Sở Mộ Vân cười: "Nếu ta để ý thì ngươi sẽ ghen sao?"
Lăng Huyền không nói gì.
Sở Mộ Vân lại gần, ngẩng đầu đối diện với y.
Lăng Huyền nhìn hắn, lời đã đến bên miệng lại không thể nói ra.
— Không ghen, bởi vì không có tư cách.
Y không nói gì, Sở Mộ Vân cũng không truy hỏi. Hắn túm lấy vạt áo trước của y, hôn lên đôi môi mỏng kia.
Lăng Huyền không chớp mắt nhìn hắn, nhưng lại không đáp lại.
Sở Mộ Vân cũng không hôn sâu, chỉ khẽ chạm vào môi y, sau khi lướt qua liền ngừng lại, dùng sức miêu tả hình dạng cánh môi y, tư thế triền miên, không khí lưu luyến, khóe mắt tràn ngập thâm tình đầy lộ liễu.
Trái tim Lăng Huyền lệch nhịp, trong khoảnh khắc y đã nghĩ là hắn thích mình.
Lăng Huyền định hôn lại thì Sở Mộ Vân lại tách ra.
Sự lạnh lẽo chui vào não Lăng Huyền, đôi mắt bị châm lửa của y nháy mắt dịu đi.
Nhìn nam nhân trước mặt này vẫn tình ý miên man, nhưng rào cản ngăn cách giữa bọn họ lại càng ngày càng rõ ràng hơn.
Sở Mộ Vân nhìn y, khóe miệng khẽ nhếch, dịu dàng nói: "Cùng ta làm đi."
Yêu cầu vô cùng thẳng thắn như móc câu đâm vào tim y, dây câu khẽ chuyển động, sinh mệnh như đóng băng.
Lăng Huyền nhìn hắn, một lát sau... mới chậm rãi lắc đầu.
Nhưng lần này Sở Mộ Vân lại không muốn buông tha cho y.
Hắn vươn tay chạm mặt y, kéo gần khoảng cách giữa hai người, ánh mắt trao đổi nhìn thấu nội tâm của nhau, thấy được tình cảm dâng tràn như biển.
Lăng Huyền cảm thấy suy nghĩ của mình đã chia thành hai nửa: Một nửa lí trí nói rằng nam nhân này không hề yêu y; nửa còn lại thì như đứa trẻ mới biết yêu, bị hắn mê hoặc đến lũ lẫn. Chỉ cần có thể đến gần hắn, hôn hắn, có được hắn thì dù sau đó rơi xuống vực sâu cũng không hề hối tiếc.
Sở Mộ Vân mê hoặc y, nghiền nát lí trí của y, kích thích dục vọng của y, khiến hai nửa lí trí kia bất phân thắng bại.
Thật ra Lăng Huyền cũng không biết mình đang cố chấp điều gì, mãi đến khi...
Sở Mộ Vân ghé sát vào tai y nói: "A Huyền, ta thích ngươi."
Trái tim Lăng Huyền đập mạnh.
Khiến y gần như mất đi lí trí chính là câu tiếp theo của hắn:
"Đừng sợ, ta sẽ không rời khỏi ngươi."
Điều này giống như cơn hồng thủy cuốn phăng mọi thứ, cảm xúc tuôn trào khiến đầu óc y gần như trống rỗng.
Sở Mộ Vân hôn y. Lăng Huyền giữ chặt gáy hắn, thô bạo khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn — hoặc có thể nói đây không phải là nụ hôn. Lăng Huyền quấn lấy đầu lưỡi của hắn, quét qua khoang miệng, cảm giác giống như bẻ xương nhét bụng này quá chân thật, mãnh liệt khiến trái tim người ta đập thình thịch.
Sở Mộ Vân vòng tay qua cổ y, thở dốc nói: "Về đã."
Lăng Huyền đáp: "Được."
Từ thành nhỏ này về chỗ bọn họ cũng không gần, nhưng với tu vi của bọn họ thì không mất quá nhiều thời gian.
Vừa mới vào hang động, Lăng Huyền đã liếm cổ hắn.
Sở Mộ Vân hơi ngửa đầu ra sau, dáng vẻ dung túng hành động điên cuồng của y.
Quần áo nhanh chóng bị trút bỏ, cơ thể đã sớm quen thuộc kề sát, không cần hoạt động quá nhiều đã đạt được khoái cảm mãnh liệt.
Lăng Huyền thích hôn hắn, thích lưu lại trên cơ thể hắn dấu vết thuộc về mình, nhưng hôm nay y lại vô cùng nóng nảy...
...........................
...............
Trong mắt Sở Mộ Vân hiện lên ý cười, giọng nói khàn khàn: "Có vị gì?"
Lăng Huyền bị dáng vẻ kia của hắn quyến rũ đến mức không nhịn được, lại gần trao cho hắn nụ hôn có vị tanh nồng.
Không thể không nói tình dục cũng khiến người ta rung động.
Sở Mộ Vân bắn xong, dương vt Lăng Huyền cũng đứng thẳng, so với lúc trước thì còn to hơn.
Sở Mộ Vân cúi đầu nhìn liền chột dạ, thứ này thật sự rất lớn, đúng thật là tự làm tội mình.
Tuy nhiên chuyện Sở Mộ Vân đã quyết định thì xưa nay sẽ không từ bỏ... phải làm đến cuối cùng.
Hai người hôn một lát, Sở Mộ Vân lấy ra một thứ từ tủ cách vách.
Lăng Huyền phân tâm nhìn sang.
Đó là một cái hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là cao hoa hồng tỏa ra mùi hương rất ngọt. Thứ này dùng để làm gì thì không cần nói cũng biết.
Sở Mộ Vân nói: "Lần đầu thì kiềm chế một chút."
Lăng Huyền nhìn hắn rồi lại nhìn cái hộp kia, bỗng nhiên đứng dậy, thấp giọng nói: "Tự mình động."
Sở Mộ Vân giật mình.
Lăng Huyền cứ đứng như vậy, ánh mắt nhìn về dưới thân hắn.
Sở Mộ Vân mỉm cười, nhìn chằm chằm y rồi liếm môi: "Được."
Dáng vẻ này của hắn vô cùng quyến rũ, Lăng Huyền cảm thấy máu trong cơ thể sắp thiêu cháy đến nơi.
.................................
..................
Cho nên nói... trực giác của thẳng nam rất đáng sợ.
Cho dù không có kinh nghiệm nhưng y lại nắm bắt được những điểm quan trọng.
Y chưa từng nhìn thấu Sở Mộ Vân, nhưng lại biết rõ về nam nhân này hơn bất kì ai khác.
Nhìn không thấu mới phải nhìn.
Rào cản kia do chính Sở Mộ Vân lập nên, y không thể nào phá hủy nhưng lại có thể chạm vào.
Dù cho y không biết mình nên làm gì, nên làm thế nào... Tuy nhiên những chuyện mà y làm đều là đúng.
Dường như là... từ rất lâu về trước y đã từng làm vậy.
Sau khi nếm được sung sướng liền không thể dừng lại, Lăng Huyền không chịu buông tha cho hắn.
Đêm nay thực sự rất dài, dài đến mức khi mặt trời mọc bọn họ vẫn nghĩ là đêm đen.
Lăng Huyền không rõ mình muốn Sở Mộ Vân bao nhiêu lần, nhưng dường như thế nào cũng không đủ. Nam nhân này không giữ lại gì mà cho y tất cả, như thể đối với người vô cùng yêu thương nên cam tâm tình nguyện mặc y muốn làm gì thì làm.
Cho dù đi ngược với bản tính của hắn, cho dù khiến hắn xấu hổ, đau đớn thì hắn vẫn chấp nhận.
Sau đêm nay, khi ôm nam nhân đang nằm trong lồng ngực mình, Lăng Huyền thật sự cho rằng... hắn thích mình.
Cho dù cách tình yêu còn rất xa nhưng hắn thật sự thích y.
Lăng Huyền nhớ đến câu nói kia của hắn: "Đừng sợ, ta sẽ không rời khỏi ngươi."
Thật ra Lăng Huyền cũng không rõ sau khi làm xong sẽ xảy ra chuyện gì.
Tuy bây giờ y biết rằng nếu làm xong hắn sẽ rời khỏi mình.
Nhưng hắn nói rằng sẽ không rời đi.
Có thể tin hắn sao? Lăng Huyền cúi đầu, đặt lên trán hắn vô số nụ hôn nhẹ nhàng, vừa nâng niu vừa cẩn thận mang theo chút lo lắng và bất an mà y không nhận ra.
Đêm nay ngủ rất ngon, khi mở mắt ra, Lăng Huyền lại cảm thấy trong lòng mình trống trải.
Y bật dậy, thất thần nhìn căn phòng căn phòng không một bóng người.
Lúc này trong lồng ngực y như bị dội nước đá, máu trong cơ thể như bị đông lại.
Lăng Huyền nắm chặt lấy tấm đệm mềm mại, khớp xương tay nhô lên, đôi mắt đen không thấy đáy.
Hắn đi rồi...
Cuối cùng... vẫn đi rồi.