Tư Cảnh ngồi ở bên gốc cây một lòng một dạ câu mèo.
Mồi dụ mèo của y đang duỗi cả hai tay ra, áo khoác ngoài cũng đã cởi bỏ, bây giờ đang đứng ngay ngắn trước vị trí gió thổi để cho mùi hương của mình có thể bay xa hơn.
Đời này ảnh đế Bạch chưa từng làm điều gì lố bịch hơn chuyện này.
Hắn rùng mình run rẩy, "Được chưa?"
Tư Cảnh còn đang ngồi gạt cỏ nên không hề ngẩng đầu lên, "Còn xa."
Một lát sau, con mèo đầu tiên bị cá béo thu hút tới đã xuất hiện ở bên bãi cỏ, Bạch Hoành Lễ nhìn con mèo hoang kia nhẹ nhàng bước gần về phía mình, giọng nói đột nhiên run hẳn lên, "Ân....!Ân nhân......"
Mèo hoang đi vòng quanh hắn một vòng, vẻ mặt nghi ngờ sáp đến ngửi thử xem.
.....!Đây là thú hai chân mà.
Sao lại có mùi giống cá thế nhỉ?
Trông thấy nó nhanh nhạy ngồi xổm một bên để quan sát tình thế, lúc này Bạch Hoành Lễ mới như trút được gánh nặng, "Ân nhân, mèo đến rồi, tôi có thể ——"
Tư Cảnh đung đưa chiếc lá đang cầm trong tay, "Không phải nó."
"........."
Bạch Hoành Lễ đành phải tủi thân đứng chờ tiếp.
Con mèo thứ hai cũng đến tiếp ngay sau đó.
Tiếp đó là con thứ ba, thứ tư....
Bạch Hoành Lễ bị rất nhiều mèo vây quanh trên bãi cỏ, cơ thể cũng chậm rãi co quắp lại, chỉ hận không thể biến mình thành một quả bóng.
Mấy con mèo mắt màu xanh đang chậm rãi di chuyển vây quanh hắn.
Mèo trắng thong dong đến muộn cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm ngắm.
Nhìn thấy nó, Tư Cảnh lập tức đứng lên chỉ huy vẫy tay về phía cá chép to béo.
Cá chép như trút được gánh nặng, nhanh chóng áp chế mùi hương trên cơ thể mình xuống rồi khoác lên người chiếc áo khoác ngoài thật dày, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Tư Cảnh ngồi xổm xuống, "Meo meo."
Mèo trắng bước từng bước đến gần, nghi ngờ nhìn y.
"Anh là ai?"
Tư Cảnh biến về nguyên hình, mèo trắng suýt chút nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn con mèo chân ngắn đã phá hủy chuyện tốt lại còn tranh giành người với mình lúc đó, như thể đang trừng mắt nhìn tình địch, lông trên người nó dựng đứng hết lên, "Méow!"
Tư Cảnh lắc lắc đuôi, vô cùng ghét bỏ, "Sao lại mang thù như vậy chứ?"
Mày ăn cá của tao, uống sữa dê của tao, nằm ở trong lòng Lục Thần hình người của tao, tao không thèm so đo thì thôi.
Mày so đo cái khỉ gì?
Mèo trắng vẫn đang trừng mắt nhìn y, âm thanh của nó tràn ngập vẻ uy hiếp.
Anh làm cái gì vậy?
Tư Cảnh: "Tôi tìm chỗ cho cậu rồi."
Mèo trắng không thèm tin, vẫn lớn tiếng meo meo.
Cái tên này mà tốt bụng được như vậy á?
Tên này có ý xấu méow!
Y liếm mép, dùng đầu mũi ướt át đẩy điện thoại di động ở trong đống quần áo ra rồi dùng móng vuốt ấn mật khẩu.
Trên màn hình là nhà cho mèo, trong đó có mấy con mèo đang thong thả đi qua đi lại trong sân và con nào con nấy bóng loáng mượt mà, trạng thái của chúng đều vô cùng tốt.
Đây là....
"Đây là do tôi xây."
Mèo trắng lập tức kinh hãi ngẩng đầu nhìn.
Quan hót phân của anh mua cho anh miếng đất này á?
Trong mắt nó tràn ngập vẻ đố kỵ, chân ngắn thì có thể muốn làm gì thì làm sao.
Tư Cảnh: "Không, là tôi mua."
Y dùng móng vuốt gõ vào đầu nó.
"Lúc trước tôi mua rồi sắp xếp cho vài con mèo sống ở đó.
Nếu cậu còn muốn chạy thì lúc nào cũng có thể rời đi; nếu cậu muốn ở lại thì lúc nào cũng có thể ở.
Chỗ này muốn có ăn có ăn, không cần phải ở bên ngoài hứng nắng hứng gió."
Không biết là nhớ đến cái gì, đôi mắt tròn xoe màu xanh ô liu của Tư Cảnh lộ ra một chút cảm xúc không nói rõ được.
Y duỗi móng vuốt một cách hữu nghị meow o một tiếng nhẹ nhàng, "Cậu....!có muốn đến đó không?"
Mèo trắng nhìn y rồi lại nhìn vào điện thoại, đột nhiên nó nhảy dựng lên rồi cong hai móng vuốt cào y, bỏ chạy nhanh chóng.
Cái đồ lừa đảo này.
Vừa nhìn đã biết là chuyên đi lừa gạt mèo.
Không có lòng tốt!
Tư Cảnh bị cào không kịp đề phòng đã tức giận xoay người đuổi theo nó, nhưng mèo trắng chân dài, cả bốn chân của nó chạm trên đất chạy như bay, mèo chân ngắn thở hồng hộc đuổi theo phía sau không thể nào đuổi kịp, chỉ có thể cắn răng cào xoèn xoẹt lên quần áo ảnh đế Bạch để kìm nén cơn tức giận.
Cá chép to béo lo lắng bất an, "Ân nhân, nó chạy mất rồi, làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ á?" Tư Cảnh lạnh lùng meo một tiếng, "Tùy duyên!"
Cái tính tình bạo lực này, thế mà lúc ấy lại dám giả trang thành bộ dáng đáng yêu ngọt ngào trước mặt Hám Trạch?
Chậc chậc, dối trá vô cùng.
A.
Tất cả lòng tốt của Tư đại lão đều cho chó ăn hết rồi.
Y biến về hình người rồi mặc quần áo vào, xong xuôi Bạch Hoành Lễ mới xoay người lại, còn có chút không hiểu, "Tại sao ân nhân không tự mình nuôi nó, hoặc thuê người về nuôi?"
Sao cứ phải tốn công sức tìm chỗ ở?
Tư Cảnh không nói chuyện, chỉ im lặng chính cổ tay áo.
Sau một lúc lây y mới mở miệng nói.
"—— Tôi không muốn chúng nó cũng bị bỏ rơi lần thứ hai."
Bạch Hoành Lễ nghe được từ "cũng", vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Ngài...."
Nhưng Tư Cảnh đã đi về phía trước mà không hề quay đầu lại, "Đi thôi, lằng nhà lằng nhằng.
Chạy đi, về còn phải đi quay."
Buổi quay hình buổi chiều vẫn phải chơi trò chơi như cũ.
Lần trước Tư Cảnh đã thua Bạch Hoành Lễ trong trò chơi mặc đồ búp bê để chạy bộ, y vẫn còn nhớ rõ ràng nên lần này quyết tâm phải giành được vị trí thứ nhất.
Bạch Hoành Lễ nhìn ra tâm tư của y nên hắn cũng chạy chậm đi không ít, vững vàng chạy ngay phía sau, từ bỏ vị trí đầu tiên.
Cuối cùng Tư Cảnh cũng cầm chắc được vị trí vô địch, khi xông thẳng qua vạch đích y đã hưng phấn giơ thẳng tay lên, không chút che giấu sự vui vẻ, "Thắng!"
Bạch Hoành Lễ không khỏi vui mừng theo.
Hắn nhìn thiên địch đang vô cùng phấn chấn kia, cảm thấy có khi mình lại sống được thêm mấy ngày nữa rồi.
Rồi lại nhìn sang phía Hám Trạch, có hơi kinh ngạc.
Hắn ta nhớ rõ là trong show tống nghệ đã tham gia trước đây, dây thần kinh thể thao của Hám Trạch phát triển lắm cơ mà.
Chạy rất nhanh đã thế chân lại còn dài, không một ai có thể theo kịp.
Sao lần này lại không bắt kịp được Tư Cảnh?
Dường như đã nhận thấy ánh mắt của hắn, người đàn ông thu hồi ánh mắt từ trên người thanh niên phía trước trở lại, hơi kinh ngạc.
Ảnh đế Bạch vuốt cằm, ung dung thản nhiên quay lại.
Kỳ quái.
Buổi tối tổ tiết mục tổ chức ăn liên hoan.
Nhân viên công tác ồn ào chiếm tận mấy bàn, mấy vị khách mời cùng đạo diễn, người đại diện thì mở phòng riêng rồi gọi đồ ăn.
Trừ Bạch Hoành Lễ nhận lời mời phỏng vấn của bên truyền thông thì những người khác vẫn có mặt đầy đủ.
Miếng thịt bò được đặt lên trên bếp nướng than, thịt nướng xèo xèo thơm tho béo ngậy, mùi hương của nó tất nhiên rất nặng, lại còn đặt bên người Lục Thần hình người thì càng thơm hơn nữa.
Tư Cảnh cố gắng quay mặt về phía hướng gió thổi điều hòa, cách xa Hám Trạch một chút.
Viên Phương nhỏ giọng dặn dò y: "Đừng uống nhiều, tửu lượng của cậu không tốt, đừng để uống say rồi mắc lỗi."
Vẻ mặt Tư đại lão không chút thay đổi.
Không, nhỡ đâu nửa chừng lại lòi đuôi với tai ra thì đó mới là sai lầm thật sự.
Cái này thì không có biện pháp để giải thích, cũng đâu thể nói là đột nhiên thay đổi hóa trang cho vui, đúng không nào?
Cái này càng không phải kỳ tích meo meo, ăn cơm được nửa bữa rồi còn thay đổi hóa trang được.
Mấy ngày nay Trần Thải Thải đã im lặng hơn, không còn tiếp cận đầy thân thiết như trước, chưa động đũa được mấy lần thì đã dừng rồi nói cơ thể không được khỏe, rời đi trước.
Tư Cảnh nhìn chằm chằm vào ghế ngồi của cô ả, đột nhiên thò tay xuống dưới khăn trải bàn.
Một lọn tóc nhỏ quấn quanh vào đó, hiển nhiên đây là tóc của Trần Thải Thải đã dính vào trên khăn trải.
Rất nhiều tóc.
Rụng nhiều đến như vậy, Tư Cảnh nghĩ thầm chắc cô gái này không phải bị hói đầu đấy chứ.
Những món ăn nóng hổi được dọn lên bàn, việc uống vài chén rượu trợ hứng là điều không thể nào tránh khỏi.
Nhà sản xuất dẫn đầu nâng chén rượu rồi lần lượt cụng ly cùng với mấy vị khách mời và người đại diện, "Sau nay mong được mọi người quan tâm nhiều hơn!"
Rượu này là rượu trắng, độ cồn không thấp.
Thật sự không thể từ chối, Tư Cảnh nhấp được non nửa chén, chậc lưỡi chép miệng, lưỡi mèo cảm thấy cay xè một cách kinh khủng, vội vàng bỏ chén rượu xuống rồi cau mày tìm cốc nước.
Dạ dày nóng như lửa đốt, y nâng cốc lên rồi một hơi uống cạn sạch nước.
Mãi cho đến khi uống xong mới thấy không ổn.
....!Mùi này, không giống với nước bình thường.
Ngửi hơi quen quen.
Vẻ mặt Hám Trạch ở bên cạnh có hơi kinh ngạc, môi mỏng mím chặt lại, chăm chú nhìn y, đáy mắt hiện lên ý cười mỏng manh.
Tư Cảnh hồn nhiên không nhận ra, chỉ nhanh chóng cau mày ngửi ngửi, áp sát mũi vào cốc rồi khịt khịt mũi.
Hình như mùi rượu ban nãy đột nhiên bốc lên, y thấy hơi say say, "Hừm....."
Đây là mùi vị gì nhỉ?
Y không thể khống chế được mà liếm sạch sẽ đến giọt cuối cùng, mơ màng suy nghĩ.
Mùi này ——
Viên Phương cực kỳ hoảng sợ, mạnh mẽ túm chặt lấy tay áo của y rồi đè giọng nói.
"Tư Cảnh, cái cốc nước cậu vừa uống là của Hám tiên sinh!"
Tuy bây giờ là người cùng một công ty, nhưng ngày trước quan hệ của cả hai chính là kẻ thù một mất một còn, vẫn chưa thân mật đến mức có thể uống chung một cốc nước với nhau.
Bây giờ lại còn làm ở trong studio của người ta, Viên Phương sợ đắc tội Hám Trạch nên đã vội kéo Tư Cảnh, thấp giọng nhắc nhở: "Mau buông đi."
Hám Trạch lại lắc đầu với anh.
"Không có việc gì."
Hắn nhìn sang bên cạnh, lúc này Tư Cảnh vẫn còn đang ngửa đầu với ý định muốn đổ giọt nước còn lại trong đó ra, nhưng tiếc là không còn, "Sao không còn?"
Y cao giọng nói.
"Phục vụ, đồ uống có hương vị như này, mang cho tôi chục cốc nữa!"
Viên Phương nghiến răng cười, vội vàng đánh lạc sự chú ý của mọi người, lén lút vỗ y một cái, "Đây là nước trắng!"
Ở đâu ra đồ uống!
Tư Cảnh giơ cốc trống rỗng lên, vẫn còn nghiêm túc giảng đạo cho anh, "Cái này ngon hơn nước trắng."
Ánh mắt y tan rã, hai gò má ửng đỏ lên đã phiếm vẻ say rượu, lúc này đầu óc y đã choáng váng nhưng vẫn giả vờ tỉnh táo lôi kéo Viên Phương, "Anh có thể nghi ngờ cái khác, nhưng anh không thể nghi ngờ lòng tin và danh dự của tôi."
Người đại diện Viên suýt chút đưa tay ra bịt mồm y lại.
Cái người này đang nói vớ va vớ vẩn cái gì vậy.
Người của tổ tiết mục dứt khoát cười, "Tửu lượng của Tư Cảnh không được rồi."
Không đánh bại được Hám Trạch.
Bọn họ lại rót rượu, cũng rót cho cả Tư Cảnh, "Uống ly nữa nào, ban nãy đạo diễn mời rượu cậu cũng uống rồi, bây giờ không thể không cho tôi mặt mũi đúng không?"
"Không uống thì có đáng mặt đàn ông không?"
Viên Phương nôn nóng, muốn chắn rượu nhưng lại không thích hợp để ra mặt thay, chỉ đành cười làm lành, "Cái này....!Tư Cảnh thật sự không thể uống được nữa."
"Sao lại không uống được?" Người chế tác trừng mắt, "Không cái gì, ngồi ngay tại đây rồi, cho dù chút nữa cậu ta có bất tỉnh thì vẫn sẽ có người đưa cậu ta về.
Cậu lo lắng cái gì?"
Gã cau mày hung dữ.
"Không phải cậu khinh thường tôi đấy chứ?"
Ở trên bàn rượu, sợ nhất là gặp phải cái loại ép uống như thế này, Viên Phương thật sự không biết phải làm sao, cắn răng chuẩn bị hỗ trợ Tư Cảnh một vòng.
Ngón tay còn chưa kịp chạm vào chén rượu thì đã có một bàn tay khác cầm chén, vẻ mặt Hám Trạch bình tĩnh, nâng chén lên, "Tửu lượng của Tư Cảnh không tốt, đều là người trong cùng một studio, tôi bồi ngài uống rượu cũng như nhau thôi."
Trong lòng hắn như gương sáng, biết rõ kế hoạch xào chủ đề trước đó của họ bị mình chặn đứng lại, có khi tổ tiết mục đã kìm nén một bụng tức tối.
Bây giờ không có chỗ nào để phát tiết nên chỉ có thể lấy người ta ra làm trò cười trên bàn rượu cho bàn dân thiên hạ cùng thấy, không cần biết là ai lén lút chụp hai tấm ảnh rồi phát tán ra bên ngoài, đảm bảo bùng nổ.
Người chế tác nhìn hắn cười.
"Vậy Hám Trạch đến đây đi."
Dù sao cả hai người các cậu, một người cũng không thể chạy.
Gã rót cho Hám Trạch một chén đầy, đầy đến mức Phòng Uyên Đạo cũng phải nhăn mày cau có, cảm thấy không đúng lắm.
Nếu cứ rót như vậy thì dù không phải người cũng không chịu nổi.
Hám Trạch lại không để ý, nâng chén lên: "Tôi uống hết, ngài cứ tùy ý."
Hắn ngửa mặt lên rồi lặng lẽ dùng tay che miệng chén lại, có một ngọn chồi non nhỏ nhắn chui đầu ra khỏi quần áo, phiến lá của nó duỗi ra rồi nhanh chóng cuốn sạch sẽ rượu trong chén, kéo hết rượu đi xuống, đến nửa giọt rượu cũng chưa đi vào trong bụng Hám Trạch.
Hắn buông chén xuống, làm động tác nuốt rượu, vẻ mặt tỉnh mơ, không có chút vẻ say rượu nào cả.
Người chế tác kinh ngạc trong lòng, mấy người đối diện cũng dứt khoát nâng chén.
"Nào, cùng mời Hám Trạch một chén!"
Hám Trạch ai đến cũng không từ chối, chén nào cũng uống một ngụm là hết.
Còn lại vài người nữa vẫn tiếp tục đi lên mời rượu hắn, nhưng cuối cùng đều nôn mửa hết ra, đau đầu chóng mặt, sau đó tiệc rượu cũng kết thúc.
Hám Trạch nhìn quanh, trừ hai người đại diện ra thì chỉ còn có Tư Cảnh ngồi bên cạnh hắn đang ôm cốc không chịu buông như con gà mổ thóc.
Hắn ngồi xổm nửa người, có hơi buồn cười, "Đi được không?"
Tư Cảnh gắng gượng mở mắt ra liếc nhìn hắn một cái, nhưng không nhận ra được ai với ai cả.
"Ừm, đi....!đi."
Y vắt tay lên vai đối phương, phát âm có chút không rõ ràng, răng trên răng dưới cứ không ngừng va vấp.
Mơ mơ màng màng nửa ngày thì mới thốt ra được hai chữ, "Phải đi!"
Y che phía sau lại.
"Nếu không đi....!sẽ bị phát hiện."
Bố đây cứ cảm giác đuôi của mình sắp lòi ra đến nơi rồi á.
Hám Trạch nhìn y một phát, rồi lại đưa mắt nhìn về phía đằng sau quần vẫn còn rất bình thường của y, đột nhiên quay đầu xua đuổi hai người đại diện: "Tôi sẽ đưa cậu ấy trở về."
Phòng Uyên Đạo theo hắn đã lâu nên không dám hỏi nhiều, quay đầu rời đi luôn.
Thật ra Viên Phương cũng muốn lắm mồm hỏi nhưng không ai cho anh cơ hội nói cả, Hám Trạch đã đỡ người lên, trực tiếp đi về phía phòng nghỉ ngơi ở trên tầng của bọn họ rồi.
Anh đành phải đuổi theo Phòng Uyên Đạo, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó kỳ cục mà không biết phải diễn tả ra sao.
Tại sao màn mở đầu này trông quen quen ghê nhỉ?
Đỡ một người di chuyển cũng không đơn giản, đã thế người này còn đang say khướt, người này cứ túm chặt lấy cánh tay của hắn gặm lung gặm tung.
Hám Trạch để kệ cho y gặm mút tay của mình, vừa lần mò trong túi Tư Cảnh để rút thẻ phòng ra.
Nhưng vẫn chưa kịp sờ đến túi quần thì đã bị nhóc ma men này quắc mắt nhìn trừng trừng.
Nhóc ma men trợn tròn mắt: "Anh đang làm gì đó?"
Tầng nước mỏng manh bao phủ mắt của y giống như có thể nói chuyện, Hám Trạch nhẹ nhàng nói, sợ hù dọa y, "Tôi lấy thẻ phòng để mở cửa giúp cậu."
Tư Cảnh căn bản không nghe thấy gì, vô số suy nghĩ đang di chuyển loạn xạ trong đầu y, y thò tay xuống che phía dưới của mình lại.
"Không.....!Không được sờ!"
Y mím môi lẩm bẩm.
"Sờ là lòi đuôi đấy...."
Tư Cảnh quay đầu tìm đuôi của chính mình, rồi lại kéo Hám Trạch đến nhờ hắn kiểm tra xem có bị lòi đuôi không.
Dù rằng bình thường Hám Trạch luôn tỉnh táo tự kiềm chế bản thân nhưng lúc này hắn cũng trúng đạn mất rồi, huống chi vốn dĩ hắn có chút để ý đến đứa nhóc này nên đã thuận theo ý của rồi sờ thở, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Không có."
Không khỏi hơi tiếc nuối.
"Không có đuôi."
Tư Cảnh ậm ừ một tiếng rồi lại tiếp tục ôm lấy hắn rồi gặm cắn, lần này gặm ở cổ.
Hám Trạch nửa ôm lấy y rồi tự mình mở cửa phòng đưa nhóc ma men này đi vào.
Thật ra đây cũng là một cơ hội để hắn có thể nghiệm chứng phỏng đoán của mình.
Hắn bình tĩnh đặt người lên giường, con ma men này nằm phịch ở giữa giường lập tức lầm bầm lăn lộn, không cam tâm tình nguyện bò đến muốn gặm tay của hắn.
Mới gặm được một lúc thì đột nhiên nhớ đến gì đó, "Đồ uống của tôi đâu?"
Hám Trạch lấy một cốc giấy nhỏ rót nước ấm cho y, còn cẩn thận áp mu bàn tay vào đó để thử độ ấm.
Con ma men này vừa chạm môi vào đã nhận thấy mùi vị không đúng, bật người lăn lộn kháng nghị, "Cái này không phải! Không phải nó, không phải cái này....."
Hám Trạch nếm thử rồi lại đưa cho y, lần này thì ngoan ngoãn hơn rồi.
Tư Cảnh men theo vị trí vừa nãy người đàn ông đã chạm vào, dán môi của mình lên trên đó, mắt híp lại.
Hì hì.
Y thò đầu lưỡi nhỏ bé ra liếm rồi lại ngửi ngửi, giống như đang ôm trong tay một bảo bối to lớn.
Hít được một nửa thì đằng sau lại nóng lên.
Tư Cảnh mơ hồ nhận thấy có điểm không ổn, y vẫn còn một chút thần trí nên đã nhanh chóng chui vào trong chăn.
Hám Trạch thử lôi y ra ngoài giống như đang bóc lạc, y lại càng quấn chặt người hơn, chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt, cả tóc với những thứ bên dưới đều bị che giấu ở bên trong, ồm ồm chỉ huy: "Anh đi ra đi."
Nói xong lại nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Hám Trạch mỉm cười nói, "Đây là phòng tôi."
Tư đại lão thò chân ra khỏi chân để đạp hắn, cao giọng nói.
"Anh đi đi!"
"Được, được...." Hám Trạch đứng lên đi về phía cửa phòng, thấp giọng dỗ dành, "Có muốn uống chút canh giải rượu không?"
Tư đại lão dừng ánh mắt sâu kín nhìn hắn.
Ai quan tâm cái món canh gì chứ, anh đi ngay đi.
Anh mà không đi thì tui sẽ biến thành mèo trước mặt mọi người mất.
Hám Trạch vừa chân trước ra ngoài, ngay sau đó y đã xốc chăn lên, trong đó có một chiếc đuôi mèo lông lá màu trà sữa trông rất giống một cái gối ôm đồ chơi trẻ em.
Y ôm lấy đuôi, gắng sức suy nghĩ mất hồi lâu, lại thò tay lên sờ đỉnh đầu.
Cũng mềm mại, tai của y dường như bị say rượu nrrn chúng nó cụp hết xuống trên đầu y.
Tư Cảnh quấn chăn lại, mơ hồ tìm cách biến bản thân trở về như cũ.
Hừm....
Biến đổi nửa ngày, hình người thì không biến về được mà thay vào đó lại biến thành mèo.
Cục lông chui ra khỏi đống chăn rồi lắc lư loạng choạng đi về phía cửa.
Đây là đâu?
Sao cái cửa này cao thế nhỉ?
Cơ thể nhỏ bé toàn lông mềm mại đang định tìm cách móc tay nắm cửa xuống thì lại nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng "Meow".
Quay đầu lại thì thấy con mèo trắng ngồi xổm bên ngoài ban công cửa sổ đang chăm chú nhìn y.
Được lắm, tọa kỵ miễn phí đã đến.
Tư đại lão không mở cửa nữa, quay người đi về phía ban công, mèo trắng thông minh mà chân cũng dài, nó vừa vươn người một cái đã mở được cửa, mèo chân ngắn ở bên trong choáng váng hỏi: "Sư phó, có đi phòng sát vách không?"
Cảm giác cứ như đang đi thuê taxi.
Mèo trắng: "....!Đi."
Nó một ngụm cắn cổ mèo con chân ngắn rồi men theo điều hòa không khí bên ngoài cửa sổ, nhảy lên trên ban công phòng của Tư Cảnh.
Cả hai mở cửa ban công rồi chui vào bên trong.
Mèo trắng ngồi quy củ, nó còn đang suy nghĩ xem nên mở lời như nào, "Tôi vừa mới biết được anh chính là Tư Cảnh."
Mèo chân ngắn meow một tiếng.
Mèo trắng giải thích: "Cái này không thể trách tôi."
Ai bảo trước đó người kia lại gọi anh là Bé Hoa cơ chứ.
Hơn nữa, "Tôi cứ luôn cho rằng, anh ít nhất cũng là một con mèo bò sữa."
Đại lão miêu tộc Tư Cảnh, là con mèo thành tinh duy nhất có thể gánh chịu thiên phạt cứu sống hàng trăm con mèo, đó là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Đám mèo từ thời kỳ chiến tranh đều được y che chở cứu giúp, trong thời điểm loạn lạc khi ấy thì còn ai rảnh rỗi quan tâm đến mèo, tất cả đều nhờ vào Tư Cảnh đã tự mình chuẩn bị sắp xếp cho chúng nó một ngôi nhà ở trong khói lửa bom đạn của chiến tranh.
Tuổi thọ của mèo không dài lắm, đến nay đã mấy đời trôi qua, từ khi còn bé nó đã nghe kể về những chiến tích huy hoàng của nhân vật lớn Tư Cảnh này.
Nhưng lại chẳng có ai nói cho nó biết rằng, chân của nhân vật lớn này chỉ dài bằng / chiều dài chân của nó.
Cũng khó trách mèo trắng lại cho rằng y dựa vào cái chân ngắn ngủn của mình để trèo cao.
Mèo trắng lúc này quay lại để tháo gỡ tình hình, nó đã biết chuyện này có độ tin cậy cao, lại hỏi: "Anh nói muốn để tôi đến chỗ của anh, thật vậy ư?"
Tư Cảnh vô cùng uy nghiêm, "Đương nhiên."
Mèo trắng thấy mắt mình hơi chua xót, "Tôi chắc chắn sẵn lòng."
Chủ nhân của nó đã già yếu và cũng mới mất gần đây, những người còn lại thì chỉ lo tranh giành căn nhà để lại kia, nào có người nào muốn chăm sóc chú mèo đã làm bạn với ông già năm đó chứ? Trên cổ nó vẫn còn vòng cổ mèo, nhưng nhà thì không còn để về nữa rồi.
Làm mèo nhà nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ dựng đuôi phơi bụng ra thì nó chẳng biết làm cái gì khác.
Thời gian dài như vậy nó chỉ biết ngồi xổm lần mò đồ ăn từ trong đống rác, móng vuốt bị những mảnh sắt gỉ xoẹt vào gây đau đớn nhưng vẫn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Muốn tồn tại được mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào, đó chỉ là lời nói mớ của một con mèo khờ mà thôi.
Mèo trắng càng cung kính hơn, "Ngài thật sự là một con mèo rộng lượng.
Cho dù hôm nay tôi đã từ chối ý tốt của ngài, ngài vẫn không tức giận ——"
"Không," Tư Cảnh nói nhỏ, "Tôi tức giận."
"Meow?"
"Cậu lại đây," Tư Cảnh cố gắng chống chân lên, mí mắt rũ xuống, "Lại đây...!lại đây để tôi cào một phát."
Hôm nay tao có lòng tốt muốn giúp mày có một tương lai tốt đẹp hơn trong miêu tộc này, mày lại còn dám cào tao!
Mèo chân ngắn cũng mang thù nhỏ nhen không chịu được, phải cào một cái mới coi như trả hết nợ.
Mèo trắng: "........"
Nó đành phải nhắm hai mắt lại, "Mời."
Căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Một lúc lâu sau mèo trắng lại mở mắt ra, chậm chạp tiến về phía trước hai bước rồi lại ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Ừm....
Mèo trắng lại xê dịch về phía trước.
Tư Cảnh khua móng vuốt, trợn mắt nhìn.
Vẫn không với tới được!
Mèo trắng đành phải dí sát mặt tới, còn phải cúi đầu về phía trước mặt đối phương.
Đệm thịt của Tư Cảnh cuối cùng cũng chạm được vào mặt nó, hài lòng.
"Xong." y nói, "Chuẩn bị đi, khi rời đi thì cậu cùng tôi đi xem nhà mới."
Đó cũng chính là ngôi nhà hiện tại của cậu..