Bên ngoài cửa bệnh viện.
Một chiếc xe cứu thương đã đậu sẵn ở chỗ đó, phó viện trưởng đang lẳng lặng chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn xuống chiếc đồng hồ được làm thủ công tinh tế trên cổ tay mình, đây là kiểu dáng đang rất được ưa chuộng, giá cả cũng lên đến mấy trăm đồng tiền.
"Có lẽ sắp tới giờ rồi."
Tài xế lái xe cứu thương rất hoang mang, cung kính nói: "Phó viện trưởng à, hay là để ta lái xe cho, sao có thể phiền ngài đương trăm công nghìn việc lại làm phải xuống đây lái xe được?"
"Hôm nay coi như Thiên Vương tới ngăn thì chuyến xe này nhất định cũng phải do ta lái." Phó viện trưởng kiên định đáp.
Ý tứ của ông rất rõ ràng: Ai cũng đừng hòng cản được ta.
Không bao lâu sau, có mấy cô y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh tới, bọn họ vừa mới hoàn thành xong ca phẫu thuật, còn chưa đợi bệnh nhân tỉnh lại đã vội vàng đẩy cả hai ra ngoài cổng nơi phó viện trưởng đang đợi.
"Mang cả hai lên xe hết cho ta, hôm nay vô luận như thế nào ta cũng nhất định phải mang hai tên này đưa về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cho bằng được." Phó viện trưởng nói.
"Vâng."
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Phó viện trưởng lái xe cứu thương ra khỏi bệnh viện, tốc độ có chút nhanh khiến lúc quẹo qua khúc cua thăng bằng xe thoáng chốc tròng trành, đủ để chứng minh phó viện trưởng đây là đang trông ngóng việc hai vị ôn thần này mau chóng xéo đi đến cỡ nào.
Đây ắt hẳn cũng là lần đầu tiên nền y học ghi nhận có một vị phó viện trưởng tự mình lái xe đưa bệnh nhân rời đi.
...
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Hách viện trưởng đang đứng trước cửa sổ trong phòng mình, thần tình nghiêm túc, một đôi mắt ưng nhìn chòng chọc vào cửa ra vào của bệnh viện tâm thần.
"Ông trời phù hộ, xin đừng mang trả hai người đó trở về nhanh như vậy." Hách viện trưởng liên tục lẩm bẩm.
Thế nhưng khi trông thấy một chiếc xe cứu thương mau mắn xuất hiện trong tầm mắt mình, ông liền biết hết thảy lời cầu khẩn đều vô dụng rồi, bệnh viện bên kia quả nhiên đã tuyệt tình trả người lại cho ông.
Ở dưới lầu.
Phó viện trưởng trực tiếp chỉ huy hiện trường, mấy y tá phụ trách đi cùng thì đang nhanh nhẹn khiêng hai cáng cứu thương đặt xuống mấy cái giường bệnh gần đó.
"Lý lão đệ, ngươi như này cũng có chút quá mức rồi, người còn chưa khôi phục mà ngươi đã vội trả lại, như vậy là không nên. Coi như cho lão ca ngươi chút mặt mũi, lưu bọn họ ở lại bệnh viện của các ngươi thêm một thời gian ngắn nữa đi, có được không?" Hách viện trưởng ảo não đề nghị.
Lý viện phó nhìn ông, hô hấp có chút gấp rút, trong lúc bất chợt, ông ta đột nhiên làm ra một hành động khiến tất cả mọi người xung quanh đều không dám tin vào mắt mình.
Bộp!
Lý viện phó trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hách viện trưởng, khẩn thiết nói: "Hách viện trưởng, Hách lão ca, Hách học trưởng, xem như ngươi thương xót bọn ta một chút có được không?"
"Ngươi mau đứng dậy cho ta!"
Hách viện trưởng trừng mắt, vốn ông còn đang muốn giả vờ đáng thương để cầu xin sự giúp đỡ từ người bằng hữu này, nào ngờ bây giờ đến một chữ từ chối ông ta cũng không dám thốt lên.
Tiểu tử thúi! Sao ngươi không làm theo kịch bản bình thường gì hết vậy? Đột ngột quỳ xuống như thế khiến quân lính trong lòng ta tan rã hết sạch rồi!
Tâm tư của Lý viện phó không khỏi cũng quá hung ác đi. Trong lòng Hách viện trưởng thầm mắng.
"Hách lão ca, nếu như ngươi không nói gì thì ta sẽ coi như ngươi đã đồng ý."
"Hai bộ xe đẩy cứu thương này ta cũng không cần lấy về, xem như là chút tấm lòng thành của học đệ dành cho Hách lão ca."
"Chúng ta đi thôi."
Một chút lưu luyến cũng không có.
Một động tác áy náy quay đầu nhìn lại cũng không có.
Thậm chí ngay cả âm thanh "Bí bo" đặc trưng của xe cứu thương cũng còn chẳng buồn vang lên mà chiếc xe do Lý viện phó điều khiển đã nhanh chóng biến mất ngay tại góc rẽ phía trước rồi.
Hách viện trưởng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi đến trước mặt Lâm Phàm, thấy hắn đã tỉnh lại bèn quan tâm hỏi: "Ngươi cảm thấy bản thân hiện tại như thế nào?"
"Rất tốt." Lâm Phàm trả lời.
Trong lỗ mũi của Trương lão đầu vẫn còn cắm bình dưỡng khí, người ta không chỉ tặng cho bệnh viên Thanh Sơn hai chiếc xe đẩy cứu thương, mà còn đính kèm khuyến mãi cho một bộ bình dưỡng khí, quả nhiên là đã rút cạn vốn liếng ra để có thể ném trả người về.
"Ta cũng rất tốt." Trương lão đầu yếu ớt lên tiếng.
Hách viện trưởng khoát khoát tay, nhắm mắt lại, không chút cảm xúc nói: "Hãy đưa bọn họ trở về phòng mình đi, sau đó tìm thêm người tới trông chừng bọn họ cẩn thận vào."
"Vâng."
...
Phòng số .
Trải qua công tác sửa sang xong, căn phòng gần như đã giản lược khá nhiều, các loại thiết bị cơ bản trong phòng bệnh đều đã bị dọn đi hết.
Trương lão đầu nằm trên giường bệnh, ông ta nhúc nhích muốn thử nhổm lên nhưng tay chân đều đã bị cố định, gấp gáp loạn kêu: "Không động được, ta không động được, ngươi thì thế nào?"
"Yên lặng. Ta đang tập trung tu luyện." Lâm Phàm trả lời.
Từ lúc sở hữu được công pháp Thiên Chùy Bách Luyện Pháp, Lâm Phàm liền có cảm giác cơ thể hắn rất dễ chịu, trong thể nội lúc nào cũng có một cỗ khí hắn không rõ tên đang quẩn quanh di chuyển.
Bọn hắn thành công rồi!
Quả nhiên biện pháp kích điện đã thành công ngoài mong đợi.
Châm pháp Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp của Trương lão đầu cũng cực kỳ thành công.
...
Hách viện trưởng nghe tin từ khi Lâm Phàm cùng Trương lão đầu trở về đã không còn nháo chuyện hay làm ra mấy hành vi tự sát không thể tưởng tượng nổi nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, có lẽ là ông có thể an tâm một đoạn thời gian, nhưng bất kể như thế nào, tuyệt đối cũng không thể chủ quan.
Ngày kế tiếp!
Lâm Phàm đương nhắm mắt nằm trên giường bệnh. Đúng lúc này, hắn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt so với trước kia lại càng có thần hơn, hai tay gồng lên cơ bắp, dùng sức bức mạnh về phía trước, sợi dây cố định thân thể hắn với giường bệnh lập tức đứt đôi thành hai đoạn.
"Cảm giác rất tốt."
Hắn đi đến trước mặt Trương lão đầu, nhìn lão vẫn còn đang khò khò ngáy ngủ liền ngứa tay nhéo mũi ông ta một phen.
Trương lão đầu há hốc miệng th ở dốc, thiếu chút nữa đã nghẹn hơi mà đi chầu trời.
"Thế nào rồi?" Trương lão đầu hỏi.
"Ta cần ngươi hỗ trợ." Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Trương lão đầu vui vẻ đáp: "Rất sẵn lòng!”
...