Phá Vân 1

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit: Sabi

Giống như sét đánh ngang tai, trong chớp mắt Nghiêm Tà chỉ có một suy nghĩ: Không, không phải mình.

Là Giang Đình!

Người Phạm Chính Nguyên đuổi giết là Giang Đình, lúc đám người này tấn công cảnh sát Giang Đình cũng ở trên xe; ngay cả bản thân hắn trúng đạn, cùng là vì lúc ấy hắn đang ôm Giang Đình ở trong ngực.

Nếu đám người kia không phải tới vì Lý Vũ Hân, vậy mục tiêu bọn chúng muốn ám sát không cần nói cũng biết!

Nghiêm Tà cảm thấy toàn thân lạnh buốt, im lặng một lúc lâu.

Biểu cảm của hắn thực sự rất hiếm thấy, đến cục phó Ngụy còn tưởng là hắn đang sợ, bèn vội vàng dịu giọng nói: "Tất nhiên, cháu cũng không cần quá hoang mang, phạm vi tiêu thụ của đạn tự chế rất khó xác định, đám người này và Phạm Chính Nguyên có liên hệ với nhau trước mắt cũng chỉ là suy đoán của cảnh sát, vẫn phải chờ bắt được tội phạm mới có thể điều tra tiếp. Cháu ở đây nhớ nghỉ ngơi cho tốt, chú đã sắp xếp cảnh sát chìm tuần tra gần bệnh viện rồi, đợi đến ngày cháu xuất viện, chú chắc chắn sẽ cho người từ cục thành phố đến đón cháu về Kiến Ninh.............."

"À, không sao," Nghiêm Tà phục hồi tinh thần, cười nói: "Cháu vừa thất thần."

Cục phó Ngụy lúng túng quan sát hắn, muốn dùng bản mặt già nua che giấu vẻ mặt lo lắng của mình, khiến cho biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo.

"Thật sự không có chuyện gì mà, Phạm Chính Nguyên đã chết đến không thể chết hơn được nữa, nhóm người gây tai nạn tấn công cảnh sát sớm muộn gì cũng bị bắt, rốt cuộc là người nào sau lưng xúi giục, đến lúc đó sơ thẩm là lộ ra chân tướng thôi." Nghiêm Tà sờ cằm ho khan một tiếng, nói: "Vừa rồi cháu đang nghĩ đến Thân Hiểu Kỳ và Bộ Vi, hai đứa nó đã tỉnh chưa? Còn có hai cổ thi thể mà Lý Vũ Hân nhìn thấy ở nơi hành hình Hạ Lương, rất có thể chính là nạn nhân đầu tiên trong vụ bắt cóc hàng loạt này, hiện tại vẫn chưa biết là ở chỗ nào sao?"

Lão già họ Ngụy rốt cuộc cũng tìm được cái cớ để mắng hắn vài câu che giấu lòng yêu thương sắp tràn ra của mình: "Đồ chết dẫm nhà chú sao vẫn còn sức lo nghĩ như vây? Bụng mở miệng vẫn không nhàn rỗi nhỉ? Cục thành phố phá án chỉ dựa vào một mình chú hả, chỉ có mình chú mày là tài giỏi thôi đúng không?"

Nghiêm Tà tiếp tục uống canh cá của mình.

Ngụy Nghiêu hậm hực nói về tình hình hiện nay của Thân Hiểu Kỳ và Bộ Vi, tình hình việc tìm kiếm bọn bắt cóc ở Hiện trường khu vực núi Thiên Tung, cùng với chai nước khoáng kỳ lạ thu được tại hiện trường, nói cho hắn biết phạm vi phong tỏa đã mở rộng ra các khu vực xung quanh núi Thiên Tung cùng vùng lân cận tiếp giáp với Cung Châu, tuy đã trích xuất dấu chân cùng với sợi vải quần áo được nghi ngờ là của bọn bắt cóc, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối có giá trị.

