Phim điện ảnh Trang Khâm đã xem qua không ít, liên hoan phim lại là lần đầu tham gia.
Càng là lần đầu nghe được chuyện giữ lại tới lễ bế mạc này.
Nghe Lý Mộ nói thì ý là quá nửa nhận được giải rồi, nếu không phải đang ở show thời trang, cậu thực sự muốn chạy ba vòng.
Bộ phim điện ảnh này nhận được giải thưởng vào năm nào, Trang Khâm đã không còn nhớ rõ, cậu chỉ là xuất phát từ lòng yêu thích bộ phim Tàng Tâm này mà đã xem rất nhiều video liên quan, nhớ rõ chuyện đạo diễn cười kể về lần chạy tới liên hoan phim.
Show diễn này rất nhanh đã kết thúc, nhà thiết kế tới chào bế mạc, Lý Mộ thấp giọng bảo Trang Khâm: “Có nhìn trúng bộ nào không?”
Trang Khâm vốn không nghiêm túc xem, vừa rồi trộm nhắn tin hỏi cụ thể Quách Bảo Châm, đạo diễn Quách lờ mờ bảo: “Khả năng cao, chúng ta là hắc mã, nhưng đối thủ cạnh tranh rất mạnh.”
Hắc mã: đối thủ cạnh tranh có sức mạnh không thể đoán trước hoặc một người chiến thắng bất ngờ.
Trang Khâm lắc đầu nói không, Lý Mộ đặt tùy tiện vài bộ quần áo yêu thích, còn tiện đặt may hai bộ, một với số đo của mình, một là của Trang Khâm.
Hai người đi ra khỏi show diễn không quá hot này ra ngoài.
Bên ngoài là các phóng viên linh tinh đứng trong gió lạnh, thấy Lý Mộ mặc thiết kế mới của JL quý này, tưởng là người mẫu nam vừa xuống khỏi sân khấu, bảo cameraman nhắm ngay người anh mà chụp, Lý Mộ cảm giác có người đang chụp, phản ứng đầu tiên không phải là tránh đi trốn, mà là nghiêng người che Trang Khâm.
Buổi trình diễn mà anh đưa Trang Khâm tới đều là của các nhà thiết kế có phong cách mà anh khá thích, nhãn hiệu nhỏ, không quá nhiều người.
Lý Mộ gọi điện thoại lấy thư mời, không lấy hàng ghế đầu, muốn chọn hai vị trí ở hàng hai cách xa khu truyền thống một chút, gần cửa vào.
Trang Khâm cho là anh không quen bị chụp, bảo: “Chắc phóng viên tưởng anh là người mẫu.”
Trên người Lý Mộ có một sự quý khí xa cách, có chút cảm giác kinh diễm cao lãnh tiên khí giống với người mẫu nam đứng đầu trên sàn diễn thời trang.
Trang Khâm dùng khăn quàng cổ che kín mặt, lại đưa mũ nồi của mình cho anh mượn: “Chờ sau khi phim điện ảnh công chiếu, anh sẽ thành minh tinh.
Về sau anh phải làm quen với việc bị chụp lén, trừ phi anh nhớ rõ lúc nào cũng phải che kín mặt.”
Nhưng Lý Mộ hiển nhiên không có sự tự giác này, xem show nên mặc một bộ quần áo của nhãn hiệu khá đắt tiền, thiết kế bắt mắt nổi trội, khuôn mặt tuấn tú không hề che đi lộ bên ngoài, như vốn không quan tâm người ta có đang nhìn lén chụp lén mình hay không.
“Anh không sợ bị người ta chụp,” Lý Mộ đội mũ của cậu lên, đúng lúc thấy tài xế lái xe tới đây, xe đỗ ven đường thì mở cửa xe bảo cậu đi lên.
Lý Mộ khom lưng bước lên xe, bảo: “Người đại diện của em không phải đã nói hẹn hò không thể để paparazzi chụp được đấy sao.”
Tài xế đội mũ dạ hỏi Lý Mộ địa điểm đến, Lý Mộ nói tiếng Pháp báo địa điểm cho tài xế, Trang Khâm nghe không hiểu, tài xế nổ máy.
Trang Khâm nói: “Tiểu Táp nói, hẹn hò riêng bị chụp lại cũng không sao, rất dễ giải thích.
Huống hồ vẫn còn đang ở nước ngoài, truyền thông ở đây cũng không biết chúng ta, sao có thể đưa tin, chị ấy bảo chúng ta chú ý đừng để bị chụp, ý là bảo chúng ta đừng đứng bên đường…”
“Đứng bên đường làm gì?” Lý Mộ đã nghe thấy người đại diện của cậu nói những lời này, đã biết nhưng vẫn cố tình trêu cậu.
“… Đứng bên đường hôn nhau.”
“Ồ, không được hôn nhau trên phố, thế trên xe được chứ.”
Trang Khâm theo phản xạ đưa mắt nhìn tài xế: “… Chuyện này Tiểu Táp không nói.” Cậu cảm thấy may vì tài xế là người Pháp, không nghe hiểu tiếng Trung họ nói: “Nhưng trên xe còn có người…” Cậu ngước mắt nhìn Lý Mộ, đôi mắt đen láy, “Anh muốn hôn ở đây luôn à?”
“Trêu em thôi.” Tuy Lý Mộ không thèm để ý tới ánh mắt người khác nhưng cũng không thích ở nơi có người thế này, anh không có sở thích show ân ái cho người khác xem, đồng ý chiếu cảnh hôn mình diễn với người mình thích nhất, đối với anh đã là khiêu chiến điểm mấu chốt lắm rồi.
Khi đóng phim, Lý Mộ còn chưa biết sẽ phát triển tới một bước này với Trang Khâm.
“Ồ.” Trang Khâm có vẻ hơi quạu, “Trêu em vui thế cơ à?”
“Cảm thấy em rất ngượng ngùng rất vui.” Lý Mộ khựng lại, bổ sung, “Rất đáng yêu.”
Quả nhiên, mặt Trang Khâm từ từ đỏ lên, cậu thường xuyên được người khác khen, fans khen đẹp trai, đáng yêu, kỹ thuật diễn tốt, gì cũng có, nhưng cũng là những lời này từ miệng Lý Mộ nói ra, hiệu quả lại khác hẳn, anh thoạt nhìn không giống người sẽ khen ngợi người khác.
Nhưng thỉnh thoảng sẽ nghiêm túc khen mắt cậu đẹp, mũi đẹp, ngón tay đẹp, xương quai xanh đẹp, chỗ nào đó tinh tế.
Trang Khâm mỗi lần nghe thấy, đều có nhận thức khác về bản thân, như thể giờ mới biết hóa ra trên người mình lại có nhiều ưu điểm như thế.
Rất nhannh, ô tô dừng lại trước một kiến trúc cổ, bản thân Trang Khâm thấy ở đây hơi quen mắt, lại thấy Diệp Táp mặc áo khoác màu đen, đội mũ có mạng che mặt kinh điển, cổ đeo vòng cổ ngọc trai màu trắng, đánh son môi màu đỏ đứng bên đường.
Tài xế vòng qua mở cửa xe, hai người đi xuống.
Mùa này, người dân đi trên đường phố Paris không nhiều, trên mặt đất vẫn còn tuyết đọng, chỉ có vài chiếc ô tô và người qua đường.
Trang Khâm: “Đây là đâu… chúng ta đi xem show tiếp à?”
Các sàn diễn ở tuần lễ thời trang cũng vô cùng kì quặc, có show thậm chí còn tổ chức ở trong xưởng ngoại thành.
Lý Mộ: “Chuẩn bị sẵn sàng, em sắp đi phỏng vấn.”
Trang Khâm: “…”
“Phỏng vấn… gì? Đây là…?” Trang Khâm ngẩng đầu nhìn kĩ, cuối cùng cũng thấy biển đề nhãn hiệu D.
Kiến trúc cổ xưa này chính là trụ sở chính của nhãn hiệu —— một tòa kiến trúc đã có lịch sử hai trăm năm, gần đây đang tu sửa.
“Phỏng vấn người mẫu.” Lý Mộ lời ít ý nhiều, “Là người đại diện móc nối giúp em.” Tuy rằng mình có nhờ người sau lưng, tìm quan hệ, quạt gió thêm củi, nhưng anh cũng không ôm công lao về mình.
Diệp Táp mặt đầy ý cười, vẫy tay với Trang Khâm: “Cậu xem xong show rồi phải không? Đi thôi, tôi đưa cậu vào, nhà thiết kế chính đang chờ cậu bên trong.”
Cô nhìn về phía Lý Mộ: “Cậu cũng vào cùng chứ?”
“Tôi làm phiên dịch.” Lý Mộ nói.
Ba người đi vào, bên ngoài là kiến trúc cổ xưa, đi vào cũng được tranh hoàng xa hoa cổ điển kiểu Pháp, nhưng rất nhiều sự bài trí và thiết kế đều rất hiện đại.
Trang Khâm thấp giọng hỏi Diệp Táp: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu không phải là cảm thấy có hứng thú với đại diện phát ngôn của hãng D nay à, tôi nhờ người hỏi thăm, show thời trang ngày kia họ có một người mẫu phương Đông bị thương nằm viện, còn là bị thương ở chân, đang tìm tạm một người mẫu khác, tôi vừa nghe tin lập tức trình lý lịch sơ lược của cậu ra.
Tổng giám đốc Shawn chi nhánh châu Á của nhãn hiệu này không phải đã gửi thư mời tới cho cậu sao, có thể thấy nhãn hiệu của họ thích cậu, cứ vậy, tôi lấy được một suất phỏng vấn cho cậu, đi thôi.”
Vào thang máy kiểu cũ đi lên trên tầng, Trang Khâm cũng chưa nghi ngờ gì về lời giải thích của cô.
Vì giọng điệu Diệp Táp có nhịp điện, cả câu chuyện thốt ra từ miệng cô có đầu có cuối, Trang Khâm cũng không thể không tin, nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng, dù sao cho cậu thư mời, cũng chỉ là vị trí hàng thứ hai, hơn nữa cũng không chỉ mời một mình cậu, cậu xem vòng bạn bè, hai minh tinh nam lần trước ngồi cạnh cậu trong tiệc từ thiện tối lần trước đều tới, còn có cả minh tinh nữ.
Trang Khâm: “Là nhà thiết kế chính phỏng vấn tôi? Tôi mặc bộ này trên người được không, tôi chưa làm người mẫu bao giờ…”
“Nhưng cậu là diễn viên chuyên nghiệp mà.” Diệp Táp không để ý nói, “Mới vừa xem một loạt show ra, diễn một người mẫu không đơn giản hay sao?”
Trang Khâm nhìn về phía Lý Mộ hoàn toàn có dáng vóc mẫu nam, vừa thấy sự chênh lệch thì thở dài: “Tôi cũng không đủ cao mà…”
“Đừng căng thẳng.” Lý Mộ xoa đầu cậu, phát hiện làm rối tóc, lại giơ tay vuốt lại cho cậu.
“Đừng không tự tin như vậy, đón khó mà lên.” Diệp Táp nói, “Cậu phải tin vào năng lực của bản thân, phỏng vấn thôi mà, không phải cậu hay kể với tôi cậu hay đi thử vai rồi nhận phải nhân vật chưa diễn bao giờ hay sao? Mà không được thì thôi, cơ hội vào trụ sở nhãn hiệu của họ cũng khó có được! Đợi lát nữa chúng ta đi tham quan xem trang phục của họ, xem xem có bộ gì mới có thể bán cho tôi không.”
Cô vừa mói vậy, Trang Khâm lập tức thấy dễ chịu hơn, không còn căng thẳng như thế nữa.
Vì bản thân cậu đối với vị trí người phát ngôn này cũng không cố chấp, chỉ là trước đó chị Mân vẫn luôn thích nhãn hiệu này, muốn Trang Khâm nhận được mà thôi, nếu làm người mẫu ở sàn diễn của họ, thì sẽ càng gần hơn với làm phát ngôn nhãn hiệu một bước, chuyện hợp tác kế tiếp càng đơn giản.
Làm cậu cảm thấy ngạc nhiên chính là năng lực của Diệp Táp, nói phỏng vấn là phỏng vấn, ngay cả chút thời gian chuẩn bị cũng không cho cậu.
Nơi phỏng vấn là ở một phòng làm việc thiết kế, có một vài nhà thiết kế đang làm việc ở đây, trên bàn làm việc rộng là những mảnh vải rơi vãi hỗn độn, trên mặt bàn có máy may, trong góc bày ma nơ canh, trên tường cũng treo hơn trăm mẫu vải.
Có một bục chữ T khoảng m, dùng để người mẫu mặc trang phục vào đi lên xem hiệu quả trình diễn, thông thường mọi người cũng không đi thử ở đây, đa số đều là tro tiệm của trụ sở.
Trang Khâm là ngoại lệ.
Bản thân cậu cũng không biết mình là trường hợp đặc biệt, cậu dùng tiếng Pháp vừa mới học chào hỏi nhà thiết kế, Diệp Táp hiểu ít tiếng Pháp, giới thiệu đây là ai là ai, lại giới thiệu với nhà thiết kế về Trang Khâm, gồm tên tiếng Anh là Charles và tên tiếng Trung.
Trang Khâm dưới trạng thái không hề chuẩn bị chỉ có thể dùng tiêu chuẩn tốt nhất của mình, thái độ lễ phép, ôn hòa hữu lệ.
Lý Mộ chỉ khi Diệp Táp nghe không hiểu mới làm phiên dịch, thái độ lạnh băng kia của anh đối xử với mọi người giống như nhau, đối với thiết kế chính kia cũng chỉ đơn giản truyền lại ý hữu hảo.l
Ai ngờ nhà thiết kế chính trông giống diễn viên hài kia, vị này là nhân vật phong vân trong giới thời thượng, đưa mắt nhìn Trang Khâm, lại nhìn về phía người đàn ông cao lớn này, ánh mắt đọng lại rõ ràng trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, cuối cùng là nhìn lướt qua dáng người vai rộng chân dài tỉ lệ chín cái đầu kia, khí chất như núi tuyết, giọng điệu rõ là thấy hứng thú: “Cậu cũng là người mẫu à?”
“Không.”
Nhà thiết kế càng thêm hứng thú: “Thế cậu có hứng thú là người mẫu trên sàn diễn của tôi một lần không?”
“Không.” Lý Mộ rất phản cảm nhưng vẫn kiên nhẫn, nói với nhà thiết kế: “Charles mới là người phỏng vấn hôm nay.” Vì đang dùng tiếng Pháp, anh cũng không lo Trang Khâm nghe hiểu.
Trang Khâm không hiểu ý nhà thiết kế là thế nào, nhưng có thể nhìn ra, ông này có vẻ rất hứng thú với Lý Mộ: “Nhà thiết kế nói gì thế anh?”
“Ông ta thích buôn chuyện, rất hứng thú với quan hệ của chúng ta.”
Trang Khâm: “…”
Nhà thiết kế vẫn níu kéo: “Cậu tên gì? Charles có thể phỏng vấn, cậu cũng có thể, hai người hoàn toàn có thể cạnh tranh, cậu ta là ông chủ của cậu à hay gì? Cậu có thể knocked out cậu ta.”
Lý Mộ đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Không.”
“Vậy cậu ta chắc hẳn là bạn cậu,” Nhà thiết kế liếc trên người hai người vài lần, ánh mắt sắc lẻm nhìn ra, “Cậu có thể cùng đi catwalk với bạn trai trên sàn diễn của tôi, tôi rất hoan nghênh hai người cùng tham dự.”
Đuôi lông bén của Lý Mộ nhướng lên không rõ ràng: “Ý là thêm một người mẫu nữa?”
“Thêm một người mẫu nữa cũng không phải không thể, chỗ này còn có trang phục cùng bộ sưu tập, chúng tôi vẫn chưa tìm được người mẫu thích hợp.”
Chỉ cần kéo dài giây ở cuối đoạn nhạc, cũng không cần phải thay đổi tiết tấu và vị trí đã xác định của các người mẫu đi trước.
Nhà thiết kế khi hai người họ bước vào đã quan sát qua, tư thế đi lại của hai người này đều không tồi.
Phỏng vấn chỉ là xem dáng người có mặc được trang phục không, có thể mặc ra được hiệu quả ông ta muốn hay không, bình thường người mẫu nam đi catwalk đều không bị ngã được, chỉ cần học một chút về vị trí, bảo người mẫu để ý tới nhạc nền một chút, xác suất xảy ra sai sót là cực ít.
Lý Mộ suy xét vài giây, nếu bảo anh lên làm người mẫu đi catwalk một lần, Lý Mộ không thể nào đồng ý, nếu là cùng Tiểu Khâm…
Trang Khâm thấp giọng hỏi: “Lại nói gì đấy?”
Diệp Táp nghe hiểu một nửa, cũng không nói gì.
Lý Mộ ngắn gọn nói: “Ông ta nhìn ra quan hệ của chúng ta, muốn cho chúng ta đi cùng một sàn diễn, em đi áp trục, anh đi cuối cùng.”
Trang Khâm đã đoán được chắc hẳn nhà thiết kế cảm thấy Lý Mộ càng tốt hơn, trong lòng lù mù, cảm thấy có phải là ngoại hình mình không tốt, nhà thiết kế vốn chướng mắt mình hay không, thôi, cậu nghĩ nếu Lý Mộ có thể lên sàn diễn thì cũng khá tốt.
Giờ nghe anh nói, hóa ra là để hai người họ cùng đi, còn là đi đầu từ dưới lên, Trang Khâm nói ngay: “Em cảm thấy được đấy, anh thấy sao?”
Lý Mộ nhíu mày: “Nếu thiết kế của họ xấu, anh sẽ không mặc.”