Chương
Edit: Sabi
Giang Đình đứng yên đó không nói lời nào, thời gian trôi qua từng phút, khoảnh khắc ngắn ngủi này dài đằng đẵng như cả đời người.
"Tốt hơn hết anh vẫn nên cất nó đi, Nghiêm Tà." Cuối cùng anh cũng nhẹ giọng nói, khuôn mặt cúi xuống không nhìn ra cảm xúc: "Những thứ cha mẹ để lại cho anh đều vô cùng quý giá, không nên tùy tiện đưa cho người khác."
Giang Đình đặt cái ly không lên bàn trà, xoay người muốn đi, Nghiêm Tà lại đột nhiên đứng dậy nắm chặt tay anh: "Tại sao?"
"Chúng ta đã nói................."
"Không, đó là do em đơn phương nghĩ vậy. Cho tới bây giờ, tôi chưa bao giờ cảm thấy giữa hai ta chỉ là quan hệ thể xác."
"Những cam kết liên quan đến việc chung thân đại sự không thể tùy tiện quyết định như anh được, trên cơ bản anh còn không hiểu rõ................."
"Nếu như tôi không hiểu rõ, mấy năm qua không biết tôi đã tùy tiện bao nuôi bao nhiêu diễn viên người mẫu rồi, còn chạy theo bợ đỡ phía sau em làm gì, để bị coi thường sao?!"
Giang Đình cau mày, không lên tiếng.
"..................." Nghiêm Tà máy móc nói, "Ý tôi không phải như vậy."
Bầu không khí ngột ngạt căng thẳng, Giang Đình quan sát Nghiêm Tà trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Anh gặp phải nguy hiểm gì hả?"
Sự nhạy bén ở phương diện tư duy logic của Giang Đình quả thật có thể áp đảo hết thảy, thoáng chốc sống lưng của Nghiêm Tà trở nên căng cứng, chốc lát sau hắn lên tiếng phủ nhận: "Không có."
Nhưng ấn đường đang nhíu chặt của Giang Đình vẫn không giãn ra: "Nghe này Nghiêm Tà, đây không phải chuyện đùa, hôm nay cục trưởng Lữ gọi anh tới Cục thành phố rốt cuộc là vì..................."
"Em từ chối là vì sợ kéo tôi xuống nước sao? Vậy em có bao giờ nghĩ tới, hiện tại quan hệ giữa chúng ta đã là vợ chồng thực sự, cho dù em có nguyện ý chung sống dưới hình thức này hay không, thì ở trong mắt người ngoài cũng chẳng có gì khác nhau cả?!"
Nghiêm Tà giận dữ gào lên, tiếng gào chấn động vang vọng trong phòng khách, ngay đến không khí ngưng kết thành băng cũng run rẩy hồi lâu.
Một lúc lâu sau Giang Đình mới thở dài một hơi, lắc đầu: "Không, thực sự rất khác nhau...........Nhưng tôi không có cách nào để giải thích rõ với anh được."
Nếu nghe kỹ, mỗi một chữ anh nói đều rất miễn cưỡng, tựa như ẩn ý trong câu nói kia khiến đáy lòng anh cảm thấy khó chịu, anh chỉ muốn nói ra để Nghiêm Tà bỏ qua chuyện này: "Khác chỗ nào? Giang Đình, tôi khuyên em tốt nhất đừng tự cho mình là đúng, có một số việc một khi đã xảy ra sẽ không giống nhau, em tưởng rằng ngoài miệng không thừa nhận thì có tác dụng sao? Làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi, bản thân em còn không biết cái gì gọi là nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm sao?!"
Giang Đình là người rất biết cách kiềm chế, cho dù ở trong hoàn cảnh khó khăn khốn cùng đến thế nào đi chăng nữa, ngoài mặt vẫn có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, mãi đến lúc khi cơn thịnh nộ như gió cuốn lửa rừng của Nghiêm Tà được trút bỏ, mới lẳng lặng nói: "Là lỗi của tôi."
"Giang Đình!"
Vẻ mặt của Giang Đình chết lặng, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng sức lực như bị rút cạn một chữ cũng không nói ra được, thật lâu sau mới cười khổ một tiếng:
"Là lỗi của tôi."
Anh vòng qua Nghiêm Tà đang đứng thẳng đờ, bước chân vẫn được khống chế rất vững vàng, từng bước một đi vào phòng ngủ dành cho khách, rồi trở tay đóng cửa lại.
Sau ba tuần lễ, đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ riêng. Có lẽ do những ngày qua vào nửa đêm giật mình tỉnh giấc việc đầu tiên là chạm vào tay của Giang Đình, để chắc chắn rằng anh còn ở đây đã trở thành thói quen, cho nên hôm nay mãi cho đến rạng sáng Nghiêm Tà cũng không thể đi vào giấc ngủ. Trong cơn hoảng loạn, hắn đã mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái, hầu hết đều không có hình ảnh hoặc sắc thái cụ thể, nhưng cảm xúc tiêu cực nào đó bình thường được hắn đè nén sâu trong lòng lại đột nhiên trổi dậy, thậm chí còn sinh ra những xúc tu hung ác, làm cho hắn chỉ cần vừa tiến vào giấc ngủ sâu, sẽ lập tức bị mồ hôi thấm ướt làm cho tỉnh lại.
Năm giờ sáng, Nghiêm Tà gần như là dùng hết tất cả ý chí ép mình thoát khỏi những cơn ác mộng tối tăm, ngồi dậy, thở hổn hển chốc lát rồi xoay người xuống giường.
Trong gương phản chiếu đường nét khuôn mặt anh tuấn rắn rỏi của hắn, mái tóc rối bù, trên cằm râu mọc lún phún. Nghiêm Tà vừa xoi mói vừa rất không hài lòng quan sát mình, hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm đếm mười giây rồi mới thở ra, cảm giác được sự nôn nóng như bốc lửa cuối cùng cũng bị đẩy lùi xuống đáy lòng.
"Giang Đình?"
Nghiêm Tà gõ cửa, khách nằm trong phòng ngủ vẫn không lên tiếng đáp lại, hắn kiềm chế sự nóng nảy trầm giọng nói: "Giang Đình? Mở cửa đi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc."
Tính khí trưởng thành chín chắn khôn khéo biết co duỗi đúng cách của đội phó Nghiêm không phải được hình thành từ nhỏ, năm mười tám tuổi trước khi vào trường cảnh sát, hắn là một bậc thầy đánh nhau ba ngày không thấy máu. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát tham gia công tác mười năm, nhờ có sự phối hợp chặt chẽ giữa các phần tử tội phạm và chế độ chuyên chính dân chủ nhân dân, đã khiến hắn bị đả kích nặng nề. Đến năm ba mươi tuổi, Nghiêm Tà đã rèn luyện đến mức như biến thành một người khác, ngoại trừ bản thân hắn ra đã không còn ai có thể nhớ được trước đây hắn có bao nhiêu ác liệt lỗ mãng.
"Giang Đình?" Nghiêm Tà rốt cuộc cũng cảm giác được có điều không đúng: "Em có ở bên trong không?"
Cạch một tiếng, Nghiêm Tà đẩy cửa bước vào, huyệt thái dương lập tức giật giật, chỉ thấy chăn đệm trên giường dành cho khách ngăn nắp gọn gàng, trống không, không biết đêm qua Giang Đình đã rời đi lúc nào.
Rầm!
Cửa phòng ngủ chính đập vào tường rồi bắn ngược trở lại, Nghiêm Tà lập tức nghiêng người sải bước đi vào, rút điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường ra, trực tiếp gọi cho một dãy số.
Điện thoại đổ chuông lần thứ ba thì có người nhận, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói bình tĩnh đặc trưng của Giang Đình: "A lô."
"Em đang ở đâu?!" Nghiêm Tà tức giận hỏi.
".............." Bên kia điện thoại vang lên tiếng đèn xi nhan lúc lái xe thay đổi phương hướng, giây lát sau Giang Đình nói: "Dương Mị ở bên cạnh tôi."
Vừa dứt lời, Nghiêm Tà cũng không chậm trễ, dứt khoát xoay người thay quần áo đi giày lấy chìa khóa xe, muốn đuổi theo.
"Đừng tới đây, anh tới tôi cũng không gặp đâu." Giang Đình như có khả năng nhìn thấu vạn dặm vững vàng đưa ra lời cảnh cáo: "Bình tĩnh lại đi, Nghiêm Tà, chúng ta đều là người trưởng thành, trước khi đưa ra quyết định trọng đại nào đó phải cẩn thận cân nhắc mấy ngày. Cả anh và tôi đều cần cho nhau chút không gian để suy nghĩ thật kỹ về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, bằng không cứ ỷ vào một phút bốc đồng, nếu hối hận sẽ không còn chỗ để vãn hồi nữa."
Nghiêm Tà nắm chặt chốt cửa: "Em cần mấy ngày?"
"Cái gì?"
"Em cần mấy ngày mới có thể chấp nhận tôi?!"
".................." Bên kia điện thoại chỉ nghe thấy tiếng tạp âm lúc xe chạy, hơn mười giây sau, đang lúc Nghiêm Tà sắp không khống chế nổi ngọn lửa tức giận trong lòng thì đột nhiên nghe thấy Giang Đình chậm rãi nói: "Chắc là phải suy nghĩ một tuần."
Giọng điệu của anh hoàn toàn không có sự mỉa mai hay bất lực, giống như đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới nói.
Nghiêm Tà nhanh chóng buông bàn tay đang nắm chặt nắm cửa ra, thật lâu sau mới hừ lạnh một tiếng: "Được. Tôi cho em một tuần."
Sau đó hắn cúp điện thoại.
Sáng sớm trên đường quốc lộ chiếc xe lướt nhanh như gió, Dương Mị che giấu liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy Giang Đình mặt vô cảm, một tay cầm vô lăng, tay kia ném chiếc điện thoại di động vào hộp đựng đồ lặt vặt, trong nháy mắt đó, cô dường như nhìn thấy ngón tay út của anh khẽ run lên.
Nhưng điều này không có khả năng, là mình nhìn lầm sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong lòng Dương Mị, đột nhiên Giang Đình như không thể kiềm chế nổi nữa cắn chặt hàm răng, giẫm mạnh xuống chân phanh!
Kétt............! Lốp xe cao su ma sát với mặt đường nhựa, tạo nên âm thanh bén nhọn xé rách màng nhĩ, Dương Mị bị bất ngờ đổ về phía trước, sau đó theo quán tính đập trở lại vào lưng ghế, thất thanh: "Anh Giang!"
Giang Đình nhìn về phía trước, từ vai đến cột sống và thắt lưng dưới áo sơ mi căng cứng như tượng, một lúc lâu sau đôi môi không chút máu mới bật ra mấy chữ: "Xin lỗi."
Sáng sớm, trên đường quốc lộ liên tỉnh rất ít xe qua lại, Dương Mị nhìn trước nhìn sau, kinh hồn bạt vía hỏi: "Anh Giang..............Cả đêm qua anh không ngủ sao? Hay là để em lái cho..........."
Giang Đình đưa tay lên dùng sức lau mặt, nói: "Em lái đi." Sau đó mở cửa xuống xe.
Giây lát sau, chiếc xe phá tan màn sương mù mờ mịt vào sáng sớm, Dương Mị thay một đôi giày bệt vừa lái xe vừa không nhịn được quan sát người ngồi bên ghế phụ: "Hay là anh nghỉ ngơi một lát đi anh Giang, nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm, cả đêm qua anh không ngủ hả?"
Lúc nói lời này, giọng điệu của cô có chút chua xót, Giang Đình vùi nửa người trên vào trong ghế phó lái, sắc mặt phờ phạc tiều tụy, bất ngờ lắc đầu: "Anh không sao, chỉ là tâm tình không tốt thôi."
Với một người sống nội tâm như Giang Đình, người ngoài có lẽ cả đời cũng chưa chắc có thể nghe thấy anh thẳng thắn nói ra tâm tình của mình không tốt. Dương Mị nghe vậy, đến cả cắn chặt hàm răng cũng không kiềm chế nổi sự chua xót ở đầu lưỡi: "Là vì tên họ Nghiêm kia sao?"
Giang Đình không trả lời cô vấn đề này, hỏi ngược lại: "Trong mắt em anh là người thế nào?"
Dương Mị không ngờ anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cô sững sờ, suýt nữa bỏ qua chỗ rẽ, vội vàng bật xi nhan rẽ gấp: "Sao anh lại hỏi vậy.........Ở trong mắt em, anh là người không gì không biết, không gì không thể, tên họ Nghiêm kia cả ngày lúc nào cũng hung dữ bụng dạ lại xấu xa, hai con mắt treo ngược lên như sát thần, sao có thể so sánh với anh được?"
Giang Đình cười cười.
"Thật đó," Dương Mị sợ anh không tin, ngữ khí trở nên nghiêm túc: "Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp em không? Có lẽ anh đã không còn ấn tượng gì, nhưng em vẫn luôn nhớ rõ, nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng quên. Đó là ngày thứ tám em bị nhốt trong đồn công an, tất cả mọi người đều làm chứng nói em dùng chai rượu đập vào đầu tên họ Triệu kia, camera trong phòng bao lại 'đúng dịp' bị hỏng. Em khóc lóc nói với cảnh sát rằng em thật sự không biết gì cả, nhưng bọn họ chỉ biết bày ra vẻ mặt quan liêu nói em thẳng thắn sẽ được khoan hồng, bảo em tốt nhất nên biết điều đừng đối đầu với người có tiền, nếu không sẽ cho em biết tay..........Mãi đến lúc em gần như không chống đỡ được nữa, mới đột nhiên nghe người ta kể lại có một đại đội trưởng mới đi công tác về, trực tiếp đi xuống hiện trường gây án. Lúc đó em cũng không mấy tin tưởng, chỉ cho rằng bọn họ lại nghĩ ra được mánh khóe mới - chứ làm gì có chuyện một vị lãnh đạo lại đặc biệt chạy tới hiện trường vì em chứ?"
Giang Đình bình tĩnh nghe cô nói hết chuyện cũ: "Lúc anh còn ở phân cục, một năm chạy đến khoảng hai trăm cái hiện trường, chuyện của em có là gì đâu............."
"Đối với anh có thể chỉ là chuyện tầm thường không đáng kể, nhưng đối với em là chuyện hai mươi năm cũng không quên được. Ví dụ như đến bây giờ em vẫn còn nhớ lúc đó anh cầm một cái túi vật chứng, bên trong đựng một mảnh chai rượu nhỏ bằng hạt đậu, nói với mấy người họ Triệu kia: 'Trên đời này chỉ cần là chuyện đã xảy ra, thì chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết và manh mối, mấy người các anh có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không thể dùng lời nói dối biến thành bằng chứng được đâu, bởi vì tôi mới là bằng chứng'."
Không biết Giang Đình nhớ ra cái gì, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Đó là lần đầu tiên em gặp anh, có thể do bị ảnh hưởng bởi tính cách kiên cường của anh cho nên dù gặp bất cứ vấn đề khó khăn nào, hay bất cứ cảnh khốn cùng nào em cũng có thể đối mặt," Dương Mị quay đầu nhìn anh, cảm khái cười một tiếng: "Giọng điệu và dáng vẻ lúc anh nói câu này, đến hôm nay em vẫn còn nhớ, có lẽ em thích anh cũng chính là từ lúc đó."
Cây cối hai bên đường nhanh chóng lướt về phía sau, Giang Đình nhắm mắt lại, một lát sau lại đột nhiên hỏi:
"Vậy em có biết lần đầu tiên anh gặp Nghiêm Tà, cái tên hung dữ như sát thần kia ở trong tình cảnh nào không?"
Trên mặt Dương Mị hiện lên rất nhiều nghi hoặc.
"Năm năm trước, Cung Châu và Kiến Ninh cùng hợp tác xử lý một vụ án buôn bán ma túy lớn, anh là chỉ huy, quá trình điều tra sơ bộ và công tác chuẩn bị kéo dài đến hai tháng. Hôm đó là ngày chính thức hành động, anh ngồi trong xe chỉ huy tiếp nhận tin tức từ ba cái radio, lúc đang giành giật từng giây từng phút để nghe lén tình hình thực tế, thì anh bất ngờ nhận được báo cáo khẩn cấp từ hiện trường cho biết có một đối tượng buôn ma túy đã nhận được tin tức, hiện đang mang theo vũ khí, vội vàng chạy đến địa điểm giao dịch để mật báo."
"Cảnh sát rất vất vả mới lần mò ra được địa điểm giao dịch, nếu để cho nhóm buôn ma túy nhận được tin mật báo thì toàn bộ cuộc truy bắt sẽ trở thành công cốc. Lúc đó không còn cách nào khác, anh đang chuẩn bị bất chấp thất bại, buộc phải hạ lệnh nổ súng trước thời hạn, lại bất ngờ nhận được tin tức rằng tại hiện trường có một cảnh sát hình sự của Cục thành phố Kiến Ninh tự tiện hành động, đuổi theo kẻ buôn ma túy đi báo tin kia vọt ra khỏi điểm mai phục, hiện đã mất liên lạc."
"Lúc đó anh toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không hiểu được tên cảnh sát này muốn làm gì. Anh có nên lập tức cử người đi chặn hắn lại không? Nhưng nếu vậy cảnh sát nhất định phải lộ diện. Còn nếu cứ án binh bất động, nhỡ may hắn chết thì sao? Hắn một mình đơn thương độc mã, để tránh bị lộ còn không dám nổ súng, sao có thể đuổi theo một tên liều mạng khắp người toàn lựu đạn tự chế?"
Dương Mị không khỏi tạm thời quên đi sự chán ghét đối với Nghiêm Tà, nói không chút do dự: "Dựa vào sự hiểu biết của em đối với anh Giang, anh hẳn sẽ lập tức cử người đi ngăn cản hắn."
"Nếu là bây giờ, anh sẽ làm vậy." Giang Đình nhàn nhạt nói: "Nhưng năm năm trước, anh vẫn còn tương đối trẻ, anh tự nhủ, trước tiên cứ cho hắn một phút lập công vẻ vang......Hoặc là một cơ hội hy sinh vinh quang."
Dương Mị kinh ngạc nhướn mày.
"Đó có lẽ là sáu mươi giây đấu tranh tâm lý quyết liệt nhất và dày vò nhất trong cuộc đời anh. Vào giây thứ sáu mươi mốt, trong kênh truyền tin đột nhiên nhận được báo cáo của một tay súng bắn tỉa tại hiện trường, nói rằng tên cảnh sát theo đuôi kẻ buôn ma túy kia đã quay lại, trên mặt đầy máu, vừa chạy như điên vừa hướng về phía điểm quan sát ra dấu thành công. Hắn dùng chai rượu rỗng nhặt được ở ven đường đánh cho xương chẩm của kẻ buôn ma túy kia lõm xuống, xuất huyết não chết ngay tại chỗ."
Giang Đình không có thiên phí kể chuyện, giọng điệu tự thuật đều đều của anh có thể nói là cực nhạt nhẽo. Nhưng từ giữa những câu chữ ít ỏi đó, trước mắt Dương Mị lại hiện ra Nghiêm Tà của năm đó, nhanh nhẹn dũng mãnh, tàn bạo, can đảm, làm việc liều lĩnh bất chấp hậu quả.
"Do kẻ buôn ma túy kia không kịp mật báo tin tức, nên lần truy bắt đó cuối cùng vẫn được tiến hành theo kế hoạch, thành công mỹ mãn. Sau khi kết thúc hành động, tôi đứng ngoài xe chỉ huy nhận điện thoại của cấp trên, chợt có cảm giác nên xoay người lại nhìn. Hai tên cảnh sát đỡ một tên cảnh sát hình sự trẻ tuổi loạng choạng đi ra từ hiện trường, xung quanh rối loạn, trước mặt còn có người cầm máy ghi chép chấp pháp; khắp người tên cảnh sát hình sự kia đều là bùn đất và máu tươi, không biết là của kẻ buôn ma túy hay của chính hắn, toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông đều toát ra sát khí nặng nề cùng sự bướng bỉnh ương ngạnh, ánh mắt sắc bén kiêu ngạo đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nhưng lúc hắn đi qua xe chỉ huy, lại cố ý đảo mắt nhìn vào trong."
"Anh kết thúc cuộc điện thoại, hỏi người bên cạnh hắn là ai, họ nói với anh hắn tên là Nghiêm Tà.'
Sắc trời dần hửng sáng, đồng hoang kéo dài vô tận theo gió trôi về phía sau, biến thành vùng đất xám xịt.
"Về sau không hiểu sao anh lại suy nghĩ rất nhiều về việc hôm đó người cảnh sát tên là Nghiêm Tà kia nhìn gì trong xe chỉ huy, không lẽ muốn tìm anh? Muốn vào cao giọng khoe khoang sự liều lĩnh của tuổi trẻ, hay là háo hức mong chờ lời khen ngợi của cấp trên?"
Giang Đình lười biếng, tự giễu cười một tiếng: "Anh không giỏi khen ngợi người khác, ngày hôm đó nếu anh không rời khỏi xe chỉ huy, thì anh cũng chẳng thể cho hắn cái gì ngoài sự im lặng. Nhưng không biết tại sao, cảnh tượng lần đầu tiên gặp Nghiêm Tà lại in dấu trong tâm trí anh rõ ràng đến như vậy, bao gồm vết máu từ trên trán chảy xuôi xuống, vẻ mặt tựa như khiêu khích, thậm chí cả ánh mắt tràn đầy tính công kích, bất cứ lúc nào cũng nóng lòng muốn thử. Có lẽ cảm giác lần đầu tiên em gặp anh, cũng chính là cảm giác lần đầu tiên anh gặp được Nghiêm Tà."
"..........Anh Giang.................." Mũi Dương Mị có chút chua xót.
"Cho nên em hỏi anh tâm tình không tốt có phải do Nghiêm Tà không." Giang Đình nhìn ra ngoài, trong cửa kính xe lờ mờ phản chiếu nụ cười buồn bã của, "Không, là do bản thân anh."
Chiếc Lexus màu trắng nhanh chóng lướt đi trên đường cao tốc, phía trước trong làn sương mù, tấm biển "Cung Châu km" treo cao giữa không trung, vẽ ra bóng xanh mờ ảo.