Ngoài ra, vì Lý Vũ Hân đã bị diệt khẩu, nên vẫn chưa xác định được vị trí mà năm ngoái cô bé và Hạ Lương gặp mặt bọn bắt cóc, nói cách khác biết rõ là có hai cổ thi thể nhưng biết đi đâu mà tìm chứ? Theo như cục trưởng Lữ nói thì chính uỷ Lưu mấy ngày nay huyết áp tăng vọt, nhiệt miệng, khổ không nói hết, uống hết hai thang thuốc bắc cũng không thấy tiến triển gì.

Nghiêm Tà vừa uống canh vừa nghe, nghe đến đây động tác uống canh dần dần chậm lại, trong đầu nhớ tới giọng nói của Giang Đình:

"Những đêm hè oi nồng giữa tháng bảy. Ý nghĩa của câu này là, đêm hè oi bức giữa tháng bảy, vào lúc giờ phút hoàng hôn rực rỡ buông xuống ở đâu đó, tuyên bố kết thúc thời kỳ niên thiếu, thời khắc tiến hành hình phạt bắt đầu, đêm dài sau đó là toàn bộ quá trình hành hình.............."

"Đối tượng hắn ta chân chính muốn hành hình, là tôi."

Nghiêm Tà im lặng bỏ cái chén xuống.

Hắn mơ hồ cảm thấy mấu chốt tình trạng hiện nay nằm trên mấy câu nói không rõ ràng này của Giang Đình. Y không muốn người khác biết, những hình ảnh như sự hèn nhát, kẻ phản bội đều liên quan mật thiết đến những sự việc đã từng xảy ra trong những năm tháng trước kia, hơn nữa những ký ức đó bị kẻ chủ mưu đứng phía sau thông qua nghi thức hành hình mà cụ thể hóa thành hiện thực, phát triển thành vụ bắt cóc hàng loạt hôm nay.

Ngay cả băng nhóm chế tạo ma túy của Hồ Vĩ Thắng và Đinh Gia Vượng, cùng với tay bắn tỉa giết chết Phạm Tứ cũng có mối liên hệ gắn bó chặt chẽ với chuyện này.

Nhưng, rốt cuộc là mối liên hệ gì đây?

"Được rồi, chú nghỉ ngơi đi." Cục phó Ngụy phủi tay áo đứng lên: "Nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Ở Cục thành phố đã có đội trưởng Dư của chú trấn giữ, còn có Tần Xuyên cũng tạm thời được điều động qua hỗ trợ, nhiệm vụ trọng yếu của cháu bây giờ là đừng phụ tâm ý của bọn họ, nhanh chóng khôi phục sức khỏe, đừng để lưu lại bất kỳ vết thương cũ nào, nha."

Nghiêm Tà tỉnh táo lại: "Tần Xuyên tới đội điều tra hình sự hỗ trợ?"

"Không vậy thì sao? Đội trưởng Dư của chú bị bệnh tim, ai dám để cô ta tăng ca?"

"............Có rất nhiều chuyện Tần Xuyên không quyết định được, là hỏi đội trưởng Dư hay đội trưởng Phương?"

Hai người nhìn nhau một lúc, cục phó Ngụy không nhịn được bật cười: "Ôi chao, chú mày vẫn còn có thể đâm thọc nữa à?"

Nghiêm Tà nói: "Thường ngày đội trưởng Phương cũng ít báo cáo về cháu quá, không đáp lễ thì không phải là bất lịch sự quá sao, cháu còn sợ lão Phương cài các loại nội gián vào trong đội, đợi cháu quay lại sẽ quan sát nhất cử nhất động của cháu đấy."

Cục phó Ngụy giống như muốn nói gì đó, nhưng muốn nói lại thôi, chỉ biết thở dài.

Nghiêm Tà vốn đang nghĩ về vụ án, đối với việc điều động nhân sự của văn phòng Cục thì chính là nói sao biết vậy, nhìn biểu cảm của cục phó Ngụy, nhạy cảm phát hiện ra không đúng: "Sao vậy?"

"Chú mày còn có thời gian lo lắng về việc lão Phương cài nội gián, sao không lo lắng về việc sau khi đội trưởng Dư nghỉ việc thì nên làm gì đi." cục phó Ngụy thì thầm vào tai hắn: "Cục phó Vương sắp nghỉ hưu."

Nghiêm Tà chớp mắt.

"Xe đến núi ắt có đường đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng; phóng thích tầm nhìn ra xa, không gì có thể cản trở được." Cục phó Ngụy vỗ vỗ vai Nghiêm Tà, nói lời thấm thía: "Người trẻ tuổi, sức khỏe mới là gốc rễ của tất cả."

Nghiêm Tà nhíu mày, cuối cùng gật đầu, cục phó Ngụy lúc này mới theo Mã Tường chuồn mất.

Ngụy Nghiêu vừa đi, phòng bệnh lại khôi phục sự an tĩnh vốn có, Nghiêm Tà nhìn cái chén đựng canh cá phía đầu giường, đủ loại suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu.

Cục phó Vương - người phụ trách về vấn đề nhân sự sắp nghỉ hưu, vốn cũng không phải việc lớn gì, ai đến tuổi cũng sẽ lui, trong hệ thống công an ngoại trừ những người tự mang theo hào quang từ trên trời hạ xuống sao Văn Khúc giống như Giang Đình, còn lại đại đa số cảnh sát đều là tuần tự mà tiến, chỉ cần không có quá nhiều sai lầm, đến tuổi vẫn có người ngẫu nhiên được đề bạt lên tổng thanh tra.

(Sao văn khúc: ngôi sao thứ thuộc chòm sao bắc đẩu.)

Không tốt thì phá hủy, ứng cử viên tiếp nhận vị trí của cục phó Vương là Dư Châu, mà Dư Châu lại vừa mới thả ra tin tức mình muốn xin nghỉ bệnh.

Nếu tổ chức cố tình bỏ qua Dư Châu, vậy người dưới Dư Châu còn có thể đề bạt, từ lý lịch, uy tín, công lao cùng tuổi tác, tổng hợp từ mấy phương diện này lại thì Phương Chính Hoằng chính là ứng cử viên tốt nhất.

Nghiêm Tà tự nhận mình và Phương Chính Hoằng không có mâu thuẫn gì quá lớn, ngoại trừ lúc mới vào văn phòng Cục, tuổi trẻ nông nổi, có một hôm hắn đến đội phòng chống ma túy cách vách tìm Tần Xuyên chơi, Phương Chính Hoằng nhìn thấy chiếc đồng hồ mà hắn đeo, thuận miệng khen một câu: "Đồng hồ của chú không tệ, mua ở cửa hàng nào vậy?" Nghiêm Tà - hai mươi mấy tuổi đầu vô dụng ngu dốt không ai bằng, ngay trước mặt mọi người tháo đồng hồ xuống nói: "Royal Oak, cũng chỉ hơn sáu trăm ngàn, đội trưởng Phương thích thì cứ cầm đi." - khiến cho Phương Chính Hoằng đen mặt phất tay áo bỏ đi. Nhiều năm như vậy rồi, kỳ thực cũng không cãi nhau vì những chuyện khác, có điều gặp nhau vẫn không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng Phương Chính Hoằng hình như là một người thù dai, hơn nữa mấy năm gần đây lòng dạ càng ngày càng trở nên hẹp hòi, lần này sau khi về đơn vị thì biểu hiện càng thêm rõ ràng, ngay cả việc xông vào phòng làm việc của đội hình sự chỉ để mắng Nghiêm Tà cũng làm được, khiến mọi người không khỏi tự hỏi liệu có phải anh ta đang đến thời kỳ tiền mãn kinh nên không thể tự kiềm chế bản thân hay không?

Nghiêm Tà thở dài một hơi, buộc phải loại bỏ mớ hỗn độn về những vấn đề liên quan tới nhân sự khỏi đầu óc của mình, đem trọng tâm suy nghĩ đặt lại vào vụ án.

Hơn mười năm trải qua kiếp sống làm cảnh sát hình sự tuyến đầu, trải qua rất nhiều vụ án lớn có tình tiết phức tạp, ân oán ly kỳ, thậm chí còn một số vụ án trùng hợp đến mức làm cho người ta phải tin rằng trên đời này thực sự có vong hồn minh oan. Nhưng vụ án bắt cóc liên hoàn quái lạ, nghịch lý, lấp đầy từng lớp sương mù dày đặc giống như vụ án này, thì đúng là trước nay chưa từng có.

Hiện tại, suy nghĩ một chút về những lời Giang Đình nói ở phòng y tế ngày đó, tên tội phạm của vụ án này hình như đang dẫn dụ anh đi thăm dò thế giới nội tâm của gã, khiến anh phải liên tục đứng ở góc độ của tên tội phạm để suy xét, thậm chí là cộng tình, cho tới lúc tư duy bị kéo vào vùng nước xoáy tội ác nào đó, ở đây anh đang muốn bày tỏ cái gì?

Là một người gần như hoàn toàn cự tuyệt bộc lộ bất cứ cái gì với người khác, có phải trong lúc mờ mịt, ngay đến bản thân đang kêu cứu mà Giang Đình cũng không ý thức được?

"Sao còn chưa tới..........." Nghiêm Tà nhìn đồng hồ, lẩm bẩm.

Hắn suy nghĩ một lát, cắn răng vịn tường đi ra khỏi phòng bệnh.

Tầng phòng đơn không đông đúc như tầng phổ thông bình thường, người tới thăm bệnh cũng không nhiều, hắn một đường đi xuyên qua hành lang mới bị y tá trưởng phát hiện: "Ấy chết, cảnh sát Nghiêm, sao lại một mình đi ra ngoài vậy, người nhà anh đâu?"

"Người nhà bỏ trốn rồi!" Nghiêm Tà tức giận nói, "Chỗ các em có điện thoại không? Cho anh mượn dùng một chút."

Y tá trưởng vừa vội vàng dẫn hắn đến quầy lễ tân, vừa lải nhải dạy dỗ hắn: "Lần sau muốn gọi điện thoại, anh nhấn chuông gọi y tá đưa điện thoại vào, đừng tự mình chạy ra ngoài. Tuy xuống giường đi hai bước là chuyện tốt, nhưng nhỡ may va vấp ở đâu đó thì phải làm sao, chủ nhiệm khoa nói anh ít nhất còn phải nằm viện hai ba ngày nữa..........."

Nghiêm Tà chỉ có thể qua loa đối phó ậm ờ mấy tiếng rồi đuổi cô ta đi, nghĩ thầm các cô cho rằng tôi là người đang ở cữ hả, người ta phẫu thuật ngày thứ hai đã có thể xuống giường, tôi đây ngây ngốc nằm một tuần là sao? Nếu không phải do mấy người ép tôi nằm liệt giường tĩnh dưỡng, bảo đảm bây giờ tôi đã bay đến nước Mỹ đánh NBA() rồi!

(NBA - giải bóng rổ chuyên nghiệp Mỹ)

May mà cô y tá trưởng không biết hắn đang suy nghĩ gì, nếu không đoán chừng sẽ lập tức tịch thu điện thoại, đuổi hắn về phòng bệnh nhốt lại.

"A lô?" Trong ống nghe vang lên giọng nói trầm ổn của Giang Đình.

Nghiêm Tà liếc nhìn xung quanh, gần đó không có ai qua lại, chỉ có một cô y tá cách đó không xa đang liếc mắt nhìn trộm hắn, ánh mắt hai người vừa giao nhau, cô ta lập tức đỏ mặt đứng lên bỏ đi.

"Cố, vấn, Lục," Nghiêm Tà hạ giọng, cố ý gằn từng chữ hỏi: "Cơm trưa của tôi đâu?"

Bên kia điện thoại có chút ồn ào, hình như đang ở trên đường, một lúc lâu sau mới nghe Giang Đình nói: "Bình canh cá kia là tôi bảo Mã Tường cầm lên cho anh đó, uống đi."

"Anh đang ở đâu?"

"Di động hỏng, đi mua cái mới."

