Chương
Khởi Linh -雨过昔年
giờ sáng, một chiếc Mercedez Benz đậu dưới tán cây ven đường của tòa viện an dưỡng.
"Còn nửa tiếng nữa." Dương Mị quay đầu hỏi: "Em đợi cùng anh nhé?"
"Không cần đâu, chỉ là cuộc hẹn tái kiểm tra thôi, anh đâu có bị tàn phế." Giang Đình cởi dây an toàn, chui ra khỏi xe ô tô: "Em bận thì đi đi."
Dương Mị vội kéo cửa kính xe xuống: "Thế anh xong việc thì chờ em đến đón nhé."
Giang Đình đi vào cổng của viện an dưỡng, không có ngoái đầu mà chỉ vẫy tay từ xa.
Dương Mị cố tình trang điểm tone hồng đào vì hôm nay đành gục đầu, buồn bã thở dài một hơi, chỉ còn cách lái xe đi.
——Vậy nhưng cô đã không trông thấy, trong gương chiếu hậu, một chiếc Phaeton đang lặng lẽ đậu ngay vị trí vừa rồi của cô.
Nghiêm Tà ngồi trên ghế lái vẩy tàn thuốc, đưa mắt nhìn cô biến mất trong làn xe cộ, kế đó ánh mắt chuyển sang tòa viện an dưỡng đối diện đường cái.
"Có rồi đây——Cháo rau cải của anh đây!"
Người điều trị nội trú đến ăn sáng tại căn tin không nhiều lắm, Giang Đình ngồi tại một góc, mắt nhìn đồng hồ, bóc đôi đũa gỗ dùng một lần ra.
Ngày xưa anh phá án cả ngày lẫn đêm, bữa đói bữa no là chuyện rất bình thường, thế nên sau này dạ dày mới hỏng. Khi con người đến một độ tuổi nhất định, những bệnh tật thời trẻ mắc phải sẽ quay về gấp bội, qua vài lần bị tụt huyết áp nghiêm trọng, họ sẽ không dám ăn uống qua loa ba bữa mà ép bản thân phải tập thói quen ăn sáng hàng ngày.
Di động trên bàn rung nhè nhẹ, là wechat của Dương Mị: "Anh ăn sáng chưa?"
Giang Đình gõ chữ "Rồi" để trả lời.
Khi ấn gửi đi, bỗng nhiên ánh mắt anh lướt qua được thứ gì đó, Giang Đình ngước lên nhìn.
Tại phía kia của căn tin gần đó, có một ánh mắt chưa kịp thu về, thoáng cái rơi vào tầm nhìn chính diện của anh
Người đàn ông mặc áo T-shirt ngắn tay màu trắng, đầu đội mũ bóng chày, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người lực lưỡng, cơ bắp vạm vỡ căng tràn, chiếc mũ sụp xuống, bởi khoảng cách xa nên không nhìn rõ khuôn mặt. Ánh mắt hai người chỉ giao nhau trong chớp mắt, sau đó người kia vờ như không thấy cúi đầu tiếp tục ăn uống, lật tờ báo, hệt như tất cả chỉ là ảo giác.
Giang Đình khẽ chớp hai mắt, rồi nhìn lướt một vòng quanh căn tin này, chẳng qua khuôn mặt vẫn dửng dưng.
Sau vài phút, anh bỏ dở nửa bát cháo trắng cùng rau cải gần như không động đến, đứng dậy tính tiền rời đi.
"Trước khi cậu hôn mê, tình trạng cơ bắp trên người khá tốt, nói chung nằm bất động ba năm cũng không có hiện tượng thoái hóa hoàn toàn. Huyết áp khá bình thường, sau khi xuất viện có xuất hiện tình trạng chóng đầu, người đau hay chân tay đau không?"
Trong phòng khám, Giang Đình nằm trên chiếc giường trắng muốt, mười ngón đan vào nhau, đặt tự nhiên trên bụng, "Khi đi lâu thỉnh thoảng sẽ bị chuột rút."
Bác sĩ gật đầu: "Hiện tượng bình thường thôi, cần tiếp tục kế hoạch phục hồi chức năng theo như đã định, không thể nóng vội được."
Bởi viện phí rất cao thế nên bệnh viện an dưỡng tư nhân này chẳng có mấy bệnh nhân, trước bữa trưa thì càng ít người. Cuộc kiểm tra sức khỏe nhanh chóng được hoàn thành, bác sĩ kê một số thuốc dặn dò phải ăn đúng bữa rồi hẹn kì tái khám tiếp theo, đột nhiên nghe thấy tiếng Giang Đình mở miệng hỏi: "Trong mấy ngày tôi xuất viện, có ai đến thăm tôi không?"
"À, ấy có đấy." Bác sĩ cũng bị câu hỏi của anh mà sực nhớ ra: "Họ hàng của cậu từng đến một lần, muốn đến thăm cậu, nhưng trùng hợp là cậu đã xuất viện trước một ngày, anh ta còn hỏi cách liên lạc với bạn gái cậu đấy."
Giang Đình ngừng vài giây, bèn vờ như hơi bất ngờ: "Họ hàng? Tên là gì ấy nhỉ?"
Bác sĩ đoán chắc đây là họ hàng xa xôi cách tám đời, nếu không tại sao chẳng thấy mặt mũi trong suốt ba năm qua, bèn mỉm cười: "Là một người đàn ông hơn bốn mươi, khá cường tráng....Cậu đợi lát nữa đến quầy tiếp tân hỏi y tá hỏi thăm một chút thì sẽ biết tên thôi, anh ta nói anh ta là anh họ ngoại xa của cậu. Sao thế có ấn tượng gì không?"
"Có phải cao trên mét tám, đội mũ lưỡi trai đen không?"
"À, đúng đúng! Cậu có anh họ thật à?"
Giang Đình nhớ đến ánh mắt tại căn tin vừa nãy, sắc mặt khẽ sầm, nhưng không thừa nhận hay phản đối: "Y tá có đưa số điện thoại cho anh ta không?"
Bác sĩ nói: "Làm gì có chuyện đó, ai biết anh ta là người như thế nào. Y tá chúng tôi hỏi anh ta có muốn lưu số điện thoại không, anh ta cũng không gửi, bỏ đi thẳng luôn."
Giang Đình rời khỏi giường khám, cúi người đi giày, cài từng nút áo cao đến cổ, hờ hững chỉnh lại vạt áo.
Bác sĩ vừa kí xong, vừa khéo quay đầu. Trong ánh nắng ban mai, Giang Đình đứng trước cửa sổ, mái tóc đen cùng gò má trắng nõn, sống lưng thẳng đuột đến vòng eo hẹp cùng đôi chân thon dài, hệt như dây cung đang kéo căng.
Bác sĩ âm thầm kinh ngạc.
Ban đầu bọn họ nghĩ bệnh nhân giường số là thằng nhóc nghèo nông thôn chuyên ăn bám, nào ngờ sau khi hồi phục, khi đã gặp lại, lời nói cử chỉ và thể hình của Giang Đình đã rất khác xa so với lời đồn đại.
"Sau này nếu có người tìm tôi," Giang Đình nói, "Đừng đáp lại, cũng đừng hỏi tên tuổi."
Bác sĩ rốt cuộc cũng không ém nổi trí tò mò mãnh liệt của mình: "À này....anh ta là anh họ cậu thật à."
"Không phải." Giang Đình cài xong cúc tay áo, nói thản nhiên: "Là chủ nợ."
Bác sĩ : "......"
Giang Đình làm xong kiểm tra, tạm biệt vị bác sĩ có nét mặt quái dị, cầm tờ kết quả đi ra khỏi cửa.
Có thể đến bệnh viện này tĩnh dưỡng, hầu hết đều là những người chỉ còn đúng một hơi thở, người thực vật duy trì mạng sống bằng máy móc, hoặc người cao tuổi bệnh tật khó đi lại, bình thường sẽ được y tá đẩy đi dạo lòng vòng trên hành lang. Giang Đình kiên trì chờ mấy cái xe lăn đẩy ông bà cụ đi qua, nhìn cửa thang máy đằng trước đã khép lại, anh chẳng đợi nữa mà đi cầu thang bộ từ hành lang ra đến sảnh tầng một.
Tòa nhà tràn đầy tiếng người, y tá đi lại như thoi đưa trên đại sảnh, người nhà đang làm thủ tục nhập việc cùng xuất viện. Giang Đình quay người tại góc cầu thang, đang muốn đi đến dãy cầu thang cuối cùng, thì chợt khựng lại.
Xuyên qua đại sảnh, có một bóng người đang được phản chiếu tại tấm cửa kính bên cạnh bức tường gần cổng chính.
Một người đàn ông cao to khôi ngô, đội mũ lưỡi trai đen, đang quay lưng về phía anh, nhìn chằm chặp vào thủy tinh của cửa kính.
Trong cái bóng hắt ngược của cửa kính, chỉ thấy bóng hình Giang Đình đứng yên trên cầu thang đằng xa, sau đó lùi về sau nửa bước.
Người đàn ông quay mặt lại, chính là người đứng trong căn tin ban sáng.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa đám đông, hình như cùng hiểu được điều gì đó. Một giây sau, Giang Đình đột nhiên quay người đi thẳng lên lầu, mà người đàn ông kia giơ chân đuổi theo!
Đồng thời, tại văn phòng làm việc cao nhất của bệnh viện.
Cánh cửa đóng kín, trong phòng lớn chỉ có hai người, ngoài tiếng sột soạt khi lật hồ sơ bệnh án thì đến cả tiếng hít thở cũng nghe thấy.
"....." Viện trưởng lén lút rướn cổ, dòm mấy cốc trà trên bàn, rồi lại ngó chàng đội trưởng đội hình sự thành phố này, thà bảo là cậu nhà giàu đẹp trai rảnh rỗi đi lang thang còn hơn chứ cảnh sát nỗi gì, ông ta thầm nhủ thế.
Đầu năm nay đám cảnh sát ăn hối lộ cũng quá nhiều rồi nhỉ, tên này ở trong ngành thật sự không có vấn đề gì sao?
Còn nói tự kiểm tra, đây căn bản chả phải cảnh sát, mà là một đài truyền hình nào đó tới quay show thực tế đúng không?
"Khụ khụ!" Nghiêm Tà hắng giọng một cái.
Viện trưởng rụt cổ về, nhoẻn cười thân thiết.
Nghiêm Tà chỉ vào hồ sơ bệnh án, hỏi: "Ở đây viết nguyên nhân va chạm mạnh dẫn đến chấn thương vùng đầu, tại sao có thể xác định là tai nạn giao thông, mà không phải do bị nổ?"
Viện trưởng nở nụ cười kiểu đừng đùa tôi chứ: "Cậu nghe cậu nói đi, tai nạn giao thông với bị nổ giống nhau được sao? Đội ngũ y bác sĩ chúng tôi không bao chẩn đoán sai đâu."
"Thế vết bỏng là sao?"
"Cái này à," Viện trưởng trầm ngâm một lát, nói: "Hồi đó, khi Lục tiên sinh được bạn gái chuyển viện đến chỗ chúng tôi đã rơi vào tình trạng hôn mê ở thang điểm () thấp nhất, chỉ một bước nữa là thành người thực vật thật rồi. Mặc dù chúng tôi đã tiếp nhận Lục tiên sinh, thế nhưng tình trạng của cậu ấy quả thực rất xấu, ngoài vết thương tại đầu do tai nạn giao thông gây ra, còn rất nhiều bệnh tật khác. Ngược lại, vết bỏng trên chân tay cậu ấy đã được chữa trị cẩn thận trước khi chuyển đến bệnh viện chúng tôi, đã tạm coi như khôi phục tốt rồi.
Nghiêm Tà hỏi: "Bệnh tật khác?"
Viện trưởng nói: "Khá nhiều đấy, nào là cảm nhiễm, thiếu dinh dưỡng, khuỷu tay trái trật khớp không được nắn đúng dẫn đến sái vị, phần da ở cổ tay phải bị hoại tử cùng dây thần kinh trên cơ bắp bị tổn thương, hầu hết cơ thể đều có vết xước. Những vết này đều xảy ra trước khi có vụ tai nạn, đại khái là đã được chăm sóc nửa năm mới dần chuyển biến tốt."
Nghiêm Tà trầm tư một lát, nét mặt không biểu hiện sự vui giận, đột nhiên nói: "Dây thần kinh trên cổ tay bị tổn thương, căn bản đều là vết cắt đúng không."
"Đúng, nói vậy thì. Nhưng Lục tiên sinh cậu ấy...."
"Sao vậy?"
Viện trưởng lưỡng lự, cuối cùng vẫn trả lời: "Trông giống như vết răng người cắn."
Cái tay đang cầm bệnh án của Nghiêm Tà khẽ run.
Viện trưởng cười thổn thức nói: "Vì thế hồi đó chúng tôi đều suy đoán, người bệnh này e là mới trốn khỏi tập đoàn đa cấp, mở cửa xe thoát thân dọc đường, nếu không làm sao gây ra nhiều vết thương như thế?"
"Vậy tại sao mọi người không báo cảnh sát?"
"Haizz! Cậu nói thế nào chứ, chúng tôi là viện điều dưỡng tư nhân, phương châm của chúng tôi là bảo vệ tốt sự riêng tư của bệnh nhân, tôn trọng ý muốn của gia đình, chuẩn con đường thị trường cao cấp đấy." Viện trưởng xoa tay, hạ giọng cười làm lành: "Không phải không chủ động hợp tác với phía cảnh sát các cậu, chỉ có điều hồi đó Dương tiểu thư nhất quyết không nói, cô ấy nói không muốn báo cảnh sát để người khác biết, vì thế mới chuyển đến viện chúng tôi. Thị trường điều dưỡng tư nhân này cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, chúng tôi chỉ suy nghĩ xuất phát từ phương châm...."
Nghiêm Tà ngắt lời ông ta: "Dương Mị với Giang.... Lục Thành Giang rốt cuộc có quan hệ gì?"
Viện trưởng nói: "Thì là quan niệm nam nữ nhỉ. Nói thật thì chúng tôi đều cảm thấy đây là chân ái rồi, Dương tiểu thư vừa có điều kiện tốt nào, vừa là người biết nhẫn nhịn ...Thông thường chúng tôi đều không tiết lộ chuyện cá nhân của khách hàng, có điều khi Lục tiên sinh tỉnh lại thì quả thực có hơi kì lạ."
Nghiêm Tà "À" một tiếng: "Lạ?"
Viện trưởng ngập ngừng vài giây, cười nói: "Trông như....cứ như Dương tiểu thư chủ động với bạn trai của cô ấy nhiều hơn."
Nghiêm Tà không trả lời, mũi hừ hừ rồi cười khan.
Dương Mị rõ ràng không phải người "biết nhẫn nhịn", cô ta thật sự chưa bao giờ phạm tội, thế nhưng chắc chắn có giao du với dân xã hội. Hai vụ án tại Cung Châu và Kiến Ninh của cô ta chắc chắn đều do Giang Đình giúp, mà trước khi Giang Đình hi sinh vì chỉ huy sai lầm, dù từ lí lịch cá nhân hay công trạng thì đều là người có sức cạnh trang mạnh mẽ cho chức tổng đội trưởng đội phòng chống ma túy của công an thành phố Cung Châu.
Khi ấy Dương Mị ôm được cái đùi to Giang Đình này quả thật có thể nói là kỳ tích.
Viện trưởng không hiểu tiếng hừ của Nghiêm Tà, cẩn thận đánh giá hắn: "Này.....đội trưởng Nghiêm, cậu xem còn chuyện gì khác không? Chúng tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn ()...."
Nghiêm Tà lại vẫy tay, trả bệnh án cho ông, đứng dậy.
Viện trưởng lập tức đứng theo muốn tiễn, vừa định nói khách sáo hai câu, đột nhiên nghe Nghiêm Tà nói: "Còn một vấn đề cuối cùng."
"À, cậu nói nói đi."
Thế mà, câu tiếp theo của Nghiêm Tà khiến viện trưởng sững người, chỉ nghe hắn chậm rãi hỏi: "Khi Lục tiên sinh vừa được chuyển đến, các ông xét nghiệm máu, có phát hiện anh ta từng hít ma túy không?"
() Thang điểm thấp nhất: T mạnh dạn nghĩ rằng đây là thang điểm Glasgow đánh giá tình trạng còn nhận thức của bệnh nhân.
()Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Không biết sẽ không nói, biết thì sẽ nói hết.