Trang Khâm nhất thời có chút nghĩ không ra, nghe thấy Tiểu Liên bên kia gọi mình, thì hỏi người đàn ông kia: “Tiên sinh, anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Người đàn ông lắc đầu, Trang Khâm lại chắp tay trước ngực xin lỗi: “Thật sự xin lỗi! Nếu anh cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Không sao.” Người đàn ông tích chữ như vàng phun ra hai chữ, tháo bộ trượt một thanh dưới chân ra, đứng lên.
Trang Khâm nhìn lướt qua, cảm thấy người này thật cao, lúc này mới cầm bộ trượt tuyết chạy về phía Tiểu Liên.
Tiểu Liên lo lắng hỏi cậu có phải là bị ngã rồi không, Trang Khâm phủi tuyết trên người, nói: “Đừng nói nữa, đâm vào người người ta, còn lăn hai vòng.”
“Hả?! Vậy người anh có đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không, không đau, cậu bị ngã nhiều lần như vậy cũng không thấy đau, sao tôi lại đau được.” Trang Khâm xua tay, nhận cà phê trong tay cậu ta, uống một ngụm.
Lúc này trời đã sắp tối, cậu với Tiểu Liên cầm dụng cụ trượt tuyết cùng đi, ai ngờ giờ mới phát hiện, vé vào khu trượt tuyết, hộ chiếu và di động đều đã không thấy đâu nữa.
Tìm khắp trên người cũng không thấy.
Điện thoại với vé vào chỉ là chuyện nhỏ nhưng hộ chiếu thì rất quan trọng!
“Tiểu Liên, cậu gọi điện thoại cho tôi thử xem, tôi chắc là… đã ném đi đâu nữa rồi, hẳn là lẫn vào trong tuyết.”
Tiểu Liên lập tức gọi điện vào số cậu, vài giây sau, không ngờ bên kia lại có người nghe máy!
“Anh Trang, anh Trang, có người nghe này!”
Trang Khâm vội tháo mũ xuống, nhận điện thoại từ tay cậu ta, nghiêng tai tiếp cuộc gọi: “Hello?”
Người bên kia điện thoại khựng lại trong giây lát, nói: “Điện thoại, hộ chiếu, vé vào cửa, tôi nhặt được, cậu đến cạnh người tuyết trước cửa hàng bán dụng cụ trượt tuyết chờ tôi.”
Trang Khâm ngây ra mất một giây: “À… cảm ơn anh.”
Ngay sau đó cậu phản ứng lại được, một tràng tiếng Trung lưu loát kia, biểu hiện tích chữ như vàng, rõ ràng là người Trung Quốc mình vừa không cẩn thận đâm ngã kia.
Thật sự cũng khéo quá rồi.
Có điều khu trượt tuyết này vốn cũng không có nhiều người lắm, cậu thở phào nhẹ nhõm, còn may gặp được người có lòng, bằng không mất hộ chiếu sẽ rất phiền phức.
Đầu bên kia cúp máy.
Trang Khâm mặc đồ trượt tuyết cồng kềnh, ra ngoài chờ người kia, nghĩ ngợi, lại vào quán cà phê bên cạnh mua một cốc latte.
Mũ và kính râm của cậu đều để ở tủ đựng đồ, mà kính trượt tuyết và mũ bảo hộ, ván trượt tuyết, thì Tiểu Liên đang ở trong trông đồ giúp, không có vé thì không trả dụng cụ trượt tuyết lại được, ở đây cũng không thể sánh được với trong nước, không thể quét mặt, cũng không thể dùng phương thức khác.
Khăn quàng cổ che đi nửa mặt, Trang Khâm ngồi lên băng ghế dài bên cạnh người tuyết, sắc trời đã tối, đèn đường và ánh đèn của cửa hàng chiếu xuống tuyết tạo thành màu xanh óng ánh, giữa không trung có bông tuyết bay xuống.
Một bông tuyết nhỏ rơi xuống, cậu giơ tay đỡ lấy một bông, là hình lục giác, còn có cả hoa văn.
Bởi vì lạnh, cậu lại rụt tay về, ôm lấy cốc latte mới mua vừa nãy kia.
Độ ấm xuyên qua cốc giấy truyền vào giữa lòng bàn tay.
Cậu ngồi chờ vài phút, thấy một người đàn ông đi từ một lều tuyết khác tới, người nọ cao, mặc một cái áo gió màu trắng, quần dài và giày Martin tôn lên đôi chân dài, anh hẳn là khách trong khách sạn nghỉ dưỡng kia —— lều tuyết khách của khách sạn ở với lều của khách bên ngoài ở không giống nhau.
Trang Khâm ngẩng đầu nhìn về phía anh, thoáng thấy được khuôn mặt người đàn ông sau khi tháo mũ, kính bảo hộ ra thì nhất thời sửng sốt.
Lý, Lý Mộ???
Trang Khâm giật mình, chớp mắt một cái, nghi ngờ bản thân có phải đã nhìn lầm rồi hay không, cậu bị cận nhẹ, không dám tin.
Chờ người đàn ông cao cao kia tới gần rồi, mới dám xác nhận.
Ngũ quan mang theo chút sắc thái con lai, đôi mắt không to lắm, hẹp dài lại thâm thúy, hốc mắt sâu, con ngươi cũng không đen thẳm hoàn toàn, mà hơi pha với xanh lam, là di truyền từ huyết thống của người mẹ, mà đường nét khuôn mặt rất sâu, trên chóp mũi có một nốt ruồi cực nhỏ, nhạt màu.
Cả khuôn mặt lạnh như băng, như nhiễm phải băng tuyết, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
—— Là Lý ảnh đế thật.
Cậu không nhận nhầm!
Trang Khâm đã xem hết toàn bộ phim điện ảnh do Lý Mộ đóng, bộ nào cũng lặp đi lặp lại xem rất nhiều lần, cũng không kìm được mà nghĩ nếu nhân vật này là do mình diễn, thì sẽ thế nào?
Nhất định là sẽ không tốt được bằng anh ấy diễn.
Trang Khâm có chút ghen tị với sự tài hoa của anh, cũng hâm mộ kiếp sống làm nghệ sĩ lại trôi chảy như thế.
Khó trách nghe giọng lại cảm thấy quen tai.
Lý Mộ đi tới trước mặt cậu, cúi đầu xác nhận.
Quần áo giống, đôi mắt cũng giống.
Đôi mắt biết nói kia, tựa như đang gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ, dại ra, nhìn mình chằm chằm, cũng không chớp lấy một cái, giống như một con nai con bị dọa sợ.
Mái tóc ngắn đen nhánh của Trang Khâm có hơi rối, cái mũi bị đông lạnh tới hơi đỏ lên, nhìn đối phương đưa ba đồ vật bị mất của mình kia cho mình, cậu mới hoàn hồn, vội giơ tay ra nhận lấy: “Cảm ơn, rất cảm ơn ngài.”
Người đàn ông mặt không cảm xúc, gật đầu, xoay người bước đi.
“Đợi đã…” Trang Khâm chần chừ, suýt chút nữa đã gọi tên của anh ra, “Đây là…”
“Cà phê?” Lý Mộ cúi đầu nhìn đôi tay đang cầm cốc gấy kia, đầu ngón tay cũng đã bị đông lạnh tới đỏ lên rồi.
“Là quà cảm ơn.
Latte, không đắng, ở đây còn có gói đường, muốn lấy không?” Trang Khâm ngẩng đầu nhìn anh.
Trong giới, phong cách sống của Lý ảnh đế thực ra rất tốt, làm người cực kì giản dị, chỉ đóng phim, duy trì tiết tấu một hai hoặc ba năm mới quay một bộ phim, nhưng cả giới đều biết, phong cách của anh tốt nhưng tính tình lại không tốt, là một người cực kì lạnh nhạt, sẽ không tùy tiện phản ứng với người khác, mặt mũi ai cũng dám giẫm, ghét nhất là người khác bám lấy mình để lăng xê.
Một người không chơi lăng xê, cũng không mua bản thảo marketing, thậm chí ngay cả tài khoản xã giao cũng không có, không ngờ lại có rất nhiều fans.
“Không cần.” Lý Mộ không uống latte, nhưng vẫn nhận lấy, gật đầu tỏ ý cảm ơn, xoay người đi khỏi.
Trang Khâm ngồi ở đó, trong mắt mang theo vài phần không thể tưởng tượng nổi, nhìn chăm chú vào bóng dáng đi vào lều tuyết của anh kia.
Quá thần kì, ngày hôm qua còn gọi điện cho đạo diễn Quách nói muốn nhận phim của anh ta, hôm nay đã gặp phải Lý Mộ ở Minnesota…
Lý Mộ tới đây làm gì?
Bây giờ anh ấy còn chưa quay “Tàng Tâm”, cũng không phải là diễn viên… là tới chơi đơn thuần?
Tràn ngập trong đầu Trang Khâm chỉ có hai chữ “khéo quá”, đầy mặt cảm thán trở về cửa hàng dụng cụ.
Bên kia, Lý Mộ đeo túi trên lưng quay về lều tuyết, anh nhấp một ngụm nhỏ latte, cũng không thích vị này lắm, đang chuẩn bị vứt đi, bỗng thoáng thấy một dòng chữ nhỏ được viết trên cốc giấy.
“Cảm ơn, ngài là một người tốt! Tết Âm lịch vui vẻ ~”
Chữ viết rất tinh tế.
Lý Mộ nhìn chằm chằm chữ viết kia vài giây, khó có lúc cảm thấy có chút thú vị, cảm thấy tâm tình hình như cũng tốt lên được một chút.
“Bịch!”
Cốc cà phê khó thoát khỏi vận mệnh bị ném vào thùng rác.
——–
Khi Trang Khâm trở về, mới nghe thấy sư nương nói: “Vừa rồi gọi điện cho con, là một người lạ nghe máy.
Cậu ta nói nhặt được điện thoại của con, ta nói tiếng Anh với cậu ta, cậu ta lại nói tiếng Trung với ta, du khách Trung Quốc bên này thực sự là rất ít.”
Sư nương khó có lúc được gặp vài du học sinh Trung Quốc —— người Trung Quốc đi trượt tuyết thường đều sẽ đi Denver, không mấy ai lại tới Minnesota.
Ngay cả tới đây cũng sẽ đi mấy thành phố lớn, ở chỗ họ đây là vùng nông thôn, ít người trong nước biết tới.
Trang Khâm hơi mất tập trung, nghe thấy Tiểu Liên nói may mà có người tốt nhặt được, bằng không nếu mất hộ chiếu, về nước còn phải liên hệ với đại sứ quán, sẽ tốn rất nhiều tiền, càng đừng nói tới chuyện Trang Khâm là người nổi tiếng.
“Anh Trang, sao anh trông mất hồn mất vía thế?” Tiểu Liên giơ tay quơ quơ trước mặt cậu.
“Hả? À… tôi không sao, hoạt động nhiều hơi mệt thôi.” Sau khi gặp Lý Mộ, trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Tiểu Liên vặn bình giữ nhiệt ra, bảo anh uống chút nước ấm: “Sư đệ anh hình như đã tới sân bay rồi, bởi vì hôm nay tuyết rơi nhiều không về được, mai mới tới nơi.”
“Vậy hả?”
“Em mới nghe sư nương ngài nói chuyện điện thoại đó.” Cậu ta nói nhỏ.
Bên này bốn giờ chiều trời đã bắt đầu tối, năm giờ đã tối đen hoàn toàn, buổi tối, Tiểu Liên tới gõ cửa, Trang Khâm mở cửa cho cậu ta vào: “Sao vậy?”
Hai tay Tiểu Liên giấu sau lưng, có vẻ do dự: “Vừa rồi… chị Mân mới gọi điện cho em.”
“Ồ?” Tô Mân cũng đã gọi điện cho cậu, chuyện nói tới vẫn là cái kịch bản “Địch Đông Phong” bản thân cậu đã từ chối hôm trước kia, Trang Khâm chỉ đáp lại một lần rồi không quan tâm tới nữa.
“Ý của chị Mân là, chị ấy nói chuyện với đạo diễn Khuất, vẫn có thể tranh thủ một chút, chỉ cần ngài bên này…” Tiểu Liên lấy kịch bản “Địch Đông Phong” giấu sau lưng ra, giọng nói cực kì đáng thương cầu xin cậu: “Anh Trang, bộ phim này thực sự quá khó vào, vào là sẽ hot, không phải chúng ta đã kí cả hợp đồng rồi hay sao? Nhân vật này cũng là ngài thật vất vả thử vai mới nhận được, thật sự không diễn nữa?”
“Thật sự không diễn nữa,” Trang Khâm mang vẻ mặt thoải mái an ủi cậu ta, “Tôi đã nhận được kịch bản càng tốt hơn.”
“Hả? Còn tốt hơn cả “Địch Đông Phong” ư?” Cậu ta trợn to mắt.
“Đương nhiên,” Trang Khâm biết cậu ta đang lo chuyện gì, an ủi, “Tiểu Liên, cậu cũng đừng lo tới chuyện công ty bên kia, cậu là người của tôi, công ty không dám bắt cậu làm gì đâu, nếu làm to chuyện, tôi cũng sẽ giữ được cậu lại.”
Cái câu “cậu là người của tôi” này, làm khuôn mặt Tiểu Liên nhất thời đỏ bừng lên, quên cả đang định nói gì.
Trang Khâm vuốt vuốt tóc cậu ta: “Được rồi, chị Mân bên kia cậu cũng đừng kích động tới, đợi chút nữa tôi sẽ nhắn tin lại cho chị ấy, giờ cũng đã không còn sớm, cậu về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Liên bị cậu mê hoặc tới thất điên bát đảo, giờ đã quên cả nhiệm vụ chị Mân giao cho mình, mơ màng hồ đồ gật đầu, đi về phòng.
Tắt đèn, Trang Khâm đeo bịt mắt nằm xuống, lại mãi không ngủ được.
Theo thời gian chuyển dời, bảy tám năm đều đã trôi qua, nhìn bề ngoài, sự kiện kia ảnh hưởng tới cậu cũng ít, nhưng mỗi lần lên mạng, chỉ cần tìm tên của cậu, là sẽ thấy được tin tức trước kia.
Đủ loại cảm xúc phức tạp, khi trước mắt bị bóng tối phủ lấp, lại nhào tới như thủy triều.
“Địch Đông Phong” là một bộ phim truyền hình cổ trang, từ đạo diễn, biên kịch, tài trợ, diễn viên, tới bên sản xuất, đều có thể thấy được đây là chế tác bậc nhất.
Đời trước, để nhận được nhân vật mình thích, cậu đã tốn khá nhiều công sức để được thử vai, hai tháng trước đó, khi nhận được kịch bản, cậu đã ở nhà tự cân nhắc, viết tiểu truyện, nhập vai, nằm mơ cũng đang thử vai.
Sự nỗ lực của cậu không hề uổng phí, sau khi thử vai, cậu đánh bại được rất nhiều diễn viên có ưu thế kinh nghiệm hơn mình, như ý nguyện nhận được nhân vật.
Khi quay phim được một tháng, cậu bỗng nhận được tin sư nương bị bệnh nặng, cậu tạm thời xin đoàn phim nghỉ, muốn sang Mỹ thăm sư nương.
Ngày đó có cảnh diễn của cậu, cậu đi rất vội, đạo diễn thấy cậu gấp tới độ sắp khóc, đành thả cậu đi, sau đó để thế thân quay một cảnh diễn đánh võ rất nguy hiểm.
Không hiểu vì nguyên nhân gì, là do áp lực hay sai sót, thế thân kia khi đang treo người trên không bỗng ngã xuống, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, cơ thể diễn viên kia bỗng lao xuống cực nhanh, đâm vào một cây cọc bằng trúc dựng thẳng đứng, bụng rách toang, mọi người ở hiện trường đều ngây ra, một vài nữ diễn viên nhát gan đã sợ tới mức khóc thất thanh.
Có một người bị máu bắn lên người, thậm chí còn để lại bóng ma tâm lí, trực tiếp rời khỏi giới này, quãng đời về sau này cũng không dám đóng phim lại nữa.
Mà lúc ấy Trang Khâm ngồi trên máy bay, không hề biết gì cả.