Phá Vỡ Truyền Thuyết

chương 52: vây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kim Luân Pháp Vương?!”

Thanh âm của Dương Quá đúng lúc kéo suy nghĩ của Thiệu Đường trở lại, con ngựa chậm rãi bước về phía trước, cách đó không xa có mấy bóng người đang chuyển động lên xuống, một mình Kim Luân Pháp Vương bị vây ở giữa, chung quanh là một đoàn người Hoàng Dung, có hơn sáu người.

Dương Quá khó hiểu, không biết Hoàng Dung ở đâu mời tới hai cứu binh, nhưng nhìn thân thủ, hai người kia cũng không thể gọi là cao thủ, võ công chỉ có thể xem là bình thường. Sáu người cùng hợp lại vây công Kim Luân Pháp Vương, lại không chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại còn bị đối phương chiếm ưu thế.

“Là Lục Vô Song và Trình Anh.” Thiệu Đường liếc mắt một cái đã nhìn ra hai người kia là ai, một người bạch y một người thanh y, không phải Lục Vô Song và Trình Anh thì còn ai vào đây? Vì thế cười nói với Dương Quá.

“Nga?” Dương Quá cẩn thận quan sát, quả nhiên đúng vậy, chân bạch y nhân kia hơi khập khiễng, đúng là nữ tử mà mình đã cứu lúc trước, hình như tên Lục Vô Song, “Vẫn là Thiệu Đường thông minh.”

“Vuốt mông ngựa.” Thiệu Đường ném cho y một ánh mắt xem thường, thấy Dương Quá không có ý xuống ngựa, nói: “Ngươi không đến hỗ trợ sao?”

“Ngươi muốn hỗ trợ?” Dương Quá hỏi lại, “Theo ta, sáu người bọn họ chỉ có thể duy trì hai nén hương.”

Thiệu Đường bĩu môi, “Ngươi tên này thật hư hỏng, muốn chờ đến lúc bọn họ kiệt sức sao? Đáng tiếc, bây giờ Hoàng Dung có thai, đợi đến khi sáu người đó đánh mệt mỏi thì thực lực của Kim Luân Pháp Vương vẫn như thường. Lấy một mình ngươi đối phó với Kim Luân Pháp Vương, rất nguy hiểm. Không bằng hiện tại giúp họ một lần, với thực lực của bảy người, miễn cưỡng có thể thắng, dù sao cũng là mười bốn tay!”

“Cũng đúng!” Dương Quá vươn tay điểm nhẹ lên chóp mũi người trong lòng, cười nói, “Nghe Thiệu Đường là đúng nhất. Vậy ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta.”

Lời vừa dứt, hai chân Dương Quá đã mượn lực, thả người nhảy xuống ngựa, xoay thân, đáp xuống mặt đất. Thiệu Đường nắm dây cương ngồi trên lưng ngựa, nghe thế gật đầu, nhìn Dương Quá lắc mình, như quỷ mị mà gia nhập vòng chiến.

Bảy người đang khổ chiến bỗng có một thân ảnh tiến vào, không khỏi cả kinh, sau khi thấy rõ người đến, quả nhiên biểu tình không giống nhau.

“Quá nhi!”

“Chàng ngốc!”

Hoàng Dung nhất thời cao hứng, nàng vốn tưởng rằng mấy người các nàng sẽ thua, nhưng thấy Dương Quá đến đúng lúc thì thật cao hứng, có Dương Quá hỗ trợ, trận chiến này thắng bại ra sao còn phải xem lại!

Lục Vô Song cũng cao hứng, sau lần chia tay kia nàng đã thật lâu không gặp Dương Quá, không biết vì sao, nàng luôn nhớ đến người này, luôn nghĩ khi nào mới có thể gặp lại y. Lục Vô Song trăm triệu lần cũng không ngờ có thể gặp lại Dương Quá dưới tình huống này, hiện tại Dương Quá vận một thân bạch y, đúng là y phục mà Quách Tĩnh chuẩn bị sau Anh Hùng Đại Hội, thật vừa người, thể hiện hết vẻ anh tuấn tiêu sái của y, càng thêm tuấn lãng.

Quách Phù cũng nhíu mày, nàng vẫn còn ghi hận Dương Quá, nàng đường đường là Quách gia đại tiểu thư, lại bị một tên nhà quê từ chối, cự tuyệt nàng trước mặt thiên hạ hào kiệt! Khẩu khí này bất luận thế nào nàng cũng nuốt không trôi.

Dương Quá khẽ gật đầu với mọi người, trên tay không có binh khí, chỉ đành sử dụng phương thức thiên la địa võng, đến gần đọ sức với Kim Luân Pháp Vương. Mấy người còn lại cũng tập trung tinh thần, múa kiếm vây công.

Ngay lập tức Kim Luân Pháp Vương rơi vào thế bị động, vốn là bộ dáng công thủ tự nhiên, lúc này phải liên tục lùi về sau, bảo hộ thân thể, có chút chật vật. Buồn bực hô to, “Các ngươi là đồ Hán nhân man tử, chỉ biết lấy nhiều khi ít sao? Một mình ta sao có thể chống lại bảy người các ngươi! Thắng như vậy cũng không quang vinh!”

“Ngươi…” Quách Phù tức giận, nhíu mày, vừa muốn mở miệng mắng hắn, đã nghe một thanh âm vang lên: “Dương Quá nhanh một chút! Có người đến đây!”

Người nói ra những lời này không cần nghi ngờ chính là Thiệu Đường, hắn ngồi trên lưng ngựa quan sát mọi người hợp lực đối phó Kim Luân Pháp Vương, bỗng nghe thấy ở xa xa có một trận tiếng vó ngựa “đát đát”, tựa hồ là một đoàn người, nhân số không ít. Quay đầu nhìn lại, đúng là một đoàn Mông Cổ võ sĩ đang chạy như bay qua hướng này.

“Nguy rồi!” Hoàng Dung cả kinh, con ngươi chuyển một vòng, nói: “Chúng ta vào rừng!” Dứt lời, lui ra sau mấy bước, cách mọi người không xa là một khu rừng, nơi đó nhiều cây cối rậm rạp, cưỡi ngựa không dễ dàng.

“Được!” Mọi người nhanh chóng đáp ứng, thu kiếm chạy về phía khu rừng. Dương Quá phản ứng cực nhanh, nhưng lại không chạy vào rừng, đầu tiên nhảy xa mấy trượng, vươn tay bắt lấy cánh tay Thiệu Đường, quát một tiếng “Đi!” ôm lấy eo hắn, thi triển khinh công bay vào khu rừng.

Thiệu Đường chỉ cảm thấy một trận choáng váng, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì đã bị Dương Quá ôm vào rừng. Khinh công của Dương Quá có thể gọi là tuyệt thế vô song, tuy mang theo một người nên động tác chậm chút, nhưng chỉ vài bước đã đuổi kịp Hoàng Dung đang bay đầu tiên.

Hoàng Dung không thể không kinh ngạc, nàng chưa bao giờ biết khinh công của Dương Quá lại cao như vậy, mặc dù lúc ở Võ Lâm Đại Hội có thấy qua khinh công của y, nhưng chỉ là một chút, mà không hoàn toàn triển lộ khinh công. Lúc này thấy được thực lực thật sự của Dương Quá, không khỏi cả kinh, khinh công như vậy, chỉ sợ trên đời này không ai địch nổi.

Hiện tại Thiệu Đường không có thời gian cảm thán khinh công tuyệt đỉnh của Dương Quá, hắn chỉ cảm thấy đầu rất choáng, cảnh vật trước mắt lùi nhanh về phía sau, loạn thành một mảnh, may là hôm qua ăn tối rất ít, thức ăn đã bị tiêu hóa gần hết, nếu không chắc chắn sẽ nôn ra. Mình vốn bị say xe, cảm giác lúc này giống như ngồi xe chạy lên núi vậy!

“Trình Anh! Chúng ta ở đây bày trận!” Hoàng Dung đột nhiên nói, cứ chạy như vậy cũng không có biện pháp.

“Được!” Người tên Trình Anh đúng là nữ tử thanh y đi cùng với Lục Vô Song, nàng vừa nghe Hoàng Dung lên tiếng đã vội vàng đáp ứng.

“Mọi người đi nâng mấy tảng đá!” Hoàng Dung lại mở miệng. Một đám người tuy không hiểu, nhưng vẫn nâng những tảng đá to nhỏ đến.

Đầu óc Thiệu Đường choáng váng, thân thể như nhũn ra, Dương Quá vừa thả lỏng tay, không có chỗ tựa vào, thiếu chút nữa hắn đã ngã sấp xuống, cũng may Dương Quá nhanh tay đỡ lại hắn.

Dương Quá ôm chặt vai Thiệu Đường, nâng hắn lên, sắc mặt đối phương tái nhợt, không khỏi lo lắng hỏi: “Thiệu Đường, ngươi sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

“Ta choáng váng.” Thiệu Đường khó chịu muốn nôn, tựa lên người Dương Quá, giống như bị rút hết sức lực, mềm nhũn.

“Các ngươi có thể hỗ trợ hay không vậy!” Quách Phù nâng tảng đá lớn, nhìn thấy hai người Dương Quá và Thiệu Đường đang ôm nhau mà không đi nâng đá, Dương Quá lại dùng ôn ngôn nhuyễn ngữ quan tâm Thiệu Đường, lập tức sinh khí, căm giận nói.

Mắt phượng của Dương Quá nhíu lại, híp mắt nhìn Quách Phù, con ngươi màu đen lộ ra sát khí thản nhiên, không khỏi dọa Quách Phù nhảy dựng, lập tức không dám lên tiếng nữa.

Thiệu Đường nhìn nhìn mấy người đang nâng đá, đẩy đẩy Dương Quá nói: “Ta không sao, ngươi cũng đi đi. Phải tìm tảng đá lớn, nhỏ không thể bày trận được.”

“Được.” Tuy Dương Quá lo lắng cho Thiệu Đường, nhưng cũng nghe lời phân phó của hắn, đỡ Thiệu Đường tựa vào một thân cây, tự mình bay đi nâng tảng đá lớn.

Lúc này, bỗng nghe được từng đợt âm thanh, một đám Mông Cổ võ sĩ đã đuổi đến, dẫn đầu là hai người Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba, Kim Luân Pháp Vương chậm rãi bước phía sau.

Hoàng Dung thấy sốt ruột, nhưng vẫn bình tĩnh chỉ điểm mọi người nơi đặt những tảng đá, dùng những tảng đá lớn và cây cối làm lá chắn, ấn theo nguyên lý của ngũ hành bát quái mà bày trận. Tảng đá lớn và cây cối vây tám người ở giữa, chặn đám Mông Cổ võ sĩ bên ngoài, trong nhất thời không thể bước vào.

Dương Quá thấy những người đó nhất thời không vào được, mọi người tạm thời không có nguy hiểm, vội vàng ôm Thiệu Đường đang tựa lên thân cây vào lòng mình, tay nhẹ nhàng vuốt lưng hắn hỏi: “Thiệu Đường, hiện tại thế nào?”

“Tốt hơn nhiều. Lần sau ngươi vẫn là đừng mang ta chạy, nửa cái mạng cũng bị ngươi làm hư mất.” Gương mặt Thiệu Đường đã khôi phục chút huyết sắc, không khỏi oán giận. Bởi vì hắn say xe có chút nghiêm trọng, nên lúc ở hiện đại ghét nhất là ngồi xe. Nếu ra khỏi nhà, tuyệt đối sẽ tự mình lái xe, nhưng vậy có thể phân tán lực chú ý đi một chút.

“Hừ! Như vậy cũng bị choáng! Thật hoài nghi ngươi không phải nam nhân, một chút võ công còn không biết, căn bản là phế vật!” Quách Phù nghe thấy lời nói của Thiệu Đường, trong lòng sinh khí, nàng sinh khí Dương Quá luôn đặc biệt đối tốt với Thiệu Đường.

“Phù nhi!…” Hoàng Dung chặn lại lời nàng, lời của Phù nhi quá khó nghe, tính tình Quá nhi lại quật cường, lần này chắc chắn sẽ chọc giận y.

Quả nhiên, Hoàng Dung còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng “Ba” vang lên, Dương Quá nâng tay hung hăng tát Quách Phù một cái.

Gương mặt trắng nõn của Quách Phù lập tức hiện rõ năm dấu tay màu đỏ. Một cái tát này đánh đến nàng choáng váng, Quách Phù kinh ngạc đứng đó, không thể phản ứng lại.

Thiệu Đường giật mình, tuy hắn cũng rất tức giận, nhưng không ngờ mình còn chưa nói gì thì Dương Quá đã đáp lại như vậy.

Dương Quá mỉm cười, nụ cười chứa mười phần tà khí, một bàn tay vẫn như cũ nắm tay Thiệu Đường, chậm rãi nói: “Nếu là phế vật thì Quách tiểu thư cũng không hơn gì đâu. Có bản lĩnh thì tại sao ngay cả một chiêu của Dương Quá cũng không tiếp được?”

Lúc này Quách Phù mới tỉnh táo lại, nâng tay che má mình, chỉ cảm thấy nó rất sưng đỏ, cũng rất đau đớn. Một cái tát này quá tàn nhẫn, răng của nàng gần như đều rơi xuống, trong khoang miệng có thể cảm nhận được hương vị rỉ sắt nhàn nhạt, ngọt ngọt, lại có chút tanh.

Năm ngón tay vẫn đang hằn sâu trên mặt Quách Phù, sưng đỏ rất khủng khiếp, đôi mắt lập tức bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, trong một khắc nước mắt rơi xuống, nàng hung hăng trừng Dương Quá, dường như không thể tin được, kêu lên: “Ngươi, ngươi dám đánh ta?!”

“Ha ha.” Dương Quá cười khẽ, tiếng cười khiến người khác có loại lỗi giác biếng nhác, nói: “Ta cũng không phải lần đầu tiên đánh ngươi, có gì không dám?”

“Ngươi!…” Quách Phù chán nản, đã sớm khóc đến lê hoa đái vũ. Hoàng Dung bên cạnh cũng không tức giận, nàng trăm triệu lần không ngờ Dương Quá sẽ ra tay độc ác như vậy, nhưng mình lại không thể nói câu nào, cũng như lần trước, đều là Phù nhi sai trước, mình không tìm được một lí do nào để thiên vị Phù nhi.

“Chúng ta đi, Thiệu Đường.” Dương Quá giữ chặt tay Thiệu đường, đi ra ngoài trận.

Thiệu Đường sửng sốt, không ngờ y lại làm vậy. Vẫn là Lục Vô Song bước lên, ngăn cản đường đi của Dương Quá, nói: “Chàng ngốc, ngươi thật sự rất ngốc! Các ngươi cứ ra ngoài như vậy không phải muốn tự tử hay sao?”

“Không nhọc Lục cô nương quan tâm.” Dương Quá còn đang tức giận, khẩu khí đương nhiên nặng một chút, “Dương Quá tuy vô năng, đánh không lại một đám người Kim Luân Pháp Vương, nhưng muốn dẫn Thiệu Đường an toàn trở ra, bổn sự này đương nhiên vẫn làm được.”

“Dương Quá, sao ngươi có thể như vậy!” Võ Tu Văn vừa nghe đã nổi giận. Bọn họ đều đã thấy qua võ công của Dương Quá, nghĩ rằng lời của Dương Quá thật không phải giả, hai người bọn họ dựa vào võ công của Dương Quá muốn an toàn trở ra cũng không phải việc khó, nhưng những người còn lại thì rất khó khăn.

“Dương thiếu hiệp chớ sinh khí.” Trình Anh mở miệng tiến lên, khẩu khí thật ôn hòa. Nàng vẫn còn đeo mặt nạ, nhìn không ra dung mạo, bộ dáng thực quỷ dị, “Quách cô nương không hiểu chuyện, mong Dương thiếu hiệp bao dung hơn. Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta không thể nội loạn.”

“Ta…”

Dương Quá vừa mở miệng, cảm thấy tay bị Thiệu Đường kéo một chút, đã bị Thiệu Đường cướp lời, cười nói: “Cô nương người ta cũng đã gọi ngươi là thiếu hiệp, nếu không nể tình chẳng phải là không biết tốt xấu hay sao.”

Dương Quá nhíu mày, Thiệu Đường tiếp tục cười nói: “Huống chi miệng sinh trưởng trên người kẻ khác, nàng muốn nói cái gì, chúng ta đương nhiên không quản được, cứ không nghe là tốt rồi. Ngươi đừng sinh khí, sẽ mau già đi.”

Thiệu Đường cười hi hi nói, vỗ vỗ lưng Dương Quá giúp y thuận khí. Hắn biết Dương Quá không muốn nghe người khác mắng chửi mình, mình không biết võ công cần người khác bảo hộ. Nhưng đồng thời, Thiệu Đường cũng hy vọng mình có thể bảo hộ Dương Quá. Tính tình của Dương Quá, rất nhiều người đều biết, là một người ân oán rõ ràng và cũng rất cứng đầu, đa số mọi người đều gọi y một chữ “cuồng”, chuyện này một chút cũng không giả. Nhưng chính vì chữ “cuồng” này, y bị nhiều người hiểu lầm, bị nhiều người bài xích, tựa như Hoàng Dung trước mắt. Hoàng Dung không thích Dương Quá, đại đa số nguyên nhân là bởi vì nàng biết phụ thân Dương Khang của Dương Quá là một tiểu nhân nhận giặc làm cha, mà một nguyên nhân khác là bởi vì tính cách của Dương Quá.

Thiệu Đường biết Hoàng Dung vốn không thích Dương Quá, Dương Quá lại vì chuyện của mình mà trở mặt với mọi người, nàng sẽ càng không có hảo cảm với y. Hắn cũng không hy vọng mọi người hiểu lầm Dương Quá, càng không hy vọng nguyên nhân gây ra hiểu lầm này lại là mình.

Dương Quá nhìn nụ cười của Thiệu Đường, ý của hắn y đã biết được khoảng tám phần, có chút bất đắc dĩ, nói: “Ngươi thật sự muốn lưu lại?… Thật ra, không cần vì suy nghĩ cho ta mà ủy khuất bản thân.”

“Đâu có!” Thiệu Đường lập tức phản bác, “Ta mới không có.”

“Dương thiếu hiệp đồng ý lưu lại.” Trình Anh vội tiếp lời, “Như vậy thật tốt quá.”

Hoàng Dung vẫn không nói gì, lúc này mới lên tiếng, “Chúng ta cứ ở đây ngồi chờ chết cũng không phải biện pháp, phải nghĩ biện pháp khác.”

“Nương.” Quách Phù nói: “Trận pháp của ngươi xảo diệu như vậy, sao bọn chúng có thể tiến vào, chúng ta cứ ở đây chờ, bọn chúng mệt mỏi sẽ tự trở về.”

“Không nhất định.” Thiệu Đường nói: “Kim Luân Pháp Vương tuy là người Mông Cổ, nhưng am hiểu ngũ hành bát quái, trận pháp này tuy xảo diệu, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu.”

“Vậy ngươi nói phải làm sao?” Lục Vô Song không có hảo cảm với Thiệu Đường, lại nghe thấy những lời khiến người nản lòng này, không khỏi hét to.

>>Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio