“Cậu nghĩ gì vậy hả? Hả! Trang Khâm, chị thực sự hoài nghi cậu bị người ta tẩy não! Đầu bị lừa đá hay sao mà lại nhận bộ phim tệ lậu này! Đã thế còn nhận phim điện ảnh đồng tính??? Tự mình quyết định! Còn không tìm chị thương lượng lấy một câu! Có biết là cậu lăn lộn được tới ngày hôm nay không hề dễ dàng không!”
Tô Mân cuối cùng vẫn biết được chuyện cậu kí hợp đồng với một đoàn phim rách nát, lần này cô tức giận hơn rất nhiều lần so với những lần trước, cô lập tức gọi cậu vào công ty, chửi ầm lên.
“Chị Mân, chị nguôi giận, em biết thương lượng với chị, chị chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.”
“Cậu biết chị sẽ không đồng ý nên tiền trảm hậu tấu?” Cô có tiếng là tính tình dễ nổi nóng, nhưng cũng rất có mắt nhìn và thủ đoạn, bằng không đã không nâng đỡ được Trang Khâm lên.
Trang Khâm nói xin lỗi: “Em biết chuyện này em có phần sai, nhưng em không thể vứt bỏ vai diễn này được, hợp đồng cũng đã kí, em không thể vi phạm.”
“Không thể vi phạm hợp đồng! Cậu giờ mới biết không thể vi phạm hợp đồng! Giờ có trách nhiệm vậy, thế lúc cậu từ chối nhận “Định Đông Phong” đã nghĩ thế nào? Cậu từ chối đạo diễn Khuất, để quay cái phim “Tàng Tâm” này??” Cô gạt mạnh tư liệu trên bàn xuống, một tập tài liệu và ống đựng bút rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.
Tiếng cãi nhau ồn ào của hai người vang ra cả ngoài hành lang, người qua đường cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, sao chị Mân lại nổi giận tới mức đó?
Tô Mân quả thực rất khó tin, cảm thấy Trang Khâm điên rồi, kịch bản phim đam mỹ không phải là không thể nhận, nhưng một đạo diễn bừa bãi vô danh, còn đầu tư năm mươi vạn catse đóng phim vào việc này, xúc phạm tới điểm mấu chốt của cô và cả công ty.
Huống hồ đây còn không giống kịch bản phim đam mỹ thường, mà là phim có hướng hiện thực.
Trang Khâm vẫn rất kiên nhẫn: “Em có lòng tin quay tốt bộ phim này, có thể nhận được giải thưởng.”
“Nếu cậu muốn hướng tới giải thưởng của Liên hoan phim quốc tế, vậy cậu nói cho chị biết, đạo diễn tên Quách Bảo… Quách Bảo Châm này, là ai? Anh ta nổi tiếng lắm à? Lợi hại lắm hay sao? Anh ta ngầu hơn cả Khuất Thành Ích? Cậu bỏ diễn “Định Đông Phong” để nhận cái phim nát hạng ba này, làm việc với đạo diễn hạng ba…”
“Chị Mân.” Vẻ mặt Trang Khâm trầm xuống, cắt lời cô.
“Bộ phim này, không phải là phim hạng ba, một chút cũng không.” Cậu nghiêm túc nói, “Chị có thể phê bình em, công ty muốn phạt, em không có ý kiến, về khoản catse phải cắt cho công ty, em cũng sẽ lấp vào lỗ hổng.”
Chị Mân nhìn dáng vẻ bình tĩnh lại kiên định kia của cậu, nhíu chặt mày.
Nói tới nghệ sĩ như Trang Khâm này, đây là người khiến cô bớt lo nhất, rất nghe lời, trước giờ chưa từng có ý kiến, trừ lúc mới debut, dẫn cậu tới bữa tiệc lớn, cậu náo loạn một hồi, thì sau cũng không xảy ra chuyện gì nữa.
Tuy tính cách có hơi không cởi mở, nhưng đứa nhỏ này thực ra là một nghệ sĩ rất chuyên nghiệp, cả năm gần như không nghỉ, đều bán mạng cho công ty, thế nên mới dẫn tới việc đột nhiên bởi mệt nhọc quá độ mà ngất xỉu.
Cô lấy lại tinh thần, cũng cảm thấy rất có lỗi với cậu.
Cô nhớ rõ, từng có lúc Trang Khâm chạy show rất mệt, nửa đêm mới ra khỏi tòa nhà ghi hình, lên xe, cậu đã nói thật lòng mình với cô: “Em vào giới là muốn làm diễn viên, em thực lòng muốn đóng phim, chị bảo em đi quay chương trình, em cũng đồng ý nghe lời chị, chỉ cần em vẫn còn được diễn.”
Đứa nhỏ này, cũng mới chỉ mười chín tuổi.
“Bộ phim này là về nội dung gì? Có thể chiếu phim được không?” Cô bóp bóp trán.
“Có thể, đề tài về tội phạm, nhưng chị yên tâm, bộ phim này không có tí cảnh mờ ám nào đâu! Nói thế nào nhỉ… chính là mang theo chút cảm giác mà thôi, để người ta suy đoán, nhưng toàn bộ phim chỉ có cảnh ôm, không có cảnh hôn hay giường chiếu gì cả.”
“Thật không?” Cuối cùng cô cũng hơi an tâm hơn chút, “Người diễn cùng cậu có ai? Đưa kịch bản cho chị xem.”
“Chị đồng ý rồi?”
“Không đồng ý, cậu làm trái với quy định của công ty, lén nhận phim, lão tổng bên kia sẽ không vui, cậu tự nghĩ cách đi, cậu có thể thuyết phục được Thẩm tổng, chị bên này sẽ không thành vấn đề.”
“Được, về em sẽ gửi cho chị một bản mềm để chị xem.”
Trang Khâm vừa nhận được kịch bản mới, bắt đầu xem lại từ đầu, lúc này mới xem đến cảnh thứ ba, kí ức rõ ràng nói cho cậu biết, bộ phim này không có kịch bản gì khác người cả.
Về phần Thẩm tổng của truyền thông Duyệt Động, cậu vốn không thấy lo, dưới tình huống họ đã kí hợp đồng kia, Thẩm tổng đương nhiên mong muốn cậu bán mạng làm việc, nhưng cũng không tránh được điều kiện hời về tiền bạc.
Cho dù bây giờ Trang Khâm có được coi là đỉnh sóng nhiệt, thì hai trăm triệu cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.
Tiểu Liên lái xe của mình, chở Trang Khâm từ công ty về nhà cậu.
Cậu ta là người địa phương, đôi khi sẽ ở lại trong nhà Trang Khâm nghỉ ngơi luôn, chăm nom cho sinh hoạt hàng ngày của cậu, là một trợ lý danh xứng với thực.
Tiểu Liên không nhịn được nhìn cậu qua kính chiếu hậu: “Anh Trang này, hôm nay lúc anh với chị Mân cãi nhau ấy…”
“Cậu cũng cảm thấy là tôi làm không đúng?”
“Không phải không phải, em chỉ cảm thấy…”
“Cảm thấy phim này không đáng tin?”
“Ừm… có hơi hơi.” Tiểu Liên gãi đầu, “Tuy em còn chưa xem kịch bản, nhưng em tin vào mắt nhìn của anh, anh nói phim này hấp dẫn, vậy chắc chắn là diễn được, anh nói “Định Đông Phong” không thể nhận, em thấy phim này cũng không ổn…”
“Hả?”
Tiểu Liên cũng không thể nói ra, tên nghe có hơi giống Vũ Đông Phong, ai mà xem chứ?
Vũ Đông Phong: Tên một chuỗi cửa hàng nổi tiếng của Trung Quốc.
.
Khi nhận được số điện thoại xa lạ gọi tới, Quách Bảo Châm đang chọn diễn viên ở rạp hát.
Trên người anh ta có hai cái điện thoại, reo lên là cái điện thoại Nokia đời cũ kia, gọi vào số này, chỉ có thể là vì vấn đề công việc.
“Alo?” Anh ta nghe máy, “Là ai vậy?”
“Tôi muốn tìm Quách tiên sinh, người viết “Tàng Tâm”.”
Đầu bên kia là một giọng nam rất quyến rũ, có chút ngả ngớn, Quách Bảo Châm thấy rất quen tai.
“À! Là tôi là tôi, tôi là Quách Bảo Châm, là đạo diễn của “Tàng Tâm”, ngài cảm thấy hứng thú với kịch bản sao?” Anh ta không rõ ý đồ của người gọi đến, muốn tài trợ hay là đóng phim?
Khâu Minh nhìn về phía Lý Mộ, ngón tay đặt trên đùi Lý Mộ khẽ chạm xuống đầu gối, như đang ra chỉ thị, Khâu Minh có sự ăn ý nhất định với anh, liền nói với người bên kia điện thoại: “Phải, đạo diễn, trong tay tôi có một bản kịch bản, đã đọc xong rồi, không biết phần còn lại…”
Đọc kịch bản?
Quách Bảo Châm lờ mờ nhớ ra: “Ngài là… chúng ta gặp nhau ở Học Viện Điện Ảnh, tôi đưa kịch bản cho ngài, ngài mặc tây trang màu vàng nhạt phải không?”
“Ấy! Là tôi, trí nhớ của đạo diễn thật là tốt.”
Quách Bảo Châm đương nhiên nhớ rõ hắn: “Ấn tượng của tôi về ngài rất sâu.”
Ở Học Viện Điện Ảnh đều là soái ca mỹ nhân, anh ta lăn lộn trong giới này, người đẹp đã thấy nhiều, ngày đó còn gặp được mỹ nhan thịnh thế Trang Khâm bản người thật, có điều vị trong điện thoại này, kí ức vẫn còn mới mẻ, diện mạo cũng không phải là kiểu khí chất diện mạo giống những người khác như dây chuyền sản xuất.
Hấp dẫn!
“Ngài cảm thấy hứng thú với nhân vật Giang Trác này? Nếu ngài cảm thấy hứng thú, chúng ta gặp mặt rồi nói, nếu có ý nhận nhân vật này, kịch bản phần sau tôi sẽ gửi cho ngài.” Các diễn viên khác trong bộ phim này, anh ta đã tìm được gần hết rồi, Hoành Điếm có vài người diễn vai phụ lâu năm, đều rất có kinh nghiệm, anh ta từng hợp tác khi quay phim ngắn, giá cả cũng tiện.
Một diễn viên chính cũng đã định rồi, giờ chỉ còn lại một diễn viên khác đóng vai Giang Trác là còn chưa tìm được người thích hợp.
Đầu bên kia điện thoại có hơi im lặng một lát, như đang thảo luận với người khác chuyện gì đó, sau đó hắn nói tiếp: “Được, đạo diễn, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, địa chỉ cậu quyết định?”
Quách Bảo Châm: “Được rồi! Ngài xưng hô thế nào nhỉ? Để tôi lưu số lại.”
“Khâu Minh.”
“Địa chỉ sẽ được gửi cho ngài ngay, là số điện thoại này phải không? Tối nay rảnh chứ?”
Anh ta còn một phiếu ăn năm mươi đồng hôm nay đến hạn, đúng lúc dùng luôn.
…
Khâu Minh lái chiếc xe Ferrari màu tím kia của mình, lái trên đường hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn.
“Nhà hàng kia bán xiên thịt dê nướng?” Khâu Minh đưa mắt nhìn tin nhắn trong điện thoại, không sai, chính là phía đối diện.
Tìm một trung tâm thương mại để đỗ xe, hai người đi tới cửa hiệu lâu đời này.
Khâu Minh còn định tự mình gọi điện cho Quách Bảo Châm, lại thấy một người nam mặc áo lông đen đi ra, vui vẻ vẫy vẫy tay: “Bên này bên này.”
“Tôi đã bảo anh rồi mà? Vẫn còn là một sinh viên, chắc chắn là một sinh viên.”
Lý Mộ không nói gì, đưa mắt nhìn qua —— không phải là người anh muốn tìm, nhưng thật không ngờ, anh lại quen đạo diễn trẻ tuổi này.
“Sao không vào đi?” Khâu Minh nghi hoặc túm lấy cánh tay anh, “Không thích chỗ này à?”
Thịt dê nướng đang là mùa đắt hàng nhất, trong tiệm không còn chỗ ngồi, khói dầu bay trong không khí.
Người như Lý Mộ, xuất hiện ở nơi này, đúng là có vẻ không hợp.
Lý Mộ lắc đầu, đi theo hắn.
Quách Bảo Châm đặt một phòng nhỏ.
Dù sao nói chuyện, bên ngoài ồn ào, bàn việc không tiện.
Anh ta cho rằng Khâu Minh tới một mình, nào ngờ còn đưa một người tới theo.
Chỉ liếc mắt một cái, đã làm trước mắt người sáng ngời.
Đó là một cảm giác khí chất không thích hợp, không chỉ là ở cách ăn mặc, mà dáng người, kiểu cách của anh, đều là cực phẩm hiếm thấy.
Là kiểu người vừa nhìn một cái đã biết là không cùng một thế giới với người thường.
Vừa vào cửa đã nhận được những ánh mắt của các vị khách khác trong tiệm, nhưng anh bình thản ung dung, hiển nhiên đã quen làm tâm điểm của sự chú ý.
Ba người chen chúc ngồi xuống ghế dài trong phòng.
Chỗ ngồi hẹp, đôi chân dài của Lý Mộ kia có chút không có chỗ đặt, không gian bó buộc, Khâu Minh bên cạnh cũng không khác anh là bao.
“Ăn cơm tối chưa? Ăn chút đi, nào.” Quách Bảo Châm đói bụng rồi, đã ngồi ăn trước, lúc này cũng hơi ngượng, vội gọi phục vụ mang hai cái bát sạch lên.
“Đạo diễn Quách.” Khâu Minh gọi một tiếng, “Bộ phim “Tàng Tâm” này của ngài chuẩn bị bao giờ bắt đầu quay? Đã lập hồ sơ chưa?”
“Đã chuẩn bị xong từ lâu, bây giờ, chỉ còn một lần thử vai cuối cùng nữa.” Anh ta đứng lên tiện tay múc canh cho hai người, đôi mắt lại vòng một vòng trên khuôn mặt của hai người.
Chỉ mới nhìn mặt và dáng người, cả hai đều là những nhân tố tốt có thể debut làm minh tinh… nhưng nhìn kĩ thì khí tràng quá không bình thường, trông giống nhà đầu tư hơn là tới làm diễn viên.
“Ồ, còn có cả thử vai à?” Khâu Minh giữ nguyên thái độ hoài nghi, vị đạo diễn nhỏ này hẳn vẫn còn là sinh viên, bằng không sao lại lôi kéo người khắp nơi ở Học Viện Điện Ảnh?
“Đương nhiên, nam chính tôi đã định được một người rồi, hợp đồng cũng đã kí, là Trang Khâm, rất nhiều người đều vì cậu ấy mà tới.” Anh ta không che giấu được sự đắc ý, chợt hạ thấp giọng, “Còn chưa tuyên truyền, hai người phải giữ bí mật, đừng nói ra ngoài đấy.”
“À, Trang Khâm à.” Khâu Minh lại có chút ấn tượng, đó là một hot boy đang rất nổi, mẹ hắn gần đây điên cuồng theo dõi cậu hot boy này, xem phim cổ trang của cậu mà khóc lóc giàn giụa.
Không ngờ bộ phim này, lại có thể mời được minh tinh thực sự tới diễn, trong lòng Khâu Minh nổi lên nghi ngờ tính chân thật của chuyện này.
“Thế nên tới đoàn phim của tôi, là có thể phối hợp diễn chung với cậu ấy, nhân vật này ấy à, nổi tiếng thực sự, báo danh thử vai nhiều lắm đó.”
Quách Bảo Châm rất không biết xấu hổ thếp vàng lên mặt mình, giờ có Trang Khâm đóng vai chính, phần thắng nhiều hơn, mấy ngày nay thực sự có vài người liên lạc với anh ta, tỏ ý thấy hứng thú, tuy đều không phải là minh tinh lớn gì, nhưng người hot nhất kia cũng rất có thực lực, bốn mươi tuổi, vừa lúc thích hợp với thiết lập hơn ba mươi tuổi của nhân vật này.
Diễn viên này khi còn trẻ cũng từng nổi tiếng, bây giờ nhắc tới tên, người trẻ tuổi cũng không biết tới.
Nhưng vai chính quan trọng như vậy, cũng không thể tùy tùy tiện tiện chọn mà? Quyết định tổ chức thử vai anh ta cũng vừa mới nghĩ tới, lại thuê thêm vài người, nhìn cho nghiêm túc giống thật một chút.
Cả quá trình Lý Mộ đều không chạm đũa, thói quen sạch sẽ của anh không quá nghiêm trọng, nhưng chưa bao giờ ăn chung một nồi lớn, uống phần canh người khác đã từng chọc đũa vào.
Khâu Minh thì lại uống hai ngụm, Quách Bảo Châm không nhịn được, ợ mấy tiếng: “Hai người nếu muốn thử vai, tuần này, ừm, gọi điện thoại cho trợ lý của tôi nhé.”
Anh ta đưa một tấm danh thiếp ra, trên có in một số điện thoại khác của anh ta, anh ta thường xuyên một người phân thành hai nhân cách, tự mình diễn làm trợ lý của bản thân.
“Đây là số điện thoại của văn phòng tôi.”
“Còn có cả văn phòng ư?” Khâu Minh nghi ngờ nhìn anh ta, “Đạo diễn Quách, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hả?” Quách Bảo Châm ngẩn người, chợt mỉm cười, “Tôi đã ba mươi rồi, ngài tưởng tôi vẫn còn là sinh viên à?”
“Nhìn anh trông rất trẻ.” Lúc này Khâu Minh lại là người ngạc nhiên, cẩn thận nhìn anh ta chằm chằm.
Đạo diễn nhỏ này, thật đúng là không giống người ba mươi tuổi, khuôn mặt cùng lắm thì chỉ mới hai mươi lăm, da mặt trắng mịn, không ngờ còn lớn tuổi hơn cả mình.
Khâu Minh thanh toán, Khâu đại thiếu hắn không có thói quen để người khác mời khách, chờ hắn vừa đi, Quách Bảo Châm vội vàng móc phiếu ăn đồng ra, tìm nhân viên thu ngân trong tiệm đổi tiền mặt.
Đêm đã khuya, Khâu Minh đưa Lý Mộ đi ăn tối, đúng lúc cũng đang ở gần đây, hai người đi bộ.
“Anh này, nếu anh thực sự cảm thấy hứng thú với bộ phim này, chúng ta mua lại kịch bản của anh ta, tôi mời một đạo diễn nổi tiếng về quay, anh thích xem thì xem cho đã.”
“Cậu không mua được kịch bản này từ tay anh ta đâu.” Lý Mộ nói.
“Sao lại không? Có cái gì mà tiền không mua được chứ, tôi vừa ra giá, đạo diễn nhỏ kia còn không vội quỳ xuống xin tôi mua cho anh ta à.”
Lý Mộ nói: “Cậu chưa tìm thử tên của đạo diễn này? Trước kia anh ta làm phóng viên, mấy năm trước từng phỏng vấn ông ngoại tôi.” Lý Mộ có trí nhớ siêu tốt, rất nhiều việc nhỏ không đáng kể, anh chỉ cần một lúc là có thể nhớ ra được.
“Anh ta còn từng phỏng vấn Quý lão gia tử? Nói vậy, còn là một phóng viên rất giỏi? Từ từ, phóng viên tự dưng chạy đi làm đạo diễn làm gì? Đổi nghề hơi xa rồi!”
“Kịch bản này hẳn là tâm huyết của anh ta, không dễ mà bán đi, cậu có thể ra giá, nhưng cũng sẽ không có lời.” Lý Mộ nói.
Trong mắt anh, đầu tư một chút không thành vấn đề, anh tán thưởng người có thực lực viết kịch bản.
“Thì tại tôi thấy anh thích đấy chứ?” Vừa rồi Khâu Minh hỏi Quách Bảo Châm về phần còn lại của kịch bản, Quách Bảo Châm nói không mang theo người, hai người thêm bạn tốt, nói về sẽ gửi WeChat cho hắn.
Hắn cùng Lý Mộ vào trung tâm thương mại, đi thang cuốn lên tầng, Khâu Minh giơ tay ra chỉ: “Ái chà, anh nhìn bên kia đi, đó là nam chính Trang Khâm mà Quách Bảo Chân nhắc tới đấy.”
Lý Mộ nhìn theo.
Khâu Minh tấm tắc hai tiếng: “Đừng nói chứ, có thể quay cảnh nhạy cảm với cậu ấy, tôi cũng bằng lòng diễn mấy cái cảnh hở hang kia.”
Đó là một quảng cáo quý một của một nhãn hiệu đồng hồ xa xỉ, quảng cáo được chiếu trên màn hình LED đặt trên bức tường ngoài cửa hàng, người đại diện nhãn hàng có đôi mắt đen sáng ngời lại ấm áp, làm người đã từng gặp qua sẽ không thể quên được.