Hung hỏa chi độc khắc sâu vào ma hồn, lại trực tiếp tạo thành ấn ký linh hồn, cho dù có chết cũng không thể giải trừ.
Nó sẽ theo linh hồn vào luân hồi, mấy năm sau có thể quay về nhân thế, cũng có thể theo linh hồn tiêu tán mà biến mất vĩnh viễn.
Nhưng không thể nghi ngờ là thứ này không thể giải trừ. Đời đời kiếp kiếp cũng không được.
Người khác có thể không rõ nhưng Yến Trầm lại quá hiểu. Mạc Cửu Thiều dùng Hoàn Hồn Đan cho Sở Mộ Vân thì trông chờ nhiều nhất là hung hỏa chi độc có một không hai này.
Yến Trầm ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa kia, sự lạnh lẽo lan ra khắp lồng ngực, cuối cùng hóa thành vô số băng tiễn hung hăng đâm vào lục phủ ngũ tạng của y.
mũi tên băng
Đây là Sở Mộ Vân.
Sau khi chết, hắn luân hồi thành con Băng Linh Thú hiếm có.
Hắn không còn kí ức, quên đi tất cả, không còn yêu Mạc Cửu Thiều, biến thành một con ấu thú bị Lăng Huyền nhặt được.
Băng Linh Thú không có tâm nhưng Sở Mộ Vân lại có.
Dù thế, tâm Sở Mộ Vân chết một lần vẫn chấp nhất như vậy.
Yến Trầm hồi ức lại một năm này, y phát hiện tình cảm của mình đối với tiểu thú còn nhiều hơn tưởng tượng. Nhưng vô dụng, không dùng được.
Làm nhiều như vậy, Sở Mộ Vân dù quên hết tất cả vẫn chỉ xem y là người nhà, sẽ ỷ lại tín nhiệm y, nhưng vẫn không yêu y.
Ngược lại là Mạc Cửu Thiều.
Hai người gặp lại, Sở Mộ Vân dù quên hết kiếp trước thì vẫn yêu y.
Thậm chí đột phá cả gông cùm xiềng xích Băng Linh Thú truyền thừa. Cho dù biết mình là thế nhân, cho dù bỏ hết tất cả tôn nghiêm... Cũng muốn trở về bên cạnh nam nhân kia.
Ngón tay Yến Trầm nắm chặt, ngọn lửa trong nháy mắt biến mất, một chút dấu vết cũng không còn. Nhưng sương đen lại bao phủ cả người y, vực sâu không đáy hóa thành thực chất mãnh liệt xông ra khỏi cơ thể, chúng hóa thành một con cự thú có cánh, giương nanh múa vuốt khiến cung điện thanh lãnh nháy mắt trở nên hỗn độn.
Lúc Chiếu Mai Sơn sắp bị san bằng thành bình địa, một dòng khí hắc ám đột nhiên quét đến, hóa thành một con rồng ngăn chặn lại cự thú.
Yến Trầm quay lại thấy tóc đỏ của Phẫn nộ bị kình phong thổi bay.
Y lạnh lùng mở miệng: "Ngươi đến đây làm cái gì?"
Đôi mắt đỏ của Phẫn nộ kích động hưng phấn:"Đã lâu chưa gặp 'ám dạ'."
Nghe vậy, Yến Trầm như tìm về lý trí, y nhíu mày trấn an cự thú đang điên cuồng.
"Ta không có hứng thú lãng phí thời gian với ngươi. "
Trong mắt Lăng Huyền tràn đầy tiếc nuối: "Nếu không vì 'Sinh môn', ta cũng không muốn để Ám dạ tịch mịch."
Tâm tình Yến Trầm không tốt lắm: "Có chuyện gì thì nói."
Lăng Huyền vừa bị Thần Thú kích thích máu sôi trào, đáng tiếc không thể đánh với Yến Trầm, chẳng may ảnh hưởng đến Sinh môn thì sẽ thành thảm họa.
Ai.... Thần thú Ám Dạ độc nhất vô nhị của Ma giới lại không thể chạm vào.... Thật khổ sở...
Nhưng rất nhanh gã lại có động lực trở lại, tư chất Sở Mộ Vân tuyệt hảo, chỉ cần một thời gian nữa hắn nhất định sẽ trở thành thần, đến lúc đó.... Chắc chắn sẽ mỹ vị hơn cả Ám dạ.
Lăng Huyền bình phục cơ thể đang xao động, nhớ tới nhiệm vụ của mình.
"Chúng ta hợp tác đi." Gã trực tiếp ném ra một câu khiến Yến Trầm nghe không hiểu.
"Ngươi nói cái gì?" Đế tôn Phẫn nộ chuyên hành động một mình cũng có lúc nói vậy?
Lăng Huyền bỏ tay xuống: "Ngươi cũng biết Sinh chi bảo hộ Ngạo mạn là nghịch thiên, ta không đánh lại y."
Yến Trầm: "Ngươi thật thẳng thắn."
Lăng Huyền: "Đây có là gì? Y không biết xấu hổ dựa vào vợ, ta chỉ có thể nhận thua."
Yến Trầm:"...." Lời này tuy khó nghe nhưng lại cảm thấy có vẻ không sai?
"Nói đi, ngươi muốn làm gì?" Yến Trầm hỏi gã.
Lăng Huyền đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn cướp lại Đóa Đóa của ta."
Yến Trầm nghe vậy đôi mắt tối xuống: "Ta không có hứng thú."
Lăng Huyền nhìn chằm chằm y, đôi mắt hẹp dài nheo lại, cười đầy tà khí: "Sao? Đóa Đóa lợi hại như vậy, sau này còn có thể mạnh hơn cả Ám Dạ. Ngươi không muốn có hắn?"
Yến Trầm khẽ nhíu mày, đầu quả tim y ẩn đau, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Ta nói ta không có hứng thú."
"À." Lăng Huyền tiếp tục nói: "Chắc ngươi chưa biết? Từ ban đầu Mạc Cửu Thiều đã có ý định khiến tình nhân nhỏ của y sống lại trong thân thể Đóa Đóa...."
Yến Trầm đột nhiên quay đầu: "Ngươi nói cái gì?"
Lăng Huyền chậm rãi thong thả nói: "Thân thể tiểu pháp sư đã bị phế. Mạc Cửu Thiều muốn tìm cho hắn một cơ thể khỏe mạnh. Nhờ ngươi ban tặng mà Đóa Đóa và tiểu pháp sư giống hệt nhau, không phải là một cơ thể hoàn hảo sao?"
Yến Trầm trả lời: "Quân Mặc sẽ không đồng ý."
Quân Mặc đồng ý làm Hoàn Hồn Đan cho Mạc Cửu Thiều với điều kiện là có được Băng Linh Thú.
Đế tôn Lười biếng đối với Băng Linh Dịch... Là đối với Băng Linh Thú vô cùng chấp nhất. Tuyệt đối sẽ không đồng ý khiến Sở Mộ Vân biến thành Băng Linh Thú.
Cho dù Mạc Cửu Thiều quý trọng Sở Mộ Vân đến tận xương tủy, nhưng nếu hắn sống lại, y làm sao chịu tranh đoạt hắn với người khác?
Lăng Huyền nói: "Mạc Cửu Thiều chắc chắn sẽ khiến Sở Mộ Vân hoàn hồn, sau đó cướp lấy thân thể của Đóa Đóa."
Thật ra không cần Lăng Huyền nói, Yến Trầm cũng đã nghĩ đến điểm này. Y nhìn Lăng Huyền: "Vì sao ngươi không nói cho Quân Mặc?"
Lăng Huyền mỉm cười: "Nếu ta hợp tác với Quân Mặc, ngươi cảm thấy cuối cùng y sẽ không tranh đoạt Đóa Đóa với ta?"
Yến Trầm hiểu rõ nhưng y vẫn không có hứng thú, thậm chí còn ác ý nghĩ: Mạc Cửu Thiều cũng không biết Băng Linh Thú là Sở Mộ Vân chuyển thế, như vậy Hoàn Hồn Đan chắc chắn sẽ không thành công. Để cho bọn họ tự lo đi, dù sao y cũng không chiếm được gì.
Lăng Huyền nhìn y chằm chằm, nói: "Ngươi đáng tin hơn vì ngươi không thích Đóa Đóa của ta, cho dù hắn đối với ngươi tình sâu như vậy. "
Yến Trầm ngẩn người ra, đột nhiên quay đầu nhìn gã: "Ngươi nói gì? "
Lăng Huyền không để bụng nói: "Buổi tối hôm trước ta đứng ở ngoài nghe Mạc Cửu Thiều nói ngươi muốn làm tiểu pháp sư sống lại, còn nói ngươi yêu hắn. Đóa Đóa nhà ta chỗ nào cũng tốt, nhưng lại thiếu tâm nhãn. Hắn bị ngươi mê hoặc đầu óc, nghe nói tâm nguyện lớn nhất của ngươi là khiến tiểu pháp sư sống lại nên hắn theo Mạc Cửu Thiều đi rồi."
Lời này làm điên đảo suy nghĩ của Yến Trầm.
Lăng Huyền nhớ lại lời kịch được người nào đó dặn dò, tiếp tục nói: "Ngươi nói tại sao Đóa Đóa nhà ta lại yêu ngươi như vậy? Yêu đến mệnh cũng bỏ, ngươi ngoại trừ năm đầu đối tốt với hắn, về sau không phải toàn cầm dao đâm vào tim hắn sao? Nói đến cùng, Đóa Đóa chính là quá quật cường, ta chỉ đánh hắn có vài lần khi còn nhỏ mà hắn mang thù đến bây giờ. Còn ngươi đối tốt với hắn có nửa năm, hắn liền cả đời không quên được. "