Chương
Edit: Sabi
Bánh xe sắt lăn nhanh trên nền nhà bóng loáng, lộc cộc lộc cộc chạy qua hành lang, giây lát sau đèn phòng cấp cứu sáng lên.
"Cần truyền máu khẩn cấp, liên lạc với người nhà, chuẩn bị ký tên làm phẫu thuật.........."
Xa xa là tiếng người ồn ào, Giang Đình ngồi ngoài hành lang phòng cấp cứu, nhìn chằm chằm vùng sáng dưới chân, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói của y tá: "Xin hỏi, anh có phải là người nhà của bệnh nhân không?"
Hai giây sau Giang Đình mới phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn.
Trên mặt y tá là vẻ nôn nóng: "Xin hỏi, anh có phải là người nhà của bệnh nhân không?!"
"..........Không." Giang Đình ngơ ngác nói, "Tôi là.........Tôi là bạn của anh ấy."
Y tá lúng túng, đúng lúc này trên hành lang có người chạy như điên tới, nắm lấy vai cô ta xoay lại, sau đó Mã Tường giơ thẻ cảnh sát ướt sũng ra trước mắt y tá:
"Người bị thương là đội phó đội hình sự cục công an chỗ chúng tôi, chuyện này đã thông báo cho đồn công an địa phương, mời lập tức thực hiện phẫu thuật, nhanh lên!"
Y tá nhanh chóng chạy đi.
Mã Tường cũng vừa đi theo xe cấp cứu nhanh như chớp tới đây, người ngợm còn ướt như chuột lột đứng thở hồng hộc, cào cào mái tóc vẫn còn nhỏ nước, đặt mông ngồi xuống băng ghế đối diện: "Tiểu Trương đang cấp cứu ở cách vách."
"............Nghiêm trọng không?"
Mã Tường lắc đầu: "Không biết nữa. Súng mà nhóm người kia cầm chắc là súng đen() tự chế, tiểu Trương trúng đạn ở cánh tay, máu chảy không nhiều nhưng gân cốt thì khó nói. Lúc nãy ở trên xe cấp cứu tôi đã thông báo với văn phòng tỉnh ủy, văn phòng Cục, thông báo cho cơ quan công an địa phương khẩn cấp phái người phong tỏa hiện trường và đuổi theo đám lưu manh kia, thành phố Kiến Ninh cũng đã điều động mấy người chủ nhiệm Hoàng tới."
() Súng đen: Súng đạn phi pháp.
Giang Đình gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Lý Vũ Hân thì sao?"
Hai tay Mã Tường ôm lấy đầu, mười ngón tay cắm sâu vào tóc, một lát sau mới ngẩng đầu lên khàn khàn nói: "Tôi mang cô bé và tiểu Trương bơi xa mấy trăm mét, sau khi lên bờ mới phát hiện cô bé bị trúng đạn ở ngực."
"...................."
"Chết trên xe cấp cứu."
Ngoài kia rõ ràng rất ồn ào, nhưng trước phòng cấp cứu lại an tĩnh đến mức khiến người ta ngạt thở.
"Mục tiêu của bọn chúng là Lý Vũ hân," không biết qua bao lâu, mới nghe Giang Đình nói một câu.
Bốp, Mã Tường nện xuống băng ghế: "Nhưng còn có ai ngoài chúng ta có thể tra xét vụ án này? Ai có thể biết chúng ta đưa Lý Vũ Hân từ trong trại tạm giam ra? Mẹ kiếp! người nào ăn gan hùm mật gấu dám động thủ trên đầu đội điều tra hình sự?! Hả?!"
Mã Tường không kiềm chế được hét ầm lên, mấy y tá cuối hành lang bên kia cùng quay đầu lại nhìn, nhưng vừa bước lên phía trước được hai bước, lại ngập ngừng đứng lại.
