Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit: Sabi

Sáng hôm sau.

Đường phố giờ cao điểm sáng sớm đặc biệt tắc nghẽn, xe buýt nhích từng chút một, chen lấn như muốn nổ tung. Giỏ thức ăn của bác gái, vẻ mặt mệt mỏi buồn ngủ của công nhân viên chức, đám học sinh lưng đeo cặp sách tay cầm điện thoại di động lắc qua lắc lại theo chiếc xe, Ngô Vu bị ép sát vào kính xe, một tay xách ba cái bánh bánh nóng hổi, tay còn lại nắm lấy tay vịn, khẩu trang che đi sống mũi thanh tú cùng chiếc cằm sắc nét, mi mắt cụp xuống, an tĩnh trầm lặng.

“Uầy, nghe gì chưa, bắt đầu từ tuần sau học sinh trường trung học Tử Lý không phải tự học buổi tối nữa, được phép tan học về nhà từ ba giờ chiều……”

“Wow, sướng thế!”

“Nghe người ta nói, có ma bò từ dưới sông lên gϊếŧ người, thối rữa đến mức chỉ còn lại bộ xương, không biết có thật không nhỉ?”

Vẻ mặt Ngô Vu khẽ giật giật, liếc mắt về phía đó.

Mấy đứa học sinh trung học chen chúc bên cửa xe bàn tán sôi nổi, kêu lên đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ và sợ hãi, một cậu bé mang một chiếc cặp sách đeo chéo mặt mày hớn hở nói: “Tớ biết tớ biết, đang rần rần trên weibo kia kìa, bạn nữ kia học cùng một trường với chị họ tớ…..”

Tin tức lọt ra nhanh như vậy?

Nữ cán bộ phía trước ôm túi xách trước người chuyên tâm đọc truyện tranh trực tuyến, không ngần ngại chọn đăng nhập email vào đường link “Đăng nhập trước để đọc!” nhảy ra ở phần bình luận; mấy học sinh nữ sau lưng cô chụm đầu lại, tíu tít trao đổi thông tin Wechat, Weibo, QQ, nhiệt tình kêu gọi bình chọn cho các thần tượng mà mình yêu mến; tấm bảng quảng cáo “Nền kinh tế mới Blockchain! Chia sẻ lợi nhuận quảng cáo, hàng triệu tiền lương mỗi năm!” dán bên hông xe, người đàn ông trung niên giơ điện thoại lên quét mã QR, lần lượt nhập thẻ căn cước và số điện thoại vào theo yêu cầu.

Những xúc tua của Internet không ngừng phát triển tràn lan khắp mọi nơi, hệt như vô số ánh mắt rình rập cuốn vào thủy triều, chậm rãi lan ra biển sâu nhấn chìm mỗi một ngóc ngách của xã hội loài người.

Mỗi người đều đang mặc sức vui đùa thỏa thích dưới vùng biển này, không ai biết có một rãnh dữ liệu ẩn sâu ở đáy biển dưới chân họ.

Ngô Vu nhắm mắt lại hít vào một hơi.

Tít tít! Còi xe buýt vang lên.

“Trạm cục công an thành phố, mời thu thập vật phẩm cá nhân, xếp hàng trật tự xuống xe……”

Thời điểm giao ca, trước tòa nhà điều tra hình sự cục thành phố kẻ đến người đi, khi cánh cửa phòng làm việc lớn mở ra, mùi thuốc lá, mùi mì gói, mùi trà bay khắp hành lang.

Ngô Vu đứng ngoài hành lang gặm bánh bao nóng hổi, vừa vứt túi nylon vào thùng rác chuẩn bị về chỗ ngồi, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã mơ hồ phát ra từ bên trong phòng tiếp dân đóng chặt cửa: “……..Năm sáu tên khoác cái vỏ bọc quan viên nhà nước, mẹ nó đừng có ép…….”

“?”

Ngô Vu chỉ từng gặp qua người nhà người bị hại tới làm loạn ở cửa phòng pháp y, chứ chưa từng gặp được người dám chửi đổng trước cửa đội điều tra hình sự, vừa mới đi tới, cửa bỗng nhiên “Rầm!” một tiếng mở ra, tiếng chửi mắng và tiếng khóc lóc vang lên inh ỏi.

“Đừng nói vớ vẩn với tôi! Nói cho mấy người biết! Nói với ông đây cũng vô dụng nhé!” Một người đàn ông bốn mươi đến năm mươi tuổi khắp người toàn mùi rượu ưỡn ngực ưỡn bụng, bức Mạnh Chiêu liên tục thụt lùi ra khỏi phòng tiếp khác, “Con gái tao sau khi tan làm thì biến mất, chúng mày phải đi bắt ông chủ của nó! Chịu trách nhiệm đền bù!”

“Bình Bình, con gái đáng thương của mẹ ơi!……” Một người phụ nữ đầu bù tóc rối quỳ dưới đất khóc lóc thảm thiết, hai cô gái nội vụ mặt đỏ tía tai đứng hai bên đỡ cô ta nhưng đỡ không nổi.

Mạnh Chiêu có chút chật vật, nhưng vẫn đúng mực: “Anh Niên Đại Hưng bình tĩnh đi ạ, cảnh sát sẽ không bỏ qua bất cứ một manh mối nào, nhưng chúng tôi cũng phải làm việc theo trình tự……..”

Hóa ra là cha mẹ của Niên Tiểu Bình, Niên Đại Hưng và Phạm Linh.

Trong tài liệu chỉ nói Niên Đại Hưng là một công nhân nhập cư, không ngờ lại là một kẻ lưu manh côn đồ như này.

“Manh mối gì? Manh mối cái rắm! Ông nói cho chúng mày biết, ông chủ nhà máy lắp ráp kia là kẻ có tiền!” Niên Đại Hưng say bí tỉ chỉ vào mũi Mạnh Chiêu, nước miếng văng tung tóe: “Kẻ có tiền đều không phải thứ tốt đẹp gì, bằng không sao lại bắt con gái tao làm việc đến mười rưỡi đêm?! Không phải bắt ở lại tăng ca rồi gϊếŧ chết con bé sau đó vứt ra ngoài sao, tao biết hết!!”

Mạnh Chiêu cắn răng nói: “Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy màng trinh của người chết vẫn còn nguyên vẹn, trên người không có dấu vết cưỡиɠ ɦϊếp……..”

“Bớt nói vớ vẩn với tao di! Báo cáo khám nghiệm tử thi còn không phải cảnh sát chúng mày nghĩ gì viết nấy sao?! Lũ làm quan chúng mày chỉ biết bảo vệ kẻ có tiền thôi!”

Cửa của mấy phòng làm việc trên hành lang đều mở ra, nhân viên nội vụ trực ban rối rít thò đầu ra, ngay cả Vương Cửu Linh ở đội kỹ thuật sát vách tới lấy tài liệu cũng theo tiếng đi tới, kinh ngạc nhìn về phía bên này, tiếng nghị luận vang lên bên tai không dứt.

Phạm Linh có lẽ cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không chịu được, cuối cùng cũng nín khóc lảo đảo đứng dậy, ôm lấy chân của Niên Đại Hưng kéo về phía sau: “Anh đang nói gì vậy! Đừng làm loạn, Bình Bình không phải đứa trẻ như vậy!………”

“Câm mồm!” Niên Đại Hưng đạp chị ta về phía sau, suýt nữa đụng vào Ngô Vu.

Mạnh Chiêu cả giận: “Anh làm gì vậy? Dừng tay!”

Bình thường đánh vợ có lẽ đã trở thành thói quen của Niên Đại Hưng, ở cục công an cũng không biết thu liễm, bị Mạnh Chiêu quát lại càng ngang ngược hơn, nhào tới xô hai cô nhân viên nội vụ ra, xách Phạm Linh lên muốn đánh: “Mày còn khóc! Lúc nào cũng chỉ biết khóc! Chút việc cỏn con cũng không giúp được, con đàn bà vô dụng!”

Mạnh Chiêu hét lên: “Mau ngăn hắn ta lại!”

Bộp!

Niên Đại Hưng cùi chỏ của mình bị một sức mạnh như kìm sắt nắm lấy, nhưng nắm đấm lớn cũng không hạ xuống, hắn mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một thanh niên tuấn tú gầy gò nửa quỳ bên người Phạm Linh đang khóc sướt mướt, cau mày nhìn thẳng vào mình.

“Cái đệch con mẹ mày, cảnh sát dám đánh người?!”

Niên Đại Hưng say chếnh choáng, dùng hết sức lực đẩy một cái, trọng lượng của hắn ta có tới trăm cân, say rượu sức lại lớn, Ngô Vu loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, suýt nữa đụng vào tường trong tiếng la hốt hoảng của mọi người!

Vừa rồi Mạnh Chiêu không nhìn thấy Ngô Vu lưu loát nắm lấy cánh tay Niên Đại Hưng, chỉ thấy cậu bị đẩy một cái, nhất thời nóng nảy, biết mềm mỏng vô tác dụng với loại người này, vừa bảo nhân viên nội vụ đi gọi hình cảnh vừa sải bước chạy lên. Nhưng Niên Đại Hưng căn bản không quan tâm, còn kéo tóc cô nhân viên nội vụ đang đỡ Phạm Linh, ngay cả áo nơi bả vai cũng thiếu chút nữa bị xé rách, còn bị hắn ta túm đầu đẩy ngã xuống đất!

Chủ nhiệm Vương cất bước chạy tới bên này: “Đậu má, muốn làm phản hả?!”

Mạnh Chiêu xông lên bảo vệ cô gái kia, thấy xung quanh toàn là mấy cô gái bên phòng nội vụ, sự tồn tại của Ngô Vu gần như bằng không, cậu liền dứt khoát quyết định: “Gọi Liêu Cương tới! Mau!”

Bịch! Niên Đại Hưng đạp Phạm Linh xuống đất, nước miếng văng tung tóe : “Cút! Tao đánh vợ mình, liên quan rắm gì tới chúng mày! Cẩn thận ông cho chúng mày………”

Còn chưa dứt lời, cổ hắn ta bị một khuỷu tay siết chặt từ phía sau, đỏ mặt tía tai tắt tiếng.

Mạnh Chiêu thất thanh kêu: “Tiểu Ngô?”

Vẻ mặt Ngô Vu lạnh lẽo, tay bỗng dồn sức quăng Niên Đại Hưng xuống đất!

Một tiếng rầm nặng nề vang lên, sạch sẽ gọn gàng lưu loát, tất cả mọi người có mặt đều sợ ngây người, ngay cả Phạm Linh cũng há hốc mồm quên gào khóc.

“Mày……Mày……” Niên Đại Hưng cũng bị đập đến ngây ngẩn, sau đó nổi cơn tam bành, nhảy tót lên bắt lấy cổ áo Ngô Vu muốn liều mạng: “Tao làm thịt tên chó chết này!”

Quy định về trang phục hằng ngày của cục công an chỉ dành cho những người làm công việc nội bộ, còn những người làm công việc hiện trường về cơ bản đều mặc trang phục tùy ý, Ngô Vu một năm ba trăm sáu mươi ngày đều mặc áo phông cổ rộng hàng taobao đã cũ, chỉ cần hơi kéo vai áo, thì hình xăm màu mực nhạt đã lộ ra hơn nửa, và chim vỗ cánh bay chợt lóe lên.

Niên Đại Hình thoáng nhìn thấy thì hơi chậm lại, ngay lúc đó, Ngô Vu túm lấy tay áo của mình, không chút lưu tình vặn ngược lại, khớp xương phát ra tiếng răng rắc giòn giã.

“Aaa…” Tiếng kêu thảm thiết của Niên Đại Hưng còn chưa dứt, Ngô Vu đã bay lên đá vào ngực hắn, nhanh mạnh như đập đá phá núi, nhanh như chớp đá hắn ta bay ra ngoài!

Bịch! Thân thể nặng nề của Niên Đại Hưng lăn lộn rơi xuống đất, phát ra tiếng hét đau đớn như lợn bị chọc tiết!

Hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này nhưng không một ai dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, Mạnh Chiêu hét lên:

“Ngô, Ngô Vu! Nơi này có camera giám sát!”

Phạm Linh run rẩy ngã quỵ xuống đất: “Gϊếŧ người! Cảnh sát gϊếŧ người rồi!”

“Đối với vụ án sông Tử Lý, dựa theo chỉ thị của anh, văn phòng cảnh sát đường thủy đã tiến hành lùng sục hung khí và đường tẩu thoát của kẻ sát nhân. Chỉ có điều, lượng mưa hôm đó suýt nữa biến Nam Thành thành biển nước, sông Tử Lý thông ra Bột Hải(), tốc độ dòng chạy cực nhanh, văn phòng cảnh sát đường thủy phản ánh, việc mò vớt hung khí rất khó khăn. Ngoài ra, hai bên bờ hạ lưu cũng không phát hiện ra dấu vết hung thủ leo lên chạy trốn, dù có dấu chân thì chắc cũng bị nước mưa quét sạch từ lâu………”

() Vùng biển giữa bán đảo Sơn đông và bán đảo Liêu đông Trung quốc.

Liêu Cương đi theo Bộ Trọng Hoa ra khỏi thang máy, tiếng báo cáo đột nhiên bị cắt đứt bởi tiếng ồn ào từ phía trước. Hai người cùng lúc ngẩng đầu lên, Bộ Trọng Hoa bất thình lình quát lên: “Dừng tay!”

Phạm Linh đang lăn lộn nhào về phía trước giật mình, tiếng hét của Niên Đại cũng hơi ngừng, Mạnh Chiêu đang đẩy Ngô Vu bảo cậu nhanh chóng rời đi, nghe vậy cả kinh nhảy dựng lên: “Đội, đội trưởng?”

Đồng tử của Ngô Vu chợt co lại.

Tình cảnh nhất thời trở nên căng thẳng, Bộ Trọng Hoa bước nhanh về phía trước, mọi người theo bản năng nhường đường cho hắn: “Làm gì đây?”

“Là hắn ra tay trước!” Mấy cảnh sát trực ban phản ứng nhanh, mồm năm miệng mười giành nói trước:

“Thân nhân người bị hại ầm ĩ muốn bắt ông chủ xưởng lắp ráp bồi thường, tên này còn định ra tay đánh vợ…….”

“Đập phá phòng tiếp dân! Còn ra tay đánh Tiểu Ngô!”

“Đúng, đúng, chính hắn ta ra tay trước!”

Niên Đại Hưng vừa rồi vẫn còn nhìn Ngô Vu chằm chằm, vẻ mặt không che giấu được vẻ khó tin, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn ra chút dấu vết sợ hãi trong đó. Nhưng lúc này xung quanh bàn tán sôi nổi, hắn cũng theo đó phản ứng lại, ôm bụng bắt đầu lăn lộn dưới đất: “Cảnh sát đánh người! Còn có công lý vương pháp nữa không! Ức hiếp dân lành, khinh thường chúng tôi không tiền không thế……..”

Tiếng khóc lóc, la hét, lặn lộn la lối om sòm loạn thành một đoàn, chủ nhiệm Vương phòng kỹ thuật đứng cách đó không xa rốt cuộc không nhịn được nữa: “Trời ŧɦασ, gia đình quỷ quái gì đây, khóc lóc ăn vạ đến trên đầu chi đội điều tra hình sự luôn kìa, còn không nhanh gọi trị an tới lôi ra ngoài?!”

Nhân viên giám định dấu vết đứng bên cạnh vội kéo anh ta: “Chủ nhiệm, bình tĩnh! Chẳng phải anh cũng là người đi đầu thường xuyên công kích đội trưởng Bộ đó sao?”

Chủ nhiệm Vương cả giận nói: “Tôi công kích thì công kích, nhưng cũng không thể để người ngoài công kích được!”

Mặc kệ sự thật nội tình là gì, cảnh sát ra tay đánh người nhà người bị hại ngay trước cửa chi đội, trước tiên là đuối lý, còn xử lý ra sao, tất cả phụ thuộc vào việc lãnh đạo có bằng lòng bảo vệ vệ hay không, Bộ Trọng Hoa nhíu mày nhìn về phía Ngô Vu, tầm mắt của hai người cách không va chạm với nhau.

Ngô Vu hơi cúi mặt xuống, tư thế bứt rứt kiềm chế đó vẫn y như thường ngày, nhưng nhìn kỹ có thể thấy rõ năm ngón duỗi bên hông hơi run rẩy. Đuôi mắt xếch lên, như đang quan sát phản ứng của Bộ Trọng Hoa, góc độ này làm xương lông mày của cậu sâu đến lạ thường, quai hàm bạnh ra, sống mũi và hai bên gò má lộ ra phẩm chất cứng cứng rắn như ngọc thạch.

Bộ Trọng Hoa không quen với tư thái này của cậu, nhưng vào giây phút lại có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu, gai nhọn trên người người này đang dựng thẳng lên.

Cậu ta thậm chí còn không che giấu được sự thù địch mà thường ngày cậu ta vẫn luôn giấu kỹ.

“Anh sao rồi? Có bị thương không?” Phạm Linh luống cuống sờ khắp người Niên Đại Hưng, sau đó ngồi sụp xuống đất, lựa chọn cách thức xử sự quen thuộc nhất bản năng nhất của mình, vỗ đùi khóc lớn: “Bình Bình đáng thương của mẹ ơi! Mẹ phải làm sao bây giờ! Số mẹ khổ quá!……”

Ai ai cũng tức giận mà không dám nói gì, Mạnh Chiêu chặn trước mặt Ngô Vu muốn cầu tình, há miệng mấy lần cũng không dám lên tiếng. Bộ Trọng Hoa tỉnh bơ thù hồi tầm mắt, hỏi Niên Đại Hưng đang nằm ỳ trên mặt đất: “Anh còn có thể đứng lên không?”

Niên Đại Hưng lập tức trở người ôm bụng kêu đau.

“Được.” Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói.

Sau đó anh quay đầu lại, dưới cái nhìn của tất cả mọi người phân phó cho Liêu Cương: “Gây rối trước cửa cục công an, dẫn anh ta đi, đóng cửa cách ly cho anh ta tỉnh táo lại.”

Ngô Vu ngẩn ra.

Mạnh Chiêu cũng sửng sốt, sau đó mặt mày rạng rỡ, mấy cậu cảnh sát trực bạn không cần lãnh đạo phân phó tới lần thứ hai lập tức nhào lên. Chỉ có Phạm Linh kinh hoảng mềm oặt trên đất vừa “Gì? Gì?!” Vừa muốn ngăn lại, nhưng một người đàn bà gầy gò căn bản không ngăn được mấy người cảnh sát, bọn họ ba chân bốn cẳng xách Niên Đại Hưng lên đẩy về phía trước: “Đi với chúng tôi!” “Đi!”

Niên Đại Hưng bị bất ngờ nhưng không dám nói gì, miệng lẩm bẩm mấy câu gì đó, liên tục quay đầu nhìn về phía Ngô Vu, trong mắt hiện lên vẻ hồ nghi cùng sự sợ hãi khó che giấu.

“Cấm kì kèo! Đi!”

Niên Đại Hưng rụt lại như gặp ma, bị mấy cậu cảnh sát nghiêm nghị quát, liêu xiêu đi ra ngoài.

“Đội trưởng Bộ, cậu xem,” Mạnh Chiêu xoa xoa tay cười trừ: “Tiểu Ngô cũng không phải cố ý, cậu ta chỉ muốn ngăn cản Niên Đại Hưng bạo lực gia đình, cậu xem chuyện này……”

Bộ Trọng Hoa không nói gì, trên mặt cũng không rõ vui giận, híp mắt quan sát Ngô Vu, trái tim của mấy người xung quanh đều treo lơ lửng, một lúc lâu sau mới nghe anh hỏi: “Cậu không bị đánh chứ.”

Mạnh Chiêu vội thụi Ngô Vu một cái, nói nhỏ: “Còn không mau xin lỗi?”

Ngô Vu cụp mắt xuống: “Xin lỗi đội trưởng, lần sau tôi……”

“Cậu không bị đánh chứ?”

Sau một lúc im lặng, Ngô Vu mới lơ mơ lên tiếng: “Không có.”

Bộ Trọng Hoa gật đầu, nói: “Lần sau đứng ra tay ở hành lang, có camera giám sát.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí lúc này mới sống động trở lại: “Niên Đại Hưng vốn là tên nghiện rượu bạo lực gia đình, trộm vặt ngồi tù đủ cả, cơ bản không quan tâm đến việc con gái mình chết thế nào, mở miệng là đòi tiền! Chậc chậc chậc……”

“Anh em nói xem, Tiểu Ngô có phải từng tập luyện qua không, xông lên đá một phát ngay ngực người ta, rắc!”

“Ngô Vu làm tốt lắm, mà sao bình thường không thấy anh oai phong như vậy nhỉ! Lần sau anh phải cứng rắn lên, biết không!”

Liêu Cương thuận miệng cười nói: “Các chú chả hiểu gì cả, toàn chi đội hình trinh chỉ có mình chị Mạnh là nữ giới, Tiểu Ngô chỉ đang bảo vệ hoa khôi cảnh sát của chúng ta………” Còn chưa nói xong vừa xoay người lại đã đụng phải ánh mắt lạnh nhạt chăm chú của Bộ Trọng Hoa, lông tơ lập tức dựng đứng, nháy mắt im bặt.

“Tất cả mọi người quay về phòng làm việc, năm phút sau họp bàn vụ án.” Bộ Trọng Hoa tỉnh bơ nói, “Chuyện này để nói sau.”

“Vụ án mạng , người bị hại Niên Tiểu Bình, mười lăm tuổi, nguyên nhân tử vong là vỡ tim dẫn tới chèn ép màng ngoài tim cấp tính do ngoại thương, hung khí là một vũ khí hai lưỡi có cán sắc bén, chiều rộng khoảng , centimet, trên thi thể tạm thời không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của hung thủ.”

“Vòng sàng lọc đầu tiên của công tác khám nghiệm hiện trường đã kết thúc, chúng tôi đã xem xét toàn bộ đất bùn một lần, tạm thời không phát hiện ra dấu chân, vết máu, dấu vân tay hay tóc của hung thủ.”

“Đã có tin tức của tổ điều tra tại trường trung học Tiểu Cương rồi, Niên Tiểu Bình không có mâu thuẫn với bạn học hay ghi chép xấu ở trường, tạm thời có thể loại bộ bạo lực học đường. Giám đốc và quản lý phân xưởng của nhà máy Hồng Hưng nơi con bé làm việc cũng đã tiếp nhận thẩm vấn, biên bản chi tiết ở đây, qua so sánh đối chiếu lời khai không tìm ra điểm mâu thuẫn.”

……

“Đừng chỉ nhìn vào kỹ trinh, kỹ trinh cố gắng hết sức rồi, các bạn cũng biết việc điều tra kỹ thuật khó khăn thế nào mà?” Dưới cái nhìn chăm chú của những người ngồi trong phòng họp, Vương Cửu Linh mở hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Văn phòng cảnh sát đường thủy kết hợp thợ lặn tìm kiếm toàn sông Tử Lý nhưng ngay cả cọng lông của hung khí cũng không thấy chứ đừng nói chi đến hung thủ, chúng tôi có thể làm gì chứ? Cho người biến ra một dấu tay máu in lên đất?”

Ánh mắt lấp lánh có thần của toàn bộ hình trinh ngồi trong phòng họp đều đổ dồn về phía anh ta, trên mặt là biểu tình chúng tôi mãi yêu ba ba của kỹ trinh.

“Hết cách rồi, đợi lát nữa bảo mấy nhân viên bên phòng pháp y chụp ảnh thi thể lại lần nữa, xem có thể phát hiện được vết máu chìm không.” Chủ nhiệm Vương cả giận nói: “Nhìn các chú đi, toàn là bộ dạng hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân, lần sau còn gửi dầu gội đầu Bá Vương cho đội kỹ thuật nữa thì coi chừng anh đây trở mặt.”

() Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân (有事钟无艳,无事夏迎春): Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi.

Mấy hình trinh lập tức che nửa miệng làm như cái gì cũng không biết, Bộ Trọng Hoa hỏi: “Còn video giám sát dọc đường thì sao?”

Tầm mắt của tất cả mọi người đồng loạt dời đi, đội trưởng đội điều tra trực quan và giám sát hiền lành nhút nhát trở thành cái đích của trăm mũi tên, lập tức run rẩy lắc đầu.

“Hôm đó trời mưa to, tầm nhìn rất kém, khu vực vụ án xảy ra thuộc ngoại ô cộng thêm bộ phận quản lý yếu kém, phạm vi giám sát và sàng lọc quá lớn.” Liêu Cương tốt bụng thở dài phiên dịch giúp anh ta, nói: “Nếu chỉ nhìn chằm chằm vào video giám sát, thì không biết phải kiểm tra đến năm tháng nào nữa, hơn nữa cũng không chắc chắn sẽ tìm được manh mối, hoàn toàn không biết hung thủ lên bờ ở đâu sau khi nhảy xuống sông.”

Vừa không tìm được bằng chứng ở hiện trường, cũng không điều tra ra ân oán xã hội. Nói cách khác, từ khi vụ án xảy ra đến bây giờ là ngày thứ ba, công tác điều tra gần như không có tiến triển gì.

Mưa to cuốn trôi tất cả các manh mối, hung thủ chiếm trọn thiên thời, địa lợi, nhân hòa, khiến một vụ án vốn đã khó hiểu lại càng trở nên kỳ quái hơn.

“Niên Đại Hưng có thù oán gì với ai không?” Thái Lân ngồi trên ghế dựa, ôm lưng ghế giơ tay đặt câu hỏi: “Thằng cha đó nhìn là biết uống nhiều rồi mới có gan đi trêu chọc Mã Vương Gia, liệu có khả năng trên người hắn ta tồn tại điểm đột phá không?”

Mã Vương Gia Ngô Vu vừa mới bị trêu chọc đang ngồi cúi đầu sau bàn làm việc, bởi vì áo phông quá rộng nên càng trở nên gầy gò trầm tĩnh, cùng với lúc nãy như hai người khác nhau.

Tầm mắt của Bộ Trọng Hoa dừng ở chỗ cậu nửa giây.

Mạnh Chiêu bất đắc dĩ nói: “Niên Đại Hưng nói chắc như đinh đóng cột rằng mình tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ gây chuyện, yêu cầu xưởng lắp ráp Hồng Hưng, nơi thuê Niên Tiểu Bình làm việc phải chịu trách nhiệm chính, trừ điều này ra thì nửa chữ cũng không chịu khai báo, làm gì được? Hắn ta là người nhà người bị hại, chúng ta chỉ có thể hỏi thăm, chứ không thể thẩm vấn!”

Đây là sự thật, một tên lưu manh côn đồ như Niên Đại Hưng quen đối phó với cảnh sát địa phương, đã sớm luyện thành một kẻ chuyên gây rối mặt dày mày dạn. Bảo hắn chủ động thừa nhận những chuyện trộm cắp xấu xa mà hắn làm thường ngày? Cơ bản là không có khả năng.

“Tôi đã cho người của hình sự đi dò la ở thôn Tiểu Cương rồi, trước khi tan ca có lẽ sẽ có hồi âm.” Bộ Trọng Hoa đứng lên, nghiêm nghị nói: “Một cô bé mười lăm tuổi bị sát hại, mà người chứng kiến lại không hề bị thương tổn, nếu trong đó có bất kỳ động cơ ân oán nào, tám chín phần cha mẹ của con bé cũng không thoát khỏi liên lụy, phải đi sâu điều tra vào phương diện này.”

Thái Lân đứng lên khỏi ghế: “Rõ!”

“Đặc điểm xác thực duy nhất hung thủ lưu lại là chiếc mặt nạ đầu lâu, khẩn trương điều tra các bệnh viện, nghĩa trang công cộng, lò hỏa táng, nhà tang lễ, chủ yếu tập trung vào những làng xã không có lò hỏa táng xung quanh thành phố Tân Hải, nếu có bất kỳ manh mối nào về việc mua bán hoặc trộm đầu thi thể phải lập tức truy tra tới cùng. Ngoài ra, lưu lại hai nhóm cơ động trong đội để xử lý các tình huống khẩn cấp, những người còn lại tản ra đi điều tra các hãng sản xuất và phân phối mô hình người, nếu không hợp tác thì lập tức thông báo cho công thương địa phương, nếu vẫn không hợp tác thì bố trí người đến tận cửa kiểm tra phòng cháy chữa cháy của họ.”

Bộ Trọng Hoa không hỗ là một cảnh sát điều tra tuyến đầu được rèn luyện bởi các cảnh sát lão luyện, chiêu này có thể nói là vừa độc vừa cay, tất cả mọi người rối rít đứng lên: “Rõ!” “Đã hiểu!”

Nhân viên hiện trường vội vàng đeo cảnh tám món chuẩn bị lên đường, giữa những tiếng ồn ào Liêu Cương hạ giọng lo lắng hỏi: “Nếu cái mặt nạ này cũng không tìm được manh mối thì phải làm sao đây đội trưởng?”

Bộ Trọng Hoa không trả lời.

“Từ trước tới nay, chúng ta chưa bao giờ gặp phải hiện trường sạch sẽ như vụ án này, thiếu video giám sát, người nhà người bị hại không hợp tác, thời gian eo hẹp…….Nếu đến chiếc mặt nạ này cũng không tra được lai lịch, vậy vụ án này chẳng phải sẽ thành án chết sao?”

Án chết, không có manh mối, không có bằng chứng, không có động cơ, không có nghi phạm. Mỗi một đội trưởng đội điều tra hình sự ít nhiều gì cũng sẽ gặp án chết, giống như căn bệnh cũ lâu ngày không khỏi, lâu dần sẽ trở thành tâm bệnh suốt đời.

“……Trên đời này chỉ có những cảnh sát điều tra hình sự không đủ chuyên chứ, chứ tuyệt đối không có hiện trường sạch sẽ.” Bộ Trọng Hoa dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng điều anh lo lắng nhất không phải là chuyện này, mà là chuyện khác cơ.”

Liêu Cương giật mình, nhìn thấy Bộ Trọng Hoa ấn chặt hốc mắt, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi:

“Mùa mưa sắp tới, cậu nói xem hắn ta sẽ tiếp tục gây án sao?”

Vẻ mặt giật mình của Liêu Cương lập tức biến thành sợ hãi.

May mắn cũng không chiếu cố cho đội điều tra hình sự.

Đội ngũ kỹ thuật đã sàng lọc nhiều lần, khẳng định trong lớp đất bùn xúc từ hiện trường về không tồn tại bất kỳ dấu vết nào của hung thủ. Nhân viên pháp y đã tiền hành giải phẫu toàn diện và chụp ảnh điện tử trên thi thể, nhưng không phát hiện thêm được đặc điểm nào liên quan tới hung khí nữa, cũng như không tìm được vết máu dấu vân tay hay ADN của hung thủ.

Các đồn công an địa phương không có tin tức gì liên quan tới việc những ngôi mộ bị đào trộm, biên bản ghi chép của các nhà tang lễ và lò hỏa táng đều ăn khớp. Các bệnh viện lớn và các nhà máy sản xuất mô hình cũng đã lần lượt được mời lên nói chuyện, phản hồi nhận được rất không lạc quan, hoàn toàn không hề có một manh mối nào về lai lịch của chiếc mũ đầu lâu cả.

Vụ án mạng đầu lâu xảy ra trong đêm mưa bão, thực sự giống như xác chết mục rữa bò từ dưới sông lên, sát hại một thiếu nữ vô tội tình cờ đi ngang qua, sau đó nhảy về âm phủ, từ đó biến mất hoàn toàn.

Vụ án này còn có thể ra tay từ đâu đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio