Sở Mộ Vân từ từ bình tĩnh lại, tuy sắc mặt vẫn không được tốt lắm, nhưng so với đau đớn mà hắn phải chịu thì đã rất phi thường rồi.
Khóe miệng Dạ Kiếm Hàn nở nụ cười: "Lợi hại."
Lời khen ngợi pha chút châm chọc, nhưng Sở Mộ Vân không hề khó chịu. Hắn thấy mặt Dạ Kiếm Hàn không đổi sắc, thậm chí còn rất nhẹ nhàng thì vô cùng khâm phục.
Dạ Kiếm Hàn không phải là tồn tại duy nhất sinh ra trong Tu La Vực, nhưng nam nhân này lại là người duy nhất sống sót.
Muốn công lược nam nhân có ý chí kiên định như vậy, Sở Mộ Vân hiểu rằng nếu không dùng thủ đoạn thì không thể.
Sở Mộ Vân đè ép những tiếng than khóc, kêu gào thảm thiết trong đầu, cố gắng giữ bình tĩnh để có thể phán đoán.
Nếu nói ở bên ngoài, hắn và Dạ Kiếm Hàn giao thủ ngang nhau, thì ở trong Tu La Vực, hắn đều có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
Dù sao một người đã sớm thích nghi, còn một người thì phải tốn nhiều sức lực mới có thể chống đỡ.
Sở Mộ Vân hít một hơi thật sâu, tập trung quan sát khắp nơi.
Tu La Vực vốn là một không gian vô định, nó tồn tại ở Yêu giới nhưng không thể biết được vị trí chính xác. Thân phận thần chết của Dạ Kiếm Hàn là "chìa khóa" để tiến vào đây, còn những người khác thì đừng mơ.
Tất nhiên không ai muốn đến chỗ quỷ quái này.
Nơi này không khác gì bên ngoài, giống như vô số sa mạc ở Yêu giới, bầu trời tím nhạt, cánh đồng hoang vu vô tận, vùng đất cằn cỗi mang đến cho người ta cảm giác trống vắng và cô đơn.
Đương nhiên cũng có điểm khác nhau, đó là những đám sương mù màu xám lơ lửng trên không trung, có đám hình tròn, có đám hình trụ, có đám nhỏ như hạt đậu xanh, thậm chí còn có đám to đùng như ngọn núi...
Sở Mộ Vân biết chúng là thứ gì. Đây là nguồn gốc của Tu La Vực, đại diện cho những cảm xúc tiêu cực của thế gian.
Nghĩ đến Dạ Kiếm Hàn cũng tiến hóa từ những đám sương màu xám này, Sở Mộ Vân không nhịn được hơi buồn cười.
Dạ Kiếm Hàn tiện tay quấn lấy một làn sương xám, đầu ngón tay xoa nhẹ, thứ kia liền rơi xuống bên vai Sở Mộ Vân.
Hắn lập tức không cười được nữa.
Cái thứ chỉ bằng quả trứng bồ câu lại có tác dụng đáng sợ như vậy!
Sở Mộ Vân tập trung, dựa vào ý chí mạnh mẽ đuổi nó đi.
Dạ Kiếm Hàn chỉ vào đám sương to như tòa núi ở phía xa: "Ta từng bị nó quấn lấy..."
Y còn chưa dứt lời, Sở Mộ Vân đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Thứ kia còn lớn hơn quả trứng bồ câu kia vạn lần, nếu bị nó bao phủ... Không ngôn từ nào có thể miêu tả được sự đáng sợ.
Sở Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm: "Tu La Vực quả là danh bất hư truyền."
Dạ Kiếm Hàn nhìn hắn: "Vào được đây rồi, ngươi muốn cho ta nhìn thấy thứ gì?"
Sở Mộ Vân đã thích nghi được, hắn nói: "Để ta tìm đã."
Dạ Kiếm Hàn nói: "Ta rất quen thuộc với nơi này, ngươi chỉ cần miêu tả nó..."
"Chắc chắn ngươi chưa từng nhìn thấy." Sở Mộ Vân khẳng định.
Dạ Kiếm Hàn nhướng mày: "Mong là ngươi sẽ không khiến ta thất vọng."
Sở Mộ Vân quay lại cười với y: "Yên tâm, chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng."
Nụ cười của hắn rất thoải mái, lông mày giãn ra khi trút được cảm xúc càng trở nên hấp dẫn hơn.
Thật ra hắn không cần làm gì- người này chỉ cần đứng ở nơi đó, không cần nói, không cần giới thiệu, chỉ cần nhìn vào mắt hắn cũng có cảm giác bị bóp nghẹt.
Hẳn là hắn biết điều này, nên trong quá khứ hắn đã kiềm chế và ngụy trang nhiều kiểu để mê hoặc người khác.
Kiểu ngụy trang như vậy rất thành công, khiến người bị hắn tiếp cận không hề cảnh giác, thậm chí bị hấp dẫn bởi hắn. Chỉ khi tâm trạng của hắn tốt mới tháo xuống lớp mặt nạ này, để lộ khuôn mặt thật, cảm xúc kinh ngạc lúc đó đủ để khiến người ta hoàn toàn chìm đắm.
Dạ Kiếm Hàn nhìn hắn đến xuất thần, y rất muốn biết thân thế của bản thân, nhưng hiện tại y lại muốn nhìn thấu Sở Mộ Vân hơn.
Bí mật phía sau người đàn ông được hé lộ mơ hồ, y chỉ nhìn thoáng qua đã bị thu hút, khát vọng xé mở tất cả để nhìn ra chân tướng. Điều này giống như vuốt mèo cào nhẹ qua tim y, vô cùng ngứa ngáy.
Sở Mộ Vân dựa vào các thiết lập trong trí nhớ của mình để thăm dò Tu La Vực.
Trong <> nhân vật chính vô tình bị cuốn vào Tu La Vực, sau bảy năm tôi luyện, khi hắn sắp phát điên đến nơi mới tìm thấy điểm đột phá.
Tu La Vực và Dạ Kiếm Hàn có mối quan hệ chặt chẽ với nhau.
Họ có quan hệ cộng sinh.
Ở bên ngoài Dạ Kiếm Hàn bất khả chiến bại, trong Tu La Vực y lại có thân xác bất tử. Tuy nhiên... Tu La Vực không phải không có nhược điểm.
Không rõ nơi này hình thành như thế nào, nhưng có một nhược điểm trí mạng là cần vô số cảm xúc tiêu cực mới có thể duy trì không gian này.
Vì sao cần duy trì? Điều này chứng minh cần có một điểm cân bằng.
Một sự tồn tại cần tuyệt vọng, đau thương để duy trì.
Rốt cuộc thứ này là gì?
Nhân vật chính mất mấy năm mới tìm ra được...
Sở Mộ Vân có kí ức này nên đương nhiên không cần tốn thời gian như vậy. Hắn mò mẫm mất sáu, bảy ngày, cuối cùng cũng tìm thấy một tia sáng qua kẽ hở.
Nhìn thấy vậy, Dạ Kiếm Hàn bỗng giật mình: "Nơi này..."
Sở Mộ Vân ngắt lời y: "Cần một giọt máu của ngươi."
Dạ Kiếm Hàn do dự nhìn hắn.
Sở Mộ Vân nói: "Ta biết ngươi chưa từng nhìn thấy bao giờ."
Dạ Kiếm Hàn: "Ta rõ tất cả mọi nơi trong Tu La Vực, nơi này cũng đi qua mấy lần nhưng chưa từng nhìn thấy tia sáng này."
Sở Mộ Vân không giải thích cho y, chỉ tiếp tục nói: "Chỉ cần một giọt máu, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy nguồn gốc của Tu La Vực."
Dạ Kiếm Hàn nheo mắt.
Sở Mộ Vân bình tĩnh nhìn y: "Ngươi đang sợ sao?"
Dạ Kiếm Hàn không thể nói rõ tâm trạng của mình, nhưng trong nháy mắt, trái tim y đột nhiên khẽ run. Dường như chỉ cần giao ra giọt máu này, tất cả sẽ thoát khỏi khống chế của y.
Sở Mộ Vân không đổi sắc mặt nhìn y: "Nơi này là Tu La Vực, cả đời ta không thể ra được nếu không có ngươi."
Câu này đánh thức Dạ Kiếm Hàn.
Đúng vậy, không có y, Sở Mộ Vân sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn. Chỉ bằng điều này, Sở Mộ Vân đã không thể hại y.
Hơn nữa... nơi này là Tu La Vực. Ở trong đây không ai có thể thoát khỏi sự khống chế của y.
Dạ Kiếm Hàn rất tò mò mình có thể nhìn thấy điều gì, rốt cuộc "nguồn gốc" sẽ là như thế nào.
Dù sao thứ mà y theo đuổi cả đời chính là hai chữ "nguồn gốc" này.
Y rất muốn biết tại sao mình lại chịu tra tấn như vậy?
Dạ Kiếm Hàn không hề do dự cắn đứt đầu ngón tay, đưa ra giọt máu đỏ tươi.
Máu của y rất đặc biệt, khi tiếp xúc với không khí sẽ biến thành một hạt châu đỏ trong suốt như pha lê, lơ lửng rất thú vị.
Sở Mộ Vân đã nhìn thấy nhiều lần nên không hề ngạc nhiên. Hắn cầm lấy giọt máu kia, đẩy mạnh nó về phía ánh sáng trắng.
Trong phút chốc, màu đỏ đột nhiên xuất hiện.
Dạ Kiếm Hàn mơ hồ nhìn thấy một bóng người, một nam nhân vô cùng xa lạ nhưng lại có cảm giác quen thuộc.