Chương
Edit: Sabi
Trước cổng bệnh viện.
Mercedes - Benz G chậm rãi tấp lại bên lề đường, Giang Đình nuốt miếng bánh bao sữa trứng cuối cùng, thỏa mãn thở ra.
Nghiêm Tà tắt máy, nhưng không vội xuống xe, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào môi Giang Đình, nhìn cho đến lúc y nuốt xong miếng bánh bao cuối cùng lại uống cạn ly sữa đậu nành, mới nuốt nước miếng một cái, lúng túng nhìn đi chỗ khác: "Đợi lát nữa xong chuyện dẫn anh đi ăn nhé, ngoan ~"
Giang Đình nói: "Không cần, từ khi quen biết anh tới nay thì đây là lần đầu tiên tôi có thể ăn hết hai cái bánh bao, thật hiếm có." Nói xong hồn nhiên làm như không có chuyện gì xuống xe.
Nghiêm Tà: ".................."
Người thừa kế nhà giàu số một Kiến Ninh bị sấm sét oanh tạc, đơ ra tại chỗ, vẻ mặt như vừa trực tiếp lãnh một cú đấm Thiên Mã Lưu Tinh Quyền(), lòng tự tôn mỏng manh của đàn ông rào một tiếng vỡ tan tành.
(Chiêu thức của thánh đấu sĩ Donko trong manga "Saint Seiya" của Kurumada Masami.)
".......................Chúng ta nói cho rõ ràng đi, cái bánh bao trứng sữa đầu tiên là chính anh nói nguội không ăn vứt vào thùng rác, sao có thể coi là trách nhiệm của tôi được?! Còn cái bánh bao nhân đậu đỏ lần trước là anh gặm được một nửa thì ngủ mất, tôi làm sao biết được anh muốn giữ lại đợi lúc tỉnh dậy ăn tiếp............."
Hành lang bên ngoài phòng bệnh, Nghiêm Tà vừa sải bước vừa liên tục quay đầu lại tranh luận, Giang Đình từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, hai tay đút túi quần, điềm tĩnh và thản nhiên coi vạn vật giống như con chó rơm vậy.
"Hú, lão Nghiêm! Cố vấn Lục!" Cao Phán Thanh đang đứng đợi ở cuối hành lang, vội vàng chào đón: "Hai người rốt cuộc cũng tới!"
"Anh đừng nói như kiểu tôi vẫn luôn không cho anh ăn no vậy, tôi là loại đàn ông hẹp hòi không để ý vợ con như vậy sao, tôi chỉ là................" Nghiêm Tà vừa quay đầu lại, vẻ mặt oán trách: "Sao thế lão Cao?"
Cao Phán Thanh bị dọa giật nảy mình: "Hai người............. Hai người vốn có kế hoạch khác?"
Nghiêm Tà nói: "Anh vẫn còn mặt mũi để hỏi nữa à, lúc tôi đang định dẫn cố vấn Lục đến Michellin ăn bữa tối dưới ánh nến dành cho hai người, rốt cuộc lại bị cuộc điện thoại của anh phá hỏng, phải, tất cả là tại anh. Nhìn đi, cố vấn Lục đang làm mình làm mẩy đây này."
Người ngay thẳng như Cao Phán Thanh, phản ứng đầu tiên là: Cái gì? bạn của Nghiêm Tà không giúp phá án nữa?
"Anh đừng nghe anh ấy nói." Giang Đình bất lực nói: "Người bị hại đâu?"
Cao Phán Thanh không ngừng bận bịu: "Đang ở trong phòng bệnh, đi thôi đi thôi."
"Sao chú lại canh giữ ở bên ngoài?" Nghiêm Tà bất mãn hỏi.
"Nào có, em cũng rất muốn ngồi trong phòng bệnh cho thoải mái chứ, vấn đề là cô bé không muốn. Ai biết cô bé bị cái gì kích thích, vừa thấy người lạ thì tựa như bản thân bị khiếm nhã vậy, căn bản không thể nào đặt câu hỏi được, cũng may hôm nay em mặc đồng phục cảnh sát, nếu không với hoàn cảnh lúc nãy, thế nào cũng bị bắt lại dẫn đến đồn công an vì tội lưu manh!"
Nghiêm Tà và Giang Đình đồng thời quay đầu, đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cao Phán Thanh.
Đúng lúc, bên cạnh có một cô y tá nghiêng mắt nhìn sang, lão Cao vô tội buông tay: "Nhìn thấy cô ta không? Chính cô ta vừa hỏi tôi bộ quân phục cảnh sát này có phải là hàng nhái mua trên Taobao với giá hai trăm tệ không, hai anh nói em còn có thể làm được gì!"
Cô y tá đi lướt qua bọn họ, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Một tuần nay, Bộ Vi khi thức khi ngủ, thời gian ngủ nhiều hơn, lúc tỉnh ít hơn. Văn phòng cục nôn nóng muốn thẩm vấn, chỉ có thể điều nhân viên ngày đêm đến trông chừng, nhưng ngay cả lúc Bộ Vi tỉnh thì trạng thái tinh thần cũng đều không tốt, thường xuyên mê sảng, run rẩy sợ hãi, thỉnh thoảng thốt ra được hai câu không ăn khớp.
Cho dù bác sĩ có tài giỏi đến đâu, cũng không thể giải thích cụ thể những triệu chứng mà não người sinh ra sau khi bị kích thích, vì vậy mà đã qua một tuần rồi, cuộc điều tra về núi Thiên Tung gần như lâm vào vũng lầy.
Bọn họ đi tới cửa phòng bệnh, đúng lúc cửa mở ra, một người đàn ông mập mạp mặc âu phục đi giày da đi ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ thì giật mình: "Đội...Đội.......Đội phó Nghiêm?"
Chú của Bộ Vi, Uông Hưng Nghiệp.
Nghiêm Tà ngừng bước chân, tựa hồ cảm thấy có chút hứng thú: "Sao vậy ông chủ Uông, bộ nhìn thấy tôi lạ lắm sao?"
"Ôi trời, dọa chết tôi rồi." Uông Hưng Nghiệp xoa xoa tay, khuôn mặt toàn thịt nặn ra một nụ cười: "Không nghĩ tới các đồng chí cảnh sát có thể cứu được cháu gái tôi trở về, vất vả rồi, nhiều ngày qua còn liên tục trông nom như vậy - tôi còn chưa có thời gian cảm ơn đội phó Nghiêm............."
"Khỏi cần cảm ơn, việc nên làm thôi." Nghiêm Tà hất cằm chỉ vào trong phòng bệnh: "Mấy ngày nay là anh chăm sóc con bé sao?"
"Không thì sao, con bé không thân không thích." Uông Hưng Nghiệp đau khổ nói: "May mà còn có y tá sẵn lòng chăm sóc, bằng không một người đàn ông như tôi làm sao mà hầu hạ? Dù có thuê hộ sĩ tới chăm sóc, lúc này cũng chẳng biết đi đâu mà thuê."
Nghiêm Tà hiểu ý gật đầu.
"Đợi qua chuyện này, tôi nhất định sẽ mời các vị đồng chí cảnh sát uống rượu!" Uông Hưng Nghiệp thở dài: "Haizz.............không nói nữa, bận bịu cả ngày tôi còn chưa được ăn cơm nữa, tôi đi ăn cơm trước đây."
Nghiêm Tà vừa biết thông cảm lại thấu tình đạt lý tiễn anh ta đi.
Người đàn ông mập mạp hòa vào đám đông ở cuối hành lang, Nghiêm Tà hỏi nhỏ Cao Phán Thanh: "Thế Bộ Vi không thể gặp người lạ à?"
"Mấy ngày trước thì không sao, chỉ có hai ngày qua là không bình thường, bác sĩ có nói là do tinh thần bị kích thích gì đó, đều là thuật ngữ chuyên ngành nên em cũng chẳng hiểu lắm, sao vậy?
"Thế lúc cô bé nhìn thấy Uông Hưng Nghiệp thì có phản ứng gì?"
Cao Phán Thanh ngây người, do dự nói: "Cũng không nghe nói có gì bất thường..........Ít nhất không giống như nhìn thấy em, cứ như nhìn thấy quỷ vậy, ngay cả phòng bệnh em cũng không dám ở lại."
Nghiêm Tà như có điều suy nghĩ, nhưng không lên tiếng.
Phòng bệnh trắng như tuyết, Bộ Vi vừa mới uống thuốc xong, đang an tĩnh nằm ngủ trên giường.
Thiếu nữ mười sáu tuổi da trắng như tuyết, lông mày đen nhánh, tóc đen dài xõa trên gối, đôi môi, mũi, gò má thanh tú xinh đẹp rõ nét như được tỉ mỉ vẽ lên; nếu có người đặt tên cho bức tranh này, ngoài trừ cái tên "mỹ nhân say ngủ" ra, thì không có cái tên nào phù hợp hơn nữa.
Giang Đình chỉ nhìn một cái, rồi thờ ơ đặt mông ngồi xuống bên cửa sổ. Nghiêm Tà sờ cằm đứng trước giường bệnh, cẩn thận quan sát rất lâu, lâu đến mức ngay cả Cao Phán Thanh cũng có chút phát cáu, đến lúc không nhịn được lẩm bẩm mấy câu, mới chợt nghe hắn nói ra một câu:
"Cô bé này............."
Cao Phán Thanh sởn gai ốc, nghĩ thầm anh Nghiêm em xin anh, tuy nói mười bốn tuổi trở lên thì không phạm pháp nữa, nhưng nếu anh muốn nói gì không nên nói, em và cố vấn Lục phải giả bộ nghe hay là giả bộ không nghe được đây?
"................Phẫu thuật thẩm mỹ?"
Cao Phán Thanh bất ngờ không kịp đề phòng: "Hả?"
Nghiêm Tà vô tội ngẩng đầu lên, đối mặt với Cao Phán Thanh đang trợn mắt há mồm.
Nghiêm Tà, cảnh sát, chòm sao sư tử. Không có mệnh nam thẳng nhưng mắc bệnh thẳng nam, tin chắc trên đời này chỉ có hai màu son là hồng và đỏ, kính áp tròng thẩm mỹ là tên gọi khác của kính áp tròng, các nữ diễn viên trên tivi đều đẹp tự nhiên không đánh axit hyaluronic, mấy cô gái chân dài hai mét trên mạng chỉ là do tìm được góc độ trời sinh đẹp mắt mà thôi.
Trong nháy mắt khi hắn đưa ra câu hỏi như vậy, lòng Cao Phán Thanh bị chấn động thật sâu.
"Anh cảm thấy chỗ nào không giống nguyên bản?" Cao Phán Thanh không nhịn được hỏi.
"Không biết," Nghiêm Tà cũng rất mờ mịt, "Chỉ cảm thấy lớn lên có hơi lạ. Cố vấn Lục thấy sao?"
Giang Đình ngồi ngay ngắn trên ghế bành chậm rãi tiêu hóa hai cái bánh bao ngọt của anh, nói: "Tôi không nghiên cứu về công nghệ y học thẩm mỹ................"
Nghiêm Tà: "???"
"Với lại," Giang Đình khéo léo nói, "Nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt vừa ý đến năm phút như nhìn người chết giống anh, cảm thấy kỳ quái cũng là chuyện bình thường."
Lời còn chưa dứt, Nghiêm Tà đột nhiên bước tới, nắm lấy vai Giang Đình buộc anh phải ngẩng đầu lên, sau đó nhìn chằm vào anh một lúc lâu.
Giang Đình: "............."
Cao Phán Thanh: "...................."
Bầu không khí trong phòng bệnh tràn ngập sự yên tĩnh quỷ dị, một lâu sau, trước khi con ngươi nhìn chòng chọc của lão Cao sắp bay ra khỏi cửa sổ Nghiêm Tà mới buông Giang Đình ra, xem chừng có vẻ rất hài lòng: "Không cảm thấy kỳ quái."
Sau đó còn bồi thêm một câu: "Còn rất đẹp nữa."
Từ sắc mặt của Cao Phán Thanh, điều anh ta cảm thấy lo lắng nhất lúc này là cố vấn Lục sẽ bất ngờ nhấc cái ghế lên đập Nghiêm Tà, hoặc sẽ gọi yêu cầu cảnh sát bắt Nghiêm Tà với lý do giở trò lưu manh.
Trên giường bệnh vang lên tiếng rên rất nhỏ, Bộ Vi tỉnh.
Cố vấn Lục còn chưa kịp ra tay đánh đội phó Nghiêm, ba người đồng thời nhìn lại. Chỉ thấy đôi mắt của Bộ Vi chậm rãi mở ra, còn chưa tỉnh táo lắm nhìn xung quanh một vòng, giống như đang tìm kiếm ai đó, sau đó lần lượt rơi vào trên mặt Cao Phán Thanh, Nghiêm Tà và Giang Đình.
"Bộ Vi?" Nghiêm Tà xác nhận hỏi.
".................."
"Chú là Nghiêm Tà đội phó đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố Kiến Ninh," hắn móc thẻ cảnh sát sáng choang từ sau túi quần ra, chậm rãi nói: "Có chút vấn đề quan đến sự việc trên núi Thiên Tung, chú hy vọng có thể trao đổi với cháu một lát."
Đôi mắt của Bộ Vi khẽ run lên, tựa như có một loại nghi ngờ và sợ hãi từ sâu trong xương tủy từ từ khôi phục dưới đáy lòng. Sau đó, tầm mắt của cô bé từ trên mặt Giang Đình nhìn về phía Nghiêm Tà, làm như không thấy biểu tình hết sức ôn hòa của Nghiêm Tà, cũng không để ý tới cái thẻ cảnh sát sáng loáng kia.
"Bạn học Bộ Vi?" Nghiêm Tà ôn hòa nói: "Đừng sợ, bọn chú là cảnh sát, cháu an toàn rồi."
Không ngờ, vừa dứt lời, Bộ Vi trở mình bò dậy, động tác nhanh nhẹn như rút một cái roi điện ra!
Cao Phán Thanh: "Anh Nghiêm, từ từ, tình hình không ổn.............."
Một chữ cuối cùng còn chưa rơi xuống, Bộ Vi đột nhiên ôm chặt hai tay vào ngực, khản tiếng hét ầm lên!
Tiếng hét bén nhọn thống khổ, phản ứng đầu tiên của tất cả là lùi lại hai bước, ngay cả Giang Đình đang ngồi trên ghế cũng đột nhiên đứng lên.
"Aaaaa............"
"Không sao rồi, Bộ Vi! Cháu đã được an toàn! Bình tĩnh!" Nghiêm Tà còn tưởng rằng chuyện gì đã xảy ra, nên thấp giọng quát, muốn tiến về phía trước giữ cô gái nhỏ đang sợ hãi bất an lại. Nhưng Bộ Vi vừa hét vừa liều mạng duỗi chân lùi về phía sau, váy ngủ bị đẩy lên một nửa, lộ ra bắp đùi trắng nõn, Nghiêm Tà hít sâu một hơn, kiên định đứng lại không dám bước lên phía trước nữa.
Trên hành lang vang lên tiếng chạy ầm ầm, ngay sau đó y tá khẩn trương vọt vào: "Sao vậy? Sao vậy? Có chuyện gì vậy?!"
"Aaaaaaaaa!!" Bộ Vi bịt tai lại, tóc tai bù xù, đạp chăn lung tung, có thể nói là điên cuồng. Tiếng hét vô cùng sắc bén kia xé rách màng nhĩ của mọi người, vang vọng trên hành lang, không ít người nhà ở các phòng bệnh bên cạnh cũng nhao nhao thò đầu ra, kinh ngạc chăm chú theo dõi động tĩnh bên này.
"Đừng tới đây! Đừng tới đây!!"
"Đừng sợ, đừng sợ, chị y tá ở đây, không sao không sao................"
"Đứng tới đây! Aaaaaaaaaaaa!!"
Chiếc váy ngủ mỏng manh trên người Bộ Vi căn bản không che được cái gì, rất nhanh bị cô bé lôi kéo cho rối tinh rối mù, lộ ra một mảng vai lớn đẹp đẽ trắng như tuyết, hõm vai còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Y tá vội vàng ôm cô bé vào lòng an ủi, rất lâu sau tiếng hét của cô bé mới dần dần hạ xuống, biến thành tiếng khóc nức nở và run rẩy.
"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, cảnh sát sẽ không làm hại em................" Y tá vừa nhỏ giọng an ủi, vừa giúp Bộ Vi chỉnh lại váy ngủ, đau lòng rút khăn giấy ra lau nước mắt loang lổ trên mặt cô bé.
Nghiêm Tà nhìn cảnh này, từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể thoáng nhìn thấy nửa gò má của Bộ Vi trong ngực y tá.
Người hôn mê bất tỉnh luôn khó nhìn rõ thần vận, nhưng bây giờ khi Bộ Vi tỉnh, khi cô bé không liều mạng giãy giụa đến mức phát điên, dung mạo rõ nét cùng nét mặt kia khiến lòng hắn khẽ nhúc nhích, thấp thoáng sinh ra một loại cảm giác rất vi diệu.
Cảm giác ngũ quan đó có chút.............
Hơi giống..............
Y tá sợ Bộ Vi tiếp tục bị kích thích, ra hiệu cho cảnh sát đi ra ngoài trước, không nghĩ tới vừa quay đầu đã bắt gặp Nghiêm Tà không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô bé, ánh mắt kia chính xác là nhìn chòng chọc.
"Khụ khụ!" Y tá nổi giận.
"Anh Nghiêm," Cao Phán Thanh nhỏ giọng gọi: "Anh Nghiêm! Này!"
Nghiêm Tà hoàn hồn, lúc này mới nhận ra mình thất thố: "À, tôi chỉ................."
"Các anh có thể ra ngoài trước không? Đến giờ bệnh nhân thay thuốc rồi, lát nữa hãy vào!" Y tá xụ mặt quở mắng, lại dùng âm lượng mà tất cả mọi người ở đó có thể nghe được bổ sung một câu: "Tố chất rèn luyện đâu?"
Nghiêm Tà: "................."
"Mấy ngày trước cô bé cũng như vậy?! Bác sĩ không giải thích được?!" Nghiêm Tà đè nén lửa giận hỏi.
Ba cảnh sát bị buộc phải ra khỏi phòng bệnh, đứng trên hành lang, bị vô số ánh mắt nghi ngờ quanh quẩn khắp người, tiếng xì xào bàn tán ở các phòng bệnh xung quanh không dứt. Cao Phán Thanh lo lắng tận lực phẩy phẩy quân hàm trên vai, mới nhỏ giọng nói: "Em nào có biết gì, bọn tiểu Trương chỉ nói với em rằng cô bé run rẩy không nói nên lời, cũng không nói cô bé có thể hét đến đê-xi-ben này, đây rõ ràng là người điên văn biến thành người điên võ luôn rồi."
Nghiêm Tà giống như nhớ ra cái gì đó: "Đã làm kiểm tra phụ khoa chưa?"
"Làm rồi!" Cao Phán Thanh thì thầm: "Chưa bị rách."
Vậy thì thật khó hiểu.
Nghiêm Tà bất lực thở dài, quay đầu qua vừa vặn nhìn thấy Giang Đình đeo khẩu trang lên, đứng dựa vào chân tường hành lang dưới cửa sổ, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài không phân biệt được là vui mừng hay tức giận, ngược lại có hơi thờ ơ không quan tâm.
"Này," Nghiêm Tà xê dịch mấy bước, đến gần anh, hiếm thấy hắn ngượng ngùng nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi tôi chỉ.......Tôi thực sự............."
Giang Đình ngoắc ngoắc ngón tay.
Đội phó Nghiêm lập tức cúi đầu xuống, lắng nghe chuyên gia Giang Đình che nửa mặt, nhẹ nhàng nói: "Dưới mười tám tuổi là vô đạo đức............."
"Này!!"
Nghiêm Tà suýt chút nữa tắt thở, còn chưa kịp giải thích thì cửa phòng bệnh lại mở ra. Y tá với khuôn mặt lạnh băng như chủ nhiệm giáo huấn đi ra, không đợi cảnh sát lên tiếng đã nói: "Tinh thần của con bé không được ổn định, mấy ngày nay trừ chú con bé ra, chỉ cần thấy mặt bất kỳ người đàn ông nào khác sẽ bị kích thích. Ba người đàn ông tập các anh tập trung tụ tập trong phòng bệnh càng khiến con bé không chịu nổi, tôi đề nghị nếu mấy anh muốn lấy lời khai, thì cứ đợi đi."
Nghiêm Tà lạnh lùng nói: "Chúng tôi có thể đợi, nhưng trình tự phá án thì không đợi được. Cảnh sát không phải vì con bé mới đi bắt tội phạm, vụ án trước mắt nạn nhân cũng phải trung thực phối hợp điều tra!"
"Vậy thì kêu nữ cảnh sát tới!" Y tá cũng không tỏ ra yếu thế: "Chỗ các anh không có nữ cảnh sát nào sao? Cả ngày một đám đại ca dồn đống trong phòng bệnh, rốt cuộc muốn làm gì?!"
Nghiêm Tà lười phản bác nửa câu sau của cô ta, nhưng nửa câu đầu khiến hắn tự hỏi.
Tình huống này của Bộ Vi, phải lập tức đặt câu hỏi khi cô bé tỉnh, nếu điều động nữ cảnh sát có chuyên môn từ đơn vị tới, hiện tại cũng không tìm được người vừa thích hợp vừa có kinh nghiệm. Với lại, hai nữ cảnh sát chính thức duy nhất làm việc tại hiện trường, một người thì đang chấp hành việc áp tải ở vùng khác, một người thì sáu tháng trước bị dọa sảy thai phải ở nhà giữ thai - bình thường sai khiến làm việc như trâu cũng được, nhưng thời điểm này phân công nhiệm vụ cho phụ nữ có thai, chưa nói đến việc có thể gặp chuyện không may, thì bản thân Nghiêm Tà cũng thấy không ổn.
Hắn hít sâu một hơi, trong đầu linh quang chợt lóe, hỏi Cao Phán Thanh: "Hàn Tiểu Mai đâu?"
"Hả?"
"Sao từ sau khi từ Giang Dương trở về tôi vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, cô ta đâu? Từ chức?"
"À, hôm nay xin nghỉ phép rồi." Cao Phán Thanh khó xử nói: "Kỳ kinh nguyệt, đau bụng kinh, anh chưa nhìn thấy khuôn mặt đó chứ, tái đến mức dọa người ấy."
"......................" Nghiêm Tà không tin được nói: "Mua hộp thuốc giảm đau sẽ đắt chết cô ta hả?!"
Cao Phán Thanh không dám lên tiếng.
"Nếu mang thai sinh con, nghỉ chế độ thai sản thì không thành vấn đề, tôi sẽ phê duyệt nghỉ cho con bú. Nhưng theo tôi được biết thì kỳ kinh nguyệt một tháng một lần, chẳng nhẽ một năm phải phê duyệt cho nó nghỉ phép mười hai lần đau bụng kinh? Vậy sao ban đầu tuyển thực tập, tôi lại không nghe trường cảnh sát chỉ cần nam sinh là được?!" Ngón trỏ Nghiêm Tà bấm điện thoại, ra hiệu cho Cao Phán Thanh: "Gọi điện thoại! Bảo cô ta lập tức đến đây cho tôi!"
Nước mắt già nua của Cao Phán Thanh tuôn rơi, không bảo vệ được thủ hạ của mình, chỉ có thể nhu nhược đi gọi điện thoại.
"Anh cũng thật là.............." Giang Đình dùng một tay đỡ trán.
Nghiêm Tà vẫn chưa nguôi giận, đứng thẳng trước cửa sổ hành lang bệnh viện, chân dài vai rộng, một tay đút túi quần, giống như một cây bạch dương lạnh lùng sắc bén, lờ đi ánh mắt tức giận nhưng không dám nói ra của y tá, hừ một tiếng: "Không phải việc của tôi, muốn chiếm được lợi thế của tổ hiện trường, thì phải làm việc theo tiêu chuẩn của tổ hiện trường. Có rất nhiều nam sinh trường cảnh sát đánh nhau vỡ đầu vì vị trí thực tập của cô ta, nếu cô ta muốn tôi cũng rất vui lòng chuyển cô ấy sang làm công việc văn phòng, tôi cũng đâu có ý kiến gì, đảm bảo mỗi ngày sáng chín tối sáu một phút tăng ca cũng không cần thêm, không có lý do gì mà cây mía lại có hai đầu ngọt hết."
Giang Đình lẩm bẩm: "Thế nên, anh mới ế bằng thực lực."
Nghiêm Tà mới đầu không hé răng, tựa như cam chịu. Hai người im lặng đứng trước cửa sổ mấy phút, mới nghe hắn đột ngột thốt ra một câu: "Không phải."
Giang Đình: "?"
Nghiêm Tà dường như đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt lại liếc anh, một lúc lâu sau nói:"Là vì chưa gặp được người tôi thật sự thích."
Giang Đình: "................"
Bầu không khí đột nhiên trở nên khác thường, ngay cả làn gió nhẹ phe phẩy ngoài cửa sổ cũng trở nên đặc biệt rõ ràng, ngứa ngáy chui vào trong cổ.
"...............Tôi đi vệ sinh," Giang Đình nặn ra một câu, làm như chưa nghe được cũng như chưa có chuyện gì xảy ra, cúi đầu vội vàng rời đi.
Nghiêm Tà nhìn bóng lưng của y biến mất ở phía xa, mắt không chớp, rất lâu sau thở dài một hơi không biết vì thất vọng hay là mong đợi nữa.
Cao Phán Thanh vẫn chưa quay lại, y tá đã rời đi. Nghiêm Tà đứng một mình một lát, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, lại vòng trở lại cửa phòng bệnh, nhìn trộm vào trong qua cửa kính.
Bộ Vi đã bình tĩnh lại, một mình dựa vào đầu giường bệnh, cúi đầu nhìn chằm chằm đầu gối của mình, bộ dáng kia cực kỳ yếu đuối, cũng không biết đang suy nghĩ gì hay chỉ đang ngẩn người.
Nghiêm Tà nheo mắt nhìn lại gò má của cô bé, cảm giác mơ hồ cùng kỳ quái kia lại trở lại.
Nhưng tại sao? Hắn nghĩ.
Cảm giác này là gì? Vì sao mọi người đều không có ai phát giác được?
Bộ Vi nhúc nhích, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn về phía trước, một lát sau như phát hiện ra điều gì đó đột nhiên quay đầu, vừa vặn đụng phải tầm mắt đang quan sát của Nghiêm Tà.
Trong khoảnh khắc hai người đối mặt, đồng thời sửng sốt, sau đó một tia chớp đánh thẳng vào đầu Nghiêm Tà!
Hình như, hắn đã biết tại sao mình lại luôn có cảm giác kỳ quái rồi.
Từ góc độ nhìn nghiêng, nhất là khi cô bé từ dưới nhìn lên, có cảm giác rất giống Giang Đình!