Phá Vân 1

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit: Sabi

"Ông báo cảnh sát sao?"

Ba Thân giật mình sửng sốt, đưa ra ánh mắt cầu cứu, Nghiêm Tà khẽ gật đầu.

"Báo, tất nhiên là báo rồi! Nếu không thì biết làm thế nào nữa? Chúng tôi chỉ là một gia đình bình thường, lấy đâu ra hai trăm triệu mà đưa cho anh?!"

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói điện tử lạnh lùng: "Tốt lắm."

Ba Thân bị mắc nghẹn nhất thời không biết đáp lại ra sao, bầu không khí trong phòng họp nhỏ rơi vào an tĩnh khiến người ta hít thở khó khăn.

Nghiêm Tà móc điện thoại di động ra gõ nhanh mấy chữ, trở tay giơ màn hình ra. Ba Thân nheo mắt cẩn thận đọc, khó khăn lặp lại theo chỉ thị của Nghiêm Tà như một con vẹt: "Chúng tôi, chúng tôi vẫn muốn con trai trở về, anh ra cái giá! Chỉ cần nhà chúng tôi có thể đáp ứng được, dù phải đập nồi bán sắt cũng sẽ đưa cho anh!"

"Hai trăm triệu," đối phương nói, "Một xu cũng không được thiếu."

"Tôi không phải Mã Vân (Jack Ma), cũng không phải Vương Kiện Lâm, anh bắt cóc tống tiền cũng phải nhìn vào thực tế chứ? Nhiều lắm thì mấy triệu chúng tôi bán nhà bán xe gom lại cho anh, anh đòi hai trăm triệu, anh muốn ép người sống thành người chết sao?!"

Hoàng Hưng từ đầu hành lang bên kia thò đầu ra, đưa tay ra hiệu tỏ ý nhân viên kỹ thuật đang tiến hành theo dõi định vị rồi.

Nghiêm Tà gật đầu tỏ ý đã biết.

Kinh nghiệm đàm phán ba Thân rèn luyện từ trên thương trường lúc này phát huy tác dụng: "Anh muốn tiền, tôi cần người, chuyện vốn có thể yên ổn giải quyết, sao anh phải làm đến mức lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị thua thiệt) như thế này chứ? Hai trăm triệu là số tiền mà nhà tôi tuyệt đối không có, hoặc là anh hạ giá, hoặc là tôi chỉ có thể coi như không có đứa con trai này!"

Bộp một tiếng, ba Thân bị mẹ Thân dùng mu bàn tay vỗ mạnh một cái, lảo đảo mấy bước.

Rõ ràng chỉ là diễn trò! Ba Thân tức giận dùng khẩu hình giải thích, sau đó mẹThân cũng dùng khẩu hình cãi lại: Diễn trò cũng không được!

Lỗ tai Nghiêm Tà giật giật, bỗng nhiên nghe thấy nửa âm thanh rất mơ hồ, như là tiếng cười nhạo, hắn lập tức bước lên kéo hai vợ chồng nhà họ Thân ra.

Giọng nói điện tử kia lại lần nữa vang lên, giống như một chương trình máy tính không có cảm xúc, lạnh lùng lặp lại:

"Hai trăm triệu, một xu cũng không được thiếu."

"Mẹ kiếp!" Ba Thân giận tím mặt: "Đồ đần, đừng có giả thần giả quỷ với tao, con trai tao căn bản không ở trong tay mày! Con trai tao đang rất khỏe mạnh! Muốn học người ta đi lừa đảo, cũng không cân nhắc xem mình có bao nhiêu cân lượng, đưa đến một cái áo dính máu chim liền cho rằng sẽ hù dọa được ông đây sao? Chó chết! Có bản lĩnh thì quang minh chính đại tới đây, Thân Đức tao đời này cái gì cũng không sợ, cái gì cũng.///////////.."

Ting!

Hình như một chương trình nào đó đã được khởi động, ba Thân đang tức giận mắng mỏ theo bản năng dừng lại, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cái điện thoại di động.

"Cách thời gian hành hình còn lại bốn mươi tám tiếng, hai mươi tư phút."

Điện thoại bị ngắt kết nối.

Trong phòng họp nhỏ bao phủ một bầu không khí mờ mịt, qua một lúc lâu, ba Thân mới từ trong hoang mang bật ra một câu: ".................Đây là trò đùa gì vậy?"

Nghiêm Tà không quan tâm đến anh ta, đi nhanh đến phòng kỹ thuật: "Tìm được chưa Đại Hoàng?"

"Đây là số điện thoại ảo sử dụng dịch vụ trả phí của nước ngoài, trước hết cho phép đối phương dùng ID fake thanh toán qua hệ thống thu phí điện tử, sau đó thiết lập một nền tảng để gọi điện thoại hoặc nhắn tin, dãy số là hệ thống tự động cung cấp. Nó tương tự như mấy tin nhắn rác đăng ký trong nước ấy, chỉ khác nhau ở chỗ là server của cái này được đặt ở ngoài biên giới, hơn nữa còn ở cấp độ thấp, việc định vị có chút khó khăn."

Nghiêm Tà hỏi: "Nhưng người gọi điện thoại này vẫn có thể ở trong nước đúng không?"

Hoàng Hưng khẳng định: "Đúng vậy."

"Đầu năm nay phim truyền hình về điều tra tội phạm được thả lỏng, phần tử tội phạm mỗi một người đều học được cách phản điều tra rồi." Nghiêm Tà lẩm bẩm, lại nghĩ đến cái đánh giá của Giang Đình vào mấy giờ trước trong lòng đột nhiên run lên..........

"Nếu như đây là trò đùa dai thì thủ đoạn của tên này có phần quá mức tinh vi."

Đúng vậy, nếu như là điện thoại lừa đảo, tên tội phạm lại hiểu rất rõ hoàn cảnh nhà họ Thân, thì không thể nào cứ mở miệng nhất nhất đòi hai trăm triệu như vậy được; nếu như là một trò đùa quái đản, thủ đoạn của tay kia đúng là quá tinh vi, vượt ra khỏi hành vi logic bình thường.

Vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, vụ bắt cóc là thật.

Đây không phải là một trò đùa quái đản.

"Sao rồi?"

Nghiêm Tà liếc qua, thấy Giang Đình đang khoanh tay đứng ngay bên cạnh.

Biểu cảm trên mặt đội trưởng Giang vẫn mang vẻ bình thản đặc trưng, vòng eo thon, bờ vai rộng, đôi chân dài, giống như ma-nơ-canh trưng bày trong cửa kính của mấy cửa hàng thời trang. Nhìn bộ dạng này của anh, nội tâm Nghiêm Tà khẽ động, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị người nào đó dùng một hòn đá ném xuống, từng vòng từng vòng gợn sóng lay động rất khó bình lặng lại.

"Số điện thoại ảo." Nghiêm Tà sờ mũi, mượn động tác này che giấu biểu tình mất tự nhiên của mình, đôi ba câu nói lại kết quả mà nhân viên kỹ thuật tra xét được, hỏi lại: "Anh thấy sao, bông hậu?"

Giang Đình không nói gì liếc lại hắn.

"Ánh mắt này của anh là sao?"

Giang Đình hói: "............Không phải là Nguyên Phương sao?"

Nghiêm Tà sững sờ, suýt chút nữa thì phụt cười, vội vã nghiêm túc lại: "Ừ ừ, Nguyên Phương?"

"Khó hiểu thật." Giang Đình lắc đầu: "Chuyện này hơi kỳ lạ, cũng có thể là trong lúc làm ăn gia đình nhà họ Thân đã đắc tội với ai đó, nên người này cố ý chỉnh bọn họ. Nhưng dù sao cũng phải đề phòng nhỡ may, nếu như tôi là anh, bây giờ sẽ........"

Giang Đình nói được một nửa, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa ngắt lời anh.

"Anh Nghiêm!" Một tên cảnh sát thực tập thò đầu vào thăm dò, "Lão Vương ở tiệm bánh bao dưới lầu bảo anh có mua giúp đồ ăn cho một nữ cảnh sát xinh đẹp, anh không cầm lên sao?!"

Nghiêm Tà: ".........."

Giang Đình: "?"

"Lão Cao!!!" Nghiêm Tà giận tím mặt: "Anh hướng dẫn thực tập sinh cái kiểu gì vậy? Cậu không học cách nói chuyện sao?! Nữ cảnh sát xinh đẹp lung tung cái gì! Mỗi ngày đi làm trong đầu chỉ nghĩ tới mấy chuyện yêu đương vớ vẩn!! Lão Cao đâu rồi, xách Cao Phán Thanh lại đây cho tôi!!"

Cao Phán Thanh vô tội đang ở phòng bên cạnh sửa sang lại hồ sơ, nghe thấy tiếng gào hỏa tốc chạy ra, vội vàng kẹp cổ cậu cảnh sát thực tập vẫn còn đang ù ù cạc cạc nhanh chóng chạy trốn.

Nghiêm Tà giống như quái vật phun lửa, thở hồng hộc lao ra cửa đón người, quả nhiên nhìn thấy ông chủ tiệm bánh bao miệng cười toe toét tay xách một cái túi nylon đứng ở cửa cầu thang, thò cổ nhìn vào hành lang, vừa nhìn thấy Nghiêm Tà lập tức cười tươi như hoa.

"Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn," Nghiêm Tà còn chưa nguôi giận: "Tôi nói này, anh bán bánh bao trước cửa văn phòng Cục bao nhiêu năm rồi, đâu là đùa đâu là thật mà ông cũng không phân biệt được à, trong cục chúng tôi thì lấy đâu ra nữ cảnh sát xinh đẹp?.........."

"Tôi đang nhìn hai vợ chồng nhà kia mà," ông chủ cười ha hả chỉ sau lưng Nghiêm Tà: "Phụ huynh bạn cùng lớp của con trai tôi đấy, sao đó? Phạm tội gì à?"

Nghiêm Tà quay đầu lại, hai vợ chồng nhà họ Thân đang đứng trước cửa phòng họp nhỏ cách đó mười mét, đang gấp gáp kéo cậu cảnh sát hậu cần hỏi gì đó.

"...........Thân Hiểu Kỳ?" Nghiêm Tà hỏi xác nhận.

Ông chủ gật đầu: "Đại diện môn thể dục, tổ chức cho tất cả mọi người cùng đi dã ngoại đó, mỗi người góp hai trăm tệ."

Nghiêm Tà ngớ ra mất mấy giây, ngạc nhiên hỏi: "Con trai anh cũng đi núi Thiên Tung?"

"Sao lại không đi chứ," ông chủ đột nhiên tỉnh ngộ: "Chẳng lẽ tụi nó xảy ra chuyện gì sao?!"

Sắc mặt ông chủ nhanh chóng thay đổi, nhìn bộ dáng thì chắc là nhịp tim đã nhảy lên /s rồi, Nghiêm Tà vội vàng khoát tay với ông ta bảo không sao, lại gọi cha mẹ của Thân Hiểu Kỳ qua đây - mấy người người lớn vừa chạm mặt, đều nói thật trùng hợp, họ đã từng gặp nhau trong buổi họp mặt phụ huynh ở trường. Bà Thân vội vã kể về cuộc điện thoại tống tiền và chuyện về chiếc áo máu, ông chủ tiệm bánh bao bị dọa sợ khí lạnh xộc thẳng lên đầu.

"Xã hội bây giờ mà vẫn còn có loại chuyện này sao! Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu!" Ông ta vội an ủi ba Thân mẹ Thân: "Tôi bán bánh bao trước cửa Cục công an nhiều năm như vậy, có vụ bắt cóc nào mà chưa thấy qua? Đấy, mới hai tháng trước thôi, những cảnh sát ở đây còn thành công giải cứu một phú nhị đại cơ, ngoài việc thiếu nửa ngón tay ra thì không gặp phải chuyện gì hết, cha mẹ phú nhị đại kia còn lái xe thể thao tới trao cờ thường nữa đấy! Nhóm cảnh sát này lợi hại lắm!"

Mẹ Thân: "..........."

Ba Thân: "................"

Nghiêm Tà dở khóc dở cười: "Đừng dọa người ta nữa, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho con trai anh xác nhận xem Thân Hiểu Kỳ có ở chung với tụi nó không."

Ông chủ một hai đáp ứng, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, lập tức gọi điện cho con trai nhà mình.

Con trai anh ta, Vương Khoa cũng coi như là đám cảnh sát ở đây nhìn lớn lên, từ nhỏ đã giúp đỡ ba mẹ trông tiệm bánh bao trước cửa văn phòng Cục rồi. Lúc học tiểu học bị tụi côn đồ cướp tiền tiêu vặt, bị đánh cho bể đầu chảy máu khóc lóc trở về, chính là do mấy cậu cảnh sát hình sự đích thân ra tay giải quyết, bắt được tụi côn đồ cắc ké kia giã cho một trận, còn đưa về đồn công an tạm giữ ngày. Đến bây giờ mấy tên vị thành niên có bản chất không tốt kia cũng không hiểu tại sao mình chỉ cướp có tệ mà lại bị đưa đến Cục công an thành phố, kể từ đó các trường tiểu học trong vòng một trăm dặm quanh đây đều rất yên bình.

Vương Khoa không giống Thân Hiểu Kỳ, chuông reo mấy lần lập tức bắt máy, ngạc nhiên nói: "Hả? Ba, ba nói gì cơ?"

"Thân Hiểu Kỳ!" ông chủ tiệm bánh bao tăng thêm ngữ khí, lặp lại một lần nữa: "Nó có ở cùng chỗ với các con không?"

".............Hở, không có ở đây."

Vợ chồng nhà họ Thân lập tức khẩn trương: "Cái gì? Không có ở đó?"

".............Cậu ấy đi nhặt củi, lát nữa sẽ trở về." Vương Khoa bổ sung thêm, "Bọn con chuẩn bị đốt lửa trại, ai cũng đi ra ngoài chuẩn bị mà."

Hai vợ chồng nhà họ Thân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xác nhận con trai nhà mình không nói dối, hướng về Nghiêm Tà cùng ông chủ tiệm bánh báo nói cảm ơn liên tục.

Sau khi trải qua một trò hề với những bước ngoặt không dự đoán được, vào thời khắc này cuối cùng cũng chính thức hạ màn, sự xác nhận của bạn học Vương Khoa giống như một liều thuốc an thần cho tất cả mọi người. Hai vợ chồng nhà họ Thân dặn dò Vương Khoa mấy câu, dặn phải chú ý an toàn phòng hỏa chống trộm ..v.v, lúc này ba vị phụ huynh cuối cùng cũng có thể yên tâm ngắt điện thoại.

"Mấy ngày nay nhớ chú ý khóa cửa ra vào và cửa sổ, trẻ con còn đang đi học nhớ đưa đón cẩn thận." Nghiêm Tà tiễn bọn họ đến cửa cầu thang, nói: "Nếu áo máu có tiến triển gì thêm, chúng tôi sẽ liên lạc lại với anh chị sau."

Ba Thân vừa móc bao thuốc ra vừa cười ha hả cam đoan: "Vâng ! Vâng! Đồng chí cảnh sát vất vả rồi!"

Nghiêm Tà khoát khoát tay, đẩy bao thuốc của anh ta trở về, xoay người đi lên lầu.

"Mình vốn nên ở nhà thong thả chơi game, hoặc là đi đá bóng." Hắn vừa lên lầu vừa nghĩ, "Đúng là một ngày lộn xộn."

Lúc này đã hơn tám giờ tối, không có vụ án lớn nào cần điều tra, người của đội hình sự đều tản đi hết rồi. Nghiêm Tà leo đến bậc thang cuối cùng, hai tay đút trong túi quần, mơ hồ có cảm giác mình bỏ quên vấn đề gì đó, nhưng lại không nghĩ ra là vấn đề gì, liền xoa xoa ấn đường đang âm ỉ đau.

Năm xưa nhậu nhẹt chè chén đến mức bất tỉnh nhân sự, ngày hôm sau vẫn có thể bò dậy xuất hiện ở hiện trường như bình thường, tinh thần còn rất phấn chấn, một chút sự cố cũng không có, bây giờ thì không được rồi. Có thể thấy mẹ hắn nói đúng, người đến sau ba mươi tuổi nhất định phải chú ý thân thể, hay là tối nay về nhà ngủ sớm nhỉ.

"Hoa khôi cảnh sát!" Nghiêm Tà thuận miệng nói: "Về nhà, đi thôi!"

"..........."

"Hey, hoa khôi cảnh sát?"

Nghiêm Tà vừa quay người, suýt nữa thì đụng vào người đối diện: "Hở, anh sao vậy?"

Giang Đình khoanh tay, dựa vào khung cửa phòng làm việc, ánh đèn đường rực rỡ vượt qua cửa sổ kính cuối hành lang, trở thành một tầng ánh sáng nhạt mềm mại mạ lên gò má anh - nhìn qua rất dịu dàng.

Anh bình tĩnh hỏi rõ ràng từng chữ một:

"Thế còn bánh bao mua cho nữ cảnh sát xinh đẹp đâu?"

Nghiêm Tà: "............."

Hai tay đội phó Nghiêm trống trơn, ban nãy bận bịu rối loạn, mấy cái bánh bao mà ông chủ lần thứ hai đưa tới lại không biết đã vứt ở xó xỉnh nào nữa rồi.

Giang Đình lắc đầu một cái, tựa như có hơi chế nhạo, móc điện thoại di động mở app gọi đồ ăn ra, Nghiêm Tà lập tức dùng tay đè lại.

Nghiêm Tà giống như một con thú đực không hoàn thành nhiệm vụ săn mồi, không thể thỏa mãn được con thú cái, mặt lúc xanh lúc đỏ, một lúc lâu sau mới nặn ra được một câu: "Về nhà. Về nhà tôi bồi thường đồ ăn ngon cho anh."

Giang Đình tao nhã lễ độ nhướng một bên chân mày.

Tiệm bánh bao trước của văn phòng Cục đương nhiên đã đóng cửa, Giang Đình bán tín bán nghi đi theo Nghiêm Tà leo lên chiếc xe s kia, trên đường trở về cũng không thấy hắn ghé vào mấy siêu thị đang mở cửa mua đồ ăn, chỉ thấy hắn gửi đi mấy cái tin nhắn, sau đó một chân đạp ga lao nhanh trở về nhà.

Nghiêm thái tử gần đây không biết trong lòng nghĩ gì mà không lâm hạnh căn hộ Penthouse ở trung tâm thành phố của hắn nữa, lại cùng Giang Đình tá túc trong cái tiểu khu hạng sang kia, cuối cùng còn làm cho căn nhà kiểu mẫu xa hoa lạnh băng kia toả ra một cỗ mùi vị rất đậm đặc......... mùi hormone đàn ông. S ngựa quen đường cũ rẽ vào gara rồi đỗ lại, chân Giang Đình vừa chạm xuống đất, bả vai đã bị Nghiêm Tà ôm chặt, đắc ý đi lên lầu mở cửa, đèn còn chưa sáng đã nghe bên trong truyền đến tiếng đàn violon du dương.

Tách~! Nghiêm Tà bật đèn trần lớn.

Giang Đình: "?"

Trong phòng ăn, bữa ăn dành cho hai người do đầu bếp khách sạn năm sao chế biến lần lượt đặt ở trên bàn, được đậy lên bằng nắp bạc, rượu vang đỏ, ly đế cao, dao nĩa sáng loáng được bày biện ngay ngắn, ngọn nến tỏa ra vòng sáng yếu ớt.

"............" Giang Đình dùng hai ngón tay nhấc một cái nắp bạc lên, như thể cầm lên một ngòi pháo sắp nổ vậy.

Thức ăn đựng trên cái đĩa sứ vẽ bằng tay của Hermes, mì Ý tôm hùm bày trên cái đĩa tinh xảo kia đang tỏa ra mùi thơm ngon miệng.

"Tôi có thể hỏi một câu không?" Giang Đình cuối cùng cũng mở miệng.

"Đúng vậy," Nghiêm Tà cởi áo khoác, nhướng mày tao nhã lịch sự giống như Giang Đình lúc nãy, đáp trả: "Đúng là có tiền muốn làm gì cũng được."

"Ờm....... Tôi muốn hỏi có thể tắt nhạc đi được không, nghe không được êm tai cho lắm."

Nghiêm Tà: "............"

Nghiêm Tà im lặng tắt nhạc, cuối cùng cũng phải thừa nhận: "Thật ra thì, tôi cũng cảm thấy ở nhà ăn cơm còn mở 'Kinh Đức Mẹ' thì không tốt cho tiêu hoá, nhưng đội đầu bếp lần nào tới đây cũng mở, chắc là muốn được khen ngợi ấy mà."

Tôm hùm tươi sốt, mì ống đậm đà hấp dẫn, cá nướng trơn mịn nhiều nước, ngay cả Tiramisu tráng miệng sau bữa ăn cũng là chính thống. Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là bầu không khí có phần hơi lúng túng trên bàn ăn, Giang Đình từ đầu đến cuối đều không mở miệng, phía đối diện cũng chỉ vang lên những tiếng leng keng khi dao nĩa chạm vào đĩa mà thôi.

Hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau, cùng ăn tối dưới ánh nến thực sự có hơi quái đản, Nghiêm Tà nghĩ thầm, hay là mình thổi tắt nến đi nhỉ?

Thật ra mình chỉ muốn mời anh ta ở nhà ăn một bữa cơm thật ngon mà thôi, ai biết mấy người đầu bếp kia lại bày ra thế trận lớn thế này. Nhưng mà, ban đầu là do Giang Đình có ý tứ với mình trước mà, không lẽ bây giờ anh ta đang nghĩ rằng mình có ý muốn theo đuổi anh ta? Cứ cho là mình theo đuổi anh ta thì cũng đâu có vấn đề gì đâu, cơ mà nếu theo đúng như lời anh ta nói rằng anh ta trong sạch vô tội, thì sau này từ Kiến Ninh lái xe đi Cung Châu cũng phải hơn tiếng đồng hồ đó, muốn duy trì mối quan hệ yêu xa cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì..........

Nghiêm Tà xoa xoa trán, bỗng nhiên ho khan, ngập ngừng hỏi: "Đội trưởng Giang?"

"Ừ?"

"Nếu sau này có cơ hội, anh có muốn tới Kiến Ninh làm việc không?"

Giang Đình sững sờ, giống như hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, một lúc sau mới nói: "Cũng không có vấn đề gì."

Anh ta bằng lòng! Bây giờ Nghiêm Tà có thể khẳng định là anh ta muốn chủ động!

"Cảm ơn." Giang Đình ăn xong miếng Tiramisu cuối cùng, dùng khăn ăn trắng như tuyết lau miệng, ngẩng đầu nói một cách trịnh trọng.

Nghiêm Tà đang chìm đắm trong cái suy nghĩ "Anh ta đã muốn chủ động như vậy, thì mình cũng không nên phụ lòng đội trưởng Giang." Một lúc sau mới mờ mịt "hả" một tiếng: "Cảm ơn cái gì?"

Ngoài dự liệu, Giang Đình nói: "Không biết."

Giang Đình dựa lưng vào lưng ghế rộng rãi, duỗi người. Đây là lần đầu tiên trước mặt Nghiêm Tà, anh làm ra động tác thoải mái không đề phòng như vậy, anh giống như một con mèo tìm được chút hơi ấm trong trời đông giá rét, đôi mắt xinh đẹp híp lại, sau đó thở "phù" một tiếng, mỉm cười nói: "Anh luôn có năng lực khiến người bên cạnh cảm thấy rất an toàn."

Nghiêm Tà sững sờ.

"Rửa chén?" Giang Đình hỏi.

"...........À, không cần, ngày mai tôi gọi người giúp việc theo giờ đến làm là được."

Giang Đình đứng dậy thả lỏng bả vai, nói: "Để tôi rửa cho, vận động chút."

Lời ngăn cản của Nghiêm Tà còn mắc kẹt trong cổ họng, Giang Đình đã thu dọn xong phần đồ ăn còn dư, bê một chồng đĩa sứ đi vào phòng bếp, một giây sau từ trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy rào rào.

Cây nến vẫn đang cháy lách tách, mùi thức ăn ấm áp vẫn còn đang lượn lờ trong phòng ăn, âm thanh chén bát va chạm vào nhau khiến cho con người sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt. Nghiêm Tà ngồi ngây người một lúc mới đứng lên đi vào phòng bếp, thuận tay từ tủ khử trùng lấy ra một cái khăn lau, đứng bên cạnh Giang Đình, bắt đầu lau sạch nước đọng lại trên đĩa sứ rồi gác lên kệ sắt.

Hai người cứ như vậy, Giang Đình rửa xong một cái đĩa rồi đưa qua, Nghiêm Tà tiếp nhận rồi lau sạch, lại nhẹ nhàng bỏ vào cái tủ đựng chén đĩa. Bọn họ không nói chuyện, nhưng vai kề vai, trong buổi tối an tĩnh chỉ vang lên âm thanh của những công việc tầm thường.

Cho đến khi mấy cái dao nĩa cuối cùng được rửa sạch cất vào ngăn kéo, Giang Đình từ trong tay Nghiêm Tà nhận lấy cái khăn lông, chậm rãi lau sạch tay.

Nghiêm Tà đứng trước mặt y, do khác biệt về chiều cao nên hắn phải hơi cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy đôi tay mảnh khảnh thon dài phủ đầy vết sẹo lớn nhỏ đang chà đi chà lại trên chiếc khăn lông trắng như tuyết, chỗ móng tay lộ ra màu hồng nhạt.

"Tôi không thể bóp có súng được nữa." Trong đầu Nghiêm Tà đột nhiên vang lên câu nói này.

Bàn tay này lúc bóp cò súng chắc là đẹp lắm.

Giang Đình đặt chiếc khăn lông vào lại tay Nghiêm Tà, bình tĩnh ổn định nhìn hắn, trên môi hiện lên một độ cong rất nhỏ: "Ngủ ngon."

Trong ánh đèn màu cam ấm áp, Nghiêm Tà muốn nói gì đó lại không thể thốt nên lời, chỉ ồ một tiếng trầm thấp.

Giang Đình đi vòng qua người hắn, ra khỏi phòng bếp.

Đêm hôm đó Nghiêm Tà lăn qua lộn lại rất lâu cũng không ngủ được, tựa như có một thứ chất lỏng nóng bỏng nào đó đang chảy qua chảy lại ở trung khu thần kinh. Qua một lúc lâu hắn mới mơ mơ màng màng sa vào trong giấc mộng, vỡ tan, bốc cháy, những thước phim hỗn loạn đan xen ở trong sâu thẳm ý thức, tạo nên một bức tranh màu sắc sặc sỡ nhưng lại mơ hồ ẩn giấu một màn kịch.

Không biết qua bao lâu, chiếc điện thoại di động đầu giường vang lên tiếng chuông chói tai, phá tan màn đêm.

"...........!!"

Nghiêm Tà giật mình bật dậy, dùng sức lắc đầu, theo phản xạ điều kiện ấn nút nhận điện thoại, giọng nói khàn khàn, nghe cũng không hiểu: "A lô? Ai?"

"Anh Nghiêm, xảy ra chuyện rồi." Bên kia điện thoại vang lên giọng nói đầy mệt mỏi của Mã Tường: "Hai vợ chồng nhà họ Thân kia, nửa đêm canh ba lái xe đến núi Thiên Tung để đón con trai về, thì phát hiện Thân Hiểu Kỳ thực sự đã mất tích, cậu ta vốn không ở chung một chỗ với bạn học."

Nghiêm Tà đang chìm đắm trong giấc mơ mờ ám nào đó, nhưng lại bị Mã Tường cắt ngang nên nổi giận đùng đùng, một ngọn lửa xông thẳng lên não: "Cái đờ cờ mờ! Còn chưa đủ sao?!"

"Anh nghe em nói, lần này là thật." Mã Tường có lẽ cũng vừa thoát khỏi sự tức giận, hiện tại đang ở trong trạng thái tỉnh táo siêu việt: "Vợ chồng nhà họ Thân nhận được điện thoại nặc danh, bên trong là tiếng hét tê tâm phế liệt cùng với tiếng cầu cứu thảm thiết của Thân Hiểu Kỳ, tên bắt cóc còn nói, cách thời gian hành hình còn lại ba mươi tám tiếng tiếng, năm mươi hai phút nữa."

Nghiêm Tà cau mày hỏi lại: "Cái gì?" đồng thời theo bản năng liếc nhìn thời gian.

Trên chiếc đồng hồ báo thức đặt đầu giường, những con số đang nhảy nhót trong bóng đêm, tỏa ra ánh sáng xanh u tối - giờ phút sáng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio