Từ nhỏ Thiệu Đường đã là đại thiếu gia, đương nhiên không biết chăm sóc người khác, luống cuống tay chân đút cháo cho Dương Quá. Thật ra Dương Quá đã không còn chuyện gì đáng lo, chỉ là chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng y cũng rất vui vẻ hưởng thụ chăm sóc của Thiệu Đường, thành thành thật thật nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường, để hắn đút mình ăn.
“Thiệu Đường, Quách bá mẫu các nàng thế nào?” Dương Quá không ngờ sẽ gặp lại Lục Vô Song và Trình Anh, thực ngoài ý muốn, bỗng nhớ đến một đám người Hoàng Dung, không biết có thoát khỏi Kim Luân Pháp Vương và Mông Cổ võ sĩ không, liền mở miệng hỏi.
“Không biết.” Thiệu Đường lắc đầu, nâng thìa lên cẩn thận thổi, rồi đưa đến bên miệng Dương Quá, nói: “Nghe Trình cô nương nói không gặp các nàng, hình như đã quay về Lục gia trang rồi.”
“Không có việc gì là tốt.” Dương Quá gật đầu.
“Bọn họ không quan tâm ngươi, ngươi còn nhớ đến họ sao?” Thiệu Đường bĩu môi, vẫn thấy Lục Vô Song và Trình Anh có lương tâm hơn một chút, biết trở lại giúp đỡ.
Dương Quá nghe ra Thiệu Đường đang oán giận, không khỏi nâng tay sờ sờ đầu hắn nói: “Thật ra không có gì… lúc nhỏ Quách bá mẫu đối xử với ta không tệ, ít nhất nàng nguyện dạy ta một số chuyện. Hơn nữa Quách bá bá đối với ta cũng rất tốt…”
Tiếp tục bĩu môi, Thiệu Đường nói: “Người khác tốt với ngươi, ngươi đều nhớ rõ ràng.”
“Không có cách khác.” Dương Quá nhún vai, xòe tay nói: “Bởi vì chuyện ta ghét có rất nhiều, muốn nhớ kỹ cũng khó. Huống chi… không phải ngươi từng nói, đoàn người Kim Luân Pháp Vương muốn bắt Quách bá mẫu để uy hiếp Quách bá bá sao. Hiện tại Quách bá bá giúp thủ thành, nếu bị Kim Luân Pháp Vương áp chế sẽ rất khó xử…”
“Biết rồi biết rồi.” Thiệu Đường bất đắc dĩ, “Con người ngươi miệng mạnh tâm nhuyễn, một bộ dáng không thèm để ý, nhưng luôn luôn suy nghĩ cho người khác.” Nói xong lấy tay chọt chọt ngực Dương Quá, nói: “Điểm này cũng không giống với bộ dáng khinh cuồng bên ngoài.”
Dương Quá không nói gì, chỉ mỉm cười, ai cũng đánh giá mình là “cuồng ngạo không biết kiềm chế”… mình từ nhỏ đã như vậy, khiến người ta có cảm giác cuồng ngạo như vậy. Nhưng nói trở lại, mình có phải “cuồng” hay không… nói đến cùng vẫn là thế… nhưng thật sự có phải nó là “cuồng” của phóng khoáng? Dường như ngay cả mình cũng không biết… tính cách “khinh cuồng” đó như một tầng hơi nước mỏng, chỉ cần xuyên thấu qua nó sẽ nhìn thấy một hình dạng khác biệt hoặc nhiều hoặc ít của mình…
“No chưa?” Thiệu Đường giơ cái chén đã trống không trong tay hỏi.
“Ân.” Gật đầu, Dương Quá vỗ vỗ bụng, lập tức vươn vai, hai tay nhẹ nhàng mượn lực, nhảy xuống giường, “No rồi. Có phải Thiệu Đường vẫn chưa ăn hay không, chỉ lo cho ta, bây giờ ta cùng ngươi đi ăn được không?”
Không đợi Thiệu Đường phản đối, Dương Quá đã một tay đoạt đi cái chén trong tay Thiệu Đường, một tay giữ chặt hắn, tiếp tục: “Sau khi ăn xong khỏe hơn nhiều, ta đã ngủ mấy ngày, hẳn nên xuống giường hoạt động một chút, nếu không khí huyết sẽ không thông, đúng lúc đi cùng ngươi.” Nói xong mạnh mẽ kéo Thiệu Đường ra khỏi phòng.
Thiệu Đường không thể không đồng ý, nhưng thấy đối phương dường như không còn gì đáng ngại, mới cùng y đi ra ngoài. Hai người ra khỏi phòng, bên cạnh là một tiểu thính, cũng được bài trí bằng trúc.
“Di? Dương thiếu hiệp, Thiệu công tử? Các ngươi muốn đi đâu? Dương thiếu hiệp vừa tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều thì tốt hơn.” Trình Anh rẽ vào tiểu thính, trông thấy hai người Dương Quá và Thiệu Đường thì hỏi.
“Trình cô nương.” Dương Quá gật đầu có lệ với nàng, nói: “Ta đã khỏe rồi, muốn bồi Thiệu Đường ăn.”
“Thiệu công tử vẫn chưa dùng cơm, vậy đúng lúc, chúng ta cũng ăn, sư tỷ làm phiền nửa ngày nói không nên lấy bàn ra ngoài, chúng ta vừa muốn vào bếp bưng thức ăn, các ngươi hãy ra ngoài chờ trước, rất nhanh sẽ có.”
“Cũng tốt, Thiệu Đường, chúng ta ra ngoài chờ.” Dương Quá gật đầu đáp, thuận tiện đưa cái chén trong tay cho Trình Anh nhờ nàng lấy vào bếp, rồi cùng Thiệu Đường đi ra ngoài.
Còn chưa bước ra cửa, đã nghe thấy thanh âm của cô Ngốc: “Gia gia, cố Ngốc đói bụng, sao còn chưa có cơm ăn.”
“Cô Ngốc chờ một lát, rất nhanh sẽ có.” Lục Vô Song trấn an. Hoàng Dược Sư bên cạnh ngoảnh mặt làm ngơ, tự giúp mình châm một chén trà thơm, cầm lên nhấp một ngụm. Còn Lí Mạc Sầu ngồi cách bọn họ rất xa, trên một tảng đá bên dòng suối, nhắm mắt ngồi, bộ dáng không quan tâm đến chuyện bên này.
“Dương tiểu huynh đệ.” Hoàng Dược Sư quét mắt đã nhìn thấy Dương Quá và Thiệu Đường đang đứng ở cửa, nói một câu chào.
“Hoàng tiền bối.”
“Di?! Chàng ngốc sao lại ra đây, sao không nằm trên giường nghỉ ngơi? Như vậy thương sẽ không thể khỏi hẳn.” Không chờ Dương Quá nói, Lục Vô Song bên cạnh đã nhanh chóng đứng lên, nói xen vào.
“Vô phương.” Dương Quá thản nhiên trả lời, “Ta nằm có chút mệt, nên muốn cùng Thiệu Đường ra ngoài hoạt động một chút.”
“Vậy… A!” Lục Vô Song vui vẻ: “Ta đây đi nói với biểu tỷ bảo nàng lấy thêm một bộ chén đũa ra.” Nói xong vội vàng chạy vào tiểu trúc ốc.
Thiệu Đường cũng tìm thêm một cái ghế trúc, Dương Quá liền kéo hắn ngồi bên cạnh mình.
Cô Ngốc một tay cầm hai chiếc đũa, vốn đang gõ gõ lên chén, nhìn thấy hai người Dương Quá đến, không khỏi rụt rụt cổ, miệng cũng lập tức ngậm lại.
Dương Quá nhìn rõ tất cả, y không hiểu vì sao cô Ngốc lại sợ mình, nhưng không mở miệng hỏi, có lẽ Thiệu Đường không muốn cho y biết là có nguyên nhân, y cũng là một người kiên nhẫn, y có thể chờ. Vì thế y vờ như không phát hiện, lấy hai chén trà rồi châm trà vào cho mình và Thiệu Đường.
“Thiệu Đường, uống một chút, trà này rất thơm.” Dương Quá nâng chén trà của mình lên nhấp một ngụm, thấy Thiệu Đường không uống, liền cầm chén của hắn lên, đưa qua đó đút hắn uống.”
Thiệu Đường không lay chuyển được y, đành uống một ngụm trà Dương Quá đưa đến bên miệng, lúc này đối phương mới vừa lòng. Hoàng Dược Sư đối diện cũng nâng trà uống, mắt dường như không có nhìn họ, nhưng độ cong như có như không nơi khóe miệng có vẻ rất rõ ràng.
Dương Quá vui vẻ, lại châm đầy chén trà, thuận tiện giúp Hoàng Dược Sư châm đầy. Hoàng Dược Sư mỉm cười, đánh giá Thiệu Đường, nói: “Thiệu tiểu huynh đệ dường như không biết võ công.”
“Đúng, ta không có luyện…” Thiệu Đường thành thật trả lời, Dương Quá không chờ hắn nói xong, con ngươi chuyển động, cướp lời: “Những lời này của Hoàng tiền bối là ý gì? Không phải muốn truyền thụ võ công cho Thiệu Đường chứ?”
Hoàng Dược Sư cười, “Ta chỉ tò mò thôi, Thiệu tiểu huynh đệ không biết võ công, nhưng lại không giống những bá tánh bình thường, nói là thư sinh cũng không hoàn toàn giống, nói là một thiếu gia ăn chơi trác táng cũng không phải, nên… hiện tại Thiệu tiểu huynh đệ muốn học võ thì hơi trễ. Thông thường võ công đều phải học từ nhỏ, như vậy kinh mạch trên người mới được đả thông.”
“Vậy…” Bản thân Dương Quá là một người luyện võ, đương nhiên biết việc này, lúc mình bái nhập Cổ Mộ phái là mười bốn mười lăm tuổi, độ tuổi cuối cùng của luyện võ, theo lý thuyết cũng có hơi trễ, nhưng may mà Cổ Mộ có Hàn Băng sàng, mỗi đêm ngủ trên Hàn Băng sàng đã là tu luyện võ công, cứ như vậy, có khuyết có bù, hơn nữa mình vốn có võ công cơ bản, cũng rất chăm chỉ luyện võ, nên đến nay, võ công của mình vẫn chưa có gì trở ngại. Nhưng Thiệu Đường lại hoàn toàn không biết võ công cơ bản nào, hai mươi tuổi mới bắt đầu học, đúng là có hơi trễ…
Thiệu Đường thấy vẻ mặt ảm đạm của Dương Quá, không khỏi thản nhiên cười, thật ra mình cũng nên học một ít võ công, vậy mới bảo vệ được bản thân. Trước kia, Thiệu Đường không quá muốn học võ, dù sao mình không phải người ở đây, không nằm trong câu chuyện của Thần Điêu Hiệp Lữ, có lẽ một ngày nào đó mình có thể trở về. Nhưng bây giờ, hắn bỗng nhiên muốn luyện võ, không thể cứ mãi để Dương Quá bảo vệ mình đúng không?
Thiệu Đường cười nói: “Hoàng tiền bối đã nói võ công phải tập luyện từ nhỏ, vậy nếu không phải như vậy thì sao?”
“Không phải như vậy… thì tất nhiên sẽ học loại khác.” Hoàng Dược Sư lại nhấp một ngụm trà.
Thiệu Đường cười, “Kia… Hoàng tiền bối có thể dạy ta không?”
“Nga?” Hoàng Dược Sư nói: “Nói vậy, loại võ công khác này, ta biết sao?”
Thiệu Đường khẽ gật đầu. Hoàng Dược Sư đặt lại chén trà lên bàn, nói: “Lí do.” Nói xong liếc mắt nhìn Thiệu Đường đối diện mình, “Cho ta một lí do để dạy ngươi.”
Thiệu Đường chỉ chỉ Dương Quá nói: “Lí do rất đơn giản, là vì Dương Quá đã cứu nữ nhi và tôn nữ của ngươi.”
“Nhưng ta cũng cứu Dương Quá và ngươi.”
Thiệu Đường bĩu môi, “Nhưng trong bụng Hoàng bang chủ còn một thai nhi, xem như là ba mạng người.”
Hoàng Dược Sư trầm mặc một lát, không khỏi “ha ha” cười, “Tiểu oa nhi ngươi thật thông minh, nhưng, ta có loại võ công nào mà ngươi muốn học?”
“Bích Hải Triều Sinh khúc!”
“Nga?” Hoàng Dược Sư ngẩn người, ngay cả Dương Quá cũng ngẩn người. Dương Quá đã từng nghe nói đến thủ khúc này, đó là khi còn nhỏ sống trên đảo Quách bá mẫu đã từng nhắc đến. Quách bá mẫu từng nói, Hoàng Dược Sư cũng tinh thông âm luật, khúc Bích Hải Triều Sinh kia không phải thủ khúc bình thường, đó là một loại võ công lợi hại, dường như có thể nhiễu loạn nội tức của người nghe.
Thiệu Đường nói: “Âm luật thì ta có chút hiểu biết, nên học cái này hẳn không có vấn đề.”
Hoàng Dược Sư không khỏi lắc đầu: “Diễn tấu Bích Hải Triều Sinh khúc cần nội lực, nội công càng cao mới càng dễ nhiễu loạn nội tức của địch nhân.”
“Chuyện này ta đã nghĩ qua.” Thiệu Đường nói, “Chỉ là địch nhân và địch nhân cũng khác nhau. Nếu là địch nhân bình thường thì sao…” Thiệu Đường nghĩ nghĩ, nhìn thấy Lục Vô Song đang bưng chén đũa ra, tiếp lời: “Tựa như loại thân thủ như Lục cô nương.”
Hoàng Dược Sư giương mắt nhìn Lục Vô Song, nói: “Nếu loại địch nhân này, hẳn là không có vấn đề.”
“Vậy là được rồi!”
Hoàng Dược Sư không khỏi buồn cười, “Tiểu oa nhi ngươi sao lại chắc chắn rằng ta sẽ dạy ngươi?”
Không chờ Thiệu Đường nói chuyện, Dương Quá bên cạnh đã lên tiếng, “Hoàng tiền bối…”
Hoàng Dược Sư càng cảm thấy buồn cười, nâng tay chặn lại lời Dương Quá, nhìn hai người một lát, rồi lấy một cây sáo ngọc bên hông ra, đặt lên bàn nói: “Được, ta rất thích tính tình của Dương tiểu huynh đệ, đây xem như lễ vật gặp mặt của ta cũng tốt.”
Dương Quá vừa nghe thì thấy rất vui, nhanh chóng nói cảm tạ. Hoàng Dược Sư tiếp lời: “Còn nữa, nếu hai ngươi muốn ở bên nhau, đương nhiên sẽ chịu không ít đau khổ, dù võ công của Dương tiểu huynh đệ cao, nhưng bảo vệ hai người vẫn có chút khó khăn. Nếu Thiệu tiểu huynh đệ thật sự có thể học được khúc Bích Hải Triều Sinh này của ta, có lẽ con đường sau này sẽ bằng phẳng đôi chút. Ít nhất trên phương diện võ công không bị người áp chế.”
“…?!…” Thiệu Đường vốn đang vui vẻ, cầm sáo ngọc trong tay, cảm giác lành lạnh, vừa định nói lời cảm tạ, bỗng nghe thấy lời nói tiếp theo của Hoàng Dược Sư… Thiệu Đường lập tức đầu đầy hắc tuyến, tại sao người nọ lại biết chuyện của mình và Dương Quá?
Khóe miệng Thiệu Đường co rút, liếc mắt nhìn Dương Quá bên cạnh. Dương Quá đương nhiên rất cao hứng, khóe miệng nhếch cao, gương mặt cười như trẻ con.
“Vậy được rồi, chốc lát ta sẽ viết ra khúc phổ của Bích Hải Triều Sinh khúc, các ngươi đến lấy là được.”
“Đa tạ Hoàng tiền bối.” Thiệu Đường nói.
“Chàng ngốc, cười cái gì? Bộ dáng cao hứng như vậy?” Lục Vô Song và Trình Anh bưng thức ăn đến, đương nhiên không biết ba người này đang nói cái gì lại mặt đầy ý cười, có vẻ như nói chuyện rất cao hứng. Còn cô Ngốc bên cạnh, bộ dạng sợ hãi cẩn thận, ngồi trên ghế trúc, hoàn toàn không bị lay bởi tâm tình tốt của ba người, luôn lo sợ nhìn Dương Quá đối diện.
Biểu hiện sợ hãi của cô Ngốc rất rõ ràng, nàng vốn tâm trí không tỉnh táo, nên không biết cư xử, mọi người đương nhiên nhìn ra, nhưng hiểu chuyện nên không ai đề cập.
Trình Anh dọn thức ăn xong, đương nhiên cũng đưa thêm cho Dương Quá một bộ chén đũa. Trên cái bàn trúc bày đầy những món ăn, phía trên là rau dại, thịt kho, cá. Dương Quá đã hơi no, chỉ ngồi bên cạnh Thiệu Đường giúp hắn gắp thức ăn. Thiệu Đường bất đắc dĩ ngồi ăn, có chút buồn cười, mình không cần vươn đũa gắp, trong chén luôn có thức ăn để đưa vào miệng, không quá ít cũng không quá nhiều, rất quy luật… Thiệu Đường không nói gì, nhưng độ cong khóe miệng vẫn rất rõ, không thể không nói, cảm giác này thật sự… rất tốt!
Hoàng Dược Sư cười nhạt, hai người này rất xứng đôi. Đáng tiếc Lục Vô Song bên cạnh thì cười không nổi. Mà Trình Anh cũng thực kinh ngạc, không phải do hành động của hai người, mà là nàng nhìn thấy cây sáo ngọc bên hông Thiệu Đường, thứ đó đương nhiên Trình Anh biết, là vật yêu thích của sư phụ…
Thời gian ăn trưa không quá lâu, cô Ngốc xử lý xong thức ăn trong bát mình, bỗng nhiên can đảm đứng lên, kéo tay áo Thiệu Đường nói: “Đại ca ca chơi với ta.”
“Ngô?…” Thiệu Đường còn chưa kịp nói, Dương Quá bên cạnh đã không vui, mình vừa tỉnh lại, sao có thể để Thiệu Đường đi cùng người khác chứ? Kết quả là, nâng tay, đặt lên vai Thiệu Đường, “Thiệu Đường đã đáp ứng một lát sẽ tản bộ với ta.”
Hắc tuyến, Thiệu Đường có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Dương Quá, người này…
Cô Ngốc vừa nghe thấy lời Dương Quá, lập tức lui hai bước, trốn phía sau Hoàng Dược Sư, không dám nói gì nữa.
Dương Quá thấy vậy đắc ý, hất cằm, kéo Thiệu Đường đứng lên, nói: “Bây giờ chúng ta đi.” Dứt lời không đợi ai đồng ý đã mạnh mẽ kéo người đi.
“Dương Quá! Ngươi… Ta còn chưa ăn no!”
“Không sao.”
“Cái gì không sao.”
“Nếu không, ta bắt thỏ hoang cho ngươi, nướng thịt cho ngươi ăn.”
“Không cần.”
“Hay là, ăn cá nướng được không, ta đi bắt cá?”
“…”
>>Hết chương