Tiếp theo đó là công việc.
Quảng cáo, đại ngôn sân ga, tham gia tống nghệ, đêm liên hoan từ thiện....!Bốn chữ nghệ sĩ nổi tiếng đã triệt để chứng tỏ uy nghiêm của nó khi tóm trọn hầu hết thời gian của Tư Cảnh.
Đi từ thành phố này sang thành phố khác, không biết là ai tiết lộ tin tức mà đã có rất nhiều fans chen chúc nhau ở cửa ra sân bay, họ ngồi xổm chờ ở đó một cách có kế hoạch có tổ chức.
Có lẽ do không được nhìn thấy Tư Cảnh trong suốt một quãng thời gian nên khi y vừa xuất hiện, tiếng gào thét ngập trời đã vang lên, một đám người chen chúc tụ tập về phía y.
"A a a a a a a bé cưng của tôi! Bé cưng của tôi ơi! Cục cưng nhỏ bé nhìn mẹ nào con a a a!!!"
"Mẹ mua cá khô cho con rồi, cục cưng muốn ăn cá chứ?"
"Tránh ra chút đi nào, đừng có dọa cậu ấy!"
Mấy fan lớn lên tiếng duy trì trật tự, chỉ lo có fan không hiểu chuyện sẽ va chạm vào Tư Cảnh.
Bảo vệ cùng với người đại diện ngăn chặn lại để Tư Cảnh đi xuyên qua giữa một đống fan hâm mộ si mê phát cuồng vì y, y còn thuận tay nhanh chóng đỡ được một người sắp bị đụng ngã, "Cẩn thận một chút."
Cô gái suýt nữa hít thở không thông, Tư Cảnh nhận lấy hộp điểm tâm từ trong tay cô ấy.
"Nhân là gì vậy?"
"Nhân, nhân cá hồi!" Cô gái mặt đỏ ửng đáp lại, cổ họng ấp a ấp úng nói ra một câu nữa, "Anh phải ăn thật ngon đấy!"
Ngay sau đó Tư Cảnh đã xách nó trong tay.
Y rất ít khi nhận quà của fan, nhất là đồ quý giá.
Trước kia từng có fan cứng đã ầm ĩ la hét nói muốn tặng y biệt thự, Tư đại lão đã từ chối không thèm chớp mắt.
Biệt thự.
Loại đồ như này thì chỉ cần y muốn là y sẽ có được.
Nhưng mà đồ làm bằng tay đại biểu cho tấm lòng người tặng thì Tư Cảnh sẽ nhận lấy.
Một đường rời đi này y đã bị nhét không ít đồ vào tay, vất vả mãi mới có thể đi qua đám đông rồi chui lên trên xe, trong tay y có từ cá khô cho đến sushi rồi lại đến thư, còn có đủ các loại búp bê được chọc bằng lông cừu, mèo con được móc bằng len, cái gì cũng có cả.
Bất kỳ ai hiểu biết về y thì đều biết y thích mèo nên trong đó cũng có một đống lớn là đồ chơi dành cho mèo, Tư Cảnh túm đuôi của một con chuột đồ chơi màu xám ra, nhân lúc cả hai người đại diện chưa kịp nhìn thấy y đã nhanh chóng nhéo thử hai phát xem cảm giác như nào.
Tốt lắm.
Đầu ngón tay lặng lẽ mọc ra mấy cái móng vuốt, cào thử mấy cái lại càng hài lòng hơn.
Còn có cả dây cót, chạy cũng nhanh đấy!
Vì thế y đã nhét con chuột đồ chơi vào trong túi, dự định nhân lúc đêm khuya thanh vắng sẽ lén lôi ra nghịch chút xíu.
Trợ lý cũng đang giúp y mở quà, mở đến cuối thì lại mở được một hộp hạt giống, trợ lý lắc lắc cái hộp với vẻ kinh ngạc.
"Đây là gì vậy?"
Một hạt giống nằm bên trong hộp, tất cả đều nhức não suy nghĩ xem là hạt gì.
Tư Cảnh dí sát mặt đến ngửi thử, trong lòng đã có sẵn đáp án, "Hạt giống của bạc hà mèo."
Trợ lý nhỏ trợn mắt há mồm.
"Không phải chứ, anh Tư," cậu lúng ta lúng túng, "Cái này....!cũng có thể đoán ra được ạ?"
"Có thể chứ," Tư Cảnh nói, chỉ huy cậu ta cất hạt giống bạc hà mèo đi, "Cậu cất hẳn hoi đi cho tôi, để bên cạnh cái túi kia...!Ầy, được rồi, lúc về tôi sẽ tự xem."
Y nói, trong mắt hiển lộ dáng vẻ mong chờ.
"—— Có lẽ đó vẫn là mùi thơm ở trong trí nhớ của mình."
Tư Cảnh đã từng trồng bạc hà mèo rồi.
Gốc bạc hà mèo kia được y ngửi thấy rồi phát hiện ra, nó như của báu được y đào ra từ một nơi hẻo lánh vắng vẻ.
Mùi thơm đó thật dễ ngửi làm sao, bây giờ nhớ lại cũng vẫn khiến cho lỗ tai của y phải run rẩy giật mình một cái.
Chỉ tiếc là đã đánh mất trong thời điểm chiến loạn rồi.
Về sau y cũng có ý định lại trồng tiếp, nhưng đã ngửi được mùi của cái trước thì cái sau có ngửi thế nào cũng thấy không đúng vị, giống như người có thói quen uống rượu mà đột nhiên phải quay về uống nước suông vậy, nhạt nhẽo không đủ, chẳng có ý nghĩa gì.
Tư Cảnh thử ba bốn lần đề cảm thấy như vậy nên y cũng không nếm thử thêm lần nữa.
Nhưng cái hôm nay do fan hâm mộ tặng đó.
Có khi sẽ không giống mấy cái trước đâu.
Hơn nữa gần đây y càng lúc càng thấy Hám Trạch dễ ngửi, mới nhìn thấy đã mặt đỏ tim đập, tưởng như trái tim có thể đâm xuyên qua lồng ngực rồi nhảy vọt ra bên ngoài, lần thì đến lần y không dám hít.
Cứ như vậy mãi cũng không phải là cách, nếu không tìm được cái gì để thay thế thì chẳng khác gì diễn xiếc đi trên dây mà không có thiết bị an toàn, lúc nào cũng có thể mất khống chế.
Tư Cảnh thực sự sợ một ngày nào đó mình sẽ hít quá mức, lập tức biểu diễn ảo thuật biến hóa thành mèo ngay trước mặt hắn.
Nói không chừng còn dọa Hám Trạch sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ ấy chứ.
Y duỗi đôi chân dài ra, suy nghĩ.
Hừm....
Nói đến việc dọa Hám Trạch ngất xỉu, sao lại thấy hơi mong chờ vậy nhỉ?
Y lén lút lấy một con cá khô nhỏ từ trong hộp quà tặng ra, mở gói bọc nhét thẳng vào miệng, hạ quyết tâm.
Đây chính là lúc thích hợp để thử lại lần nữa.
Buổi chiều ngày hôm sau là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, lúc Viên Phương đến cửa thì thấy một số nhân viên trong studio đang đi qua đi lại bận rộn việc gì đó trong nhà, chỉ kịp chào anh một tiếng.
"Anh Viên tới rồi sao?"
Viên Phương nghĩ không ra.
"Đang làm cái gì vậy?"
"Là bạc hà mèo," cậu thanh niên cầm đầu vén tay áo lên, ngại ngùng cười nói, "Anh Tư bảo bọn em đến giúp đỡ."
Viên Phương đi theo bọn họ cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
....!Không phải đây chỉ là hạt giống bạc hà mèo thôi sao.
Sao còn có cả thiết bị đo lường độ ấm độ ẩm ở đây, lại còn được bao phủ bởi màng plastic, chiếm cứ cả cái ban công thế này, chẳng lẽ dự định làm một khu nhà kính trồng rau phiên bản tối giản hả?
"Cậu định đổi nghề sang buôn rau à?"
Tư đại lão uốn nắn lại cách nói của anh, "Là trồng cỏ."
Hạt giống được gieo vào trong đất ẩm, cứ cách một khoảng lại gieo một lần, Tư Cảnh còn lấy thước ra để đo khoảng cách sao cho khoảng cách giữa hai hạt giống bằng nhau.
Viên Phương nhìn đến choáng váng.
"Đất lấy đâu ra?"
Nhìn qua trông cũng không giống đất bình thường.
Người cầm đầu nhân lực ở đây nhăn mặt, "Một phần ba đất mùn, hai phần ba đất vườn....."
Cả studio xoay quanh dưới sự chỉ huy của Tư Cảnh.
Viên Phương cho rằng bọn họ đều đang làm vớ làm vẩn, chiều trẻ con cũng không phải nuông chiều kiểu này đâu.
Nếu để anh nói, anh sẽ không mù quáng chạy theo càn quấy cùng với Tư Cảnh đâu, công việc nghiêm túc không làm thì thôi chứ tự dưng lại đi trồng cỏ mèo làm cái gì hả?
Anh vẫy tay gọi Tư Cảnh.
"Cậu đến đây đã."
Tư đại lão uể oải bước qua, hai mắt híp lại, tóc tai ở nhà nên không thèm chải chuốt chú ý khiến cho đầu tóc rủ hết xuống dưới, trông càng nhỏ nhắn, "Để làm chi?"
Khóe mắt y khiêu lên, đôi mắt lấp lóe lay động như sóng nước mùa xuân, đã làm việc suốt mấy ngày liền nên y không được nghỉ ngơi hẳn hoi, lúc này duỗi cánh tay thon dài đánh ngáp một cái, khóe mắt đỏ ửng lên.
Viên Phương đã quên béng lời răn dạy đến tận chân trời góc biển, chỉ còn lại cảm giác đau lòng, "Mấy ngày nay đã vất vả rồi nhỉ?"
Tư Cảnh gật đầu, nhìn anh.
"Rất vất vả....."
Viên Phương nuốt một ngụm nước bọt, không có chút phản kháng nói, "Vậy nghỉ ngơi thêm chút đi, ngày thường cứ trồng gì đó đi cũng được, coi như bồi dưỡng tâm tình.
Cậu còn muốn trồng cái gì nữa không? Để tôi cho người đến chợ hoa mua hạt giống cho cậu trồng."
Nói không được nuông chiều, nhưng lúc nuông chiều thì lại lợi hại hơn bất kỳ ai.
Tư Cảnh đi phía sau anh rồi nói ra đúng trọng điểm, "Tôi muốn được nghỉ ngơi."
"Ừm."
"Còn muốn đi câu cá nữa!"
Viên Phương thuận mồm nói: "Tôi sẽ thả thêm cá vào hồ bơi cho cậu."
Bộ dáng nuông chiều quen thuộc, đến mắt cũng không thèm chớp.
Nói đến đây cũng không biết phải làm sao, lúc trước chính anh đã khai quật được Tư Cảnh ở sạp cá nướng, theo góc độ của Viên Phương thì nhiều ít gì cũng vẫn do một tay anh nâng đỡ ra.
Tâm huyết của anh đều đổ hết lên gốc hoa này, không khác gì mấy so với việc nuôi con.
Bây giờ đứa nhóc tinh nghịch này muốn trồng cây cỏ, anh có thể từ chối kiểu gì được đây?
"Năm tới có một bộ phim hay," Viên ba cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đến đây hôm nay, "Tôi xem rồi, kịch bản viết tương đối tốt, tình tiết nội dung cũng chặt chẽ, cả quá trình đều hề nhàm chán, với lại đạo diễn chính là Lâm đo Lâm Hải Nguyên - người đã cầm giải thưởng lớn quốc tế vài năm trước —— đúng lúc anh Phòng còn bảo tôi đến hỏi cậu thử xem, có muốn đi thử không."
"Khi nào?"
"Chỉ là thời gian không đẹp lắm," Viên Phương nhíu mày, "Dự tính khởi quay vào tháng tư năm tới, chỉ sợ sẽ mất cả hai mùa xuân và hè."
Mùa hè thật ra vẫn không tệ, chỉ là mùa xuân....
Mặc dù anh không rõ vì sao Tư Cảnh luôn phải nghỉ ngơi vào mùa xuân hàng năm nhưng rõ ràng người này lại rất kiên trì đối với chuyện này, cho dù trước đó là công việc khẩn cấp thì y vẫn kiên quyết muốn nghỉ ngơi, vừa nghỉ là nghỉ hẳn ba tháng bặt vô âm tín.
Lúc xảy ra chuyện tuyết tàng kia, đây cũng là tội trạng quan trọng nhất mà tiểu Thôi tổng nêu ra để chỉ trích Tư Cảnh: Không tuân thủ theo sắp xếp của công ty.
Một năm chỉ có bốn mùa, suốt ba tháng liền không làm việc, thế này thì là nghệ sĩ cái gì chứ?
Bây giờ cũng không ngoại lệ, Tư Cảnh nghe thấy hai chữ mùa xuân là lắc đầu ngay.
"Không được."
Viên Phương không nhụt chí, "Đây thực sự là một bộ phim hay ——"
"Dù là phim gì cũng không được."
Tư Cảnh nhanh chóng cau mày từ chối, y nói: "Tôi tuyệt đối không nhận bất kỳ công việc nào vào mùa xuân."
Viên Phương không thể đánh bại được y, chỉ đành nhét kịch bản lại vào túi, thở dài trong lòng.
Mấy ngày nay Tư Cảnh không có việc gì làm, chỉ ở lì trong nhà chăm sóc cỏ mèo bạc hà của mình một cách chăm chú.
Hạt giống phát triển nhanh chóng, không bao lâu sau đã nhú ra chồi non xanh biếc tinh tế, liếc mắt nhìn ra ban công là có thể nhìn thấy một mảng xanh biếc.
Thỉnh thoảng Viên Phương đến đây cũng không nhịn được cảm thán, "Trông tốt đấy."
Không phí phạm đồng tiền.
Tư Cảnh vẫn lắc đầu không hài lòng.
"Không tốt, không tốt."
Y khều một chiếc lá lên, ghét bỏ nói: "Vừa mỏng vừa nhỏ, mùi hương cũng không đúng."
Khi y trồng chậu cỏ mèo bạc hà đầu tiên, rõ ràng lúc đó lá cây của nó rất to và dày dặn mà, lúc túm ở trong móng vuốt còn thấy hơi nặng.
Màu xanh biếc còn xinh đẹp dễ nhìn, bộ rễ to khỏe, đâu có giống cái kiểu gió thổi một phát là bay sạch như cái đống này chứ.
Từng nếm thử qua sơn hào hải vị thì không thể ăn được thêm cái gì khác, sự chênh lệch này rõ ràng là hình ảnh bày bán tại cửa hàng cùng với sản phẩm sau khi mua về mà.
Tư Cảnh thậm chí còn không có ý định cắn thử một miếng, quay đầu chui vào trong chăn, "Chính là nó."
Y chẳng muốn quan tâm nữa.
Tay y lần mò mãi, cuối cùng cũng moi ra được bộ quần áo được nhét dưới gối như của báu —— đúng vậy, chính là bộ quần áo Hám Trạch tặng y.
Trên quần áo còn sót lại một chút mùi thơm, Tư Cảnh sáp mũi đến gần cẩn thận hít một hơi, lập tức lại nhét nó vào trong túi bịt kín lại để cho mùi thơm của Lục Thần hình người có thể lưu lại lâu hơn chút.
Chẹp.
Miêu sinh thật sự gian nan quá.
Y xoay người một cái, ngủ cũng không yên ổn, nhịn không được suy nghĩ không biết bao giờ Hám Trạch mới trở về?
Nếu không về thì y lại muốn đi ra nước ngoài.
Kiểu như Lục Thần hình người này có thể hít đến nghiện đấy.
Một ngày không hít lại khiến cả thân mèo này khó chịu.
&
Lúc y đang nhớ thương Hám Trạch, người đàn ông ở phía bên kia đại dương cũng đang nhớ thương y.