"Trước khi bắt được đám người kia, ai cũng không thoát khỏi hiềm nghi..........." Giang Đình nhẹ nhàng hít vào một hơi: "Cậu, tôi, Nghiêm Tà, tiểu Trương, tất cả nhân viên nội bộ Cục thành phố được thông báo về tiến triển của vụ án, ngay cả bản thân người đã chết là Lý Vũ Hân.........Tất cả chúng ta hoặc ít hoặc nhiều đều có điểm đáng ngờ. Những điểm đáng ngờ này như ẩn như hiện trồi lên trong vụ án của Phùng Vũ Quang, vào đêm Hồ Vĩ Thắng hút ma túy chết, chỉ là lần này phách lối hơn rõ ràng hơn mà thôi."
Giọng nói của y ôn hòa nhưng ý nghĩa trong đó lại rất nặng nề, cơn giận của Mã Tường bất tri bất giác bị đè ép xuống: "Ý của anh là............."
Giang Đình không trực tiếp trả lời cậu ta, khóe môi kéo ra một độ cong nhỏ:
"Dĩ nhiên, tôi là kẻ tình nghi lớn nhất."
Đúng vậy, tất cả mọi người đều là nhân viên trong hệ thống công an, chỉ có y là người ngoại lai không rõ thân phận, trừ thân phận "bạn của đội phó Nghiêm" ra thì không còn lai lịch nào khác nữa, thậm chí trước vụ án Phùng Vũ Quang không có ai trong Cục thành phố từng thấy qua y.
Nếu như trong vụ án thật sự xuất hiện nội gián, như vậy nội gián này chỉ có thể là Giang Đình, mới tính là cục diện tốt nhất.
"Nhưng anh là người mà anh Nghiêm cứu lên." Mã Tường thở dài nói: "Lúc xe cảnh sát chìm xuống đáy sông, tôi kéo anh Nghiêm, tiểu Trương kéo Lý Vũ Hân, liều mạng vùng vẫy giành giật từng giây một trước khi dưỡng khí bị hao hết, lúc ấy giữa sống và chết thực sự chỉ ở trong khoảng một phần mười giây. Là anh Nghiêm cố chấp vùng ra, kiên quyết đuổi theo cứu anh ra khỏi chỗ ngồi phía sau trước khi chiếc xe ô tô hoàn toàn chìm xuống bùn. Nếu lúc ấy anh dùng dây an toàn quấn lấy anh Nghiêm, giờ phút này hai người đều tiêu đời rồi."
"............."
Mã Tường còn muốn nói gì đó, viện trưởng đã vội vã vọt vào trạm cấp cứu: "Đồng chí cảnh sát, là điện thoại của Cục công an các cậu!"
Mã Tường gật đầu bày tỏ mình đã biết, đứng lên nhìn xuống Giang Đình:
"Vậy, anh rốt cuộc là bạn của anh Nghiêm, hay là nội gián tư thông với địch đây, cố vấn Lục?"
Ánh mắt của hai người họ giao hội giữa không trung bên ngoài phòng cấp cứu, một lúc lâu sau Giang Đình nói: "..........Anh Nghiêm của các cậu cho tôi là người nào, thì tôi chính là người đó."
Mã Tường gật đầu, giống như đã có được câu trả lời mà mình mong muốn, đi nhanh về phía trung tâm cấp cứu.
Sau lưng cậu ta, khuôn mặt tái nhợt của Giang Đình sau khi ngâm nước trở nên cực kỳ lạnh lùng, nhìn lên đồng hồ treo tường.
Lúc này đã hơn sáu giờ chiều, cách thời gian hành hình người kia thông báo chỉ còn hai tiếng cuối cùng.
Mới vừa rồi có một câu anh không nói với Mã Tường đó là: Những điều Lý Vũ Hân có thể khai báo cũng đã khai báo, phần còn lại chưa khai báo thực sự cũng không có năng lực, đưa cô bé đến hiện trường núi Thiên Tung chỉ là hy vọng có thể trợ giúp cho quá trình lục soát mà thôi. Nếu thực sự do nội tuyến mật báo tin tức, đến mức "người kia" muốn giết người diệt khẩu, vậy tiêu diệt cô bé thì có ích gì?
Trừ khi, có người sợ cô bé nói ra những việc không nên nói.
Thời gian trôi qua, kim giây tích tắc di chuyển, chiếu vào đáy mắt sâu hút của Giang Đình.
Lấy máu gà tượng trưng cho hình ảnh của Lý Vũ Hân đang bị uy hiếp sau khi giết Hạ Lương, vậy thì lấy máu đại bàng tượng trưng cho Bộ Vi sẽ làm gì?
Hoặc là nói, kẻ chủ mưu phía sau sắp đặt toàn bộ sự kiện này, là muốn thấy cô bé làm gì?
giờ tối, dưới núi Thiên Tung.
"Ừ, tôi biết. Lão Ngụy đã mang theo đội trinh sát kỹ thuật lên đường, sau khi đến hiện trường huyện Giang Dương sẽ liên lạc với tôi. Ngoài ra, sau khi cuộc phẫu thuật của đội phó Nghiêm và tiểu Trương kết thúc lập tức thông báo cho tôi." Bên trong xe chỉ huy, cục trưởng Lữ cúp điện thoại vệ tinh, quay sang nhìn đội ngũ đang vô cùng khẩn cấp dồn dập nhận báo cáo trên khắp các ngả đường: "Sao rồi, tình huống tại hiện trường như thế nào rồi?"
"Báo cáo cục trưởng Lữ, đội tìm kiếm và giải cứu đã bao phủ khắp hồng khu trên bản đồ, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì, đang mở rộng sang khu vực màu cam!"
"Cục trưởng Lũ cục trưởng Lữ, đã có kết quả của Flycam và bản đồ vệ tinh, hình ảnh ghi lại được trên khắp ngọn núi cho thấy, bốn phía đều có cây phượng hoàng mọc thành rừng, qua quan sát đánh giá có tám chỗ nghi vấn, đội cảnh khuyển đã chia nhau ra hành động!"
"Cục trưởng Lữ, xe cấp cứu của địa phương không lên được, hỏi chúng ta có thay đổi phương án không!"
"Cục trưởng Lữ............."
Chuông điện thoại cùng tiếng hô hoán thay nhau vang lên, bên trong xe chỉ huy giống như một cái chợ lớn. Cục trưởng Lữ thở dài, vừa định mở miệng nói gì đó, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ vừa trầm ổn vừa cương quyết, lập tức áp chế tất cả tiếng ồn:
"Sắp xếp người đi đón xe cấp cứu, phân chia mười hai tổ dò tìm mang theo người của đội an ninh công cộng và người của đồn công an địa phương đi đến bất luận địa điểm nào nghi ngờ có cây phượng hoàng sinh trưởng, đội kỹ thuật đồng bộ hóa hình ảnh mà camera trên đoạn đường phụ cận quay được theo thời gian thực đưa vào trong xe chỉ huy, những người còn lại có lời gì từng người nói một!"
Mọi người đồng thời quay đầu, là Dư Châu.
Trong ánh mắt chăm chú của rất nhiều người đội trưởng Dư bước lên xe chỉ huy, ánh mắt cục trưởng Lữ nhìn về phía bên cạnh, ra hiệu cho bà ngồi bên người mình, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe thong thả nói: "Nghiêm Tà xảy ra chuyện rồi!"
Dư Châu gật đầu, thì thầm: "Ngày đó, em không nên đề cập đến việc nghỉ bệnh ở trước mặt nhiều người như vậy, quả nhiên..........."
"Cô biết thì tốt rồi."
Cục trưởng Lữ dừng một chút, sau đó khôi phục âm lượng bình thường, không nhanh không chậm nói: "Nếu đã tới thì cùng tham gia chỉ huy làm việc đi, cách thời gian tên bắt cóc thông báo chỉ còn hơn một tiếng, đội kỹ thuật đâu, đưa cho đội trưởng Dư các cậu cái đài. Tình hình tổ thăm dò ở hiện trường sao rồi?"
Cùng lúc đó, trong khu rừng nguyên thủy.
Chân đạp trên tầng lá rụng mục nát, mỗi một bước chân đều bị vùi xuống thật sâu giữa những cành khô nhỏ vụn sắc nhọn, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể nhịn đau rút ra. Thân Hiểu Kỳ gần như đã mất đi ý thức, chỉ máy móc đi về phía trước, không biết qua bao lâu mới đột nhiên phát hiện ở phía xa mơ hồ ánh ra một đoàn mây mù đỏ rực.
Tầm nhìn của cậu ta rất mông lung, hình ảnh chồng chéo lên nhau một lúc lâu, mới nhả ra mấy chữ: "Nhìn........Nhìn kìa, cây phượng hoàng!"
Bộ Vi - người đang dùng hết sức lực đỡ cậu ta ngẩng đầu lên nhìn.
Cả hai lập tức mất thăng bằng, bịch bịch, hai người ngã xuống đất, giống như hai cổ thi thể lăn xuống sườn núi. Đau nhức kéo theo từng đợt choáng váng, cho đến lúc hai tiếng bịch! Bịch! nặng nề lúc đụng phải đá vang lên.
"Bộ Vi.........Bộ Vi!"
Thân Hiểu Kỳ bất chấp đau đớn, bò về phía trước, lay thân thể không ngừng co giật của Bộ Vi.
"Cậu tỉnh lại đi, Bộ Vi, cậu tỉnh lại đi!" Thân Hiểu Kỳ thất thanh hét lên, cho dù giọng nói đã khản đặc do thiếu nước: "Là tớ hại cậu, là tớ hại cậu!.........."
"Không liên quan," Bộ Vi cắn răng chống đỡ thân thể, gắng gượng nửa ngồi dậy: "Không liên quan........."
Hai đứa trẻ choai choai dựa vào nhau ngồi dưới đất, trên đỉnh núi xa xa, cây phượng hoàng đỏ rực giống như một ngọn lửa rực sáng, chiếu vào đáy mắt tuyệt vọng của bọn họ.
Thân Hiểu Kỳ lẩm bẩm: "Đều tại tớ, nếu tớ không bị thương, chúng ta cũng sẽ không bị lạc đường, nếu tớ không............"
Bộ Vi cố gắng co người lại, thể lực dường như đã không còn đủ để chống đỡ sự tỉnh táo, nhắm mắt lại lắc đầu: "Không sao đâu, chúng ta chắc chắn sẽ sống sót đi ra ngoài..........Tớ sẽ bảo vệ cậu."
"Nhưng nên là tớ bảo vệ cậu!" Thân Hiểu Kỳ nghẹn ngào khóc, tự mình lặp lại: "Nếu chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài, tớ nhất định sẽ đền đáp cậu, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu cả đời! Bộ Vi, Bộ Vi!"
Tôi nhất định sẽ đền đáp cho cậu.
Tớ nhất định dùng cả đời để đền đáp cho cậu.
Bộ Vi cuối cùng cũng cười rộ lên, tựa như đã chờ đợi câu nói này từ rất lâu rồi, nụ cười yếu ớt nhưng lại đặc biệt thỏa mãn và vui vẻ.
"Thật sao?" Lời nói mê sảng yếu ớt của cô bé nghe như bị thôi miên: "...Vậy cậu nhất định phải nhớ kĩ."
Trên sườn núi quanh quẩn tiếng khóc tê tâm phế liệt của Thân Hiểu Kỳ, thời gian giống như lội ngược dòng, nhớ lại lời thề cũ kỹ phù phiếm nào đó. Mặt trời dần dần ngả về phía tây, tà dương từ vàng chuyển đỏ, màu máu tràn ngập một nửa bầu trời; không biết qua bao lâu, tiếng khóc biến mất, thiếu niên cúi đầu giữa lùm cây khô mất đi ý thức.
Không ai nhìn thấy, trên đỉnh núi cách đó không xa, tử thần từ trong rừng cây lặng lẽ hiện thân.
Cạch!
Cửa phòng cấp cứu bị xô ra. Trên hành lang vắng vẻ, Giang Đình lập tức đứng lên, chỉ thấy một y tá mặc áo khoác dài màu trắng đẫm máu vọt ra: "Nhanh nhanh nhanh, người đâu? Amiodarone đã được đưa đến chưa?"
Một y tá khác trong trung tâm cấp cứu vội vã cầm theo túi máu và hộp thuốc xông lên, không kịp kiểm kê giao nhận, trực tiếp nhét vào ngực y tá phẫu thuật, người sau quay đầu chạy ngược vào.
"Xin hỏi............"
Nếu đổi lại là người quen thuộc với đội trưởng Giang, chắc chắn sẽ hoài nghi sắc mặt xám xịt cùng bước chân lảo đảo sắp ngã của Giang đình căn bản không phải thật, hoặc là ngụy tạo. Nhưng lúc này không có ai thấy rõ chi tiết này, y tá phẫu thuật quay lại phòng cấp cứu, Giang Đình thở hổn hển nhìn chằm chằm vào ngọn đèn màu đỏ kia.
Amiodarone - một loại thuốc khẩn cấp dùng cho chứng rối loạn nhịp tim trong quá trình cấp cứu.
Tại sao lại bị rối loạn nhịp tim? Cuộc phẫu thuật tiến hành đến đâu rồi? Nghiêm Tà rốt cuộc bị gì?
Giang Đình giống như vẫn đang ở dưới đáy sông lạnh lẽo, nước từ bốn phương tám hướng tràn vào xe, rót đầy phổi, chìm ngập đường hô hấp, cướp đoạt tia dưỡng khí cuối cùng trong máu. Y không phát hiện mình đã lùi về phía sau mấy bước, sống lưng đụng phải bức tường, đầu gối nhũn ra đứng không vững.
"........Cố vấn Lục............"
Có người đang gọi anh, nhưng lại mông lung không rõ.
"Cố vấn Lục!"
Giang Đình giật mình, chợt nghiêng đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện là Mã Tường.
Mã Tường bị sắc mặt của Giang Đình dọa sợ, ngẩn ra một lúc, mới phản ứng lại: "Ấy, anh sao vậy.........."
Giang Đình khoát tay, chặn sự giúp đỡ của cậu ta lại, mình thì từ từ đi tới băng ghế ngồi xuống.
"Cuộc phẫu thuật của tiểu Trương ở cách vách đã kết thúc, bác sĩ nói cuộc phẫu thuật coi như thành công, nhưng phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian để cánh tay khôi phục tránh lưu lại di chứng. Viên đạn ghim trong bắp thịt cánh tay trái của cậu ta, đã lấy ra lưu lại làm bằng chứng, lát nữa em phải quay lại hiện trường vụ đâm xe giúp đỡ mấy người chủ nhiệm Hoàng."
Giang Đình không nói gì, gật đầu một cái.
"Cố vấn Lục?" Mã Tường vẫn còn lo lắng: "Anh ở đây một mình trông nom không sao chứ?"
"................"
Giang Đình che miệng ho khan, giọng nói khàn đặc: "Tôi không sao."
Dáng vẻ của anh thực sự không giống như không có chuyện gì.
Dù sao trong phổi sặc nước, sau khi đến bệnh viện lại nhốn nháo hoảng loạn, chỉ vội vàng tìm một y tá xử lý. Mã Tường muốn khuyên anh đi làm kiểm tra tổng thể rồi nghỉ ngơi một lát, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Giang Đình, lời kia ra đến miệng lại miễn cưỡng nuốt trở lại, xoay người phóng ra ngoài tìm y tá của trung tâm cấp cứu xin một ít nước nóng và mượn một bộ quần áo khô, lại quay lại bên người Giang Đình, dùng khăn mặt bọc mấy cái điện thoại di động nhét vào ngực Giang Đình.
"Cố vấn Lục?"
"..............."
"Đây là điện thoại di động của hai người."
Tinh thần Giang Đình không được tỉnh táo lắm, một lúc lâu cũng không phản ứng kịp.
"Của anh Nghiêm và của anh, vừa nãy tôi có nhờ một y tá thực tập dùng máy sấy tóc sấy qua. Anh xem còn có thể khởi động được không, nếu được thì nhanh chóng liên lạc với người nhà hay bạn gái của anh đi."
Thường ngày Nghiêm Tà vẫn dùng hai cái điện thoại di động, một cái là hàng quốc nội do Cục thành phố thống nhất phát và một chiếc Iphone tự mua, của Giang Đình là một chiếc điện thoại cũ do viễn thông tặng theo gói cước đăng ký. Sau khi rơi xuống nước ba cái điện thoại đều tắt nguồn, cũng không biết bây giờ còn có thể lên nguồn được không.
Giang Đình nhận lấy.
Chỉ số IQ và năng lực quan sát cực cao của anh đã gây ra ấn tượng quá sâu sắc cho Mã Tường, dù tình trạng hiện tại rõ ràng là không đúng, Mã Tường cũng không dám nói thêm cái gì, do dự một lát mới thận trọng khuyên nhủ: "Cố vấn Lục, sống chết có số giàu sang do trời, đây là chuyện không có cách nào thay đổi. Tôi đã xem qua viên đạn được lấy ra từ cánh tay tiểu Trương rồi, là một viên đạn tự chế với tầm bắn thấp, lần này anh Nghiêm chắc cũng không hiểm đến tính mạng đâu, anh đừng lo lắng quá."
Giang Đình nhỏ giọng nói: "Ừ, tôi biết."
Mã Tường cũng không khuyên nữa: "Vậy.........Em quay lại hiện trường đây, chúng ta duy trì liên lạc."
Giang Đình im lặng gật đầu.
Sau khi Mã Tường một bước ba quay đầu rời khỏi, bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn lại một mình Giang Đình, ánh sáng của chiếc đèn đỏ lập lòe chiếu lên nửa bên gò má của y, trên khuôn mặt anh màu xanh đỏ đan xen vừa kỳ dị vừa nhếch nhác.
Chiếc đồng hồ treo tường vẫn đang di chuyển, giờ phút.
Anh rất muốn tập trung tinh thần suy nghĩ cái gì đó, nhưng hình như não bị ngâm dưới sông ngâm thành bùn nhão luôn rồi, cái gì cũng không nhớ nổi. Thậm chí có một lúc lâu, anh còn không tính ra bây giờ cách giờ phút còn bao nhiêu thời gian, đầu đau như búa bổ vậy.
Giang Đình ngồi im lặng một lúc, mới bật điện thoại di động của mình lên.
Cái điện thoại cục gạch cũ kỹ bền chắc còn lâu mới so sánh được với chiếc điện thoại thông minh siêu mỏng, điện thoại khởi động màn hình chớp tắt liên tục, giống như đang giãy dụa la hét trên lằn ranh sinh tử, đột nhiên buzz! một tiếng giống như cải tử hoàn sinh, sau đó ting ting, tin nhắn văn bản spam tưng bừng, tranh nhau ùn ùn nhảy ra.
Giang Đình nhìn chằm chằm vào màn hình, một âm thanh nhắc nhở có tin nhắn chưa đọc lại vừa vang lên, tên người gửi hiện lên là Nghiêm Tà.
..........À, đúng rồi.
Trước khi xảy ra chuyện Nghiêm Tà đang nhắn tin với mình.
Ngón trỏ còn mang theo mùi bùn tanh tưởi của Giang Đình nhẹ nhàng quẹt mở cái tin nhắn kia, nhảy vào tầm mắt trước tiên là tin nhắn đã được gửi đi:
"Lúc rời khỏi phòng bệnh anh đã cài máy nghe lén lên người tôi sao?"
Nghiêm Tà: "Đúng vậy. Có chuyện gì có thể thẳng thắn nói với tôi mà, không tin tôi sẽ giúp anh sao?"
Trên hành lang sạch sẽ vắng vẻ, Giang Đình gục đầu xuống, một tay che miệng, run rẩy nhắm mắt lại.
Tin chứ, anh nghĩ, tôi thực sự rất tin anh.
Vì vậy, xin anh đừng phụ sự chờ đợi cùng kỳ vọng của tôi, xin anh hãy giống như lòng tin của tôi vậy, xin anh hãy sống sót quay về.