Nó chợt hiểu ra, thì ra là vậy. Vẫn như mọi năm, đám fan nữ của Thiên Bình vẫn nhẫn nại tặng socola cho thần tượng mình vào mỗi dịp như thế này, điều đặc biệt là họ không cần thần tượng mình phải đáp trả lại lòng yêu mến của họ, chỉ cần Thiên Bình hiểu là được rồi.
Nó đặt ba lô xuống bàn, vừa yên vị trên ghế Nó mới để ý, phía bên ngăn bàn Nó cũng có hộp socola, Nó khẽ cười rồi nghĩ" chắc là bạn nữ nào đó tưởng bàn này Thiên Bình ngồi mình đây mà". Tuy bàn người ngồi nhưng ngăn bàn ở đây không có vách ngăn, vì vậy Nó tiện tay đẩy hộp socola về phía bên Thiên Bình như trả về đúng chủ nhân của nó.
Hoàng Tuấn sau khi chép bài xong, tám chuyện với Nó vài câu rồi nhanh chóng quay về lớp. Đang đi ra cửa vừa đúng lúc thấy Minh Hạo đứng trước cửa sau lớp Nó, trong vẻ mặt cậu nhóc từ sững sờ rồi chuyển sang tuyệt vọng, Hoàng Tuấn đánh nhẹ vai Minh Hạo hỏi:
- Sao vậy nhóc?
- Anh à! nhảy từ đây xuống kia có chết không anh?
Hoàng Tuấn bước tới lan can hành lang ngó ngó xuống sân, quay lại tường thuật cực kì chân thực cho Minh Hạo nghe:
- Đây là lầu , nếu nhảy xuống từ đây thì sau này chỉ biết hít khói nhang thôi!
- Giờ em muốn nhảy lầu ghê!
Minh Hạo tay đút túi quần, tay ôm mặt ảo não. Hoàng Tuấn cười cười, giọng đầy chân thành như đồng cảnh ngộ với Minh Hạo:
- Tỏ tình mà người ta không chấp nhận phải không?.. chắc là nhỏ đó chê em đẹp trai quá nên nhỏ đó đu theo không nổi chứ gì! Đừng buồn... còn phút nữa mới vô giờ, anh dẫn chú em mày đi uống vài ly giải sầu.
Dứt lời, Hoàng Tuấn khoác vai Minh Hạo kéo xuống căn-tin để... mua vài ly sữa đậu nành. Chắc tâm trạng của Minh Hạo khá tệ nên cũng diễn với người anh kính mến Hoàng Tuấn của mình đến cùng. Hai anh em ngồi cụng ly sữa đậu uống vài hớp, rồi ăn vài miếng bánh tráng tỏi hành phi như mồi nhậu. Ai đi qua căn-tin cũng nhìn, ấy vậy mà người họ vẫn không chịu xả vai mới hay chứ, còn -:
- Dôôôô, anh em mình sống chết có nhauuuuu.
Giờ ra chơi
Nó vừa rửa tay xong, đang đi qua hành lang lầu dưới thì thấy cách đó không xa là Thiên Bình với cô bé đang đứng nói chuyện với nhau, nổi bật nhất lọt vào mắt Nó là tay người đó lại cầm chung hộp quà màu xanh lam, ngay màu Thiên Bình yêu thích nữa chứ.
Nó buồn bã quay mặt ra chỗ khác, rồi đi nhanh lên lớp, trong lòng Nó giờ chỉ có tả bằng từ " tuyệt vọng ". Hóa ra người Thiên Bình thích đơn phương là nhỏ hoa khôi khối , hai người đó xứng quá còn gì. Dù biết trước tình huống này ngày nào đó cũng sẽ diễn ra, nhưng sao đối mặt với hiện thực như vậy lòng Nó vẫn cứ nhói và khó chịu quá.
Nó vào đến lớp thì được thông báo thầy cô dạy khối sẽ đi họp, nên tiết cuối sẽ được nghỉ. Ai cũng vui mừng hớn hở, thời học sinh mà, nghe được nghỉ tiết là ôi thôi đủ sắc thái ăn mừng.
Đúng lúc, Hoàng Tuấn và Thiên Bình đi vào lớp, Hoàng Tuấn hớn hở đề nghị:
- Hôm nay được nghỉ tiết cuối, tụi mình đi ăn bánh hỏi nem nướng đi!
- Tớ không đi.
Nó vừa dọn tập sách vào balo vừa trả lời thẳng thừng, giọng pha chút gì đó khó chịu. Thiên Bình với Hoàng Tuấn đang cười toe toét cũng đơ lại vì câu trả lời của Nó. Thấy vậy, Hoàng Tuấn bày giọng nài nỉ:
- Thôi mà Á Hân, lâu lâu mới có dịp như thế này mà!
- Đúng đó!
Thiên Bình cũng tiếp lời, gật gật đầu nhìn Nó. Nó đeo balo lên vai, ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn:
- Hôm nay cậu chở Thiên Bình về nhà đi.
Giọng Nó tự nhiên lúc này lạnh cực lạnh, Thiên Bình với Hoàng Tuấn còn chưa kịp phản ứng thì Nó đã bỏ về mất rồi, chàng trai quay lại nhìn nhau khó hiểu. Lúc này, lớp học chỉ còn lại người, Thiên Bình nhảy lên bàn ngồi, trầm tư suy nghĩ. Còn Hoàng Tuấn ngồi vắt chéo chân lên bàn, tay thì đưa vào ngăn bàn lấy hộp socola, thần thái rất tự nhiên xé vỏ kẹo rồi ăn như là đồ của mình. Thuận tay mở tờ giấy hồng được đặt trong hộp, cậu trợn tròn mắt rồi đưa tờ giấy cho Thiên Bình. Lúc đầu Thiên Bình hờ hững, không mấy hứng thú gì với mấy thư tỏ tình này, đến khi Hoàng Tuấn nắm đầu dí sát tờ giấy vào con mắt, thì lúc này Thiên Bình mới sững sờ với dòng chữ " Á HÂN! EM THÍCH CHỊ". Còn kí cả tên chà bá ở dưới là Minh Hạo nữa chứ, Thiên Bình liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn, giọng nhàn nhạt:
- Thằng nhóc này bắt đầu hành động rồi.
- Còn phải nói, người ta là nam nhi đại trượng phu, thích thì nói thích...ai như mấy người, cả ngàn năm cũng không nói ra được chữ " Thích". Mất mặt cánh đàn ông quá!
Mắt Thiên Bình ánh lên tia bực bội rồi liếc mắt đi chỗ khác, Hoàng Tuấn sực nhớ ra điều gì đó chống cằm hỏi:
- Mà lúc nãy.... mày nhận quà tỏ tình của con bé hoa khôi khối hả?
- Nói tào lao nữa đi!
- Tào lao gì chứ, lúc nãy tao thấy rõ ràng, còn không thừa nhận..mai tao kêu Á Hân làm chứng, cậu ấy cũng thấy nữa chớ bộ!
- Khi nãy con bé nó đi đụng trúng tao nên làm rơi cái hộp, tao chỉ nhặt lên giùm thôi.....à mà Á Hân cũng thấy là sao?
Hoàng Tuấn vừa xé vỏ kẹo thứ cho vào miệng, từ tốn trả lời:
- Thì tao đứng trên lầu thấy mày rồi nhìn qua hành lang bắt gặp Á Hân đang đứng cũng nhìn mày chằm chằm...với ngày như vậy, ai cũng sẽ nghĩ như điều tao nghĩ thôi.
Thiên Bình lại trầm tĩnh suy rồi bỗng đập vào vai Hoàng Tuấn cái bốp khiến cục kẹo trong miệng cũng văng ra nốt:
- Tao hiểu rồi..có thể vì chuyện đó mà cô ấy mới lạnh nhạt rồi bỏ rơi tao hôm nay.
- Bị bỏ rơi mà mừng quá nhở...không lẽ bị tổn thương quá rồi bị não luôn hả?
- Có mày mới não á!.....qua việc này tao đã kết luận được là: Cô ấy có ý với tao rồi!
Hoàng Tuấn gật gật đầu tán thành, đang gỡ cục kẹo thứ chưa cho vào miệng thì đã rớt xuống đất vì Thiên Bình đột nhiên xách áo lôi cậu đi về, Hoàng Tuấn chỉ biết giơ tay tiếc nuối cục kẹo.
Buổi chiều vừa mới tan lớp học làm bánh thì điện thoại Nó reo lên, Nó chần chừ lát rồi bắt máy:
- Gì đó Thiên Bình?...sao..cậu bị thương....đang ở căn nhà gỗ.....chờ chút tớ qua liền!
Chiều hôm nay sắp mưa nên bầu trời khá âm u và tối, Nó nhanh chóng đạp xe đến căn nhà gỗ, gấp gáp mở cửa nhà chạy vào, vừa mở cửa thấy trong nhà tối om, Nó liền bật đèn flash điện thoại, lần mò kiếm công tắt đèn trong nhà và không ngừng gọi tên Thiên Bình. Bỗng Nó rọi đèn thấy sợ dây căng ngang giữa nhà, kèm theo vài bức tranh nhỏ bằng bàn tay được kẹp trên dây.
Bức đầu tiên là cô bé với gương mặt bầu bĩnh cười tươi khi trên tay cầm quả gì đó, tranh này khiến Nó nhớ đến, lúc nhỏ Thiên Bình trèo cây hái trộm cho Nó trái ổi chín, niềm vui chưa được bao lâu thì đứa phải chạy té khói vì bị chó chủ nhà rượt quá trời.
Bức thứ là cô bé mừng rỡ khi được nhâm nhi bộc kem. Nó nhớ, có lần Thiên Bình hứa khi nào Nó khỏi bệnh sẽ mua kem màu cho Nó, Nó đã cố gắng nghe lời ba, mẹ chăm chỉ ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ nên khi khỏi bệnh, Nó háo hức được ăn kem đến như thế nào, ấy vậy mà tiệm tập hóa khu phố lại hết kem màu, Nó òa khóc nức nở. Thiên Bình vì dỗ dành Nó mà phải chạy qua khu phố bên cạnh mua kem cho Nó, đến khi kem về thì chảy nước hết rồi, ấy vậy nhưng Nó vẫn vui vì Thiên Bình đã giữ lời với Nó. Thay vì người ta ăn kem còn Nó uống nước kem.
Bức kế tiếp, cô bé trong tranh cười rạng cỡ khi được nhận giấy khen giải nhất vở sạch chữ đẹp. Có những cái Nó có thể không bì kịp người khác, nhưng đối với chữ viết Nó vẫn luôn tự hào. Hồi còn học tiểu học, Nó còn được nhận giải nhất vở sạch chữ đẹp vòng thành phố nữa cơ mà.
Nó cứ lần lượt đi tới rọi đèn xem từng bức tranh một, cho đến những bức tranh cuối cùng là hình ảnh cô gái ngồi co ro bó rối bên cái giường với vẻ mặt thất thần, vô cảm. Hay cô gái ngồi cầm bông hoa sen đưa lên mũi để ngửi hương hoa, những đường nét trên khuôn mặt vô cùng giống Nó. Bây giờ Nó mới ngờ ngợ ra, không lẽ... tất cả những bức tranh này đều vẽ chính Nó, đang mông lung suy nghĩ thì điện thoại Nó đổ chuông, là Thiên Bình gọi, Nó vội vàng bắt máy:
- Cậu đang ở đâu?
- Lâm Á Hân...từ bây giờ cậu hãy nghe cho thật kĩ những lời tớ nói.
Thiên Bình khẽ hít hơi rồi nói tiếp:
- Lúc trước tớ có nói thích cô gái nhưng mà cô gái đó không hề nhìn về phía tớ!
- Ừ..cậu có nói như vậy...không lẽ hôm nay cậu tỏ tình nhưng không được cô gái đó chấp nhận?
Thiên Bình không trả lời câu hỏi của Nó mà tiếp tục nói:
- Lúc đầu tớ định để tự cô ấy cảm nhận và quay đầu lại nhưng giờ tớ phải chủ động hành động rồi.
Bỗng nhiên đèn trong nhà bật sáng, Nó nheo mắt tìm kiếm, quay người lại thì thấy Thiên Bình đứng phía sau Nó từ bao giờ và cách Nó khoảng đến bước.
- Người tớ thích...đã quay lại nhìn tớ ngay lúc này rồi!
Thiên Bình mỉm cười nhìn Nó, tắt được thoại, cậu nhìn Nó với đôi mắt chân thành:
- Á Hân..làm tình đầu của tớ nha!
Nó cảm giác bây giờ mắt mình hơi cay cay, cảm xúc lúc này rất khó tả, vui có vì Thiên Bình thích Nó và giờ còn tỏ tình với Nó, buồn cũng có vì đã không nhận ra sớm hơn tình cảm Thiên Bình dành cho Nó.
Hai người cứ duy trì khoảng cách như vậy nhìn nhau, thấy lâu quá mà Nó không trả lời, Thiên Bình có hơi sốt ruột:
- Cậu..nói gì đi Á Hân!
Nó lắc đầu nói:
- Tớ không muốn làm tình đầu!
- Thì ra... cậu không thích tớ.
Thiên Bình nói mà nghèn nghẹn nơi cổ họng, đôi mắt thất vọng nhìn Nó.Nó lại tiếp tục lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Thiên Bình:
- Tớ muốn làm tình đầu lẫn tình cuối của cậu!
Thiên Bình sững người vài giây và nụ cười lại trở lại trên môi Thiên Bình và lúc này lại càng rạng rỡ hơn lúc nãy:
- Tất nhiên!Cậu sẽ làm tình đầu và cả tình cuối của tớ!
Nói xong Thiên Bình định bước lại phía Nó, thì Nó bảo:
- Đứng yên đó...Lúc trước, lúc nào cậu cũng đi ở phía sau tớ, nhưng bây giờ cậu chỉ cần đứng yên đó..tớ sẽ đi đến chỗ của cậu.
Nó chủ động bước lại, nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Bình và Thiên Bình cũng siết nhẹ vòng tay ôm lấy Nó. Bỗng Nó cất tiếng:
- Lợi dụng tài năng vẽ đẹp làm những việc này thôi đó hả?
- Từ trước đến giờ, tất cả cung bậc cảm xúc của cậu từ buồn, vui, giận hờn, sợ hãi,...mọi thứ đều được lưu giữ trong trí nhớ của tớ.
Lời của Thiên Bình nói mà làm tim nó tan ra từ mảng nhỏ vậy, đúng là ruồi chết vì mật ngọt mà. Người đâu mà dẻo miệng. Mưa bắt đầu nặng hạt, hơi mưa khiến con người ta cảm thấy lành lạnh, nhưng giờ với Nó ấm áp hơn bao giờ hết. Hai trái tim, hai nhịp đập khác nhau, nhưng vào lúc này cả hai nhịp đập đó đều hòa làm một. Mọi chuyện sẽ rất là tuyệt vời và lãng mạn nếu không có sự xuất hiện của người chạy hối hả vào nhà:
- Ôi! ướt hết rồi.
Nó và Thiên Bình đều ngỡ ngàng, Thiên Bình thốt lên:
- Bác Hai!