Laptop đang mở video, Phòng Uyên Đạo ở đầu bên kia đang lần lượt đối chiếu lịch trình của mấy ngày tiếp theo với hắn.
Sau khi đối chiếu xong, Hám Trạch vẫn không tắt máy luôn mà còn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.
Phòng Uyên Đạo hiểu ý, báo cáo nói: "Hai ngày nay rất yên ổn."
Không có một chút nhiễu loạn nào, cực kỳ ngoan ngoãn, cửa nhà cũng không thèm chui ra.
Người đàn ông xoa nắn mi tâm, thấp giọng nói: "Cá hồi đâu?"
"Mấy ngày nay đều tặng."
Thuê máy bay vận chuyển ngàn dặm xa xôi đưa về, tất cả đều được dùng làm bữa sáng cho Tư Cảnh.
Hám Trạch vuốt cằm.
Phòng Uyên Đạo vốn không định nhắc tới, nhưng thấy bộ dáng của người đàn ông này rõ ràng vẫn đang chờ anh nói tiếp, thuận miệng nói: "Gần đây cậu ấy bận rộn trồng vài thứ."
Hám Trạch cũng không để trong lòng, hỏi: "Trồng cái gì?"
Hoa ư?
"Không phải," Phòng Uyên Đạo giải thích, "Cậu ấy tự trồng bạc hà mèo cho mèo của mình."
"............"
Hám Trạch đột ngột đứng dậy.
"Trồng cái gì?"
"Bạc hà mèo," Phòng Uyên Đạo lặp lại lần nữa, "Là loại cây có tác dụng đặc biệt với mèo ấy, hình như là thực vật sẽ khiến mèo mê mẩn ——"
Đương nhiên tôi biết bạc hà mèo là cái gì!
Bạc hà mèo thành tinh nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, trên mặt lộ ra vẻ u ám, một lúc lâu sau mới cắn răng hỏi: "Trồng bao nhiêu?"
Phòng Uyên Đạo nói: "Một cái ban công chắc cũng tầm ba bốn trăm cây gì đó."
"......."
Trước mắt Hám Trạch tối sầm.
Một, ban, công.
Ba bốn trăm cây.
Dự định làm cái gì vậy? Mở tam cung lục viện rồi phân chia hoàng hậu bạc hà mèo rồi phi tử bạc hà mèo à, định mở hậu cung mỹ nữ sao?
Người ta cùng lắm chân đạp hai thuyền, nhóc mèo con này lại tiến bộ hơn hẳn, một lần đạp hẳn mấy trăm cái!
Không sợ chân bị chia cắt sao.
Chồi non nhỏ chui ra khỏi ống tay áo, loạt xà loạt xoạt đập lên bàn, sắc mặt người đàn ông không chút thay đổi, chỉ có bàn tay đã siết chặt lại.
"Khi nào tôi có thể về?"
Phòng Uyên Đạo mờ mịt nói, "Anh Hám, cậu chưa thể về đâu."
Anh nói: "Lịch trình ngày tới của cậu đã kín mít hết rồi....."
Mười ngày!
Đến khi đó có khi mấy gốc bạc hà mèo không biết từ đâu đến kia đã nở cả hoa rồi cũng nên!
Hám Trạch nghĩ đến cảnh tượng Tư Cảnh đi hít bạc hà mèo khác thì liền cảm thấy mùi thuốc súng trong lòng mình bắt đầu dâng lên.
Tuy rằng biết đám cây cỏ này không có thần trí nhưng vẫn khiến cho cây cỏ già này thấy khó chịu.
Chẳng lẽ mình hắn vẫn chưa đủ để y hít hay sao?
Hám Trạch chua xót trong lòng, trằn trọc cả đêm cho đến tận rạng sáng hôm sau, lá cây cũng loạch xoạch cào tường cả một đêm.
Khi sang ngày hôm sau, tường xây xước thì hắn cũng nghĩ ra biện pháp.
"Chỗ tôi cũng có cỏ mèo bạc hà," hắn phân phó, "Đã ký gửi đi rồi, anh đưa nó cho Tư Cảnh."
Sáng sớm, Phòng Uyên Đạo cảm thấy mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
"Ký....!cái gì?"
Hám Trạch lại lặp lại một lần, thúc giục, "Nhanh lên."
Cúp máy.
Phòng Uyên Đạo duy trì vẻ sững sờ hồi lâu, đành phải đứng dậy đi đến sân bay.
Sau đó anh phát hiện ra rằng chỉ có một chậu cỏ như vậy mà Hám Trạch còn sắp xếp cả chuyên cơ giao về.
"..........."
Thật vớ vẩn.
Trải qua nhiều lần kiểm dịch thì anh mới có thể cầm chậu cây quý giá này vào trong tay, dọc đường vừa đi vừa nghiên cứu bạc hà mèo này.
Trừ việc phiến lá của nó trông đầy đặn ra phết thì chẳng có gì đặc biệt, ngược lại cái chậu trồng cây này lại có vẻ quý giá, tạo hình cổ xưa khí thế, vừa nhìn đã biết không phải vật thường.
Nhưng anh nào có biết Hám Trạch đã ký gửi cả cái giường mà mọi khi hắn hay dùng để đưa về đây cơ chứ.
Phòng Uyên Đạo ôm cỏ ngồi yên ở trong xe, dọc đường đi bạc hà mèo căng thẳng co quắp lá cây lại, vừa lo lắng vừa hồi hộp đi gặp một bầy yêu tinh dám tranh đoạt đàn ông với mình.
Phòng Uyên Đạo vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, khi đến nơi thì mở cửa bước xuống.
"Tư Cảnh? Có nhà không?"
Anh kiên nhẫn gõ cửa hồi lâu, phía sau cửa mới thò ra một cái đầu.
Đêm qua Tư Cảnh phải chạy thông cáo nên giờ mắt cũng không mở nổi, hơi gắt ngủ, "Làm cái gì?"
Có gì thì nói nhanh lên, nếu không bố đây dùng móng vuốt cào đấy.
Phòng Uyên Đạo giải thích: "Tôi có món đồ này ——"
Anh còn chưa nói dứt lời.
Đột nhiên Tư Cảnh nhăn mũi hít vài hơi trong không khí, đôi mắt lập tức mở to.
"Anh đang cầm cái gì?"
Phòng Uyên Đạo bê chậu cây phía sau đến, bộ dáng cỏ mèo bạc hà tương đối tốt, phiến lá lại còn xanh biếc.
"Cái này....."
"............"
Tư Cảnh trợn tròn mắt trừng một lúc lâu.
"Cái này từ đâu ra?"
Giọng nói y hơi run rẩy, ánh mắt tập trung vào phiến lá không hề dịch chuyển.
Mùi hương quen thuộc này!
Mùi thơm làm say lòng người này!
Con mèo con meo meo vừa phấn khởi vừa căng thẳng, duỗi tay ra nhận lấy, lại hỏi, "Cái này từ đâu ra?"
Phòng Uyên Đạo nói: "Hám Trạch tặng đấy."
Cuối cùng cái chậu cũng nằm trong tay Tư Cảnh, bây giờ Tư Cảnh đã hoàn toàn không nghe thấy lời của người khác nói nữa.
Mũi y ghé vào bên trên rồi nhẹ nhàng hít một hơi —— mùi hương của mấy chục năm trước tưởng như sóng thần quét thẳng tới cọ rửa sạch sẽ linh hồn đang ở trên bờ cát của y.
Giống như ngọn lửa của Prometheus khiến cho lòng y rực sáng hẳn lên.
Y như lấy được vật quý giá nhất, ôm chặt chậu hoa vào trong ngực.
Giống như lùi một bước quay về quá khứ.
Vẫn là căn nhà trệt thấp bé lụp xụp ấy cùng với nền đất vàng xù xì, y thất tha thất thểu chạy về phía trước lao đầu vào trong đám gà con, khiến một đám gà con lít nhít mới nở sợ đến mức chíp chíp liên tục; gà mẹ sẽ xuất hiện sau đó không lâu, nổi giận đùng đùng đập cánh phi về phía y, y nhanh như chớp lao đầu chạy biến rồi chui tọt vào trong nhà của mình.
Trong nhà chẳng có gì để ăn nhưng đến giờ y vẫn chưa bao giờ bị đói, bà chủ đặt y ngồi lên bàn gỗ và đưa cho y một chiếc bát nhỏ, y vùi đầu vào đó rồi ừng ực ăn uống.
Y sẽ nằm phơi nắng trên nền đất, lại có cả cục cưng bạc hà mèo được đặt ở trên cửa sổ nữa.
Đang chơi đùa ở một chỗ hồi lâu, đột nhiên có người cao giọng hét gọi y về nhà, "Bé Hoa ơi —— Bé Hoa ——"
Dường như Tư Cảnh lại nghe thấy giọng nói đó, mùi hương xuyên qua khói lửa kéo những ngày tháng phủ bụi đó quay về.
Ánh mắt y hơi hoảng hốt.
Phòng Uyên Đạo nhìn bộ dáng này của y thì càng khó hiểu.
Anh thử nói: "Cỏ này...."
Tư Cảnh lập tức ôm chặt, cảnh giác nhìn y.
"Của tôi."
Cỏ mèo bạc hà xòe lá cây ra như đang hòa giải.
"Tôi biết là của cậu," Phòng Uyên Đạo bất đắc dĩ nói, "Tôi cũng không nuôi mèo, tranh giành cái này với cậu làm gì...."
Anh quay đầu rời đi, lúc đi được hai bước lại quay đầu lại nói một cách thấm thía sâu xa.
"Nuôi cho tốt."
Chi phí của nó rất cao.
Tư Cảnh chỉ lo nhìn chằm chằm chồi cây, vui mừng hớn hở đóng cửa quay vào trong nhà.
Trước mặt người khác còn giả bộ bình tĩnh, vừa mới quay về trong nhà là lại lộ nguyên hình, khẩn trương ôm nó đến sô pha rồi vùi mặt vào đó ngậm lấy một cái lá cây.
Y không dùng sức cắn mà chỉ nhẹ nhàng mút nhẹ vài phát rồi lưu luyến buông ra.
Chỉ mới một chút như thế mà hai lỗ tai trên đỉnh đầu đã lộ ra, cái đuôi to phía sau cũng chui ra khỏi lưng quần, trái đung phải đưa.
Bạc hà mèo run run khó phát hiện, tán lá đều xoay chuyển sang như thể đang nhìn y không rời mắt.
Tư Cảnh bưng chậu cây, càng nhìn càng thích, lại hít một miếng.
Y loạng choạng đi loanh quanh một vòng trong nhà tìm kiếm vị trí thích hợp để đặt cục cưng yêu dấu của mình xuống.
Để chỗ nào thì tốt đây?
Đi một vòng như vậy, bạc hà mèo đã nhìn thấy một màu xanh tươi của đồng loại hắn ở trên ban công.
Tưởng như đầu mình đã thành đồng cỏ xanh.
Bạc hà mèo thử dò xét quay lá cây về phía có ánh mặt trời, làm bộ như đang tắm nắng.
Tư Cảnh lập tức hiểu ý, vui vẻ bê hắn qua, "Muốn ở chỗ này sao?"
Bạc hà mèo duỗi lá cây xuống dưới.
"Ừm," Tư đại lão nói, "Vị trí này rất tốt."
Vì thế y ngồi xổm xuống, cầm xẻng hì hục đào sạch sẽ những cây bạc hà mèo khác rồi đặt bé yêu duy nhất trong lòng vào chính giữa, chiếm cứ hết tất cả phì nhiêu thổ nhưỡng, chỉ có mình nó được phơi dưới ánh mặt trời, ngang nhiên trở thành vật duy nhất trong tập hợp phi tần kia.
Con mèo nhỏ meo meo ngồi xổm ở một bên, ánh mắt nhu hòa vuốt ve lá cây của nó, dùng đôi mắt tràn ngập trông mong nhìn.
"Phải lớn lên thật tốt...."
Bạc hà mèo ừ một tiếng trong lòng.
Phải lớn lên một cách thật tốt.
Sau khi lớn lên....!mới có thể chia ra càng nhiều chậu..