Thiệu Đường nhìn động tác cẩn thận của Dương Quá, nói không cảm động là gạt người, tim run lên, tuy biết hiện giờ không phải lúc, nhưng khóe môi vẫn không kiềm chế được cong cong.
“Ngươi còn tin ta?”
“… Đúng.” Dương Quá ngẩng đầu nhìn Thiệu Đường, cũng nhếch môi, con ngươi sâu thẳm không biết đang suy nghĩ gì, nói: “Ta rất tức giận, theo lời của Lục Vô Song, nàng nói ngươi bao che cho Hoàng Dung, nói ngươi gạt ta, vốn rất tức giận, nhưng… ta thật vô năng, thật đáng bỏ đi, chỉ cần đối mặt với ngươi, ta không còn giữ được dáng vẻ lạnh lùng nữa… ngươi nói xem, có phải ta rất ngốc không?”
Thiệu Đường sửng sốt, sau đó thì cười khẽ, thật sự rất ngốc, nhưng vì sao lại ngốc đến đáng yêu như vậy?
“Hơn nữa, ta cũng đã nói qua, khi nào ngươi muốn cho ta biết thì ngươi sẽ nói… nhưng, bây giờ ta muốn biết, ngươi có nguyện ý nói không?” Dương Quá chậm rãi mở lời, nhưng ngữ khí hoàn toàn không cho người khác từ chối.
Thiệu Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Lục Vô Song nói với ngươi thế nào? Có phải phụ thân Dương Khang của ngươi bị Hoàng Dung hại chết?”
Gật đầu, mắt phượng của Dương Quá khẽ híp, Thiệu Đường tiếp tục nói: “Nói thế nào đây, cũng không thể nói lỗi toàn bộ là do Hoàng Dung, nhưng cái chết của Dương Khang đúng thật là có một phần trách nhiệm của nàng, ngươi thấy Quách bá bá đối xử với ngươi rất tốt, có lẽ hắn thấy áy náy…”
Dương Quá không nói gì, nghe Thiệu Đường nói một lượt, càng về sau càng trầm mặc. Có lẽ, hiện tại y mới thật sự hiểu được vì sao lúc mẫu thân chết đã nhiều lần dặn dò, không cần báo thù cho phụ thân, phụ thân của mình trong mắt người khác là một tiểu nhân nhận giặc làm cha, một tiểu nhân ham mê quyền quý… Mối thù này y nên báo hay không nên báo đây?… Dương Quá bỗng phát hiện vấn đề luôn quấy nhiễu trong lòng mình đột nhiên đã được sáng tỏ, mình có nằm mơ cũng muốn biết là ai hại chết phụ thân mình… nhưng thật buồn cười, thì ra tất cả không đơn giản như y nghĩ… thì ra y vẫn còn rất non nớt…
Thiệu Đường đương nhiên biết y rất buồn, vấn đề này vĩnh viễn cũng không có đáp án, bởi vì có nhiều chuyện vốn sẽ không bao giờ viên mãn. Thiệu Đường nâng tay vỗ lưng y, nói: “Thù này không có cách nào để báo… thật ra, cho dù ngươi báo thù thì phụ thân ngươi cũng đã qua đời…”
Thiệu Đường không biết phải an ủi Dương Quá thế nào, lời của mình dường như không quá thích hợp với tình cảnh hiện tại. Dương Quá chỉ ngẩng đầu cười với Thiệu Đường, khóe miệng cong lên, nụ cười rất đẹp, nhưng khó có thể che dấu độ cung cứng nhắc đó, cầm lấy bàn tay đang đặt trên lưng mình của Thiệu Đường, nói: “Ta không sao, mẫu thân nói đúng, ta ngay từ đầu đã không nên truy cứu chuyện này, chỉ tự tìm phiền não… ta vốn luôn cho rằng phụ thân mình là một… người tốt…”
Thiệu Đường nghe ra sự run rẩy trong lời của y, nghiêm mặt nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, thật ra phụ thân ngươi là người tốt! Hoàng Dung chỉ là có chút hiểu lầm với hắn mà thôi! Hoàn Nhan Hồng Liệt đối xử với Dương Khang rất tốt, hắn thân là nhi tử, sao có thể chỉ vì một câu nói của kẻ khác mà bỏ đi chứ? Còn muốn hắn giết Hoàn Nhan Hồng Liệt? Bọn người kia nói nhẹ thật, không biết xấu hổ!”
Dương Quá vuốt tóc Thiệu Đường, mỉm cười nói: “Đó là phụ thân ta, nhưng hình như ngươi còn rõ về con người hắn hơn cả ta.”
“Đương nhiên.” Thiệu Đường cũng cười nói, những năm học trung học ai mà không xem tiểu thuyết chứ, tuy tiểu thuyết của Kim Dung mình không nghiên cứu gì quá kỹ, nhưng dù sao cũng đã xem qua một lần. Thiệu Đường cảm thấy nhân vật đáng thương nhất, luôn bị đưa ra chịu khổ chính là Dương Khang. Dương Khang thật đáng thương, với một đọc giả lãnh tĩnh mà nói, Thiệu Đường cảm thấy, con người này, khiến người ta không biết đánh giá hắn thế nào? Người tốt? Người xấu? Lúc trước khi Thiệu Đường xem tiểu thuyết Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung đã rất buồn bực, vì sao Kim Dung lại viết ra một nhân vật như vậy? Sao lại viết ra một nhân vật phản diện như vậy? Sự tồn tại của mâu thuẫn xen lẫn mâu thuẫn.
Thiệu Đường bất đắc dĩ thở dài, Dương Khang chỉ là một nhân vật bất hạnh dưới ngòi bút của người khác mà thôi. Luôn nghe người ta nói viết tiểu thuyết sẽ tổn hại âm đức, Thiệu Đường không quá hiểu, nhưng bây giờ cuối cùng đã hiểu. Đột nhiên có linh cảm, chỉ qua loa viết xuống, mười bảy năm chỉ với vài trang giấy, giá rẻ đến không thể rẻ hơn, nhưng người trước mắt này lại thật sự sống qua mười bảy năm… (âm đức: người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ. Nguồn: QT)
Thiệu Đường suy nghĩ rất nhiều, thật ra Dương Quá rất đáng thương, Hoàng Dung vì chán ghét Dương Khang nên cũng đối xử tệ với nhi tử của Dương Khang, luôn có thật nhiều thành kiến. Cho dù đến bộ Thần Điêu Hiệp Lữ của Dương Quá, Hoàng Dung vẫn không tin y, nghĩ là y có mưu đồ gì khác với nữ nhi Quách Tương của mình… Hoàng Dung có bao giờ áy náy vì cái chết của Dương Khang? Thiệu Đường hiếu kỳ, có lẽ trong nguyên tác là không có, ít nhất mình không đọc ra chút cảm giác áy náy nào từ dòng chữ giấy trắng mực đen được viết…
“Hiện tại ta mới hiểu vì sao Quách bá mẫu luôn không thích ta, thì ra…” Dương Quá híp mắt, hơi ngẩng đầu, ánh mắt không mục đích nhìn ra phương xa.
Thiệu Đường đau lòng khi thấy Dương Quá như vậy, con ngươi chuyển động một vòng, nói: “Thật ra… thù này không nhất định phải báo, có lẽ lấy ơn báo oán là một biện pháp tốt.”
“Có ý gì?” Dương Quá khó hiểu nhìn hắn.
Thiệu Đường cười gian, nói: “Hoàng Dung ngay từ đầu đã cho rằng mình không sai, có lẽ nàng cho rằng Dương Khang đáng chết, thậm chí đến tận bây giờ vẫn chưa từng hối hận, áy náy, nên, khi nhìn ngươi cũng giống như nhìn thấy Dương Khang, lúc nào cũng cẩn thận đề phòng…”
“Sau đó thì sao?” Dương Quá hỏi.
“Nếu, ngươi nói với Quách bá bá Quách bá mẫu của ngươi, ngươi biết chuyện năm đó, sau lại đối xử thật tốt với họ, hoặc nói gì đó tốt hơn…”
Dương Quá cười lắc đầu, “Ngươi muốn Quách bá mẫu áy náy phải không?”
Thấy đối phương gật đầu, Dương Quá lại lắc đầu, “Có lẽ Quách bá mẫu không tin ta, không chừng nàng sẽ nghĩ ta có mưu đồ khác nên mới làm vậy, càng thêm đề phòng ta.”
“Vậy không phải rất tốt sao?” Thiệu Đường nói: “Vậy cứ để nàng cẩn thận, lúc nào cũng cẩn thận như vậy không phải sẽ mệt chết sao. Hơn nữa, chúng ta có thể chờ mà, mười năm? Hai mươi năm? Lâu hơn cũng có thể, không tin nàng không nhận ra ngươi là người thế nào. Có lẽ không lâu sau nàng sẽ hiểu được rồi cảm thấy áy náy… con người ngươi mạnh miệng mềm lòng, mẫu thân ngươi cũng đã nói, Quách bá bá đối xử với ngươi rất tốt, có nhiều chuyện không nhất định phải báo thù là giải quyết được. Còn không bằng để chính nàng tự tra tấn mình.”
Dương Quá nghe vậy cười khẽ, lập tức vươn tay kéo Thiệu Đường lại, ôm vào lòng nói: “Sao ngươi lại hiểu ta như vậy?… Hơn nữa—, ngươi nói, mười năm hai mươi năm! Còn nói chúng ta! Có phải không?”
“…?…” Thiệu Đường khó hiểu ngẩng đầu nhìn y, không hiểu sao người này lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, giọng nói nghe rất vui vẻ, ưu sầu lập tức tán đi.
Dương Quá nhìn vẻ mặt khó hiểu của tiểu thiên hạ trong lòng, ý cười càng thêm sâu, nói: “Chúng ta? Ý của ngươi có phải sẽ bên ta cùng ta chờ mười năm hai mươi năm, và lâu hơn nữa? Có phải không?”
Hắc tuyến… Thiệu Đường trợn trắng mắt, suy nghĩ của Dương Quá quả nhiên không giống với những người khác, sao lúc nào chỗ quan trọng mà y để tâm luôn khác với người ta, trọng điểm của câu nói kia hình như không phải ở đây…
“Có phải không? Thiệu Đường…” Dương Quá siết chặt tay, đặt cằm lên vai Thiệu Đường, nhỏ giọng nói bên tai hắn, còn ác ý phả hơi nóng vào tai hắn.
Thiệu Đường giật mình, thân thể run lên, vốn không làm được gì để thoát khỏi sự cái ôm của Dương Quá. Con ngươi màu đen chuyển động một vòng, nói: “Thế nào? Ngươi không muốn…”
“Muốn, đương nhiên muốn!” Dương Quá nhanh chóng tiếp lời, sau đó ra vẻ tội nghiệp nói: “Hiện tại ta chỉ có mình Thiệu Đường, nếu Thiệu Đường không cần ta, chẳng phải ta đây sẽ thật đáng thương?”
Trợn trắng mắt, lời này được nói ra từ miệng Dương Quá, tuyệt đối đủ làm người ta da gà rớt đầy đất… buồn cười…
“Con người ngươi, không có chút nghiêm túc nào. Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, đừng nháo.”
“Sao ta lại không nghiêm túc chứ, bây giờ ta đang nói chuyện rất nghiêm túc!” Dương Quá vươn tay nâng cằm Thiệu Đường, chạm nhẹ lên môi hắn.
Thiệu Đường lập tức xù lông, mặt đỏ bừng, không khỏi thầm tự mắng mình, vì sao người bị đùa giỡn luôn là mình?
“… Thật là! Mau buông ra! Ngươi, lúc nãy còn đang thương tâm, vừa đảo mắt đã không đứng đắn! Nghiêm túc chỉ trong ba phút!” Thiệu Đường cúi đầu, nhìn bàn tay Dương Quá đang nắm tay mình, vừa nói vừa dùng sức rút ra.
Sức của Thiệu Đường đương nhiên không bằng Dương Quá, Dương Quá dễ dàng ôm lấy hắn, chỉ cảm thấy tiểu thiên hạ trong lòng đang đấu tranh mà không có kết quả… nhưng… không thể không nói, thật ra lực sát thương của loại “đấu tranh” này rất lớn!
Thiệu Đường như một chú mèo con dụi trái dụi phải trong ngực Dương Quá, lâu lâu còn há mồm cắn một cái. Dương Quá bất đắc dĩ càng thêm siết chặt cánh tay, cố định hắn trong ngực, không cho động nữa. Ôm một con mèo biết đốt lửa trong lòng, cho dù là ai cũng không dễ chịu, nên mở miệng: “Đừng động…”
“Không!” Tại sao phải nghe lời ngươi?! Thiệu Đường quay đầu không cam yếu thế trừng lại. Nhưng vừa quay lại, đã bị người giữ chặt cằm, hung hăng hôn lên môi.
Hô hấp của Thiệu Đường dừng lại, không giống nụ hôn vừa rồi, không phải sự đụng chạm nhẹ nhàng, Dương Quá tỉ mỉ miêu tả theo đôi môi cánh hoa của hắn, khiến Thiệu Đường run rẩy, cảm giác nhột nhột khiến người khác khó nhẫn nại, muốn kháng nghị, nhưng vừa mở miệng đã bị đầu lưỡi linh hoạt của đối phương thừa cơ trườn vào.
Lần này toàn thân Thiệu Đường đều run rẩy, hai tay bị người khóa chặt, vốn không thể đẩy y ra, chỉ có thể phát ra những âm thanh vụn vặt. Dương Quá lại xem đó như lời ủng hộ, đầu lưỡi linh hoạt chạy khắp khoang miệng của hắn, thỉnh thoảng còn mút lấy, chà đạp đến nỗi đôi môi cánh hoa trở nên sưng đỏ.
Đầu Thiệu Đường kêu ong ong, sớm đã bị hôn đến thiếu khí, hỗn loạn, yếu đuối tựa vào ngực Dương Quá, càng đừng nói đến phản kháng, lúc này tay chân đều nhũn ra không thể động đậy.
Cuối cùng Dương Quá cũng buông tha cho hắn, Thiệu Đường ngay cả nói cũng không ra hơi, khí lực như dòng nước chảy xiết, hắn chỉ có thể tựa vào ngực Dương Quá thở dốc. Đôi mắt hoa đào thật to nhưng không rõ tiêu cự, nửa khép nửa mở, khóe mắt còn hơi ửng đỏ, vẻ mặt mơ mơ màng màng. Môi cánh hoa hơi mỏng sưng lên đỏ tươi nhiễm một tầng trong suốt càng tăng thêm sắc đỏ của nó, nương theo nhịp hô hấp mà rung động. Nhìn Thiệu Đường như thế, tim Dương Quá như bị cái gì đó chạm vào, đầu lập tức nóng lên… vì thế…
“A!” Thiệu Đường khẽ hô một tiếng, vốn đã bị thiếu khí vì bị hôn nên có chút mơ hồ, Dương Quá lại đột nhiên đẩy hắn ngã xuống đất, lập tức thiên toàn địa chuyển, khiến hắn kêu lên.
“Ngươi!” Thiệu Đường hoảng sợ, mảng đất không bằng phẳng sau lưng khiến hắn hơi đau, trừng mắt với Dương Quá đang đè trên người mình, đẩy đẩy y, đỏ mặt nói: “Đứng lên.”
Dương Quá bị đẩy vẫn không động, thưởng thức bộ dáng đỏ mặt không được tự nhiên của người dưới thân, quả thực càng nhìn càng thích, bất giác cười một cách si ngốc, nói: “Thiệu Đường thật đáng yêu.”
“…” … Khóe miệng Thiệu Đường co rút, tức giận mở miệng chế nhạo, nói: “Không biết là ai, vừa rồi bộ dáng còn rất bi thương, ngoan ngoãn, không ngờ không bao lâu sau đã lập tức hiện lại nguyên hình.”
Cười khẽ, Dương Quá điều chỉnh tư thế, một bàn tay đặt lên phần đất bên cạnh tai Thiệu Đường, tay kia đặt trên vai hắn không cho hắn động, một chân cũng chen vào giữa hai chân Thiệu Đường, áp sát thân thể xuống, bí hiểm nói: “Vậy sao? Đó là vì ngươi không quá hiểu ta nên mới nói vậy, có muốn hiểu thêm một chút không? Ân?”
Mặt Thiệu Đường “ạch” một cái đỏ càng thêm đỏ, tư thế này… rất ám muội… thật ra không nên gọi là “ám muội”, bởi vì đã rất rõ ràng…
“Làm, làm gì…” Thiệu Đường cảm thấy lưỡi như líu lại, không thể thẳng ra được. Quay đầu sang hướng khác, không nhìn y. Thầm khinh thường mình quả thật không có tiền đồ, bị Dương Quá trêu đùa một chút thì một phút tim đã đập hơn hai trăm nhịp! Quá hư hỏng…
“Ân —” Dương Quá mỉm cười, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi lại nghiêm túc nói: “Không phải lần trước ngươi nói sẽ dạy ta sao? Bây giờ dạy có được không? Ta muốn học.”
“…” Không còn gì để nói… hắc tuyến… Thiệu Đường chỉ cảm thấy trên đầu mình có một đám quạ đen “quác quác” bay qua, sao y lại còn nhớ chứ?
“Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?” Dương Quá càng thêm vui vẻ, cúi đầu chạm nhẹ lên môi Thiệu Đường, “Ngươi đã đáp ứng ta rồi! Không phải ngươi gạt ta chứ?”
“…” Hắc tuyến, hiện tại Thiệu Đường đã thật sự biết cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống! Ngượng ngùng mở miệng nói: “… Ta không lừa ngươi… chỉ là, chẳng qua, cái kia…”
“Cái gì?” Thiệu Đường càng nói càng nhỏ, cuối cùng thì mất luôn âm thanh, Dương Quá hảo tâm hỏi lại, ý cười càng sâu, áp sát tai lên môi Thiệu Đường, bộ dáng dường như muốn nghe cho rõ.
Thiệu Đường muốn tránh, nhưng bị đè nên không cách nào động được, chỉ đành co rụt cổ, môi cánh hoa vừa đúng phớt nhẹ qua vành tai đối phương, để lại cảm giác ấm nóng tê dại, lần này đến phiên Dương Quá run lên.
Thiệu Đường đương nhiên cảm giác được, bàn tay đang đặt trên vai mình run một chút, không khỏi cảm thấy buồn cười, lập tức bắt lấy cơ hội, thừa dịp Dương Quá chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu cắn vành tai y, đầu lưỡi đùa giỡn vẽ một vòng bên ngoài, càng rõ ràng cảm giác được Dương Quá run kịch liệt hơn.
Lúc này Thiệu Đường mới vừa lòng buông tha, bật cười, sao ta có thể dễ dàng nhận thua như vậy? Lần này xem như hai người hòa nhau.
“Thiệu Đường…” Dương Quá mở miệng, giọng nói lộ ra ý vui sướng, mỉm cười như con mèo trộm được cá nói với Thiệu Đường: “Do ngươi tự chuốc lấy…”
“Ngô?” Thiệu Đường chưa kịp phản ứng.
Dương Quá cười khẽ, nói: “Ngươi không muốn cũng phải dạy.”
>>Hết chương