Chương
Edit: Sabi
Nghiêm Tà không phải chờ lâu, một chiếc xe cảnh sát từ xa chạy tới, dừng lại bên người hắn.
Ưu điểm lớn nhất của Cao Phán Thanh chính là trung thực, không soi mói câu chữ trong mỗi một chỉ thị của Nghiêm Tà, Nghiêm Tà bảo cậu ta 'tự mình' đưa tới, cậu ta thực sự tự mình chở Giang Đình tới đây, xe còn chưa dừng ổn định, cửa kính xe đã hạ xuống: "Anh Nghiêm, lúc nãy qua thiết bị truyền tin em có nghe mọi người thảo luận, phía bên kia đường ga tàu điện ngầm Hồng Tinh có một bốt điện thoại công cộng, nghi ngờ cô bé Bộ Vi kia ở đó gọi mấy cuộc điện thoại, vậy bây giờ chúng ta............"
Rầm! Nghiêm Tà giật mạnh cửa xe, bắt lấy cánh tay Giang Đình kéo anh xuống xe, trở tay nhét vào trong chiếc Phaeton của mình.
"Các cậu đi trước thăm dò tình hình, trọng điểm tuần tra là bệnh viện của Thân Hiểu Kỳ, trường học, nơi Bộ Vi thường đến, nhà mấy người bạn thân của con bé." Nghiêm Tà phân phó đơn giản: "Một khi phát hiện ra manh mối, lập tức liên lạc qua thiết bị truyền tin, không cho phép tùy tiện hành động."
Tiếng "Rõ!" của Cao Phán Thanh còn chưa hoàn toàn dứt điểm, đã thấy Phaeton ầm ầm lao lao đi, chỉ để lại một vệt khói lượn lờ sau đuôi xe.
Giang Đình còn chưa kịp thắt dây an toàn, đã bị quán tính lúc xe chạy gấp đẩy ngửa về phía sau. Sau đó, chỉ thấy Nghiêm Tà mắt nhìn phía trước, tay trái nắm vô lăng, tay phải đưa tới mò vào túi quần anh, chuẩn xác lấy ra cái máy ghi âm đồng bộ, ấn mở.
Đèn hiển thị nho nhỏ lóe lên mấy cái, rồi im bặt.
Pin ngâm trong nước muối đậm đặc đúng là đã cạn sạch.
Giang Đình lúc này mới thắt xong dây an toàn, cạch một tiếng, xoa xoa bờ vai đã cứng ngắc vì lực kéo, giọng điệu bình tĩnh: "Sao thế?"
"Bộ Vi ở đâu?" Nghiêm Tà không đáp hỏi ngược lại.
Giang Đình nói: "Tôi cũng không phải Bộ Vi, tôi làm sao biết............" Còn chưa dứt lời, cả người đột nhiên đổ về phía trước, là Nghiêm Tà bất thình lình đạp vào phanh xe!
"Bíp bíp - xe sau bóp còi tức giận nghênh ngang lái đi, nhưng Nghiêm Tà giống như không nghe thấy, bình tĩnh quay sang nhìn người ngồi trên ghế phụ:
"Bộ Vi ở đâu?"
giờ chạng vạng tối, nắng chiều dần dần ngả về phía tây, nhuộm một nửa bầu trời thành màu vỏ quất. Người tan làm tan học như dòng nước lũ cọ rửa trung tâm thành phố, film cách nhiệt sẫm màu ngăn cách tất cả mọi ánh mắt tò mò, nhưng người trong xe vẫn có thể nhìn thấy rõ dòng người phía bên ngoài.
Học sinh mang cặp sách, bà nội trợ nhịp bước vội vã, cặp tình nhân tay trong tay đi qua vỉa hè, ánh mắt tò mò của quần chúng đổ dồn về chiếc xe màu đen tưởng như bình thường nhưng lại cực kỳ to lớn này.
Giang Đình rủ mắt xuống, chốc lát lại ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: "Anh sẽ không cho rằng tôi giấu cô bé kia đi chứ?"
Cảm xúc trên mặt Nghiêm Tà không nhìn ra vui giận, nhưng mỗi một chữ đều tràn ngập áp bức: "Anh cố ý."
"Anh không muốn cô bé nói nhiều hơn với cảnh sát, cho nên mới sắp xếp - anh muốn thả cô bé đi."
Điện thoại đặt trong hộp đựng đồ lặt vặt rung lên không ngừng, báo cáo tình huống từ khắp các phương không ngừng truyền tới: Cảnh sát giao thông, dân phòng, đội an ninh trật tự, giám sát.......Nhưng không có tin tức nào mang tính đột phá. Trong biển người mênh mông giăng ra vô số tấm lưới, nhưng cô gái mặc váy ngủ màu trắng in hoa giống như một con cá nhỏ, thoáng qua liền biến mất.
Tất cả mọi người đều vô cùng sốt ruột bận rộn, tất cả mọi người đều đi tìm cô bé.
Không ai chú ý tới trận đối đầu giương cung bạt kiếm ở trong góc thành phố này.
"Anh muốn tôi phải làm sao, Nghiêm Tà?" Giang Đình mở lòng bàn tay ra, dường như có chút bất lực: "Bộ Vi biết tôi là ai, cũng biết thân phận của mình là gì. Dù để con bé rời đi, con bé cũng không có khả năng khuấy động bất kỳ sóng gió nào nữa, vì đối với K Bích mà nói con bé là vật bỏ đi; nhưng nếu giao con bé cho cảnh sát, anh có biết con bé sẽ bịa đặt bao nhiêu chuyện không biết thật giả cũng không thể nghiệm chứng không? Nếu anh là tôi, anh sẽ làm gì?"
Mỗi một chữ của Nghiêm Tà giống như ghim vào tảng băng: "Cho nên anh giao con bé cho K Bích diệt khẩu?"
"Không." Giang Đình quyết đoán nói, "Từ thời khắc con bé rơi vào tay cảnh sát, K Bích đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của con bé, hoàn toàn biến mất, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Dĩ nhiên đến bản thân Bộ Vi cũng chưa phát hiện ra điều này, cho nên mấy cuộc điện thoại con bé gọi ở bên cạnh ga tàu điện ngầm đã định trước là không có người nghe."
Nghiêm Tà nheo mắt lại, giống như đang nghiêm túc cân nhắc xem những lời này của y có bao nhiêu chân thực, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Tại sao anh lại hiểu rõ K Bích như vậy?"
Giang Đình vừa định mở miệng, Nghiêm Tà lại đột nhiên giơ ngón trỏ lên, đó là một mệnh lệnh im lặng đơn giản mà mạnh mẽ.
"Còn nhớ lần chúng ta chạm trán K Bích trên sân thượng nhà Hồ Vĩ Thắng không?"
"................."
"Lúc anh và cái tên sát thủ A Kiệt đó lăn vào hành lang, đúng lúc tôi leo lên sân thượng, nhìn thấy K Bích cũng cầm súng đi theo vào. Sau đó, lúc ở bệnh viện, tôi nói với em rằng tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào giải thích được, nhưng lúc đó em chỉ quan tâm đến việc tôi có nhìn thấy mặt K Bích hay không, mà không hỏi đến cảnh tượng kia là gì."
Nghiêm Tà hơi nhô người sang, ở khoảng cách gần này, hai người chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
"Đó là gì?" Giang Đình tỉnh bơ hỏi.
Nghiêm Tà giơ tay phải lên, chậm rãi cởi khuy áo thứ hai và thứ ba trên áo sơ mi của Giang Đình, sau đó kéo một bên vạt áo xuống, để lộ bả vai gầy gò thẳng đờ:
"Lúc anh ngã xuống cầu thang, tay trái bị trật khớp, sau đó cũng không thấy bệnh viện xử lý cho anh."
Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: "Là K Bích nấn lại cho em."
Sắc mặt Giang Đình tựa như hơi thay đổi, giơ tay lên muốn ngăn cản Nghiêm Tà, nhưng vừa mới cử động thì bị ấn trở về.
"Từ lúc bắt đầu thẩm vấn Lý Vũ Hân ở huyện Giang Dương anh đã biết mấy 'người hành hình' kia chỉ là người thay thế. Sau đó, anh nói với tôi rằng, đứng trên góc độ của K Bích nhìn lại, anh không phải là người phản bội tổ chức mà là phản bội hắn- tất cả những lời này đều là nói dối."
"Sự thật từ góc độ của hắn, là hắn phản bội anh mới đúng."
"Nếu vậy mối quan hệ giữa em và K Bích, còn cả cái tập đoàn buôn bán ma túy này nữa, là gì?" Nghiêm Tà dùng ngón cái ấn vào cái nốt ruồi son trên hõm vai, nhìn thằng vào mắt Giang Đình: "Từng ra vào và nán lại trong căn phòng của Q Cơ, thậm chí còn lưu lại dấu vân tay bên trong khung cửa, đội, trưởng, Giang?"
Đáy mắt Giang Đình thoáng qua sự nghi ngờ, bất chấp sự ngăn cản nắm lấy cổ tay của Nghiêm Tà: "Anh nói dấu vân tay gì?"
"..................."
"Ai nói với anh tôi từng ra vào căn phòng ?"
Vẻ mặt nghi ngờ của Giang Đình không giống như giả bộ, nhưng Nghiêm Tà vẫn không trả lời, thiết bị truyền tin đột nhiên vang lên: "Toàn thể chú ý, toàn thể chú ý, điều tra giám sát xác định đã tìm thấy mục tiêu ở phụ cận trạm tàu điện ngầm Đông Bình. Lặp lại lần nữa, điều tra giám sát xác định đã tìm thấy mục tiêu ở phụ cận trạm tàu điện ngầm Đông Bình!"
Nghiêm Tà kiên quyết rút tay về, cầm lấy bộ đàm: "Tôi qua ngay." Sau đó kéo phanh tay, đạp ga.
Nhưng ngay sau đó, tay hắn lại bị Giang Đình nắm lấy: "Quá muộn rồi, sau khi gọi điện thoại con bé rõ ràng đã di chuyển bằng tàu điện ngầm rồi!"
Nửa người Giang Đình nhô về phía trước, động tác này khiến anh và Nghiêm Tà đối diện với nhau, trong không khí giằng co sinh ra biến hóa vi diệu. Anh không buông tay, mà Nghiêm Tà cũng không có dấu hiệu thỏa hiệp; khoảng mấy chục giây im lặng, Giang Đình rốt cuộc ngẩng đầu lên thở dài:
"Ga cuối cùng dọc theo tuyến ga tàu điện ngầm Hồng Tinh đến ga tàu điện ngầm Đông Bình có tên là Tam Lý Hà, phụ cận có một cô nhi viện tên là Gia Viên. Bộ Vi từ lúc cha mẹ qua đời đến lúc bị Uông Hưng Nghiệp phát hiện, ở giữa có một khoảng giai đoạn chuyển tiếp, chắc là vượt qua ở cô nhi viện này, cũng là nơi mà con bé lần đầu tiên gặp K Bích."
Đường nét khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng như tảng đá của Nghiêm Tà rốt cuộc giật giật, nhưng vẫn chưa giảm bớt sự nghi ngờ: "Làm sao anh biết?"
"....................Bởi vì năm đó tôi cũng gặp được K Bích theo cách này."
Ánh tà dương rọi vào từ cửa kính, nửa khuôn mặt của Giang Đình gần như hòa tan trong ánh nắng, nửa còn lại lại lạnh lùng mờ mịt xanh xao, trước cái nhìn chăm chú của Nghiêm Tà cười một tiếng, tuy rằng nụ cười kia có chút tự giễu: "Không cần nghi ngờ. Cũng đã đến bước này, nếu tôi còn dám tiếp tục giấu giếm anh, là không kịp đợi anh gọi cảnh sát tìm tới cửa sao?"
Cô nhi viện Gia Viên là một nơi mà bản đồ Baidu cũng không tìm kiếm được, vì nó nằm ở vùng ngoại ô, quá xa quá hẻo lánh. Từ trung tâm thành phố Kiến Ninh dọc theo đường số , đi qua ngã ba ngoại thành, đến ga Tam Lý Hà lại tiếp tục đi xuống, cái cô nhi viện với bề ngoài loang lổ lốm đốm này nằm khuất trong góc chợ cóc; chập tối những người bán hàng đã bắt đầu dẹp quầy, trên mặt đất chất đống rau củ thối, vỏ trái cây, phân gà phân vịt, lông, dòng người xách giỏ thức ăn cũng rối rít tản ra, sau đó mới lộ ra cái hàng rào sắt kín đáo trong xó xỉnh.
Trên bảng hiệu in năm chữ "Cô nhi viện Gia Viên" đã phai màu cùng với những hình vẽ động vật vụng về, tia nắng sau cùng quét qua, phản chiếu cảnh tượng hoang tàn thê lương vô hạn.
"Có, có." Ông lão giữ cửa nheo mắt lại, chỉ vào tấm ảnh × của Bộ Vi trong điện thoại của Nghiêm Tà, nói mập mờ: "Ban nãy lúc đang dẹp quầy, thấy cô bé này đi từ xa tới, còn liếc nhìn vào trong cửa mấy lần. Con bé có nán lại trong viện này không à? Cái này thì tôi không biết, phòng trong cô nhi viện này đã sớm cho thuê, chỉ còn giữ lại bề ngoài thôi."
Nghiêm Tà nhất thời không khống chế được, giọng nói cũng thay đổi: "Cô nhi viện ăn tiền quốc gia mà dám lén lút cho thuê phòng? Vậy đám trẻ trong viện ở đâu?"
Ông lão giữ cửa mắt đục ngầu liếc nhìn Nghiêm Tà, cảnh giác rụt về phía sau: "Trẻ con? Bình thường tôi cũng không tiếp xúc với trẻ con."
Nghiêm Tà còn muốn nói gì đó,người phía sau nắm lấy bả vai hắn, dùng sức lôi hắn đi, sau đó nghe thấy Giang Đình nhỏ giọng nói: "Rất nhiều nơi đều như vậy, đừng hỏi."
Nghiêm Tà không nói lý với anh, há miệng hít vào một hơi mùi cá ươn tôm thối, mới miễn cưỡng lắng lại cảm xúc sắp sôi trào, quay người lấy điện thoại ra: "A lô lão Cao, thông báo cho đội cảnh sát giao thông quản lý khu vực Tam Lý Hà, điều chuyển video giám sát ở khu vực chợ cóc Gia Viên cho tôi, nửa tiếng đến một tiếng trước Bộ Vi đã đi qua nơi này!"
Lão Cao tuy chậm hơn Nghiêm Tà nửa bước, nhưng bây giờ cũng đã chạy tới đồn công an Tam Lý Hà, nên phối hợp rất nhanh chóng, chốc lát sau đã gọi điện lại: "Anh Nghiêm, hiện tại các anh có ở gần khu vực Gia Viên không?"
"Sao vậy, có tin tức?"
"Điện thoại của Bộ Vi vừa mở, vừa quét mười mấy tệ ở Wechat, bên tài khoản thu là của một người lái xe đen (). Bọn em đã để cảnh sát giao thông bên này chặn người tài xế kia lại, anh ta nói anh ta quả thực có chở một cô bé như vậy, mười phút trước đã xuống xe ở cây cầu cạnh con đập Tam Lý Hà gần đường Hòa Húc."
() Xe dịch vụ chưa qua đăng ký.
Nghiêm Tà đạp chân ga: "Bảo lão Hoàng tiếp tục định vị điện thoại của Bộ Vi, tôi lập tức qua đó!"
Chạng vạng tám giờ, Tây Sơn sẩm tối.
Hai bên bờ sông vốn được sử dụng cho mục đích công nghiệp, vì vấn đề ô nhiễm môi trường nghiêm trọng nên hiện nay rất nhiều nhà máy đã ngừng sản xuất, hàng rào của các khu nhà xưởng bỏ hoang sập một nửa, cỏ hoang mọc um tùm. Nghiêm Tà chuyên môn chọn những con đường mòn hoang vu hẻo lánh cách xa bờ đê lái xe đi xuống, lúc đến cái cầu gần đường Hòa Húc thì trời cũng tối, bầu trời xanh đen mênh mông bao phủ mặt đất, nước sông theo tận cùng hoàng hôn mà tới, ầm ầm vỗ vào chân cầu, lại chảy xuôi về phía đồng bằng cuối tầm mắt.
Bíp! Bíp!
Nghiêm Tà đột ngột dừng xe, trút giận vào hai tiếng còi, hai tay vuốt mạnh vào chân tóc.
".................Anh bấm còi cũng vô dụng," Giang Đình ngồi bên ghế phụ, lạnh nhạt nói: "Nhỡ may con bé không muốn gặp anh, nghe thấy tiếng động chạy mất thì sao."
Nghiêm Tà kiếm chế sự tức giận: "Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?!"
Giang Đình không trả lời, lấy bao thuốc là từ trong hộp đựng đồ lặt vặt ra, châm một điếu thuốc, ngọn lửa chợt lóe rồi biến mất.
"Phù........."
Mùi thơm nicotin nhàn nhạt tràn ngập trong buồng xe, Nghiêm Tà nhìn anh, đột nhiên hắn ý thức được đây là lần đầu tiên Giang Đình chủ động hút thuốc.
Trước đây, đều là Giang Đình nhìn thấy hắn lấy thuốc ra, mới mở miệng xin hắn một điếu, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ hút mấy hơi rồi để cho tàn thuốc từ từ cháy hết.
Giang Đình ngửa đầu về phía sau, nhả khói, trong làn khói trắng xóa không nhìn rõ vẻ mặt của y, chỉ thấy đường cong từ sống mũi, môi đến cằm chếch về phía tia sáng cuối cùng giữa bầu trời, cái cổ mảnh mai gầy gò kéo dài một đường đến tận trong vạt áo, xương quai xanh lõm xuống lộ ra cái bóng màu xanh sẫm.
"Con bé đang ở gần đây," Giang Đình đột nhiên nói.
"Cái gì?"
Vừa dứt lời, trong lòng Nghiêm Tà liền có chút hối hận, vì hắn cảm giác được giọng nói của mình không lạnh lùng cương quyết như vừa rồi nữa. Nhưng Giang Đình tựa như không phát hiện ra, tâm trí của anh giống như không ở nơi này, anh nghiêng đầu mỉm cười với Nghiêm Tà: "Đi theo tôi."
Giang Đình dẫn đầu bước xuống xe, đón gió sải bước đi về phía bờ đê, Nghiêm Tà chần chừ một lúc, rồi đóng cửa xe lại đi theo phía sau.
Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, phía xa xa từng ngọn đèn đường nối tiếp nhau, kéo dài về phía mây mù ảm đạm ở cuối đường chân trời. Nhìn càng xa, bầu trời lại càng rộng lớn bao la vô tận, chỉ có sao hôm lấp lánh quầng sáng rực rỡ.
Giang Đình kẹp điếu thuốc kia, mỗi một bước chân đều dẫm lên cỏ hoang mềm mại. Trong hư không, anh nhìn thấy bóng dáng của một cậu bé chạy ngang qua cánh đồng, men theo bờ đê giống hệt chạy nhanh về phía trước, mái tóc đen nhánh tung bay giữa không trung, đưa lưng về phía anh gấp gáp chạy về một nơi tối tăm nào đó ở phía trước.
"Hôm nay tớ đến muộn! Tớ phải giúp đỡ cán bộ rất nhiều công việc!"
Trong gió truyền tới giọng nói vô ưu vô lo của trẻ con.
"Không sao."
"Hôm nay chúng ta chơi trò gì? Cậu có muốn bơi không? Hay chúng ta đi hái táo ăn đi?"
"Đều được."
"Cậu kéo đàn hả? Tớ có thể nghe cậu kéo đàn không?"
......
"Giang Đình."
.........
"Giang Đình!" Một tay Nghiêm Tà vòng qua vai anh, gần như cưỡng ép ôm cả người anh vào trong ngực: "Tỉnh lại!"
Bước chân của Giang Đình đột ngột dừng lại, lúc này mới phát hiện mình đã đi đến bên mép bờ đê.
Dưới chân chênh lệch mấy mét, trong bóng đêm nước sông chảy xiết qua chỗ ngoặt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, cách đó không xa, một cô gái mặc váy trắng tóc tai bù xù ngồi bên bờ đê, đối mặt với dòng sông, đôi chân trần lơ lửng giữa không trung.
Đó là Bộ Vi.
Cô gái nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía hai người bọn họ, trên mặt hiện lên nụ cười cổ quái:
"Chú tới đây làm gì, không phải đã đồng ý thả tôi đi rồi sao?"
Nghiêm Tà nhìn Giang Đình, sắc mặt của Giang Đình cũng không tốt hơn cô bé bao nhiêu: "Cháu nói với tôi là cháu sẽ cầm tiền tiếp tục đi về phía nam."
"................Đi về phía nam." Bộ Vi mơ màng lẩm bẩm: "Nhưng tôi còn có thể đi đâu chứ? Tôi không có gì cả...............Không có gì cả."
Cô bé ngồi trên con đập cao, gió đêm gào thét, thổi mái tóc dài bay tán loạn, đến tiếng cười cũng vỡ vụn: "Tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng số điện thoại kia đã biến thành không tồn tại, anh ấy thực sự không cần tôi nữa. Không lẽ tôi đã làm sai điều gì sai sao? Rõ ràng tôi vẫn luôn dựa theo hy vọng của anh ấy để yêu cầu bản thân, chẳng lẽ biểu hiện của tôi còn chưa đủ tốt sao?"
Đáy mắt Giang Đình dần hiện lên vẻ bi thương, giống như muốn nói gì đó.
Nhưng Nghiêm Tà lại nhẹ nhàng siết chặt tay anh, đó là một ám thị ngăn cản.
"Lão già họ Uông kia bảo tôi phải tiếp nhận 'thử thách', tôi liền dẫn đám người Thân Hiểu Kỳ đến núi Thiên Tung. Tôi giả vờ như không biết chiêu trò lừa bịp của mấy đứa trẻ ngây thơ kia, quan tâm bọn họ làm gì? Từ trước đến nay tôi với cái đám đần độn kia căn bản không phải là người trong cùng một thế giới, cho dù chúng nó không tự cho mình thông minh, tôi cũng sẽ có cách dẫn Thân Hiểu Kỳ vào trong núi. Nực cười, tên nhóc kia còn dẫn tôi xoay quanh trong rừng, bị tôi lợi dụng cơ hội đẩy một cái, rơi xuống hố gãy tay, tôi còn nhân cơ hội ghi âm lại tiếng hét thảm thiết của nó................"
Trong phút chốc, Nghiêm Tà hiểu ra, chẳng trách lúc hai vợ chồng nhà họ Thân nhận được điện thoại tống tiền, nghe được tiếng hét thảm thiết của Thân Hiểu Kỳ như bị ai đánh rất tàn nhẫn vậy, quả nhiên là Bộ Vi ghi âm lại giao cho bọn bắt cóc!
"Tôi cố gắng lắm mới dẫn cậu ta đến được rừng cây phượng hoàng.........Rất vất vả." Bộ Vi bật cười, hơi có vẻ tự mãn và ranh mãnh: "Nhưng tôi biết tình tiết vở kịch năm đó cũng vất vả như vậy, cho nên tôi cần phải hoàn nguyên tất cả những thứ này, bởi vì cái 'người đó' hy vọng thấy là tái diễn toàn bộ! Quả nhiên, Thân Hiểu Kỳ nói cậu ta muốn báo đáp tôi, ngay cả lời thề này cũng hoàn toàn phục chế theo nguyên tác, chẳng lẽ những việc tôi làm vẫn chưa đủ tốt hay sao?"
Nội dung vở kịch năm đó, kịch bản mở đầu.
Ngắn ngủi mấy câu, khiến cho chân mày của Nghiêm Tà không nặng không nhẹ nhướng lên.
"Do cảnh sát tới quá nhanh, do đám người mà Uông Hưng Nghiệp dẫn tới vừa độc ác vừa ngu xuẩn!" Đột nhiên ngữ điệu của Bộ Vi trở nên cực kỳ sắc bén: "Bọn chúng cần phải chụp lại quá trình hành hình, để cho 'người đó' tận mắt chứng kiến tôi giết chết Thân Hiểu Kỳ, thế nhưng mấy tên đần kia lại nói không đủ thời gian! Còn nói cảnh sát sắp tới! Trong lúc vội vàng tôi chỉ có thể đẩy Thân Hiểu Kỳ xuống núi, chỉ cần cậu ta chết, tôi liền thuận lợi thông qua thử thách và tôi có thể chân chính thay thế chú!"
Mấy chữ cuối cùng sắc bén đến chói tai, Bộ Vi trở mình đột ngột leo lên bờ đê vừa dốc lại vừa hẹp, trợn mắt dữ tợn nhìn vào Giang Đình.
"................" Giang Đình khẽ lắc đầu, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu nói từ đâu, một lúc lâu sau mới cười khổ một tiếng: "Cháu căn bản không biết tôi là người như thế nào............."
"Câm miệng! Tôi suýt chút nữa là thành công, chỉ thiếu một chút nữa thôi!" Tiếng gào thét của Bộ Vi có thể nói là cuồng loạn: "Đều do mấy tên nhát gan hèn hạ kia, ngửi được mùi cảnh sát đã sợ mất hồn mất vía, cuối cùng còn không dám mang theo tôi? Thậm chí còn đẩy tôi xuống sườn núi, muốn diệt khẩu! Nếu không phải vì bọn chúng, thì tôi đã có thể kết thúc quá trình hành hình rồi. Nếu như vậy thì sao tôi có thể bị vứt bỏ chứ?!"
Từ trong tiếng gào thét, Nghiêm Tà rốt cuộc cũng hiểu chân tướng khó bề phân biệt của vụ bắt cóc ở núi Thiên Tung.
Bộ Vi đáng ra phải giống như Lý Vũ Hân, nhận lấy con dao từ mấy người bịt mặt mặc đồ đen đâm chết Thân Hiểu Kỳ. Nhưng ngay lúc đó, Tần Xuyên lại dẫn người lục soát đến gần rừng cây phượng hoàng, cảnh sát càng ngày càng gần khiến bọn bắt cóc cảm thấy bức bách, cho nên quyết định đơn giản hóa quá trình hành hình, trong lúc vội vàng Bộ Vi chỉ đành đẩy Thân Hiểu Kỳ từ trên cao xuống, thậm chí còn không kịp kiểm tra xem cậu ta đã thật sự chết hay chưa.
Bộ Vi cho rằng mình đã hoàn thành thử thách, sẽ được đồng bọn trực tiếp đưa đến bên người K Bích, nhưng không nghĩ đến lúc đó đến bản thân bọn bắt cóc cũng không nắm chắc có thể rút lui hoàn toàn, càng đừng nói tới việc dẫn theo một cô gái yếu ớt như cô bé cùng chạy trốn.
Vì vậy, thủ hạ có thể tự làm chủ, hoặc giả là K Bích đã ngầm cho phép; tóm lại bọn chúng không dám mạo hiểm dẫn Bộ Vi đi ngay dưới mí mắt cảnh sát, mà quyết định diệt khẩu cô bé ngay tại chỗ, qua loa thô bạo đẩy xuống vách núi.
Cho nên lúc cảnh sát chạy tới rừng cây phượng hoàng, Bộ Vi và Thân Hiểu Kỳ đều đã rơi xuống chân núi, còn bọn bắt cóc thì lợi dụng địa hình quen thuộc để trốn thoát.
Giang Đình khó khăn nói: "Hắn vứt bỏ cháu, cháu cũng muốn vứt bỏ chính mình sao?"
Trên bờ đê không có lan can bảo vệ, chỉ có đôn đá, cứ hai đôn đá lại có một sợi xích sắt nối với nhau, cứ thế dọc theo dòng sông về phía trước. Chỗ Bộ Vi đứng khá cao, sợi xích sắt chỉ ngăn cản được đến bắp chân cô bé, bóng dáng mỏng manh lảo đảo muốn ngã, trong gió đêm lại càng điên cuồng: "Chú câm miệng! Chú thì biết cái gì?! Vốn dĩ tôi không có gì cả, trên đời này tất cả đều là người xấu! Người xấu!! Nếu tôi không tự mình ra tay đi tìm, tôi vĩnh viễn cũng không có gì hết! Giống như những thứ xấu xa kia vừa nghèo vừa không năng lực lại không có tương lai!!"
"Nhưng chú thì sao! Cứ như vậy tùy tiện cướp đi thứ vốn nên thuộc về tôi! Nếu không có chú, tôi đã thành công, thuận lợi trở lại bên cạnh anh ấy!!"
"Bộ Vi," Nghiêm Tà đột nhiên lên tiếng: "Đừng đứng đó, lui vào trong một chút."
Độ cao của sợi xích sắt kia căn bản không đủ để chắn cho cô bé, chỉ cần Bộ Vi không cẩn thận bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Nhưng lời nhắc nhở của Nghiêm Tà chẳng có tác dụng gì, thiếu nữ đảo mắt, đột nhiên nhìn thẳng vào Nghiêm Tà, nở một nụ cười có thể gọi là cực kỳ quyến rũ lại tràn đầy khiêu khích: "Không cần chú nhắc nhở, đồ đạo đức giả, mấy người chỉ muốn bắt tôi về giao nộp thôi."
Nghiêm Tà bình tĩnh đáp lại: "Lúc vụ án xảy ra cháu còn chưa tròn mười sáu tuổi, chưa phải hoàn toàn chịu trách nhiệm hình sự. Hơn nữa, trẻ vị thành niên mất cha mẹ còn bị tội phạm trưởng thành xúi giục, tòa án sẽ tuyên án ở mức độ nhẹ, theo kinh nghiệm phá án của tôi thì cao nhất là ba năm. Tương lai của cháu còn rất dài, còn lâu mới kết thúc, vẫn nên đứng gần một chút."
Nụ cười của Bộ Vi lại lớn hơn, độ cong hoàn toàn là ác ý sâu xa: "Hóa ra cuộc đời của tôi vẫn chưa được coi là kết thúc?"
Nghiêm Tà cau mày.
"Phải rồi, ở trong mắt người lớn mấy người cái loại rác rưởi lại giả hiền lành này, chỉ cần chưa chết là còn chưa kết thúc, đúng không?" Giọng của Bộ Vi nhỏ lại, đầu cúi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Đình từ dưới lên: "Cho nên 'Người ấy' bỏ rơi tôi, ở trong mắt mấy người có phải cũng không được coi là gì? Tất cả những thứ vốn nên thuộc về tôi đều bị tên bỉ ổi đê tiện hèn hạ này trộm đi, có phải cũng không được coi là gì?"
"Những thứ kia vốn là..........." Giang Đình run run nói: "Những tội ác, những đồng tiền nhuốm máu, những thủ đoạn biến thái ấy...... Lẽ ra không nên thuộc về bất kỳ ai..."
Nghiêm Tà đột nhiên nhìn lại, kinh ngạc phát hiện Giang Đình đang thực sự run rẩy.
"Bộ Vi," anh mở miệng, âm cuối xen lẫn sự run rẩy rõ ràng: "Cháu nhìn xem tôi căn bản không tốt đẹp như cháu tưởng tượng, đúng không? Đừng làm cái bóng của ai cả, hãy cứ là chính mình, sống một cách quang minh chính đại không phải tốt hơn sao? Cháu còn nhỏ như vậy, đến nỗi những suy nghĩ sai trái mà gã truyền thụ cũng không phân biệt được..............."
Giang Đình không cách nào che giấu lời nói không rành mạch của mình, chỉ có thể ngừng lại, dùng sức bóp chặt ấn đường, mượn động tác này ép cảm xúc của mình lắng lại.
"Đồ dối trá." Bộ Vi lạnh lùng nói, "Đồ lừa đảo."
Cô bé dịch chuyển ra ngoài nửa bước, lúc này ngay cả gót chân cũng lơ lửng giữa không trung, trọng tâm nghiêng về phía trước một cách chấn động lòng người, Nghiêm Tà đột nhiên tiến lên hai bước: "Bộ Vi!"
"Tôi đã chết rồi." Bộ Vi như đang thì thầm với chính mình: "Người đó cũng vứt bỏ tôi, tôi lưu lại trên cái thế giới ghê tởm này còn có ý nghĩa gì?"
Sau đó, cô bé lạnh lùng ngẩng đầu lên mỉm cười với Nghiêm Tà, khóe mắt yêu kiều hiện lên tia ác ý:
"Cho dù là vậy, mấy người cũng đừng hòng bắt được tôi."
Con ngươi của Nghiêm Tà đột nhiên co chặt............
Góc váy của thiếu nữ vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung, cả người rơi xuống bờ đê!
Tưởng chừng còn nhanh hơn cả tia chớp, là tốc độ mà mắt người cũng không có năng lực nhìn rõ. Sau này, dù Nghiêm Tà có nhớ lại như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể hiểu ra tại sao mình vẫn chậm nửa bước.
Giang Đình giống như mũi tên rời cung, nhanh hơn cả tia chớp, bay lên giữa không trung bắt được cánh tay của Bộ Vi...........
Bịch!
Giang Đình đập mạnh xuống đất, lực quán tính khiến nửa người trượt ra khỏi bờ đê, mạo hiểm treo giữa không trung.