"Vậy anh cũng mua cho tôi một cái, không cần loại tốt nhất, có thể dùng tạm hai ngày là được. À đúng rồi, không cần mấy loại di động xanh lam hồng nhạt đóng gói cước được tặng kia đâu nha, người khác nhìn vô tưởng tôi là tên biến thái thì chết."

".......Trở về anh tự đi mua đi, tôi không qua nữa đâu."

"Hả! Cái gì? Sao anh lại không tới nữa?"

Giang Đình vẫn rất bình tĩnh trả lời: "Hôm nay, lúc tới suýt chút nữa đụng phải cục phó Ngụy của các anh, xung quanh bệnh viện còn có mấy cảnh sát mặc thường phục của đồn công an địa phương nữa, chắc là tới để bảo vệ anh. Tình hình hiện nay, tôi không tiện lộ mặt, tôi trở về Kiến Ninh trước, chúng ta gặp lại sau nhé."

Vừa dứt lời Nghiêm Tà cũng cảm giác được y muốn cúp máy, dưới tình thế cấp bách hắn xô phải chậu hoa trước quầy lễ tân, bịch bịch rầm rầm, đồ đạc trên bàn bị đảo lộn: "Đợi đã!"

"Anh làm sao vậy?"

"Cảnh sát Nghiêm, anh không sao chứ?" Cô y tá vừa chạy đi lập tức chạy lại: "Trời ạ, cẩn thận! Anh không sao chứ, nhanh ngồi xuống!"

"Nghiêm Tà?" Ống nghe bên kia vang lên giọng nói mất bình tĩnh của Giang Đình: "Sao vậy Nghiêm Tà, nhanh trả lời đi!"

Nghiêm Tà đang định trả lời, con ngươi đột nhiên xoay chuyển nảy ra một chủ ý hay, chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt đã làm ra một quyết định chính xác như được thần linh phụ thể vậy - hắn không trả lời Giang Đình, mà đặt mông ngồi xuống ghế, phát ra tiếng rên nặng nề như thân thể ngã xuống đất vậy.

Sau đó hắn cúp điện thoại cái rụp.

Cô y tá bị dọa cho ngây người: "Ơ, cảnh sát Nghiêm anh đây là............"

"Không sao," Nghiêm Tà cười với cô ta: "Anh đang câu cá thôi."

Vừa nói hắn vừa đứng dậy phủi mông, giữa cái nhìn chăm chú khó hiểu của cô ý tá, hắn đi bộ quay lại phòng bệnh xem tivi.

Nửa tiếng sau, con cá cắn câu đứng ở cửa phòng bệnh, một tay đút túi, một tay xách cái túi đựng đồ của phòng kinh doanh viễn thông. Từ cái trán kéo căng đến bờ môi mím chặt thành một đường thẳng cũng có thể nhìn ra được tâm tình của con cá này rất không tốt.

"Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nghiêm Tà vô tội ngồi xếp bằng trên giường bệnh chơi với điều khiển tivi: "Đứng không vững trượt chân ngã sấp mặt thôi, sao vậy?"

"................"

"Ôi trời, anh vội vàng chạy tới đây hả, thật là." Nghiêm Tà lập tức đứng dậy từ trong giỏ trái cây nhập khẩu mò ra một quả vải, bóc vỏ, trên khuôn mặt đẹp trai là nụ cười nóng bỏng nhiệt tình: "Tới đây, ăn trái cây đi, cố ý mua cho anh đó."

Giang Đình làm như không nhìn thấy quả vải trắng nõn óng ánh kia, từ trong túi đồ lấy ra một hộp di động mới ném cho Nghiêm Tà: "Xung quanh đây có ít nhất bốn đến năm tên cảnh sát chìm, anh kêu tôi tới làm gì?"

Nghiêm Tà đón lấy cái hộp, lại là kiểu mới nhất của Apple, giống hệt cái điện thoại rơi xuống nước bị hỏng của hắn.

Hắn bật cười, nghĩ thầm Giang Đình đúng là Giang Đình, nhưng miệng vẫn cố ý nói: "Hóa ra anh cũng đâu phải thực sự lo lắng cho tôi đâu, nhìn này, còn có tâm tư tiếp tục chọn điện thoại di động cơ mà, có thể thấy được không hề sốt ruột chút nào. Nhỉ?"

Giang Đình lạnh lùng nói: "Tôi cũng không phải bác sĩ, hơn nữa cuống cuồng chạy tới cũng không thể cắm ống dưỡng khí cho anh."

"Ôi chao, còn tức giận." Trên mặt Nghiêm Tà tràn đầy vẻ vậy tôi đây sẽ dỗ dành cậu thỏa hiệp: "Chậc, vừa rồi cục phó Ngụy tới, nói điều tra có tiến triển mới, tôi đây lòng như lửa đốt chỉ muốn trao đổi với thần thám Giang thôi mà. Đừng tức giận, nhé, bông hậu cảnh sát, ngoan, lại đây ăn trái cây." Vừa nói vừa đứng dậy kéo Giang Đình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, lại nhanh chóng tự tay bóc một quả quýt, nhét vào tay anh.

Giang Đình có một chỗ tốt là, vì anh ăn không nhiều, lại luôn bị tụt huyết áp, nên nhét đồ ăn gì vào trong tay, anh cũng sẽ theo bản năng ăn một ít. Nghiêm Tà thấy anh buồn bực tách một múi quýt nhét vào miệng, tầm mắt dừng trên đôi môi kia, rất lâu sau mới dời tầm mắt đi nói: " Mấy thằng cháu trai tập kích chúng ta, có khả năng là cùng một nhóm người với Phạm Tứ."

Giang Đình ngậm múi quýt: "Sao?"

Nghiêm Tà kể lại những gì cục phó Ngụy vừa nói, vốn không định đề cập đến việc tranh đấu ở cơ quan, nhưng vì Giang Đình đã tận mắt chứng kiến Phương Chính Hoằng chạy tới đội hình sự mắng người, vì vậy nói qua loa việc văn phòng cục có khả năng sẽ thay đổi nhân sự ra, lại nói: "Nếu những tên tội phạm đâm xe bắn lén lần này thật sự cùng một nhóm với Phạm Tứ, hoặc là được thuê bởi cùng một người, vậy thì mục tiêu của bọn chúng rốt cuộc là anh, tôi hay Lý Vũ Hân cũng rất khó nói, nhằm vào anh là nguy hiểm nhất."

Giang Đình lâm vào trầm tư, đem quả quýt vừa mới ăn được một múi đặt lên tủ đầu giường.

"Không nhất định," một lúc lâu sau y mới nói.

"Hửm?"

"Thành phần đạn giống nhau chỉ có thể nói rõ một điều hai nhóm sát thủ này có chung một đường dây mua hàng, hoặc là cùng đến từ một khu vực, cũng không thể chắc chắn mục tiêu của bọn chúng là tôi. Nếu thực sự có người muốn giết tôi, lúc ở Kiến Ninh có rất nhiều cơ hội để ra tay, không cần phải chọn lúc tôi đang ngồi trên xe cảnh sát, như vậy sẽ tạo nên động tĩnh quá lớn, kết thúc cũng sẽ khó khăn, điều này trái với hành vi logic bình thường."

Quan điểm này thực sự rất hợp lý.

"Phải không?" Nghiêm Tà tỉnh bơ, "Vậy anh nghĩ viên đạn chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp?"

Giang Đình nói: "Có thể, cũng có khả năng hai nhóm sát thủ vừa lúc sử dụng chung một trung gian ngầm, manh mối này phải chờ anh về Kiến Ninh tiếp tục điều tra."

Nghiêm Tà gật đầu, ngồi ở bên mép giường bệnh, hai tay chống đầu gối lầm bầu lầu bầu: "Đáng tiếc, tuy tìm được con tin, nhưng Lý Vũ Hân đã bị diệt khẩu, rốt cuộc vẫn mất dấu bọn bắt cóc....... giá như chúng ta có thêm nhiều manh mối hơn thì hay rồi."

Giang Đình làm như không nghe thấy, đứng lên nói: "Trước mắt không có thêm manh mối là chuyện không có cách nào thay đổi được. Tôi đi trước, anh nhớ bảo trọng."

"Anh đi đâu thế?"

"Dương Mị cho người tới đón tôi về Kiến Ninh."

Nghiêm Tà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng Giang Đình đã đứng lên, xoay người đi tới cửa phòng bệnh.

Giống như lúc trước Giang Đình tự chế nhạo bản thân vậy, anh vẫn hai tay trống trơn, thân vô trường vật (không có gì ngoài bản thân), đi tới đi lui đều vô cùng nhanh nhẹn. Lúc xuất hiện khiến người ta ngạc nhiên mừng rỡ, lúc rời đi lại không có cách nào để giữ lại. Nghiêm Tà nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, nhướng mày, trong lòng hiểu rõ không thể để anh ra về như vậy. Khoảng thời gian này, các loại suy đoán luôn luôn quanh quẩn trong đầu, xoay chuyển nhanh như tia chớp, đột nhiên lại nảy sinh ra một ý tưởng dò xé cực kỳ to gan:

"........Anh biết rõ đám người kia muốn giết anh, còn dám tách khỏi tôi để hành động một mình, là hy vọng 'người kia' sẽ lần nữa ra tay giải quyết vấn đề, giống như giết chết Phạm Tứ sao?"

Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng bệnh giống như đóng băng, sau đó Giang Đình xoay người:

"...............Anh có ý gì?"

"Cậu biết tôi có ý gì." Nghiêm Tà nhìn vào đôi mắt đen nhánh của y, đứng lên: "Tôi cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc là một mối quan hệ như thế nào mới có thể khiến anh vừa nói với Lý Vũ Hân mình phản bội người kia, đồng thời lại tin tưởng người kia sẽ bảo vệ anh?"

Thân thể Giang Đình nửa nghiêng, chưa hoàn toàn quay mặt lại đối mặt với Nghiêm Tà, khuôn mặt của y trắng hếu giống như bị đóng băng, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Phản bội gì chứ, đó là tôi lừa cô bé thôi."

Đường nét trên khuôn mặt cứng rắn của Nghiêm Tà vẫn không nhúc nhích.

Giang Đình nói: "Trong quá trình thẩm vấn thường dùng thủ đoạn dụ cung(), chẳng lẽ anh coi là thật?"

(Dụ cung là lối xét hỏi bằng cách dùng những lời lẽ hoặc thủ đoạn nhẹ nhàng, khôn khéo để dụ dỗ, lừa phỉnh, hứa hẹn vô nguyên tắc để mua chuộc bị can khai theo ý kiến chủ quan của mình. Đây là lối xét hỏi bằng cách gây áp lực về mặt tinh thần đối với bị can.)

"Tôi không cần coi là thật, bởi vì đó vốn là sự thật."

Nghiêm Tà từng bước một đi về phía Giang Đình, cho đến lúc đứng trước mặt anh: "Đó không phải là dụ cung, cũng không phải kỹ xảo thẩm vấn, là anh thật sự nhìn ra bóng dáng quá khứ của bản thân trên người Hạ Lương và Lý Vũ Hân, Bộ Vi và Thân Hiểu Kỳ. Cái gọi là 'phản bội' không liên quan gì đến hai nam sinh bị hại, đó là chuyện cũ từng xảy ra giữa anh và kẻ chủ mưu ở phía sau, chỉ có hai người mới biết."

Nghiêm Tà tuy bị thương, nhưng khi hắn đứng lên vẫn cao hơn Giang Đình nửa cái đầu, hình thể nam tính dũng mãnh mang đến cảm giác áp bức, hiện ra rõ ràng nhất là khi hai người đối mặt, gần như che phủ khuôn mặt nhìn nghiêng trong bóng tối của Giang Đình:

"..........Đã đến bước này, anh còn không tính nói thật sao? Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn các vụ án bắt cóc tiếp tục phát sinh sao, đội trưởng Giang?"

"Anh cho rằng như thế nào mới là nói thật?" Giang Đình nói, "Không cần phải phiền phức như vậy, trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ nói cho anh nghe."

Dưới khoảng cách gần như vậy, Giang Đình phải hơi hất hàm lên mới có thể đối mặt với Nghiêm Tà, nhưng tư thái của y vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng, cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không hề dao động.

Nghiêm Tà hơi cúi đầu, nghiến răng, gần như dán vào tai Giang Đình: "Người bị anh phản bội, kẻ chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc liên hoàn này, chính là người cầm súng không thấy rõ mặt trên sân thượng nhà Hồ Vĩ Thắng, đúng không?"

"................."

"Tên hắn ta là K Bích, trùm buôn bán ma túy phía sau 'Đình Vân'." Nghiêm Tà gằn từng chữ nhẹ nhàng nói: "Đinh Đang trong trại tạm giam đã khai báo toàn bộ."

Lúc hai chữ Đình Vân vừa dứt , con ngươi của Giang Đình khẽ mở lớn.

"Giang Đình," Nghiêm Tà ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi không muốn dùng biện pháp uy hiếp để ép anh cung cấp bất kỳ manh mối nào, vì tôi biết với chỉ số IQ của anh, có thể dễ dàng đem lời nói dối trở thành thật còn thật hơn cả vàng. Tôi hy vọng anh cam tâm tình nguyện tin tưởng tôi, bằng lòng hợp tác với cảnh sát, nhưng nếu cậu vẫn khăng khăng bảo vệ tên K Bích đó, thì tôi sẽ vô cùng, vô cùng thất vọng về anh............"

"Nếu như người mà tôi liều mạng cứu giúp lại cùng một trùm buôn ma túy tình cũ vương vấn không dứt, đổi thành người đó là cậu một tấm chân tình vứt cho chó ăn, anh sẽ thế nào?"

Giang Đình khẽ gật đầu, khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Nghiêm Tà lại càng rõ ràng hơn.

"Tình cũ vương vấn không dứt" Anh mang theo nụ cười như vậy lặp lại, nhướng mày hỏi: "Hóa ra anh cho rằng dùng tên của một cảnh sát chống ma túy để đặt tên cho ma túy không phải là một sự nhục nhã tột cùng, mà là minh chứng cho tình cũ chưa dứt?"

Nghiêm Tà câm nín.

"Hoặc là nói, sở dĩ anh nảy sinh nghi vấn về mặt này căn bản không liên quan gì tới vụ án, thuần túy chỉ là đem dục vọng không dám nói ra miệng trong lòng mình gán ghép lên trên người tôi.............."

Giang Đình kéo dài âm cuối, mang giọng điệu mỉa mai sâu sắc: "Đội phó Nghiêm?"

Ngay lập tức, Nghiêm Tà cứng đờ tại chỗ!

Cái loại tình cảm bí mật không thể nói ra miệng đó, trong lòng biết rõ là một chuyện, nói ra khỏi miệng lại là chuyện khác. Hơn nữa, dưới tình huống vô cùng bế tắc như hiện tại lại bất chấp hậu quả xé ra, lực tác động của loại khó xử này thực sự quá mạnh mẽ.

Đáy mắt Giang Đình hiện ra mấy phần tiếc nuối, nho nhã lịch sự xoay người đi mở cửa, động tác gọn gàng lưu loát phải nói là cực kỳ lạnh lùng.

Nhưng ngay lúc đầu ngón tay anh vừa chạm vào nắm cửa, vai phải bị người chụp lại, sau đó bị ép buộc xoay người lại, ầm! một tiếng đẩy lên cánh cửa, trước khi anh kịp tránh thoát.

"Gán ghép?" Nghiêm Tà lạnh lùng nói: "Anh thật sự cho rằng tôi không dám nói ra miệng?"

Giang Đình bất thình lình ngửa đầu ra sau, nhưng cửa đã ngăn lại góc độ né tránh của anh, Nghiêm Tà dùng tay bóp cằm anh bất ngờ hôn xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio