“Có thể từ một tấm hình giải đọc ra nhiều thứ như vậy, cảnh sát Bộ cũng coi là một nhân tài”. Người trẻ tuổi tự xưng Nghiêm Chính hướng về sau tựa ở thành ghế, cái tư thế ngồi này để ánh mắt hắn từ trên xuống dưới, nhìn xuống Bộ Trọng Hoa: “Anh loại người này làm cảnh sát thật đúng là nhân tài không được trọng dụng, nếu như lúc trước tiến quân giới truyền thông làm KOL, bây giờ hẳn là có hơn một triệu vạn rồi”.
Bộ Trọng Hoa rõ ràng cảm thấy trong lời nói của đối phương không che giấu chút nào trào phúng, nhưng anh vẫn thờ ơ: “Quá khen, nhưng tôi không có ác ý, chỉ là hiếu kì.”
Nói xong anh ngẩng đầu xem xét giường bệnh một chút: “May là tôi gặp anh, đợi chút nữa Trương giáo sư sẽ tỉnh.”
Xác thực, trên giường bệnh lão nhân hô hấp đã không còn giống vừa rồi sâu, dài, căn cứ chu kỳ giấc ngủ mà nói, hẳn là đã tiến vào trạng thái sắp tỉnh lại cạn ngủ, lại trì hoãn một hồi, nói không chừng cũng có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Nghiêm Chính thật sâu hít thở một cái.
“Đúng vậy”, hắn rốt cục nói, “Quan hệ của tôi và Trương Bác Minh tương đối không tốt”.
Bộ Trọng Hoa biết câu nói này không sai biệt lắm chính là tôi thật ra rất chán ghét Trương Bác Minh .
“Tôi là người bảo thủ theo chủ nghĩa hiện thực, Trương Bác Minh lại tương đối theo thuyết học siêu hình, chúng tôi có rất nhiều lý giải khác biệt. Nhưng giữa chúng tôi không có mâu thuẫn, chỉ là bạn cùng phòng của tôi tương đối thích loại người như hắn: Hoàn mỹ, ưu tú, chói sáng loá mắt, đối với mình cùng người khác luôn có yêu cầu cực cao về đạo đức, đồng thời cũng hay lý tưởng hóa.”
Nghiêm Chính cười nhẹ trong lỗ mũi, nghe có chút mỉa mai phức tạp cùng thương cảm: “Nếu như bạn cùng phòng củatôi còn sống, hiện tại nhất định sẽ lựa chọn rời xa loại người này, chẳng qua hiện tại nói cái gì cũng đã trễ rồi.”
Rõ ràng là giữa hè, Bộ Trọng Hoa ngồi trong phòng bệnh lại giống như là bị hãm sâu ở hầm băng, một trận hàn ý mãnhliệt từ mỗi dây thần kinh bò lên trên tuỷ não.
“Bộ Trọng Hoa là người tốt nhất đời này cháu gặp qua, cũng là ngừoi hoàn mỹ nhất, có chủ nghĩa lý tưởng nhất……”
“Ra khỏi cánh cửa kia, mặt trời ngày mai vẫn như thường dâng lên, anh vẫn là người hoàn mỹ, ưu tú, vinh quang loá mắt Bộ Trọng Hoa…… Em vốn không nên gặp anh”.
Anh cứ tưởng là những tính từ chua ngoa đó chí ít biểu đạt sự khẳng định của Ngô Vu đối với anh, ai ngờ đó căn bản không phải là khẳng định, mà là từ khi bắt đầu, đã là cự tuyệt, là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng!
“…… Vậy anh năm đó”, Bộ Trọng Hoa khiến cho mình nhìn thẳng Nghiêm Chính, anh nghe thấy thanh âm của mình trấn định hỏi: “Anh năm đó chưa từng thử ngăn cản bạn cùng phòng mình nghỉ học đi cùng Trương Bác Minh sao?”
“Đã thử qua”. Nghiêm Chỉnh thản nhiên nói, “Nhưng cậu ấy có con đường mình muốn đi, cũng có người mình muốn cứu”.
“Có người cậu ấy muốn cứu?”
Nghiêm Chính đứng người lên, gật đầu một cái với Bộ Trọng Hoa, ngữ khí nhẹ nhàng hạ lệnh đuổi khách: “Cảnh sátBộ, hôm nay chỉ tới đây thôi. Lão sư còn không chưa khỏi hẳn, anh hôm khác lại tới thăm đi, không tiễn.”
Vô số suy nghĩ đồng thời hiện lên trong đầu Bộ Trọng Hoa, nhưng họ Nghiêm đã bước ra mở cửa phòng bệnh, ánh mắt rõ ràng không cho từ chối. Bộ Trọng Hoa chậm rãi từ trên ghế salon đứng người lên, dừng lại nửa giây, mới nói: “Thế nhưng tôi……”
Kẽo kẹt kẽo kẹt ——
Nghiêm Chính và Bộ Trọng Hoa đồng thời quay đầu, chỉ thấy giường bệnh chính phát ra âm thanh lắc lư rất nhỏ, tay lão nhân treo túi truyền dịch vô ý thức nhấc lên, lập tức từ từ mở mắt.
Trương Chí Hưng tỉnh.
Nghiêm Chính không vui nói: “Anh ——”
Nghiêm Chính không kịp ngăn cản, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, đi tới bên cạnh giường bệnh cúi người chào: “Chào Trương giáo sư, tôi là Bộ Trọng Hoa, kính ngài đã lâu.”
Đinh một tiếng thang máy mở ra, Ngô Vu đi ra khỏi cửa, ánh mắt dưới mũ lưỡi trai hướng chung quanh thoáng nhìn, cúi đầu rẽ trái đi thẳng về phòng bệnh cuối cùng.
Tầng chuyên khoa ung bứu này toàn là tự chi trả viện phí, chỉ có hai phòng bệnh, số lượng bệnh nhân không nhiều, lúc này cơ bản mọi người đều trở về ngủ trưa. Ngô Vu đi đến ngả ngoặc cuối cùng, tựa như một cái bóng dán lấy chân tường vô thanh vô tức, chỉ thấy trước cửa phòng bệnh treo tên họ bệnh nhân, treo ba chữ Trương Chí Hưng, nhưng cửa phòng bệnh đã bị rèm vải kéo lại, không cách nào nhìn vào bên trong thăm dò.
Một tia lạnh buốt từ đáy lòng Ngô Vu bò lên trên yết hầu, cậu kiềm chế sự nghi ngờ hoảng loạn, đánh giá hai bên phải trái, chỉ thấy mấy gian phòng bên cạnh cửa phòng bệnh có hờ khép, có nửa mở, nhưng ngoại trừ một số ít phòng đó ra thì cơ bản đều không có màn.
Kỳ thật chỉ là chi tiết nhỏ, có thể là do bệnh nhân sợ bị quấy rầy, hoặc cũng có thể là do ban đêm kéo rèm xong ban ngày quên kéo ra. Nhưng chỉ chi tiết nhỏ xíu này thôi đã đủ để cho Ngô Vu như chim sợ cành cong, trong nháy mắt từng suy nghĩ vừa đi vừa về: Tại sao lại phải kéo rèm?
Theo thời gian thì chắc Bộ Trọng Hoa cũng đã đến, bọn họ ở bên trong nói cái gì?
—— Bọn họ có nhắc tới…… nhắc tới mình không?
Ai cũng nhìn không ra trong đầu Ngô Vu đang kịch liệt giãy dụa, có mấy giây cậu thậm chí không khống chế nổi, muốn đi lên trước dán tai lên khe cửa nghe động tĩnh bên trong. Nhưng vừa bước ra nửa bước, cậu liền thay đổi chủ ý, muốn quay đầu chạy vội về nhà thu hồi tất cả tiền mặt, một giây đồng hồ cũng không chậm trễ rời khỏi thành phố này, chạy trốn tới chân trời góc biển, trốn đi càng xa càng tốt.
Hai loại xúc động giằng co trong đầu cậu lặp đi lặp lại, nhưng trong hiện thực chỉ có mấy giây, Ngô Vu ép buộc mình dừng chân.
Tỉnh táo.
Mình trước hết phải lợi dụng hết thảy tin tức phán đoán chính xác tình huống, mới có thể làm ra hành động mà một khi xảy ra, liền không còn cách nào thay đổi quyết định.
Ngô Vu cúi đầu xuống, xung quanh không có một người đi đường nào phát hiện sự khác thường của cậu, thậm chí không có bất kỳ ánh mắt nào dừng lại trên người cậu nửa giây. Cậu tựa như một người khách bình thường tới thăm bệnh, cúi đầu hướng về phía cầu thang đi hai bước, sau một khắc chỉ nghe thấy y tá đẩy xe đến kiểm tra từng phòng lướt qua cậu, đi thẳng tới trước cửa phòng dừng lại, gõ cửa một cái:
“Y tá đây! Tới giờ đổi thuốc rồi!”
Những thân nhân bệnh nhân vừa vặn đi ngang qua, Ngô Vu hướng bốn phía thoáng nhìn, khoảng cách, góc độ trong phút chốc như gương sáng. Cậu vô thanh vô tức đi về phía bên phải hai bước, thân thể có chút lệch ra, cách nửa cái hành lang quay đầu nhìn lại phòng bệnh ; Mấy thân nhân kia vừa lúc che hơn phân nửa người cậu, chỉ thấy y tá đẩy cửa vào.
Trong nháy mắt đó tình cảnh bên trong phòng hiện ra——
Bộ Trọng Hoa đưa lưng về phía cửa phòng, đứng bên cạnh giường bệnh, mơ hồ chỉ thấy trên giường bệnh là một ông lão tóc bạc trắng.
Mặt khác tại cuối giường còn có một người trẻ tuổi, căn bản không thấy rõ diện mạo, chỉ hiện ra chút hình dáng.
Không có dấu hiệu nào nhưng tim đột nhiên đập nhanh đánh thẳng lên não, mí mắt Ngô Vuchớp loạn, nghĩ thầm: Người kia là ai?
Lúc này y tá trở tay đóng cửa lại, cắt đứt ánh nhìn của cậu.
……
Ngô Vu đứng tại chỗ hai ba giây, lồng ngực ngừng đập, thu hồi ánh mắt. Đúng lúc này cách đó không xa lao công đi vào toilet, mà toilet nằm đầu bên cạnh hành lang, có bóng lưng trong tầm mắt lóe lên, trực tiếp đi lên lầu.
Trong khoảng điện quang hỏa thạch Ngô Vu ánh mắt trì trệ.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo thun bình thường cùng quần jean, trên chân mang một đôi boot ngắn cổ, bước chân còn rất mạnh mẽ. Người này vừa rồi cũng đứng trước cửa chính bệnh viện, lúc xuống xe Ngô Vu có thói quen nhìn lướt qua cảnh vật chung quanh, cách nửa con đường trông thấy hắn đang gạc xuống chân chống xe moto, lúc ấy chỉ cảm giác người này động tác rất sắc bén, không nghĩ tới đối phương cũng đến toà nội trú chuyên khoa ung bứu này.
Trùng hợp như vậy?
Một tia quái dị đột nhiên bay thẳng lên trực giác Ngô Vu.
“…… Liên quan tới người nặc danh sử dụng bình luận đánh giá tại darkweb, có người cho rằng đối phương có thể là cố ý dùng phương pháp này, truyền tin tức hoặc tọa độ nào đó ra bên ngoài. Cho nên sau khi nhìn thấy luận văn của ngài, tôi cảm thấy đối với phương hướng điều tra của chúng tôi sẽ mang lại sự trợ giúp rất lớn, không thể không mạo muội đến đây thỉnh giáo ngài”. Bộ Trọng Hoa dừng một chút, hơi hạ thấp người: “Trương lão thân thể ôm bệnh, vẫn còn đến quấy rầy ngài, thật sự vô cùng xin lỗi.”
Y tá đã đổi xong túi truyền dịch đi ra, Trương Chí Hưng tựa ở đầu giường bệnh, khả năng bởi vì vừa trải qua phẫu thuật nên có chút tiều tụy, nhưng có thể nhìn ra bình thường cơ thể vô cùng cứng rắn, ngũ quan mơ hồ có thể nhìn ra bộ dáng của Trương Bác Minh trên bức hình cũ, nghe vậy khoát tay áo: “Tiểu phẫu mà thôi, không phải vấn đề lớn gì, đều là con gái của tôi quan tâm quá mức nên mới làm ra tình cảnh lớn như vậy, giúp công an một phần lực là điều nên làm”.
Bộ Trọng Hoa cúi đầu nói cám ơn, làm như không thấy ánh mắt lạnh lẽo của Nghiêm Chính ở một bên khác của giường bệnh.
“Ý kiến của cậu không phải là không có lý, việc cấu hình sai chứng chỉ số có thể làm lộ địa chỉ máy chủ darkweb và các lỗ hổng bảo mật của trình duyệt có thể làm lộ IP thực của người dùng. Theo những gì cậu nói, nghi phạm cố tình để lại những bình luận không cần thiết của người mua, và cũng có nghi vấn làm sai hướng điều tra của cơ quan công an.” Trương Chí Hưng trầm ngâm một lát, nhíu mày nói: “Tôi sẵn lòng giúp cậu xem ngay, nhưng áp dụng phương pháp lý thuyết vào quá trình điều tra thực tế sẽ gây ra rất nhiều khó khăn. Loại cầu nối có thể bẻ khóa tường lửa FBI bằng một cuốn sổ chỉ có thể xuất hiện trong các bộ phim truyền hình Mỹ. Nếu không, trước tiên cậu gửi cho tôi các tài liệu và manh mối liên quan. Sau khi tôi xuất viện tuần tới, sẽ trở về nhà con gái và liên hệ ngay với người điều tra mạng của cậu. “
Thầy giáo già không hổ là công đại đạo sư, trong lúc tuổi già ốm đau tư duy vẫn rất nhanh nhẹn, thuyết minh rõ ràng. Bộ Trọng Hoa thành khẩn nói: “Thực sự rất cám ơn ngài.”
“Không cần cám ơn, chờ bắt được hung thủ lại cám ơn cũng không muộn”. Trương Chí Hưng nói: “Giáo sư Trần Nguyên Lượng tôi cũng quen biết, mặc dù chuyên ngành học khác nhau, nhưng trước đó ở cuộc họp Bắc Kinh có gặp mặt qua. Không nghĩ tới một lần nữa nghe nói, chính là âm dương cách biết, thật là khiến người ta thổn thức“.
“Vậy ngài không biết Trần Nguyên Lượng cùng Cá Mập, Tần Xuyên có quan hệ ra sao và hắn chết như thế nào rồi, ngài nếu như biết, lại thổn thức cũng không muộn……”
Thầy giáo già không có phát giác được suy nghĩ trong lòng Bộ Trọng Hoa, “Hay” một tiếng: “Thời gian cứ đuổi qua như thế, tôi làm sao hết lần này tới lần khác đều bệnh ngay lúc này chứ!”
Bộ Trọng Hoa nói: “Không vội, ngài chậm rãi dưỡng bệnh. Trùm buôn thuốc phiện Vạn Trưởng Văn đã lẩn trốn ba mươi năm, gấp cũng không gấp được mấy ngày……”
“Không, cậu không hiểu”. Trương Chí Hưng ngưng trọng cắt ngang anh: “Quy mô thực sự của tội phạm darkweb chỉ mới xuất hiện trong những năm gần đây. Công nghệ của chúng tôi đang được cập nhật và công nghệ của họ cũng đang được cập nhật. Các lỗ hổng bảo mật được phát hiện bởi các chuyên gia an ninh mạng với nỗ lực cẩn thận thường nhanh chóng được vá bởi bên kia. Cuộc rượt đuổi sẽ ngày càng nhanh ngày càng khốc liệt, chỉ vài ngày cũng đủ thay đổi rất nhiều cục diện, tội phạm không đợi một ai!”
Bộ Trọng Hoa có chút ngạc nhiên, nhất thời không biết nên nói gì, ngược lại Nghiêm Chính nãy giờ một mực không lên tiếng khuyên nhủ: “Vậy ngài cũng phải đem thân thể dưỡng tốt mới có thể tiếp tục vì công an xuất lực. Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, đây không phải là kỹ thuật ban đầu ngài ở trên lớp dạy cho chúng con sao?”
Trương Chí Hưng muốn nói lại thôi, đắng chát lắc đầu cười cười, một lát sau cuối cùng vẫn là nhịn không được: “Nói thì nói như thế, nhưng nếu như sớm mấy năm có thể đem cây đao này mài xong, nếu như có thể sớm thông qua kỹ thuật đối kháng với darkweb, bọn chúng cũng sẽ không…… cũng sẽ không……”
Cũng sẽ không như thế nào?
Trong chốc lát Bôn Trọng Hoa ý thức được ý nghĩ của ông —— Cũng sẽ không cần Trương Bác Minh và Giải Thiên Sơn làm nội ứng ẩn núp theo dõi hậu cần ma tuý của darkweb, con của ông cuối cùng cũng sẽ không chết!
“…… Tôi già rồi, thường xuyên nhớ tới những chuyện trước kia”. Trương Chí Hưng ý thức được mình lỡ lời, ngừng lại đề tài này, sau đó tháo kiếng lão xuống dụi dụi con mắt, mới cười khổ với Bộ Trọng Hoa nói: “Cảnh sát Bộ quý nhân bận rộn nhiều việc, không thể giữ cậu ngồi lâu được. Buôn lậu thuốc phiện ở darkweb so với buôn lậu thuốc phiện thông thường càng bí mật hơn, càng hung hiểm hơn, các cậu là lãnh đạo lo lắng không phải không có lý, trong quá trình điều tra có việc gì cần giải quyết thì phải thật sự cẩn thận đưa ra quyết định!”
Bộ Trọng Hoa nói: “Tôi đã hiểu. Nhưng nguy hiểm thì cũng phải có người đi làm, không phải chỉ có tôi còn có những cảnh sát khác, nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi.”
Trương Chí Hưng sửng sốt một chút.
“Làm sao?”
Ánh mắt thầy giáo già có chút chớp động, chốc lát thấp giọng nói: “Cũng không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới, cậu không phải là người đầu tiên nói với tôi câu này……”
Bộ Trọng Hoa phản ứng cực nhanh, Nghiêm Chính còn chưa kịp mở miệng khuyên can, một giây sau anh đã thốt ra: “Người trước kia cùng ngài nói câu này là con trai của ngài?”
Nghiêm Chính: “Cảnh sát Bộ!”
Từ âm cuối nghiêm khắc kia đến xem hắn đại khái muốn đem Bộ Trọng Hoa lập tức đuổi ra khỏi cửa, nhưng Bộ Trọng Hoa bất vi sở động nhìn qua Trương Chí Hưng: “Tôi quen biết Trương Bác Minh, mười năm trước anh ta cũng là bởi vì nguyên nhân này quyết định chấp hành kế hoạch nội ứng sao?”
Trương Chí Hưng cả người đều ngây dại: “Cậu…… cậu biết con trai tôi?”
“Cảnh sát Bộ!” Nghiêm Chính bỗng nhiên đứng dậy quát khẽ: “Nói đủ chưa!”
Bộ Trọng Hoa trầm giọng nói: “Tôi không chỉ có quen biết Trương Bác Minh, cũng quen biết cả Giải Thiên Sơn. Tôi biết bọn họ cuối cùng cũng không được tận như nhân ý, nhưng mà cũng nên có người……”
“Cậu từ nơi nào quen biết con trai tôi? Làm sao cậu biết nó cuối cùng không như ý muốn?” Trương Chí Hưng thốt nhiên đánh gãy Bộ Trọng Hoa: “Ai nói cho cậu? Nói như thế nào? Có phải là đám họ Phùng ở Vân Điền kia? Có phải hay không?”
Bộ Trọng Hoa có chút kinh ngạc.
Nghiêm Chính hít sâu một hơi nhắm mắt lại.
“Bọn họ có phải hay không cũng nói cho cậu là nó tự sát, từ trên lầu bệnh viện nhảy xuống có đúng hay không?” Trương Chí Hưng mặt đỏ bừng lên, cả giận nói: “Không có khả năng! Tôi cho cậu biết Trương Bác Minh nó không có khả năng tự sát! Tôi hiểu con trai tôi, nó không thẹn với chức trách, không thẹn với lương tâm, bọn họ sao có thể đi nói khắp nơi với người khác là nó tự sát?!”
Bộ Trọng Hoa: “Cũng không phải, bọn họ không có……”
Bộ Trọng Hoa ngoài ý muốn nói không ra lời, lập tức ý thức được Trương Chí Hưng không có khả năng bởi vì một câu nói của anh mà bị kích thích thành dạng này, đây là kết quả của việc kiềm chế quá lâu mà không có người lắng nghe. Quả nhiên sau một khắc chỉ thấy Trương Chí Hưng cưỡng ép xoay người ngồi dậy, cột truyền dịch nghiêng ngả: “Tôi đã nói với rất nhiều người, tôi đã nói với mỗi người trong tổ điều tra, nguyên nhân cái chết của nó chính là có vấn đề, chuyện này phía sau có điểm đáng ngờ rất lớn! Nhưng bọn họ không chịu tin lời tôi nói!—— Đến, cảnh sát Bộ cậu phân xử thử, cậu cũng quen biết Trương Bác Minh, vậy cậu nói cho tôi nó có phải là dạng người sẽ đi tự sát hay không? Tôi nói cho cậu nghe tổ điều tra Vân Điền có ma quỷ cậu tin hay không?”
Bộ Trọng Hoa đón chất vấn bi phẫn của ông lão, khó khăn phun ra một chữ: “Tôi……”
“Được lão sư, được”. Nghiêm Chính cấp tốc vòng qua giường bệnh ngăn cản Trương Chí Hưng, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu Bộ Trọng Hoa đi mau: “Con biết, ngài nằm xuống trước, con biết.”
“Bọn họ sao có thể đi nói khắp nơi với người khác rằng nó tự sát? Đây không phải là đang ô miệt người khác sao? Cảnh sát Bộ cậu cũng quen biết Trương Bác Minh, cậu cảm thấy tôi nói rất đúng phải không?!……”
Trương Chí Hưng rõ ràng lâm vào trạng thái kích động, cảm xúc không kềm chế được, bắt lấy Bộ Trọng Hoa muốn ép buộc anh đồng tính với suy nghĩ của ông, lại chuyển hướng Nghiêm Chính nói liên miên lải nhải bắt hắn phải đồng ý, Nghiêm Chính chỉ có thể cưỡng ép đem lão nhân đặt tại giường bệnh không cho ông động, lại rung chuông gọi y tá tới một lần nữa ghim kim, nghiêm nghị nháy mắt giục Bộ Trọng Hoa đi mau.
Đầu óc Bộ Trọng Hoa vô cùng loạn, vô ý thức lui ra phía sau nửa bước, trong lúc hỗn loạn đột nhiên thoáng nhìn thấy một vật.
—— Mới vừa rồi khung hình thuận tay bị đặt ở trên bàn trà.
Y tá vội vàng đẩy cửa vào, lão nhân nói dông dài, Nghiêm Chính an ủi, bước chân rối ren vang vọng trong phòng bệnh, không có người chú ý tới bên này.
Bộ Trọng Hoa tâm niệm vừa động, vô thanh vô tức cầm lấy khung hình rời khỏi cửa, lách mình đứng bên ngoài phòng bệnh, trốn ở góc không cách nào từ bên trong nhìn thấy được, cấp tốc vặn bung mặt sau khung hình ra tháo rời móc sắt.
Tấm hình này có con trai của Trương Chí Hưng, đối với ông lão mà nói vô cùng có ý nghĩa, anh không thể tùy tiện nhét vào trong ngực mang đi, nhất định phải xem xong rồi lập tức đưa về chỗ cũ. Bởi vậy động tác Bộ Trọng Hoa rất nhanh, cắn răng đem bốn cái khoá từng cái vặn bung ra, suýt nữa bị vạch trúng tay cũng không để ý, ầm ầm một tiếng vang nhỏ mở ra khung hình nhiều năm chưa từng mở, một tấm hình cũ chợt ung dung bay ra, bị anh nhanh tay lẹ mắt tiếp được ——
Phỏng đoán của anh không sai.
Người trẻ tuổi cấp thiết muốn đem khung hình từ trong tay anh lấy về, đúng là bởi vì mặt sau ảnh chụp có in tên của mỗi người, từ hàng thứ nhất ở giữa Trương Chí Hưng đến bên tay phải vị thứ ba người trẻ tuổi, trình tự theo thứ tự là:
Trương Bác Minh, Giải Hành, Giang Đình.