Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm khuya mười giờ hơn, chợ đêm huyện Ninh Hà vẫn còn người người nhốn nháo, đồ nướng, bánh đúc đậu, cháu gà, tôm nướng, ánh đen neon từ các hộp đêm tranh nhau lấp lánh.

Nắp bình bị đồ mở nút chai nạy bay ra, đinh một tiếng vững vàng lọt vào giỏ rác dưới chân, Bộ Trọng Hoa khoát tay ra hiệu không cần trả tiền thừa, đi ra cửa hàng tiện lợi.

“Soái ca! Soái ca tới chơi đi! KTV chúng tôi giảm giá % tiền rượu, từ còn !

……

Đi đầy đường oanh ca Oanh yến toàn mùi nước hoa, trai thanh gái lịch đi thành đôi. Bộ Trọng Hoa một tay cắm ở trong túi quần, mặt lạnh đẩy ra mấy cô gái mặc sườn xám chào hàng bán rượu, xuôi theo lối đi bộ đến ngã tư, nhìn các quán rượu dựng lều vô cùng náo nhiệt ngồi đầy người trên đường, dứt khoát tùy tiện chọn một quán ngồi xuống.

“Hai chén canh gà, một bát bánh đúc đậu ít cay, một phần tương đậu không ớt”—— Bà chủ một bên ghi món một bên liếc mắt đưa tình: “Soái ca đến một mình sao, không có bạn gái à?”

Ánh mắt bà chủ lập tức hiểu ra gì đó: “Bạn gái trong nhà chờ à—— Được rồi!” Nói xong cả người đầy mùi nướng như một trận gió cuốn đi.

Mặc dù huyện Ninh Hà chỉ là thị trấn, nhưng cuộc sống sống về đêm mức độ phát triển so với Tân Hải cũng không kém hơn bao nhiêu, Bộ Trọng Hoa mới ngồi không bao lâu, liền liên tiếp có mấy tốp nữ sinh đi ngang qua quay đầu nhìn anh, trên dưới dò xét người trẻ tuổi không coi ai ra gì này đang ngồi bên đường, sau đó hi hi ha ha đùa giỡn nhau rồi rời đi.

Nếu như ngồi ở chỗ này chính là Ngô Vu, hẳn là sẽ có cô gái chủ động tới bắt chuyện—— Cậu xác thực có loại bộ dáng nhìn như rất thờ ơ, nhưng tùy thời tùy chỗ đều có thể cùng bối cảnh hòa làm một thể, mãi mãi cũng sẽ không để cho người ta cảm giác ra cậu có một loại khí chất khó gần.

Trong lòng Bộ Trọng Hoa không biết có tư vị gì, anh cưỡng ép nuốt tất cả trở vào, nhìn qua nơi xa các ánh đèn neon giao thoa, sau một hồi lại có một loại cảm giác càng thê lương nặng nề xông lên đầu:

Cho dù có nhiều người nguyện ý chủ động, nhưng lại không có bất kỳ một ai có thể bắt chuyện thành công với anh.

Nhưng đối với Ngô Vu mà nói, những cô gái thanh xuân hoạt bát xinh đẹp đơn thuần này, vừa không chém người vừa không lăn lộn trong xã hội đen, cũng không bán rẻ nụ cười để đánh bắt ma tuý, thậm chí là một cô gái chưa bao giờ xuất hiện trên trong sòng bạc tối tăm ở nơi biên giới, đây đều là những đoá hoa sinh trưởng tại một thế giới khác mang tên là ‘hiện thực xã hội’. Xúc cảm mềm mại ấy sẽ khiến cậu sinh ra sợ hãi, mùi thơm tươi ngát sẽ khiến cậu mâu thuẫn, chỉ cần dựa theo tư duy của ‘hiện thực xã hội’ hướng sâu vào bên trong cuộc trò chuyện hai câu, cậu liền có khả năng không kiềm được bị đao thương huyết hỏa rèn luyện, không kịp chờ đợi liền muốn đứng lên nói cáo từ, lùi mình trở về nơi âm u lạnh lẽo, đây chỉ là thói quen được rèn đúc từ trong vỏ.

Thậm chí ngay cả việc núp ở trong vỏ bọc ấy xem phim XXX, nhìn rất nhiều năm cũng để cho cậu hình thành được cảm xúc không thay đổi, thậm chí còn không kích động nổi nhu cầu sinh lý.

Như là một kết cục đáng buồn, cũng như là một loại tâm lý đáng sợ.

—— Cậu ấy kỳ thật không nên như vậy, Bộ Trọng Hoa nghĩ. Cậu ấy hẳn nên trở về trong vinh dự, được vạn người chú ý, được hoa tươi cùng tiếng vỗ tay vây quanh, là một anh hùng người người khao khát. Cậu ấy vẫn còn rất trẻ nếu mang lấy danh tiếng này, cũng sẽ rất nhanh được đề bạt thăng cấp, có lẽ không tới mấy năm nữa liền có thể lên tới cùng cấp với mình hoặc là ở trên một vị trí cao hơn, nhận được sự ưu ái của tất cả mọi người trong tổ chức, thuận lợi cưới được một người vợ có lai lịch, có bối cảnh hoặc có lẽ còn rất đẹp, sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc.

Nếu như những nhiệt huyết hao hết cả thanh xuân kia, những giãy dụa cố gắng để bò ra khỏi Địa ngục kia, cuối cùng chỉ có thể ‘sống’ thành cái dạng này, như vậy những người vì bảo vệ bọn họ mà hi sinh, bọn họ hi sinh vì cái gì đây?

Bước Trọng Hoa nhắm mắt lại, dùng sức bấm mi tâm một cái, thông qua một tia nhói nhói trong lòng cưỡng ép đè xuống không biết từ đâu lại dâng lên bực bội. Đúng lúc này đột nhiên cách xa mấy mét một quán bán hàng ngoài trời ở phía đối diện, rầm rầm một thau đựng chén dĩa đổ xuống đất, ngay sau đó là tiếng bàn xê dịch cọ xát chói tai: “Tiểu Bức K cho mày thể diện mày lại không cần……” “Anh làm gì! A! A ——“

“Gọi! Tao bảo mày gọi!” Mấy tên côn đồ vạm vỡ rõ ràng uống quá nhiều, nắm lấy hai cô gái phục vụ không cho đi: “Đcmm đồ đĩ điếm, cầm tiền rồi thì con mẹ nó đút cho lão tử uống rượu!”

“Chúng tôi không có lấy tiền của anh! Cứu mạng!”

“Đè lại! Đè lại!”

“Thả tôi ra a a a cứu mạng!”

Một người đàn ông mặc áo ba lỗ với sợ dây xích lớn bằng vàng và mặt dây chuyền ngọc bích chộp lấy chiếc túi ở thắt lưng của cô gái bán bia, ném ra bên ngoài, bị một tên đàn em khác của mình mặc quần jean rách rưới tiếp được: “Uống hay không! Uống hay không! Uống hay không!!”

“Cứu mạng a! Cướp! Cướp——!”

Mấy bàn gần đó có người chần chờ đứng lên, nhưng ngay sau đó soạt! một tiếng, tên đeo dây chuyền vàng trước mắt bao người hung hăng đập bể mấy chai bia!

Bộ Trọng Hoa quát: “Dừng tay!”

Tên đeo dây chuyền vàng say khướt trừng một cái, mơ hồ thấy một gã chưa đủ lông đủ cánh, hắn ta chộp lấy bình rượu rống: “Mẹ nó mày là ai mà dám xen vào việc của người khác? Hả?! Mẹ nó mày là ai mà dám xen vào việc của người khác hả?!” Ngay sau đó liền đem một chồng ghế nhựa bàn bên dùng hết sức đạp một cái!

“A!!” Thoáng chốc bàn bên bát đũa nước canh đổ ra hết, các nam nữ sinh ngồi gần đều nhảy dựng hết lên thét chói tai lui về sau. Bộ Trọng Hoa một tay ấn vào lan can sắt, nhảy qua một cái rồi đáp xuống đất, bước lên trước một tay nắm lấy cánh tay của tên đeo dây chuyền vàng: “Không được nhúc nhích, cảnh sát!”

Mấy tên đần còn lại say đến sững sờ, ngay sau đó cười đùa tí tửng: “Cảnh bà lội mày chứ cảnh? Ngu xuẩn, ngu xuẩn quá”

“Cảnh sát đều là huynh đệ của tao, tao chết cái thằng ngu xuẩn mày……” Kẻ say ngửa về sau một cái bắt lấy cổ áo của tên ‘chưa đủ lông đủ cánh’ ngu xuẩn Bộ Trọng Hoa, đuôi lông mày anh nhếch lên một cái —— Một giây sau, kẻ đeo dây chuyền vàng chỉ cảm thấy dưới chân hắn chợt nhẹ bẫng, cả người bay lên, bị Bộ Trọng Hoa xách lên ném qua vai, ngã lộn nhào nện vào cái bàn đổ sụp!

Rầm rầm ——

Tên đeo dây chuyền vàng trong nháy mắt bị bát đũa két bia bao phủ, xung quanh yên tĩnh, ngay sau đó mấy tên côn đồ còn lại đồng thời gầm thét: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Mẹ nó đánh chết nó cho tao!”

Bộ Trọng Hoa không mang thẻ cảnh sát, kỳ thật cũng là thói quen nghề nghiệp khi ra ngoài làm việc của anh, chỉ thuận miệng báo một chút tên là được rồi, thật ra anh cũng đã gọi điện thoại cho đồn cảnh sát ở đây, một tay đỡ cô gái bán bia đang sợ choáng váng kia lên đẩy ra đám người, ngay sau đó cầm lên một bình rượu, “Ầm!” Đập nát trên ghế dựa, bọt bia soạt chảy đầy đất.

Bộ Trọng Hoa khóe mắt liếc nhìn quanh mình: “Cảnh sát đang làm nhiệm vụ, tất cả tránh ra!”

Đám người thét lên lui ra phía sau, phóng tầm mắt nhìn tới có mấy người đang run rẩy bấm , nhưng mấy tên du côn kia cũng không biết là do uống say hay là không biết sợ, nhào tới bên này. Bộ Trọng Hoa nghiêng đầu né ghế dựa, đem tên tóc vàng dẫn đầu nhào tới một cước đạp bay, đáy mắt thoáng nhìn thấy có người cầm mã tấu bổ tới, không nói hai lời dùng bình rượu quét ngang, “Soạt!” Đáy bình bén nhọn dưới khuỷu tay đối phương bị đánh cho vỡ nát!

Mảnh thủy tinh đâm xuyên da thịt máu bắn tung toé, mã tấu rơi xuống đất, tên lưu manh kêu thảm ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, bị Bộ Trọng Hoa dắt lấy gáy cổ áo một tay xách lên, không lưu tình chút nào nào quăng ra ngoài, lập tức đụng lên bàn đồ nướng vừa ngã lăn bên cạnh, dụng cụ ăn uống đinh đinh đang đang đổ đầy đất.

“Đcm mày, mày đang bức người có phải không?!” Tên đeo dây chuyền vàng mặt mũi máu me vất vả từ trong két bia bò dậy: “Lão tử hôm nay phải chơi chết mày!”

Bộ Trọng Hoa vừa quay đầu lại, trên tay mang theo một nửa chai rượu nhuốm máu, đầu tóc rối bời, đáy mắt rét lạnh, cơn kiềm chế rốt cuộc không nhịn nổi nữa loé ra.

“Đến đây”, anh nhẹ giọng giễu cợt nói, “Xem ai chơi chết ai?”

Tên đeo dây chuyền vàng liền với lấy thanh mã tấu nằm dưới đất, Bộ Trọng Hoa giơ tay hất lên, bình rượu nát nhuốm máu ở giữa không trung xoay chuyển, keng một tiếng đem đầu tên kia đánh cho nghiêng lệch một cái, miệng mũi trào máu ngã xuống. Tên tóc vàng trước đó bị đạp bay ra ngoài che ngực kêu lên một tiếng giận dữ, như phát điên xông tới sau lưng Bộ Trọng Hoa nện một cái, băng ghế ứng thanh tan ra thành từng mảnh, Bộ Trọng Hoa ngay cả chớp mắt cũng không, quay người bắt lấy cổ áo tên tóc vàng, kéo hắn mấy bước đi đến cột điện bên cạnh, ầm ầm ầm, không chút nào nương tay đem đầu hắn dồn sức đập vào trụ điện xi măng!

“A a a!”

Tên tóc vàng đầu rơi máu chảy kêu thảm thiết nhưng tay lại bị kiềm lại, chỉ có thể dùng một miệng toàn nước bọt và máu điên cuồng gào thét kêu cứu đồng bọn. Bên cạnh mấy tên côn đồ chưa thành niên bị dọa cho phát sợ, có hai ba tên do dự muốn lui về sau, lại nghe tên tóc vàng phát cuồng thét lên tên của bọn hắn: “Đcm tao xem ai dám chạy! Cẩn thận tương lai bọn mày! Mã lặc qua bích“

Tiểu lưu manh giật mình một cái, vỡ tổ quát lên: “Không, không thể chạy! Đi cứu đại ca! Đi gọi người, nhanh! Nhanh!”

Con ngươi Bộ Trọng Hoa đè nén, nội tâm kiềm chế trong nháy mắt bị lửa giận vỡ ra, dắt lấy cái ót tên tóc vàng, lên gối hung hăng đạp vào ngực hắn một cái. Gã này hơn trăm kg lại bị đánh đến tàn nhẫn, chính giữa xương ngực như bị xe cán, tóc vàng đem máu phun hết ra ngoài, kém chút nữa cũng đem phổi từ trong cổ họng tại chỗ phun ra ngoài!

“Chơi chết tên kia! Lên!” Tên quần jean máu chảy đầy mặt ôm đầu gào thét: “Tụi mày cứ lên! Chơi chết người không có việc gì cả!”

Đám du côn dưới âm thanh xúi giục điên cuồng cùng nhau tiến lên, trong chốc lát Bộ Trọng Hoa cúi đầu xuống, tránh thoát một luồng gió quét ngang tới, ống thép “Cạch!” Một tiếng trọng hưởng đụng lên cột điện. Một kích này nếu như đánh vào đầu khẳng định chính là chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, nhưng tiểu lưu manh kia bị ý niệm giết người làm cho đỏ cả mắt, cầm ống thép còn muốn nện tiếp lần nữa, bị Bộ Trọng Hoa dùng tay không đoạt lấy ống thép, chộp một phát bẻ nát xương cổ tay!

“A ——” Tiểu lưu manh tru lên quỳ rạp trên đất, trong nháy mắt có hai tên lại xông lên. Bộ Trọng Hoa một tay xách tên tóc vàng, như bao cát nện xuống đất một cái, dùng một ống thép đem một tên khác đánh cho lảo đảo quỳ xuống, lúc này đột nhiên ở góc đường còi cảnh sát huýt dài, cảnh sát tới!

Bộ Trọng Hoa khóe mắt thoáng nhìn, ngay trong . giây này, tên côn đồ lại quơ lấy cây mã tấu trước đó rơi trên mặt đất, gào thét chạy hết tốc lực lao tới!

Bộ Trọng Hoa cảm giác được sau đầu có gió quét tới, bao nhiêu năm tự mình chiến đấu ở tuyến đầu, kinh nghiệm nói cho anh biết anh không tránh được, một ngọn lửa tàn ác chạy lên não, nhấc khuỷu tay lên liền muốn nhắm tới cánh tay đối phương——

Khoảng khắc lưỡi dao chém xuống, cánh tay tên lưu manh tê rần, nhẹ buông tay.

“Leng keng!”

Mã tấu rơi xuống đất, bắn ngược lên, bị một chân tiếp được đón lấy; Chuôi dao xoay tròn được Ngô Vu nắm trong tay, phần sau của con dao hung hăng kề tại cần cổ hắn!

Tiểu lưu manh mắt tối sầm lại, ngay cả hừ cũng không hừ không ra, bịch ngã trên mặt đất.

Bộ Trọng Hoa có chút thở dốc, để cánh tay xuống, nhìn xem cậu.

Nơi xa ánh đèn báo hiệu không ngừng lấp lóe chạy nhanh đến gần, từ sau lưng Ngô Vu chiếu đến, phác hoạ ra thân hình của cậu. Trong nháy mắt, xung quanh toàn tiếng còi cảnh sát, tiếng gầm gừ, tiếng bước chân xô đẩy cùng tiếng kêu thảm thiết, đều giống như thủy triều nhanh chóng rút lui, hóa thành yên tĩnh cùng hư vô; Bộ Trọng Hoa nghe thấy tim mình đập mạnh một chút, từ nặng chuyển nhẹ, từ nhanh đến chậm, bị một lực lượng kỳ dị mà vô hình xốc lên, tất cả những khó nói, bực bội cùng lo nghĩ đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

“Anh tản bộ phương thức cũng quá kịch liệt rồi đó, đội trưởng?”

Đáy mắt Bộ Trọng Hoa hiện lên một chút ý cười không dễ phát giác: “Cậu nhóc này, cậu đã ở bên cạnh xem kịch bao lâu rồi?”

“Đinh” một tiếng Ngô Vu đem mã tấu ném xuống đất, chế nhạo nói: “Tôi chỉ là muốn thưởng thức dáng vẻ anh hùng của anh trong trận chiến solo thôi”.

“Tất cả không được nhúc nhích! Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”

Đồn công an cảnh sát nhân dân từ trên xe chạy xuống, một bên sơ tán đám người một bên đi vào trong, đem tên dây chuyền vàng từ trong mặt đất bừa bộn kéo lên tập trung nhìn kỹ, giật nảy mình, tranh thủ thời gian hỏi vài câu, để cảnh sát kéo đi.

“Là tên kia ra tay trước, chính là hắn!” Tên quần jeans che lấy đầu không sạch sẽ mắng to: “Mẹ kiếp, còn giả bộ là cớm, quay đầu lão tử nhất định phải ch.ết cmn……”

Cảnh sát nhân dân dạy dỗ vài câu, cầm gậy cảnh sát chỉ vào Bộ Trọng Hoa: “Anh! Tới đây!”

“Tôi……?”

“Đừng mẹ nó nói nhảm, biết điều không? Cấp dưới đâu? Tới đây cho tôi!”

Cảnh sát nhân dân đi lên liền muốn lôi kéo, tay còn chưa kịp đụng phải Bộ Trọng Hoa, đúng lúc này Ngô Vu ngăn cản hắn: “Khoan đã, khoan đã” Nói rồi cậu từ trong túi lấy ra một vật, nâng cao lên, chân thành nói:

“Đội trưởng, tôi đem thẻ chứng nhận anh để quên ở khách sạn nè.”

Bộ Trọng Hoa: “……”

Trong bóp da là thẻ chứng nhận có ảnh chân dung HD, quân hàm thượng tá ba chữ ‘Bộ Trọng Hoa’ in rất to, bên trên là huy hiệu lấp lánh của cộng hoà nhân dân Trung Hoa bằng vàng, phía dưới là Cục công an thành phố Tân Hải Phân cục Nam Thành. Cảnh sát nhân dân xem xét xong liền sửng sốt một chút, trên mặt không tự chủ được mang nét kinh nghi: “Này, cái này…… Thật đúng là đồng đội cảnh sát sao? Chuyện này……”

Bộ Trọng Hoa không kiên nhẫn cắt ngang: “Ai là đồng đội với anh?”.

Ngô Vu làm tròn bổn phận cấp dưới tận hết chức trách, lập tức đem thẻ chứng nhận từ trong bóp da rút ra, đảo ra mặt sau: “Họ tên Bộ Trọng Hoa, giới tính nam, chức vụ chính xử cấp đội trưởng đội điều tra hình sự, quân hàm cảnh sát ba sao”.

Bộ Trọng Hoa đem thẻ quăng ra, cảnh sát nhân dân luống cuống tay chân tiếp lấy, chỉ nghe anh lạnh lùng nói: “Chụp tấm ảnh gửi cho tên họ Vương ở cục công an huyện các anh, kêu hắn tự mình áp giải mấy tên này đến cục công an thành phố Tân Hải trong vòng giờ, nếu như không thể liền kêu hắn chuẩn bị kỹ càng ngồi vững cái chức vụ này cho đến khi về hưu đi.”

“Ngài ngài ngài, tôi, cái này ——“

Bộ Trọng Hoa vỗ vai Ngô Vu, nói: “Đi ăn bữa tối thôi”.

Quán bán hàng sát vách khách đã chạy hết %, bà chủ nơm nớp lo sợ trốn ở phía sau lều nhựa, thò đầu ra nhìn hướng bên này. Bát canh gà còn chưa kịp động, bánh đúc đậu cùng làm hồng đậu đã đóng gói, Ngô Vu nhặt được đôi đũa sạch sẽ, nói: “Làm sao lại cay như vậy a, lãnh đạo uống hai chai bia thôi được không?.”

“Đã trễ thế như vậy rồi uống rượu gì nữa, ngày mai còn phá án, không được uống.”

Ngô Vu đầu đũa chỉ: “Vậy anh đang uống cái gì, trà dưỡng sinh sao?”

Bộ Trọng Hoa đem bình thuỷ tính màu xanh lá cây quay ra trước, lộ ra dòng chứ cực lớn up: “Uống không? Chia cậu một nửa?”

Ngô Vu: “……”

Ngô Vu cười lên, thật cầm lấy ly giấy đến rót một nửa, cũng không chê uống một phát, ăn hết hộp cơm chay đậu đỏ, lại kêu thêm mấy xâu rong biển và đậu phụ khô. Bộ Trọng Hoa ngồi đối diện cậu kẹp đũa ăn bánh đúc đậu, giương mắt nhìn cậu, chỉ thấy tên nhóc họ Ngô này đang mặc một chiếc áo Tshirt rộng cổ, khi cúi đầu ăn sẽ hiện ra một đường cong sau cổ, ở phía xa các quán bán hàng phòng bếp mờ nhạt ánh đèn chiếu rọi tới, ngay cả lông tai tơ nhỏ xíu của cậu đều có thể thấy rõ ràng; Một chân cậu uốn gối gác lên một bên đùi khác, đây là tư thế ngồi đặc biệt thả lỏng, như một thiếu niên tâm tính chưa trưởng thành, mũi chân còn mang dép lê của khách sạn, cộng thêm cái tần suất ăn này, ở trong gió đêm liền lay động anh một cái.

Cậu nhìn qua thật sự là đang vô cùng hài lòng, Bộ Trọng Hoa đột nhiên không lý do bốc lên một suy nghĩ như thế.

Cậu ẩn giấu ở bên trong chúng sinh, ẩn giấu ở nơi ánh đèn mờ nhạt, nơi lò nướng chợ đêm, nơi dòng xe cộ chen chúc náo nhiệt của bể người, không cần cùng đám người kia lá mặt lá trái, không cần phải từ trong những ánh mắt dò xét, chịu đựng sự giám sát; Cậu không cần kiềm chế khúm núm co mình trong muôn vàn hiểm cảnh, cũng không cần dưới tia sáng huỳnh quang của phòng thẩm vấn trở thành một người bị bại lộ, cúi thấp đầu không biết làm thế nào.

Nơi xa mọi người đã rời đi, đám côn đồ bị áp giải leo lên xe, cảnh sát nhân dân không biết đang núp ở trong chiếc xe sốt ruột gọi điện thoại tìm lãnh đạo nói cái gì. Ngô Vu một bên nhặt đậu phộng trong đĩa thêu hoa ăn, một bên liên tiếp quay đầu ngoái nhìn, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.

“…… Ngô Vu?”

“Hả?”

Bộ Trọng Hoa nhìn cậu, trong lòng có loại xúc động, muốn hỏi ‘cậu có phải hay không đôi khi cũng sẽ cảm thấy có chút hài lòng với cuộc sống hiện tại, dù chỉ là một chút mà thôi?” Nhưng anh há hốc mồm, nghe thấy thanh âm của mình vang lên lại là:

“Cậu…… Có từng nghĩ tới muốn tranh thủ thăng chức không, hay là cân nhắc tương lai sẽ được đề bạt?”

“Làm lãnh đạo sao?” Ngô Vu kinh ngạc xem xét anh một chút.

Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm cậu, gật đầu.

“Quên đi thôi, tôi cũng không có năng lực đó, mà làm lãnh đạo chẳng phải là phải cùng rất nhiều người liên hệ sao?”. Ngô Vu dừng một chút, lại nhìn một Bộ Trọng Hoa, tự giễu cười lên: “Tôi chỉ đối phó với một lãnh đạo như anh thôi đã đủ phiền rồi”.

Bộ Trọng Hoa thật lâu nhìn xem cậu, an tĩnh không nói gì.

Như vậy cũng rất tốt.

Cậu có thể tạm thời núp ở trong lớp vỏ của mình, đôi khi sẽ ngẫu nhiên thò đầu ra ngó thử, nhìn một chút về thế giới xa lạ ở bên ngoài; Cậu ấy cũng sẽ không vĩnh viễn cô độc mãi mãi, chỉ cần có người đủ kiên nhẫn, có thể bảo vệ ở bên ngoài cho cậu thì cậu lúc nào cũng có thể ló đầu ra khỏi cửa hang nhìn ngắm mọi thứ.

“Anh cười cái gì?”

Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Tôi không cười.”

Ngô Vu hơi nghi ngờ: “Anh đang chế giễu tôi đúng không?”

“Cậu nhìn lầm rồi”.

“……”

Ngô Vu nhíu mày dò xét anh, thật lâu mới dùng đầu đũa chỉ anh một cái, gật đầu quyết định: “Bộ phim kia tôi không nên cho anh xem.”

Bộ Trọng Hoa quát lớn: “Tôi vốn là không nên nhìn!”

“……”

Chợ đêm dần dần khôi phục náo nhiệt, bàn ghế đổ nhào được nâng lên, một lò thịt dê nướng mới lại bắt đầu bốc khói, dâng lên một màn sương mờ trắng, bao phủ lấy ánh đèn đỏ xanh cùng cảnh đêm phồn hoa nơi xa.

Điện thoại Bộ Trọng Hoa đột nhiên vang lên, là Liêu Cương.

“Alo, đội trưởng Bộ? Vợ Lý Hồng Hi mới từ Hồng Kông gấp gáp trở về, hiện tại đang ở trong cục chúng ta tiếp nhận thẩm vấn, cung cấp một manh mối mang tính đột phá!”

Bộ Trọng Hoa cùng Ngô Vu liếc nhau.

“Cô ấy nhận ra ‘Ba lão sư’, cũng chính là người bạn của Cao Bảo Khang thông qua kí hoạ chân dung”. Giọng nói Liêu Cương từ đầu kia điện thoại truyền đến, cưỡng ép đè nén kích động: “Cô ấy nói, cô ấy từng gặp qua người này.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio