Bữa tiệc bị Thời Dập làm loạn liền lâm vào tình cảnh gượng gạo, các vị khách đưa mắt nhìn nhau, nghĩ thầm: Sao trò đùa của nhà họ Vinh cứ hết cái này lại tới cái khác vậy?
Tạ Quân Dao bước ra, nói: "Vừa rồi tổng giám đốc Ứng cũng nói với tôi, anh ấy đã có người trong lòng, cho nên đã xin lỗi tôi, tôi nói đâu có lỗi lầm gì, tôi thích nhất là nhìn thấy người có tình sẽ thành quyến thuộc."
Tạ Danh Đình xanh mặt kéo Tạ Quân Dao về phía sau, để cô nói ít đi mấy câu.
Cuối cùng Ứng Hoài Thành cũng bừng tỉnh, hắn đi lên cầm tay Thời Dập, không hề trốn tránh, kiên định nhìn vào mắt Thời Dập, cảm động nói: "Không phải anh đã đồng ý với em sẽ không kết hôn với người khác rồi sao?"
Thời Dập nghiêng đầu cười với anh, "Nhưng anh chưa đồng ý kết hôn với em, em chờ không nổi nữa."
Cậu dùng tay kia sờ bụng mình, "Dù sao thì cục cưng cũng không thể không có ba."
Nói cứ như thật vậy, Ứng Hoài Thành bất đắc dĩ nhéo lòng bàn tay cậu.
Huyết áp của ông cụ Vinh tăng vù vù, cái tay chống ba-toong cũng mềm oặt ra, sắp sửa đứng không vững nữa, may mà ba Thời Dập đúng lúc chạy tới đỡ được, ông ta ghé vào tai ba Thời lạnh giọng nói: "Thời Khai Minh, anh tính toán không tồi."
Ba Thời chỉ có thể cười hòa hoãn, "Tôi thật sự không biết việc này, khiến ngài thêm phiền rồi."
Trước mặt mọi người, Ứng Hoài Thành ôm Thời Dập vào lòng, ấn gáy cậu, một lát mới buông ra.
Ông cụ Vinh hỏi: "Hoài Thành, con làm cái gì đấy?"
"Đúng như ông thấy đấy." Ứng Hoài Thành nắm chặt tay, sau đó tuyên bố với mọi người, "Tôi và Thời Dập sẽ tổ chức hôn lễ sớm thôi, đến lúc ấy hy vọng các vị có thể bớt chút thời gian tới chung vui, cảm ơn rất nhiều."
Dứt lời, liền dẫn Thời Dập khỏi đó, không quan tâm tiếng mắng chửi của ông cụ Vinh ở sau lưng.
Ứng Hoài Thành dẫn Thời Dập đến sân thượng của khách sạn, đó là chỗ cách mặt trăng gần nhất trong thành phố, ngửa mặt liền có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao giống như đá quý giăng khắp vậy, thỉnh thoảng có làn gió mang theo hơi lạnh thổi qua, Ứng Hoài Thành liền cởi áo khoác khoác lên vai Thời Dập.
Thời Dập chưa kịp mở miệng đã bị Ứng Hoài Thành hôn.
Cái hôn của Ứng Hoài Thành vừa vội vừa sâu, tất cả tình cảm khó lòng kiềm nén đều trào dâng, cứ như muốn nuốt chửng Thời Dập vậy.
Ứng Hoài Thành rời đôi môi Thời Dập, sau đó nhìn vào mắt cậu: "Gặp được em là may mắn lớn nhất của tôi."bg-ssp-{height:px}
Thời Dập hơi ngượng nên cúi đầu, "Thật không anh?"
Ứng Hoài Thành lại hôn cậu, cuối cùng Thời Dập đứng không vững nữa, đành ngồi lên cái bàn tròn trêи sân thượng, hai tay vòng qua cổ Ứng Hoài Thành, ngửa đầu dung túng cái miệng của Ứng Hoài Thành chà đạp môi cậu.
"Cục cưng ơi." Ứng Hoài Thành gọi cậu như vậy.
Người Thời Dập run lên, cậu ngơ ngác nhìn Ứng Hoài Thành, sau đó đưa tay che kín đũng quần đang căng lên của mình.
"..."
Ứng Hoài Thành nhướn mi, nhịn cười nói: "Nghe thấy anh gọi cục cưng mà đã như này rồi?"
Thời Dập đỏ mặt.
Ngay cả đùa giỡn cậu mà Ứng Hoài Thành cũng không nỡ, kéo cậu vào lòng nhẹ nhàng gọi: "Cục cưng, làm em tủi thân rồi."
Thời Dập lắc đầu.
"Đúng rồi." Ứng Hoài Thành sờ bụng Thời Dập, "Con mình là ở đâu ra vậy? Bé lừa đảo này?"
Thời Dập lại đỏ bừng mặt, giả vờ lưu manh, đầu ngón tay vẽ lên người Ứng Hoài Thành, "Anh muốn là có thôi."
"Tôi đáng để em trả giá nhiều như vậy sao?"
"Đáng chứ." Thời Dập khoanh tay, hếch cằm nói: "Nếu đã bao anh thì phải chịu trách nhiệm với anh đến cùng."
Ứng Hoài Thành hôn trán cậu, "Tôi sẽ hết lòng yêu em, bù đắp lại tất cả lỗi lầm trước đó của tôi, cục cưng, tôi thề, nếu sau này tôi khiến em đau lòng ——"
Thời Dập nói chen: "Vậy thì anh mất vợ rồi đấy."