên không có cách nào nhìn rõ tình hình cụ thể, xin chỉ thị."
Trong xe chỉ huy, ánh đèn huỳnh quang chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của cục trưởng Lữ: "Tiếp tục theo dõi, một khi bọn bắt cóc đến gần bệ cửa sổ, đội trưởng Khang lập tức nhảy xuống phá cửa sổ, Nghiêm Tà cũng chuẩn bị tiến hành tiếp ứng."
Hai tiếng hô ngắn gọn vang lên trong tần số truyền tin: "Rõ!"
"Rõ!"
Cục trưởng Lữ cân nhắc trong vài giây, đột nhiên hỏi: "Các điểm quan sát chú ý xem có cách nào để từ bên ngoài truyền tín hiệu cho con tin không?"
"Không thể." Trong tín hiệu xẹt xẹt vang lên câu trả lời thận trọng của Khang Thụ Cường: "Trước mặt lầu hai là một cửa sổ lớn, trong điều kiện chưa chắc chắn góc độ tầm nhìn của tên bắt cóc, tại chỗ ẩn nấp rất khó để truyền tín hiệu, lỡ may lúc con tin đang chú ý bị bọn bắt cóc phát hiện, chắc chắn sẽ gây ra hậu quả khó lường."
Cục trưởng Lữ khẽ thở dài gật đầu.
Thời điểm bọn họ đang nói chuyện, trong chiếc xe Mercedes – Benz ở phía xa, Hàn Tiểu Mai đang say sưa lắng nghe tình hình thông qua bộ đàm, quên luôn miếng socola đang ngậm trong miệng, đôi lông mày thanh tú của cô nhăn lại.
"Bọn bắt cóc tách khỏi con tin?" Tiếng Giang Đình vang lên từ ghế lái phía trước.
"Vâng, nhưng hiện tại vẫn chưa có phương án hành động, chưa xác định được tình hình chính xác tại hiện trường."
Phía trước yên tĩnh một lúc mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Giang Đình: "Tình hình đã dịu bớt, chắc là con tin đã thỏa hiệp điều kiện nào đó."
"Thỏa hiệp gì?" Hàn Tiểu Mai thuận miệng hỏi.
Đợi nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời, Hàn Tiểu Mai nhìn về ghế lái, chỉ thấy Giang Đình tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, trong gương chiếu hậu phản chiếu đôi mắt không chút gợn sóng của y.
"Con tin có năng lực hợp thành 'Lam Kim'."
Trong phòng thí nghiệm.
"Việc này không liên quan đến cô ấy, các anh hãy thả cô ấy đi đi!" Sở Từ hít một hơi thật sâu, hình như không tìm được từ ngữ thích hợp, vì vậy kiềm chế cảm xúc của mình lặp lại một lần nữa: "Thả cô ấy đi!"
Gian phòng này chẳng giống 'Phòng thí nghiệm' chút nào cả. Trên bàn đặt đầy các loại thuốc phiện bán thành phẩm khác nhau, trong cái nồi lớn ở góc phòng chất đống Methamphetamine, trên mặt đất bẩn thỉu và dơ dáy rải rác mấy tờ tiền màu hồng; tên kỹ sư và Vương Nhạc cười toe toét nháy mắt với nhau, thô bạo đẩy Đinh Đang đi về phía trước.
Đôi mắt cô gái chứa đầy nước mắt, lảo đảo bước về phía trước.
Ánh mắt của Sở Từ rơi trên khuôn mặt nhu nhược đáng thương của cô ta, nhưng chưa dừng lại được nửa giây đã rời đi, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
Nên làm gì bây giờ?
Kéo dài thời gian chờ cứu viện, hay là lập tức bày tỏ thái độ đồng ý với bọn buôn ma tuý kia, giữa chừng lại tuỳ thời hành động?
Nếu qua vài năm nữa, Sở Từ chắc chắn có thể giải quyết tình huống bất ngờ này một cách thuần thục và nhẹ nhàng hơn, cũng sẽ thoải mái hơn khi đối mặt với những tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế này; nhưng ở tuổi hai mươi, cậu còn chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, cũng như chưa quen với các phương thức hoạt động của hệ thống công an, trong tiềm thức không tránh khỏi có chút thấp thỏm lo lắng.
Nếu mình theo chân bọn họ rời đi, cảnh sát sẽ thực sự coi mình là đồng loã để xử lý, tương lai trên toà án có phải sẽ rất khó để giải thích rõ ràng?
Sốt cao cùng thiếu nước kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ khiến cậu kiệt sức, Sở Từ cố sức nhắm mắt lại, rồi lại mạnh mẽ mở ra, vừa định nói gì đó, đột nhiên ánh mắt liếc xéo qua nhìn về đâu đó, yết hầu cậu ngừng lại.
Bên ngoài cửa sổ kính ở chỗ hẻo lánh nhất của nhà máy, trong bóng đêm âm u có vật gì đó lướt qua nhanh như chớp, giống như là một sợi dây thừng.
Dây thừng..........
Dây thừng cứu hộ?
Cảnh sát đặc nhiệm?!
Đầu Sở Từ ù ù, không nhìn thấy ánh mắt rưng rưng đang nhìn mình chăm chú của Đinh Đang, không nghe thấy tiếng bọn bắt cóc chế nhạo giễu cợt. Cậu đưa tay đỡ lên mép bàn phía sau lưng, lần thứ nhất rơi vào khoảng không, lần thứ hai bắt được ống nghiệm thuỷ tinh, cậu run rẩy nắm chặt lấy.
"Không cần chờ thằng đần Điêu Dũng nữa, chúng ta đi trước rồi tính sau." Trì Thuỵ vừa nhặt mấy tờ tiền lộn xộn trên mặt đất vừa phân phó cho hai gã đồng bọn: "Đợi lát nữa Vương Nhạc lái xe tải ra, cái gì mang đi được thì dọn sạch chuyển đi, về phần thằng oắt này..........." Gã ta nhìn về Sở Từ bên kia ra hiệu: "Trói nó và con nhóc Đinh Đang lại với nhau, bọn mày hiểu chứ."
Vương Nhạc hiểu ý: "Được, để tao đi lấy chìa khoá xe."
"Đó là con bướm đập vào cửa sổ?" Trì Thuỵ đột nhiên nheo mắt lại.
Gã đứng dậy nhìn về cái cửa sổ cách xa bọn họ nhất, bóng đêm bên ngoài cửa sổ âm trầm bao trùm bốn phía, không có bất cứ tiếng động nào. Một lúc lâu sau, Vương Nhạc không hiểu, hỏi: "Con bướm gì?"
Trì Thuỵ đứng tại chỗ cân nhắc, cảm thấy đêm tối phía sau ánh đèn không quá an toàn, tuy rằng mấy chỗ cửa sổ ánh sáng phản chiếu vào đều là kính mờ, nhưng dù sao mấy tên buôn bán ma tuý đêm hôm khuya khoắt tụ tập lại với nhau, trong lòng cũng có chút chột dạ, gã bảo Vương Nhạc tắt mấy cái bóng đèn sợi đốt đi, chính mình thì nhấc chân đi kiểm tra chốt cửa sổ.
"Báo cáo xe chỉ huy, một tên bắt cóc đang tới gần cửa sổ ở góc phía đông, không thể xác định được hắn ta có trang bị súng hay không!"
Không thể xác định được hắn ta có trang bị súng hay không?
Mấy đôi mắt cùng đồng thời nhìn về phía xe chỉ huy ở trung tâm, trong tích tắc bầu không khí cơ hồ đóng băng lại, lập tức nghe được mấy chữ bật ra từ trong kẽ răng của cục trưởng Lữ:
"Tổ một, xuống!"
Giống như cái công tắc được bật, tất cả các biến cố đều phát sinh tại giờ phút này—
Khang Thụ Cường nhắm mắt nghiến răng, dây thừng cứu hộ treo bên hông, hai chân dùng sức đạp mạnh vào tường, thân thể lắc lư nửa vòng giữa không trung, theo quán tính đâm thẳng vào cửa sổ làm bằng kính.
Bên trong cửa sổ, Trì Thuỵ đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa sổ kính mờ mờ chiếu ra một bóng người, gã lập tức tiến lại gần, con ngươi lập tức co chặt;
Trên mái nhà dân cư phía xa xa, khuôn mặt vô cảm của A Kiệt hiện ra sau ống ngắm, ngón tay bóp cò súng.
Một viên đạn đường kính ,mm bay qua nòng súng máy, xẹt qua bầu trời đêm, vượt qua khoảng cách hàng trăm mét ghim vào lưng Khang Thụ Cường.
Đội trưởng đội cảnh sát vũ trang giống như diều đứt dây, đập vỡ toàn bộ cửa sổ bằng kính, mang theo máu tươi bay vào trong phòng!
Rầm!!
Một loạt âm thanh lộn xộn mơ hồ liên tục truyền vào hành lang, mí mắt của Nghiêm Tà giật giật, nhẹ giọng hỏi vào tai nghe: "Lão Khang?"
Trong xe chỉ huy, sắc mặt cục trưởng Lữ nhanh chóng biến đổi.
"Đậu má nó!" Trì Thuỵ điên cuồng hét lên: "Cảnh sát!"
BỤP~ một tiếng động thanh thuý vang lên, Sở Từ vồ lấy một ống nghiệm bằng thuỷ tinh đập vỡ, cầm lấy đầu nhọn.
Ba người Trì Thuỵ, Vương Nhạc cùng tên kỹ sư xoay người chạy về phía con tin, cùng lúc đó, Đinh Đang hồn vía lên mây theo bản năng lựa chọn phương hướng an toàn nhất, hét lên chạy về phía sau lưng Sở Từ.
Lúc này, biểu hiện của Sở Từ như nước chảy mây trôi không có nửa giây do dự, một tay bắt được Đinh Đang, nhưng không phải đẩy ra phía sau lưng mình mà dùng tốc độ cực nhanh bóp chặt cổ cô ta mạnh mẽ kéo tới chắn trước người mình, đồng thời dùng mảnh nhọn miếng thuỷ tinh chĩa vào động mạch chủ trên chiếc cổ trắng mịn của cô ta!
"Đứng lại!" Sở Từ lạnh lùng nói: "Nếu không tôi sẽ giết cô ta!"
Ba gã buôn bán ma tuý lập tức dừng lại.
"........Anh đang làm gì vậy?" Cơ thể mảnh mai của cô gái run rẩy như điên, xen lẫn sợ hãi nói: "Là em đây, Sở Từ, anh rõ ràng nhìn thấy là em,vì sao lại............?"
Cô ta giống như đang vô cùng sợ hãi, nhưng Sở Từ cũng không bố thí cho cô ta nửa ánh mắt: "Bởi vì cô mới là kẻ cầm đầu của nhóm người này."
Giống như sấm sét giữa trời quang, cơ thể Đinh Đang cứng lại, tầm mắt ba kẻ buôn ma tuý liếc nhìn nhau.
Rầm rầm!
Lại là hai cái kính khác bị đập vỡ nát, tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy hai cảnh sát đặc nhiệm ôm tâm thái liều chết phá tan cửa sổ xông vào, thậm chí không thể đi thăm dò người đội trưởng đang nằm trong vũng máu, rơi xuống đất là lập tức lăn một vòng rồi đứng dậy, giơ súng lên quát lớn: "Giơ tay lên! Bỏ vũ khí xuống! Nếu không sẽ nổ súng!"
"Báo cáo xe chỉ huy, đội trưởng Khang bị trúng đạn ở lưng! Không rõ thương thế! Lặp lại đội trưởng Khang bị trúng đạn ở lưng! Không rõ thương thế!!"
Khi tiếng nói vừa dứt, cả bốn người trên xe chỉ huy đều giật mình, cục trưởng Lữ đứng phắt dậy: "Nghiêm Tà!"
"Có!"
"Đột nhập!!"
Nghiêm Tà giống như một con báo từ trong bóng đêm xông ra ngoài, nhấc chân đá bay cánh cửa, đối diện là Trì Thuỵ đang dang rộng hai cánh tay trên không trung, liều lĩnh nhào về phía Sở Từ, định bắt cậu ta làm con tin.
Đoàng!
Nghiêm Tà không nói hai lời, giơ súng bắn vào bắp đùi Trì Thuỵ, gã lập tức ngã xuống đất quằn quại kêu đau.
Ngắn ngủi trong mấy giây, toàn bộ cảnh sát ẩn nấp ở hai phía cũng bắt đầu hành động, súng trong tay ào ào giơ lên chĩa vào ba tên buôn ma tuý đang đứng nhìn nhau ở giữa nhà máy.
"Giơ tay lên! Cảnh sát đây!"
Tình hình trở nên hết sức căng thẳng, họng súng dày đặc mọc lên san sát như cây ở trong rừng.
"..............." Đám người buôn ma tuý anh nhìn tôi tôi nhìn anh, Trì Thuỵ đang quằn quại dưới đất, trong không gian im ắng tiếng rên rỉ của gã đặc biệt chói tai. Qua vài giây đồng hồ sau, Vương Nhạc là người đầu tiên phản ứng, lạch cạch ném khẩu súng xuống đất, đôi tay run rẩy giơ lên.
"Qua kiểm tra lão Khang." Nghiêm Tà thấp giọng hạ lệnh cho thủ hạ, đồng thời chĩa họng súng về phía Đinh Đang, ra hiệu cho Sở Từ lui về phía sau.
Mặt Đinh Đang đã sớm cắt không còn giọt máu, liều mạng lùi về phía sau trốn, run rẩy nói: "Tôi thật sự không biết gì cả, tôi không biết, các anh đừng tin anh ta............"
"Lời này giữ lại về cục công an nói đi." Nghiêm Tà lạnh nhạt nói, chìa tay phải ra bắt lấy cô ta.
Tuy nhiên, khi đầu ngón tay hắn sắp chạm đến Đinh Đang, trong khoảnh khắc mọi người không kịp phản ứng, mặt đất không tiếng động đột nhiên — ầm!
Tất cả ống nghiệm trên mặt bàn nổ tung!
Ầm!
Tủ đựng hoá chất nổ tung!
Ầm!
Một dãy lò phản ứng nổ tung!
"Tất cả ngồi xổm xuống!" Nghiêm Tà thất thanh hét lên: "Là đạn bắn lén!"
Các mảnh thuỷ tinh rơi xuống như mưa, tất cả ma tuý đá trong nồi nổ tung lên đầy trời như rải hoa, các bọc nguyên liệu hóa học nhiều không đếm xuể bung ra, thuốc thử trong lò phản ứng bị đốt thành những đốm lửa nhỏ phát ra tiếng nổ long trời lở đất !
Trong chiếc xe Mercedes ở phía xa, Giang Đình nhạy cảm ngẩng đầu lên.
"Báo cáo xe chỉ huy, báo cáo xe chỉ huy!" Tiếng gào từ trong bộ đàm trên ghế sau truyền tới: "Ngoài cửa sổ góc phía đông có người bắn tỉa tầm xa, hóa chất tại hiện trường bị cháy, gây nên một vụ nổ lớn! Lặp lại lần nữa, ngoài cửa phía đông có người bắn tỉa tầm xa, tại hiện trường đã xảy ra một vụ nổ hóa chất!!"
"Sao lại như vậy..........." Hàn Tiểu Mai không tin nổi: "Sao, sao có thể............"
Xa xa trong màn đêm, ánh sáng của vụ nổ chiếu vào mắt Giang Đình, ngọn lửa bùng lên cột khói cuồn cuộn từ trong nhà máy phun ra ngoài cửa sổ, quay cuồng bay lên không trung.
Truy bắt, nổ lớn, đồng đội rơi vào biển lửa, tình cảnh quen thuộc đến cỡ nào.
Giống như một cơn ác mộng lặp đi lặp lại hàng trăm hàng nghìn lần chăm chú nhìn vào anh, từ trong vực sâu chậm rãi hiện ra nụ cười dữ tợn.
Giang Đình hít vào một hơi thật sâu, rồi rùng mình thở ra. Ở nơi Hàn Tiểu Mai không nhìn thấy, những ngón tay của y siết chặt tay lái đến nỗi các khớp xương cũng hơi hơi đổi màu, nhưng đến lúc mở miệng lại giọng nói của anh cũng không biểu lộ ra chút khác thường nào: "Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm bị bắn lén ở sau lưng khi anh ta đột nhập vào từ cửa sổ góc phía đông?"
"Hả? Đúng vậy!"
Dưới điều kiện thị giác này, cho dù là tên sát thủ xuất sắc nhất kia tự mình ra tay, kết hợp với thiết bị bên trong và tình huống của mục tiêu bị ngắm bắn, tầm bắn cũng sẽ không vượt qua phạm vi giới hạn. Hơn nữa, góc độ bắn bị khóa, kiến trúc của vùng phụ cận chủ yếu là.............
"Lấy mục tiêu cửa sổ là điểm bắt đầu của góc nhọn, mỗi góc trái phải toả ra độ kéo dài về phía sau m, có toà nhà nào vượt quá năm tầng trở lên không?"
"Phần.......phần lớn là các kho hàng và bãi đỗ xe bằng phẳng, các tòa nhà văn phòng và trung tâm phân phối hậu cần, còn có các tòa nhà khu dân cư, nhưng có lẽ cũng sắp bị phá đi để xây dựng cầu vượt..........Á!!"
Cô còn chưa nói xong, Giang Đình đã đạp mạnh xuống chân ga, lực quán tính khiến Hàn Tiểu Mai suýt chút nữa đập mặt vào lưng ghế phụ lái.
"Thắt dây an toàn vào." Giang Đình cũng không quay đầu lại, nhanh chóng xoay tay lái đi qua giữa khe hở của hai chiếc xe Jeep của đội hình sự và chiếc xe Iveco của đội cảnh sát vũ trang, một cái hất đuôi cực đẹp chiếc xe chạy thẳng xông ra đường cái.
Hàn Tiểu Mai: " Lục Lục Lục tiên sinh, anh anh anh muốn làm cái gì..............."
Giang Đình không trả lời, sườn mặt hiện ra đường cong căng thẳng và lạnh lùng.
Mục tiêu của tay súng bắn tỉa không khó đoán, anh nghĩ.
Nhưng tại sao lại dùng loại thủ đoạn trời long đất lở này chứ?
"Khụ khụ khụ.........."
Làn khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ hiện trường vụ nổ, cơn ho kịch liệt khiến cho Sở Từ không còn sức lực để nhìn tình cảnh xung quanh mình nữa. Trong cơn choáng váng dời non lấp biển, một tia dự cảm xấu bất ngờ dâng lên từ trong đáy lòng cậu, tay Sở Từ đè mạnh xuống mặt đất gắng gượng ngừng ho khan.
Mùi trứng thối.
Hydro Sulfua!
Sở Từ giãy giụa đứng lên, còn chưa đứng vững đã bị một người hung hăng đẩy ngã xuống đất lần nữa. Cậu nhìn thấy Đinh Đang không biết từ lúc nào đã nhặt lên cây súng mà Vương Nhạc vứt xuống đất lúc trước, hai tay nắm chặt, họng súng cứng rắn chỉa vào mi tâm cậu, bộ dáng ngây thơ vô tội đã biến mất: "Sao mày biết?"
Sở Từ không trả lời, kiệt sức ngừng thở, nhưng trước mắt vẫn biến thành từng trận từng trận màu đen.
"Tại sao hết lần này đến lần khác đều bị mày phát hiện, tại sao.........." Đôi mắt đỏ ngầu của Đinh Đang nổi lên một chút điên cuồng, cuối cùng cô ta hung hăng cắn răng nói: "Đi chết đi."
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mấy tiếng súng vang lên gần như hợp thành một tiếng, Sở Từ mở mắt, chỉ thấy Nghiêm Tà nghiêng người bay lên, ngay trước khi Đinh Đang bóp cò, liều mạng bắt lấy họng súng dùng sức nâng lên...
Trong phút chốc viên đạn cướp cò bay ra, ở trên trần nhà bắn ra một loạt lỗ đạn!
Đinh Đang phẫn nộ giãy giụa hét ầm lên, tiếng hét đục ngầu không giống tiếng người, ngay sau đó cô ta bị Nghiêm Tà ấn xuống đất đoạt lấy cây súng ném ra xa.
Các đặc cảnh lập tức xông lên, người đầu tiên xông tới tháo mặt nạ phòng độc úp lên mặt Sở Từ, hai sĩ quan đặc cảnh còn lại một trái một phải nhanh chóng đưa Sở Từ ra cửa, hình cảnh tiếp ứng lập tức đón lấy đưa xuống lầu.
Nhà máy đã bị cắt điện, trên hành lang rất tối. Trong mơ màng Sở Từ cảm giác được chân mình không chạm đất, giống như cưỡi mây đạp gió bay về phía trước. Cậu thử nhiều lần mới nâng được tay lên, run run tháo mặt nạ phòng độc xuống, gấp gáp nói: ".........Hydro Sulfua.........."
Mã Tường trong tình cảnh hỗn loạn như vậy vẫn bắt được âm thanh của cậu, vừa đỡ cậu chạy như điên vừa hỏi: "Hả? Cậu nói gì cơ?"
"Nồng độ Hydro Sulfua trên .% sẽ làm tê liệt khứu giác, khiến con người không ngửi thấy được, cho rằng khói độc đã tản ra, thật ra thì.........." Sở Từ bộc phát sang ho khan, trong cổ họng toàn là mùi rỉ sắt, gắng gượng nuốt trở lại tiếp tục nói: "Thật ra thì nồng độ đã đậm đặc đến mức muốn bùng nổ lần thứ hai rồi, nhanh, nhanh đi nói cho...........khụ khụ khụ!!!"
Mã Tường liếc cậu cảnh sát bên cạnh, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục bảo hộ Sở Từ đi xuống xe cứu thương dưới lầu, bản thân thì nhanh chóng quay ngược trở lại, cũng không thèm quay đầu lại lao nhanh về hiện trường vụ nổ!
Lúc cậu bước lên lầu hai cũng là lúc phía xa truyền tới tiếng còi đang nhanh chóng lao tới.
Xe cứu hỏa đến.
Trên mái nhà khu dân cư.
A Kiệt đang tháo súng bắn tỉa thành từng phần, thu vào, cuối cùng từ trong cặp táp lấy ra một món đồ.
Đó là một chiếc áo phông cổ tròn màu trắng đã ố vàng, tuy đã cũ nhưng được gấp lại rất vuông vắn cẩn thận, có thể nhìn ra được người bảo quản rất để tâm. Trên vải vóc phía sau lưng in hoa văn màu đỏ đã phai màu, trên nửa vòng tròn bao phủ một đường kẻ ngang, bên ngoài vòng tròn có mấy tia sáng kéo dài ra — là một nét bút đơn giản vẽ mặt trời mọc; từ kích cỡ của chiếc áo phông cho thấy đây là chiếc áo của một đứa trẻ bảy đến tám tuổi.
A Kiệt khom người để chiếc áo phông xuống đất, nhặt một viên gạch đè lên tránh nó bị gió thổi bay, sau đó dùng một tay xách chiếc "cặp táp", một tay đút vào túi quần, quay người thong thả đi xuống khỏi mái nhà.
Một cơn gió thổi qua, chiếc áo phông cũ kỹ bị đè dưới cục gạch nho nhỏ không ngừng đung đưa, để lộ ra vết máu loang lổ từ nhiều năm trước.
Khu đất trống dưới lầu giờ này không một bóng người, đèn đường đã bị hư hỏng hơn một nửa, một số cột đèn còn lại toả ra ánh sáng ảm đạm mờ nhạt. A Kiệt đứng trước cửa chiếc xe Land Rover, chuẩn bị tháo bao tay da ra, đột nhiên nhạy bén nghe được tiếng động cơ truyền đến từ cách đó không xa
Có một chiếc xe đang chạy tới đây.
Đèn xe loé lên ở cuối con đường, khi nhìn rõ kiểu xe, A Kiệt nhướng mày ngạc nhiên — nhanh vậy?
"Bên kia có người!" Tiếng hét của Hàn Tiểu Mai muốn đâm thủng lỗ tai: "Lục tiên sinh! Trước mặt!"
Không cần cô ta nhiều lời, Giang Đình đã đạp mạnh lên chân ga.
"............." A Kiệt mắng thầm một câu, mở cửa xe xông lên ghế lái, lưu loát kích hoạt khởi động xe. Sau khi trải qua cải tạo lắp đặt trang bị chuyên nghiệp, Land Rover cuối cùng cũng phát huy tối đa tính năng của nó, tốc độ của nó đã đạt tới đỉnh điểm chỉ sau mấy giây khởi động, giống như mũi tên lao ra khỏi dây cung.
Nhưng Giang Đình không hề do dự chút nào, thậm chí còn không hề chậm lại. Chiếc Mercedes – Benz CLS màu xám bạc bám chặt đuôi chiếc xe Land Rover màu đen tuyền, chạy theo nó xông ra đường quốc lộ!
Khu công nghiệp Ô Hải nằm ở khu vực hẻo lánh, sau khi màn đêm buông xuống có rất ít xe cộ qua lại, đường xá rất vắng. Hai chiếc xe một trước một sau, giống như sao băng đang rượt đuổi nhau. Xé rách màn đêm giống như một màn sương mù dày đặc, trong chớp mắt đã bỏ xa mấy chiếc xe ít ỏi chạy trên đường.
"Chà." A Kiệt liếc nhìn về kính chiếu hậu, vẫn thấy đèn xe chiếc CLS trước sau chỉ cách chiếc xe của mình khoảng đến m, không khỏi hừ nhẹ một tiếng nở nụ cười âm trầm.
Hiện trường truy bắt, nhà máy nổ tung, vụ tai nạn xe tải đâm vào đuôi xe đang chạy với tốc độ cao; tất cả các sự cố liên tiếp phát triển theo đúng trình tự thời gian, giống như tái diễn một cơn ác mộng khủng khiếp, đối với một người mắc bệnh ptsd mà nói thì đây chính là một đòn công kích trí mạng.
Mày còn có thể đuổi theo bao lâu nữa? A Kiệt giễu cợt nghĩ thầm.
Đôi tay kia của mày đã không cầm được tay lái rồi nhỉ?
"Hướng nam đường Đông Uyển phát hiện một kẻ tình nghi, rất có thể chính là tay súng bắn tỉa tầm xa, yêu cầu cứu viện! Lặp lại yêu cầu cứu viện!! — Aaaaaaa!!!" Đầu Hàn Tiểu Mai giật ngược trở lại đập vào cửa sổ xe, máy bộ đàm rời khỏi tay, trượt xuống vị trí dưới cùng của ghế phụ lái.
Phía trước, Giang Đình đến đuôi lông mày cũng không mảy may di chuyển, lướt nhanh qua mấy chiếc xe tải lớn đang chuyển làn đường, ở giữa những tiếng còi xe huyên náo chiếc Land Rover bám chặt mặt đường nhanh chóng tăng tốc.
"Lục tiên sinh, cẩn thận!" Hàn Tiểu Mai khàn giọng hét lên.
Biểu tình của Giang Đình rất bình tĩnh không nhìn ra chút dao động nào. Nhưng chỉ có anh mới biết, cảnh vật phía trước kính chắn xe đang nhanh chóng bay ngược về phía sau, tạo thành một vòng xoáy như dời núi lấp biển, nhấn chìm từng tấc từng tấc giác quan của anh.
Tương tự là rượt đuổi trên đường cái, tăng tốc, va chạm với một chiếc xe tải đột nhiên lao ra...
Tay cầm tay lái của Giang Đình khẽ run rẩy, ở nơi Hàn Tiểu Mai không nhìn thấy, răng nanh của anh cắn chặt lên khoé miệng, máu tươi theo kẽ môi tràn ra.
Chú thích:
(): Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn thương (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành(bạo hành gia đình, bạo hành tinh thần,...), tai nạn. Bệnh còn có tên khác là rối loạn stress sau chấn thương hoặc rối loạn tâm căn sau sang chấn, theo phân loại nó thuộc nhóm bệnh liên quan đến stress (Căng thẳng).
Theo WHO có sáu loại nạn nhân chịu tác động của thảm họa:
Nạn nhân loại I: Người trực tiếp bị nạn
Nạn nhân loại II: Người thân của nạn nhân
Nạn nhân loại III: Người đến cứu hộ, cứu nạn
Nạn nhân loại IV: Các thành viên trong cộng đồng
Nạn nhân loại V: Người bị rối loạn khi nghĩ đến thảm hoạ
Nạn nhân loại VI: Người tình cờ liên quan đến thảm hoạ