Chương
Edit: Sabi
"A lô, lão Cao, anh vừa xem tin nhắn rồi, nghĩ cách kiểm tra xem mẹ ruột của Lý Vũ Hân cùng với cha mẹ của Bộ Vi lúc còn sống có mua ma tuý chung một nguồn không.......... Hả, bọn họ không ở cùng một khu vực? Nói thừa, anh đương nhiên biết họ không ở cùng một nơi, trước tiên chú đi bắt mẹ ruột Lý Vũ Hân lại đã, thẩm vấn ra đường dây cung cấp rồi tiếp tục tìm hiểu nguồn gốc, chẳng lẽ còn không tìm được giao điểm của mạng lưới buôn bán ma túy ở hai địa phương này sao?"
Giọng của Cao Phán Thanh từ bên kia điện thoại truyền tới: "Được, anh Nghiêm. Bây giờ em sẽ lập tức thông báo cho đồn công an huyện Giang Dương đi bắt người."
"Nạn nhân đầu tiên của vụ bắt cóc liên hoàn này rất có thể có liên quan đến mạng lưới buôn bán ma túy này, nhớ thông báo cho anh khi có tin tức từ Giang Dương." Nghiêm Tà vừa định cúp điện thoại, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó: "A lô a lô, lão Cao, khoan cúp máy. Nói với các anh em huyện Giang Dương làm việc nghiêm túc cho anh, làm xong việc tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ, đừng để đến lúc đó lại chế giễu đại ca thành phố trực thuộc tỉnh chúng ta nghèo kiết xác, muốn ngựa chạy lại không muốn cho ngựa ăn cỏ."
Cạch!
Một bác sĩ đẩy cửa bước vào phòng vệ sinh, vừa vặn nghe thấy hắn nói "Các anh em huyện Giang Dương" làm mở đầu cho nửa câu sau.
"Hiểu rồi!" Chiếc di động quốc nội do Cục thành phố phát khiến câu trả lời của Cao Phán Thanh vọng lại: "Quy tắc cũ, tuyệt đối không để cho các anh em vì đại ca làm việc phải chịu thiệt thòi!"
Nghiêm Tà hài lòng ừ ừ mấy câu, ấn phím kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn.
Bác sĩ: "..................."
Nghiêm Tà: "......................"
Giờ phút này, cảnh tượng trong mắt bác sĩ là như vầy:
Một người đàn ông cao gần một mét chín, ống tay áo sơ mi xắn lên tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt hoàn toàn là khí thế trộm cướp giống mấy tên đại ca thời xưa, miệng vừa ngậm điếu thuốc vừa nói chuyện điện thoại phân phó công việc cho đàn em, không biết tối nay tập hợp đàn em chuẩn bị đi chém nhau ở vùng nào.
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Nghiêm Tà cứng lại giữa không trung, bên người là mấy chữ cấm hút thuốc to rõ ràng cực kỳ bắt mắt.
Nghiêm Tà: "Xin lỗi xin lỗi................"
Bác sĩ: "Đại ca, anh hút, anh cứ hút đi.............."
Nghiêm Tà ngẩn ra, trợn mắt nhìn tên bác sĩ nhanh chóng chạy đi. Tốc độ cực nhanh, đến Lưu Tường đốt pháo cũng đuổi không kịp.
(Lưu Tường: vận động viên điền kinh Trung Quốc.)
"Phụt............." Nghiêm Tà quay đầu nhìn lại, Giang Đình đang đứng trong buồng che miệng cười, vừa thấy hắn quay đầu thì lập tức hắng giọng khôi phục vẻ mặt vô cảm, "Sao vậy, đi thôi."
"Anh cười cái gì?" Nghiêm Tà chỉ chỉ về phía mà tên bác sĩ vừa chạy thục mạng kia: "Đây chính là cái tên vừa đi tiểu kia, không nghe ra giọng nói là của một người đúng không? Cái bộ dạng gấp gáp đi tiểu liên tục mà nước tiểu không bao giờ vơi kia vừa nhìn là biết thận quá tải, còn khoác lác gì mà buổi tối cho vợ ăn no, có thể so với tôi sao?"
Giang Đình: "Đi đi đi.............."
"Tối nay anh sẽ biết," Nghiêm Tà xấu xa dùng cùi chỏ thúc y một cái, đang định kéo anh đi ra ngoài: "Thận của đàn ông anh không thử sẽ không biết được đâu."
"Đợi đã," Giang Đình hất tay hắn ra: "Anh đi ra ngoài trước."
"Làm gì?"
"Hai phút sau tôi ra."
"Không đúng, anh muốn làm gì?"
Hai người trợn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau Giang Đình rốt cuộc chịu thua, thốt ra hai chữ: "Dương Mị..................."
Nghiêm Tà lập tức hiểu rõ.
Vừa rồi lúc hắn chạy vào không đụng phải Dương Mị, nhưng nhỡ may lúc này Dương Mị vẫn đang chờ bên ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ cùng lúc đi ra, lại tiếp tục liên tưởng hai người nán lại trong phòng vệ sinh nam những hai mươi phút..............
Nghiêm Tà vui vẻ, nói: "Được rồi."
Giang Đình xua tay ra hiệu hắn đi nhanh lên: "Đừng để cho Dương Mị thấy."
Nghiêm Tà dập tàn thuốc, vừa chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ tới mình hình như đã quên mất chuyện gì đó, lại quay lại, bất chấp ghé vào cổ áo Giang Đình ngửi một cái, sau đó áp tới nâng đầu anh lên dùng sức xoa xoa phần tóc ở sau gáy, mới nhìn anh nở nụ cười, sau đó quay người đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Cửa mở ra rồi đóng.
Giang Đình thở dài, hoạt động xương cổ một chút, định dựa vào động tác này để lắng lại các loại cảm thụ mất mát, buông thả và bối rối khó tả ở trong lòng. Ngay lúc pháo đài tâm lý bất khả chiến bại của anh lại lần nữa được dựng lên, thì lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nghiêm Tà vọng tới từ hành lang ngoài cửa, giống như một trăm cái máy ủi đất Lanxiang ầm ầm chạy qua, phút chốc ào ào ủi sạch bức tường tâm lý mà anh vừa xây lên:
"Ơ, đây không phải là bà chủ Dương đó sao!"
Giang Đình: "...................."
"Đội phó Nghiêm," Dương Mị cảnh giác: "Anh ở đây làm gì? Anh Giang đâu?"
Nghiêm Tà nở một nụ cười ám muội.
Giờ phút này không chỉ Giang Đình trong nhà vệ sinh, ngay cả Dương Mị vừa nhìn thấy nụ cười này cũng không nhịn được muốn cởi giày cao gót đánh vào khuôn mặt kia. Hắn chậm rãi lặp lại: "Anh Giang của cưng?"
Hắn dừng một chút, khóe miệng nhếch lên: "Thế thì cưng phải đi hỏi anh ấy chứ."
Dương Mị: ".................?"
Nghiêm Tà hai tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung thoải mái bước đi giữa cái nhìn chằm chằm của Dương tiểu thư.
Dương Mị khó hiểu đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, ánh mắt nghi ngờ di chuyển qua lại giữa bóng lưng càng ngày càng xa của Nghiêm Tà cùng cửa nhà vệ sinh nam, cuối cùng nhịn không được hướng về phía phòng vệ sinh, cẩn thận gọi: "Anh Giang?Anh Giang, anh có trong đó không?"
Mà anh Giang của cô giờ phút này đang ngẩng đầu nhìn trời, im lặng không lên tiếng.
"Anh Giang, anh không sao chứ?"
Giữa lúc mạch suy nghĩ của Dương Mị đang như ngựa hoang đứt cương, những hình ảnh không thể miêu tả bằng lời đang lan ra với tốc độ ánh sáng, thì điện thoại lại đột nhiên buzz một tiếng, một tin nhắn văn bản được gửi từ Giang Đình:
"Anh đang ở bãi đậu xe đợi em, em đâu?"
"Bãi đậu xe?" Dương Mị như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc khó hiểu: "Anh Giang rời đi lúc nào?"
Cho dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng Giang Đình lại có một loại ma lực nào đó khiến cho người xung quanh ai nấy đều lười động não, Dương Mị lẩm bẩm rời khỏi cửa nhà vệ sinh nam, hào hứng đi vào thang máy.
