Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit: Sabi

“Đây là cố ý!” Vương Cửu Linh vừa hút mì rột rột vừa chỉ vào màn hình giám sát, nước miếng văng tung tóe: “Cậu nhìn này, ngày tháng , ngày tháng và ngày tháng , ba ngày liên tục mỗi lần đi tới đây cô ta đều kiễng chân lên nhìn, không phải cố ý quan sát camera thì là gì? Vào ngày xảy ra vụ án cô ta cố ý tránh camera giám sát!”

Mười giờ tối, trong phòng họp nhỏ của phân cục Nam Thành nhốn nháo, Bộ Trọng Hoa khoanh tay đứng trước màn hình, chân mày sắc bén nhíu lại.

Tuy thôn Thành Trung có rất ít camera giám sát, nhưng mấy đoạn đường chính vẫn được lắp đặt camera đàng hoàng, chỉ có một khả năng để giải thích cho việc biến mất trong vòng ba phút là cố tình đi vào góc chết của camera. Để xác nhận cho phỏng đoán này, Bộ Trọng Hoa đã điều động video giám sát gần nhà của Cốc Linh trong vòng một tuần, quả nhiên phát hiện ra manh mối khác thường.

Nhưng tại sao Cốc Linh lại cố tình tránh camera giám sát, thật sự là vì đồ trộm của Lưu Lị sao?

Sự biến mất của cô gái rốt cuộc là vô tình bị hại, hay là phần nổi của tảng băng chìm của một âm mưu lớn hơn nào đó?

“Này,” lão Vương đột nhiên nhớ tới: “Tôi nghe nói cậu có còng tay một cô gái nghi phạm quan trọng?”

Tọc mạch (), Bộ Trọng Hoa chẳng ừ hử gì liếc anh ta một cái.

() Câu gốc 哪壶不开提哪壶 – na hồ bất khai đề na hồ: không cần phải đề cập đến khuyết điểm hoặc việc riêng của người khác.

Trên lý thuyết lão Vương và chi đội hình trinh ngang hàng với nhau, anh ta không hề sợ cái nhìn lạnh lùng của anh, vừa húp mì vừa trách móc: “Căn phòng nhỏ sắp bùng nổ cướp bóc hàng loạt, một mình cậu chiếm một phòng đơn, còn không đi thẩm vấn đi? Cẩn thận qua giờ má mì dẫn theo nữ đoàn tới cửa cục công an treo bảng mắng cậu đấy.”

Bộ Trọng Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói: “Chưa đến lúc.”

“Ha! Còn cố làm ra vẻ thần bí, cái gì mà chưa đến lúc, cậu định chọn ngày lành tháng tốt vào động phòng phỏng?”

Bộ Trọng Hoa phớt lờ, “Sắp rồi.”

“Ăn gì ăn gì?” Nhân viên cầm máy tính bảng lướt quanh trong phòng làm việc, thống nhất gọi đồ ăn bên ngoài cho mọi người: “Nhà hàng lão Dương dưới lầu thị cục, hạn ngạch của mỗi người là năm mươi tệ, tự chọn!”

Ngô Vu chọn cơm canh rau cải, trả máy tính bảng lại cho cậu cảnh sát thực tập, từ sau máy vi tính thò đầu ra liếc một cái, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa và chủ nhiệm Vương ở phía xa đang quan sát phân tách chất lượng hình ảnh giám sát thành HD, không biết đang thảo luận cái gì, đã hai tiếng trôi qua vẫn chưa di chuyển.

“Thái Lân,” Ngô Vu thò người ra trước vỗ Thái Lân một cái.

Thái Lân đang lén lút nhắn tin với ba mẹ bàn xem cuối tuần ăn gì, giật mình suýt quăng luôn điện thoại: “Sao thế?”

Ngô Vu chỉ về phía phòng thẩm vấn, nhỏ giọng hỏi: “Cô gái họ Lưu vừa bắt lúc sáng ấy, vẫn đang bị nhốt à?”

“Ai? Cô gái tiếp rượu kia hả?” Sáng nay Thái Lân không ra ngoài hành động với mọi người, ngẩn ra một lát mới phản ứng lại: “Chị Mạnh dẫn mấy người Tiểu Trương trông coi rồi, sao thế?”

“Vẫn chưa thẩm vấn?’

“Sếp nhất định có lý do của sếp.” Thái Lân tưởng cậu đang cho lắng về thời hạn tạm giam hai mươi tư tiếng để hỗ trợ công tác điều tra, thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Không sao, đến lúc đó nếu không kịp thì giam giữ thêm hai ngày nữa cũng không sao. Cậu không hiểu đâu, những người này có quan hệ đối đầu tự nhiên và bất hợp tác với cảnh sát, không áp chế đến một mức độ nhất định sẽ không khai ra đâu.”

Đúng vậy, những cô gái tiếp rượu giống Lưu Lị, đã sớm hình thành ý thức thù địch thâm căn cố đối với những người chứa chữ cảnh ở đầu, dù biết cái gì cũng sẽ không thành thật khai báo, không ra oai phủ đầu thì còn lâu mới chịu hợp tác.

Hơn nữa, cái loại tầng lớp thấp nhất của “rác rưởi” này có khi ngay cả chữ cũng chưa nhận biết hết, chứ đừng nói đến việc hiểu được quy định luật lệ, chưa kể hỗ trợ điều tra chỉ có hai tư giờ, hỗ trợ điều tra trọng án là bốn tám giờ, có giam cô nửa tháng cô cũng không biết lý do.

