Chương
Edit: Sabi
“Kéo búa bao!”
“Kéo búa bao!”
“Kéo búa…….”
“Mấy người xong chưa!” Pháp y Tiểu Quế giậm chân gào lên: “Một người vào đây giúp khiêng thi thể nhanh, chủ nhiệm Vương lại trượt ngã vào nước tử thi rồi!”
Vương Cửu Linh, người đàn ông tay chân già yếu đáng thương, ngồi bên bờ sông nôn ọe đến tê tâm liệt phế, hai chân như nhũn ra không đứng lên nổi, nước mắt giàn giụa định níu Bộ Trọng Hoa, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thấy Bộ Trọng Hoa biến mất, giây sau vô căn cứ xuất hiện cách đó hai mét, biểu tình lạnh lùng không thay đổi, tựa như hết thảy đều là ảo giác.
“……..Đồ con lừa!” Vương Cửu Linh căm phẫn nói.
Thái Lân, người may mắn trúng thưởng giải nhất sau mười tám vòng oẳn tù tì, vẻ mặt như đưa đám đeo hai lớp găng tay, bị pháp y Tiểu Quế thô bạo cài nút mặt nạ phòng độc, nắm cổ áo kéo như kéo một con lừa đi vào cống xả lũ, giây tiếp theo hai người đồng loạt giẫm lên nước tử thi đen sì nhầy nhụa, suýt nữa thì trượt chân ngã lộn đầu xuống như chủ nhiệm Vương.
Thi thể đã hoàn toàn trương phình, hai mắt lồi ra, môi lật ngược, da đầu và màng mô tách ra, mạng lưới kinh mạch màu xanh lá cây trải khắp các bộ phận phơi bày ra ngoài, dưới da chan chứa chất lỏng nhầy nhụa. Thái Lân suýt nữa khóc thét lên, đứng yên không dám ra tay, chỉ vào đầu thi thể run rẩy hỏi: “Đó đó đó là giòi sao?!”
Pháp y Tiểu Quế luôn tay xua ruồi: “Em yêu nói cái gì vậy, sao lại là giòi, đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi.”
“Anh khinh em ít đọc sách chứ gì, thứ này không phải là giòi thì là mì sợi chắc?!”
“Cậu đã bao giờ thấy con giòi nào dài như thế kia chưa! Đừng nói nhảm nữa, mau khiêng cái đầu đi!”
“Ba! Ba!” Thái Lân kêu cha gọi mẹ ôm chặt lấy pháp y Tiểu Quế không buông: “Làm ơn cho con ra ngoài, lúc con còn bé bị rơi xuống hố xí nhà trẻ, giờ con sợ nhất là giòi, trở về con sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý!”
“Câm mồm, mù chữ! Thứ này sao có thể là giòi?” Pháp y Tiểu Quế vớt một con trùng giơ lên trước kính bảo hộ của Thái Lân, khí tụ đan điền nói: “Người ta gọi là bọ ăn xác!”
Thái Lân: “……….”
Năm phút sau, thi thể nằm trên cáng bên bờ sông, Thái Lân ngồi xổm cách đó không xa ói đến tê tâm liệt phế, hai chân mềm nhũn vươn tay về phía chúng hình cảnh, tất cả mọi người đồng loạt lui về phía sau nửa bước, đến chó nghiệp vụ cũng quay đầu chui ra sau lưng huấn luyện viên.
Thái Lân tức xanh ruột, vừa định lau nước mắt chửi đổng, thì thấy Ngô Vu cầm một chai nước suối đi tới.
“Huhuhu…..Tôi biết ngay mà, chỉ có Tiểu Ngô mới là bảo bối xinh đẹp tốt bụng của tôi….Cậu làm gì thế?!”
Ngô Vu dừng lại cách mười mét, khom lưng đặt chai nước suối xuống đất, đá nhẹ cho chai nước lăn về phía Thái Lân, sau đó quay người bỏ đi mất dạng.
“Độ thối rữa của thi thể cao, đầu và mặt biến dạng nghiêm trọng, tạm thời không có cách nào xác định danh tính, đợi lát nữa về bọn em sẽ lấy sụn vành tai làm xét nghiệm ADN, nhưng đôi giày cao su màu đỏ trên chân giống hệt đôi giày Cốc Linh đã đi trong quá trình theo dõi. Dựa trên điều kiện môi trường, nhiệt độ và hiện tượng thối rữa mà thi thể phơi bày ra, thời gian chết vào khoảng một tuần, mức độ trứng nở của dòi và bọ ăn xác cũng phù hợp với phán đoán sơ bộ này.”
Bộ Trọng Hoa đeo hai lớp khẩu trang đứng xa cách hai ba mét: “Nguyên nhân tử vong thì sao?”
Thi thể nằm bên bờ sông, do liên quan tới việc di chuyển nên hình như càng trương lên lớn hơn so với lúc nãy, tay chân phù như chân voi, mười mét xung quanh đến chó nghiệp vụ cũng không dám bén mảng tới gần. Pháp y Tiểu Quế choàng hai lớp đồ bảo hộ kín kẽ, dùng nhíp gắp từng con dòi vào chai thủy tinh, lắc đầu: “Chưa kết luận được, có điều đầu, cùi chỏ và phần lưng của thi thể có ngoại thương rất rõ, xương chẩm có cảm giác hơi gãy, có thể có liên quan đến nguyên nhân tử vong.”
“Chấn thương cùn?”
“Khó nói, mức độ thối rữa quá lợi hại, góc và cạnh vết thương đều rất mơ hồ, hơn nữa hiện tại không thể quan sát khoang vết thương bằng mắt thường được. Anh xem, em chỉ cần bóc miệng vết thương ra……Đấy, tất cả đều là lòng trắng trứng, cho dù giữa các tổ chức có cầu nối cũng bị hư hại.”
“Không thể phán đoán qua kích thước của các mảnh xương sao?” Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào đống lòng trắng trứng trắng lóa kia hỏi.
“Chậc! Anh Bộ là người trong nghề.” Pháp y tiểu Quế chỉ chỉ: “Sau khi trở về, việc đầu tiên chúng em làm là mở hộp sọ xem đường gãy và kích thước của các mảnh xương, nếu mảnh xương lớn, vậy thì hung khí có lẽ là gậy gỗ hoặc hòn đá không trật đi đâu được; còn nếu mảnh xương nhỏ, thì em đoán là hung thủ dùng góc nhọn của chiếc máy tính xách tay kia đập xuống.”
Vẻ mặt Bộ Trọng Hoa hơi chăm chú.
Lúc gϊếŧ Niên Tiểu Bình hung thủ đâm vào giữa ngực, một đao toi mạng, có thể nói là gọn gàng sạch sẽ, nhưng lúc gϊếŧ Cốc Linh lại gây nên hơn bảy tám vết thương tổn, thậm chí còn đập vỡ hộp sọ của cô, phương thức gϊếŧ người bạo lực đẫm máu thường ám chỉ mối liên hệ tình cảm vi diệu giữa hung thủ và người chết.
Tại sao phải chọn hai phương thức gϊếŧ người khác xa nhau như vậy?
Không lẽ, hai cô gái này có giá trị hoàn toàn khác nhau đối với hung thủ?
“Anh Hoa, xem này!” Liêu Cương vừa chui ra khỏi ống xả lũ, chạy chậm xuống sườn dốc: “Bọn em vừa tìm thấy!”
Bộ Trọng Hoa hai tay đút túi quần, quay đầu lại, trên tay Liêu Cương là một đồ vật dính đầy bùn đất lá cây, không ngờ lại là chiếc túi xách Cốc Linh cầm trong hình ảnh giám sát.
Bộ Trọng Hoa cất bước tiến lên, thuận tay kéo găng tay của một nhân viên khám nghiệm ra đeo lên, nhận lấy cái túi xách, trong lòng hơi hồi hộp, cái túi này khá lớn, nhưng dây khóa kéo đã được mở ra, hơn nữa còn nhẹ hơn so với tưởng tượng. Anh đưa tay vào lục lọi, bên trong chỉ có ví tiền, chìa khóa, mỹ phẩm, khăn giấy, băng vệ sinh, hai bộ quần áo cũ cùng một vài thứ lặt vặt khác, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Máy tính xách tay của Lưu Lị ở đâu?
Sao Cốc Linh lại mang theo những thứ này, đi bộ hơn một tiếng đồng hồ dưới trời mưa tới bờ sông rồi lại chui vào cống xả lũ?
“Trong ví tiền không có gì hết, hung thủ đã lấy đi giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng, xem ra hắn có năng lực phản trinh sát.” Liêu Cương nhìn sắc mặt khó coi của Bộ Trọng Hoa, nuốt nuốt nước miếng nói: “Ngoài ra bọn em còn tìm thấy một hòn đá nhuốm máu, không biết có phải hung khí không, đã giao cho chủ nhiệm Vương đi làm kiểm nghiệm rồi.”
Bộ Trọng Hoa im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới ném cái túi xách cho anh ta: “Bảo huấn luyện viên dắt Bối Gia tới đây.”
Bốn chú chó của đại đội huấn luyện chó nghiệp vụ đều có thành tích chói lọi vang dội hơn cả người, được mệnh danh là tứ đại thiên vương của thành phố Tân Hải, lần lượt gọi là Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành, Lê Minh, Trương Học Hữu, bình thường gọi là Hoa Tử, Thành Thành, Tiểu Minh, Ca Thần. Có một lần trong một hành động đặc biệt lớn, huấn luyện viên bị một tên buôn bán ma túy cầm shotgun tự chế bắn trúng, Hoa Tử rống lên giận dữ, xông qua thiết sắt mưa đạn như một tia chớp, nhào tới cắn đứt tay tên bắt cóc, đợi đến lúc đội đặc cảnh tiến đánh thì chú chó này đã xem tay người như chân gà kho gặm sạch sẽ. Kể từ đó Hoa Tử danh chấn Hoa Bắc, mọi người đều đồng ý nó đã đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, chính ủy thị cục còn đích thân đổi lại tên cho nó thành Bối Gia.
Bối Gia tuy nổi tiếng nhờ việc gặm chân gà, nhưng thực tế chiến công đứng đầu của nó là săn ma túy, nó từng lập kỷ lục ngửi được kg heroin qua lốp xe cao su. Nếu chỗ nào từng cất ma túy, dù đã bịt kín đến đâu, chỉ cần có dấu vết lưu lại, cũng rất khó thoát khỏi cái mũi của Bối Gia.
Liêu Cương lập tức chạy đi tìm đại đội trưởng đội huấn luyện chó nghiệp vụ, đại đội trưởng đích thân mời Bối Gia xuống xe, nó hếch mũi ngửi ngửi cái túi xách màu đen một lúc lâu, gâu một tiếng, quay đầu chúi vào ngực huấn luyện viên, chỉ chìa cái mông lông lá xồm xoàm về phía Liêu Cương, ý là không ngửi ra.
Bộ Trọng Hoa vuốt vuốt lông nó, đứng dậy ném cái túi xách cho Liêu Cương, sắc mặt ảm đạm: “Đưa cho phòng lý hóa phân tích đi.”
Liêu Cương vội vàng đáp “Rõ”, rồi giao chiếc túi xách cho nhân viên kiểm tra dấu vết.
“Còn tìm thấy gì khác ở hiện trường không?”
“À, còn, bọn em đã trích xuất hai nhóm dấu chân ở cửa cống, một nhóm có vào không ra, chiều dài cm, cao khoảng cm đến cm, mức độ nông sâu bị mưa phá hỏng nên không thể ước lượng được cân nặng chính xác, nhưng có thể xác định đây là phụ nữ có vóc dáng hơi gầy, chắc là thuộc về Cốc Linh. Nhóm chân còn lại có vào có ra, dài cm, cao khoảng cm đến cm, khả năng lớn thuộc về hung thủ, cách đi lại không khác so với người thường.”
Lá gan của hung thủ tương đối lớn, hơn nữa cũng rất thông minh: Gϊếŧ người vứt xác trong cống xả lũ, chỉ cần thượng nguồn mở cống, lũ tràn ra, có thể rửa sạch toàn bộ dấu vết, ngay cả chó cũng không ngửi được. Có điều, vận may của hắn lại hơi kém, ngày tháng mưa to như vậy, nhưng cống lại không mở, cứ thế lưu lại dấu chân của mình và người chết.
Song, đối với nhân viên hình trinh thì đây cũng phải là một manh mối quan trọng, dù sao ở một thành phố phương Bắc như Tân Hải, có rất nhiều đàn ông cao trên một mét tám, trong chi đội hình trinh trừ tên Ngô Vu thiếu dinh dưỡng mới vào kia ra, thì mấy tên nhóc nhận vào trong vòng năm năm qua không có ai thấp hơn m.
“Khoảng cách giữa các dấu chân của người chết rất đều nhau, không giống bị bắt giữ, tám chín phần là cô ấy có hẹn ở đây.” Liêu Cương không thể làm gì khác hơn đành hỏi: “Giờ làm sao đây, đội trưởng Bộ? Không lẽ Cốc Linh thực sự trộm máy vi tính của Lưu Lị, hẹn người giao dịch ở cái nơi chim không đẻ trứng này, sau đó bị đối tượng giao dịch gϊếŧ người diệt khẩu, sau đó xóa sạch thông tin danh tính?”
Pháp y tiểu Quế đứng bên cạnh nghe, mặt mày nhăn nhó, nhìn từ biểu tình của cậu ta, thì có lẽ anh ta đã thế mình vào vai ăn cắp bí mật uy hiếp đến an toàn lãnh thổ quốc gia trong một bộ phim truyền hình Mỹ.
Bộ Trọng Hoa quay đầu nhìn lên cao, ở miệng cống xả lũ nhân viên khám nghiệm ra ra vào vào, hai nhân viên giám định dấu vết đang ngồi chồm hổm dưới đất dựng lại mô hình hai nhóm dấu chân. Anh thu hồi tầm mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay, giây lát sau lắc đầu một cái, phân phó cho pháp y tiểu Quế: “Thu dọn về phòng giải phẫu phân cục, tôi sẽ cùng cậu làm khám nghiệm tử thi.”
Pháp y Tiểu Quế giơ ngón tay cái về phía anh, sau đó thu dọn rương khám nghiệm, cúi đầu mặc niệm năm giây, rồi phủ vải trắng lên thi thể: “Thái Lân…..!”
Thái Lân ở xa xa rùng mình một cái.
“Tới đây! Đừng nói nhảm!” Tiểu Quế vểnh mông nâng một đầu cáng lên, sốt ruột chỉ chỉ vào một đầu khác: “Bảy tám người ra búa cậu ra kéo, còn muốn bào chữa gì nữa?!”
“Mẹ! đó là vòng trước! Em đã giúp anh khiêng người xuống rồi, giờ lại bắt em gánh lên!”
“Nam tử hán đại trượng phu cấm kêu ca! Lần này anh khiêng đầu chú nhấc chân, dòi cũng gắp sạch cho chú rồi, còn muốn thế nào nữa?!”
“Á á á trên tay anh là con gì thế? Đừng tới đây! Mẹ ơiiii ….” Thái Lân lăn một vòng chạy mất dạng.
Tiểu Quế tức giận mắng đồ vô dụng, thuận tay phủi con giòi trên cổ tay đi, nhìn xung quanh một vòng, thấy Ngô Vu, người được toàn chi đội công nhận là người tốt bụng, tình cờ bê hộp tài liệu đi qua, lập tức như nhặt được báu vật: “Ngô….Ngô….Nhanh lại đây, tôi mời cậu xem thứ tốt! Nhanh!!”
Ngô Vu: “……..”
Khóe miệng Ngô Vu hơi co quắp, nhận lấy chiếc khẩu trang ba lớp Thái Lân chạy tới cúi đầu khom lưng đưa cho bằng tốc độ ánh sáng, hít sâu một hơi, tiến lên nhấc cáng lên. Nhưng cậu còn chưa kịp lui về phía sau, Bộ Trọng Hoa đang đi với Liêu Cương cách đó không xa chợt dừng bước chân, rồi đi tới đè tay cậu lại, thản nhiên nói: “Để đó tôi.”
Tiểu Quế giật mình, suýt chút nữa không giữ được cáng. Trước mặt nhiều người như thế sao Ngô Vu có thể để lãnh đạo làm thay mình, liền khách khí nói: “Không sao không nặng, vết thương trên vai anh còn chưa lành…..”
Bộ Trọng Hoa ngắt lời cậu: “Không sao, để tôi làm cho, nhẹ chút, cái này nguy hiểm lắm.”
“Để em để em.” Liêu Cương xắn tay áo giành trước, không nói lời nào đoạt lấy cái cáng từ trong tay Ngô Vu, cái cáng nhất thời lắc lư: “Làm cảnh sát nhiều năm ai còn sợ cái này nữa, để đó cho tôi! Đội trưởng tránh ra!”
Bộ Trọng Hoa ổn định cái cáng: “Liêu Cương, nghe tôi nói……”
“Giữ vững! Giữ vững!” Tiểu Quế gân giọng: “Ai cũng được! Cẩn thận nhẹ nhàng đừng rung!”
“Ài! Ài! Biết rồi!” Liêu Cương dẫm lên bãi đá cuội nhẵn bóng lùi về phía sau, trong lúc tranh giành suýt nữa trượt chân, lập tức ổn định lại: “Tiểu Ngô tránh ra, đi nào!”
Bộ Trọng Hoa đột nhiên giận dữ: “Liêu Cương, đặt xuống cho tôi! Người đã trương phình thành người khổng lồ mà còn dám lắc lư, đợi lát nữa…..”
Xì!
Rõ ràng chỉ là một âm thanh luồng khí phe phẩy rất khẽ, Ngô Vu lại dường như cảm giác được gì đó, đột ngột quay đầu nhìn về phía tấm vải trắng, thấy thi thể nhô lên một cách quỷ dị.
“…….” Bộ Trọng Hoa nhìn về cái cáng theo ánh mắt của Ngô Vu.
Toàn bộ hiện trường nháy mắt bất động, giây tiếp theo, anh trở tay đoạt lấy cái cáng, bay lên đá Liêu Cương ra, lạnh lùng nói: “Chạy mau!”
Pháp y tiểu Quế công tác ở phân cục Nam Thành đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên mọi người trông thấy hắn lăn một vòng, chạy về phía bờ đê như điên, sau đó, thi thể thối rữa phình lên đến cực hạn sau lưng hắn nổ tung!
Bùm! mảnh vải bọc xác bị thổi bay, đỏ, vàng, xanh, đen, trắng……loạt xoạt rơi vãi đầy đất, mù hương trong khoảnh khắc nổ lên trời cao đủ để khiến người ta phi thăng ngay tại chỗ, Bối Gia cầm đầu, theo sau là mười mấy con chó nghiệp vụ đồng loạt vọt trên trăm mét, tiếng sủa giận dữ điên cuồng vang khắp bãi sông không dứt.
Liêu Cương: “……….”
Bộ Trọng Hoa nằm trên mặt đất, cổ họng lỗ mũi đều tê dại, nhất thời không ngửi thấy mùi gì, tầm mắt biến thành màu đen không biết qua bao lâu mới dần dần sáng tỏ. Nhìn thấy Ngô Vu chống cùi chỏ trên bãi cỏ, phần lớn thân thể che cho anh, thật lâu sau mới vùng vẫy ngồi dậy, khàn khàn nói:
“……..Trả lại cho anh lần chắn đao, hai ta hết nợ hết nần.”
Bộ Trọng Hoa nhìn về phía sau.
Lấy thi thể làm trung tâm, trong vòng bán kính hai mét xung quanh xác bọ giòi nổ lốm đốm loang lổ đầy đất, chất nhầy xanh xanh đỏ đỏ phun đầy ống quấn hai người.
“……..” Bộ Trọng Hoa thở hổn hển gật gật đầu, khẳng định nói: “Hết.”
Pháp y Tiểu Quế ngồi bệt dưới đất chưa hết hoảng hồn, hồi lâu mới nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, vừa đi về phía thi thể hai bước, nhìn thấy dưới khoang bụng nổ tung là hai cái chân tím đen, được bao quanh bởi một đống nội tạng quen thuộc, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ rạp xuống, sau đó bắt đầu nôn ọe.
“Ôi vãi, chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Cô gái, thật có lỗi quá, tôi xin lỗi, xin lỗi……Trời đậu, pháp y?! Pháp y, cậu sao thế?! Cậu đừng dọa tôi!” Liêu Cương lăn một vòng tới đỡ pháp y Tiểu Quế dậy, vừa vỗ lưng vừa đấm ngực cho hắn: “Má ơi, người đâu! Người đâu hết rồi! Mau, pháp y trợn trắng mắt rồi!!”
Pháp y Tiểu Quế ói đến mức suýt nữa nghẹt thở, vất vả liều mạng đẩy Liêu Cương ra, giọng nói run rẩy không giống người: “Đừng cử động! Đứng xa ra! Cũng đừng tới đây!”
Mấy cậu cảnh sát thực tập chịu đựng mùi hôi thối chạy qua lập tức phanh lại, nhìn thấy pháp y Tiểu Quế tự bấm vào nhân trung của mình, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng điều hòa hơi thở, toàn thân run rẩy tiến lên, hai tay run rẩy như gió cuốn lá thu, dè dặt nhấc một vật từ đống nội tạng thối rữa giữa hai chân thi thể lên.
“…….Đội trưởng Bộ…..” Pháp y Tiểu Quế mặt mũi trắng bệch quay đầu lại, run rẩy nó: “Cô ấy…Cô ấy có thai, bốn đến năm tháng.”