Một câu vô cùng chói tai.
Thẩm Thủy Yên biết Sở Mộ Vân nói vậy là vì trúng cấm thuật yêu hận đảo lộn, cho rằng y là Tạ Thiên Lan nên không muốn gặp y....
Nhưng Thẩm Thủy Yên vẫn cảm thấy chua xót ngấm vào trong máu, nó ngâm dài trong suốt bốn năm, dày vò y không ngừng, cuối cùng biến thành độc dược khiến y vô cùng thống khổ.
Thẩm Thủy Yên bình tĩnh lại, nói chậm rãi: "A Vân, người làm những chuyện đó là Tạ Thiên Lan, Mị thú cũng là của y, ta...."
"Ngươi nói hươu nói vượn! Tu vi của y là do ta dạy ra, ta chẳng lẽ không biết? Làm sao Tạ Thiên Lan biết được những âm mưu quỷ kế của ngươi? Khi ngươi làm chuyện kia, y mới được bao tuổi? Sao y có thể biết được những thứ âm hiểm như vậy!"
"Thẩm Thủy Yên, ngươi há mồm nói dối thì cũng phải có chút thuyết phục chứ? Ta không biết ngươi lại muốn dùng trò gì, nhưng đừng hòng khống chế được ta.
Nơi đây không phải là Nhân giới, ta sẽ không để cho ngươi uy hiếp!"
Sở Mộ Vân trách mắng Thẩm Thủy Yên nhưng thật ra là đang mắng Tạ Thiên Lan.
Theo lí thuyết Thẩm Thủy Yên nghe vậy chỉ thấy bất đắc dĩ, thậm chí là vô tội, không thể nào đau lòng được.
Nhưng Thẩm Thủy Yên nghe từng câu từng chữ sắc mặt càng tái nhợt, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp, không có đau lòng mà là ảo não và hối hận.
Thẩm Vân không hiểu.
Nhưng Sở Mộ Vân lại hiểu.
Những lời của hắn là cố ý.
Hắn đang muốn thử Thẩm Thủy Yên.
Rốt cuộc đây là Tham lam hay là Tham lam đã khôi phục kí ức.
Người mình sáng tạo ra ích kỷ như thế nào, Sở Mộ Vân biết rất rõ.
Nhưng bây giờ....
Sở Mộ Vân chất vấn Thẩm Thủy Yên, bóc tách từng chuyện trong quá khứ, nói hết những cảm xúc không cam lòng và bất lực ra, cũng khôi phục lại hoàn cảnh khi ấy.
Thẩm Thủy Yên lắng nghe, kí ức như quay ngược về.
Y đắm chìm trong cảm giác hối hận và ảo não.
Nếu khi ấy y nhận ra cơ thể A Vân khác thường từ sớm, có phải Tạ Thiên Lan sẽ không có cơ hội lợi dụng hay không.
Nếu khi đó y quan tâm A Vân hơn, để ý tâm trạng của hắn, có phải A Vân sẽ không cần chịu đựng đến mức không dám nói hay không.
Nếu khi ấy y trưởng thành hơn, không ích kỷ như vậy, không muốn độc chiếm hắn, có phải A Vân sẽ không phải chịu tội như vậy.
Nếu....!Nếu...!Nếu....
Vô số cái nếu chồng chéo lên nhau, như lời chế giễu sự ngu ngốc và kém cỏi của y.
Môi Thẩm Thủy Yên khẽ run, cất tiếng nói khàn khàn: "A Vân, sau này sẽ không, không như vậy nữa."
Dáng vẻ của y như vậy khiến Sở Mộ Vân giật mình, trong mắt hắn hiện lên vẻ phức tạp.
Thẩm Thủy Yên cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói nhẹ: "Đừng lo lắng, đợi sử dụng cấm thuật đảo ngược ngươi sẽ hiểu."
Sở Mộ Vân còn muốn nói gì đó, Thẩm Thủy Yên đột nhiên nhíu mày, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: "Xin lỗi A Vân, ngươi nghỉ ngơi một lát đi."
Vừa dứt lời, y giơ tay, lá bùa phát ra ánh sáng xanh xuất hiện.
Đôi mắt của y khẽ mở, giống như thác nước trong vắt.
Ánh sáng xanh kia bao trùm lấy Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân mở miệng: "Thẩm Thủy Yên, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Thẩm Thủy Yên cười với hắn: "A Vân, chờ ta."
Sở Mộ Vân: "Linh, giữ vững tỉnh táo."
Linh cục cưng quan sát cả quá trình trong nước mắt nên phản ứng rất nhanh.
Sau khi sử dụng kĩ năng, sự quấy nhiễu của bức tường ánh sáng kia yếu đi rất nhiều.
Sở Mộ Vân vốn dĩ không bị "yêu hận điên đảo", nếu bị trúng cấm thuật thì quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng không sao cả, chỉ cần biết Thẩm Thủy Yên làm gì là được.
Yêu hận điên đảo, hận yêu điên đảo.
Mọi chuyện sao có thể dễ dàng như vậy.
Nếu tinh thần của con người có thể bị điều khiển dễ dàng như vậy thì còn gì gọi là nỗi si tình lưu danh thiên cổ.
Sở Mộ Vân rủ mi mắt.
Linh cục cưng nói nhỏ: "Hình như....!Dâm dục đến."
Sở Mộ Vân: "Ừ."
Linh: "Phải làm sao bây giờ....!hai người kia...."
Sở Mộ Vân: "Cục cưng, đừng nhập diễn quá."
Linh: "Nhưng hai người họ đều thật sự...." động tình.
Sở Mộ Vân nói: "Ngạo mạn và Đố kỵ cũng động tình."
Linh: "Nhưng bọn họ...." không giống nhau, Tham lam và Dâm dục rõ ràng....
Sở Mộ Vân: "Vì vậy không thể trì hoãn, phải một dao cắt đứt."
Linh: QAQ!
Sở Mộ Vân mỉm cười: "Đừng quên chúng ta đang làm gì."
Là hệ thống lại bị kí chủ nhắc nhở về nhiệm vụ của mình, dos. cần tìm một khe đất sâu g để chui vào cùng đống icon của mình _(:" ∠)_.
Người khác không thể tìm thấy Vạn Tượng Cung của Tạ Thiên Lan nhưng Vụ Thanh Cung của Thẩm Thủy Yên lại rất dễ tìm.
Hơn nữa Thẩm Thủy Yên vốn không định trốn tránh, y đang chờ Tạ Thiên Lan đến để giải quyết mọi chuyện.
Sương mù bao trùm cả căn phòng.
Một người mặc y phục đỏ rực như lửa, một người mặc y phục tím như tiên.
Hai bên đều kinh tài tuyệt diễm nhưng lại đang giương cung bạt kiếm với nhau.
Thẩm Thủy Yên nhìn y chằm chằm: "Tạ Thiên Lan, ngươi thực sự dám tới."
Tạ Thiên Lan nói: "Trả lại hắn cho ta."
Lời này khiến Thẩm Thủy Yên bật cười, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hận thù, nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo: "Ngươi có tư cách gì để nói? Trả lại cho ngươi? Hắn thuộc về ngươi từ bao giờ?"
Tạ Thiên Lan gạt đi vẻ phong lưu hài hước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Thẩm Thủy Yên, các ngươi không hợp nhau.
Nếu ở cùng ngươi, sớm hay muộn hắn sẽ bị đẩy vào chỗ chết."
Thẩm Thủy Yên nheo mắt đầy nguy hiểm: "Những lời này trả lại nguyên cho ngươi, đừng quên ngươi đã làm gì."
Tạ Thiên Lan: "Nếu không nhờ ta làm những chuyện đó, ngươi sẽ không yêu hắn."
Thẩm Thủy Yên: "Nếu ngươi không làm những chuyện đó, A Vân sẽ vĩnh viễn thuộc về ta, chỉ có thể là của ta.
Còn ta sẽ bảo vệ hắn đời đời kiếp kiếp."
"Giống một đồ vật?"
"Còn ngươi chỉ coi hắn là đồ chơi."
Hai người không thể nói ra nguyên nhân.
Bọn họ đều mắc sai lầm, đều muốn bù đắp, đều muốn có được người kia.
Ai cũng không thuyết phục được ai, ai cũng không lùi bước.
Tất cả chỉ có thể giải quyết bằng một trận chiến!
Không rõ ai đã ra tay trước.
Nhưng khi tiếng đàn vang lên, phù văn rườm rà hoa lệ bay đầy trời, cơn lốc dữ dội càn quét nơi tiên cảnh này!
Đất đá bụi mù, cây cổ thụ bật gốc, cuốn lên không trung, nhanh chóng bị uy áp ép thành mảnh vụn.
Tạ Thiên Lan đem yêu thú ra, nhưng dưới sự cảnh giác của Thẩm Thủy Yên, trong nháy mắt chúng nó đã bị hạ gục, chưa kịp xuất chiêu gì.
Tu vi của bọn họ không phân cao thấp, tuy nhiên Thẩm Thủy Yên vẫn kém hơn một bậc.
Bởi vì trước đó y đã tốn rất nhiều sức lực sử dụng cấm thuật đảo ngược trên người Sở Mộ Vân.
Vì sao lúc quan trọng lại sử dụng cấm thuật tốn sức như vậy?
Thẩm Thủy Yên không liều lĩnh, y đã từng suy nghĩ qua.
Bởi vì...!Sở Mộ Vân mới chính là người quyết định thắng thua.