Giữa hai hàng lông mày của Ngô Vu như có sương mù, khóe mắt thoáng thấy một bóng người vụt qua cửa, là Trương Tiểu Lịch.

“Đội trưởng Bộ!” Trương Tiểu Lịch vội vàng băng qua phòng làm việc lớn, đột nhiên vấp phải đống hồ sơ vụ án chất thành núi dưới sàn nhà: “Úi…..”

Bộ Trọng Hoa như có mắt sau lưng, nhanh chóng quay người, xách cậu ta dậy như xách một con gà: “Anh biết rồi, chuẩn bị qua giờ.”

Trương Tiểu Lịch cắn răng chịu đựng: “Không phải đội trưởng Bộ, chị Mạnh bảo em nhanh nói cho anh biết……”

Tầm mắt của Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên đụng phải Ngô Vu đứng cách đó không xa, chợt tăng thêm ngữ khí: “Anh biết rồi! Qua giờ đây!”

Nhưng Trương Tiểu Lịch không hổ là tân binh có chỉ số thông minh thấp nhất toàn đội trong vòng mười năm qua, đến thế rồi mà vẫn không hiểu ý, kéo tay Bộ Trọng Hoa tha thiết nói: “Vâng! Vậy anh nhanh lên chút nhé!”

Sau đó cậu ta hơi ngừng lại, cản cũng không kịp, giọng nói oang oang đến mức nửa phòng làm việc cũng có nghe thấy:

“Chị Mạnh nói cô gái anh bảo trông chừng, cô ta lên cơn nghiện rồi!”

Bộ Trọng Hoa: “……..”

“Tôi không biết, tôi không biết…….Aaaaa, xin anh, cho tôi chút thịt……”

Lưu Lị tóc tai bù xù, hai chân đá đạp loạn xạ, nằm co quắp như con tôm trên ghế thẩm vấn, liều mạng vươn tay về phía trước, nhưng bị trói lỏng ở ngang hông, ngón tay đen gầy sơn móng màu đỏ kém chất lượng chỉ có thể cào cào lên mặt bàn một cách vô ích, phát ra âm thanh chói tai.

Bộ Trọng Hoa đặt điện thoại xuống trước mặt cô, ngón trỏ vuốt từ trái qua phải, từng bức ảnh hiện lướt qua màn hình.

“Chiếc nhẫn này, hai đôi giày này, quần áo, váy và mấy món đồ lót này, toàn bộ đều không phải của cô.” Anh từ trên cao nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt co quắp đỏ bừng của cô gái, giọng điệu thong dong lạnh lùng: “Cốc Linh vừa chết, cô đã chất đầy đồ vào tủ quần áo của cô ấy. Là thực sự tham món lợi nhỏ, hay cô biết rõ cô ấy sẽ không về nữa, có thể giải thích chút không?”

“Tôi không biết, không liên quan đến tôi! Là tôi báo án! Xin anh cho tôi chút thịt, là tôi báo án….”

“Cảnh sát đã bắt được rất nhiều kẻ sát nhân tự mình báo án sau khi hành hung, có nhiều tình huống, người tố cáo chính là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên.”

“Xin anh! Tôi khó chịu quá!” Lưu Lị liều mạng lắc đầu, dùng sức gãi gãi bả vai trần trụi của mình, nước mắt nước mắt gần như muốn chảy vào miệng: “Tôi đã nói hết rồi! Tôi thật sự không biết!!”

“Cốc Linh từng nói gì với cô? Bình thường lúc ở nhà cô ấy có hay dùng máy tính của cô không? Ở chỗ làm cô ấy thân với ai nhất?”

“Không có! Tôi không biết! Lúc tôi ở nhà tôi không cho cô ta vào phòng của tôi, bình thường không có ai quan tâm đến cô ta!”

“Cốc Linh có hay đề cập tới việc mình bị theo dõi, hoặc có mâu thuẫn với ai không?”

“Không có, không có! Ai theo dõi cô ta?! Cô ta cả ngày trách móc chửi rủa cha mẹ mình! Cô ta mới là đồ đê tiện!!”

“Cô ấy mắng cha mẹ mình cái gì?”

“Tôi không biết, cô ta là đồ đê tiện, chết cũng không tha cho tôi, tôi không biết gì hết!”

“Cô ấy trách móc cha mẹ mình cái gì?”

“Cho tôi chút thịt, chút xíu thôi cũng được, xin anh….Xin anh đó…..”

Một đám hình cảnh đứng sau tấm kính một mặt, không một ai lên tiếng.

Phòng thẩm vấn được cách âm, nhưng tiếng Lưu Lị lấy tay liều mạng gõ vào đầu, và tiếng kêu khóc bi thương của cô cứ như thẩm thấu qua vách tường bọc xốp, đánh thẳng vào màng nhĩ của mỗi người.

“Tôi muốn chết, tôi muốn chết, aaaaaa…….”

Ngô Vu vừa nhấc chân, đã bị Mạnh Chiêu ôm lấy bả vai trấn an.

“Chị Mạnh, tình hình này,” Trương Tiểu Lịch nuốt nước miếng: “Cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không đến nỗi, cậu xem, cô ta chỉ cần đá, không phải ma túy.” Mạnh Chiêu vòng tay qua bả vai Ngô Vu, một tay vén lọn tóc đen nhánh ra sau tai, nói: “Theo lý thuyết, ma túy đá là thuốc hưng phấn còn ma túy là thuốc an thần, có người dùng cái trước để cai cái sau, cuối cùng hai loại ma túy đều lên ‘xa lộ’, đi gặp tổ tiên chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện giờ cô ta còn có thể trả lời câu hỏi, thần trí cũng coi như tỉnh táo, sẽ không chết trong phòng thẩm vấn của cục chúng ta đâu.”

“Nói thì nói vậy, nhưng…….” Trương Tiểu Lịch kinh hồn táng đảm chỉ chỉ vào bên trong: “Hay chúng ta sang cách vách hỏi trước ít hàng dự trữ? Ủy ban kỷ luật thành phố đang nhìn chòng chọc vào phòng thẩm vấn của chúng ta, nhỡ cô ta nghẻo thì biết ăn nói thế nào?”

Trương Tiểu Lịch nhát gan, nhưng sợ là phải thôi, hiện giờ tất cả các cơ sở từ đồn công an đến các đại đội chi đội, chỉ cần có phòng thẩm vấn, thì đều được trang bị camera kép, một đầu kết nối với thị cục một đầu kết nối với ủy ban kỷ luật, thời kỳ tự kiểm tra tự sửa chữa quả thực đã qua rồi.

Mạnh Chiêu hơi lung lay, nhưng sau khi do dự một lát vẫn lắc đầu nói: “Cậu đừng tự chủ trương, điều động đồ từ đội chống ma túy là chuyện lớn. Đến đội trưởng Bộ cũng chưa nói gì, thì chúng ta càng…..”

“Chuẩn bị đi.” Ngô Vu đột nhiên cắt đứt lời chị ta.

Giọng điệu của cậu khi nói câu này rất khác với lúc bình thường, Mạnh Chiêu bất giác ngẩng đầu lên, phát hiện khuôn mặt của người nổi tiếng hiền lành nhất đội đã cực kỳ khó coi:

“Cô ta gần đến cực hạn rồi.”

Mạnh Chiêu chần chừ giây lát, đè tai nghe Bluetooth nói: “Đội trưởng Bộ, chị thấy cô gái này đã gần đến giới hạn rồi, có nên làm đơn đề nghị cho đội phòng chống ma túy cách vách trước không? Nếu không đợi lát nữa lắm thủ tục, chị sợ……..”

“Cô ấy mắng cha mẹ mình cái gì?” Giọng nói nghiêm nghị của Bộ Trọng Hoa cắt đứt lời chị ta, mỗi một chữ đều nặng nề ghim vào hốc mắt tuyệt vọng của Lưu Lị.

Mạnh Chiêu khựng lại, trong tai nghe vang lên tiếng gào khóc điên cuồng của Lưu Lị: “Xin anh, xin anh!!!….”

“Tại sao Cốc Linh lại trách móc chửi rủa cha mẹ? Cô còn biết bao nhiêu chuyện của cô ấy?!”

Lưu Lị giống như con cá mắc cạn, chỉ biết há miệng thở, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cùng lạnh lùng của Bộ Trọng Hoa.

“……Tôi không làm hại cô ấy, tôi không làm hại cô ấy, tôi chỉ…….” Cô ta lầm bầm lặp lại như tự thôi miên, đột nhiên sụp đổ hét ầm lên: “Anh gϊếŧ tôi đi! Gϊếŧ tôi đi!!”

Rầm!

Mạnh Chiêu kéo không kịp, Ngô Vu sải bước lao khỏi khu vực ngăn cách, đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, kéo Lưu Lị đang không ngừng đập đầu xuống bàn lên, cưỡng ép đè cô lên ghế, dùng tay ôm chặt, vuốt lên mái tóc bết bát rối tung của cô.

“Ổn rồi, ổn rồi, không sao.” Cậu nhỏ giọng liên tục lặp lại: “Bình tĩnh, kiên trì thêm chút nữa, sẽ qua nhanh thôi……”

Lưu Lị lập tức như quả bóng xì hơi, toàn thân run rẩy co giật. Nếu tiếng khóc lóc vừa rồi chỉ là bi thương, thì tiếng kêu gào bây giờ như muốn xé toạc cổ họng phun máu ra ngoài, hoàn toàn không giống tiếng người: “Tôi khó chịu! Tôi khó chịu! Tôi muốn chết quách đi cho rồi, khó chịu quá!!….”

“Không sao, kiên trì thêm chút nữa, sẽ qua nhanh thôi.” Ngô Vu dùng bả vai đè cô xuống, hai tay rút mười móng tay mà cô ta đang tự đâm vào gò má mình ra đè lại, nhỏ giọng nói: “Tôi biết, tôi biết…..Kiên trì thêm chút nữa……”

…….Tôi biết.

Ngô Vu quay lưng về phía bàn thẩm vấn, không nhìn thấy đồng tử nhạt màu khác với người bình thường đột nhiên hơi co lại.

Toàn bộ trong và ngoài phòng thẩm vấn lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng, thậm chí không một ai nhúc nhích động đậy. Không biết qua bao lâu, sự giãy giụa điên cuồng của Lưu Lị dần yếu đi, tiếng la hét thất thanh cũng biến thành tiếng gào khóc, nước mắt nước mũi nước miếng giống như vòi nước, hòa với vết máu trên gò má do chính móng tay cô đâm dính khắp mặt, trông nhem nhuốc kinh khủng, xen lẫn với sự lố bịch thê lương.

“Tôi không hại cô ta, tôi chỉ không muốn bị nghi ngờ, bọn họ nói cớm không tra ra được thì sẽ bắt người thế chỗ……Anh phải tin tôi, xin anh tin tôi.” Lưu Lị nắm chặt lấy cổ áo của Ngô Vu, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Tôi không lấy, tôi thực sự không lấy…..”

Trong lòng tất cả mọi người đồng thời vang lên tiếng lộp bộp.

“Tôi thực sự không biết, tôi không lấy món đồ kia của cô ta…..”

Ngô Vu thở hổn hển quay đầu lại, đôi mắt phủ đầy tia máu ẩn hiện vẻ khẩn cầu, đối mặt với Bộ Trọng Hoa sau bàn thẩm vấn. Một lúc lâu sau Bộ Trọng Hoa chậm rãi cầm điện thoại lên, gọi vào số của đội chống ma túy cách vách.

“A lô, lão Thiệu.” Anh đơn giản ngắn gọn vào thẳng vấn đề: “Đưa hàng cấm tôi bảo anh chuẩn bị vào đi.”

Một đơn vị ma túy đá đựng trong ống hút, cùng với đó là một đống văn bản báo cáo thủ tục phê duyệt đã được chuẩn bị ổn thỏa từ sớm.

Lưu Lị ngồi phịch trên ghế, sau khi hút xong ma túy toàn thân cô mơ màng như rơi vào ảo giác, mặt mũi bầm tím đen đỏ, không phân biệt được là vết thương hay vết máu khô.

Ngô Vu ngồi trên mép bàn thẩm vấn đối diện Lưu Lị, mười ngón tay đan chéo đặt trên đầu gối, nhìn cô ở khoảng cách gần, nhẹ nhàng hỏi: “Sao Cốc Linh lại hận cha mẹ mình như vậy? Bình thường cô ấy vẫn luôn trách móc chửi rủa họ à?”

“……” Lưu Lị nhìn chằm chằm vào không khí, thật lâu sau mới ngây ngốc gật đầu: “Cô ta nói họ không có học thức, hút máu cô ta, muốn hại cô ta.”

“Vậy thứ cô không lấy đi là gì?”

“……..Thứ đó…..”

Lưu Lị vô thức lặp lại, ánh mắt tan rã, một lúc lâu sau mới nghe được giọng nói như đang phiêu của cô: “Tôi cũng không biết đó là cái gì, tôi chưa thấy bao giờ……..Con đĩ đó suốt ngày như tên trộm, thích treo xô nước sau cửa, tôi đã nói với nó bao nhiêu lần là vô ích rồi…..”

“Cô ấy treo xô sau cửa là để báo động khi có người đi vào?”

Lưu Lị ngơ ngẩn hồi lâu mới gật đầu một cái.

“Cô ấy có nói đang đề phòng ai không?”

Lưu Lị im thin thít.

Ngô Vu đổi cách hỏi: “Có phải vẫn còn những người khác muốn hại cô ấy?”

“Hại cô ta?” Lư Lị đột nhiên như bị đánh thức, thì thào: “Hại cô ta?”

Cô ta cười ha hả, tiếng cười tràn đầy ý giễu cợt: “Ai muốn hại nó? Hại nó làm gì? Chúng tôi đều là những kẻ ti tiện, là rác rưởi dưới cống rãnh của cái thành phố này, kẻ có tiền có thế có thể tùy tiện nghiền nát chúng tôi như nghiền những con kiến. Cũng chỉ có con đĩ đê tiện Cốc Linh kia là không nhận thức rõ thực tế, còn nằm mơ nói mình có ‘vụ làm ăn’ lớn, chỉ cần làm xong ‘vụ làm ăn’ lớn này là có thể phát tài…Hahahaha, phát tài lớn, anh tin được không?”

….Vụ làm ăn lớn có thể phát tài.

Sắc mặt mấy người ở bên ngoài phòng thẩm vấn đều thay đổi.

“Bảo lão Vương cử hai nhân viên lý hóa dẫn theo người tới khám lại nhà Cốc Linh.” Không chậm trễ giây phút nào, Bộ Trọng Hoa đè tai nghe Bluetooth nhỏ giọng phân phó: “Toàn bộ các kẽ hở ở tường, sàn nhà, trần nhà, vách ngăn đều phải mở ra kiểm tra lại, ngoài ra, chú ý trích xuất tư liệu xem có phản ứng hóa học nào không, nhất là…..Ma túy rơi rớt lại.”

Mạnh Chiểu biết rõ: “Rõ!”

Một tên hình cảnh lao ra, Lưu Lị ngồi trong phòng thẩm vấn ngẩng đầu lên khinh thường nói: “Cô ta thì có cái đếch gì đáng tiền để làm ăn chứ? Tôi cũng đã tìm khắp nơi rồi, căn bản chả có cái gì cả.”

Ngô Vu nhìn cô ta, nhất thời không biết nên nói gì, lúc này Bộ Trọng Hoa sau bàn thẩm vấn trầm giọng hỏi: “Cốc Linh có nói là dạng làm ăn gì không, có phải cô thường xuyên lục soát hành lý của cô ấy?”

“Nó có thể nói cho tôi sao?…Con đĩ đó giấu giếm như mèo giấu cứt, chịu nói cho tôi mới hay đó.” Lưu Lị liếm khóe miệng khô nứt nẻ, lại khinh miệt cười khẩy: “Nhưng nó trộm máy tính của tôi, trộm tiền của tôi, tôi phải bù đắp lại tổn thất, nên tôi đã tìm rất lâu, rất lâu. Vali, thùng nước, giường, sàn nhà……Tóm lại những nơi có thể tìm tôi đều tìm hết rồi, ngoài cái đống đồ rách rưới không đáng một xu kia thì không còn gì nữa cả, cô ta chắc chắn đang lừa tôi.”

Bộ Trọng Hoa hỏi: “Trước khi Cốc Linh mất tích, cô có lén lục đồ của cô ấy không?”

“Trước khi mất tích? Không có….Không có, cô ta trông giữ rất kỹ, tôi không có cơ hội.” Lưu Lị trợn mắt nhìn thẳng về phía trước, như đầy căm hận đối với một kẻ ti tiện không tồn tại trong hư không, nói: “Chắc chắn là cô ta cầm bảo bối ra ngoài bán rồi, bị cướp mất rồi gϊếŧ chết, chắc chắn là vậy.”

Cô gái điên khùng này đã nói đúng một phần sự thật, Cốc Linh tin chắc rằng mình có thể làm xong một “vụ làm ăn lớn”, vì thế đã né tránh camera giám sát bí mật hẹn gặp ai đó để giao dịch, nhưng lại bị người đó diệt khẩu, phù hợp với một loạt manh mối mà cảnh sát điều tra ra được cho đến thời điểm hiện tại.

Nhưng sao cô ta phải lấy đi chiếc máy tính cũ và năm trăm tệ của Lưu Lị?

Mấy người bên ngoài phòng thẩm vấn đưa mắt nhìn nhau, ai cũng đã từng xử lý án kinh tế, thoáng chốc đều không khỏi nhớ lại một loạt từ ngữ như tài khoản nước ngoài, giao dịch điện tử, tiền ảo, nhất thời cảm thấy vô cùng hoang đường.

“Con ranh đó chết rồi…….Sao lại chết được chứ…..Sao nó có thể chết được?” Sự thù hận trong mắt Lưu Lị dần bị sự nghi ngờ thay thế, trông vừa mờ mịt vừa tan rã, lẩm bẩm như nói mớ: “Anh phải tin tôi, anh cảnh sát, anh phải tin tôi. Tôi thực sự không hại cô ta, tôi còn trả tiền cơm cho cô ta mà, sao có thể làm hại cô ta được chứ? Cô ta có thứ gì đáng giá, tôi thực sự không lấy.”

Môi Lưu Lị khô đến đáng sợ, lại bị chính cô cắn rách, giọt máu chảy xuống theo động tác nói chuyện của cô, để lại từng vết máu trên chiếc cằm đen gầy.

Mọi người bên ngoài phòng thẩm vấn lại đưa mắt nhìn nhau, đáy lòng mỗi người đều dâng lên một cảm xúc nặng nề khó tả.

Từ một vụ án mạng tưởng chừng như đơn giản trong một đêm mưa gió cho đến giờ, vụ án càng ngày càng trở nên phức tạp, càng ngày càng có nhiều nghịch lý, vượt qua dự đoán xấu nhất của họ.

Ngô Vu ngồi trên mép bàn quay đầu lại nhìn, vươn tay cầm lấy ly nước trước mặt Bộ Trọng Hoa, đưa cho Lưu Lị: “Uống đi.”

“………” Bộ Trọng Hoa đang định đứng dậy gọi người đưa nước vào, lại ngồi trở về.

“Sao cô ta lại chết…….Sao cô ta lại chết?……” Lưu Lị lẩm bẩm không ngừng, giọng nói khàn khàn khiến người khác không đành lòng. Ngô Vu nhét cốc giấy vào trong tay cô, động tác này khiến cô gái tròn mắt, giống như được rót sức sống vào, nửa người trên chồm lấy Ngô Vu như người chết đuối vớ được khúc gỗ vậy: “Không phải tôi lấy, anh tin tôi chứ??”

Vấn đề này dù trả lời là có hoặc không thì đều vi phạm quy chế thẩm vấn, Mạnh Chiêu đang định lên tiếng ngăn cản đã nghe Ngô Vu nói ngắn gọn: “Tôi cũng cảm thấy không phải.”

Mạnh Chiêu: “Này, Tiểu Ngô…….”

Bộ Trọng Hoa quay lưng về phía chị ta khoát tay, Mạnh Chiêu nuốt ngược trở vào.

Lúc này Lưu Lị mới há miệng trợn mắt nhìn cậu run rẩy nhận lấy cốc nước kia, trong cổ họng đột nhiên vang lên tiếng ùng ục quái dị, như vướng đờm: “Cảnh sát ngô, tay anh đẹp quá.”

Tất cả mọi người: “?”

“Người đâu, gọi điện thoại cho bệnh viện bên cạnh.” Bộ Trọng Hoa đè tai nghe: “Cô ta bắt đầu rồi.”

…….Cô ta bắt đầu phê “đá”.

Rất nhiều độc trùng cố ý khiến các cô gái trẻ nghiện ma túy đá, vì ai cũng biết tác dụng của việc phê “đá”. Mạnh Chiêu không dám chậm trễ, dứt khoát đích thân dẫn người vào ôm cô ta lên khỏi ghế, nhưng tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ của ma túy đá lên trung khu thần kinh đã bắt đầu phát tác, Lưu Lị cười ngây ngô, vừa vùng vẫy vừa dùng đôi mắt ứ máu như người chết nhìn chằm chằm vào khớp tay Ngô Vu, cứ như muốn nhào tới gặm nhấm: “Giống như tay đàn dương cầm vậy, hahaha….Giống như tay đàn dương cầm vậy.”

Ngô Vu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái, trong mắt hiện lên nỗi xót xa vô hình: “Cảm ơn……Nhưng tôi không biết đánh đàn.”

Cũng không biết Lưu Lị nghe hiểu hay không, chỉ ngờ nghệch cười haha, bàn tay buông lỏng, ly nước rơi xuống đất nước bắn lên tung tóe. Mạnh Chiêu giật mình, bị cô ta vùng vẫy thoát được nửa người ra ngoài, đôi tay đen đúa gầy gò dính máu đong đưa trên không trung như đang múa, muốn chạm vào cánh tay Ngô Vu!

Bốp!

Bộ Trọng Hoa nắm lấy cổ tay cô ta, kéo ra xa Ngô Vu, nhỏ giọng phân phó cho Mạnh Chiêu: “Lập tức cô ta vào xe, đánh tiếng dặn dò cấp cứu chú ý để lộ nghề nghiệp.”

Cậu hình cảnh bên cạnh lập tức biết điều cởϊ áσ khoác ra bọc tay Lưu Lị lại: “Chị Mạnh, bên này!”

Mạnh Chiêu vội vội vàng vàng nửa ôm nửa đỡ kéo cô ta lên, nhỏ giọng an ủi: “Được rồi được rồi, đi thôi……” Mấy người cùng nhau đỡ, lảo đảo ra khỏi phòng thẩm vấn. Lưu Lị lúc này đã mất đi thần trí, vừa cười vừa huơ tay múa chân, tiếng cửa sắt đóng lại hòa với tiếng cười cường điệu chói tai, vang vọng hồi lâu không dứt.

Ngô Vu vẫn ngồi trên bàn thẩm vấn, quay lưng về phía tấm kính một mặt,

vùi mặt vào lòng bàn tay, nặng nề thở dài.

Bộ Trọng Hoa cũng thở dài: “Đừng lo, không sao đâu.”

Ngô Vu không nhúc nhích, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen nhánh, khớp ngón tay nhỏ gầy, móng tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch. Bộ Trọng Hoa nhìn cậu, trong lòng xúc động định nhỏ giọng khuyên mấy câu, đột nhiên Ngô Vu lại cất tiếng khàn khàn hỏi: “Anh cố ý đợi cô ấy lên cơn nghiện, đúng không?”

Bộ Trọng Hoa khựng lại.

Ngô Vu ngẩng đầu lên, đuôi mắt tạo thành một đường cong sắc bén: “Có đúng không?”

Trong phòng cách âm chỉ còn lại hai người bọn họ, Bộ Trọng Hoa quay đầu nhìn người trong phòng giám sát bên ngoài, tháo tai nghe Bluetooth tắt đi, ném lên bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt giắng kín tơ máu của Ngô Vu:

“Đúng thì sao?”

“……….”

Ánh mắt Bộ Trọng Hoa bình tĩnh đến mức gần như hà khắc: “Tôi không quan tâm cậu lăn lộn với những người đó bao nhiêu năm, cậu đã trở về trận doanh của chúng tôi, không phải người trong cùng một thế giới với bọn họ. Nếu cậu còn không phân rõ đâu là hiện tại đâu là quá khứ, cứ quen với việc đẩy mọi chuyện vượt quá giới hạn an toàn, cậu sẽ không bao giờ thoát ra được, thậm chí sẽ có ngày bị những thứ đó nuốt chửng, biến thành đồng loại của chúng.”

Hai mắt Ngô Vu tối sầm, không nhúc nhích cũng không động đậy.

“Giả Thiên Sơn có thể thoải mái hoạt động giữa hắc bạch, nhưng Ngô Vu thì chỉ có thể thu hồi toàn bộ sự đồng cảm thừa thãi để thích ứng quy tắc, mục đích cuối cùng của mọi thủ đoạn đều là phá án! Nếu cậu vẫn chưa nhận thức rõ điều này, thì đối với cậu dòng xúc cảm chỉ là vấn đề trong phút chốc, nhớ kỹ cho tôi!”

Suy nghĩ đầu tiên của Ngô Vu là: Chẳng lẽ tôi không giống mọi người, dốc hết sức lực để phá vụ án này?

Thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã khựng lại, bị một vật lạnh lẽo nào đó chẹn lại…..

“Ghi chép ở đồn công an về những người dính đến mấy thứ hỗn tạp như đồi trụy, cờ bạc, ma túy người sau lại đáng thương hơn so với người trước, nhưng thực tế ở bọn họ hầu như không tồn tại giới hạn đạo đức, chuyện gì cũng có thể làm được………”

“Người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận, thực ra đều là tự làm tự chịu!”

“Khả năng tẩy trắng từ bỏ cái ác quay lại làm người còn thấp hơn một phần triệu!”

“Anh nói đúng, trên đời này không có chuyện quay lại làm người.” Đôi mắt đen lạnh lùng của Ngô Vu dán chặt vào Bộ Trọng Hoa, gần như hòa vào làm một với bối cảnh phòng thẩm vấn, mỗi một chữ đều như thấm ra từ trong bóng tối: “Nhưng dù đi tới đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ trở thành đồng loại với loại người như anh!”

Cạch! Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, mấy người Trương Tiểu Lịch vừa quay lại: “Đội…..”

Ngô Vu không nói gì, sắc mặt trắng bệch, vượt qua mọi người đi ra ngoài.

“Mạng lưới giám sát đã được mở rộng đến khu vực giao lộ đường Nam Phì và cầu Duyên Hà, sàng lọc từng giây, từng khung hình cho ông! Mẹ nó ông đếch tin! Một con nhóc lại thần thông quảng đại đến mức có thể tránh được tất cả camera?!…….”

Thái Lân ngồi bên mép bàn trong phòng làm việc lớn, vừa và cơm rang thịt bò như hổ đói vừa luôn miệng thúc giục, thoáng liếc thấy Ngô Vu đẩy cửa quay lại chỗ ngồi, liền quay đầu nói với cậu: “Bảo bối! Canh rau cải cậu gọi không có, anh đổi cho cậu món khác ngon hơn rồi!”

Sắc mặt Ngô Vu tái nhợt khác thường, là không nhìn rõ hay là không nghe rõ, từ xa khoát khoát tay ngăn hắn lại.

Đoạn video giám sát trên máy vi tình bị tạm dừng giữa chừng, hình ảnh dừng lại ở con đường bị mưa to cọ rửa, mặt đường đọng nước phản chiếu cành cây và dây điện bị gió lớn thổi phần phật. Ngô Vu ấn nút phát lại, châm một điếu thuốc giữa tiếng mưa rơi rả rích, tay run run hút vào một hơi.

Tỉnh táo lại, tập trung tinh lực phá án, bây giờ quan trọng nhất là phá được vụ án càng sớm càng tốt, những việc khác đều không quan trọng.

Những việc khác đều không quan trọng.

Hút xong điếu thuốc, Ngô Vu tiện tay dùng sức ấn tàn thuốc lên bệ cửa sổ, vừa dán mắt vào hình ảnh giám sát vừa bưng bát canh lên, mở nắp ra uống một ngụm.

Giây tiếp theo, mùi vị thơm ngon đậm đà đặc trưng của thịt xông thẳng lên cổ họng, thực quản đột ngột xoắn lại, chén canh rơi xuống văng tung tóe trên mặt bàn.

Thái Lân đi ngang qua sợ hết hồn: “Tiểu Ngô? Sao thế?!”

Đồng nghiệp xung quanh cũng quay đầu lại, nhìn thấy khắp bàn là nước canh, mỡ và váng mỡ trắng trắng, mấy khúc xương sườn lợn, đột ngột ập thẳng vào khiến đồng tử Ngô Vu co rút lại.

“Ai để cái này…..”

Ngô Vu chỉ kịp thốt lên mấy chữ thì cảm giác nôn mửa dữ dội xông thẳng lên cổ họng, cậu bịt miệng lại đẩy Thái Lân ra, lảo đảo tông cửa lao ra, xông qua hành lang giữa những ánh mắt kinh hoang, bổ nhào vào phòng vệ sinh!

“Tôi không quan tâm việc cô ta nói có lấy hay không, toàn bộ lời khai của cô ta chỉ có chuyện liên quan đến Cốc Linh là có giá trị, bây giờ nói với tôi về mấy thủ tục khám xét cũng vô dụng! Cạy toàn bộ mặt tường, sàn nhà, trần nhà, phòng vệ sinh trong phòng cô ta ra kiểm tra cho tôi! Tất cả những chỗ có thể kiểm tra!…….”

Tiếng quát tháo đè nén bực tức của Bộ Trọng Hoa vang khắp hai đầu điện thoại, đúng lúc này phía cuối hành lang đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, sau đó Ngô Vu lao ra khỏi phòng làm việc, Thái Lân nghiêng ngả theo sau hô lớn: “Xin lỗi tiểu Ngô! Tôi sai rồi tôi thực sự không phải cố ý! Trời đậu, nhanh giúp một tay……Ối!!!”

Rầm! Cửa phòng rửa tay đóng sầm lại, suýt nữa kẹp gãy lỗ mũi của hắn.

Sắc mặt của Bộ Trọng Hoa có thể khiến mấy nhân viên lý hóa mới tới sợ phát khóc, anh ấn cúp điện thoại, bước nhanh tới: “Xảy ra chuyện gì?”

“Em, em…….” Mặt Thái Lân như đưa đám chỉ về phía phòng làm việc, nói: “Em thực sự không biết cậu ta tin đạo!”

Nửa bát canh xương sườn hắt tung tóe trên bàn Ngô Vu, nước canh chảy dọc theo mép bàn, rong biển và hành lá xắt nhỏ nổi lềnh bềnh dưới sàn nhà bóng nhoáng.

Tầm mắt của Bộ Trọng Hoa ngưng tụ trên mấy khúc xương lợn, cảm giác quái dị trong trực giác khiến anh dừng lại hai giây.

Sau đó anh lập tức nhận ra gì đó….

Không đụng vào món gan xào và gà kho, phân biệt rõ ràng cách gắp thức ăn, đổi từ bánh cuốn thịt xông khói sang bánh bao chay, cách thức hành vi giống như một đứa trẻ con vừa ngây thơ vừa hờn dỗi…

“……Không, cậu ta không tin đạo.” Bộ Trọng Hoa nhẹ giọng nói: “Cậu ta chỉ không thể ăn thịt súc vật thôi.”

Thái Lân: “Hả?!”

Bộ Trọng Hoa không do dự đẩy cửa phòng vệ sinh ra, giây kế tiếp anh nghe được: “Ọe…..”

Một tay Ngô Vu đè lên thành bồn rửa mặt, cổ họng co rút, khom người nôn toàn bộ ra ngoài!

Cậu nôn rất kinh khủng, thực quản bao nhiêu năm không dính thịt cũng bị xé thành mảnh vụn, tưởng như muốn phun hết từ trong cổ họng ra ngoài, cuối cùng ngoại trừ thứ nước màu vàng ra thì không còn chút thức ăn dư thừa nào nữa. Máu dồn lên đầu khiến đầu gối Ngô Vu như nhũn ra, võng mạc biến thành màu đen, màng nhĩ ong ong, một lúc lâu sau cậu mới cảm giác được một đôi bàn tay vững vàng nâng nửa người mình lên, giọng của Bộ Trọng Hoa mơ hồ nhưng có lực vang lên: “Tốt rồi, không sao……Súc miệng……”

Mình nôn lên tay anh ta, trong lúc hỗn loạn Ngô Vu chợt nảy ra suy nghĩ này.

Không thể nói rõ được là do chật vật hay bực bội, cậu chỉ muốn đẩy Bộ Trọng Hoa ra, nhưng sự chống đỡ đến từ cánh tay của đối phương lại không hề lay động, đồng thời còn nhận lấy ly nước đưa tới bên miệng cậu, ép cậu uống nửa hớp.

“Má ơi, cậu ấy không sao chứ? Tiểu Ngô? Tiểu bảo bối?” Cửa phòng rửa tay bị gõ hai cái, Thái Lân kinh hoảng thất thố hô hoán: “Mấy cái người này, đừng ngây người ở đó nữa, mau lau sạch canh sườn trên bàn đi! Mau mau…….”

Canh sườn.

Bầu trời xám xịt như màu máu, bóng người gầy gò vây quanh bãi đất trống, hơi nóng trong cái nồi hầm xương bốc lên, tỏa ra mùi thơm khó tả.

“Sao mày không ăn?” Có người dùng tiếng địa phương hỏi bên tai cậu: “Thịt ngon như vậy, canh thơm như vậy, sao mày không chịu ăn?!”

“Ăn đi! Giải cái đám tiện chủng kia tới đây bắt chúng ăn hết cho tao!”

Thịt ngon như vậy, sao mày không dám ăn?

Một cơn buồn nôn điên cuồng hơn sắp sửa nhấn chìm, Ngô Vu gục đầu bên thành bồn rửa mặt, không kịp phát ra tiếng, chất nôn đồng thời phun ra từ lỗ mũi và cổ họng, đến giọt nước cuối cùng trong dạ dày cũng bị vắt sạch, trong miệng nồng nặc vị chua và mùi máu tanh.

Cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cứ như đánh mất cả ngũ giác, đợi đến lúc tỉnh táo lại lần nữa thì cậu đã ngồi trên nắp bồn cầu trong buồng vệ sinh rồi, trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng, huyết dịch không ngừng dồn vào tứ chi, nhưng lại không có chút sức lực nào.

Rào rào!

Tiếng nước bên bồn rửa mặt ngừng chạy, chốc lát sau Bộ Trọng Hoa đi vào, tay cầm một cái khăn ướt ấm áp, mặc cho Ngô Vu yếu ớt khước từ, lau mặt, cổ và tóc mai, rồi sửa sang lại vạt áo cho cậu, sau đó nhét cho cậu một chai nước suối: “Súc miệng đi.”

Cổ họng Ngô Vu tê dại, muốn nói chuyện nhưng không nói được, vừa nhận lấy chai nước, ngón tay run run đổ khắp người. Cũng may Bộ Trọng Hoa lanh tay lẹ mắt tiếp được, sau đó dùng khuỷu tay đỡ cậu, để cậu tự mình súc miệng, lại uống hết gần nửa chai nước, lúc này mới ngăn được hơi thở mang theo mùi máu trào lên từ lồng ngực.

Cửa phòng rửa tay đang đóng, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng người nói chuyện, nhưng bầu không khí trong vách ngăn lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Sau một lúc dồn dập thở dốc, Ngô Vu cuối cùng cũng bình ổn lại, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt của Bộ Trọng Hoa.

Nửa chiếc áo sơ mi của Bộ Trọng Hoa bị nhúng nước, dính sát vào cơ thể, lộ rõ đường nét cơ bắp, là do cậu nôn lên.

“…..Xin lỗi.” Ngô Vu rũ mắt, nói: “Xin lỗi đội trưởng Bộ, xin lỗi.”

Nhưng lời xin lỗi khách sáo lạnh này không được hồi đáp, cậu nghe thấy tiếng vải vóc sột soạt, sau đó Bộ Trọng Hoa ngồi xổm xuống, đôi mắt sâu nhưng lãnh đạm khác thường nhìn chằm chằm vào cậu ở khoảng cách gần.

“Cậu cho rằng tôi không biết cậu nghĩ gì mỗi khi cậu nói ‘xin lỗi, đội trưởng Bộ’ sao?”

Ngô Vu chưa kịp ngả người về phía sau, đã bị Bộ Trọng Hoa vươn tay giữ lấy gáy, ấn đầu cậu về phía mình:

“Cái tên phái học viện ngu đần chỉ có bối cảnh này, đọc sách cũng như không, bề ngoài nghiêm trang đạo mạo chẳng khác nào tên họ Trương, thực tế một vài tên đến lòng người cũng không thấu. Những tên cảnh sát tồi này mình cũng không lạ gì, ngày nào đó không nhịn được nữa thì cứ dứt khoát từ chức là xong, mười ba năm vào sinh ra tử coi như cho chó ăn, có đúng không?”

“Trọng lượng của tôi trong lòng cậu, có lẽ còn không bằng một tên trùm ma túy mà cậu tùy tiện bắt được lúc nằm vùng, đúng không? Ngô Vu?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio