Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

——’Tôi thay đổi chủ ý rồi, tôi muốn tự thú’.

Một loạt xe cảnh sát nhấc lên hai bên sóng nước, tựa như mũi tên xuyên trong màn mưa mênh mông, đuổi tới bờ sông.

“Bộ Trọng Hoa cháu không nghe lầm chứ, kẻ bắt cóc đã nói một câu như vậy?” Điện thoại đầu kia Hứa cục vẫn khó có thể tin.

Bộ Trọng Hoa ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, lúc trước Tống cục chính miệng nói trước khi xác định được thân phận kẻ bắt cóc sẽ áp dụng nguyên tắc tránh né với Bộ Trọng Hoa, bây giờ sau khi xác định Đinh Thịnh cùng Đặng Vui, liền không ai có thể ngăn cản anh lập tức tiếp quản cục diện, đồng thời đem Dương Thành Đống đuổi ra chiếc xe của phân cục Ngũ Cao đằng sau: “Đúng ạ, sau đó hắn nói nhất định phải cùng cảnh sát mặt đối mặt mới bằng lòng đàm phán, hiện tại đang ở khúc giao sông Nam Khai và đường Kim Cát, một chiếc xe Toyota màu đen biển số TH a đang chờ cảnh sát đến, con tin cũng đi cùng với hắn.”

Hứa cục dù sao cũng là lão giang hồ nhiều năm, nghĩ đến tương đối sâu: “Liệu có mai phục không?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Không biết ạ”.

Điện thoại hai đầu có chút lâm vào ngưng trệ.

“Bọn bắt cóc này đến cùng là nghĩ thế nào?” Hứa cục quả thực không thể tưởng tượng nổi:

“Số tiền chuộc , ác ý như thế, ở trong điện thoại vội vã không nhịn nổi đòi giết chết con tin, đảo mắt lại quyết định tự thú đầu hàng? Đầu hàng lại chạy đến bờ sông trong mưa to bắt lấy con tin chờ cảnh sát đến? Cái vụ án bắt cóc này…… Cái vụ án bắt cóc này sẽ không phải thật có quan hệ với Vạn Trưởng Văn chứ?”

Lời vừa thốt ra, bầu không khí liền vi diệu, bởi vì một khi hoài nghi bản án dính dáng đến Vạn Trưởng Văn, Bộ Trọng Hoa liền lại phải né tránh.

“…… Chúng ta ban đầu xác định không có, nhưng bây giờ cảm thấy kết luận này vẫn còn quá sớm”. Bộ Trọng Hoa cuối cùng vẫn thở dài, sau đó đưa tay dùng sức bấm mi tâm: “—— Cảnh sát đặc nhiệm tuần tra gần đó đang gấp rút tiến hành lục soát trải thảm, đội điều tra kỹ thuật số một do Vương Cửu Linh dẫn đầu cũng đang được tiến hành. Chúng cháu sẽ đến hiện trường sau nửa tiếng nữa.”

(Lục soát trải thảm – 地毯式搜索 dịch sát nghĩa là “Thảm tìm kiếm“: đây là một thuật ngữ của cảnh sát Trung Quốc, đồng nghĩa với thuật ngữ “Blanket Search Warrant” của cảnh sát Hoa Kỳ; Là một sắc lệnh do thẩm phán ban hành dưới giấy phép của Uỷ ban Công tố, cho phép cảnh sát khám xét nhiều khu vực để tìm kiếm bằng chứng mà không cần nói rõ chính xác họ đang tìm kiếm những gì.

Dịch từ Văn phòng điều tra và nghiên cứu các vụ án ly kỳ tại Trung Quốc và Viện thông tin pháp lý của đại học Luật Cornell tại Hoa Kỳ.)

Ngoài xe mưa to cọ rửa mặt đường, bên trong các hố nước chiếu ra ánh đèn đỏ xanh lấp lóe gấp rút, ngay sau đó bị lốp xe ầm vang ép văng ra hai bên. Bộ Trọng Hoa cúp điện thoại, ngẩng đầu lên thở dài một ngụm, bánh xe lao vùn vụt, còi cảnh sát vang dội, bên trong máy bộ đàm huyên tạp tiếng kêu…… Hội tụ thành dòng lũ ồn ào náo động nuốt chửng cả anh, để anh lâm vào vực sâu băng lãnh tĩnh lặng.

Đột nhiên có một bàn tay vỗ vỗ trên đùi anh, rồi lập tức bắt lại cánh tay của anh, dùng sức nắm chặt.

Bộ Trọng Hoa mở mắt, là Ngô Vu.

Bàn tay này giống như đột nhiên đem anh từ một thế giới khác lôi trở lại hiện thực hỗn loạn huyên tạp—— Mạnh Chiêu ngồi phía trước tự mình lái xe, Liêu Cương ngồi ở ghế phụ đang cùng kỹ trinh thám khẩn trương trò chuyện, hai bên màn mưa ngoài cửa sổ xe là các chiếc xe khác của chi đội đang lao vùn vụt, mỗi một gương mặt lo nghĩ căng cứng đều bị ánh đèn báo hiệu chiếu rọi ra màu đỏ xanh; Không ai chú ý tới trong khoang sau xe bí ẩn này, Ngô Vu nắm chặt lấy tay anh, lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp, mười ngón khít chặt không khe hở.

Bộ Trọng Hoa rủ mắt xuống, đột nhiên đặt máy bộ đàm sang bên chân, sau đó cúi đầu một khắc này ấn xuống cổ tay Ngô Vu một nụ hôn, rồi nhặt lên máy bộ đàm ngồi dậy, thần sắc nhìn không ra nửa điểm khác thường.

Đèn báo hiệu trước xe xuyên qua cửa kính pha lê chiếu vào đáy mắt Ngô Vu, chiếu ra một tia ý cười nhỏ xíu của cậu.

Đêm tối trên con đê đưa tay không thấy năm ngón, hoàn toàn nhìn không rõ người, chỉ có thể trông thấy một mảng lớn các áo mưa cảnh dụng phản quang lắc lư.. Xe cảnh sát còn chưa kịp dừng hẳn, Bộ Trọng Hoa liền nhanh chân xông xuống xe, vừa đội mưa đi lên trước vừa mặc áo mưa vào, mấy cảnh sát nhân dân vội vàng nâng lên dây cảnh giới cho anh: “Vương Cửu Linh! Chú đã định vị chưa? Mục tiêu có di chuyển không?”

Vương Cửu Linh đang cùng người đối diện thương lượng cái gì, nghe vậy thì quay đầu lại: “Nghe đây!”

Đúng lúc này một tia sấm sét vạch phá bầu trời đêm —— Vương Cửu Linh và người bên cạnh cùng ngẩng đầu nhìn về phía Bộ Trọng Hoa, trong nháy mắt gương mặt rõ ràng rành mạch, bị sét chiếu sáng đến cơ hồ phát xanh, ánh mắt âm trầm khiếp người không nói ra được.

Kia lại là Lâm Khoa.

Đây chẳng qua chỉ là sự tình trong chớp mắt, nhanh đến mức tựa như ảo giác, ngay sau đó bờ sông lại khôi phục một màu đen tuyền, thiên lôi hòa với hạt mưa lớn chừng hạt đậu đổ ập rơi xuống.

Bước chân Bộ Trọng Hoa dừng lại, rồi tiếp tục đi lên phía trước, chỉ thấy Vương Cửu Linh dùng sức gõ gõ máy tính bảng trên tay: “Vẫn chưa! Bọn bắt cóc không chịu nghe máy, chú còn đang cùng Lâm Khoa truy theo định vị điện thoại của đối phương, nơi này tín hiệu quá kém!”

“Đệt mợ nó đám bắt cóc này có phải bị bệnh hay không vậy?” Cách đó không xa truyền đến tiếng gầm thét phát điên của Dương Thành Đống: “Cái thời tiết mắc toi như này mà đem người giấu ở đây, tự thú không thể đi tới đồn công an hả?! Có thể suy nghĩ một chút đến cảnh sát nhân dân vì tăng giờ làm việc mà liều mạng thức đêm hay không?!”

“Dương Thành Đống!” Bộ Trọng Hoa nâng cao âm lượng.

“Làm gì?”

“Truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi tất cả mọi người không được phép gọi là ‘bọn bắt cóc’, đổi tên thành ‘mục tiêu lục soát’!”

“Vì sao?!”

Bộ Trọng Hoa bình tĩnh nhìn về phía bãi sông hoang vu, nơi xa hơi nước ngập trời, quỷ ảnh lắc lư, cây cầu lớn tựa như quỷ nhãn phóng to, trong bóng tối từ trên cao nhìn xuống chúng nhân, yêu dị quỷ quái không nói rõ được.

“Tôi không biết là cái gì khiến cho Đinh Thịnh thay đổi chủ ý, nhưng mục đích ban đầu của hắn dẫn người bị hại đến nơi này tuyệt sẽ không vì tự thú”. Bộ Trọng Hoa trầm giọng nói: “Nói cho tất cả mọi người không được phép kích thích Đinh Thịnh, loại thời tiết này, loại địa hình này…… Rất thích hợp cho người chết.”

Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, hơi lạnh toàn thân luồn lên trong lòng tất cả mọi người.

“…… Mạnh tỷ, Mạnh tỷ em đi không được đâu Mạnh tỷ!” Cách đó không xa bên cạnh bãi sông, một thân ảnh gầy nhỏ nhắn mặc áo mưa và đôi ủng quá cỡ lội trong màn mưa, giẫm lên nước bùn kẽo kẹt kẽo kẹt, mặt sông phản chiếu ra khuôn mặt nhỏ hữu khí vô lực của cô, chính là Tống Hủy số khổ tám đời vừa lúc đêm nay trực ca đêm chỉ có thể bị ép đi ra ngoài làm việc: “Chờ…… Chờ em một chút, em không được, trong giày em tất cả đều là nước…… Ôi!”

Tống Hủy mất cân bằng ngã ngửa về sau, đặt mông ngồi xuống bụi cỏ, tóe lên vô số nước bùn, mệt mỏi thở nặng nề.

Mạnh Chiêu quay đầu sải bước đi đến, vỗ vỗ vai của cô: “Kiên trì một lát, em thấy gốc cây bên kia không? Tìm xong chỗ ấy chúng ta liền trở về.”

“Em thật không đi được nữa Mạnh tỷ”, Tống Hủy thoáng nhìn chung quanh, chỉ thấy các cảnh sát hình sự đều cách khá xa, mới hạ giọng tội nghiệp nói: “Em vừa tới ‘ngày’, hôm nay là ngày đầu tiên……”

Mạnh Chiêu ngạc nhiên nói: “Cho nên?”

“Em căn bản không được đụng nước lạnh!” Tống Hủy càng ủy khuất: “Em sẽ bị đau bụng!”

Mạnh Chiêu trên mặt buồn cười, ra tay lại hoàn toàn không chút lưu tình, dùng lực liền lôi cô nương sống sờ sờ từ dưới đất cứng rắn kéo dậy: “Đợi chút nữa chúng ta về xe chị tìm thuốc cho em, đặc biệt có tác dụng, chị hôm qua vừa tới ngày liền uống hai viên”.

Tống Hủy đặc biệt khủng hoảng: “Chị sao có thể uống thuốc giảm đau! Không tốt cho thân thể đâu!”

“Đau đớn càng không tốt cho thân thể, y học hiện đại dùng để làm gì chứ?” Mạnh Chiêu lơ đễnh, cười tủm tỉm uy hiếp: “Nếu em không đi thì chị đi, bị bỏ lại đằng sau đừng có sợ nha.”

Tống Hủy: “?!”

Cái hoàn cảnh mưa to đen sì như này quả thực rất giống phim kinh dị, Tống Hủy mặc dù có mệt chết cũng không dám một mình ở lại đằng sau, liên tục không ngừng ôm bụng đuổi theo sau Mạnh Chiêu, một bên loạng choạng một bên bước từng bước nhỏ: “Hai tụi mình là nữ nhân tại sao phải cùng bọn họ đi làm công việc bên ngoài ạ, không phải nói nữ nhân chỉ cần ngồi trong văn phòng làm việc thôi hay sao, ở trường học đều là gạt người mà……”

Mạnh Chiêu quay đầu cười nói: “Trong trường học đương nhiên là gạt người, năm đó chị còn ——”

Đột nhiên tiếng nói cùng bước chân của cô đồng thời dừng lại, Tống Hủy vội vàng không kịp chuẩn bị, đâm đầu vào Mạnh Chiêu, trong nháy mắt ừng ực vùi vào trong lồng ngực.

“Cầm súng lên”. Mạnh Chiêu cầm súng dẫn đầu, một tay đẩy cô ra phía sau mình, thanh âm ngoài ý định căng cứng: “Chú ý cảnh giới.”

Tống Hủy: “!!!”

Mạnh Chiêu dập tắt đèn pin, súng cùm cụp lên đạn, thần sắc túc lệ không giống bình thường, từng bước một đi đến bãi đá nơi xa. Tống Hủy kinh hồn táng đảm trốn ở phía sau cô, căn bản không dám liều mình chạm tới cây súng chỉ có một viên đạn của mình, sau khi run rẩy đi dọc theo hơn trăm mét, cô nhìn thấy một bóng đen cực lớn đang lặng lẽ bay lượn bên dưới tàng cây!

Trong chốc lát Tống Hủy quả thực muốn hét rầm lên, Mạnh Chiêu như ở phía sau có mắt, một tay che miệng của cô thấp giọng nói: “Là xe.”

Là bọn bắt cóc tắt đèn xe!

Mạnh Chiêu một tay rút ra máy bộ đàm trên vai: “Báo cáo chi đội trưởng báo cáo chi đội trưởng, chị là Mạnh Chiêu, bên trong khu vực lục soát đê dưới cây liễu phát hiện chiếc xe mục tiêu, yêu cầu chi viện ngay lập tức!”

—— Vài trăm mét bên ngoài bên cạnh xe cảnh sát, trong máy bộ đàm của tất cả mọi người đồng thời vang lên thanh âm lạnh lùng của Mạnh Chiêu, Bộ Trọng Hoa cùng Ngô Vu liếc nhau, tinh thần kịch chấn.

“Lặp lại lần nữa, bên trong khu vực lục soát đê dưới cây liễu phát hiện chiếc xe mục tiêu, đã tắt máy tắt đèn xe, không cách nào phán định trên xe có người hay không, mau điều chi viện tới!”

Bộ Trọng Hoa co cẳng nhanh chân chạy lên phía trước: “Chi đội trưởng đã nhận được!”

“Hiện hiện hiện tại phải làm sao bây giờ ạ?” thanh âm Tống Hủy đều đang phát run: “Em em em chúng ta có thể trở về trên xe chờ không chị?”

Mạnh Chiêu nheo mắt lại, chốc lát đôi mắt khẽ híp một cái: “Không đúng.”

Tống Hủy đưa tay chưa kịp giữ chặt, chỉ thấy Mạnh Chiêu cấp tốc làm ra động tác, ý bảo chớ có lên tiếng, đứng yên mai phục —— Sau đó cô lách mình biến mất trong cỏ hoang, chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

“Mạnh tỷ!” Tống Hủy trong nháy mắt nghẹn ngào: “Mạnh tỷ chị chờ em một chút!”

—— Nếu như nói mới vừa rồi Tống Hủy chỉ là toát mồ hôi hột thì hiện tại cô đã vô cùng sợ hãi! Nhìn xung quanh. Cái vùng hoang vu này trong đêm mưa lạnh lẽo tựa như U Minh Quỷ dữ tợn, cô một giây cũng không dám đứng một mình, không kịp chờ đợi liền co cẳng tiến lên, trong lúc bối rối căn bản nhìn không rõ đường đi, thất tha thất thểu chạy mấy bước liền “Bịch!” một tiếng trượt chân hình chữ đại (大) trên mặt đất, đèn pin cùm cụp ngã văng ra ngoài.

Tống Hủy bị sợ hãi che mất, tứ chi run rẩy cắn răng đứng lên, đột nhiên cả người giật mình, cầm lên thứ gì trên đất, da đầu trong nháy mắt nổ tung.

Là một cánh tay lạnh buốt

“A a a a a a a a a ——!!”

Nửa giờ sau.

Đường ranh giới kéo dài trong cơn mưa to, ánh đèn flash tra tấn kẽo kẹt chiếu sáng hai xác chết nằm trên bãi cỏ, hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích —— Chính là hai tên bắt cóc Đinh Thịnh cùng Đặng Vui.

“Em là nghĩ như thế nào hả!!” Liêu Cương đẩy Tống Hủy lên trên cây, gầm thét vang vọng cả bãi sông.

Tống Hủy thút tha thút thít.

“Điều gì xảy ra nếu bản thân việc đầu hàng là một cái bẫy nhằm chống lại cảnh sát? Điều gì xảy ra nếu những tên đó đang mai phục ở chung quanh chờ các em mắc câu?! Em có biết chữ ‘ở yên mai phục’ và ‘giữ yên lặng’ quan trọng cỡ nào không?! Một cuống họng của em tự bại lộ chính mình cũng không sao, nhưng có khả năng sẽ đem theo đồng đội của mình trực tiếp đẩy xuống Hoàng Tuyền! Có đầu óc hay không! Hả! Có đầu óc hay không!!”

Tống Hủy đứt quãng: “Em, em sợ……”

“—— Em!”

Liêu Cương tức đến nghẹn họng, bị Mạnh Chiêu cưỡng ép kéo ra: “Được rồi được rồi, đều là như vậy thôi, năm đó chính em không phải cũng là dạng này sao.” Sau đó xoay qua chỗ khác ôm Tống Hủy một cái, dán ở bên tai cô nghiêm khắc dạy dỗ vài câu, để cô quay trở lại trên xe đợi mình.

Tống Hủy một bên nghẹn ngào một bên quay đầu, lại chỉ thấy Bộ Trọng Hoa đang đứng cạnh cửa xe mở rộng, bên mặt lạnh lẽo cứng rắn không chút biểu tình, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, thỉnh thoảng quay đầu cúi người vào ghế sau xe cùng Ngô Vu thấp giọng nói gì đó.

“Đội trưởng Bộ”, Tiểu Quế pháp y bước nhanh tiến lên, “Kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ của hai kẻ bắt cóc đã có.”

Bộ Trọng Hoa quay đầu lại, thanh âm trầm lãnh: “Thế nào?”

“Nhóm máu ở ghế sau không phù hợp với Đinh Thịnh và Đặng Vui, sơ bộ phỏng đoán ứng với Bành Uyển, cũng không loại trừ khả năng là của đứa con trai ba tuổi Đào Trạch. Nạn nhân Đinh Thịnh bị bắn vào mi tâm, Đặng Vui thì bị bắn vào xương chẩm phía sau đầu, một phát súng xuyên vào sau đầu gối, năm đầu đạn bị bỏ lại hiện trường, còn đang tiến hành thêm một bước tìm kiếm”.

“Thời gian tử vong thì sao?”

Tiểu Quế pháp y trộm dò xét sắc mặt Bộ Trọng Hoa, cẩn thận từng li từng tí nói: “Hai tiếng trước”.

—— Hai tiếng trước, chính là lúc xe cảnh sát còn đang trên đường tới đây.

Bọn bắt cóc khiến cảnh sát phải lặn lội một quãng đường dài để tới đây, sau đó ngay cả mặt còn chưa kịp gặp, lại tự mình bị bắn chết trước, là ai làm?

Bành Uyển cùng với con trai ba tuổi đến cùng còn sống hay không?!

“Đội trưởng Bộ!” Đội trưởng đội cảnh khuyển tự mình dắt Bối Gia chạy lên trước, bộ lông xù của Bối Gia dính đầy nước bùn, một người một chó toàn thân ướt đẫm: “Đã tìm kiếm cẩn thận trong bán kính mét, không phát hiện ra thi thể con tin Bành Uyển cùng con trai Đào Trạch!”

Ngô Vu hỏi: “Có khả năng thi thể bị thả vào nước hay không?”

Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Đại Vận Hà cuồn cuộn gần trong gang tấc, nhưng dự cảm bất tường chưa kịp dâng lên, cũng chỉ thấy đội trưởng đội cảnh khuyển không chút do dự lắc đầu, chỉ vào một bên khác của bờ sông: “Trước khi vết máu biến mất, chúng tôi đã đi hết mét con đường về phía nam, có thể do lượng máu quá ít và bị nước mưa cuốn trôi, cảnh khuyển cũng truy không nổi nữa, nhưng nhìn từ góc độ này hẳn là đã rời khỏi bãi sông!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiểu Quế pháp y thốt ra: “Có phải là có người tới cứu hay không ——”

Ai sẽ tới cứu hai người kia?

Ngoại trừ Vạn Trưởng Văn còn có ai?!

Không người nào dám lên tiếng, thậm chí không ai dám ngẩng đầu vụng trộm dò xét sắc mặt của Bộ Trọng Hoa. Trong mưa gió nổi lên khuôn mặt làm lòng người sợ hãi, khí áp rét lạnh liên tục không ngừng phát ra từ trên người anh, ép tới nỗi tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía.

Lúc này nơi xa truyền đến tiếng rống: “Bộ Trọng Hoa!”

Vương Cửu Linh cùng Lâm Khoa đỡ lấy nhau, giẫm lên mặt đất chậm rãi từng bước đi tới, từ đằng xa đã thở hồng hộc cao giọng nói: “Vô dụng thôi! Trận mưa lớn này đã làm hỏng nặng các dấu chân gần đó, tạm thời đưa ra phỏng đoán có ít nhất năm hoặc sáu người đến, một đường quay lưng về hướng đường Kim Cát rời đi!”

—— Đường Kim Cát thông hướng đến lối vào đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Tân – Hà Bắc.

Bọn chúng bỏ chạy.

“Mẹ kiếp”, Bộ Trọng Hoa dùng sức lau mặt, hai tay chống nạnh lui về phía sau mấy bước, sau đó rốt cục nhịn không được bạo phát ra: “ĐM!!”

Tất cả mọi người đồng thời run một cái, Vương Cửu Linh lấy hết dũng khí tiến lên định kéo anh lại: “Lão Bộ cháu đừng như vậy, cháu bình tĩnh một chút……”

“Ba!” một tiếng Bộ Trọng Hoa bật ra cánh tay của Vương chủ nhiệm, tiếng gầm thét xuyên thấu qua cơn mưa to: “Đi thẩm Đào Chính Khánh! Thẩm cha hắn mẹ hắn! Bọn bắt cóc đến cùng là ai sắp xếp? Người nhà này có phải là cấu kết với Vạn Trưởng Văn hay không?! Tôi sẽ để cho bọn hắn chết già trong tù!” Sau đó quát hỏi Vương Cửu Linh: “Đường Kim Cát đi hướng nào?! Lập tức chỉ đường cho cháu, đừng nói nhảm!!”

Bối Gia gâu gâu sủa loạn, Ngô Vu thấp giọng quát: “Đội trưởng Bộ!”

Nhưng mà cũng vô dụng, Bộ Trọng Hoa đã cướp lấy chìa khoá xe từ trong tay Liêu Cương, xông phá màn mưa sải bước đi đến xe cảnh sát.

“Đội trưởng Bộ chờ đã!” Mọi người quả thực đều điên rồi, như ong vỡ tổ giẫm nước bùn xông lên, ba chân bốn cẳng cản anh lại: “Đội trưởng Bộ ngài đừng như vậy, ngài bình tĩnh một chút! Gọi điện thoại cho Hứa cục! Mau gọi điện thoại cho Hứa cục! Ngài không thể một mình đuổi theo! Đệt mợ nó mau kéo anh ấy trở về!”

“—— Thế nào thế nào?” Trong xe Tống Hủy nghe thấy động tĩnh, thất kinh xông xuống xe, vừa lảo đảo muốn lên trước cản, bị Bộ Trọng Hoa một tay kéo sang bên cạnh, ngay tại chỗ liền bị dọa đến hét rầm lên!

Bộ Trọng Hoa sải bước đi ra khỏi đám người, tính nết dữ dằn thường ngày bị trấn áp dưới thân thể kiên lạnh rốt cục cũng xông phá giam cầm, tựa như sư tử bị vây, con ngươi đỏ ngầu, thở dốc mang máu, bị cừu hận rèn đúc hơn hai mươi năm dùng răng nanh xé nát ràng buộc, khiến bất cứ ai nhìn qua cũng rùng mình.

Ngô Vu cơ hồ là phi thân nhào tới, một tay từ phía sau ghìm chặt anh, trong cơn giãy dụa hấp tấp nói: “Anh tỉnh táo lại đội trưởng Bộ, anh tỉnh táo lại…… đội trưởng Bộ! Bộ Trọng Hoa!”

“Em thì biết cái gì?!” Bộ Trọng Hoa quay người nắm chặt tay Ngô Vu kéo cậu ra, cắn răng nói: “Vụ án này một khi dính dáng đến Vạn Trưởng Văn bọn họ liền sẽ bảo anh né tránh, bọn họ đã bảo anh né tránh hai mươi năm!”

Ý đồ của Ngô Vu là muốn khiến anh tỉnh táo lại: “Em biết, nhưng một mình anh không thể……”

“Em biết đêm hôm đó xảy ra chuyện gì sao? Em biết tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị giết chết là tư vị gì sao? Em biết một khắc cuối cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?!”

Ngô Vu một tay không thể giữ chặt, Bộ Trọng Hoa bước nhanh về phía trước mở khóa xe, mở ra cửa xe điều khiển; Một giây sau anh bị một lực mạnh từ sau lưng giật ngược ra, xoay chuyển tới đặt tại cửa xe bên cạnh.

Trong màn mưa đêm tối tầm nhìn cực thấp, nơi xa mọi người đều bị thân xe ngăn ở một góc độ khác, anh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt Ngô Vu gần trong gang tấc, trong chốc lát dần hiện ra một tia bi ai khó nói nên lời, run rẩy nói: “Em biết…… em đều biết.”

Bộ Trọng Hoa căn bản không có cách nào cưỡng ép ngăn chặn cảm xúc bạo sôi của mình: “Em ——”

Một giây sau, Ngô Vu lôi cổ áo anh xuống, cúi đầu cường ngạnh hôn xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio