Phá Vỡ Truyền Thuyết

chương 85: mất tích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Quá đã quyết định thì không ai có thể thay đổi hắn, cả Thiệu Đường cũng không có biện pháp, nhưng trong lòng cậu lại rất lo lắng về độc tình hoa trong người Dương Quá, cuối cùng thì lo lắng cũng chỉ để đó, cậu bị ép nằm trên giường dưỡng bệnh chỉ có thể lo lắng suông.

Mà Dương Quá hai ngày nay dù công việc rất nhiều nhưng hắn phá lệ bỏ qua, tự tay chiếu cố Thiệu Đường không để cho người khác thay thế, mỗi việc hắn đều đích thân làm không nhờ đến người khác, chỉ vì được ở bên người cậu. Qua cuộc nói chuyện lần trước của Dương Quá cùng Hoàng Dung và Quách Tĩnh về quan hệ của hai người, mọi người đều hiểu rõ tình cảm của hai người, tuy rằng muốn phản đối, nhưng là không biết phải làm như thế nào mới tốt, nay nhìn thấy Dương Quá vì Thiệu Đường mà cẩn thận quan tâm chăm sóc, người ngoài cũng hiểu được tâm ý của hai người, vì thế cũng không cứng rắn ngăn trở hai người họ.

Trừ bỏ chiếu cố Thiệu Đường, Dương Quá thời gian rảnh rỗi đều bị Quách Tĩnh gọi tới, nghiên cứu kế hoạch đánh lén Đại doanh Mông Cổ lần này. Hai ngày trước Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ mấy người tiến đến phóng hỏa Đại doanh Mông Cổ, tuy rằng không có đốt tới nơi chứa lương thảo, nhưng được lợi thế về hướng gió cùng cây cối, cũng khiến đại doanh Mông Cổ cháy đến vô cùng thê thảm. Quả nhiên, như những gì Thiệu Đường đã nói, người Mông Cổ khi thu thập hậu quả, lập tức đem cây cối chung quanh đại doanh chặt sạch sẽ. Từ thành Tương Dương nhìn về phía doanh địa quân địchm vốn chỉ thấy rừng cây dày đặc, nhưng vùng quân Mông cổ đã chặt sạch một gốc cây không dư thừa, lại không có sương mù, liền có thế nhìn rõ mọi ngóc ngách của đại doanh.

Mọi người vừa thấy kế sách bước đầu hoàn thành tương đối thuận lợi, đều thật cao hứng. Hơn nữa trong mấy ngày qua, Tương Dương trong thành có rất nhiều võ lâm nhân sĩ đến, đều đều ở trong khách phòng tại phủ của Quách Tĩnh. Họ là những người mà Quách Tĩnh viết thư mời tới chống lại đại quân Mông Cổ.

Các vị anh hùng liền cả ngày tập trung ở thư phòng của Quách Tĩnh, bàn chuyện khi nào thì lại đi quân doanh Mông Cổ phóng hỏa.

Hoàng Dung mang theo vài người đi Tương Dương thành một chuyến, chiếu theo quân doanh Mông Cổ mà vẽ bản đồ. Đem trung tâm quân doanh Mông Cổ dùng mực chu sa vẽ lại. Lại đem bản vẽ phục chế thành nhiều bản nhỏ.

Qua vài ngày chuẩn bị, hết thảy đều đã hoàn thành, chỉ chờ lúc phóng hỏa.

Thiệu Đường ở trên giường nằm mấy ngày, ở ngực tuy vết thương khá sâu, nhưng đã kết vảy, tuy rằng còn có chút đau, nhưng đã tốt hơn phân nửa. Dương Quá lại không đồng ý cho cậu bước xuống giường nửa bước, cả ngày chỉ nằm trên giường để hắn cẩn thận chiếu cố, ngay cả việc ăn cơm uống nước Dương Quá cũng muốn tự mình uy mới được.

Giữa trưa hôm đó, Dương Quá giúp cậu ăn xong, liền bảo cậu ngủ trưa một chút, sau đó khép cửa đi ra ngoài. Thiệu Đường cả ngày đều ngủ, giờ muốn ngủ cũng không được. Nhìn đỉnh giường, yên lặng tính ngày Dương Quá phát độc, chỉ còn lại vài ngày, khiến cậu sốt ruột không yên. Ngẫm lại đã nhiều ngày Dương Quá tựa hồ càng nhiều việc, hiện tại khẳng định lại tới thư phòng của Quách Tĩnh bàn kế hoạch đi. Như thế, có lẽ lần đánh lén thứ hai cũng sắp tới rồi?

Thiệu Đường nghĩ nghĩ không tự giác được nhíu mày, người Mông Cổ quả nhiên đúng như cậu nghĩ đem cây cối đều chặt hết, nhưng thủ vệ quân doanh lại càng thêm nghiêm mật. Tuy là Quách Tĩnh mời tới rất nhiều cao thủ đến hỗ trợ, nhưng lần hành động thứ hai này khẳng định càng nguy hiểm hơn so với lần đầu tiên …… Nhớ lại lần đánh lén vài ngày trước, Thiệu Đường đều cảm thấy kinh hãi……

Thiệu Đường còn đang xuất thần, liền nghe được tiếng gõ cửa, liền nói “Mời vào”, thấy cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Cậu giương mắt nhìn người mới vào, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Người tới là Gia Luật Tề, chiết phiến trong tay khẽ phẩy hai cái, đem cửa khép lại, nói: “Ta đến xem ngươi…… Nghe khẩu khí, Thiệu huynh tâm tình cũng không tốt lắm a.”

Thiệu Đường ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, tâm tình cậu đương nhiên không tốt, tất cả đều là một chữ “Phiền”, nghĩ đến lần thứ hai đánh lén, trong lòng không tự giác thấy phiền não.

Gia Luật Tề gặp đối phương không để ý tới mình, cũng không tức giận, ngược lại còn cười cười, đem cây quạt khép lại, “Ba ba” vỗ vào lòng bàn tay, nói: “Ta là đến nói cho ngươi một tiếng, mọi người đã quyết định buổi tối hôm nay đi đánh lén quân doanh Mông Cổ ……”

“Buổi tối hôm nay?!” Thiệu Đường cả kinh thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, đụng đến miệng vết thương, đau đến nhăn mặt.

Gia Luật Tề vẫn khẽ đánh quạt trên tay, nói: “Quả nhiên, Dương huynh không có nói cho ngươi đi?”

“……” Thiệu Đường nhíu mày, nói như vậy, mọi người đã sớm lên kế hoạch rồi?

Gia Luật Tề hiểu ý cậu liền nói: “Hai ngày trước đã bàn tốt rồi. Chắc là Dương huynh cố kỵ thương thế của ngươi chưa tốt, sợ ngươi lại lo lắng, cho nên không nói cho ngươi……. Bất quá, ta cảm thấy cùng ngươi nói một tiếng sẽ tốt hơn.”

Thiệu Đường cùng Gia Luật Tề nói câu cám ơn, đối phương liền cáo từ. Cậu suy nghĩ một chút, tâm tình càng khó chịu hơn, trong lòng không thể không tức giận, giận Dương Quá không nói với mình, hai ngày trước liền bàn tốt kế hoạch, tại sao cũng không nói cho cậu? Lại nghĩ hắn cũng là vì cậu mà suy nghĩ, mấy ngày nay không than phiền phức chiếu cố cậu, sợ lại thấy cậu bị thương. Tức giận cũng liền biến thành ba phần ngọt ngào, bảy phần bất đắc dĩ……

Quả nhiên, đã qua giờ ngọ cũng chưa thấy Dương Quá quay lại, đến buổi chiều mới thấy hắn mang cơm của cậu cùng cậu đến. Thiệu Đường nhìn đối phương mỉm cười với cậu, cái gì cũng chưa nói. Dương Quá không biết gì cũng im lặng không nói cho cậu kế hoạch, chỉ nói tối nay hắn có việc sẽ về trễ bảo cậu đi nghỉ sớm.

Thiệu Đường rất bất đắc dĩ, câu được câu không đáp lại, làm bộ như không biết. Vốn dĩ, Dương Quá không nghĩ làm cho cậu lo lắng, Thiệu Đường cũng như hắn cũng không muốn cho Dương Quá lo lắng. Khiến cho hắn nghĩ cậu cái gì cũng không biết, như vậy đối phương ngược lại có vẻ thoải mái một ít đi.

……

Sắc trời đã khuya, màn đêm phá lệ im lặng, ngay cả thanh âm gió thổi cũng không có, ngoài phòng trời tối như mực, trong phòng cũng không đốt đèn, Thiệu Đường nghĩ có lẽ cả phủ đệ to như vậy chỉ có một mình một người? Có phải hay không tất cả mọi người đi thành lâu? Hiện tại bọn Dương Quá hẳn là đã chuẩn bị xuất phát đi? Ai là người sẽ đi cùng Dương Quá?……

Vấn đề một cái đến lại đến một cái, Thiệu Đường không có chút buồn ngủ, ngược lại ý thức càng ngày càng thanh tỉnh……

Thiệu Đường cảm thấy thời gian qua thật lâu, lâu đến tựa hồ trời đã sáng rất lâu rồi, nhưng là bên ngoài vẫn tối làm cho tim cậu đập nhanh hơn. Nhanh chóng mất hết kiên nhẫn, Thiệu Đường xoay người ngồi dậy.

Ngây ngốc ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện ồn ào, toàn thân Thiệu Đường không khỏi chấn động, nhanh chóng khoác thêm ngoại bào, liền chạy ra khỏi phòng……

“Chàng Ngốc đâu?! Hắn làm sao rồi? Ngươi không phải đi cùng hắn sao? Như thế nào lại không biết?!”

Thiệu Đường vừa mới ra khỏi phòng nghe được câu đầu tiên là như thế, không khỏi đình bước chậm lại, nương theo ánh sáng của đèn lồng mà đi tới, người nói chuyện vừa rồi vừa nghe là biết, Lục Vô Song. Mà người bị Lục Vô Song mắng đúng là Võ Tam Thông.

Võ Tam Thông gãi gãi đầu, nói không nên lời. Bên cạnh đại võ tiểu võ cũng không biết làm gì, cha mình sao lại có thể bị một tiểu nha đầu mắng như vậy, đều lo lắng muốn thay cha cản nha đầu kia.

Võ Tam Thông lại cảm thấy mình có lỗi, bị người ta mắng cũng không sao liền cản hai đứa con, nói: “Ta cũng không biết Dương huynh đệ đi nơi nào……”

Lục Vô Song hai mắt đỏ ngầu, vừa nghe hắn lại nói không biết, lại sinh khí, quát: “Ngươi như thế nào lại không biết, như thế nào không biết?! thời điểm xuất phát Chàng Ngốc không phải cùng ngươi đi sao, các ngươi không phải đi thiêu lương thảo phía tây sao?!”

Hoàng Dung giữ chặt Lục Vô Song an ủi nói: “Đừng có gấp, để cho Võ sư huynh chậm rãi nói.”

Võ Tam Thông kể lại: “Vừa mới bắt đầu chúng ta là cùng nhau, bất quá lúc châm lửa, quân Mông Cổ tới rất nhiều, chúng ta lại quá ít người, Dương huynh bảo ta đi trước.”

“Ngươi!……” Lục Vô Song tức giận, hắn thật sự để Dương Quá ở lại một mình, bản thân thì chạy trước?!

Quách Tĩnh vừa nghe cũng sốt ruột, nói: “Kia, kia Quá nhi……”

“Tĩnh ca ca, ngươi đừng vội.” Hoàng Dung an ủi nói: “Có lẽ là phía tây Mông Cổ binh lính đặc biệt nhiều, cho nên Quá nhi mới tốn chút thời gian, nên mới chưa trở về.”

Võ Tam Thông nghe Hoàng Dung nói xong vội tiếp lời: “Chuyện này đều phải trách ngươi a, Hoàng bang chủ! Ngươi nói phía tây Mông Cổ binh nhiều như vậy, ngươi vì sao để cho ta cùng Dương huynh đệ hai người đi a? Những nơi khác đều không phải năm sau người đi sao?

“Hai người?!” Hoàng Dung vừa nghe không khỏi nhíu mày, nói: “Như thế nào chỉ có hai người? Chỉ có ngươi cùng Quá nhi sao? Kia Long cô nương đâu? Còn có……”

Võ Tam Thông không đợi Hoàng Dung nói xong, lớn tiếng nói: “Như thế nào không phải chúng ta hai người! Còn có ai? Là chúng ta hai người đi ! Lúc ấy ta vô cùng buồn bực. Ngươi nghĩ xem mấy trăm binh lính Mông Cổ như vậy, hai người chúng ta như thế nào địch lại nổi!”

Hoàng Dung nghe thấy vậy có chút choáng váng, như thế nào sẽ là chỉ có hai người họ, nơi cần phóng hỏa tổng cộng có ba chỗ, phía tây là nơi quan trọng nhất, cho nên mới cố ý để Dương Quá tới đó. Nàng nhớ rõ ràng là phân công cho năm người Dương Quá, Tiểu Long Nữ, Võ Tam Thông cùng Toàn Chân giáo Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình cùng đi, năm người này võ công đều xem như tốt nhất, theo lý mà nói không nên thất thủ …… Nhưng là……

Hoàng Dung như thế nào cũng không nghĩ tới, Võ Tam Thông sẽ nói ra chuyện như vậy, chỉ có hai người đi, vậy những người khác đâu?! Điều này quả thực vô cùng rối rắm khiến Hoàng Dung bối rối. Nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, Tiểu Long Nữ cùng với Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình cũng không có……

Lục Vô Song khóc nháo, Trình Anh bên cạnh ánh mắt cũng hồng hồng, nói: “Kia, chiếc nhẫn là như thế nào nhặt được? Đây là của Dương đại ca.” Nói xong rất nhanh cầm lấy chiếc nhẫn, chiếc nhẫn bạc ở dưới nến hiện lên một tầng đỏ mỏng manh, nhu hòa như vậy ……

“Này……”

Võ Tam Thông chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên nghe được thanh âm run rẩy, theo đám người ở ngoài truyền tới. Tất cả mọi người vẫn không có chú ý, lúc này mới cùng lúc quay đầu nhìn.

Thiệu Đường hai tay lạnh đi, tim đập như ngừng lại, bọn họ nói không thấy Dương Quá? Hắn đi nơi nào? Nhẫn trên tay Trình Anh, chính là bản thân cậu đã đưa cho Dương Quá? Không phải là Dương Quá luôn đeo ở tay trái sao? Như thế nào lại……

“Thiệu Đường ? Ngươi như thế nào đến đây?” Hoàng Dung vừa thấy Thiệu Đường lập tức thay đổi, mỉm cười, nói: “Chúng ta làm ồn đến ngươi ? Vậy để chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi……”

“Dương Quá đâu?” Thiệu Đường không đợi Hoàng Dung nói xong nói, đánh gãy lời nàng, ánh mắt đảo qua đám người,…… Không có…… Người kia, không có!……

Không ai lên tiếng, Thiệu Đường cảm thấy ánh mắt bỗng nhiên có điểm cay, liền đi qua, nâng tay đem nhẫn Trình Anh cầm nắm lấy, đưa tay trái của mình ra, có đồng dạng một chiếc nhẫn như đúc…..

“Ôi chao?!” Võ Tam Thông thấy nhẫn trên tay Thiệu Đường cùng cái kia giống nhau như đúc, không khỏi nói: “Này là nhẫn của ngươi sao? thời điểm ta nhặt được còn tưởng rằng là của Dương huynh đệ!……”

Hoàng Dung vừa nghe Võ Tam Thông ở nơi này vô tâm không phế nói lung tung, giả bộ ho khan hai tiếng ngăn hắn tiếp tục nói.

Chiếc nhẫn trong tay, thân lạnh băng, không có một chút nhiệt độ, khiến tâm Thiệu Đường cũng lạnh theo. Nhẫn ánh lên màu bạc, cậu đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn, nương theo ánh sáng mỏng manh của đèn lồng có thể nhìn thấy mặt trên mặt nhẫn có khắc một chữ “Đường”, nhẫn trên tay Thiệu Đường mặt trên cũng có khắc một chữ “Quá”. Thiệu Đường còn nhớ rõ, đây là Dương Quá khắc cách đây không lâu, không hiểu được là hắn dùng cái gì để khắc, lại khiến nhất bút nhất họa cực kì tinh tế, mặt ngoài lại một chữ đoan chính, nhất câu nhất tự không có một chút chậm, tràn đầy tâm ý của người kia……

“Thiệu Đường.” Hoàng Dung thấy thế không khỏi nói, “Quá nhi chỉ tạm thời chưa trở về thôi, Võ sư huynh cũng nói, binh lính Mông Cổ rất nhiều a, Quá nhi bất quá chỉ là mất chút thời gian để quay về thôi, Quá nhi thông minh như vậy, võ công lại tốt, nếu muốn thoát thân cũng không phải cái gì quá khó.”

“Thiệu huynh cứ yên tâm đi.” Gia Luật Tề lên tiếng: “Dương huynh túc trí đa mưu, ta cũng tin tưởng Dương huynh không có việc gì …… Chúng ta trước từ từ chờ xem, có lẽ hừng đông Dương huynh sẽ trở lại.”

“…… Ta biết……” Thiệu Đường hít một hơi thật sâu, trong miệng nói cậu biết, nhưng biết lại vẫn chính là biết mà thôi, trong ánh mắt nước mắt vẫn đong đầy, cậu dùng sức trợn tròn mắt, đáng tiếc, một giọt lệ vẫn chảy xuống dưới, vừa vặn theo tay rơi xuống chiếc nhẫn bạc, cuối cùng không dừng lại được, nước mắt cứ chảy mãi, một giọt, hai giọt? ba giọt? mười giọt? hay là mấy trăm giọt? cậu cũng không rõ…… Một trận gió thổi qua, đem nước mắt kia cuốn đi, cuối cùng cũng không còn lại gì nữa……

Nếu cứng rắn muốn nói còn lại cái gì, là vẫn rơi bỗng “Ba” một thanh âm vang lên, giống như mọi chuyện vẫn bình thường, tựa hồ càng rõ ràng, đập vào tai Thiệu Đường, to đến mức làm cho cậu có chút ù tai, Gia Luật Tề lúc sau còn nói cái gì? Cậu nghe không rõ lắm. Mọi người lúc sau còn nói cái gì? Cậu cũng nghe không rõ ràng lắm. Hết thảy thanh âm đều biến thành “Ong ong”, giống như mọi thứ đều cách cậu rất xa ……

Thiệu Đường nhíu nhíu mày, tay nắm chặt, đem nhẫn nắm chặt, nói câu “ta về phòng” rồi như bình thường trở về …… nếu không chút nữa ngay cả khí lực để quay về cậu cũng không có….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio