Bệnh viện Phụ nữ và trẻ em Tân Hải.
“Tống cục! Tống cục ngài tới rồi!”
Tống Bình quen thuộc gật gật đầu với các bác sĩ y tá, xuyên qua hành lang khu nội trú đêm khuya, đẩy ra cửa phòng bệnh cuối cùng, sau một khắc bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Trên giường bệnh mu bàn tay non nớt của Đào Trạch còn ghim kim tiêm túi truyền dịch, toàn thân nhỏ đều bị vây trong đệm chăn trắng tuyết, nhìn qua người cảnh sát khoác đồng phục ngồi bên cạnh mép giường, tế thanh tế khí hỏi: “Vậy, chú biết mẹ cháu sao? Bà ấy đi đâu rồi ạ?……”
“Bà ấy còn nằm ở phòng kế bên, giống như cháu mỗi ngày đều muốn ăn rất nhiều thứ, cũng bị kim đâm rất nhiều, chờ hai mẹ con cháu khoẻ lên liền có thể gặp mặt.”
“Tốt lắm ạ.”
“……”
Đào Trạch nhắm mắt chìm vào giấc ngủ an tĩnh, máy theo dõi nhịp tim lên xuống theo quy luật. Ngô Vu sờ lên tóc của nó, ngồi dậy quay đầu lại, đối mặt với Tống Bình đang á khẩu không trả lời được nhìn chằm chằm.
“Cậu làm thế nào tìm được nơi này?” Lão cục trưởng nửa ngày mới xuất ra được một câu.
Ngô Vu câu khóe môi, nhưng trong thanh âm không có chút ý cười nào:
“Ông ở bên ngoài giấu diếm việc đứa bé này còn sống, là bởi vì chính ông cũng ý thức được trong nội bộ chúng ta không an toàn, hay còn là bởi vì cháu ngoại đích tôn của Vạn Trưởng Văn còn có giá trị lợi dụng trong tương lai?”
“Tôi không phải, cậu——”
“Ông nói, nếu như bây giờ Bộ Trọng Hoa xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi sẽ đánh anh ấy trước hay là đánh ông trước?”
Tống Bình: “……”
Tống Bình nhìn ánh mắt sắc bén của Ngô Vu duới ánh đèn phòng bệnh sáng như tuyết, mí mắt hung hăng nhảy loạn, sau đó rốt cục ỉu xìu.
Mười phút sau, trước cửa sổ hành lang bên ngoài phòng bệnh.
Xoạt xoạt một tiếng bật lửa vang lên, Ngô Vu đốt thuốc mở cửa sổ, hướng bầu trời đêm phun ra một hơi.
Tống Bình dùng sức nắm tay trước chóp mũi quơ quơ, ánh mắt còn chưa kịp liếc sang bảng cấm hút thuốc bên cạnh, cũng chỉ nghe Ngô Vu bình thản nói: “Chịu đi.”
“……” Tống Bình thực tình thành ý hỏi: “Tôi nói này, cậu có thể thể hiện một chút, một chút xíu tôn trọng với sếp trên trên trên của cậu được không?”
“Nếu như trước đó lãnh đạo trực tiếp của tôi không nhân lúc tôi hôn mê sáu tuần, một bên mỗi ngày ở trước giường bệnh tôi rưng rưng trình diễn một màn lưu luyến không rời tình người duyên ma còn chưa diễn hết, một bên đã quay đầu liền cùng sếp trên trên trên của tôi thương lượng xong vở kịch giết người, phản bội chạy trốn, cướp xe chở tù, đồng thời còn ở trước mặt tôi biểu diễn đua xe cao tốc khuynh tình.” Ngô Vu dừng một chút, nói: “Tôi đối với hai người này ít nhất vẫn sẽ còn tồn tại một tia tôn trọng cuối cùng”.
“Cậu, cậu sao có thể nói Bộ Trọng Hoa như vậy chứ?” Tống Bình ráng chống đỡ lấy khẩu khí, nghiêm chỉnh vỗ bệ cửa sổ xi măng: “Mặc dù nó giết Bành Uyển, nhưng nó thật ra là vì để cho cậu có thể sống tiếp. Mà nó mới từ trong hôn mê tỉnh dậy liền kéo lấy một thân bênh tật tới thăm cậu một lần cuối cùng, còn chải tóc cho cậu lần cuối……”
“Ngày thứ hai sau khi phẫu thuật anh ấy đã tỉnh rồi, không được mấy ngày cũng bắt đầu tham dự tra án, người thật sự nằm trên giường bệnh hôn mê sáu tuần chỉ có tôi mà thôi —— Điểm này là do Giang phó giáo sư chiều hôm nay đã đi đến bệnh viện Nhân dân Tân Hải lấy toàn bộ ghi chép dùng thuốc của Bộ Trọng Hoa phân tích đưa ra kết luận. Thuận tiện nói một câu, khi đối phương chưa cho phép thân mật thì đó gọi là hành vi bỉ ổi, tôi không đồng ý cho vị họ Bộ Oscar vua màn ảnh kia chải vuốt cái gì tóc cho tôi cả.”
Từ sắc mặt muốn nổi giận lại chỉ có thể nhẫn của Tống Bình đến xem, trong lòng của ông lúc này đang yên lặng ‘chào hỏi’ Giang Đình.
“Mà anh ấy sở dĩ thừa nhận mình giết Bành Uyển,” Ngô Vu lạnh lùng nói, “Là bởi vì hai người bỏ ra sáu tuần lễ cũng không tra ra được Bành Uyển làm thế nào chết trong mật thất, cuối cùng anh ấy chỉ có thể tương kế tựu kế, chủ động gánh lên oan giết người, sẵn thuận thế phản bội chạy trốn đi làm trùm buôn thuốc phiện, có phải hay không?”
Tống Bình lập tức: “Chờ đã chờ đã chờ đã, thế nhưng cậu căn bản không có chứng cứ……”
“Tôi có.”
“…… Có ý gì?”
“Bộ Trọng Hoa không giết người, bởi vì Bành Uyển căn bản cũng không phải chết bên trong mật thất”. Ngô Vu dưới ánh mắt vội vàng, chờ mong, lại cường chế che giấu của Tống Bình, cười lạnh một tiếng, nói: “Cô ta chết sau khi mật thất được mở”.
Tống Bình động tác thoáng chốc cứng đờ, lập tức: “Sau khi mở?”
“Phó giáo sư Giang và tôi đến Văn phòng của Cục thành phố để xem video về đợt đầu tiên những nhân viên cứu nạn chạy đến hiện trường và đột nhập vào mật thất, vì lúc đó trời rất tối nên hầu như không nhìn thấy gì trong video, nhưng thanh âm thì ghi lại vô cùng rõ ràng. Tổng cộng âm thanh đã được ghi lại trước và sau khi cảnh sát sử dụng dụng cụ phá cửa để đột nhập vào mật thất, bao gồm đối thoại, mệnh lệnh và la hét, các câu cảm thán không có ý nghĩa và các thán từ, v.v; Trong số đoạn âm thanh này, có một câu là chìa khóa giải quyết vụ án, vì người nói câu này chỉ nói đúng một câu từ đầu đến cuối.”
Ngô Vu bắn ra khói bụi, cười với Tống Bình:
“——’Ống thoát nước, có đứa bé sắp chết’.”
Hai người đối mắt đối mặt, Tống Bình không hổ là lão cảnh sát hình sự hơn ba mươi năm, trong nháy mắt cái gì cũng hiểu ra: “Những lời này là bọn bắt cóc nói!”
Ngô Vu nói: “Đúng. Đợt đầu tiên gồm nhân viên tìm kiếm cứu nạn đến hiện trường thuộc đơn vị là Công an quận Cảng, đồn cảnh sát khu vực, cảnh sát đặc nhiệm tuần tra gần đó và đội cảnh khuyển tìm kiếm cứu nạn. Tôi đã gọi cho nhân viên tìm kiếm cứu nạn này để nói chuyện riêng, và không có chất giọng nào có thể phù hợp với đặc điểm giọng của câu “Có một đứa bé sắp chết”. Bây giờ chúng ta chỉ cần giao bản ghi âm giọng nói của người này cho các kỹ thuật viên để phân tích và so sánh, đồng thời nhận được báo cáo thẩm định chính thức, điều này có thể trở thành bằng chứng chắc chắn để hoàn toàn lật ngược bản án của Bộ Trọng Hoa ——”
“Người thứ mười ba trà trộn vào hiện trường giải cứu, chính là kẻ sát nhân.”
Tống Bình thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, trong lòng trống rỗng không có ngôn ngữ nào.
Mặc dù Ngô Vu nói rất đơn giản, nhưng Tống Bình tự biết trong hiện trường hỗn loạn, huyên tạp tiếng người, lại chỉ có duy nhất một manh mối quan trọng được chọn ra trong số âm thanh giao nhau và chồng chéo lên nhau, cần lặp đi lặp lại bao nhiêu lần quan sát, từng chữ từng chữ lắng nghe, ý chí phải mãnh liệt cỡ nào, kiên định cỡ nào, quyết tâm lật lại bản án của Bộ Trọng Hoa phải lớn cỡ nào.
Từ sau khi Ngô Vu hôn mê tỉnh lại, người người đều nói cho cậu biết Bành Uyển là bị Bộ Trọng Hoa giết, Bộ Trọng Hoa cũng tự mình nói là do mình giết. Chỉ cần lý trí cùng tình cảm của Ngô Vu mất đi tin tưởng, hoặc chẳng còn một sợi kiên định nào, cậu cũng không thể đem video xem đi xem lại hàng trăm hàng ngàn lần buồn tẻ, một mình kiên trì đến sơn cùng thủy tận, cuối cùng từ trong âm thanh tìm ra được một mấu chốt phá án duy nhất.
“Cậu……” Thanh âm của Tống Bình không khỏi có hơi khàn giọng: “Cậu xem video lặp đi lặp lại bao nhiêu lần?”
Ngô Vu nói: “Ba lần. Thế nào?”
“………………”
Ngô Vu không hiểu thấu nhìn xem sắc mặt sếp Tống, nửa ngày mới nghe ông lạnh lùng nói: “Không có gì, cậu nói tiếp đi”.
“?” Ngô Vu nghĩ thầm nội tâm của Tống Bình hình như đang hoạt động rất phong phú, nhưng cũng không quá để ý tới ông.
“Lúc trước tôi cùng Bộ Trọng Hoa ở bên trong mật thất, sờ khắp tất cả ngõ ngách cũng không phát hiện ra ống kính giám sát tồn tại, vì thế chúng tôi thương lượng ra hai loại khả năng: Thứ nhất, camera lỗ kim có khả năng giấu trên đỉnh đầu của chúng tôi, khiến chúng tôi sờ không tới, bọn bắt cóc dùng nó để giám sát chúng tôi đã hoàn thành trò chơi giết người hay chưa; Thứ hai, bọn bắt cóc căn bản không cần giám sát, bởi vì mặc kệ chúng tôi có tuân theo chỉ thị của tờ giấy bắt đầu giết người hay không, hắn đều sẽ tự mình đến hoàn thành trò chơi này, chính là đem một người trong số chúng tôi dồn vào chỗ chết, đạt được mục đích mưu hại cuối cùng”.
