Đôi mắt của Ngô Vu như là bị đông lại, bờ môi có chút mở ra, phảng phất không nghe rõ Hứa cục nói gì.
“Tiểu Ngô?” Hứa cục không thể không nhắc nhở.
“…… Ai chết?”
“Cốc Gia Bảo, chính là người tối hôm qua bị các cháu cầm đao cưỡng ép, trên đùi có vết đao”. Hứa cục khoa tay một chút: “Bị bầy người giẫm đạp, dẫn đến bị thương nghiêm trọng không cứu được, liền tử vong.”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, người người mang theo hoài nghi mọc thành bụi.
“Tiểu Ngô?” Hứa cục hiện tại là thật có điểm lo lắng: “Cháu không sao chứ? Nếu không cháu…… cháu lại nghỉ một lát?”
…… Ngô Vu như là vừa tỉnh dậy trong mộng, cậu duỗi thẳng chân, rồi co lại, tay đeo băng đè lên trán, giống như là muốn đem mình lay tỉnh một chút: “Ừ, Cốc Gia Bảo”.
“Tôi biết, chính là người kia”. Cậu lẩm bẩm nói, sau đó dụng lực xoa đem mặt: “Đúng, là người kia, hắn chết rồi. Các người muốn hỏi cái gì?”
Những lãnh đạo hai mặt nhìn nhau, mấy ông già bình thường đều có phe phái đều có mâu thuẫn giờ phút này hiếm thấy tâm có chút bối rối—— Người trẻ tuổi đeo danh anh hùng này, không phải là đầu óc xảy ra vấn đề chứ.
Nhưng coi như đối mặt với họ là một tên cảnh sát hình sự đầu óc không rõ ràng thì chuyện nên hỏi cũng vẫn là phải hỏi, Hứa cục do dự trên dưới dò xét cậu: “Cốc Gia Bảo chân sao bị thương, cháu có thể cùng bọn chú nói một chút không?”
Ngô Vu nói: “Hắn chống lệnh bắt, đánh lén cảnh sát, tôi đã nói rõ thân phận kêu hắn bỏ vũ khí xuống, hắn còn cầm ống thép tiếp tục công kích, cánh tay tôi, trước ngực, khớp xương các chỗ đều bị đả kích đến tổn thương, đêm qua cục công an huyện tổ quay phim hình sự đã cho tôi chụp ảnh lưu giữ chứng cứ. Lúc ấy tình huống phi thường khẩn cấp, thôn dân gầm rú muốn đánh chết chúng tôi, những ác ma đem hiến tế cho Đức Chúa Trời, tôi có lý do tin tưởng bọn họ cùng Chiêu Viễn thủ phạm của án MacDonald chính là cùng một loại người, cho nên không thể không khai hành động, việc này phù hợp với điều Bộ Luật Cảnh sát quy định điều lệ sử dụng vũ khí.
Hứa cục: “……”
Trần chủ nhiệm: “……”
Tất cả mọi người một lần nữa bất ngờ ngỡ ngàng và bật ngửa: Hóa ra tên công thần này đầu óc phát bệnh theo từng cơn sao?!
“Giám định tình hình vết thương của cháu chúng ta đã thấy, nhưng các cháu dưới loại tình huống đó, xác thực có cần phải đối thôn dân triển khai hành động bạo lực không?” Trần chủ nhiệm nhịn không được hỏi.
“Tôi là người đối mặt với tuyến đầu, phán đoán của tôi đây là điều cần thiết”. Ngô Vu ngữ khí đột nhiên không hề có điềm báo trước cứng nhắc, lần lượt dò xét bọn họ: “Làm sao? Giám định tình hình vết thương của tôi không đủ để nói rõ lúc ấy triển khai hành động điều tất yếu sao?”
Trần chủ nhiệm xuất thân từ Bộ thông tin, mới vừa vặn bị chuyển đến hệ thống công an, tiếp xúc công việc tính toán đâu ra đấy không cao hơn một tháng. Kỳ thật trong lòng của ông cũng không phải ý tứ này, nhưng bao nhiêu năm làm quan dạng lời nói này ông nghe nhiều lắm, trên miệng bản năng so với đầu óc hoạt động nhanh hơn, lúc ấy cũng chưa kịp kịp phản ứng người mình đối mặt giờ phút này không phải là truyền thông: “Giám định thương thế đừng đề cập tới, ta mặc kệ cái kia. “Cậu hẳn phải biết cảnh sát khi hành động đem máu hi sinh đều là nghĩa vụ……”
“Đều cái gì? Máu của cảnh sát thì không đáng tiền sao?” Ngô Vu trong nháy mắt khí huyết tức giận tràn thẳng lên cổ họng: “Hung thủ tà giáo giết người còn chưa bắt được, người phóng hoả nhà họ Cốc còn chưa tìm ra, có phải là đang chờ bản án rẽ sang hướng khác mới tra tiếp?”
Lời nói này kỳ thật vô cùng quá phận, mấy vị lãnh đạo nhất thời đều không kịp phản ứng, ngay sau đó họ cùng nhau mở to hai mắt nhìn.
—— Người này đầu óc đột nhiên co giật sao? Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ.
Chỉ cần ở làm việc trong thể chế hai năm, người có mắt đều có thể nhìn ra, trận này tra hỏi hoàn toàn là sấm to mưa nhỏ, mặt ngoài là chủ nhiệm, là trưởng phòng, trên thực tế thì Hứa Tổ Tân đã trực tiếp lãnh đạo tới tra hỏi, mà địa điểm còn đang ở trong bệnh viện t, đã không có ghi âm lại không có thiết bị, quả thực có thể tính là một mở màn phi thường ấm áp rồi.
Đối mặt dạng tra hỏi phương thức nhu hòa này, chỉ cần người hơi hiểu chuyện, đều có thể rõ ràng ý tứ của những lãnh đạo—— Anh cứ an phận phối hợp với chúng tôi cho xong quá trình, miệng thừa nhận sai lầm, chuyện khác đều có thể nói. Dù sao, án còn chưa giải quyết xong, nay lại thêm một vụ đốt phá nữa, dư luận và áp lực lên cấp trên đã rất lớn rồi, việc hành hung công an có thực sự là tội phạm không, hay là để cho những cảnh sát tiền tuyến tinh nhuệ nhốt vào tù?
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên khi dọc đường tới đây Hứa cục lo lắng, không ngừng phòng hờ vài người khác, chỉ thiếu điều nói thẳng ra vị đồng chí tiểu Ngô này của chúng tôi nghe nói tâm lý có chút vấn đề, nếu không chúng ta đừng đi kích thích cậu ấy đi, chúng ta đến hỏi Bộ Trọng Hoa trước xem, bọn họ đều coi là Hứa cục chỉ là làm bộ làm tịch, hoặc là ông ngại đường xa say xe không nguyện ý đến.
Không nghĩ tới Hứa cục căn bản không có một chữ nói xạo, tên công thần này có vấn đề không phải ở tâm lý, căn bản chính là đầu óc!
“Đừng tức giận với cấp trên. Đây là thủ tục điều tra bình thường của chúng ta. Chuyện gì mà không giải quyết được?” Trần chủ nhiệm không khỏi mắng: “Đội trưởng Bộ và cậu đến thôn Thông Nguyên thu thập chứng cứ nhưng không lập hồ sơ. Đây được coi là hành động trái phép! Cậu ngược lại nên nói cho ta biết ai đã chặt chân người quá cố khiến cậu ta không thể di chuyển được?”
Ngô Vu cứng rắn nói: “Tôi không nhớ rõ.”
“Chuyện lớn như vậy cháu không nhớ rõ?!”
“Tôi chính là không nhớ rõ.”
“Được, cậu không nhớ rõ ta sẽ nói cho cháu biết!” Trần chủ nhiệm một chút nhịn không nổi, chỉ vào mũi Ngô Vu quát: “Trên chuôi đao có vân tay của cậu cùng Bộ Trọng Hoa, cho nên trên lý luận, hai người các cậu đều có hành vi lạm dụng chức quyền cùng phòng vệ quá đáng!”
“Lão Trần!” Hứa cục thấy tình thế không ổn.
“Hai cậu nếu là tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, toàn bộ hành động liền không nên phạm sai phạm, sai phạm rồi thì nên tiếp nhận chất vấn! Không tổ chức không có kỷ luật! Cậu hôm nay nhất định phải đem vấn đề thành thật khai báo rõ ràng, có nghe thấy không! Ngô Vu!”
“—— Có nghe thấy không, Ngô Vu?!”
Ngô Vu lồng ngực gấp rút chập trùng, muốn nói cái gì nhưng lại bị chặn lại, não bộ từng đợt đau nhức, lưng chống đỡ lấy giường sắt, một bên đầu gối co lại, năm ngón tay chăm chú nắm chặt ga giường.
Ngô Vu là ai? Trong cơn giằng co đau đầu cậu nghĩ.
“Cảnh sát tuyến một chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt các kế hoạch hành động của cấp trên, liền không nên xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, tất cả biến số cùng ngoài ý muốn đều là bởi vì cảnh sát tuyến một phạm sai lầm mà tạo thành……”
“Có là nội ứng thì cũng như thường, phải tuân thủ các nguyên tắc và kỷ luật của công an cảnh sát, nếu không so với những phần tử phạm tội chân chính kia thì có cái gì khác biệt, đả kích phạm tội còn có ý nghĩa gì?!”
“Cũng nên đối mặt với hi sinh chọn lấy hay bỏ, hoặc nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ như lông hồng……”
“Từ nay về sau ngươi tên Giải Thiên Sơn, hiểu chưa? Dùng tính mạng của ngươi nhớ kỹ, Giải, Thiên, Sơn——“
Trần chủ nhiệm lửa giận ngút trời, Hứa cục bối rối quát bảo ngưng lại, đám người ba chân bốn cẳng khuyên can…… Nhưng những câu nói kia phảng phất đều đánh mất ý nghĩa, biến thành các tạp âm đơn điệu chói tai, quấy thành vòng xoáy băng lãnh, một mạch xé toạc đất trời, đem cậu cuốn về gian phòng gian âm u ẩm ướt dưới lòng đất năm xưa, hơi thở máu theo năm dài tháng rộng ngưng kết lại rồi trồi lên.
“Không nghĩ tới chó săn cớm còn có thể ở chỗ của lão tử ẩn núp lâu như vậy, Giải Thiên Sơn? Cái tên này tám phần cũng là giả đúng không?!”
“Mày có đem tín hiệu cầu cứu phát ra ngoài không?! Phát cho người nào?! Nói hay không?!”
……
Tín hiệu cầu cứu.
Giữa vô số cơn ác mộng đan xen giữa thực và ảo, chỉ có mỗi đoạn kí ức này được tô đậm một cách rõ ràng và nóng bỏng, đâm thẳng vào phổi như một thanh sắt, xé toạc máu thịt chảy ròng ròng————
Cậu đã phát ra ngoài, chẳng cầu mong gì ngoài được cứu.
Nhưng một khắc đó cậu không biết rằng, cậu phải chờ thêm ròng rã mười năm, mới có thể chờ đợi được một đôi bàn tay đem mình lôi ra khỏi biển lửa Địa Ngục; Mà sau khi được cứu vrồi, bọn họ còn muốn đến nói cho cậu biết đây là không đúng, là trái với quy định!
Ngô Vu há miệng thở dốc, hiện tại là thật không phát ra được thanh âm nào, mùi vị nước biển rót đầy toàn bộ lồng ngực, thiếu dưỡng khí để cho lục phủ ngũ tạng cậu gấp xoắn lại. Kỳ quái chính là cho dù dưới tình huống như vậy cậu còn có thể phân biệt ra được từ quanh mình phẫn uất, cậu biết rõ những lời chỉ trích quen thuộc kia, phảng phất cách nước sâu mông lung không rõ:
“Làm một cảnh sát, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo sự thật cho tổ chức?”
“Ai nha tôi cầu xin ông đó lão Trần bớt tranh cãi đi, bây giờ còn có thể thế nào……”
“Nếu như ngay cả nửa câu lời nói thật cũng không chịu thẳng thắn với tổ chức, liệu có thể tin tưởng tình huống lúc đó không có quỷ sao?”
“Ôi ông làm cái gì vậy, tôi mà biết ông như thế có thể việc nhỏ hóa to, làm cho mọi việc không thể vãn hồi, tôi lúc đầu không nên mang ông đến……”
“Cầm đao bức hiếp người chết hướng vòng vây đi ra bên ngoài là ai, vẫn là Bộ Trọng Hoa? Ta xem chuyện này nhất định phải xử lý! Sẽ nghiêm trị xử lý! Thận trọng xử lý!!……”
“Ông đến xử lý đi”, Ngô Vu màng nhĩ ầm ầm vang vọng, cổ họng co rút, cơ hồ nghe không được mình khàn giọng biến điệu nói: “Là tôi chém chân hắn bị thương, là tôi cưỡng ép hắn đi ra ngoài, làm gì?”
“Tiểu Ngô!” Hứa cục lớn tiếng quát “Dừng.”
“Người là tôi kéo đến, cũng là ta giết chết, ai làm nấy chịu, cùng Bộ Trọng Hoa không quan hệ, các người dựa vào cái gì xử lý anh ấy?”
Trần chủ nhiệm giận sôi lên: “Ông nhìn cậu ta! Ông nhìn cậu ta xem! Một chút thái độ nhận lỗi cũng không có?!”
“Tôi sai ở đâu? Tôi sai vì đã tay không tấc sắc chờ bị phần tử phạm tội đánh chết? Hay sai vì đã không vinh quang vinh hi sinh để cho tập thể các người được trao tặng quân hàm? Hay là sai ở chỗ tôi vốn không nên trở về?!”
Ngô Vu trong lỗ tai giống phủ tầng nước, trước mắt cảnh vật không ngừng lắc lư, mặt đất giống bị dao đâm cho nghiêng ngã
Cậu đã không có ý thức được đó là bởi vì mình đã đi xuống giường bệnh.
“Tôi liền không nên tin tưởng các ông, tôi liền không nên tin tưởng các ông, những kẻ dối trá này”. Ngô Vu thở hổn hển, dùng sức nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra cậu trông thấy dưới chân là nền đất màu xám đen, bên ngoài ánh sáng trắng bệch chiếu vào; Cách đó không xa sau bàn có danh sách thăm bệnh, lờ mờ có thể thấy được trên đó viết cục thành phố, tỉnh thính, thường ủy, bộ công an…… Nhưng cậu làm thế nào cũng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, làm sao cũng thấy không rõ mặt của những người kia.
“Tôi liền không nên trở về, để cho các ông từng chức vụ này, thăng công tiến chức. Các ông ngồi văn phòng càng dễ chịu thì càng coi mạng chúng tôi ra gì, càng không đem mệnh nát của chúng tôi để vào mắt, miệng chỉ biết giảng những nguyên tắc kỷ luật, tín niệm trung thành……”
“Ngô Vu! Buông tay!” Hứa cục cùng trưởng phòng Thi liều mạng muốn đem ngón tay Ngô Vu từ trên cổ áo Trần chủ nhiệm đẩy ra, nhưng lực tay đáng sợ kia lại không nhúc nhích tí nào, Trần chủ nhiệm mặt mũi đã đỏ bừng lên, chỉ có thể trợn tròn mắt gắt gao nhìn cậu chằm chằm.
“Trung thành”, Ngô Vu ánh mắt tan rã không cách nào điều chỉnh tiêu điểm, hoảng hốt cười một tiếng, chỉ là nụ cười kia bên trong tràn đầy phẫn hận: “Các ông có biết hai chữ trung thành viết như thế nào không? Các ông có biết người đang ở tình huống nào mới có thể khảo nghiệm ra trung thành không?! Các ông cũng xứng nói đến trung thành?!”
Cửa được mở ra, phó chủ nhiệm Vũ bộ chính trị lao ra, mặt trầm như nước phân phó cảnh sát thường phục ngoài hành lang: “Lão Trần không biết nói chuyện, người này có chút không đúng. Tranh thủ thời gian mang về coi chừng cho tôi, đêm nay tạm giam một đêm, ngàn vạn lần đừng để câu ta xảy ra vấn đề gì……”
“Ngô Vu!” Hứa cục gầm thét.
“Đến xử lý tôi à, không phải muốn nghiêm trị nặng sao? Đến đây”. Ngô vu cơ hồ ấn lấy mũi của Trần, cơn đau nhức khiến ánh mắt ông ta mơ hồ, vô số tơ máu từ trong đại não tràn đầy ra. Mấy cảnh sát thường phục đồng thời xông tới đem cậu siết lại, có người ôm eo của cậu, có người nắm lấy hai tay của cậu, hỗn loạn làm cho cánh tay bị phỏng của cậu chảy máu, băng vải mảng lớn bị thấm ướt, ngón tay và toàn thân kịch liệt phát run.
Khụ khụ khụ —— Trần chủ nhiệm rốt cục miễn cưỡng tránh thoát, ho đến mặt mũi tràn đầy nước bọt, chỉ vào bị Ngô Vu nói không ra lời.
Hứa cục la lớn: “Nhẹ một chút! Mấy người các cậu nhẹ một chút!”
“Trói lại trên giường trước, trói lại trên giường trước……”
“Lão Trần không được, mau cho lão Trần chén nước đến nhanh nhanh nhanh!……”
“Tôi chờ nhìn các ông xử lý tôi như thế nào”, Ngô Vu bị mấy người mang lấy, đại não co rút đến đau đớn khiến cậu căn bản đứng dậy không nổi: “Tôi chờ nhìn các người xử lý tôi như thế nào…… Các người tốt nhất nên xử lý chết tôi”.
“Cảnh sát Ngô!” Trưởng phòng Thi cả giận nói, quay đầu xông ngoài cửa rống: “Bác sĩ bác sĩ! Y tá đi gọi bác sĩ! Nhanh!”
Trong lúc hỗn loạn Ngô Vu không nhịn được thở gấp, ngực và bụng dao động lớn, nhưng chỉ hít vào mà lại không thở ra. Trực ban bác sĩ mang theo mấy người y tá vội vàng xông tới, tiếng bước chân một mảnh huyên tạp, Hứa cục cùng Thi trưởng phòng không biết làm sao, kinh nghi đan xen nhìn về phía đối phương.
“Tôi căn bản không nên trở về”, Ngô Vu nhắm mắt lại nghĩ.
Cậu phảng phất như từ rìa vách núi hướng về mặt biển, nhịp tim từng nhịp từng nhịp, cuồng phong đem ý niệm duy nhất trong đầu gào thét phá về phía chân trời: “Tôi căn bản là không nên trở về——“
Trong hư không tanh nồng hơi nước quanh quẩn quấn lên, cảm giác mất trọng lượng từ phía sau đánh tới, ngay sau đó màng nhĩ ầm một tiếng vang trầm.
Ý thức cậu chậm rãi chìm vào biển sâu.