Giang Đình nghe thấy tiếng cộp cộp cộp của giày cao gót càng ngày càng xa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nhàn nhã đi ra cửa. Lúc anh tới đã để ý, dưới lầu bệnh viện này có hai bãi đậu xe một phía đông và một phía tây, lát nữa nếu Dương Mị gọi điện thoại tới hỏi sao lại không thấy người, anh chỉ cần nói là mình đi sai đường, ban nãy đợi ở bãi đậu xe khác là được.
Chiến lược gia - đội trưởng Giang ấn nút thang máy, nhìn về phía cửa kim loại chỉnh vạt áo, một giây sau toa thang máy từ trên đi xuống dừng lại, cửa hướng về phía hai bên từ từ mở ra.
Giang Đình: ".................."
Dương Mị: ".................."
Bầu không khí rơi vào yên tĩnh.
"Vừa rồi, vừa rồi thang máy bị trục trặc................" Dương Mị lắp ba lắp bắp.
Giang Đình đỡ trán, một lúc lâu sau mới nói: "Vừa rồi, đầu óc của anh cũng bị trục trặc."
Trong phòng bệnh trắng nhợt như không còn sức sống, tầm mắt tan rã của Bộ Vi chăm chú nhìn thật lâu vào khoảng không.
Lần giãy giụa khóc nháo vừa rồi, khiến tóc và váy ngủ của cô bé đều bị kéo thành một mớ lộn xộn. Hàn Tiểu Mai cẩn thận phủi bụi bặm trên người cô bé, lại tháo bím tóc của cô bé ra, dùng lược cẩn thận chải lại mái tóc, rồi búi tròn lại.
"Tóc của em nhìn thích thật, nếu tóc chị được một nửa mềm mại bóng bẩy như của em thì thật tốt, haizz." Hàn Tiểu Mai tiện tay cầm gương lên, cười nói: "Kiểu tóc này có hài lòng không?"
Tầm mắt không có tiêu cự của Bộ Vi chậm rãi tập trung lại, nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình ở trong gương.
Một lát sau, Hàn Tiểu Mai đột nhiên phát hiện, khóe miệng cô bé chậm rãi hiện ra độ cong có thể gọi là mỉm cười:
"Chị................."
Từ hôm qua đến giờ, đây là lần đầu tiên Hàn Tiểu Mai thấy cô bé chủ động mở miệng, lập tức hăng hái tập trung toàn bộ sự chứ ý: "Ừ?"
Bộ Vi nói: "Chị cũng rất xinh đẹp."
"Em nói chị hả? Chị thì không được, từ nhỏ đã khô xơ rồi." Hàn Tiểu Mai bưng mặt cười nói: "Sau kỳ thực tập này thì càng xơ hơn nữa, mỗi tuần lúc nào cũng ngày đêm đảo lộn, suốt ngày nóng trong người, mới vào Cục thành phố không bao lâu mà da dẻ đã bị lão hóa như bà cô ba mươi tuổi, hì hì........"
Bộ Vi khẽ hỏi: "Cấp trên của chị rất hung dữ sao?"
Hàn Tiểu Mai lập tức hiểu được cô bé đang nói tới Nghiêm Tà.
Đây là một dấu hiệu tốt. Một khâu rất quan trọng trong lúc đàm phán thẩm vấn, chính là cùng đối tượng trò chuyện kéo gần khoảng cách, loại bỏ thân phận cảnh sát làm cho đối tượng tự nhiên cởi bỏ sự phòng bị, một khi trong lòng đối phương bỏ xuống sự ngăn cách đối với bạn, là vừa có thể dùng thái độ chủ động phối hợp tra hỏi, vừa có thể cung cấp được nhiều manh mối hơn.
"Em nói đội phó Nghiêm sao? Anh ấy nhìn qua thì rất hung dữ, thực ra con người cũng khá tốt, thường xuyên tự bỏ tiền túi ra mua đồ ăn cho bọn chị, còn rất tận tâm tận lực dẫn dắt thực tập sinh bọn chị nữa." Khóe mắt Hàn Tiểu Mai trộm nhìn vẻ mặt của cô bé, suy nghĩ một chút rồi cố ý nói: "Sở dĩ ngoài mặt anh ấy nghiêm nghị như vậy, là vì anh ấy không giỏi việc kết thân với các cô gái, trên thực tế anh ấy rất nhút nhát. Nghe nói đi coi mắt đều bị mấy cô gái cự tuyệt, đến bây giờ còn chưa kết giao với bạn gái đâu."
Khóe miệng của Bộ Vi miễn cưỡng nhếch lên: "Em hơi sợ người đó, nhưng................."
Hàn Tiểu Mai nhạy bén nhận ra một phần vạn muốn nói lại thôi kia: "Nhưng gì?"
Bộ Vi ôm đầu gối, vành mắt lại hơi ửng đỏ.
Cô bé trời sinh có một loại phong thái đặc biệt kích thích lòng thương xót của mọi người, không chỉ với người khác phái, ngay cả người đồng giới cũng vậy. Hàn Tiểu Mai nhìn đôi mắt ngấn nước của cô bé, tâm lập tức mềm nhũn hơn nửa, ôm bả vai của cô bé khuyên nhủ: "Không sao, nói cho chị biết, chị sẽ không nói với ai đâu."
"............Xưa nay chưa từng có ai ôm em, ba em chỉ biết đánh em, uống rượu vào rồi sẽ đánh em để trút giận... Chưa từng có ai giống như vậy, giống như anh lớn ôm lấy em..............." Bộ Vi run rẩy hít vào một hơi, chôn mặt vào trong cánh tay Hàn Tiểu Mai: "Cái cảm giác đó, loại cảm giác an toàn đó, em thật sự chưa bao giờ trải qua loại cảm giác an toàn đó........huhuhu..."
Bộ Vi suy cho cùng còn chưa đến tuổi bàn về phong tình, hoàn toàn không ý thức được vẻ đẹp của mình, khóc òa lên như một đứa trẻ. Nhưng cũng chính vì như vậy, tiếng khóc của cô bé mới chạm đến lòng người, Hàn Tiểu Mai không ngừng vỗ về tấm lưng gầy guộc của cô bé, tức giận nghĩ thầm nếu như mình có một em gái hoặc một cô con gái xinh đẹp như vậy, mỗi ngày yêu thương còn không kịp, trên đời này sao lại có người nỡ lòng đánh con bé chứ?
"Chị, chị nhất định không được nói cho người khác biết, em..........em thật sự rất sợ, em sẽ ngoan ngoãn phối hợp, em có thể phối hợp!............"
"Được được được, không nói, không nói." Hàn Tiểu Mai vừa lấy tay áo lau nước mắt cho cô bé, vừa vội vàng dỗ dành: "Chị đảm bảo sẽ không nói cho người khác biết, nào, chị lột đào cho em ăn."
Bộ Vi thút tha thút thít, bả vai run run, ngẩng mặt lên đáng thương nhìn Hàn Tiểu Mai: "Em có thể................"
"Có thể cái gì?"
Trong ánh mắt khích lệ của Hàn Tiểu Mai, cô bé nuốt nước bọt một cái, mới vất vả lấy hết dũng khí, nói: "Có thể thăm............Thăm Thân Hiểu Kỳ một lát không?"
Yêu cầu này của cô bé đối với cảnh sát mà nói là cầu còn không được, dù là một cảnh sát thực tập mới ra đời như Hàn Tiểu Mai cũng hiểu rõ, chủ động tiếp xúc với người bị hại thường thường là bước đầu tiên người làm chứng nguyện ý đứng ra giúp đỡ cảnh sát.
"Được, không thành vấn đề!" Hàn Tiểu Mai mừng rỡ, sau đó đột nhiên phản ứng kịp: "Nhưng chị không có quyền hạn dẫn em đến phòng chăm sóc đặc biệt - em đợi một lát! Chị đi rồi quay lại!" Vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng bệnh, đứng trên hành lang vội vã bấm điện thoại:
"A lô, đội phó Nghiêm?"
"Anh mặc kệ ba của Lý Vũ Hân có thái độ gì, chống đối phản kháng cũng được, không bạo lực không hợp tác cũng tốt, con gái ông ta hiện đang nằm trong phòng pháp y Cục thành phố chúng ta, nếu ông ta không chủ động phối hợp với đồn công an huyện Giang Dương cung cấp manh mối, đừng trách anh đây tự mình xuống Giang Dương bắt ông ta dẫn về Kiến Ninh!...........Cái gì? Không hợp quy củ? Bố đờ cờ mờ quy củ nhé, phá án mới là quy củ đầu tiên của cảnh sát điều tra hình sự chúng ta!!............Mã Tường, chú đợi chút, con nhóc Hàn Tiểu Mai đang gọi điện cho anh."
Nghiêm Tà giữ cuộc gọi của Mã Tường, nhận điện thoại của Hàn Tiểu Mai: "Sao lại là cô?"
Theo giọng nói háo hức từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, sắc mặt của Nghiêm Tà dần dần xảy ra biến hóa vô cùng cổ quái: "...............Anh khiến cho con bé cảm thấy an toàn?"
"Con bé từ nhỏ đã bị ba mình bạo hành, cái tên họ Uông mập mạp kia cũng không giống người đứng đắn gì, có lẽ từ trước đến giờ con bé chưa tiếp xúc với một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy nào. Bây giờ con bé muốn đi gặp Thân Hiểu Kỳ, em cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có, là dấu hiệu quan trọng cho thấy người bị hại muốn mở lời với cảnh sát! Cho nên, nếu anh qua đây đưa con bé đến phòng chăm sóc đặc biệt, có lẽ sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn đến ý thức chủ quan của con bé............."
Trong thoáng chốc, suy nghĩ của Nghiêm Tà xuất hiện lỗ hổng, từ sâu trong ý thức, một cảnh tượng tương tự dần dần hiện ra ánh sáng ấm áp.
Đó là đêm nọ trong căn hộ yên tĩnh, cây nến đang cháy phát ra tiếng vang tí tách, Giang Đình ngồi phía đối diện bàn ăn ăn phần mì ý của anh, hai mắt thích thú híp lại. Bộ dáng kia vừa tràn đầy sức sống lại vừa rạng rỡ, ở trong mắt Nghiêm Tà thậm chí còn có phần đáng yêu, tất nhiên là Nghiêm Tà biết rõ, Giang Đình không chú ý mình đã lén nhìn anh rất nhiều lần.
"Cảm ơn anh."
"Cảm ơn tôi cái gì?"
"Tôi cũng không biết............Có lẽ là vì anh khiến cho người xung quanh có cảm giác an toàn."
Nghiêm Tà dữ dằn quen rồi, lần đầu tiên có người nói ở bên cạnh hắn có cảm giác an toàn, giống như bị vuốt mèo gãi vào miếng thịt mềm nhất trong lòng, dư vị vẫn còn lượn lờ đến bây giờ.
"Được thôi," Nghiêm Tà ngắt lời Hàn Tiểu Mai, "Cô quay lại phòng bệnh đợi anh, anh lên ngay."
Hàn Tiểu Mai mãn nguyện: "Vâng!"
Tình huống của Thân Hiểu Kỳ và Bộ Vi không giống nhau, tuy nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ dựa vào máy móc để duy trì hô hấp, nhưng cha mẹ họ hàng nhà họ thân đúng giờ mỗi ngày đều thay phiên nhau đến túc trực, trước giường bệnh chưa bao giờ thiếu người.
Thật ra tình trạng của nạn nhân đã đến bước này, hầu hết mọi người đều muốn bỏ cuộc, chỉ còn có cha mẹ là không cam lòng ra sức cầu khẩn tia hy vọng cuối cùng. Cho nên, khi Nghiêm Tà dùng tư cách cá nhân hỏi bọn họ có muốn chuyển đến bệnh viện tư nhân thử nghiệm phương pháp điều trị mới chưa được chính thức đưa vào trong nước không, hai vợ chồng nhà họ Thân đồng ý không do dự, thậm chí còn cảm kích đến nỗi kiên quyết muốn đưa tiền cho Nghiêm Tà ngay tại chỗ - đầu óc bọn họ choáng váng, không nghe rõ câu "bệnh viện tư nhân kia là do ba của tôi bỏ tiền đầu tư" mà Nghiêm Tà đã nói.
Hiện tại điều duy nhất bọn họ chờ đợi chính là lô thuốc kia được nhập khẩu thuận lợi, sau đó có thể sắp xếp tiến hành chuyển viện cho Thân Hiểu Kỳ đang hôn mê bất tỉnh.
Nghiêm Tà tự mình đưa Bộ Vi đến tầng phòng chăm sóc đặc biệt, gật đầu với cậu cảnh sát mặc thường phục đang đứng canh gác ở cửa, người sau hiểu ý, không quấy rầy người trong phòng bệnh, lặng lẽ lùi ra xa.
"Hầy, ở ngay đó." Nghiêm Tà vỗ vỗ bờ vai gầy gò của Bộ Vi: "Không nhận ra đúng không?"
Bộ Vi đột nhiên ôm lấy cánh tay Nghiêm Tà.
"..............." Lông mày của Nghiêm Tà khẽ giật giật theo động tác của cô bé, cúi đầu xuống liếc xuống - nhưng thiếu nữ giống như hoàn toàn không ý thức được động tác của mình, vẫn chăm chú nhìn giường bệnh trong phòng qua cửa sổ kính, mở to mắt để nhìn.
Thân Hiểu Kỳ vốn là một thiếu niên tràn đầy sức sống, nhưng hiện tại sau khi trải qua cuộc phẫu thuật sọ não và liên tục chuyền nước đã khiến toàn thân cậu ta sưng phù, nhiều chỗ bị bầm tím, thậm chí còn có chỗ nhìn không ra. Từ bên ngoài cửa sổ kính nhìn vô, hơn nửa cơ thể cậu ta chìm ngập giữa các loại ống, ngoại trừ máy đo nhịp tim còn hiển thị nhịp tim đập, còn lại gần như rất khó khiến cho người khác nhận ra cậu ta vẫn còn là một người sống.
Bộ Vi giống như hơi run rẩy, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Tà.
Ở góc độ này khiến gò má của cô bé nhìn qua giống như một viên ngọc trai óng ánh, Nghiêm Tà nhíu mày: "Sao vậy?"
Ngoài dự đoán của hắn, Bộ Vi khàn khàn hỏi:
".................Tôi là một đứa trẻ hư sao?"
Nghiêm Tà suy nghĩ một lát, đón lấy tầm ánh mắt mong đợi của cô bé lắc đầu: "Hung thủ làm hại Thân Hiểu Kỳ đến bây giờ không phải là cháu, không cần phải tự trách bản thân. Nhiệm vụ của cháu là phối hợp cung cấp manh mối cho cảnh sát, còn nhiệm vụ bắt tội phạm,cùng trách nhiệm bảo vệ người bị hại là của cảnh sát chúng tôi."
"...................." Cô bé đứng im không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới hướng hắn mỉm cười rất nhẹ rất đẹp.
Đúng lúc này, mẹ Thân - người đang đứng quay lưng về phía cửa sổ tình cờ quay đầu lại, lập tức bỏ chiếc khăn ấm trong tay xuống đứng lên: "Cảnh sát Nghiêm..............."
Ngay sau đó, bà nhận ra Bộ Vi, sắc mặt chi ta trong nháy mắt tối sầm lại, lập tức mở cửa loạng choạng đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghiêm Tà nhìn sắc mặt của chị ta có điểm không đúng, khụ một tiếng, nói: "Bà Ấn, cô bé này là một nạn nhân khác của vụ bắt cóc, cảnh sát cho rằng cô bé có khả năng có thể cung cấp một ít manh mối liên quan tới bọn bắt cóc...................."
"Sao nó lại ở đây?" Mẹ Thân cao giọng hỏi.
Bộ Vi bị dọa, giống như một con thú nhỏ bất lực, liều mạng nấp sau lưng Nghiêm Tà: "Xin lỗi! Xin lỗi dì! Đều tại cháu!......................."
"Chúng tôi không muốn thấy nó ở đây!" Bộ Vi đang khỏe mạnh sống sờ sờ trước mắt dứt khoát đẩy bà Thân vốn đang bên bờ vực sụp đổ xuống vực sâu: "Xin lỗi cảnh sát Nghiêm, chúng tôi không nhận nổi, thật sự không chấp nhận được! Thực sự không chấp nhận được! Xin đừng mang con bé này đến đây!"
"Là lỗi của cháu, huhuhu.............."
"Cút, cút! Mày cút đi! Làm ơn đừng tới gặp con trai tao!"
Tiếng khóc, tiếng la hét chói tai, tiếng cãi vã, những tiếng nghị luận thi nhau vang lên, giống như vô số lưỡi dao sắc bén cắt qua màng nhĩ Nghiêm Tà. Mẹ Thân mất hết lý trí muốn kéo Bộ Vi đi, người sau thất kinh ôm lấy cánh tay Nghiêm Tà, Nghiêm Tà thậm chí còn cảm giác được cánh tay của mình đã gần như chạm vào ngực cô bé, nhưng trong tình huống hỗn loạn này cũng không có cách nào tránh được.
"Bà Ấn! Bình tĩnh!" Nghiêm Tà một bên bảo cậu cảnh sát mặc thường phục kia nhanh chóng giải tán quần chúng đang vây quanh, một bên hét nhỏ: "Bạn học này cũng là người bị hại, con trai chị bị bắt cóc không phải là lỗi của con bé!"
"Tôi không cần biết là lỗi của ai, tóm lại xin cậu hãy đưa nó rời khỏi đây!"
"Xin lỗi dì, xin dì đừng tức giận!................"
Nghiêm Tà buộc phải tách hai người phụ nữ đang quấn vào nhau ra, cũng may có tên cảnh sát lanh lợi xông lên hỗ trợ, nhanh chóng kéo bà Thân mắt đỏ bừng ra. Nghiêm Tà nhân cơ hội này rút tay ra khỏi trước ngực Bộ Vi, mệt mỏi nói: "Bà Ấn, chúng tôi đang rất cần bạn học này cung cấp manh mối để giúp đỡ cảnh sát bắt bọn bắt cóc - những kẻ chân chính làm hại Thân Hiểu Kỳ về trừng phạt. Hơn nữa, việc con trai bà bị bắt cóc không liên quan đến con bé, sống sót trở về cũng không phải là lỗi của con bé..............."
"Không.................Là, là tôi."
Bộ Vi cố gắng kiềm chế lại sự sợ hãi khiến cho giọng nói trở nên cực kỳ chói tai, tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn.
"Là tôi, là tôi làm." Giữa mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm, môi Bộ Vi không khỏi run lên, thậm chí còn nghe được tiếng hai hàm răng va chạm vào nhau: "Là tôi....................Đẩy Thân Hiểu Kỳ xuống núi."
Xung quanh lặng ngắt như tờ, sau đó bùng nổ!
Bà Thân điên cuồng nhào lên, cậu cảnh sát kia căn bản không khống chế được, lại thêm hai cảnh sát nữa nhào lên chật vật mãi mới bắt được bà ta lại; Bộ Vi khóc lóc quỳ rạp xuống đất, ai kéo cũng không dậy, mấy bác sĩ y tá xung quanh hoàn toàn sững sờ.
"Bộ Vi, cháu nhìn tôi!" Trong tiếng ồn ào Nghiêm Tà cứng rắn bóp khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bé, nghiêm nghị quát lên: "Cháu có biết mình đang nói gì không? Hôm đó trên đỉnh núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cháu đã gặp được bao nhiêu tên bắt cóc?!"
Bộ Vi hoảng hốt lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời, một lúc lâu sau mới như người chết đuối vớ được khúc gỗ, liều chết nắm lấy tay Nghiêm Tà:
".............Chú của tôi............"
"Tên bắt cóc chính là...........Chú của tôi, ông ta uy hiếp muốn bán, bán tôi đi.............."
Nghiêm Tà thở hổn hển, đột nhiên đứng dậy, lấy điện thoại ra mở Weixin lên ấn giữ nút thoại: "Mã Tường nghe, Bộ Vi đã chỉ ra và xác nhận là Uông Hưng Nghiệp, bảo tổ thăm dò lập tức lên đường bắt lão ta lại cho anh!"