Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit: Sabi

“Người báo án từ mười tám tuổi trở xuống, lúc báo án thời tiết khắc nghiệt, cách thời gian xảy ra vụ án khoảng một tuần lễ hoặc trong vòng một tháng, lúc báo án trình bày rõ ràng bày tỏ không phải người quen quấy rối!”

“Xã Tiểu Cương, khu công nghiệp cũ, mạng lưới kênh rạch toàn thành phố và quanh lưu vực sông Tử Lý!”

“Sàng lọc trên diện rộng, ưu tiên trọng điểm, cách kỳ hạn phá án của thị cục còn một ngày cuối cùng, một khi phát hiện ra đối tượng khả nghi, lập tức thực thi bắt giữ ngay trong đêm!”

Toàn chi đội hình trinh dõng dạc lên tiếng đáp: “Rõ!”

, đây là số lượng phụ nữ bị theo dõi, quấy rối báo lên cảnh sát trong vòng nửa năm tại thành phố Tân Hải. Đây chỉ là một phần nhỏ nạn nhân không nhẫn nhịn được nữa mới mở miệng nhờ giúp đỡ, phần lớn vì sợ bị người đời đàm tiếu, không muốn gặp rắc rối, hoặc từ lúc bắt đầu đã cảm thấy báo cảnh sát cũng vô ích, từ đó lựa chọn bấm bụng chịu đựng, bị xâm hại cũng không muốn ai biết.

“Bình thường lực lượng cảnh sát cơ sở nhiều như vậy, thời này làm gì còn kiểu hữu cảnh tất xuất hữu cầu tất ứng nữa, mỗi ngày chỉ là chó mèo động dục đánh nhau, cái kim sợi chỉ ở chợ cũng có một đống xuất cảnh.” Mạnh Chiêu lấy bút búi tóc lên, lật lật hồ sơ, nói: “Trung bình mỗi ngày trung tâm báo động thành phố Tân Hải nhận . cuộc gọi, nhân viên đâu ra lắm mà mỗi ngày theo dõi giám sát bắt mấy kẻ cuồng rình rập? Huống chi loại chuyện này đa phần chỉ phê bình giáo dục, đến giam giữ năm ngày cũng không được, trừ khi sau cùng gây ra một vụ án lớn về hϊếρ ɖâʍ gϊếŧ người….Có phải do chưa liên quan đến các phân cục lớn? Thái Lân!”

Thái Lân đang say giấc nồng giật mình, bật từ trên bàn dậy, suýt nữa làm đổ đống tài liệu chất thành núi trên bàn.

“Cậu sàng lọc xong cái đống kia chưa?” Mạnh Chiêu bất mãn hỏi.

“Em tròn một ngày chưa được ngủ rồi chị Mạnh ơi……..”

“Đừng dài dòng, dậy làm việc ngay cho bà.” Mạnh Chiêu không nhịn được nói: “Chú nhìn Tiểu Ngô đi, người ta là bệnh nhân đó, vẫn làm việc như thường có kêu ca gì không……”

Còn chưa dứt lời, đống hồ sơ vụ án che trước bàn làm việc rơi xuống, lộ ra dáng vẻ ngồi ngủ gật thẳng tắp của Ngô Vu.

“…….” Mạnh Chiêu nói: “Cậu xem người ta là bệnh nhân, ngồi ngủ trông thương chưa. Tiểu Ngô, cậu tỉnh đi, lại ghế sô pha của phòng trực chợp mắt chút.”

Thái Lân cả giận nói: “Phụ nữ cácchị chỉ thích nhìn mặt!”

“Nào nào nào, dậy đi!” Liêu Cương đá cửa vào, hai tay xách một đống túi nylon, “Kho bạc nhỏ của chi đội chi tiền, mọi người tới ăn khuya nào!”

Liêu Cương, năm nay sắp bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn thô kệch, không hổ là người đàn ông chính thất của đội trưởng Bộ, chỉ có anh ta nhớ mấy đứa con thơ trong phòng đang gào khóc đòi ăn. Mùi thơm của bánh bao, sủi cảo, bánh nướng, mạch nha nhất thời tràn ngập phòng làm việc rộng lớn của đội điều tra hình sự. Tất cả mọi người lập tức ném hồ sơ vụ án đi, kêu la inh ỏi nhào lên, Thái Lân cũng quên luôn việc tố cáo chị Mạnh, ôm chân Liêu Cương mừng đến chảy nước mắt: “Anh Liêu, anh đúng là mẹ ruột của đội chúng ta!”

Liêu Cương đá văng cậu ta ra: “Cút ra chỗ khác, con cái lớn rồi nên học tập trợ cấp cho gia đình đi, tìm ba cậu xin tiền nuôi dưỡng ấy.”

Thái Lân ríu ra ríu rít: “Mẹ quên rồi sao, ba con đã sớm rời khỏi nhà, đàn ông có tiền rồi thì trở nên xấu xa, ai biết người ta đi tìm lão Chương, phu nhân phòng bốn của trung tâm báo động làm gì?……”

Còn chưa nói xong, thì tiếng mở cửa vang lên, Bộ Trọng Hoa đẩy cửa bước vào, cau mày nói: “Làm cái quỷ gì đây?”

Người khắp phòng nhất thời hồn vía lên mây, tản ra như ong vỡ tổ.

Bộ Trọng Hoa đặt mấy túi lớn đựng trứng gà kho, xúc xích. thịt xông khói, bánh cuốn nóng hổi lên bàn, tỏ ý ai ăn gì tự lấy: “Chủ yếu sàng lọc các manh mối liên quan đến việc tuyên truyền giáo phái hoạt động bất hợp pháp, đã thông báo cho các cấp công an dưới các huyện lị, làng xã rồi. Chủ nhiệm Trịnh nói sẽ lập tức thông báo nếu có phát hiện, rồi tiến hành so sánh với kết quả sàng lọc của chúng ta, xem có thể thu hẹp phạm vi kẻ tình nghi lại không. Các cậu sàng lọc tới đâu rồi?”

Bánh bao bánh nướng đột nhiên trở nên bủn xỉn, lạnh lẽo đến vậy, tất cả mọi người đều đỏ mắt nhìn mấy cái túi bánh cuốn siêu cấp sang trọng kia, nghĩ thầm vẫn là ba có tiền hơn. Nhưng biết làm sao được, dưới tình huống vụ án chưa được phá không ai có can đảm thò tay ra lấy đầu tiên.

Liêu Cương nuốt nước miếng cái ực, nói: “Người báo cảnh sát dưới mười tám tuổi có vụ, trong đó quý một có vụ, quý hai có vụ. Chị Mạnh đang đẩy lùi về trước khi xảy ra vụ án , xem có thể phát hiện có ai ở lưu vực sông Tử Lý báo án không, tiến thêm một bước sàng lọc nữa.”

Điều này rất hợp lý, nếu hung thủ dám nhảy xuống sông Tử Lý vào một đêm mưa lớn xối xả, ít nhất cũng nói lên gã không hề xa lạ vùng nước này, nếu không cho dù là Hoán Tôn Dương hoặc Michael Phelps tới, cũng khó lên bờ an toàn mà không bị nghẹt thở.

Bộ Trọng Hoa gật đầu không nói gì, trầm tư chốc lát, thoáng liếc thấy Ngô Vu và mấy đồng nghiệp đang mở mấy cái túi nylon Liêu Cương vừa mang tới, phân chia bánh bao cho mỗi người, trong lòng đột nhiên giật giật, gọi Ngô Vu tới: “Này, đây là suất ăn của bệnh nhân.”

Anh thấy rất rõ vẻ mặt thoáng chốc cứng lại của Ngô Vu, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn nhận lấy phần bánh cuốn, còn ra vẻ như được sủng ái mà lo sợ: “Cảm ơn, cảm ơn đội trưởng Bộ.”

Anh hùng cùng đường, công thần nhụt chí, nếu để cho người biết chuyện nhìn thấy không chừng còn nặn ra bao nhiêu nước mắt nữa, có thể thấy trình độ diễn xuất của thằng nhóc này quả thực đã đến cảnh giới xuất hóa nhập thần.

Vẻ mặt Bộ Trọng Hoa vẫn như thường tỏ ý không cần cảm ơn, cất bước đi về phía phòng làm việc, trở tay đóng cửa đồng thời liếc về phía sau….

Tầm mắt vượt qua khe cửa nhìn ra khung cảnh bên ngoài phòng làm việc, chỉ thấy Ngô Vu thuận tay kéo tay Liêu Cương đang hùng hùng hổ hổ, chi chỉ cái túi bánh bao năm tệ trên tay anh ta, ôn nhu hiền lành nói gì đó. Liêu Cương lúc đầu còn không hiểu, sau đó mừng rỡ khôn xiết, sảng khoái lấy bánh bao đối bánh cuộn trứng gà, hoàn toàn không nghi ngờ thằng cháu xấu tính này có bỏ bã đậu vào hay không, hớn hở cầm đi.

…..Cậu ta thật sự không nói dối, Bộ Trọng Hoa nghĩ.

Trong lòng cậu mình đúng là một Trương Bác Minh khác.

Đầu lưỡi Bộ Trọng Hoa dâng lên một tư vị phức tạp, sau đó bị chính anh cưỡng ép đè xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra đi tới bàn làm việc mở tập hồ sơ vụ án ra.

Kim phút của chiếc đồng hồ treo tường nhích từng vòng, bầu trời chuyển từ đen ngòm sang màu xanh đậm, một lát sau bầu trời phía đông mơ hồ hiện ra màu xanh nhạt.

Bạn trai cũ không cam lòng dây dưa mãi không buông, lưu manh rình rập quấy rối học sinh nữ ở trường, “Trùm trường” ức hiếp bám đuôi giựt tiền bạn học, cha mẹ ly hôn bên thua kiện theo dõi chờ cơ hội cướp con…. Loại đủ các loại tình huống, quý hai có vụ án tố giác liên quan, cuối cùng còn dư lại một phần ba.

“A lô! Xin chào, chúng tôi là công an phân cục Nam Thành, tháng trước con gái ngài có gọi báo trên đường tan học bị người bám đuôi…….”

“Xin chào, chúng tôi là chi đội hình trinh Nam Thành, chị là mẹ của Trương Giai Giai phải không ạ, tháng trước con gái của chị, Trương Giai Giai từng báo án bị người theo dõi?…..”

“Trường trung học số một thành phố Tân Hải? Chúng tôi là phòng an ninh công cộng khu vực Nam Thành. Vào tháng ba, Lý Ấu Lam, học sinh trường ngài đã nhiều lần báo án nói với chúng tôi sau giờ tự học buổi tối thường có người quấy rối……”

……

“Ai mà biết tên thần kinh ở đâu ra bám đuôi con gái tôi! Báo cảnh sát cũng đâu có ai quan tâm tới phụ trách đâu! Chúng tôi bị ép phải chuyển nhà chuyển trường, mẹ! Đừng để tao bực lên tự đi xử tên súc sinh kia!”

“Các anh rốt cuộc có bắt được người không? Có bắt được hay không?! Giai Giai nhà tôi mới có mười một tuổi! Tôi nói cho các anh biết, cái loại biếи ŧɦái đó nếu không nhanh giam lại nhất định sẽ gây ra chuyện lớn!”

“Làm gì có, trường học chúng tôi quản lý rất nghiêm ngặt sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện đó……Sao cơ? Nhiều lần gọi vào ? Ôi, tôi làm sao mà biết được, đứa trẻ cũng chưa từng nói qua với giáo viên chúng tôi…..”

Hơn nửa phân cục Nam Thành trắng đêm đèn đuốc sáng choang, mãi đến lúc trời hửng sáng, kim giây tích tắc điểm sáu giờ sáng.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu, Bộ Trọng Hoa cầm điều khiển từ xa bước nhanh vào, mở màn hình chiếu lên: “…..Từ tháng tư đến nay, những tình huống liên quan phát sinh ở lưu vực sông Tử Lý, loại trừ các loại biếи ŧɦái thật, ấu dâm, cuồng rình trộm và các nghi phạm đã bị bắt giữ, còn lại vụ án chưa xác nhận được động cơ theo dõi!”

mục tiêu sàng lọc cuối cùng cũng giảm được chỉ còn cái, tinh thần của tất cả mọi người đồng thời chấn động!

Trên màn hình nhảy ra mấy hàng tin tức xuất cảnh, Bộ Trọng Hoa bước nhanh qua sàn nhà bừa bộn, ngón trỏ gõ gõ lên màn hình chiếu: “Cử bốn tổ tập trung điều tra mười chín vụ báo án này, điều động video giám sát, so sánh những đặc điểm tương tự giữa những kẻ theo dõi và hung thủ trong vụ án . Tôi đã thông báo cho các đồn công an trong khu vực rồi, đại đội an ninh trật tự sẽ giúp mọi người tiến hành điều tra, nếu như toàn bộ những kẻ theo dõi trong mười chín vụ án này không có đặc điểm phù hợp với hung thủ, vậy thì mở rộng phạm vi tiếp tục sàng lọc!”

Tiếng đáp lại vang dội khắp phòng: “Rõ!”

Sau một đêm, phòng làm việc lớn tràn ngập mùi thức ăn, mùi dầu mỡ, mùi thuốc lá, mùi trà thiu, cộng thêm mùi một phòng đàn ông hai ngày chưa tắm, ngay cả một tia nước hoa cuối cùng trên người chị Mạnh cũng bị mùi dầu mỡ thay thế. Bộ Trọng Hoa nhìn khắp phòng một lượt, trầm giọng nói: “Tôi biết mọi người vì vụ án này mà đã chịu đựng sáu ngày, có thể có người sẽ chất vấn tại sao một vụ án khó phá như vậy còn phải định thời hạn phá án. Nhưng tôi nhắc nhở mọi người, ngộ nhỡ động cơ của hung thủ có liên quan đến hiến tế tà giáo, vậy thì hắn không chỉ gϊếŧ một người là xong chuyện đâu. Thành phố Tân Hải đang bước vào mùa mưa bão, một khi thời tiết khắc nghiệt vào đêm xảy ra vụ án được lặp lại, rất có thể dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của cảnh trí và tâm trí hắn sẽ lần nữa ra tay với các thiếu nữ.”

Phòng làm việc lớn lặng ngắt như tờ, người người nghiêm nghị.

“Niên Tiểu Bình mười lăm tuổi vẫn đang nằm trên bàn giải phẫu chờ chúng ta minh oan.” Bộ Trọng Hoa tắt máy chiếu, ngắn gọn nói: “Mọi người giải tán tại chỗ, lên đường!”

Không cần anh phân phó, xung quanh vang lên tiếng bàn ghế xê dịch, tất cả mọi người nhanh chóng sửa sang lại trang bị xuất cảnh, tổ tìm kiếm theo phân công tụm năm tụm ba đi ra ngoài.

“Ngô Vu!”

Ngô Vu quay đầu lại, Bộ Trọng Hoa đang đứng sau bàn làm việc nhìn cậu: “Cậu bị thương chưa khỏi, mất máu quá nhiều, đừng đi ra ngoài. Về nhà ngủ một giấc đi.”

Bộ Trọng Hoa vẫn mặc chiếc áo sơ mi ngày hôm qua, đã nhăn nhùm, có thể nhìn thấy lớp băng gạc thật dày lấp ló sau cổ áo, bên rìa dính vết máu màu nâu khô khốc. Mất máu, thức đêm, cường độ áp lực cao khiến mặt anh rất khó coi, nhưng khi anh đứng lên vẫn rất cao lớn, sống lưng như có thứ gì đó chống đỡ, không nhìn ra sự mệt mỏi.

Ngô Vu do dự chốc lát, hỏi: “Vậy còn anh?”

“Trong danh sách có mấy án lệ, tình huống gia đình tương đối phức tạp, tôi đi tìm phụ huynh của họ nói chuyện.”

Người trong chi đội đều đã ra ngoài hết, chỉ có hai người đứng đối mặt nhau, đứng trên hành lang trống trải và rạng sáng, còn ngửi được mùi thuốc lá và mùi khử trùng băng gạc trên người đối phương. Từ góc độ của Bộ Trọng Hoa chỉ có thể thấy được đuôi lông mày rậm rạp của Ngô Vu, giấy lát thấy cậu dùng sức ấn ấn đường, nói: “Thôi, ngủ cũng không ngủ được, tôi vẫn nên tìm chút việc làm đi.”

Cậu tới chi đội hai tháng, cho tới giờ cũng chưa từng liều mạng đến vậy, Bộ Trọng Hoa chợt nhận ra cậu là người đề xuất ý tưởng điều tra này, cậu sợ cuối cùng lại trở thành vô ích như nước đổ giỏ trúc, làm lỡ thời gian quý giá nhất.

Bộ Trọng Hoa trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Có phải cậu cảm thấy chuỗi tư duy logic điều tra hiện tại rất yếu?”

Ngô Vu hàm hồ nói: “Khá tốt mà.”

Nhưng Bộ Trọng Hoa hiểu cậu chỉ quen lừa gạt lãnh đạo, thật ra cậu đang nghĩ, chẳng lẽ còn không yếu?

Quả thực rất yếu. Thứ nhất là có rất nhiều cô gái bị quấy rối, bị bám đuôi sẽ không gọi , như vậy hành động lúc trước của hung thủ rất có thể sẽ trở thành cá lọt lưới; thứ hai bọn họ cơ bản không xác định được hung thủ có thật sự có thói quen bám đuôi trước khi gϊếŧ người không, hiện tại trong tay cảnh sát chỉ có một mình Niên Tiểu Bình, rất khó để trở thành chứng cứ phân tích hành động kiểu mẫu của kẻ sát nhân.

Phương hướng điều tra của họ hiện tại đơn giản là thử vận may, mọi con đường đều đã bị chặn, rơi vào cảnh khó khăn bất lực, tỷ lệ vượt qua còn chưa tới năm mươi phần trăm.

“Tôi biết, nhưng dù thế nào cũng phải thử. Dù chỉ có một phần trăm hy vọng, cũng phải cố gắng một trăm phần trăm, nếu không ở trong bước đường cùng cũng không còn đường khác để đi.” Bộ Trọng Hoa hơi dừng lại, nhìn cậu chớp mắt: “Lãnh đạo phái học viện một ngày cũng chưa từng ra đồng, chỉ có thể dùng cách này để đấu với hung thủ thôi, không thì còn có thể làm gì?”

Đây là hình dung của Ngô Vu về Trương Bác Minh, bóng gió châm chọc Bộ Trọng Hoa, không ngờ Bộ Trọng Hoa lại nhớ tới giờ, vẻ mặt ôn nhu nhún nhường của Ngô Vu không khỏi cứng đờ.

“Không phải cậu muốn tìm một ít việc để làm sao,” Bộ Trọng Hoa hiếm khi được thưởng thức kỹ năng diễn xuất rớt mạng của thằng nhóc này, bình tĩnh hỏi: “Hay là cùng ra đồng với lãnh đạo đi?”

“……” Ngô Vu lóng ngóng sờ sờ lỗ mũi: “Vết thương của tôi chưa lành, mất máu quá nhiều…..”

Reng reng reng…..

Tiếng chuông của chiếc điện thoại hàng nội địa do thị cục thống nhất phát làm rung chuyển bốn vách tường, Bộ Trọng Hoa móc di động ra, nhận ra là số điện thoại của đồn công an gần sông Tử Lý: “…..A lô, lão Trịnh?”

“Đội trưởng Bộ! Tốt quá anh vẫn chưa đi!” Khung cảnh bên kia điện thoại rất ồn ào, hình như đại đội trưởng Bộ hồng học chạy về phía trước: “Tối qua phân cục có phân công cho chúng tôi kiểm tra ghi chép xuất cảnh của mấy cô gái bị bám đuôi và quấy rối mà, có một người tên Cốc Linh báo cảnh sát, hiện phía cảnh sát tạm thời không liên lạc được với cô bé, anh còn nhớ không?!”

Người làm việc hình trinh lâu quả thật như có giác quan thứ sáu, lòng Bộ Trọng Hoa chợt chùng xuống: “Nhớ, sao vậy?”

Tối hôm qua Bộ Trọng Hoa nghe đến hàng trăm bản thu âm cuộc điện thoại báo cảnh sát, nhớ được ít nhất mấy chục cái tên của các cô gái và giọng của họ, nhưng lại có ấn tượng rất sâu sắc đối với Cốc Linh, bởi vì cô gái này nói chuyện ấp a ấp úng, giống như trong miệng đang ngậm một ngụm nước.

Hỏi đặc điểm ngoại hình của người bám đuôi, không nói rõ. Hỏi phát hiện bị bám đuôi ở đâu, không nói rõ. Hỏi chỗ ở hiện tại và phương thức liên lạc, cũng không nói rõ. Cảm giác giống như suy nghĩ chậm nửa nhịp so với người bình thường, cuối cùng nhân viên nhận điện thoại nghi ngờ cô bé đùa dai báo án giả.

Nhưng nhân viên nhận điện thoại có thể nghi ngờ cô bé báo án giả, còn Bộ Trọng Hoa lại không thể. Cốc Linh là một trong mười chín danh sách điều tra trọng điểm cuối cùng, hiện Mạnh Chiêu và cảnh sát thực tập đang trên đường đến nhà cô bé.

“Cô bé mất liên lạc rồi.” Lão Trịnh nuốt nước miếng, trong giọng nói mang theo chút hốt hoảng khó che giấu: “Bạn cùng phòng của con bé có báo cảnh sát một lần, chỉ là không lập án, tối qua rối loạn không phát hiện ra. Sáng nay tôi kiểm tra lại thì phát hiện cô bé đã….Đã……”

Bộ Trọng Hoa ngắt lời anh ta: “Lần cuối cùng bạn cùng phòng gặp cô bé là khi nào?”

“Ngày tháng .” Lão Trịnh run rẩy nói, “Trưa….Ngày tháng .”

Cùng ngày Niên Tiểu Bình bị sát hại!

“Triệu tập bạn cùng phòng của cô bé, tôi sẽ qua ngay!”

Bộ Trọng Hoa nhấn cúp điện thoại ngẩng đầu lên, hai người đứng trên hành lang trố mắt nhìn nhau, tay của Ngô Vu vẫn còn cứng đờ trên sống mũi.

Vết thương của tôi chưa lành, mất máu quá nhiều……

“Lãnh đạo cũng đi, tôi không thể không đi.” Ngô Vu nghiêm nghị nói: “Đi thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio