Trong thời gian này, Thẩm Thủy Yên hoàn toàn bị hắn mê hoặc đến choáng váng, ngoan ngoãn mà phục tùng. Đừng nói là hắn nhờ, cho dù hắn không nói gì thì y vẫn làm mọi thứ tốt nhất cho hắn.
Sở Mộ Vân bình ổn nhịp tim, tiếp tục nói: "Mấy ngày nay Tạ Thiên Lan ra ngoài tìm dược liệu giải độc cho ta. Hôm nay có tin thứ kia ở một nơi rất hung hiểm. Với tu vi Tạ Thiên Lan thì không thể nào lấy được, ta cũng không thích hợp để ra ngoài, cho nên muốn nhờ con........"
Lời này làm sao Thẩm Thủy Yên lại không hiểu: "Ngươi nên nói sớm cho ta biết."
Sở Mộ Vân liều mạng khống chế cảm xúc của mình: "Ta không muốn làm con lo lắng."
Thẩm Thủy Yên vốn dĩ vẫn còn chút bất mãn nhưng khi nghe hắn nói vậy thì trong lòng vô cùng ấm áp. Mà chuyện cấp bách bây giờ là tìm dược liệu, cho nên y cũng không so đo nữa.
Y quay lại nhìn Tạ Thiên Lan, vẻ mặt vẫn đề phòng như cũ, nhưng lại không còn địch ý như trước: "Thỉnh Tạ đại phu đi cùng, ta sẽ mau chóng tìm thảo dược."
Vừa nghe Tạ Thiên Lan phải đi, ngón tay Sở Mộ Vân không khống chế được mà khẽ run rẩy.
Thẩm Thủy Yên không phát hiện nhưng Tạ Thiên Lan lại thấy được. Đáy mắt y đầy ẩn ý.
Trên mặt Sở Mộ Vân hoảng loạn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Tạ Thiên Lan nói: "Ta có bản đồ ở đây, thiếu cung chủ mang theo là được." Dứt lời, y như làm ảo thuật mà lôi ra một cuộn da trâu dưới ống tay áo.
Nghi ngờ của Thẩm Thủy Yên cũng vơi đi phân nửa. Y mở ra xem, sau đó quay lại nhìn Sở Mộ Vân, nghiêm túc nói: "Ta sẽ xuất phát ngay, cũng sẽ nhanh chóng trở về."
Theo lý Sở Mộ Vân nên giữ y lại, nhưng hắn thật sự không thể chịu được nữa, chỉ khàn giọng nói: "Ta chờ con."
Thẩm Thủy Yên cho rằng hắn đang lo lắng cho y, nhịn không được hôn trán hắn: "Yên tâm."
Thẩm Thủy Yên đi rồi, Tạ Thiên Lan vì bắt mạch cho Sở Mộ Vân mà ở lại.
Khí tức của Tham lam vừa biến mất, Sở Mộ Vân liền không nhịn được mà đứng lên.
Tạ Thiên Lan cười nói: "Sao vậy? Người trong lòng không thể thỏa mãn được ngươi sao?"
Trong đáy mắt Sở Mộ Vân có chút giãy giụa, nhưng cơ thể bị tra tấn khiến hắn không thể chống đỡ.
Hắn không nói gì mà chủ động cởi trường bào, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm: "Tiến vào."
Máu trong cơ thể Tạ Thiên Lan nháy mắt bành trướng, y nhìn hắn chằm chằm: "Cầu xin ta."
Đáy mắt Sở Mộ Vân dần dần trống rỗng, cuối cùng đành thỏa hiệp: "Xin ngươi...... Thao ta."
Tạ Thiên Lan cuối cùng cũng thỏa mãn hắn.
Thẩm Thủy Yên đi ba ngày, Sở Mộ Vân và Tạ Thiên Lan cũng ở trong phòng điên cuồng suốt ba ngày.
Lần trước nhẫn nại bao lâu thì lần này khoái cảm đến bấy nhiêu.
Sở Mộ Vân có chút mơ hồ, ngoại trừ làm tình thì hắn không quan tâm bất cứ điều gì.
Tạ Thiên Lan cũng điên cuồng với hắn, không ngừng dùng cơ thể khắc sâu kí ức của hắn, khiến Băng Linh Thú dâm loạn này không thể rời khỏi y.
Đảo điên suốt mấy ngày, Sở Mộ Vân cuối cùng cũng dập tắt được dục hỏa, nhưng hắn lại không thể lạnh lùng với Tạ Thiên Lan được nữa.
Bởi vì đuối lý.
Lần này là hắn chủ động lừa Thẩm Thủy Yên rời đi, chủ động xin Tạ Thiên Lan thỏa mãn hắn. Là hắn quấn lấy Tạ Thiên Lan giống như thế nào cũng không đủ.
Một mặt hắn biết rõ người mình thích là ai. Nhưng mặt khác hắn cũng biết mình cần Tạ Thiên Lan.
Tháng ngày đau khổ này khiến hắn không muốn hồi tưởng lại.
Kỳ phát tình tạm ngưng, Sở Mộ Vân đến chính điện xử lý vài chuyện còn tồn đọng. Tạ Thiên Lan tuân thủ ước định ra khỏi phòng không chạm vào hắn, an phận thủ thường.
Nhưng Sở Mộ Vân lại không thể tập trung. Chỉ cần trong phòng có Tạ Thiên Lan thì ánh mắt và hơi thở của hắn đều trở nên hỗn loạn, cơ thể không nhịn được mà khô nóng bất an.
Nhưng hẳn lại không thể đuổi Tạ Thiên Lan ra ngoài, vì dù sao y cũng chưa làm gì.
Chẳng lẽ muốn hắn thừa nhận hắn hưng phấn khi bị y nhìn sao?
Tôn nghiêm của Sở Mộ Vân...... Không cho phép.
Hắn chỉ có thể căng da đầu đi xử lý công vụ.
Linh: "Ta có câu hỏi!"
Tâm trạng hai ngày nay của Sở Mộ Vân không tệ: "Sao?" . Bạn có biết trang truyện [ t rumtruyen.c om ]
Linh: "Vì sao không có Dâm dục thì không được?"
Sở Mộ Vân: "Đây không phải là vấn đề mà trẻ con nên quan tâm."
Linh: "Ta muốn biết ký chủ đại nhân đang diễn hay thật sự......"
Sở Mộ Vân: "Không phải, mấy ngày nay không cần diễn."
Linh: "Thật sự chỉ có Dâm dục mới có thể? Khụ khụ....... Chẳng lẽ vì Tham lam còn là thiếu niên cho nên không thỏa mãn được sao?" Thẹn thùng.jpg
Sở Mộ Vân đánh giá đúng trọng tâm: "Thẩm Thủy Yên là thiên phú dị bẩm."
Linh: "Nhưng không bằng Tạ Thiên Lan?"
Sở Mộ Vân: "Không phải......"
Linh: "QAQ! KHÔNG HIỂU!"
Sở Mộ Vân: "Sờ đầu.jpg. Tạ Thiên Lan sử dụng thủ đoạn, y đưa Mị thú vào sống nhờ cơ thể Băng Linh Thú. Hơn nữa còn kích thích tần suất phát tình của Băng Linh Thú, tạo kỳ phát tình giả. Nhưng thật ra chủ yếu là do Mị thú quấy phá. Nó là do Dâm dục chế tạo ra, ngoại trừ Dâm dục ra thì không ai có thể trấn an được."
Linh: Chết lặng.jpg
Sở Mộ Vân: "Không phải lo lắng, ta không sao. Sở dĩ giữ lại nó là vì kế hoạch tiếp theo, khi nào gần xong ta sẽ giết nó."
Linh: "......." Quả nhiên ký chủ đại nhân vẫn là người lợi hại nhất, sùng bái mù quáng ing!
Thân là người sáng tạo ra Dâm dục, tài xế già Sở Mộ Vân đương nhiên biết chiêu của y. Nhưng tôn giả Thẩm Vân lại không biết.
Càng không cần nói đến việc Tạ Thiên Lan làm quá tài tình. Cả Ma giới, ngoại trừ Sở Mộ Vân thì tuyệt đối không có ai nhìn thấy chân tướng.
Mà không thấy chân tướng sẽ tự hoài nghi chính mình. Dưới ảnh hưởng của kích thích thân thể và tinh thần, cho dù Sở Mộ Vân cường đại, lãnh khốc như thế nào thì cuối cùng sẽ trầm luân trong cái bẫy của Tạ Thiên Lan. Từ nay không thể kiềm chế.
Đáng tiếc...... Thẩm Vân chính là Sở Mộ Vân, mà Sở Mộ Vân.....lại là người sáng tạo tất cả.
Chính vụ được xử lý hơn nửa, Sở Mộ Vân cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn cho tất cả hạ nhân lui xuống......
Tạ Thiên Lan mỉm cười ấn hắn xuống bàn ngọc.......
Vào lúc cuối cùng, Tạ Thiên Lan cắn tai hắn, ái muội nói: "Ngày mai Thẩm Thủy Yên sẽ trở về."
Nghe vậy, con ngươi Sở Mộ Vân co lại, trong khoái cảm nhận ra tuyệt vọng khó giải thích.
Tạ Thiên Lan cúi đầu nhìn, y yêu chết ánh mắt vui sướng hòa lẫn với thống khổ này.
Thật quá đẹp.
Băng Linh Thú này thật sự quá mê người.
Tạ Thiên Lan càng ngày càng chờ mong tình yêu của hắn.
Ngày hôm sau, Thẩm Thủy Yên lấy được cây thảo dược kia liền vội vã trở về.
Chuyến đi này mất rất nhiều thời gian, Thẩm Thủy Yên vì có thể nhanh chóng trở về mà đi suốt ngày đêm. Tu vi của y cao, không mang theo thị vệ mà độc lai độc vãng. Chuyện này đối với Tham lam được 'nuông chiều từ bé' là không thể tưởng tượng.
Nhưng vì A Vân, y cam tâm tình nguyện.
Nhưng y không ngờ là, khi y trở về lại không thấy Sở Mộ Vân.
Qt: "Cầu ngươi..... thảo ta."
Dịch: "Làm ơn...... ta:))))"