“Sau này xem tình tiết phát triển thành như vậy, bọn bắt cóc có thể đã chọn cách làm thứ hai. Hắn mở điện thoại Bộ Trọng Hoa lên trước, chờ đợi nhóm cảnh sát đầu tiên đuổi tới hiện trường, sau đó, trộn lẫn giữa những người cứu nạn từ các đơn vị khác nhau trên hiện trường, những người không quen thuộc với nhau, Khi đội tuần tra tìm thấy tôi và Bộ Trọng Hoa ở cửa, không ai có thể nghĩ rằng hai mẹ con Bành Uyển mất tích cũng đang ở đây, bọn bắt cóc đã lợi dụng cơ hội này để giết Bành Uyển”. Ngô Vu lời nói xoay chuyển: “Mặt khác, điều này cũng có thể giải thích vì sao hung thủ lại dùng dao mà không phải là hòn đá trong kho hàng, bởi vì thời gian hành hung vô cùng gấp gáp, hắn nhấc lên một hòn đá cũng chưa chắc có thể đập chết Bành Uyển, ngược lại càng dễ khiến cô ta tránh thoát kêu thảm dẫn tới chú ý, quá nguy hiểm.”
“Sau đó, lực lượng cứu nạn tại hiện trường đã gọi cho văn phòng thành phố và xe cấp cứu, một số người khác nhận thấy tình hình ở hiện trường rất tối nên bắt đầu tìm kiếm hộp phân phối, đồng thời, rọi đèn pin vào sâu trong kho. Kẻ sát nhân nghe ai đó nói, ‘Nơi quỷ quái này bị cúp điện hả? và “bên trong là gì “, hắn nhận ra rằng có ai đó đang đi tới chỗ mình, tình thế cấp bách nhanh trí kêu lên ‘Ống thoát nước, có đứa bé sắp chết!’ —— Câu nói này dùng từ đặc biệt run rẩy mà cũng rất kỳ quặc, nhưng lúc đó sẽ không ai có thể phát giác, quả nhiên lực chú ý của mọi người đều lập tức chuyển dời đến ống thoát nước màu đỏ vô cùng bắt mắt trong bóng tối, đồng thời chú ý tới đứa bé đang thoi thóp. Thừa dịp mấy phút binh hoang mã loạn này, hung thủ thong dong rời khỏi mật thất, một khi đi ra vùng bỏ hoang ngoài nhà kho liền có thể bỏ trốn mất dạng trong đêm tối.”
“Mấu chốt nhất là, đến lúc này, cái gọi là ‘Mật thất giết người’ đã hình thành nên xu hướng tư duy trong đầu cảnh sát, cũng sẽ không tuỳ tiện nghĩ đến việc nên lật đổ nó.”
Tống Bình bỏ ra trọn vẹn mấy phút để theo cậu phục hồi lại vụ án phát sinh như cũ, chốc lát chỉ thấy ông gật đầu một cái, nắm lên điện thoại: “Cậu chờ chút”. Ngay sau đó vừa gọi điện thoại vừa đi ra chỗ xa: “Alo, bí thư Ông? Là như này, bản án của Bành Uyển có hi vọng, bây giờ chúng ta lập tức lấy lời nói chuyện của cảnh sát tại hiện trường và so sánh chúng với một câu trong video … “
Ngô Vu rủ xuống ánh mắt, cuối cùng hướng ra ngoài cửa sổ phun một hơi thuốc, chỉ thấy Tống Bình cúp điện thoại bừng bừng hứng thú trở về, mặt mũi đều đang phát sáng, gương mặt mấy ngày liền mỏi mệt già yếu kia dường như trong phúc chốc liền trẻ ra năm tuổi: “Sau khi có bằng chứng nhận dạng, chúng ta phải— “
“Vậy bí thư Ông cũng là một trong những người viết kịch bản cho bộ phim truyền hình phản bội?”
Tống Bình im bặt, ánh mắt dao động, nửa ngày khô cằn: “Ừ”.
Đầu thuốc lá của Ngô Vu chậm rãi, nặng nề được ép tắt ở trên bệ cửa sổ, động tác mười phần từ tốn, đầu mẩu thuốc lá thịt nát xương tan. Đây rõ ràng là động tác rất bình thường, nhưng không biết tại sao cả đoạn cột sống của Tống Bình nhất thời như bị tát hai cái.
Sếp lớn Tống làm cảnh sát hơn ba mươi năm, cực kỳ hiếm khi nhịn không được lùi lại một bước nhỏ dựa vào tường, lúc này chỉ thấy Ngô Vu rốt cục quay đầu sang —— Ông nghĩ là người trẻ tuổi này sẽ hỏi các người vì sao lại giấu diếm tôi hoặc là Bộ Trọng Hoa có phải là bị ép hay không, nhưng trên thực tế cậu hỏi lại chính là: “Các người bày ra bao lâu?”
“…… Từ sau sự kiện bể tử thần”. Tống Bình sờ mũi một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ban đầu là Bộ Trọng Hoa tự mình đưa ra, tổ chức căn bản đều không đồng ý, nhưng về sau…… Xác thực không có người nào thích hợp hơn so với nó”.
Ngô Vu giọng mỉa mai nheo mắt lại: “Không có người nào thích hợp hơn so với anh ấy?”
Tống Bình nở nụ cười khổ: “Cậu cảm thấy từ trong Tân Hải lấy ra một người như vậy rất dễ dàng sao? Nội ứng chuyên nghiệp cần có bằng cấp nghề nghiệp trình độ, tố chất tâm lý cứng rắn, tín nhiệm và lòng trung thành phải được đúc bằng sắt, lý lịch còn nhất định phải trong sạch hoàn toàn không để cho ma túy nghi ngờ…… Nhưng vấn đề là chúng tôi không có điều kiện như Tổ tình báo đặc biệt Vân Điền năm đó, chậm rãi chọn ra mấy chục trên trăm nhân tài ưu tú. Chúng tôi chỉ có thể tìm một cảnh sát đang tại ngũ có đầy đủ lý do tạo phản, mà nguyện vọng báo thù mãnh liệt cho cha mẹ của Bộ Trọng Hoa là đầy đủ nhất cũng có thể khiến cho Cá Mập tin tưởng, nếu không tùy tiện kéo đại một cảnh sát nói làm phản liền làm phản, người ta trùm buôn thuốc phiện cũng không tin đâu!”
“Vậy những hồ sơ buôn bán ma túy, tài khoản ở nước ngoài và Bitcoin đều do chính các ông sắp xếp?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy, có nhiều tài nguyên là lấy từ các nguồn biệt phái ở những bộ phận khác”. Tống Bình nuốt ngụm nước bọt: “Còn có Bộ Trọng Hoa giật dây cho những nhà bán lẻ lam kim trên Rãnh Mariana, kỳ thật cũng……”
Trách không được tra ra chứng cớ phạm tội nhiều năm của Bộ Trọng Hoa lại dễ dàng như thế, căn bản chính là tự mình đào mồ chôn mình, từ đầu tới đuôi đều qua loa!
“Bộ Trọng Hoa sau khi giết chết Mã Ngân, đã đưa ra một phần báo cáo cho tôi, trong đó liệt kê chi tiết những thứ mà nó tự chuẩn bị cho mình trong việc ‘Làm phản’. Nói ví dụ đối mặt với Ban Kỷ Luật Thanh tra – Đốc tra thái độ của nó rất mâu thuẫn, không xin nghỉ không đi làm không phá án, trong bản kiểm điểm gửi thành ủy, nó hùng hồn viết ba nghìn chữ về sự không hài lòng của mình đối với việc tổ chức kiểm điểm; Lúc Dương Thành Đống mang nó đến phân cục Ngũ Cao thẩm vấn trước và sau khi Bành Uyển bị bắt cóc, nó cố ý ở trước mặt mọi người chọc giận Dương Thành Đống, thậm chí tuyên bố mình sớm đã không muốn làm cảnh sát, thái độ bất thường ngang ngược càn rỡ…… Liên quan tới tính cách, ngôn ngữ, phong cách hành sự của Bộ Trọng Hoa trước sau có sự biến chuyển, trong toàn hệ thống công an Tân hải đều truyền đi xôn xao. Cho nên lúc nó thừa nhận mình giết Bành Uyển, kỳ thật rất nhiều người đều không quá hoài nghi, thậm chí cảm thấy sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như vậy.”
“Không cần tiếp tục tung hô vị vua màn ảnh Oscar kia nữa.” Ngô Vu lãnh đạm nói, “Tôi rất không nguyện ý lắng nghe”.
“…… Ây”. Tống Bình có chút xấu hổ, “Kỳ thật chúng tôi ban đầu nghĩ nên làm nền một thời gian, chờ thời cơ chín mùi rồi hẵng bắt đầu diễn…… bắt đầu hành động, nhưng bởi vì hai cậu nửa đường đi đến khu bến cảng lại xảy ra tai nạn, bắt cóc, lập tức lại phát sinh án giết người mật thất, việc ngoài ý muốn đột nhiên tăng tốc toàn bộ tiến trình kế hoạch. Tổ chuyên án lật khắp cả tòa mật thất cũng không thể chứng minh hai người không giết Bành Uyển, thậm chí càng về sau chính chúng tôi cũng bắt đầu hoài nghi hai cậu, cuối cùng Bộ Trọng Hoa chỉ có thể nói, thừa dịp cậu chưa hoàn toàn tỉnh lại nên để nó gánh lấy tội danh này, chúng tôi mới chính thức quyết định sẽ diễn bộ phim vượt ngục làm phản.”
Ngô Vu không nói một lời, Tống Bình nghiêng đầu dò xét nét mặt cậu, có chút chần chờ hàm súc ho một tiếng:
“Kỳ thật nói đi cũng phải nói lại, nó cũng không phải cố ý giấu cậu đâu, chỉ là lo sau khi cậu hoàn toàn tỉnh lại, vì để chứng minh sự trong sạch của nó mà làm ra chuyện gì quá kích, thậm chí không tiếc đem mình nhận tội để đổi lấy tự do cho nó, cho nên……”
Ngô vu thản nhiên nói: “Tôi biết, trí thông minh của tôi trong lòng các người có vượt qua sao?”
“Không không, cái này cậu hiểu lầm rồi”. Tống Bình lập tức nghiêm mặt: “Bộ Trọng Hoa trước khi đi nói với toàn bộ Tân Hải nếu có người có thể phá được án mật thất giết người, vậy thì người đó nhất định là cậu, chỉ có cậu mới có thể chứng minh được sự trong sạch của nó”.
Ngô Vu trào hỏi: “Lời thoại gốc cảm động tới vậy à?”
Tống Bình: “……”
“—— Nếu như cháu nhận tội, Ngô Vu cũng không cần tuân theo nguyên tắc né tránh, có thể tham dự vào tra án. Em ấy đã làm nội ứng trong mười hai năm nguy hiểm nhất, tố chất chuyên nghiệp không phải là điều mà các nhân viên điều tra hậu phương có thể so sánh, trực giác đối với sinh tử có rất nhiều chi tiết vượt xa hẳn người thường, nếu như án Bành Uyển bị giết có một tia hi vọng, vậy manh mối mấu chốt rất có thể sẽ rơi trên người em ấy”.
Trong phòng bệnh công cụ giám sát rung động, Bộ Trọng Hoa tựa ở trên giường bệnh lắc đầu, Tống Bình hoài nghi sờ cằm: “Cháu khẳng định họ Ngô có thể chứng minh sự trong sạch của cháu?”
Bộ Trọng Hoa trầm mặc hồi lâu, thở dài: “Không nhất định. Nhưng bây giờ không có biện pháp nào khác, vụ án này cơ hồ đã chết, tạm thời lấy ngựa chết làm thành ngựa sống vậy.”
“……”
“Đúng”. Tống Bình chém đinh chặt sắt: “Đây chính là lời thoại gốc của nó!”
Ngô Vu bán tín bán nghi, thần sắc đã hơi buông lỏng.
“Nhưng mà kế hoạch cướp xe chở tù về sau vẫn gây ra rủi ro”, Tống Bình một bên trộm dò xét Ngô Vu, một bên bất động thanh sắc dời đi chủ đề: “Chúng tôi vốn là dự định liên hệ với Cá Mập để đưa Bộ Trọng Hoa vượt ngục từ nhà tù Tân Hải, lại không nghĩ rằng Lâm Khoa đã phát hiện ra mối liên hệ giữa Bộ Trọng Hoa và những nhà bán lẻ ma túy, thậm chí còn đánh ra báo cáo nêu lên trước mặt mọi người. Mặc dù chúng tôi lúc đầu cũng nghĩ nên thừa cơ chậm rãi ‘Tra ra’ chứng cứ liên quan đến ma tuý của Bộ Trọng Hoa, nhưng tiểu tử họ Lâm xác thực đã đánh cho chúng tôi trở tay không kịp, cuối cùng chỉ có thể khẩn cấp liên hệ Cá Mập, trên nửa đường cướp xe áp vận, còn không cẩn thận lưu lại cơ hội cho cậu đua xe hơn trăm cây số truy người.”
“—— Cậu bây giờ còn cảm thấy, tôi là người hoàn mỹ nhất cậu từng gặp qua sao?”
“Dừng xe! Nếu không một súng kế tiếp của tôi không phải là nhắm vào xe đâu!”
“Cậu cứ coi như Bộ Trọng Hoa của cậu đã chết ở trong mật thất rồi đi.”
“……”
Trên mặt Ngô Vu một tia gợn sóng cũng không có, cậu hơi nheo mắt lại, một tay đem tàn thuốc bị nhấn tắt nắm trong lòng bàn tay, năm ngón tay thon dài không dễ phát hiện mà run rẩy, dùng sức đến nổi ngay cả đầu mẩu thuốc lá cũng bị xé rách.
“Bộ Trọng Hoa hiện tại vẫn còn đang Hoa Bắc, đã cùng Cá Mập bí mật gặp mặt một lần, lấy được tín nhiệm sơ bộ. Căn cứ tình báo của nó truyền về, trong một tháng tiếp theo Cá Mập sẽ tiếp tục phái người liên hệ với nó, muốn mua một lô hợp chất fentanyl mới của nó với giá cao.” Tống Bình dùng sức vỗ vai Ngô Vu, trầm giọng nói: “Chúng tôi dốc hết toàn lực lợi dụng cơ hội lần này để tiến gần một bước đến Cá mập, thậm chí đem trùm buôn thuốc phiện một mẻ hốt gọn. Đến lúc đó Bộ Trọng Hoa oan khuất rửa sạch, lập xuống công huân, chính là thời cơ nó bình an trở về.”
Đuôi mắt, mũi và nửa bên gò má của Ngô Vu đều biến mất trong bóng tối, làn da tái nhợt kiên định, có loại lạnh lẽo. Nửa ngày sau Tống Bình mới thấy cậu lãnh đạm cười, nhưng khóe môi trời sinh hướng xuống dưới lại không hề nhấc lên: “Đúng vậy, mỗi một người trở về an toàn đều cho rằng những người sau này có thể qua sông một cách dễ dàng.”
Tống Bình sững sờ.
Nhưng mà Ngô Vu không giải thích gì thêm, cũng không cho ông thời gian phản ứng: “Chuyện này của Bộ Trọng Hoa ngoại trừ mấy lão lãnh đạo bọn ông ra, còn có ai biết?”
“Cái này à”, Tống Bình dời ánh mắt: “Chuyện này kỳ thật cũng không có người ngoài……”
“Vậy người anh ấy liên lạc là ai?”
Xung quanh từng chút một lâm vào yên tĩnh triệt để, sếp lớn Tống nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, nửa ngày không lên tiếng, tựa hồ đột nhiên thích thú với những viên gạch lát nền của hành lang ngoài phòng bệnh.
Ngô Vu thu hồi ánh mắt, lấy ra điện thoại di động gọi điện, sau khi kết nối lời ít ý nhiều:
“Alo, Giang Đình? Anh cảm thấy Nghiêm Tà đã tỉnh dậy chưa, anh có thể sẽ muốn tìm hắn trò chuyện vui vẻ một chút đó.”