Chương
Edit: Sabi
Cục thành phố Kiến Ninh.
"Con bé nói cảnh sát đừng hòng nghĩ đến việc bắt được nó, sau đó nhảy xuống. Tôi đã sớm đề phòng ý định tự sát của con bé, nhào lên bắt được cánh tay nó, ai ngờ con bé lại muốn kéo tôi cùng rơi xuống sông, sao tôi có thể bị một cô bé yếu ớt như thế kéo xuống được? Nhìn thấy con bé rơi xuống, tôi chỉ có thể nhảy xuống theo thực hiện cứu viện..."
Mấy lão chuyên gia Sở đang ngồi sau chiếc bàn dài, trước mặt mỗi người đều để giấy bút và một tách trà, giữa làn khói nghi ngút, biểu tình trên mặt của mỗi một người trở nên mông lung không rõ.
"Cứu viện?" Ngụy Nghiêu coi như là người phụ trách trực tiếp ngồi chính giữa, đối mặt với Nghiêm Tà, lạnh lùng nói: "Từ sau khi nghi phạm rơi xuống nước đến lúc nhân viên tìm kiếm cứu hộ tới, ở giữa có hơn một tiếng đồng hồ cậu cũng ở trạng thái mất liên lạc, cứu viện cần nhiều thời gian như vậy?"
Trên chiếc ghế đặt giữa phòng, Nghiêm Tà hiếm khi mặc áo sơ mi màu lam nhạt tiêu chuẩn, toàn bộ đồng phục phẳng lì như mới, trên vai đeo cảnh hàm cảnh đốc cấp ba hai gạch một bông mai bốn cánh, phù hiệu cảnh sát in nổi trên thắt lưng hiện ra rõ nét. Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh tươi sáng này chính là khuôn mặt đã mấy ngày không cạo râu của hắn, mặc dù đang ngồi thẳng, nhưng biểu cảm trên mặt hiển nhiên không quá cung kính nghiêm túc, thậm chí còn mang theo chút mặc kệ sự đời, muốn sao cũng được.
"Cục phó Ngụy, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, thật sự là cần chừng đó thời gian mà. Ngài biết sông Tam Lý chảy xiết thế nào không? Vận động viên bơi lội chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã dám nhảy xuống, cộng với tình huống dòng chảy ngầm phức tạp, địa hình dòng sông quanh co khúc khuỷu, người được cứu viện lại không phối hợp, còn là buổi tối nhiệt độ nước thấp như vậy, ngài thật sự nghĩ tôi là cá bơi qua bơi lại vòng vèo những năm mươi mét rồi lại ung dung bơi lên bờ sao?"
Cục phó Ngụy đập mạnh vại trà xuống bàn, rầm: "Đồ............"
Chuyên gia Sở: "Khụ khụ!"
"Ranh con." Ngụy Nghiêu ôn hòa thân cận nói xong mấy chữ phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy sao lúc cậu tìm thấy Bộ Vi bên bờ sông lại không báo cáo với trung tâm chỉ huy? Tại sao trước khi nhảy xuống sông không gọi xin tiếp viện qua thiết bị truyền tin?"
"Tôi thực sự không kịp báo cáo luôn đó lãnh đạo!" Trên mặt Nghiêm Tà đầy vẻ ngay thẳng thật thà, nói: "Lúc được tìm thấy, cảm xúc của Bộ Vi đã vô cùng kích động, tôi chỉ có thể nhanh chóng ổn định tâm tình của con bé, nếu tôi kịp thời báo cáo với trung tâm chỉ huy nói không chừng ngay cả vụ án con bé cũng không kịp khai báo đã trực tiếp nhảy xuống luôn. Sau khi nhìn thấy con bé nhảy xuống sông, tôi hốt hoảng cởi quần cởi giày nhảy xuống theo để cứu viện, thực sự không kịp quay lại xe lấy bộ đàm........Suy cho cùng cũng là tôi sai, là do tôi quá hoang mang rối loạn khi gặp chuyện, tôi bằng lòng tiếp nhận giáo dục và toàn bộ hình thức kỷ luật của tổ chức."
Cục phó Ngụy cả giận nói: "Hiện tại giáo dục cậu thì có ích gì! Đã sớm nói không cho phép cá nhân đơn độc xử lý vụ án, không cho phép cá nhân đơn độc xử lý vụ án! Chính cậu tính toán xem trong vụ án này cậu đã vi phạm bao nhiêu quy định, còn nói bằng lòng tiếp nhận giáo dục? Không thấy ngượng mồm hả?!"
Một chuyên gia Sở mở miệng giảng hòa: "Ấy lão Ngụy, ông đừng nóng. Quy định đúng là như vậy, nhưng chúng ta đều biết tình hình thực tế khi trực tiếp thụ lý vụ án là như thế nào mà............."
Nghiêm Tà toàn thân thả lỏng dựa lưng vào ghế, thừa dịp mấy lão lãnh đạo sở đều đang cúi đầu hoặc nhìn đi nơi khác, nhanh chóng lén nhăn mặt với cục phó Ngụy.
"Cậu!" Cục phó Ngụy bị lá gan lớn bằng trời của thằng nhóc con này làm cho tức xỉu.
"Tôi biết tôi biết," Nghiêm Tà lập tức biết nghe lời phải, bắt kịp: "Tôi đã làm trái quy định vi phạm kỷ luật, tôi bằng lòng tiếp nhận tất cả mọi cuộc điều tra mọi hình phạt."
Ngụy Nghiêu hít sâu một hơi, còn phải tiếp tục xướng mặt đen(), cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cục trưởng Lữ bưng vại trà đi vào cùng với một vị lãnh đạo gia mái tóc hoa râm.
(): Đóng vai người xấu.
"Tỉnh ủy Lưu tới rồi," mấy lão chuyên gia Sở rối rít nghiêm túc đứng dậy: "Tỉnh ủy Lưu!"
"Ôi tỉnh ủy Lưu!..."
Nếu vừa rồi còn có người lẩm bẩm trong lòng, thì bây giờ coi như là thực lòng tin phục, chẳng trách lão già họ Ngụy của Cục thành phố Kiến Ninh tiếng sấm to mưa nhỏ, tam đường hội thẩm () luân phiên mấy vòng, mà nửa chữ xử lý kỷ luật cũng không nói. Chỉ cần đầu thai tốt là được, con trai duy nhất của nhà giàu số một, vi phạm kỷ luật cũng có thể mời bí thư tỉnh ủy đích thân xuống............
() Tức là cơ quan chức năng đồng thời thụ lý một vụ án. Dựa theo chế độ ngày nay thì ba bộ ngành này gồm: Công an, Viện kiểm sát, Tòa án. Trường hợp này thường xảy ra khi có vụ án lớn, hoặc liên quan đến nhân vật nhạy cảm. Tam đường hội thẩm cũng có thể hiểu là ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc.
"Nói đi nói lại, ngày khác lại cùng mấy anh đi uống rượu." Cục trưởng Lữ híp mắt đưa mấy vị chuyên gia ra tới cửa, lại dùng ánh mắt ra cho cục phó Ngụy tiễn bọn họ, sau đó đóng cửa lại.
Cạch một tiếng, cả căn phòng họp nhỏ chỉ còn lại ba người Nghiêm Tà, tỉnh ủy Lưu và chính ông.
"Nói đi." Cục trưởng Lữ chậm rãi quay lại, nói: "Ba cậu nói với tỉnh ủy Lưu rằng hai ngày qua ở nhà cậu đã cẩn thận tỉ mỉ viết được mười nghìn chữ kiểm điểm, còn đọc thuộc lòng. Nào, đọc lại cho chúng tôi nghe một đoạn."
Nghiêm Tà không dám ra vẻ lười biếng dựa lưng vào ghế nữa, vội vàng đứng phắt dậy: "Tỉnh ủy Lưu, cục trưởng Lữ. Tôi xin lỗi, trong lúc phá án tôi đã coi nhẹ kỷ luật của tổ chức và các điều khoản trong quy định, vào lúc xảy ra tình huống nguy cấp tôi xử lý chưa được thích đáng nói lên bình thường tôi không nghiêm túc trong việc học tập tác phong và kỷ luật..............."
"Đúng, đúng, đúng. Cái này thì phải gánh vác." Tỉnh ủy Lưu cười khổ khoát tay cho hắn dừng lại: "Tiểu Nghiêm, cậu còn trẻ, nhưng cũng là một cảnh sát hình sự thụ lý các vụ án hơn mười năm rồi, sao lại phạm một sai lầm cơ bản như vậy chứ?"
Nghiêm Tà cười xòa không đề cập tới nữa.
"Cũng may là vụ án này còn chưa được công bố rộng rãi ra ngoài, Bộ Vi lại không có người nhà, nếu không, trẻ vị thành niên tham dự bắt cóc sợ tội nhảy sông, lại không có ghi chép chấp pháp, dư luận của quần chúng về việc này cũng không dễ khống chế. Nếu còn đụng phải tình huống dây dưa khó giải quyết hơn nữa, nghi phạm là một thiếu nữ vị thành niên, Nghiêm Tà là một nam cảnh sát độc thân lại đơn độc xuất cảnh tự mình hành động - này," tỉnh trưởng Lưu chỉ vào cục trưởng Lữ, ngón tay trên không nặng nề chỉ chỉ hai cái: "Vậy coi như là hỏng bét."
Cục trưởng Lữ lập tức hướng về phía Nghiêm Tà, không thèm khách khí chỉ chỉ hai cái, tỉnh ủy Lưu không thật sự trực tiếp mắng Nghiêm Tà, chỉ có thể trung chuyển qua cục trưởng Lữ, ba người hình thành một mối quan hệ kéo búa bao hoàn hảo.
"Cũng may chúng tôi có chuỗi bằng chứng đầy đủ." Cục trưởng Lữ tiếp lời, "Phạm Ngũ và đồng bọn của gã khai ra hai tên tội phạm thật sự: Một là do Uông Hưng Nghiệp thuê, ý đồ diệt khẩu nạn nhân Lý Vũ Hân; hai là trong lúc bị cảnh sát truy bắt ráo riết, biết rõ nhà anh họ Phạm Chính Nguyên cất giấu hai trăm năm mươi ngàn tiền mặt do người thuê trả, trong lúc cùng đường bí lối đã mạo hiểm quay lại lấy trộm, kết quả bị mấy người Nghiêm Tà vừa vặn bắt gặp. Ngoài ra, trên túi tiền mặt của Phạm Chính Nguyên còn trích xuất được dấu vân tay của Bộ Vi, giám định bút tích cũng hoàn toàn trùng khớp, chuyện này có thể chứng thực cho lời khai của Phạm Ngũ về việc Phạm Chính Nguyên được thuê để giết người.............."
"Lão Lữ làm việc đúng là rất tốt." Tỉnh ủy Lưu vừa nghe vừa gật đầu, khen: "Hồ sơ này cho dù gửi lên Viện kiểm soát, bọn họ cũng không thể nói gì được."
Cục trưởng Lữ xua tay lia lịa.
"Nhưng vẫn còn chuyện tôi chưa hiểu," Tỉnh ủy Lưu nhíu mày suy nghĩ lại: "Các chú nói cô bé kia đưa hai trăm năm mươi ngàn cho Phạm Chính Nguyên, là muốn ám sát ai vậy?"
Nghiêm Tà bỗng nhiên ngước mắt lên.
Đúng như dự đoán, cục trưởng Lữ nặng nề gật đầu một cái: "Khó mà nói được, trong một loạt tội trạng của Phạm Chính Nguyên, quả thực trong tay chúng ta chỉ nắm giữ việc gã cầm súng công kích Nghiêm Tà, sau đó bị người ta bóp cổ diệt khẩu, phơi thây trên đường cao tốc. Tuy nhiên, nếu chỉ căn cứ vào điểm này để kết luận rằng Bộ Vi hay Uông Hưng Nghiệp giật dây gã đi ám sát Nghiêm Tà, dường như có hơi gượng gạo."
Tất nhiên không phải đến ám sát Nghiêm Tà.
Bởi vì Giang Đình mới là đối tượng bị tên sát nhân ghen ghét đố kị.
Trên mặt của Nghiêm Tà vẫn là vẻ khiêm nhường hiểu chuyện của hậu bối, nhưng thực tế trong lòng bàn tay nắm chặt đang vã đầy mồ hôi, tỉnh ủy Lưu cũng sờ cằm đồng ý: "Quả thật rất gượng gạo, đặc biệt là gã bị người diệt khẩu ngay lập tức..........Tiểu Nghiêm! Nếu không phải tôi tin tưởng nhân phẩm của ba cậu, chuyện này đặt vào ai cũng sẽ cho rằng ba cậu làm thịt Phạm Chính Nguyên, còn làm rất sạch sẽ gọn gàng nữa hahaha........."
Nghiêm Tà: "................."
Tỉnh ủy Lưu có lẽ cũng ý thức được câu nói đùa này không hề buồn cười, hơi lúng túng sờ lỗ mũi: "Thế nhé, lão Lữ. Vấn đề này nên bắt đầu từ mối liên hệ của Phạm Chính Nguyên và Uông Hưng Nghiệp, việc nên làm bây giờ là điều tra Uông Hưng Nghiệp nhằm triệt phá mạng lưới buôn bán ma tuý trong tay gã. Chúng ta có lý do để tin tưởng, Uông Hưng Nghiệp có liên hệ mật thiết với tập đoàn buôn bán ma túy hoạt động mạnh ở biên giới mấy năm trước, trở về chúng ta viết một bản kế hoạch báo cáo lên bộ, tranh thủ lập một tổ chuyên án, lần theo manh mối đi sâu vào hơn nữa."
Cục trưởng Lữ cho rằng như vậy là rất đúng, nên liên tục lên tiếng đáp lại.
Hai người bọn họ ở đó tôi một câu anh một câu, ánh mặt Nghiêm Tà nhanh chóng đảo qua hai khuôn mặt một tròn trịa một gầy nhom của hai vị lãnh đạo, do dự khụ một tiếng giơ tay lên: "Cái đó - cháu có thể tới chỉ huy công việc của tổ chuyên án, tối nay trở về sẽ viết một bản kế hoạch thật chi tiết xin lãnh đạo phê duyệt, cháu còn có thể............."
"Cậu?" Tỉnh ủy Lưu nhìn hắn, phì cười một tiếng: "Cậu có biết cái tập đoàn buôn bán ma túy xuyên biên giới này là cấp bậc gì không?"
Nghiêm Tà xoa xoa tay.
"Đây không phải một bọn buôn ma túy xuyên biên giới bình thường, loại Fentanyl kiểu mới mà các cậu thu giữ được ở vụ án trước, không chỉ tràn lan ở biên giới Tây Nam nước ta và các nước ở Đông Nam Á như Miến Điện Việt Nam..., mà ngay cả Mỹ và Mexico cũng đã đưa ra các vụ án tương quan. Cho dù thành lập tổ chuyên án xử lý vụ này, thì cũng là một vụ án trọng yếu do Bộ công an đích thân giám sát." Tỉnh ủy Lưu vỗ vỗ vai Nghiêm Tà, cười nói: "Còn cậu, vẫn nên đàng hoàng về viết cho tôi cái bản kiểm điểm giao cho phòng làm việc, nên thông báo phê bình thì thông báo phê bình, nên tạm thời đình chỉ công tác thẩm tra thì tạm thời đình chỉ công tác để thẩm tra. Dù sao đi nữa, vẫn phải đi đúng quy trình, ba cậu nói, kiên quyết hợp tác với hình thức xử lý kỷ luật của tổ chức, để cậu nghỉ ngơi một tháng về nhà phối hợp............... Đi coi mắt."
Nghiêm Tà ngạc nhiên nói: "Tạm thời đình chỉ công tác thẩm tra một tháng?"
Cục trưởng Lữ cười ha hả, làm một cái động tác tay về phía hắn.
"Không phải, sức khỏe của đội trưởng Dư bọn cháu, còn có cục phó Ngụy tuổi tác cũng đã lớn..........."
"Lão Ngụy không có ý kiến gì, lão Dư có thể hoãn lại thời gian nghỉ bệnh." Cục trưởng Lữ ân cần nói, "Về nhà kiểm điểm, suy nghĩ đến chuyện phối giống đi thôi, xem cậu lần sau còn dám vi phạm kỷ luật nữa không."
Nghiêm Tà: "................."
"À, đúng rồi," cục trưởng Lữ giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Công việc kiểm tra và đối chiếu kho hàng cấm chờ tiêu hủy mới tiến hành được một nửa, nếu cậu nhàn rỗi không có việc gì làm, thì dành chút thời gian giúp họ dọn cái rương đi, đỡ phải lãng phí nhân lực."
"Ơ, nhưng mà cháu................"
Câu tranh luận của Nghiêm Tà còn chưa kết thúc, tỉnh ủy Lưu xua tay: "Thôi, cứ quyết định như vậy đi!"
Tạm thời đình chỉ công tác thẩm tra có thể coi như là một từ mới xuất hiện trong kiếp sống làm cảnh sát hình sự của Nghiêm Tà, dù là năm năm trước, vì vấn đề bằng khen thưởng cá nhân hạng hai mà hắn và người của Cục thành phố không thể chung sống hòa bình, cũng không phải nhận loại hình phạt này.
Nguyên nhân là không có hắn, đội điều tra hình sự thiếu người.
Đầu năm nay chỗ nào cũng thiếu người. Nhân viên ở phòng pháp y mà hơi có chút kỹ thuật cũng ba ngày hai buổi bị phái đi giảng bài, hàng năm sinh viên tốt nghiệp ngành y thi công chức lại càng ngày càng ít; bên đội trinh thám kỹ thuật thì yêu cầu lý lịch và bằng cấp, nhưng hàng năm người có thể vượt qua bài kiểm tra tương tự như cảnh sát điều tra kỹ thuật cũng không nhiều. Dưới con mắt của người ngoài không hiểu tình hình, phòng điều tra hình sự hẳn là một nơi chẳng đói khát đến thế, nhưng trên thực tế cảnh sát cơ sở lần lượt luân phiên ra vào cửa đội điều tra hình sự, cũng chính là luân phiên giữa các đồn công an và phân cục, trước không đến phần Cục thành phố. Hơn nữa hai năm nay trái tim của đội trưởng Dư càng ngày càng yếu, tất cả công việc từ trong ra ngoài đều do một tay Nghiêm Tà xử lý, người duy nhất có thể chủ trì công tác dưới quyền cục phó Ngụy cũng chỉ có hắn.
Nghiêm Tà - người bước vào tuổi trung niên, tín hiệu báo động ở khắp mọi nơi, trên phải nâng đỡ già, dưới phải chăm sóc nhỏ, bỗng chốc phải thay đổi trạng thái công việc thường ngày.
"Được thôi," hắn nói, "Ông đây coi như nghỉ ngơi định kỳ vậy."
Nghiêm Tà một tay cầm lấy áo khoác đồng phục vắt lên vai, ống tay áo hai bên trái phải tùy ý xắn lên đến cùi chỏ, để lộ ra bắp tay săn chắc và đồng hồ, tay còn lại thuận tiện rút kính râm ra đeo lên khuôn mặt anh tuấn. Hắn đi đến đâu cũng giống như mang theo nhạc nền BGM trong phim tội phạm Mỹ, tựa như cơn lốc thổi tung bậc tam cấp ở cửa Cục thành phố, rầm một tiếng, đóng cửa xe lại.
G rầm vang chạy đi, nhuần nhuyễn hòa vào dòng xe cộ vào giờ cao điểm buổi tối.
Cạch! Cánh cửa mở khóa bằng vân tay của căn hộ cao cấp tự động mở ra.
"Không ăn cơm tây, lúc nào cũng cơm tây. Bảo đầu bếp ghé qua nấu tạm hai bát mì nầm bò là được, nầm bò phải tươi mỡ nạc vừa phải, cho nhiều rau thơm; món măng non lần trước đầu bếp chỗ các cậu tự tay muối không tệ, còn nữa chọn bốn món ăn thanh đạm không quá cay................."
Nghiêm Tà móc áo khoác lên mắc áo ở lối vào, vừa lải nhải vào điện thoại vừa xoay người, đột nhiên ngây ngẩn.
Trên bàn ăn cơm trong phòng ăn bày hai bộ bát đũa, một đĩa rau diếp xào tỏi xanh biếc, một bát nầm bò hầm khoai tây nóng hổi, trong không khí tràn ngập hương vị ấm áp. Trong phòng bếp truyền ra tiếng của máy hút mùi và tiếng nước sôi ùng ục, vừa sống động lại vừa thân thiết, giống như đang chuẩn bị cho sợi mì vào nồi.
"Thiếu gia? A lô?" Tiếng của giám đốc hàng vang lên phía bên kia điện thoại, "Anh còn cần gì nữa không, em đăng ký xong xuôi mấy món này rồi a?"
"..................Không cần, cái gì cũng không ăn." Nghiêm Tà lẩm bẩm như người mộng du: "Hôm nay chị dâu của các cậu đích thân xuống bếp."
Nghiêm Tà cúp điện thoại, nghển cổ nhìn vào phòng bếp.
Giang Đình mặc áo phông dài tay ở nhà, quần dài vải bông, đi dép lê, đứng trước bếp đối diện với hắn, trong tay cầm một nắm sợi mì, đang chuẩn bị cho vào nồi.
"Về rồi? Rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Giang Đình đầu cũng không ngẩng lên nói, "Tối nay ăn mì trứng gà cà chua."
Nghiêm Tà sống hơn ba mươi, lần đầu tiên ngẩn ngơ có cảm thụ của một người đàn ông mới kết hôn buổi tối tan làm về nhà ăn cơm. Hắn véo mình một cái, cứ thế không cảm giác được đau đớn, có tới mấy giây hắn gần như chắc chắn rằng mình đang nằm mơ.
"Ngây ra đó làm gì?" Giang Đình ngẩng đầu lên, kinh ngạc quan sát hắn từ dưới lên, sau đó phát hiện hôm nay Nghiêm Tà mặc đồng phục cảnh sát, tấm mắt không khỏi cố định hai giây, rồi khẽ mỉm cười, lại cúi đầu xuống nhìn vào trong nồi.
Nghiêm Tà ma xui quỷ khiến hỏi: "................Em cười cái gì?"
"Không có gì."
"Không đúng, em vừa mới cười, em cười cái gì?"
Giang Đình dùng đũa phân tán sợi mì ra: "Đã nói với anh là không có gì."
"Em rõ ràng là nhìn tôi.............."
"Lấy bát đũa đi," Giang Đình mắng, "Đừng tưởng rằng anh chỉ ngồi đó chờ ăn mà không phải làm gì."
Nghiêm Tà "Ồ" một tiếng, hậm hực nói: "Thật đúng là biết sai sử người khác." Sau đó bỏ cặp xuống, thay quần áo đổi giày, chui vào phòng bếp lấy bát đĩa từ tủ khử trùng ra, nhỏ giọng nói sau tai Giang Đình: "Không thừa nhận cũng vô dụng, tôi biết em chính là thấy tôi đẹp trai nên mới cười........ Ưm!"
Giang Đình gắp một miếng trứng gà trong nồi ra nhét vào miệng hắn: "Ăn cơm của anh đi."
Mì trứng gà cà chua, đầu tiên dùng dao cắt hình chữ thập trên cà chua tươi, bỏ vào nước nóng ngâm cho mềm, lại ngâm qua nước nguội rồi lột vỏ xắt nhỏ, xào với chút dầu cho ra nước sốt sệt sệt; bỏ trứng gà nửa sống nửa chín vào xào chung, đợi trứng gà thơm ngon ngấm nước sốt cà chua, lại cho thêm chút muối, đường, hạt nêm vị gà, sau đó cho thêm chút nước, lại bỏ hành lá và rau thơm thái nhỏ vào, cuối cùng rưới thêm vài giọt dầu mè.
Cà chua đỏ tươi, miếng trứng gà vàng ươm, hành lá và rau thơm thái nhỏ xanh ngắt, cuối cùng biến thành một bát mì sợi màu sắc tươi sáng hương vị thơm ngon.
Nghiêm Tà ăn như hổ đói, vù vù quét sạch tô nầm bò thơm ngon trước mặt, ngon đến mức không nói nên lời, đứng dậy đi vào phòng bếp xới thêm một bát cơm đầy, lúc quay lại trịnh trọng nói: "Đáng giá."
"Cái gì đáng giá?" Giang Đình đang uống canh hỏi.
"Thông báo phê bình trên toàn hệ thống, công thêm tạm đình chỉ công tác thẩm tra một tháng." Ngón trỏ của Nghiêm Tà lượn một vòng trong không trung, chỉ vào cái bát trước mặt: "Tất cả đều nằm trong bát mì này."
Giang Đình bật cười, gắp cho hắn một đũa nầm bò, hỏi: "Hối hận không?"
Hốc mắt Giang Đình rất sâu, đuôi mắt dài, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, từ gương mặt nhìn lên có chút bất cận nhân tình (), ấn tượng của nhiều người đối với anh là một cảnh sát điều tra chuyên nghiệp lý trí nhưng lạnh lùng. Vì vậy, khi anh mặc quần áo ở nhà, ngồi trước bàn thức ăn mờ mịt hơi nóng, tóc vừa sấy khô rối bù, sự tương phản to lớn này vô tình sinh ra một loại hấp dẫn khó nói nên lời.
() Không để ý đến quan hệ tình cảm.
Nghiêm Tà nhìn chằm chằm Giang Đình không chớp mắt, không đáp mà hỏi ngược lại: "Cuộc đời em đã từng vì sắc đẹp mà nhận được lợi ích nào chưa?"
"Không có, cả ngày nghĩ cái gì vậy?"
Nghiêm Tà ăn miếng thịt bò kia, cười nói: "Vậy thì hiện tại em đã có rồi."
Sau khi có công việc Nghiêm Tà rời nhà sống cuộc sống đơn độc, sở dĩ còn sống được đến bây giờ, tự bản thân như sắt thép thì tất nhiên nguyên nhân phần lớn vẫn là dạ dày, và không thể thiếu công lao vất vả của đầu bếp tới cửa và bác gái dọn dẹp.
Có điều theo như chủ ý của Giang Đình, ở nhà chỉ có hai người ăn bữa cơm rau dưa, chén bát cũng không nhiều, không cần phải làm phiền nhân viên dọn dẹp đến nhà rửa ráy, chất trong bồn để qua đêm nhìn còn phiền. Vì vậy, cảnh đốc cấp một Giang Đình tự mình gom chén dĩa dính dầu mỡ đi vào phòng bếp rửa ráy, Nghiêm Tà quy củ cầm lấy khăn lau chén, đứng bên người y, đợi y rửa xong một cái liền nhận lấy một cái lau khô, rồi xếp ngăn nắp vào tủ khử trùng.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối, phòng bếp đã sáng đèn, hai người đứng sóng vai nhau, tiếng náo nhiệt từ tivi trong phòng khách, không biết đang biểu diễn chương trình tạp kỹ gì, không gian trước mặt chỉ có tiếng nước chảy rào rào.
"Sao em nấu cơm ngon vậy," Nghiêm Tà nhỏ giọng nói vào tai Giang Đình, "Trước kia từng học qua à, hay định nấu cho ai ăn? Hả?"
Giang Đình nhích sang một bên tránh: "Tôi sống một mình, không học nấu cơm chẳng lẽ ngày ngày ăn đồ ăn bán ở bên ngoài?"
"Vậy ngoài tôi ra còn có ai khác ăn rồi?"
"Không, chỉ có anh."
Nghiêm Tà nghi ngờ nheo mắt lại: "Thật sự?"
"Thật hơn cả vàng k."
"Lừa tôi đúng không?"
"Anh cũng thật là," Giang Đình rửa xong một cái bát sứ vẽ tay tùy tiện cũng phải bốn con số, nhét vào tay Nghiêm Tà: "Nói dối thì anh tức giận, nói thật anh lại nghi ngờ là giả.............."
Nghiêm Tà nhân cơ hội nắm lấy tay anh: "Đừng nhúc nhích. nước văng lên tay áo rồi, nào để tôi lau cho."
"Không lau, buông ra, cầm bát cẩn thận kẻo vỡ.............."
"Để tôi lau cho, lau chút là sạch thôi."
Vòi nước vẫn còn mở, đũa mới rửa một nửa còn vương vãi trong bồn. Giang Đình dùng sức rút tay ra, Nghiêm Tà giống như sói đói cắn mãi không buông, trong lúc lôi lôi kéo kéo ống tay áo bên phải của Giang Đình bị kéo lên một nửa, khóe mắt của Nghiêm Tà đột nhiên liếc thấy vết sẹo mờ mờ bên trong cổ tay anh.
Nếu là cắt cổ tay, vết sẹo hẳn là phải từng đường song song hoặc đan xen nhau, mà không phải là vết cắn rõ ràng như vậy.
Chân mày Nghiêm Tà giật giật, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra.
Giang Đình không chú ý tới vẻ mặt của hắn, nhân cơ hội rút tay về, còn nhân tiện cướp luôn cái bát sứ kia bỏ vào tủ khử trùng, gò má hơi ửng đỏ, lạnh lùng nói: "Vừa rồi suýt chút nữa anh làm rơi luôn cái bát!"
Anh quay lưng về phía bồn nước, không nhìn thấy vẻ mặt âm trầm bất định của Nghiêm Tà, giây tiếp theo đột nhiên cảm thấy bên hông bị siết chặt, sau đó Nghiêm Tà chiều cao gần một mét chín cưỡng ép dán vào sau lưng, ép anh lọt thỏm trên cửa kính tủ khử trùng.
"Anh...................."
"Suỵt, suỵt," Nghiêm Tà cắn lỗ tai của y thấp thì thầm, "Để tôi ôm một lát thôi, suỵt."
Giang Đình bỗng nhiên dùng lực, còn chưa kịp thoát ra, đã bị Nghiêm Tà cố định xoay người lại. Chiếc tủ khử trùng cao hơn người lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, rõ ràng đến mức ngay cả âm thanh của tivi ở trong phòng khách cũng không át đi được, lỗ tai Giang Đình bị ngậm vừa đỏ lại vừa nóng, không thốt nên lời, muốn nghiêng đầu thì tay lại bị nắm lấy, vặn ngược ra sau lưng.
"Nghiêm..................Nghiêm Tà!"
Giọng của Giang Đình vốn dĩ luôn nhẹ nhàng thong thả, âm cuối câu trên lại bất ngờ đổi tông, muốn rút tay ra lại bị siết chặt hơn. Đang lúc giãy giụa, chồng bát đĩa trong ngăn kéo trượt ngã rầm rầm, âm thanh trong trẻo chói tai, trong không gian nhỏ hẹp Giang Đình nhân cơ hội quay đi, cau mày cả giận quát: "Nghiêm Tà!"
Nghiêm Tà: "Chỉ hôn một cái thôi..........."
Giang Đình khó khăn lắm mới nghiêng người được, cầm lấy tay Nghiêm Tà còn chưa kịp đẩy ra, đã lần nữa bị đặt trên tủ kính, môi lưỡi nuốt vào nhả ra quấn chặt lấy nhau không thể tách rời, hòa quyện với nhau trong ánh đèn vàng ấm áp.
"...........Tôi nói anh tối nay............." Một lúc lâu sau Giang Đình rốt cuộc phát ra âm thanh khàn khàn đầy bực bội, đáng tiếc mức độ bực bội có mạnh tới đâu cũng không thể che giấu hai gò má đỏ bừng: "...Anh uống lộn thuốc hả?"
Ánh đèn từ sau lưng Nghiêm Tà chiếu tới, hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi môi bị hôn đến đỏ tươi của Giang Đình, chợt không đầu không đuôi nhỏ giọng nói một câu: "Ngày mai ba mẹ tôi tới làm khách."
Giang Đình hơi sửng sốt, trong lòng bất chợt dâng lên một loại dự cảm khó nói thành lời lại không quá hay ho.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau chốc lát, bầu không khí mập mờ còn vi diệu hơn cả hôn môi bỗng nhiên xâm nhập, chương trình tạp kỹ trong tivi ngoài phòng khách không biết đã phát triển đến phân đoạn nào, tiếng vỗ tay và tiếng cười đùa trở nên cực kỳ đột ngột khiến người ta lúng túng.
"Nghiêm Tà," Giang Đình cố gắng di chuyển ánh mắt, bình thản nói: "Anh có muốn cân nhắc thêm chút nữa hay.................."
"Em đang nghĩ đi đâu đấy!" Nghiêm Tà đột nhiên buông y ra, quay người vừa đi về phía bồn rửa vừa cười lớn: "Ba mẹ tôi tới vì ngày mốt chính là sinh nhật của tôi, hahaha.........."
Giang Đình thật sự choáng váng, nhìn Nghiêm Tà đang cưới lớn cầm đũa lên, rửa sạch dưới vòi nước, trên mặt tràn đầy vẻ chế nhạo.
"...................." Giang Đình kịp thời phản ứng, không khỏi dở khóc dở cười, đưa tay hung hăng chỉ chỉ Nghiêm Tà hai cái.
"Yên tâm đi, tôi đã nói qua với hai người họ, nói là có một người bạn trong trường cảnh sát vì mới được điều động đến Kiến Ninh làm việc, ký túc xá chưa chuẩn bị xong, nên ở nhờ mấy ngày. Bình thường công việc của họ cũng bận rộn, tới ăn bữa cơm trưa rồi đi ngay, không phải như em tưởng tượng đâu." Nghiêm Tà hài hước nhướn mày, cố ý quan sát Giang Đình: "Nhìn em khẩn trương mong đợi kìa, chậc chậc chậc - như đợi không kịp muốn gặp ba mẹ chồng lấy phí đổi cách xưng hô ấy?"
Giang Đình hừ một tiếng nói: "Tôi xem là cha mẹ vợ đi." Vừa nói vừa thuận tay nhặt cái khăn lau chén lên, cách không ném cho Nghiêm Tà, ném xong vung tay đi về phòng ngủ.
Nghiêm Tà chăm chú nhìn bóng người khuất sau cánh cửa, tay xoa đũa soạt soạt, nụ cười trên môi còn chưa tan, nhưng biểu cảm trong mắt đã có phần sa sầm, như chìm xuống vực sâu lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau hắn đóng vòi nước lại, đứng thẳng người lên, không biết đang suy nghĩ gì, ấn đường cau lại.