Thiệu Đường cuối cùng cũng có thể thở ra, mọi người thấy Dương Quá thắng, không khỏi trầm trồ khen ngợi, hét to đuổi man di trở về đại mạc. Quách Tĩnh phi thường kích động, vì Dương Quá thân mang tuyệt kỹ mà cao hứng. Hoàng Dung thì mày càng thêm nhăn lại, nàng thật không ngờ Dương Quá lại có thể đánh thắng Đạt Nhĩ Ba, càng không ngờ y lại biết bí quyết của Đả Cẩu Bổng Pháp… Còn nữa, chiêu cuối cùng mà Dương Quá dùng để chế trụ Đạt Nhĩ Ba rõ ràng chính là Di Hồn Đại Pháp trong Cửu Âm Chân Kinh.
Dương Quá cười tiêu sái trở lại bên cạnh Thiệu Đường, Đạt Nhĩ Ba đối diện đã bị Kim Luân Pháp Vương chế trụ, thanh tỉnh hơn nhiều. Dương Quá nói: “Man di các ngươi đã thua hai trận, trận cuối không cần đánh nữa, mau ôm đuôi chạy về nhà đi, miễn cho lại bị người trông thấy.”
“Ngươi!” Hoắc Đô bị Đạt Nhĩ Ba làm cho chật vật chịu không nổi, nghe được lời của Dương Quá thì thật sự tức giận, nhưng không biết nói gì để phản kích, quy củ của ba trận này đều do mình định ra, đối phương đã thắng hai trận, mình còn gì để nói?
“Tiểu tử, ngươi có tiêu chuẩn gì mà được chức Võ Lâm Minh Chủ, nếu tiếp được mười chiêu của ta, ta liền thừa nhận.” Kim Luân Pháp Vương vẫn luôn trầm mặc lên tiếng, nói với Dương Quá.
Con ngươi Dương Quá chuyển một vòng, suy nghĩ chốc lát, nói: “Được! Ta sẽ tiếp ngươi mười chiêu!”
“Dương Quá!” Thiệu Đường nôn nóng, với võ công hiện tại của Dương Quá, cho dù là năm người cùng lên cũng đánh không lại Kim Luân Pháp Vương, này chẳng phải tương đương với việc đi chịu chết hay sao? Huống hồ trên sách có viết, hiện tại không phải nên là Tiểu Long Nữ nghênh chiến với Kim Luân Pháp Vương sao? Thế nào lại đổi thành Dương Quá?
Dương Quá biết hắn lo lắng cho mình, cho hắn một nụ cười an tâm, bọn man di này cố tình, nếu không ứng chiến, bọn hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Dương Quá cũng biết mình không phải đối thủ của Kim Luân Pháp Vương, nhưng ngẫm lại, có lẽ mười chiêu mình vẫn có thể tiếp được.
“Quá nhi, việc này rất mạo hiểm.” Quách Tĩnh cũng nôn nóng, mình còn không phải đối thủ của Kim Luân Pháp Vương, để Dương Quá mạo muội làm vậy, thật sự phi thường mạo hiểm. Mười mấy năm qua, Quách Tĩnh không ngừng vì chuyện của Dương Khang mà tự trách mình, nói thế nào đi nữa thì cái chết của Dương Khang cũng khó tránh khỏi có liên quan đến Hoàng Dung, hắn có thể nào cứ trơ mắt nhìn Dương Quá dấn thân vào nguy hiểm đây?
“Không cần lo lắng.” Hoàng Dung cầm lại tay Quách Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Nếu Quá nhi đã đáp ứng, đương nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Nhưng…”
Hoàng Dung không chờ hắn nói xong, đã đánh gảy: “Ngươi cũng thấy, võ công của Quá nhi không thua ta. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, lúc nãy Quá nhi đã sử dụng Cửu Âm Chân Kinh?”
Gật đầu, Quách Tĩnh không phải không thấy, đúng là lúc nãy Dương Quá đã sử dụng chiêu thức Di Hồn Đại Pháp trong Cửu Âm Chân Kinh.
“Quá nhi ngay cả Cửu Âm Chân Kinh cũng biết, chưa nói đến còn có chiêu thức thâm tàng bất lộ gì nữa, chúng ta cứ tĩnh quan, nếu Quá nhi không địch lại thì lên hỗ trợ cũng chưa muộn.”
Thiệu Đường thầm mắng Quách Tĩnh ngốc, Hoàng Dung chỉ nói hai câu hắn liền bị thuyết phục. Nhưng Thiệu Đường lại không dễ dàng dao động như vậy, giữ chặt tay Dương Quá không buông, thái độ cường ngạnh: “Không được đi!”
“Thiệu Đường.” Dương Quá có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn thật cao hứng, Thiệu Đường quan tâm mình, sợ mình gặp nguy hiểm. Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu không tiếp tục thì sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, như vậy rất không đáng, “Thiệu Đường, ngươi tin ta, có được không?”
Vô ngôn, Thiệu Đường đầu tiên là sửng sốt, sau đó không biết phải nói gì, hắn phải nói gì đây? Dương Quá đã nói thế, chẳng lẽ mình nói không tin? Thiệu Đường thật sự tin tưởng Dương Quá, nhưng tin tưởng không có nghĩa là không lo lắng.
Dương Quá cảm thấy lực đạo nắm cánh tay mình của Thiệu Đường đã mất đi ba phần, mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nói: “Tin ta, rất nhanh sẽ trở lại!”
“… Ân.” Không biết nói gì, Thiệu Đường chỉ đành rầu rĩ lên tiếng, khẽ kíp mắt, lông mi thật dài che khuất đôi mắt đang suy nghĩ, để lại một cái bóng. Ánh nến đỏ chiếu lên mặt hắn, tạo ra một tầng hồng nhuận mỏng manh, phi thường động lòng người.
Tâm Dương Quá không khỏi nhộn nhạo, Thiệu Đường như thế thật xinh đẹp, vươn chút cô đơn, có lẽ là vì lo lắng cho mình. Thật sự hy vọng, đôi mắt của tiểu thiên hạ này luôn luôn chỉ hướng về bản thân, hỉ nộ ái ố của hắn, cho dù là cao hứng hoặc mất hứng cũng chỉ vì bản thân, mặc kệ là bi thương hay vui mừng cũng chỉ có bản thân mới được chia sẻ cùng hắn! Rất muốn hung hăng kéo Thiệu Đường qua ôm chặt vào lòng, đáng tiếc, hiện tại chưa đúng thời điểm.
Dương Quá phát hiện mình đã hãm rất sâu rồi, như bị rơi vào đầm lầy, một khi đã vào đó, thì sẽ không bao giờ có thể trồi lên nữa. Nhưng, với sự chìm xuống này, y lại cảm thấy thực cao hứng, không phải thống khổ mà là cao hứng, là cam tâm tình nguyện mà cao hứng. Không rõ từ khi nào mình không thể tránh khỏi mà bị trúng độc quá nặng rồi, y không rõ mình đã thích người này từ bao giờ. Không thể không nói, Thiệu Đường rất xinh đẹp, gương mặt ấy luôn khiến kẻ khác phải mê muội, nhưng Dương Quá biết hắn không đơn giản chỉ có vẻ bề ngoài như thế. Y thích sự thiện lương của hắn, thích ánh mắt của hắn, rõ ràng không biết chút võ công nào, nhưng vì sao lại luôn nghĩ đến việc bảo hộ y? Một tiểu thiên hạ, không lúc nào không vì y mà suy nghĩ.
Dương Quá tới tận bây giờ vẫn không hiểu được vì sao mình lại trúng độc, có lẽ từ lúc bắt đầu, mình đã mang tâm tình cảm kích mà đối đãi với Thiệu Đường. Bởi vì Thiệu Đường đối xử tốt với mình, nên mình cũng sẽ đối xử tốt với hắn, đã mười mấy năm rồi không ai thật tình đối với mình như thế. Nhưng đó không phải thích, cũng không phải yêu, Dương Quá hiểu rõ… Nhưng sau đó thì sao? Còn có cảm kích nữa, cũng không phải chỉ có cảm kích, ngay cả chính bản thân cũng không biết vì sao lại như vậy, ngày càng chú ý đến hắn, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến hắn, luôn luôn đặt hắn ở trong lòng… hay nói, đây gọi là “người trong lòng” có phải không… Dương Quá không biết vì sao lại như vậy, mặc kệ có thế nào, nguyên bản là cảm kích cũng tốt, cảm động cũng không sao, rồi hiện tại lại thật lòng thích hắn, thật lòng yêu hắn. Mặc kệ có là nguyên nhân gì, thích là thích, yêu là yêu.
Thiệu Đường không biết Dương Quá nghĩ cái gì, đối phương chỉ cười rồi bước đi. Dương Quá đi đến giữa sân, Kim Luân Pháp Vương đã đứng ở đó, trên tay cầm một cái kim luân. (Ta không biết vũ khí đó gọi là gì nữa, nhưng chắc hầu hết đều có coi phim nên biết vũ khí rồi ha. Nó giống cái vòng màu vàng, nếu ai có từ nào khác để gọi thì nói để ta sửa)
Mọi người đều ngừng thở, mở to hai mắt nhìn hai người đứng giữa sân. Trên tay Dương Quá là Thu Thủy Kiếm, chậm rãi bước tới đối diện Kim Luân Pháp Vương, không chờ đối phương phản ứng, “xuy” một tiếng, tay run lên, trường kiếm lập tức bay ra khỏi vỏ, ngân quang khiến mắt mọi người sinh đau.
Kim Luân Pháp Vương không cho y ra tay, để mất tiên cơ. Nhưng tiên cơ không có nghĩa là thượng thế, Dương Quá đâm một kiếm tới, hắn giơ kim luân lên đỡ, hai vật chạm vào nhau, đều là binh khí loại cứng, lập tức “đinh —” một tiếng chói tai, xẹt ra một tia lửa.
Dương Quá bị chấn đến tay đau, cũng may y phản ứng kịp lúc, nắm chặt Thu Thủy Kiếm, nhưng vết thương nơi bàn tay vẫn chưa kịp lành bắt đầu nứt rộng rồi chảy máu, màu sắc đỏ tươi từng giọt nhỏ xuống mặt đất, lẫn trong đêm tối càng thêm phần quỷ dị.
Thiệu Đường ngoài sốt ruột thì cũng không còn biện pháp nào. Mình căn bản không thể giúp đỡ Dương Quá. Tình hình như vậy, không cần nói là mười chiêu, cho dù chỉ năm chiêu, sinh mệnh của Dương Quá cũng sẽ có nguy hiểm. Kim Luân Pháp Vương một khi hạ thủ sẽ không lưu tình, nếu Dương Quá không địch lại, hắn chắc chắn sẽ hạ sát thủ, lấy đi tính mạng Dương Quá.
Thiệu Đường nhíu mày, muốn đánh bại Kim Luân Pháp Vương, chỉ cần Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ song kiếm hợp bích là được. Hắn nghiêng đầu nhìn Tiểu Long Nữ bên cạnh, nàng thực bình tĩnh, mắt hạnh không chuyển nhìn chằm chằm Dương Quá.
“Long cô nương.” Thiệu Đường mở miệng: “Ngươi… ngươi không giúp Dương Quá sao? Y sắp đánh không lại rồi.”
Tiểu Long Nữ nhìn thoáng qua Thiệu Đường, con ngươi đạm mạc khiến Thiệu Đường phát run.
Lắc đầu, Tiểu Long Nữ chậm rãi nói, “Ta cùng Quá nhi có liên thủ cũng đánh không lại hắn.”
“Nhưng, Dương Quá sẽ gặp nguy hiểm…”
Thiệu Đường còn chưa nói xong, Tiểu Long Nữ lại nói: “Đúng thế, Quá nhi gặp nguy hiểm.” Nói xong nhìn về phía Dương Quá, tình huống của y xác thật không ổn, rất nguy hiểm, có thể đi dạo đến quỷ môn quan, “Nhưng, không sao. Quá nhi đi đâu, ta sẽ theo đó. Nếu y chết, ta cũng sẽ theo y.”
Thiệu Đường trợn trắng mắt, thật sự bị nàng làm tức chết, “Long cô nương, ngươi không thử thì sao biết có đánh lại hay không?”
“Võ công của Quá nhi là do ta dạy, ta rất rõ năng lực của y. Chúng ta đánh không lại hắn.” Tiểu Long Nữ vẫn không nhanh không chậm nói.
Thiệu Đường sắp bạo phát, cái môn phái tiêu cực kinh điển này, chẳng lẽ theo tôn chỉ “Tôn sùng tử vong, bôi nhọ sinh mệnh?” trong truyền thuyết ư?
“Long cô nương! Ta có biện pháp.” Thiệu Đường lại nói: “Ngươi và Dương Quá cùng đối kháng với Kim Luân Pháp Vương, ngươi sử dụng Ngọc Nữ kiếm pháp, để y sử dụng Toàn Chân kiếm pháp.”
Tiểu Long Nữ liếc nhìn hắn, “Ta vì sao phải nghe theo ngươi? Nếu không thắng thì thế nào?”
Thiệu Đường nhíu mày, “Không thắng không phải rất hợp với tâm ý của ngươi hay sao, cùng chết dưới tay Kim Luân Pháp Vương, cùng nhau bước đến Hoàng Tuyền, không bao giờ rời xa đối phương nữa!”
“Đúng.” Tiểu Long Nữ nghe vậy gật đầu, “Ngươi nói có đạo lý.” Vừa dứt lời, bạch ảnh nhoáng lên, Tiểu Long Nữ thả người, phi đến bên cạnh Dương Quá, trên tay là trường kiếm tiện tay lấy của người lúc nãy đứng bên cạnh.
>>Hết chương