Dương Quá hiện tại rất không cao hứng… nguyên nhân? Vậy thì hãy nhìn những người ngồi xung quanh y.
Yến hội đã bắt đầu được nửa canh giờ, Quách Tĩnh ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho y, sợ y câu nệ, ngượng ngùng, cứ một chút liền nói: “Quá nhi, sao ngươi không ăn? Có phải không hợp khẩu vị?”
“Không, Quách bá bá, ta không đói.” Dương Quá nói cho có, trời biết Dương Quá vì sao cảm thấy mất mác, kia đương nhiên là vì Thiệu Đường. Giương mắt nhìn lên, Thiệu Đường ngồi ở cái bàn cách vị trí chủ tọa nơi y ngồi đến năm sáu bàn, cũng không còn chỗ cho mình ngồi. Càng khiến y sinh khí hơn là, từ lúc bắt đầu yến tiệc, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn về phía y.
Nguyên bản khi hai người đi đến đại thính, Quách Tĩnh sớm đã để lại hai chỗ ngồi ở vị trí chủ vị, nhưng Thiệu Đường lại đột nhiên nói gì mà Quách Phù cùng hai huynh đệ Võ gia không có tư cách ngồi ở chủ tịch, huống chi là hắn một người không biết chút võ công nào. Không chờ Dương Quá phản ứng lại, đã tìm một vị trí ngồi xuống. Quách Tình cảm thấy có lý, liền kéo Dương Quá ngồi cạnh mình. Cuối cùng hình thành nên thế cục như vậy…
Kỳ thật Thiệu Đường cũng rất buồn bực, bởi vì người ngồi bên cạnh… Quách Phù Quách đại tiểu thư. Mình vốn là muốn tránh Dương Quá, vừa rồi trên đường đến đây, Dương Quá không biết thật hay giỡn nói ra mấy câu làm mình mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh gấp hai lần bình thường. Nhưng người nọ vẫn không chút tự giác nào, không ngừng cố gắng trêu mình… Thiệu Đường không muốn ở trước mặt đám đông hóa thành hơi nước, nói bừa một lý do nào đó, rời khỏi Dương Quá…
… Bất quá, nếu biết trước bên này lần lượt có những người đó, thì Thiệu Đường tuyệt đối sẽ chọn ở bên cạnh Dương Quá… Nhưng lại nói, không thể tính là lần lượt, bởi vì vị trí ở giữa là trống… Quách đại tiểu thư cùng huynh đệ Võ gia vốn đã ngồi ở đây, nhưng mình không biết, cứ ngây ngốc ngồi xuống. Sau khi trông thấy ba người Quách Phù, đại tiểu thư vẫn còn sinh khí mình, đương nhiên không thích ngồi chung bàn, biến thành một khoảng trống ở giữa, thật sự là muốn bao nhiêu quỷ dị, liền có bấy nhiêu quỷ dị.
Thiệu Đường kỳ thật không ngồi cạnh Quách Phù, nhưng đại tiểu thư dường như cảm thấy mệt, không thèm nói lời nào gây tổn thương, từ lúc bắt đầu yến tiệc đã không mở miệng… Hiện tại Thiệu Đường có cảm giác không phải ruồi bọ bay loạn xung quanh mình, mà là… mình ăn phải ruồi bọ.
“Thiệu huynh!”
“Ngô?” Thiệu Đường đang buồn bực, bỗng nghe thấy có người gọi hắn, kỳ quái ngẩng đầu lên, không khỏi kinh ngạc nói: “Di? Gia Luật huynh? Sao lại là ngươi?”
Sau lưng Thiệu Đường có một người đang đứng, đúng là Gia Luật Tề. Hắn vận một thân hắc sắc trường bào, dĩ nhiên là cách ăn mặc của người Hán. Gia Luật Tề cười nói: “Thiệu huynh còn nhớ ta. Ta cùng tam muội đến xem náo nhiệt, không ngờ lại gặp phải Thiệu huynh ngươi.”
“Muội muội của ngươi cũng đến?” Thiệu Đường nhìn nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Gia Luật Yến.
“Ở đó.” Gia Luật Tề nâng tay chỉ về phía cửa, Gia Luật Yến quả nhiên đang an vị ở một cái bàn gần cửa, bên cạnh là một nữ tử còn trẻ, hai người đang nói chuyện với nhau. Gia Luật Yến dường như cảm nhận được có người nhìn nàng, ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay với Thiệu Đường, bộ dáng thực cao hứng.
“Vị kia là ai?” Thiệu Đường thuận miệng hỏi, Gia Luật Yến đang nói chuyện với ai kia.
“Nga, là Hoàn Nhan cô nương. Bằng hữu mới quen trên đường.” Gia Luật Tề trả lời.
Hoàn Nhan Bình?! Thiệu Đường vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, người kia là Hoàn Nhan Bình sao? Quả nhiên cực kỳ xinh đẹp. Không khỏi liếc mắt nhìn Gia Luật Tề đang đứng, rồi lại liếc mắt nhìn Quách Phù không ngồi cạnh mình. Trên sách có viết, Gia Luật Tề vốn là thích Hoàn Nhan Bình, nhưng giữa hai người có cừu oán, rốt cuộc không thể cùng một chỗ, sau Gia Luật Tề gặp Quách Phù, mới thú Quách Phù làm thê tử.
Con ngươi sáng rực của Thiệu Đường chuyển động, thật muốn thấp giọng cười, Hoàn Nhan cô nương kia tốt hơn Quách Phù rất nhiều, lại ôn nhu… nếu cừu hận giữa hai người có thể hóa giải… như vậy… Gia Luật Tề sẽ không bị Quách Phù áp bách?
Gia Luật Tề thấy Thiệu Đường không nói, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, vì thế mở miệng nói: “Thiệu huynh, ngươi có việc, ta đây về trước…”
“Đừng.” Thiệu Đường lập tức nắm lại tay áo Gia Luật Tề, nói: “Dù sao ở đây cũng còn một chỗ ngồi, Gia Luật huynh ngồi ở đây đi.” Ta còn muốn hảo hảo giáo dục ngươi mà, Quách Phù có gì tốt chứ, phải quý trọng Hoàn Nhan Bình mới đúng.
Sửng sốt một chút, Gia Luật Tề lập tức muốn gật đầu đáp ứng. Bỗng nhiên có một bàn tay vỗ vỗ vai hắn, Gia Luật Tề cả kinh, quay đầu nhìn lại, người nọ không phải Dương Quá thì còn ai vào đây?
“Dương huynh?” Gia Luật Tề kinh hỉ, nói: “Ta vừa rồi chỉ thấy Thiệu huynh, còn đang suy nghĩ không biết có phải ngươi cùng Thiệu huynh đi hai hướng khác nhau, nên chưa gặp mặt.”
Dương Quá cười khẽ, từ lúc bắt đầu yến tiệc, ánh mắt y chưa từng rời khỏi Thiệu Đường, chưa tính đến việc hắn không thèm liếc nhìn mình, mà giờ đã có thêm tên Gia Luật Tề ở đâu chui ra, Thiệu Đường còn nói cười với hắn, không khỏi cảm thấy ghen tỵ. Sau thấy Gia Luật Tề muốn đi, mới thoáng yên tâm một chút, nào ngờ Thiệu Đường lại nắm lấy tay áo hắn, dường như muốn lưu hắn lại.
Sau sau nữa, kia không cần phải nói, Dương Quá thừa dịp Quách Tĩnh không chú ý, chạy tới, không đợi Gia Luật Tề ngồi xuống, đã vỗ vai người ta.
“Gia Luật huynh, đã lâu không gặp.” Mắt phượng của Dương Quá mang ý cười, liếc mắt nhìn Thiệu Đường.
Thiệu Đường thấy Dương Quá tới thì ngạc nhiên, nhất thời không phản ứng kịp, “Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta thấy ngươi ngồi một mình, nghĩ có lẽ do ngươi cảm thấy buồn, nên đến đây.” Dương Quá cười đến như mộc xuân phong, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều hàm chứa ba phần ý cười, càng thêm vẻ tiêu sái. Y nói xong, đẩy Gia Luật Tề ra, vén trường bào, tự nhiên ngồi xuống cái ghế còn trống, nói tiếp: “Để trò chuyện với ngươi.”
Thiệu Đường nhìn nụ cười của Dương Quá, khóe miệng co rút, nụ cười này rất đẹp, nhưng sao mình lại cảm thấy cười như vậy thực… ái muội?
Gia Luật Tề cười cười, cũng không để ý Dương Quá chiếm vị trí của hắn, mà vừa lúc người ngồi bên trái Thiệu Đường đến bàn khác tìm bằng hữu trò chuyện, Gia Luật Tề liền ngồi vào chỗ đó.
Dương Quá mặt biến đen, thật sự trùng hợp, hắn còn có thể ngồi bên cạnh Thiệu Đường. Thấy Thiệu Đường cười hì hì, trò chuyện với Gia Luật Tề, đôi mắt hoa đào cười đến cong cong, khiến cho bụng y tràn đầy dấm chua. Kết quả là, Thiệu Đường còn chưa kịp mở miệng, y đã kéo cánh tay hắn, nói: “Thiệu Đường, sao ngươi không chịu ngồi cùng với ta?”
“Ngô?” Thiệu Đường chưa kịp phản ứng lại, sau đó bỗng nhiên đỏ mặt, vì sao không chịu ngồi cùng với y? Kia đương nhiên là sợ mình không thể ngăn y nói hươu nói vượn.
Dương Quá thấy hắn không đáp, tiếp tục truy vấn: “Vì sao?”
>>Hết chương